Không đề 6
Chương 6 - Thực đơn
Trở lại phòng, cục lông vàng kim đã dang chân ngủ trên giường, cái đuôi với phần chóp màu trắng thỉnh thoảng động một chút, phe phẩy phe phẩy. Mèo ta có màu rất đặc biệt, mèo vàng bình thường hay có vằn, nó lại vàng từ trên xuống dưỡi, chỉ có mỗi cái bụng và chóp đuôi là trắng.
"Đêm nay chưa cho nhóc ăn mà, ăn gì vậy hở?" Tô Dự chọt chọt cái bụng nhỏ phình ra, rõ ràng là ăn no rồi.
An Hoằng Triệt chậm rãi xoay người, duỗi thắt lưng biếng nhác, ngáp, quơ quơ cái đuôi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Dự một lúc lâu mới miễn cưỡng dịch vào trong giường một chút.
Tô Dự lập tức tiếp nhận bố thí của miêu đại gia, trèo lên giường nằm xuống lãnh địa mà người ta hy sinh nhường cho, thuận thế kéo chân mèo ôm vào lòng, thở dài, "Tương nhi à, ngươi không đoán được Tô gia chúng ta thành khai quốc công thần như thế nào đâu."
An Hoằng Triệt liếc hắn, tiếp tục nhàn nhã liếm móng vuốt, cái này có gì phải đoán chứ. Năm Thái Bình thứ hai mươi bảy, Thái tổ chính chiến nơi Mang Châu bị vây khốn, có tên bán cá họ Tô cứu giúp ba xe cá sống, tươi mới mà vô cùng ngon miệng, Thái tổ tán thưởng liền ban tước vị.
"Cái này có phải trung liệt gì đâu..." Tô Dự vùi mũi trên đùi mèo ta, ỉu xìu mà hừ hừ.
An Hoằng Triệt cúi đầu lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt hổ phách dần hiển hiện ý cười, chậm rãi cúi đầu liếm liếm thái dương Tô Dự. Tên ngốc này sao mà hiểu được chứ, có thể hiến cá ngon cho hoàng gia chính là trung thần lớn nhất đó.
Đầu lưỡi thô ráp liếm láp trên mặt hơi ngứa, Tô Dự có chút thụ sủng nhược kinh, không dám nhúc nhích ngoan ngoãn nhận tâm ý dâng trào của miêu đại gia, ấy mà vô ý ngủ mất. Hôm nay Triệu thị nói với hắn rất nhiều, đại bá và phụ thân không phải huynh đệ đồng mẫu, thân sinh của đại bá là tiểu thiếp được nâng lên hàng chính thê sau khi nội tổ mẫu của Tô Dự qua đời, chỉ có thể tính là một nửa trưởng tử cho nên thân phận cũng tám lạng nửa cân với Tô Dự, chuyện tước vị cũng chưa định rõ. Nhưng mưu sinh mỗi ngày đã hao hết phần lớn tinh lực của Tô Dự, hắn thực sự không rỗi đi chơi trò trạch đấu.
Quá nửa đêm, trăng treo trên cao, trong cơn nửa mê nửa tỉnh Tô Dự như cảm giác một đôi môi mỏng hơi lạnh nhẹ nhàng chạm vào khóe môi mình, cố gắng muốn mở mắt ra lại không thấy rõ gì cả, đường nét mơ hồ dường như là một mỹ nhân.
Giãy dụa mở mắt trong nắng sớm, xúc cảm mềm mại vẫn vương lại, Tô Dự vội vàng cúi đầu lại phát hiện Tương nhi đang ngủ chỏng vó trên cổ hắn. Tên nhóc này vô cùng bá đạo, cái đuôi dài quấn hết một vòng trên cổ, chân trước thì gác trên cằm Tô Dự không cho hắn lộn xộn trong mơ.
Tô Dự nhìn chăn trên người có chút lơ mơ, tối hôm qua hình như hắn nằm đè lên chăn mà ngủ mất, sao lại đắp chăn thế này?
"Cá mực, cá mực, cá mực mới nướng đây!"
Tiếng hét to truyền đi khắp đường nhỏ lên Bồ Đề Tự, ở thời này mực ống được gọi là cá mực, đến tay Tô Dự thì bán rất được, không ít người nghe danh mà đến nếm thử.
"Chẳng ra làm sao cả." Có người ăn một xâu thấy mùi tanh nồng, ăn không ngon.
"Ngươi mua nhà này đương nhiên ăn không vô rồi." Có người sành ăn thấy liền chỉ sạp nhỏ dưới đại thụ, đó mới là cá mực nướng Tô ký chính tông nha.
Thời gian này thấy sinh ý Tô Dự tốt nên không ít người học theo. Cá mực mua ở hàng hải sản không đáng mấy đồng, phí tổn rất thấp, gần đây đám hàng rong kinh thành lại tranh nhau mua nên giá đã tăng gấp đôi. Tô Dự nhìn mấy nhà nướng mực phía đối diện cũng không lo bị cướp sinh ý, bởi không có bột thìa là thì rất khó làm mực ngon, hắn lo là đám mực khó ăn này sẽ phá tiếng, gây trở ngại cho hắn mở 'đại lí' tiếp theo.
"Meo!" Tương nhi gọi sự chú ý của Tô Dự trở lại, vội vàng ngẩng đầu nhìn thì thấy một thiếu niên đang nhe răng nhếch miệng xoa bàn tay bị cào, mặt béo đầy ủy khuất.
Vì khách rất đông Tô Dự không kịp lấy tiền, trên bàn đặt một cái hộp gỗ, người mua trước sẽ bỏ tiền đồng vào rồi mới lấy mực xiên, tiểu mập mạp này xem ra muốn thó trước, kết quả bị 'miêu thủ quỹ' canh giữ hộp tiền cào cho.
"Tổng cộng ba mươi văn." Tô Dự xoa xoa đầu mèo nhỏ, ý cười trên mặt cũng thu lại, hắn biết tiểu béo này, là gia hỏa nửa tháng trước muốn mua mèo nhỏ.
Nhóc béo bất đắc dĩ, sờ soạng trong túi một lúc lâu lấy ra một hạt châu.
"Cái này rất quý, không có tiền thừa đưa lại đâu." Tô Dự vội vàng ngăn hành động của tiểu béo, hạt châu kia ít cũng phải hai lượng bạc, thu nhập một ngày của hắn cũng chưa bằng từng đó đâu.
Nhóc béo gãi gãi đầu, "Hôm nay quên mang tiền rồi, không cần trả lại đâu."
"Như vậy sao được." Tô Dự mặc kệ, ngộ nhỡ người này lấy đây làm cớ để bắt mèo của hắn đi thì làm sao, liền đẩy hạt châu trở về, một đống mực nướng xong cũng thu tay lại không muốn bán.
Nhóc béo nhanh nhẹn đoạt đám mực nướng cắn một miếng, sau đó đưa cho Tô Dự một miếng ngọc bài nhỏ, "Xong thì tới quý phủ lấy tiền." Nói xong ôm mớ xiên mực nhanh như chớp lẩn mất.
"Ai!" Tô Dự không kịp cản, nhìn trọng bài trong tay dài cỡ hai tấc, không khỏi nhíu mày.
Ngọc bài làm từ thanh ngọc, mặt trước khắc một con kì lân tinh xảo, mắt hổ râu rồng đứng trên mây. Phiến thanh ngọc này thôi đã đủ tiền để mua một thùng đầy mực xiên rồi. Mặt sau chỉ có một lạc khoản nhỏ đến khó mà đọc được, một chữ 'Chiêu'.
Kì lân là vật tượng trương của hoàng tử, dùng ngón chân cũng nghĩ ra được chủ nhân ngọc bài này là ai, chính là bào đệ của đương kim thánh thượng, Chiêu vương An Hoằng Ấp!
Dọn quán xong trên đường về, Tô Dự không yên lòng vội vàng đánh xe. Hành động này của Chiêu vương rõ ràng là cố ý, nhưng một vị Vương gia cao quý sao lại nhiều lần tìm hàng nướng của hắn như vậy, thật là khó hiểu.
Mèo nhỏ vốn ngồi trong ngực Tô Dự đã bò theo cánh tay hắn trèo lên vai, ngồi vững vàng bên trên như mình mới là người đánh xe vậy. Mèo ta quả chả giống mèo thường, y như chó không sợ người lạ, mỗi ngày đều theo hắn chạy đông chạy tây, Tô Dự bất tri bất giác phát hiện mình nhặt được một bảo bối, vừa ấm giường, chơi cùng rồi còn quản tiền cho hắn, giờ đừng nói cho hắn ba lượng, có ba trăm lượng hắn cũng không bán.
Tô Dự bị lông mèo cọ vào vành tai ngưa ngứa, thuận thế cọ cọ vào người mèo nhỏ, liếc mắt liền phát hiện hoa cải dầu đã nở một vùng lớn, hoa vàng tràn mãi tới chân trời, mà tiểu miêu trên vai thì đang nhìn một mảnh mây tía ở phía xa xa ruộng cải dầu.
"Mùa xuân đến rồi a." Tô Dự dừng xe lừa, cùng tiểu miêu vai sóng vai ngồi trên xe lẳng lặng nhìn ánh tịch dương rơi đầy ruộng hoa.
"Meo meo." Tiểu miêu hiếm khi lên tiếng như vậy, tâm tình không tồi nhìn cảnh đẹp trước mắt, tư thế hệt như có thể lập tức ngâm một bài thơ í.
Một cảm giác quái dị dần trỗi dậy trong lòng Tô Dự, khẳng định Chiêu vương không phải hứng thú với xiên nướng hắn bán mà là vì con mèo đặc biệt này. Trong nháy mắt một suy nghĩ vớ vẫn chợt lóe lên trong đầu, hắn là người xuyên không tới, bàn tay vàng mà ông trời cho hắn có thể hay không là...
"Tương nhi này, nói xem ngươi có phải yêu quái gì đó không?" Tô Dự kì quái quay đầu nhìn đôi mắt to màu hổ phách.
"..." Mèo nhỏ không trả lời vấn đề của Tô Dự, chỉ là lúc nghe thấy hai chữ 'Tương nhi' thì lập tức tặng cho hắn một vuốt.
Nô tài ngốc, nói bao nhiêu lần rồi, không cho gọi tên này!
Nhận một vuốt của miêu đại gia xong Tô Dự cũng ném chuyện Chiêu vương ra sau đầu, về nhà cùng mèo nhỏ ăn no xong liền ghé vào giường ngủ nghiên cứu bảo vật gia truyền của hắn.
Ngoài chợ ngày càng nhiều hàng bán mực xiên nướng khiến hắn cảm thấy nguy cơ, làm nghề nướng mực này chung quy cũng không lâu dài được, nếu muốn làm ăn lớn thì tốt nhất vẫn nên bán thức ăn chế biến từ hải sản như xưa. Nhưng mà gia vị ở thời này kém khá xa hiện đại, một người mới đến như Tô Dự lại chưa biết hết nguyên liệu nấu ăn ở thế giới này, nếu muốn nấu ra mỹ thực được hoan nghênh thì không thể không có tay nghề.
Theo lời đích mẫu Triệu thị thì tổ tiên Tô gia từng là danh trù vùng đông hải, rất giỏi chế biến hải sản. Nhưng người tiền triều không nhiệt tình với hải sản như bấy giờ, Tô gia tuy giàu có nhưng vẫn không đại phú. Bản 'Thực đơn Tô ký' này là bí tịch nấu ăn các đời Tô gia lưu lại, rất nhiều công thức đã thất truyền, bởi bản thực đơn này chỉ ghi mỗi nguyên liệu và thành phần món ăn mà không chỉ cách chế biến, ví dụ như món đầu tiên này – 'Triền ti bạch ngọc bối'.
Trên đó viết thế này, 'Sò tươi, bột đậu xanh, tỏi, gừng, tương', tính đi tính lại chỉ có tám chữ. Sau đó vẽ một cái hình thành phẩm, kiểu phác họa như tranh thủy mặc ấy, một con sò há miệng, bên trên có một đống gì đó, ghi chú là 'Triền ti bạch ngọc bối'
Tô Dự nhìn chẳng hiểu gì, tại sao sò sống lại thêm đậu xanh, đó là cách nấu gì vậy chứ?
An Hoằng Triệt đang nhàm chán tự chơi với móng vuốt của mình, thấy người nọ mặt chau mày nhíu thì đột nhiên thấy thật chướng mắt. Cúi đầu nhìn nhìn sách cũ ố vàng, 'Triền ti bạch ngọc bối' có phải thức ăn gì ngạc nhiên đâu, ngự trù trong cung cũng làm được.
"Bột đậu xanh, bột đậu xanh, chẳng lẽ có thể khử tanh à?" Tô Dự cào cào tóc chôn mặt trong chăn, vẫn không hiểu.
Mèo nhỏ bị động tác vò đầu của hắn thu hút, nhào qua ôm đầu hắn bắt đầu gãi, biến đầu tóc vốn đã xù thành một đống lộn xộn.
"Này!" Tô Dự nhanh chóng kéo lấy cái chân đang gây rối, ai ngờ tiểu quỷ nghịch ngợm kia muốn đùa dùng chân sau đạp tới, "Tiểu tử thối, rối hết cả tóc rồi..."
Tô Dự cười đè cục lông đang lăn lộn kia lại, đột nhiên sửng sốt, ơ, miến!
Người hiện đại thường ăn miến làm từ bột nhân tạo, loại trong trong ăn vào hơi giòn sựt ấy, mà loại miến tốt nhất là dùng đậu xanh chế thành, cái gọi là bột đậu xanh hẳn không phải để nguyên bột chế biến mà làm thành miến.
Hèn chi thấy quen mắt như vậy, triền ti bạch ngọc bối nói trẳng ra chả phải miến hấp sò điệp sao?
Tô Dự nâng cuốn sách trong tay lên, nhanh chóng lật lật về sau, nguyên liệu tường tận nhưng cách chế biến chỉ có đôi câu vài lời, nhìn những hình minh họa là có thể liên tưởng tới các món ăn đời trước nhưng cách gọi thì lại trăm ngàn kì quái. Nghĩ một chút, khóe môi Tô Dự không kìm được khẽ nhếch, quyến sổ này có thể nói là sổ tay phiên dịch nguyên liệu nấu ăn thế giới này cho hắn, tuy không phải bí tịch gì nhưng đã là thứ hắn cần nhất rồi.
"Tương nhi ơi, yêu ngươi chết mất!" Tô Dự mò mẫm tiểu miêu vẫn đang không ngừng đạp mình một phen, hôn chóc một cái lên mặt mèo xù lông.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro