Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Không đề 78

Chương 78 - SỐNG LÂU

Xung quanh bàn thấp bày đầy đệm ngồi, Hoàng thượng cùng Quốc sư ngồi dưới đất tay cầm đũa, đang lườm nhau, hai đôi mắt đẹp tóe lửa.

Đồ ăn do xuẩn nô của trẫm làm, không cho kẻ khác ăn!

Đây là An Quốc tháp, đồ bên trong đều là của bổn tọa!

Muốn đánh nhau sao?

Đánh thì đánh!

Tô Dự không để ý chiến sự, cầm bốn cái đĩa nhỏ, mỗi đĩa đặt một miếng cá, một miếng nướng, một miếng chưng đặt dưới đất, "Hai vị Hoàng thúc, Chiêu vương điện hạ, mời dùng bữa."

Hai con mèo lớn đang cãi nhau đồng thời dừng lại, mèo béo nhỏ đang giơ hai vuốt ôm đầu cũng ngẩng lên, thấy gương mặt Tô Dự cúi gần cúi gần, to dần to dần, sợ mới mức dựng đuôi nhảy lùi về sau, chợt hiểu ý Tô Dự, hoan hô nhảy tới ăn.

Lăng vương đứng dậy, lặng lẽ lui về sau, "Ha ha ha, thập tam ca, ta đi ăn trước đây."

Lông trắng trên mặt Túc vượng điện hạ dường như xám tro rồi, cả mặt mèo đã hóa đen, "Hiền phi cũng biết, hình dạng của ngươi và bổn vương?"

"Ngao! Ta sai ta sai rồi!" Mèo vàng đen bị ca ca cắn tai, la om sòm.

"Điện hạ, ăn chậm thôi." Giọng Tô Dự khẽ cười, hai con mèo thôi cắn nhau, quyết định tạm thời đình chiến, nhanh chóng dùng bữa, nếu không sẽ bị nhóc béo ăn hết.

Hoàng đế bệ hạ nhìn ba con mèo nhỏ với bốn cái đĩa nhỏ mà không hiểu, nhíu mày chỉ vào chiếc đĩa thừa ra, hỏi Tô Dự, "Cái này thì sao?"

Tô Dự vừa gắp cho Hoàng thượng một miếng cá nướng vừa cười, "Kinh nghiệm."

Kiếp trước Tô Dự đã thích cho mèo ăn, nhìn một đám mèo lông xù chen chúc ăn đồ ngon thì cả ngày sẽ vui vẻ. Cũng bởi vậy hắn mới nghiệm ra không ít cách thức cho mèo ăn. Lúc cho nhiều mèo ăn cùng lúc nhất định phải để thừa ra một phần, bởi trong đàn mèo luôn có con yếu nhất bị cướp đồ ăn, thừa ra một phần sẽ đảm bảo được cho cả đàn.

Hoàng đế bệ hạ ngẩng đầu nhìn, quả nhiên mèo bự vàng đen đã thò đầu qua đĩa của nhóc mập. Chiêu vương điện hạ bị đạp ra, thuận thế quay đầu qua chiếc đĩa thừa ra kia.

"Sau này không thể nuôi hoàng tử như vậy." Quốc sư tao nhã kẹp một miếng cá, cắn một ngụm.

"Phải cướp ăn mới ngon." Hoàng đế bệ hạ cũng đồng ý, hơi vuốt cằm.

Khóe miệng Tô Dự bắt đầu giật kịch liệt, phương pháp giáo dục của hoàng gia quả khác người.

Thịt cá doanh rất cứng, sau khi đập mềm nhưng vẫn còn hơi dai, mèo béo ôm một miếng ra sức cắn, đối với mấy cái răng đang ngứa thật rất đã, vừa gặm vừa vung vẩy cái đuôi ngắn. Đuôi của Chiêu vương điện hạ là vàng loang trắng, ngoe nguẩy, đến Lăng vương điện hạ đang nhai cũng không quên duỗi trảo móc vài cái.

Đột nhiên, cái đuôi vàng ngừng lại, Chiêu vương điện hạ ngậm miếng thịt lớn đứng sững tại chỗ.

"Điện hạ, làm sao vậy?" Tô Dự vừa ăn cơm vừa nhìn mèo lập tức phát hiện tiểu thúc tử bất thường.

Mọi người đồng loạt nhìn mèo béo.

Chiêu vương điện hạ khổ sở nhả miếng cá xuống, hai mắt ngấn nước bắt đầu thở dốc.

Túc vương thò chân khều miếng cá thì phát hiện ra một cái răng nanh trắng nho nhỏ cắm trong đấy, "Hoằng Ấp thay răng!" giọng nói hùng hồn truyền tới mọi người, mèo béo gục xuống bàn đưa chân ôm đầu.

"Chu choa, thay răng này!" Lăng vương lập tức hóng qua.

Quốc sư đưa tay rút răng nanh nhỏ ra, "Cái này phải đưa lên, về sau rụng răng cũng phải nộp ngay lên đây đấy."

Chiêu vương điện hạ thành thực gật đầu, rũ đầu rũ lông nằm úp bất động.

"Haha, Hoằng Ấp, mấy ngày này đừng ăn đồ cứng nè, coi chừng răng không mọc lại đấy," Lăng vương nói xong thì kéo đĩa thịt còn dư qua phía mình, "Thập thất thúc ăn giùm nhé."

Túc vương đập đệ đệ, nhanh chóng đoạt đồ ăn, "Có đồ tốt phải dâng lên huynh trưởng trước."

"Ngáo!" Mèo vàng đen nhân cơ hội cắn lại, ít ra cũng phải xí một miếng chứ.

Chiêu vương điện hạ gục xuống bàn, để mặc hai hoàng thúc đang tranh đoạt ngay trên đầu mình.

Hoàng đế bệ hạ nhìn đám dọa người kia một cách ghét bỏ, quyết định ăn nhanh rút nhanh mang xuẩn nô của y về, vốn đã ngốc rồi, còn ở chung chỗ với đám mèo ngốc này nữa thì sau này ra sao?

Tô Dự buồn cười một lúc, chọn một miếng vi cá tương đối mềm, cẩn thận đặt xuống đĩa cho Chiêu vương điện hạ, "Điện hạ ăn cái này đi."

Mèo béo nghe nghe rồi ngẩng đầu nhìn Tô Dự, lại nhìn sắc mặt huynh trưởng rồi há mồm ăn.

Thịt vây cá doanh thực ra mới là phần ăn ngon nhất, không chỉ có thịt cá ngon, mà mùi vị cũng khác. Da mỏng bị nướng giòn xốp, ăn vào thật như thịt bồ câu, có điều thịt bồ câu tuy thơm nhưng dai, cá này thì thị mềm tươi mới. Nếm vị thượng đẳng, vị lưu dài lâu.

Chiêu vương ăn xong miếng cá nướng thì nỗi uể oải do rụng răng cũng tiêu biến, đuôi ngắn tiếp tục ngoe nguẩy.

Dùng xong cơm trưa, Hoàng đế bệ hạ lập tức kéo Tô Dự đi, "Hôm nay hắn đã làm xong công khóa rồi, sau giờ ngọ sẽ không đến nữa."

Quốc sư nâng bàn tay trắng mịn thon thon che miệng, tao nhã ngáp một cái rồi chậm rãi khoát tay, "Tự về đi."

Tô Dự hành lễ với Quốc sư xong đã bị Hoàng thượng nhà mình túm đi mất.

Ba con mèo ăn uống no nê vẫn đang lăn lộn trên đệm ngồi.

Mèo trắng đen đoan trang nằm úp sấp, vẻ mặt nghiêm túc, cái đuôi dài nhẹ vẫy. Mèo vàng đen thì chỏng bốn vó tựa vào người huynh trưởng, thỏa mãn liếm vuốt, nhớ lại hương vị thức ăn khi nãy. Mèo béo thì nằm ngửa đè lên chân sau của thập tam thúc, chuyên chú khều cái đuôi đen pha trắng.

"Mấy người các ngươi..." Đôi ngươi lạnh của Quốc sư đảo qua đống mèo, đưa tay chuẩn bị tiễn khách.

"Nhị thập nhất, lại đây ngủ trưa." Lăng vương điện hạ quơ vuốt gọi đệ đệ, lại vỗ vỗ bụng mình.

"Vớ vẩn!" Quốc sư liếc cái bụng lông xù một cái, đường đường là Quốc sư sao có thể làm ra chuyện kê bụng ngủ thế này hả?

Lặng im một lúc, một con mèo trắng tuyết nhảy tới đệm mềm, sau đó giơ chân cho mèo bự vàng đen một đạp, kê lên đầu hắn, ngủ ở chỗ cao nhất.

Lăng vương điện hạ, "..."

Thời gian ngủ trưa đối với hoàng thất là vô cùng quan trọng.

Hoàng đế bệ hạ đi được nửa đường đã mệt, hóa thành mèo nhỏ vàng kim chui vào lòng Tô Dự, để xuẩn nô ôm trở về. Tô Dự ôm khẽ Hoàng thượng, phát hiện hình như lớn hơn một chút, mới trước đó chỉ dài hơn bàn tay, giờ đã gần nửa thước, rõ ràng còn lớn hơn Chiêu vương điện hạ cả hai vòng.

"Tương nhi, ngươi lớn hơn này." Tô Dự nằm trên giường, kéo mèo nhỏ vào ngực mà vuốt lông nhè nhẹ.

Hoàng đế bệ hạ thoải mái gừ gừ, nghe cái tên Tương nhi cũng chỉ hé mắt nhìn, lại tiếp tục gừ.

Tô Dự sải tay đo chiều dài của Hoàng thượng, mèo Hoàng tộc xem ra có vòng đời khác hẳn mèo thường, lúc trước Uông công công cũng nói qua, hai mươi tuổi mới thành niên, trước đó đều chỉ nhỏ bằng bàn tay, sau này cập quan mới dần lớn hơn.

Đời trước tuy Tô Dự rất thích mèo, nhưng trong nhà lại chưa từng nuôi, thứ nhất là công việc bận rộn, làm đầu bếp thì từ trưa tới nửa đêm vẫn bận không có thời gian chăm sóc, vả lại, hắn cũng sợ nuôi rồi có cảm tình, lại không thể đối mặt với sinh lão bệnh tử của nó. Mèo, chỉ sống có hai mươi năm.

Hiện giờ, trước mắt hắn là con mèo hắn thích từ tâm đến thân, thích vô cùng, lại có thể sống lâu thật lâu, làm bạn với hắn cả một đời, thế gian sao có chuyện tốt vậy được.

Thưởng thức cái đuôi vàng kim dài đang ve vẩy, Tô Dự không ngủ trưa mà tự hỏi chuỗi ngày tiếp theo của mình, Quốc sư nói cá doanh sẽ được mang đến ngày mai, từ Đông hải, có rất nhiều cá phải làm, chuẩn bị cho lễ tế trời mùng mười tháng mười, Thái hậu muốn hắn cách ngày phải ghé Từ An cung học quản lý hậu cung nữa.

Nhớ tới Thái hậu là Tô Dự lại biến sắc, đến nay mới đỡ, hoàng tộc lớn tuổi nhất có thể hóa mèo mà hắn thấy là Túc vương, chưa tới bốn mươi, mà Hoàng thượng bị động trên triều lâu như vậy là do tiên đến mất sớm...

"Hoàng thượng, Hoàng thượng..." Tô Dự tâm hoảng ý loạn mà chọc chọc mèo nhỏ đang ngủ.

"Meo?" Hoàng đế bệ hạ mất hứng, ngẩng đầu.

"Ta có thể hỏi một vấn đề đại bất kính không?" Mắt Tô Dự sáng quắc nhìn tiểu miêu, lộ vẻ bối rối.

Mèo nhỏ kim sắc lúc lắc đầu, bạch quang chợt lóe, Hoàng thượng mặc đồ mỏng vàng kim xuất hiện xoay người đặt Tô Dự dưới thân, "Nói, tốt nhất là chuyện gấp, nếu không..." Đôi mắt nguy hiểm híp lại, có gan quấy rầy Hoàng đế bệ hạ nghỉ ngơi thì phải chuẩn bị kĩ nhận hậu quả đấy.

Tô Dự nuốt nước bọt, lập tức hối hận, cái này cũng không tính là chuyện gấp gì, chờ Hoàng thượng tỉnh thì hỏi cũng không sau, hắn chột dạ nhìn An Hoằng Triệt còn đang ngái ngủ, đưa tay sờ sờ lưng y, "Ta, ta muốn hỏi một chút, hừm, tiên đế vì sao mà băng hà vậy?"

Ánh mắt An Hoằng Triệt vốn mơ mang lập tức tỉnh táo lại, "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"

"Không, không thể hỏi sao?" Tô Dự hơi chợn.

Hoàng đế bệ hạ nhìn hắn lẳng lặng chốc lát, nghiêng người nằm xuống, "Chết trận."

"Chết trận..." Tô Dự ngây ngẩn lặp lại, chẳng yên tâm hơn chút nào mà còn lo lắng lơn, Đại An căn bản không có ngoại xâm, sao lại chết trận?

Tiểu kịch trường

Cá nhỏ: Rốt cuộc là chiến tranh gì mà đoạt đi anh linh tiên đế?

Chú mười ba: Năm đó rắn chuột tràn ra biên quan tây bắc, tiên đế anh dũng diệt chuột, chết.

Chú mười bảy: Năm đó bắc mạc lan tràn cỏ hoang, tiên đế anh dũng phác cỏ, chết.

Cảnh vương: Năm đó cua biển tấn công từ Đông hải, tiên đế anh dũng giết địch nhưng không phá nổi phòng ngự của địch, chết.

Mều cha: ...Quả nhân quyết định tối nay ám các ngươi nói chuyện cho ra lẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #linhtinh