Chap 1 " con cừu "
Tách tách ...
Tiếng lách tách từ đốm lửa bắn ra bầu không khí ngưng trọng trưởng thôn và thôn làng đang bàn nhau việc ai sẽ là "con cừu" tiếp theo để tế thần , ngôi làng Hoa tím luôn thịnh vượng một cách kì lạ cho dù là mùa màn thất bát đến mấy nhưng ngôi làng Hoa tím vẫn luôn dư dả của ăn của để
" hay là thằng con hoang đó ? "
" đúng nhỉ sao tôi không nghĩ tới ? " 1 bà cô mập mạp gật đầu
" vậy có ổn không ? Không phải còn ômg của nó sao " Trưởng thôn lên tiếng
" ầy dà cùng lắm biếu chút đỉnh rồi nói ngon nói ngọt chút thôi mà dù sao ông ta cũng gần đất xa trời rồi " 1 bà cô khác lên tiếng
" vậy thì chốt vậy đi " Trưởng thôn tuy không muốn nhưng lão cũng không thể cho đứa con trai đích tôn của mình đi hiến tế được , con trai lão có thể đi ra khỏi thôn làng này và phát triển tốt hơn . Chiều hôm đó mọi người đã định đoạt " con cừu " là ai.
Trong môt góc khuất giữa những ngôi nhà trong làng xầm uất có một ngôi nhà lụp xụp cỏ mọc tứ tung đầy sân bên cạnh ngôi nhà một chiếc giếng nhỏ có thân ảnh đang hì hục giặt những chiếc áo cũ sờn cậu có mái tóc trắng vài lọn tóc đen dài ở phần mái phải , đôi đồng tử hoàng hôn hiếm có không giống ai . Trước buổi tối cậu phải xong đống áo quần này nếu không tay cậu sẽ cóng mất , giặt giũ xong xuôi Atsushi đứng dậy phơi lên sàn . Tuy bảo rằng Atsushi 16 tuổi nhưng nhìn cậu rất nhỏ bé trong như 15 14 tuổi vậy , cơ thể vốn đang phát triển nhưng ăn uống không đủ dinh dưỡng và làm những công việc nặng nhọc khiến cậu bé nhỏ hơn bạn đồng trang thôn. Ngay sau khi xong xuôi công việc cậu đi ra sau bếp nhóm củi lên , nấu ăn cho buổi tối hôm nay chỉ vỏn vẹn củ cải trắng và ít rau dại bởi vì ông Atsushi đã già yếu không đi lại được còn cậu thì bị người trong thôn không ai mướn một kẻ gầy còm đi làm thuê cả. Sau khi nấu xong xuôi bưng vội cái bát mẻ tiến vào nhà trong đỡ người ông bệnh già ốm yếu dậy
" ông ơi để cháu đút ông ăn nha " vừa nói Atsushi vừa bưng bát múc miếng củ cải trắng lên thổi đút cho ông ăn. Người đàn ông già tuổi liệt nửa thân tuy không muốn nhưng ngoài đứa cháu này ông không còn biết dựa dẫm vào ai , đang đút dở thì bỗng cậu nghe thấy tiếng gọi của 1 bà thím ở phía ngoài gọi vào. Bước ra bất ngờ thay là bà thím hàng xóm đây mà
" Atsushi hả con ? Con ăn cơm chưa ? " Bà cô cười giã lã trên tay bưng 1 rổ khoai và ít thịt , tuy không biết người kia muốn làm gì nhưng mà cậu vẫn tiếp đón người hàng xóm kia
" cháu vẫn đang đút cho ông ăn ạ " mỉm cười mở cửa để người hàng xóm vào bà cô vội xua tay rồi dúi rổ đồ vào Atsushi
" ta chỉ qua chào hỏi thế thôi nhà dư chút ít để cũng không ăn vứt thì uổng cho 2 ông cháu đấy " nói rồi bỏ trước ánh nhìn ngơ ngác của Atsushi , cậu mỉm cười đi vào ngay khoảng khắc Atsushi không để ý bà cô ban nãy còn người nói mặt trở nên vặn vẹo ghét bỏ lẩm bẩm trong miệng
" thằng con hoang dơ bẩn "
Atsushi cứ mà bưng vào trong kể lại cho ông của mình , tuy vui nhưng không hiểu sao ông lại có 1 dự cảm không lành nhưng rồi cũng gạt đi . Cách đó không xa trong rừng gần thôn , trưởng thôn cùng phó trưởng thôn đi vào ngôi đền cách rất xa thôn làng bái thiến trước ngôi đền xong dâng sớ " con cừu " mà ngôi làng đã chọn . Khí lạnh tràn ra khiến cả 2 nổi da gà không biết từ lúc nào 1 chén bát trong giống mực tím nhưng thoang thoảng mùi tanh huyết giọng nói ồm ồm phát ra
" mang lấy và vẽ kí hiệu linh lan hương lên " con cừu " dâng hiếng vào khuya ngày kia nếu không ngươi sẽ tự biết hậu quả rồi đó "
2 người đàn ông lớn tuổi không ngừng run rẩy cúi thấp " v...vâng...chúng tôi rõ rồi "
Tiếng âm trầm cười vang lên 1 hồi và dứt hẳn bầu không khí dần trở lại bình thường cứ vậy 2 người bưng chén mực máu xuống núi trong hoảng loạn . Ngay hôm đó cả làng cùng bàn nhau sáng hôm sau sẽ tiến tới nhà " con cừu " , đúng sáng hôm đó trưởng thôn cùng 3 người tới căn nhà lụp xụp đập cửa rầm rầm . Nghe tiếng đập cửa , Atsushi mắt nhắm mắt mở chạy ra mở cửa mà không nhận ra sát khí hằm hằm từ lão trưởng thôn lão ngoắt đầu 1 cái 3 người đàn ông xông vào người túm lấy cậu đè cậu tới giường xé toạc chiếc áo sờn cũ
" kí hiệu ở đây đúng không ? " người đàn ông hung tợn chỉ vào phần eo trắng nõm của cậu , trưởng làng gật đầu 1 cái người đàn ông hung tợn kia lấy con dao nhúng vào bát mực máu khắc lên phần eo nhỏ của Atsushi mặc cậu đang rên la đau đớn .
Người ông bò lại muốn cứu người cháu nhưng đã bị trưởng thôn giữ lại , ông chỉ bất lực có thể bất lực nằm cầu cứu nhưng không một ai nghe hay có thể nói làm lơ những gì đang diễn ra sau . Bát mực máu giống như có linh tính nó lan ra rõ rệt bỏng rát khiến Atsushi không chịu nổi cậu rất muốn chùi nó khỏi cơ thể , cậu hiểu vì sao mọi người lại làm vậy với cậu , ông cậu đã già rồi ông không thể khóc kêu la lâu đến vậy được ông sẽ phát bệnh mất cậu muốn vùng ra nhưng bất lực . Có lẽ vì kích động quá mức ông Atsushi bạo bệnh không chịu nổi cậu cũng vì cảnh đó mà kích thích hét lên
" KHÔNGGGGGG " từ cơn đau lẫn thể xác và linh hồn Atsushi chìm vào cơn hôn mê ....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro