Văn án
Diệp Tiểu Du: Tôi cho rằng yêu một người chỉ cần hết lòng cố gắng, chân thành chờ đợi, rồi sẽ có ngày được báo đáp, nhưng ... tiếc là không phải.Tôi yêu anh thầm lặng 12 năm, chưa từng dám thổ lộ, cũng không mong anh quay đầu lại nhìn tôi, tôi chỉ cần có thể được nhìn anh từ xa là đủ rồi. Ông trời thương xót cho tấm chân tình của tôi, cho anh trông thấy tôi, cho tôi trở thành người vợ hợp pháp của anh, nhưng tôi chưa bao giờ có được anh trọn vẹn, trong lòng anh vẫn mãi ôm ấp mối tình đầu. Tất cả trở nên thật nực cười, tôi không cần so sánh mình với bất kỳ một ai, cũng không cần lý do nào hết, tôi sẽ không đợi anh quay đầu lại nhìn tôi nữa, tôi nói: Kỷ Nhược Phi, ly hôn đi!
Kỷ Dược Phi: Chờ đợi một người trưởng thành, sau khi lớn lên liệu người đó có còn đúng như anh mong muốn không? Tôi chưa từng nghĩ vợ mình là một ai khác, lúc Viện Viện còn là một cô bé, tôi đã cho rằng em sẽ là cô dâu của tôi. Tôi vẫn chờ, chờ đến khi em trở thành cô dâu, nhưng chú rể không phải là tôi. Tôi phát hiện làm kẻ chung tình thật là ngu xuẩn, giống thằng ngốc đứng tại chỗ xoay vòng tròn để người ta nhạo bang. Tôi không muốn lo lắng thiệt hơn vì ai nữa, cũng không muốn để ai bước vào tim mình nữa, phụ nữ trong cuộc đời giống như người qua đường, hợp rồi tan, không hợp thì chia tay. Nhưng lần này sau khi chia tay Diệp Tiểu Du, vì sao tôi cứ mãi bận lòng? Liệu đến cuối cùng tình yêu này sẽ kết thúc ra sao, còn gì thú vị nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro