Chó hoang
"Tôi khẳng định với các bạn, chính quyền sẽ không giải quyết vấn đề vô gia cư. Họ sẽ tiếp tục tồn tại như những 'tấm gương cảnh báo' - một lời nhắc nhở cay nghiệt về cái giá phải trả nếu bạn không đi đúng con đường mà hệ thống đã vạch sẵn cho bạn và con cháu bạn!"
Giọng nói rè rè phát ra từ chiếc điện thoại của một người đàn ông đi ngang qua. Hẳn là một đoạn diễn thuyết từ đâu đó, có thể là của một chính trị gia phản động hay một nhà tư tưởng nào đó đang cố vạch trần sự mục ruỗng của xã hội. Người đàn ông nghe nó với vẻ thích thú, hai khóe môi nhếch lên như thể đang đồng tình. Khi bước qua Hideki, gã liếc xuống nhìn hắn - ánh mắt đầy vẻ khinh miệt, như đang nhìn một đống rác giữa đường, rồi dửng dưng đi tiếp.
______
Shizukawa có một kẻ điên.
Một bóng người lầm lũi lang thang qua những con hẻm bốc mùi rác rưởi, nơi đèn neon lập lòe phản chiếu lên những vũng nước đọng đầy dầu nhớt. Hắn không phải là thứ gì xa lạ với thành phố này. Hắn là một phần của nó - bình đẳng với những biển hiệu cũ nát, những bức tường vẽ bậy, hay những con chuột chạy vụt qua cống rãnh.
Người ta gọi hắn là "thằng điên của Shizukawa." Hắn không phải là gã vô gia cư duy nhất trong thành phố, nhưng hắn là kẻ đáng nhớ nhất. Một số người thậm chí còn coi hắn như một "huyền thoại đô thị." Hắn có dáng người dong dỏng, mái tóc nhuộm phai màu vàng bò. Đống quần áo rách rưới trên người hắn chẳng thể che đậy được những vết sẹo chằng chịt khắp cơ thể. Lúc nào hắn cũng có vẻ như đang lầm bầm điều gì đó trong miệng - một thứ ngôn ngữ riêng, hay có khi chỉ là những từ vô nghĩa.
Hideki có những cơn điên bất chợt. Hắn có thể cười phá lên giữa phố, tự vỗ tay như thể vừa nghe được câu chuyện cười vĩ đại nhất thế gian. Hắn có thể bất ngờ nhảy bổ ra đường, dang tay như đón chào cơn gió mạnh lao tới. Có lần, hắn lấy một cái thùng rác úp lên đầu, rồi đi loanh quanh như thể đang đội vương miện.
Thế nhưng, đừng tưởng hắn vô hại. Những ai dám chọc vào hắn sẽ phải nhận lại thứ gì đó không dễ chịu. Một lần, có mấy đứa thanh niên trêu hắn, hắt bia lên người hắn rồi cười cợt, giơ điện thoại ra quay lại. Hideki đã phản ứng bằng cách cười khùng khục, rồi bất thình lình vớ lấy một cái vỏ chai trên đường và ném thẳng vào mặt đứa gần nhất. Máu tóe ra, và rồi chúng bỏ chạy.
"Tôi nghe nói nó đã từng giết người đấy!"
"Một lần, tôi thấy nó dùng đá đập nát mặt một thằng nhóc!"
"Hắn không bao giờ ngủ. Chắc chắn là có thứ gì đó giữ hắn thức."
"Nó từng có một gia đình giàu có lắm, nhưng bị đuổi đi vì từng làm ô danh dòng họ!"
"Nó từng vào tù ra tội vì buôn thuốc phiện!"
...
_____
19:37, 10/7/2014
Shizukawa,
Hideki cởi trần, chiếc jacket chần bông bẩn thỉu của hắn lúc này đang khoác trên người Kaede. Con mèo nhỏ của hắn. Chiến lợi phẩm mới của hắn.
Bên ngoài, trời vẫn mưa. Những giọt nước rơi trên chiếc mái tôn giả ngói thủng lỗ chỗ - thứ cũng chẳng che chắn được bao nhiêu cho ngôi nhà hoang cũ kỹ này, tạo nên những âm thanh lộp độp đều đặn. Kaede ngồi co ro, ôm chặt đầu gối vào ngực, đưa tay quẹt ngang đôi mắt đã đỏ hoe vì khóc nhiều. Bên cạnh cậu là một cái bánh mì khô cứng, méo mó, một đầu bị chuột gặm nham nhở, và một hộp sữa đặc chỉ còn lại một ít lắng dưới đáy. Đó là những thứ ngon nhất Hideki có thể lục được từ bãi rác. Hắn đã rất cất công tìm kiếm cho con mèo nhỏ của mình. Vậy mà nó không chịu ăn.
"Ngươi cứ như vậy thì làm sao mà lớn được?"
Hideki buông miếng bánh mì trên tay xuống, ánh mắt sắc bén quét qua Kaede. Thằng nhóc vẫn im lặng, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào miếng bánh gớm ghiếc. Bề mặt nó thô ráp, cứng như đá, chỗ bị chuột gặm để lộ phần ruột lỗ chỗ như ổ sâu. Kaede chẳng những không ăn, mà còn nôn khan một tiếng. Điều đó khiến Hideki khó chịu. Hắn nhíu mày, túm cổ áo Kaede.
"Mày nghĩ mày có quyền kén ăn à?"
Hắn cầm miếng bánh mì dí lên miệng thằng bé, giọng gằn xuống.
Kaede run rẩy, hai hàng nước mắt lăn dài, nhưng rồi cũng phải miễn cưỡng cắn một miếng. Hắn nhìn nó nhai chậm chạp, khuôn mặt méo mó vì khó chịu.
Hideki giữ ánh mắt đó một lúc, rồi bỗng dưng, hắn buông nó ra. Hắn thở hắt ra một tiếng, đầu nghiêng sang một bên, rồi kéo Kaede vào lòng.
"Ta xin lỗi."
Kaede không thể ngừng khóc, cả người nó run rên bần bật. Lần cuối cùng hắn khóc được như vậy là bao giờ nhỉ? Có lẽ là rất lâu rồi. Từ ngày hắn còn sống với mẹ, khi những tiếng nấc nghẹn của hắn hòa vào tiếng rên rỉ vọng ra từ căn hộ chật chội.
Hideki lớn lên ở một khu phố nghèo đến mức nếu hắn nhìn thấy một thằng nhóc cỡ tuổi hắn cầm dao lê dọa người khác thì cũng chẳng có gì lạ. Hắn không có cha, còn mẹ hắn là một gái điếm. Mỗi đêm, những âm thanh đó vọng ra từ căn phòng nhỏ, còn Hideki thì nằm trên sàn, run rẩy bên dưới tấm chăn mỏng mốc lốm đốm, hai mắt trừng trừng nhìn trần nhà. Mười bảy tuổi, hắn quyết định bỏ đi. Mẹ hắn không tìm, có lẽ bà còn nhẹ nhõm vì ngôi nhà đã bớt đi một miệng ăn.
Hắn gia nhập một băng nhóm tội phạm, rồi sống nhờ bạo lực. Trong mắt hắn khi đó, những con người này không chỉ là băng đảng, mà còn là những ân nhân của mình. Hắn đối đãi với chúng bằng toàn bộ lòng trung thành của một kẻ chẳng còn gì để mất. Nhưng lòng trung thành không có giá trị gì trong thế giới nghiệt ngã ấy. Hắn bị phản bội, bị đánh đến mức không còn nhận ra bản thân mình trong gương. Rồi một cú đánh vào đầu, đủ mạnh để vỡ sọ nhưng không giết chết hắn - chỉ giết chết phần người trong hắn.
Kể từ đó, Hideki không còn là Hideki nữa. Hắn trở thành thằng điên của Shizukawa, một con thú hoang giữa lòng thành phố, không nhà cửa, không quá khứ, không tương lai.
Chỉ có một hiện tại đầy điên loạn.
Hideki chớp mắt, ánh nhìn mơ màng trôi dạt từ quá khứ về hiện tại. Những ký ức cũ vẫn còn lảng vảng đâu đó trong đầu hắn như một bài hát cũ rè rè từ chiếc radio hỏng. Hắn khẽ xoa đầu thằng bé, những ngón tay chai sạn, thô ráp lùa vào mái tóc bết lại vì mưa và bẩn.
"Ta nói ta xin lỗi." Giọng hắn dịu xuống một tông, như thể chính hắn cũng ngạc nhiên với âm sắc đó của mình. Một giọng nói gần như con người, của một ai đó hắn đã từng là.
"Đừng khóc nữa, mèo con. Ta chỉ có thể cho ngươi thứ tốt nhất."
Kaede vẫn vùi mặt vào ngực hắn, bờ vai nhỏ run lên từng đợt nghẹn ngào. Đôi mắt đỏ hoe ngước lên, nhìn thẳng vào hắn, tràn ngập hận thù lẫn bất lực.
"Đừng nói nữa, tôi ghét ông..."
Ồ, thằng nhóc này cắn lại chủ cũng mạnh đấy. Một con mèo nhỏ có nanh nhọn móng vuốt. Hideki nhìn nó chằm chằm, chớp mắt một nhịp rồi cười nhạt. Nụ cười của sự chấp nhận điều hiển nhiên.
Hắn nhẹ nhàng siết vòng tay ôm cậu - không phải như cách người ta ghì chặt một thứ để giữ cho nó khỏi bỏ trốn, mà là âu yếm một thứ gì đó mong manh, quý giá bên cạnh mình. Kaede cũng để cho hắn ôm chứ không chống cự nữa.
Những ký ức mù mờ cứ lần lượt hiện lên trong đầu hắn. Ngày đó, có một đứa trẻ cũng đã từng khóc như thế, trong một căn phòng chật chội với mùi rượu và nước hoa rẻ tiền. Một đứa trẻ đã chết từ lâu, bỏ lại cái xác không hồn, vật vờ, lang thang giữa lòng thành phố...
...Và không biết đến khi nào thì hắn lại quên nó tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro