Không đề
Màu nắng.
Một người bảo em: "Thôi. cứ yêu đi. Đừng kén chọn". Em cười toe: "không có chứ kén chọn gì".
Hai người bảo em: "thử đi. có gì phải sợ". Em cười, đôi mắt híp lại thật nhanh.
Ba người bảo em: "thời áo trắng đẹp nhất. Đừng để sau này. khô lắm". Em cười - có đôi phần chun mũi.
N người bảo em: "Đừng kén chọn và nghiêm khắc với mình. Sẽ chỉ già sớm thôi". Em vẫn cười với lời giải thích không đổi.
Mọi người thấy em lí lắc, yêu đời và rất lạc quan. Thậm chí với một vài người tạm coi em là thân - thiết tặng em những nhận xét rất đáng yêu: "ngông nghênh".
Em - cũng tự cho mình đáng yêu như vậy. Em cũng thấy em trong đôi đồng tử mọi người "ngông nghênh hết xảy. ngô nghê đến mức "sao phải xoắn" kìa".
Màu gió.
Ngày nghỉ.
Dậy rất sớm với dự định chuẩn bị kỹ càng gói gém từ suốt đêm qua.
Vậy mà
chỉ sau 30' đấu tranh
rõ ràng cái "tôi" đã thua cuộc.
Lại...
Một mình sân thượng.
Một mình hong nắng.
Một mình vu vơ
Không ai tặng em những lời nhắn nhủ vào một ngày đổi gió như những nắng ráo mọi khi.
Tự khắc...
Em buồn
Rõ ràng
rất vu vơ.
không biết lý do nhé.
Lạ thế.
Màu tinh thể chưa rơi.
Tự nhiên thấy cô độc, yếu mềm đến phát ngán.
Rõ ràng em không thích thế
Em thích một tôi đầy nhiệt lượng với sự nhiệt tình kìa
Thế mà
phải thật đau lòng khi thừa nhận em không thể trói buộc suy nghĩ của chính em.
Hạt nắng đổi chiều
khiến em phát khóc
Tự mình đan tay gặm nhấm nỗi sầu không ai hiểu thấu.
Có phải kén chọn đâu
Cũng đâu phải vô duyên đến bị mọi người kỳ thị
Mà tại vì chưa bao giờ cảm xúc chín thôi...
haizzzz
Có ai biết em thèm lắm những cảm xúc lạ kỳ
Có ai biết em thèm lắm những vu vơ
Ấy thế nhưng em chưa bao giờ say trong miền "bất chợt"
Hiểu không?
Đau đớn lắm khi thiếu xót mất những gia vị cuộc đời
Không cần tự ru ngủ bởi những nguyên lý F.A
Bởi rõ ràng em đang rất rõ
và thực sự hạnh phúc kia mà
chỉ là ...
Chỉ là...
thực sự buồn một chút thôi
khi thấy mình vô cảm
:(
Vô cảm
thế nên thiếu thực trong những ảo mộng say
biết tên say nắng, biết chữ "sét" đường hoàng
câu chữ cũng chưa bao giờ mộng mị
Nhưng tự nhạt với câu chữ của chính mình
Thật đau đớn khi mất đi cây nấm vị giác của cuộc đời
Ôi!!!
Thi sĩ không màu hiện thực
Chất lượng mới nhạt toẹt làm sao
Ai say???
Sầu hẳn...
!!!!
Rõ ràng
kỳ lạ
Đến sông hồ còn có bầu trời làm bạn
Mây còn có gió quấn quýt bên vai
Nắng quá sâu có mưa về dịu mát
Cây cỏ oằn mình đất khẩn khoản nâng niu
....
Ấy thế mà em
Ông trời đã cho em làm thiên sứ
Cớ sao còn tàn nhẫn giữ lại một bên cánh của em???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro