Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thư gửi kí ức

     Lâu lắm rồi mới vào lại blog của mình. Cỏ đã mọc dài lên trên nền nhà leo cả lên tường, mạng nhện chăng khắp lối dọc ngang. Và người ta cũng đã đóng cánh cửa Yahoo Blog rồi. Chỉ còn lại lác đác vài mảnh vỡ của những dư âm xưa cũ từ quá khứ vọng về, yếu đuối, mỏng manh và xơ xác đến lạ kỳ. Sáu năm, sáu năm kể từ ngày em ra đi, mối tình đầu trong sáng và có chút dại khờ của thời sinh viên non nớt. Sáu năm, quãng thời gian cũng đủ để anh quên dần đi hình bóng của em, cũng là quãng thời gian đủ để vết thương trong tim anh thôi rỉ máu và liền lại. Nhưng dường như vết thương đó quá lớn, nó đủ lớn để lại trong tim anh một vết sẹo, vết sẹo khó có thể xóa nhòa được bởi thời gian. Cho tới tận bây giờ vẫn chưa có một ai có thể lấp đầy vết sẹo đó, thật đáng buồn phải không em. Những cảm giác ngọt ngào và mơ mộng của tình yêu thời sinh viên trong anh cũng đã hết, đã nguội lạnh. Thay vào đó là một tâm hồn héo úa và cằn cỗi theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Không còn đủ thời gian để quan tâm thật sự tới một ai nữa. Cũng không còn đủ lãng mạn để có thể gây chú ý với một "bé" dễ thương nào nữa. Chắc cuộc sống ngày nay thế cả em nhỉ. Mà cũng không biết nữa, bạn bè cuối năm nay là có mấy đứa nữa cưới rồi. Lại mất đi vài đứa bạn, tết về chẳng còn chỗ nào để tụ tập chơi bời nữa. Nghĩ tới lại thấy tủi. Mà cũng không rõ có phải là cái cảm giác tủi thân không nữa, hay là giống như thằng bạn vẫn thường nói "mày vô cảm rồi, cái gì cũng nói bình thường". Chắc vậy không cảm thấy gì thì đúng hơn. Một cơn gió đến từ vương quốc của những sa mạc đầy gió và cát mang theo sự khô cằn, một ít xa xôi, miên man, mình lặng đã ào ạt thổi qua anh. Nó đã cuốn đi niềm tin về sự tươi đẹp của cuộc sống này và tạc ra những bức tượng sần sùi xấu xí và nói với anh rằng đó chính là cuộc sống. Đó là những cảm nghĩ chợt đến chợt đi trong anh, nhiều lúc anh cảm tưởng đó là sự thật. Và nhiều lúc anh cảm thấy buồn cười, nhiều lúc nó thật là hư vô và ấu trĩ. Người ta đến rồi đi và để lại trong tâm trí mình một khoảng trống. Một khoảng trống của những kỷ niệm, của những nhớ nhung và băn khoăn. Nhưng rồi nó cũng mờ dần đi theo năm tháng, nó được cất giấu sâu ở trong một thứ mà người ta gọi là "tiềm thức" chỉ thỉnh thoảng xuất hiện một cách rời rạc và mơ hồ, như muốn nhắc nhở ta rằng "mày đã từng có một thời yêu thương". Đó là ký ức, em và những khoảng thời gian của chúng ta đã trở thành ký ức, một kí ức đẹp trong anh. Anh đã trở thành con người rất khác, ít nói về mình, nghe người khác nói nhiều hơn, và lúc nào cũng cười. Vui vẻ đến mức trở thành một "bãi rác" để cho chúng bạn xả ra khi chúng nó cần. Kể với anh về chuyện công việc, chuyện tình cảm, chuyện hôn nhân lục đục, chuyện gia "đình lớn" gia "đình nhỏ", anh em họ hàng, cho tới những chuyện không đầu cũng không đuôi mà chúng nó gặp, bất kể khi vui hay buồn. Đúng nghĩa là một cuốn "nhật ký" sống theo cách gọi mỹ miều, và là cái bãi rác theo cách gọi của chúng nó. Anh đã quên đi cái thứ gọi là "yêu" tự bao giờ không hay, ngoại trừ vài cơn cảm nắng như những đóa phù dung, chợt nở rồi chợt tàn. Rồi một ngày như mọi ngày với làn khói trắng để thổi đi những ưu tư và cô đơn của cuộc sống, anh bắt gặp một ánh dường như vô hồn, của sự tìm kiếm xa xăm. Một cô bé không quá dễ thương, sắc sảo và mềm mại. Thậm chí có phần khô khan bướng bỉnh và bảo thủ. Cô ấy không thích anh nếu không muốn nói là ghét. Ghét cái vẻ bề ngoài khó ưa, cái tính khí kỳ quặc, cách nói chuyện không giống ai và hơi có phần "xúc phạm" người nghe. Một câu mà anh đã đọc ở đâu đó "Người ta có thể quen với tất cả". Câu này có vẻ đúng khi cô ấy dần quen với cách nói chuyện của anh. Rồi bọn anh thân nhau hơn, trò chuyện nhiều hơn và trở thành hai người bạn "vong niên" từ lúc nào không hay. Một ngày không gặp nhau anh bắt đầu cảm thấy nhớ, thấy thương, thấy vui và cả thấy buồn cho mình. Vui vì tình cảm trong anh đang được sống lại, trái tim lại được đập rộn ràng lên như ngày nào. Buồn vì có lẽ đó chỉ là cảm giác của riêng anh mà thôi. Anh không muốn suy nghĩ về điều này nữa thật sự không muốn nữa. Hãy để "cái gì là của nhau thì sẽ thuộc về nhau".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro