Không đề 52
Chương 52 - TIỂU THÚC TỬ
Hoàng đế bệ hạ kéo Tô Dự ra khỏi Từ An cung, nhìn giờ, cũng đến lúc Tô Dự tới tháp An Quốc thỉnh an rồi. Dù sao An Hoằng Triệt cũng phải đi luyện công, muốn cùng đi.
"Hoàng thượng, Thái hậu mới truyền Chiêu vương tiến cung, Vương gia cho người truyền lời, nói hôm nay không thể đi luyện công." Uông công công bẩm báo.
Hoàng thượng nhíu nhíu mày, "Chúng ta cũng không đi." Đệ đệ không đến, mình luyện công chán chẳng có gì chơi cùng a.
"Quốc sư hôm nay kiểm tra bài, có đi hay không?" Tô Dự tròn mắt nhìn, kỳ thật là hắn tò mò có thật hôm qua Quốc sư bị Hoàng thượng đánh hay không, hay là Hoàng đế bệ hạ trọng sĩ diện này lại khoác lác rồi.
An Hoằng Triệt liếc hắn, trầm hương dễ khiến buồn ngủ, cả người Tô Dự lúc này vẫn còn mơ hồ ngáp một cái, "Thái y nói ngươi nên nghỉ ngơi."
"Vậy cũng nên xin phép." Tô Dự hết cách, hắn quả thật còn choáng, nhưng mà may sao hôm qua Hoàng thượng giảng qua một ít "Tâm pháp làm cá" khiến hắn hiểu thêm không ít, hôm nay chi bằng tới một chút, nếu hiểu đúng thì hắn có thể bắt đầu nghiêm túc học. Làm một đàu bếp, hắn cũng có dã tâm thành thiên hạ đệ nhất thần trù chứ.
Hai người đi bộ mà không ngồi xe, nắm tay thẳng hướng tới tháp An Quốc.
Từ khi ra khỏi Từ An cung hai người cũng chưa tách nhau ra, Hoàng thượng nắm chặt tay không buông, Tô Dự cũng có chút luyến tiếc không muốn thả. Tay Hoàng đế thon thon mà mạnh mẽ, lòng bàn tay cùng đầu ngón tay lại vô cùng mềm mại, ấm áp nắm rất thoải mái. Cảm giác làm da tiếp xúc khiến người tim đập mạnh, phong cảnh dọc đường chẳng nhìn vào mắt mà chỉ đặt lực chú ý nơi bàn tay.
Tô Dự cuối cùng cũng hiểu được những người yêu nhau sao có thể nắm tay nhau đi ngoài đường cả đêm, bởi vì được nắm lấy bàn tay người mình thích chính là một loại hưởng thụ, thời gian đột nhiên trôi thật nhanh, rõ ràng khoảng cách rất xa nhưng lại đến trong chốc lát, vậy nên lúc đến trước cửa An Quốc tháp hắn còn chưa kịp phản ứng, "Đến rồi sao?"
Hoàng đế bệ hạ liếc hắn, "Đi nửa canh giờ rồi còn chê gần."
"...A, vậy sao?" Tô Dự có chút ngại ngùng, đi nửa canh giờ rồi à?
"Xuẩn nô." An Hoằng Triệt cười hắn, kéo xuẩn nô ngơ ngác đi vào, không thông bẩm mà trực tiếp lên lầu.
Quốc sư không ở lầu hai, Hoàng thượng kéo Tô Dự đi tiếp lên trên.
"Hoàng thượng, hình như thần không được phép lên mà?" Tô Dự ngửa đầu nhìn nhìn, tuy rằng rất tò mò trên đó có gì, nhưng mà hắn nhớ rất rõ trong luật thư có ghi người ngoài hoàng tộc đều không được lên quá tầng hai tháp An Quốc.
"Ngươi đã lên tới tầng hai rồi, tầng ba tất nhiên cũng lên được," Hoàng đế bệ hạ không thèm để ý, "Chỉ cần báo một tiếng, không quấy nhiễu là được."
"Báo như thế nào cơ?" Tô Dự nhìn trái nhìn phải, tầng hai tháp An Quốc không một bóng người, từ tầng ba trở lên cơ bản chỉ có người hoàng tộc, báo cho ai chứ?
Hoàng đế bệ hạ không trả lời, chỉ ngẩng đầu nói vọng lên lầu cao, "Hoàng thúc, trẫm cùng Tô Dự tới!" Sau đó liền kéo Tô Dự lên trên.
Tô Dự tròn mắt nhìn, thông báo như vậy thì thật là...chẳng hợp với phong cách của tháp An Quốc gì cả.
Tầng ba là Tàng thư các, tám mặt tường đều là giá sách, dưới mặt đất trải đầy đệm mềm tố sắc. Nếu có mặt trời, ôm một quyển sách ngồi bệt trong này sẽ vô cùng thích ý đi.
Quốc sư đang tựa bên cửa sổ tùy ý lật lật trang sách, biết hai người đi lên cũng không ngẩng đầu, "Hoằng Ấp đâu?"
"Bị mẫu hậu gọi đi rồi," Hoàng đế bệ hạ kéo Tô Dự ngồi xuống nhuyễn điếm, "Hôm nay trong cung xảy ra chút chuyện, trẫm tới xin phép cho Hiền phi."
Lúc này Quốc sư mới chậm rãi nâng mí mắt nhìn Tô Dự, "Trúng hương an thần?"
Tô Dự kinh ngạc nhìn Hoàng thượng, sao Quốc sư biết được thế?
Hoàng thượng lại rất bình tĩnh, "Thân thể hắn quá yếu, hôm nay không học được, chúng ta về trước."
"Hoàng thượng muốn nhàn hạ cũng đừng rủ rê người khác chứ." Quốc sư buông sách trên tay, dùng đôi mắt thanh lãnh nhìn hai người, cuối cùng dừng lại nơi hai bàn tay đang nắm chặt.
Tô Dự lúc này mới phát hiện hai người còn chưa buông nhau ra, lập tức ngại ngùng rụt tay về trong ống tay áo.
"Hừ, trẫm sao có thể nhàn hạ," An Hoằng Triệt bất mãn nói, "Trẫm đây là lo lắng Hoàng thúc lớn tuổi, mấy ngày liền như vậy ăn không tiêu thôi."
Quốc sư im lặng nhìn Hoàng thượng chằm chặp, Hoàng thượng cũng lẳng lặng trừng lại.
Tô Dự quay đầu nhìn hai người đang rõ ràng là im lặng nhìn nhau mà lại có cảm giác tia lửa bắn ra bốn phía, hệt như sắp đánh nhau tới nơi, nhanh chóng chuyển đề tài, "Hôm qua đã thỉnh giáo Hoàng thượng, đại khái biết qua cách dùng nội kình, nhưng mà thần đã bỏ lỡ độ tuổi học nội công, không biết còn có thể học tâm pháp này không."
"Không sao," Quốc sư khoát tay áo, "Bổn quốc sư đã có cách để ngươi dùng nội kình rồi." Sau đó người cũng không nói gì mà chỉ bảo Tô Dự đọc thuộc cuốn sách, ngày mai sẽ kiểm tra rồi đuổi hắn ra ngoài, nói là có chuyện quan trọng cần trao đổi với Hoàng thượng.
"Học, học thuộc..." Tô Dự nuốt nuốt nước bọt, tuy cuốn sách không dày nhưng mà là một cuốn sách đó! Cẩn thận bước ra khỏi tháp An Quốc, lúc này hắn thực sự tin tưởng hôm qua Hoàng thượng với Quốc sư đánh nhau rồi, không biết hôm nay Hoàng thượng có bị thương hay không.
"Nương nương, chúng ta về trước đi." Uông công công dường như không hề lo lắng an nguy của Hoàng thượng, cười tủm tỉm dẫn Tô Dự về Bắc Cực cung.
"Công công, ta ở Bắc Cực cung hình như không thích hợp nhỉ?" Tô Dự có chút khó nghĩ, lúc này bảo hắn ở Dạ Tiêu cung cũng không an lòng nổi, ai biết có cung nữ thái giám nào muốn chuốc thuốc hắn nữa không, nhưng mà ở lại tẩm điện của Hoàng thượng càng không thích hợp, ngày mai nhất định Ngự sử sẽ dâng tấu hạch tội thôi.
"Dù sao cũng chưa tối trời, Dạ Tiêu cung vẫn còn lộn xộn, chi bằng nương nương trước cứ tới Bắc Cực cung nghỉ ngơi một lát, buổi tối hẵng nói tiếp." Uông công công vội vàng khuyên giải.
Hiện tại toàn bộ thái giám cung nữ của Dạ Tiêu cung đều bị giam lại chờ Thái hậu xử lý, nửa người đi hầu hạ cũng không có, Tô Dự muốn ở cũng chẳng được, mà hắn thân là một nam phi không thể tới ở tạm cung thất của các phi tần khác, kì thật ở chỗ Hoàng thượng cũng là hợp lý. Không phải Thái hậu cũng không phản đối sao?
Lại nói Chiêu vương điện hạ bị mẫu hậu gọi đi nhận mùi, vẻ mặt đau khổ hắt xì không dứt.
Nhóm phi tần sau bình phong không nhìn được tình hình bên ngoài, nghe Chiêu vương hắt xì hết cái này tới cái khác, chỉ cảm thấy hết hồn.
"Hắt xì, cái này với cái này giống nhau, hắt xì..." Chiêu vương chỉ hai cái hộp, đáng thương nhìn mẫu hậu nhà mình.
Thái hậu vội vàng cho người mang nước tới cho Chiêu vương rửa mặt, tự mình cầm khăn xoa xoa cái mặt múp míp của hắn, "Mệt cho con rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, mẫu hậu đã nói với hoàng huynh rồi, hôm nay không cần luyện công, cứ đi chơi đi."
Chiêu vương nghe nói không cần luyện công thì lập tức tươi tỉnh, "Tạ mẫu hậu, hắt xì..."
Lâm cô cô nhìn bóng dáng Chiêu vương mà không nhịn được buồn cười, nói nhỏ bên tai Thái hậu, "Điện hạ thường theo Hoàng thượng luyện công, thân thể có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều."
"Nó chạy trốn có bao giờ chậm đâu," Thái hậu cũng cười khẽ, rồi chợt thu lại nét cười lạnh lùng nói, "Đều ra cả đi."
Nhóm phi tần cuối mi thuận mắt đi ra, không dám nhiều lời.
"Việc hôm nay can hệ tới ai trong lòng ai gia đã rõ," Thái hậu sương lạnh đầy mặt liếc mắt, "Nếu bản thân tự thú còn có thể chừa cho chút thể diện, nếu liều chết không nhận, vậy đừng trách ai gia tâm ngoan thủ lạt!"
"Thái hậu bớt giận!" Nhóm phi tần lao xao quỳ xuống không dám ngẩng đầu.
Sau khi Chiêu vương điện hạ chạy trốn được đám hương liệu đáng sợ thì chạy nhanh tới Bắc Cực cung. Hôm nay bị hành như vậy tất cả đều do huynh trưởng hại, thế nào cũng phải đòi được ít chỗ tốt mới được.
Vì thế lúc Tô Dự đẩy cửa lớn tẩm điện Bắc Cực cung thì nhìn thấy một cục lông đang chơi đùa bên trong, ôm mấy miếng bánh cá ăn ngon lành.
Theo yêu cầu của Hoàng thượng, Tô Dự làm rất nhiều điểm tâm hải sản đặt ở Bắc Cực cung, toàn là bánh cá bánh cua linh tinh, tới chỗ nào cũng có thể tùy tay ăn một cái.
"Nhóc béo!" Tô Dự cao hứng đi qua sờ sờ đầu cục lông nhỏ.
Chiêu vương điện hạ vẫn đang ôm bánh cá không kịp chạy, bị Tô Dự sờ soạng lập tức xù lông, ngậm bánh cá lảo đảo nhảy xuống, suýt thì ngã chỏng vó, bánh cá cũng nát mất rồi.
Tô Dự khó hiểu, hắn tự nhân luôn giao thiệp rất tốt với lũ mèo, quả cầu béo này chẳng hiểu sao cứ thấy hắn là bỏ chạy.
"Đừng sợ, lại đây cho ngươi ăn ngon." Tô Dự cầm bánh cua đùa hắn.
Mèo béo lui về sau từng bước, cảnh giác ngó Tô Dự.
Chờ lúc Hoàng thượng trở lại Bắc Cực cung thì thấy Tô Dự đang ngồi ở nhuyễn điếm, một tay cầm "Tâm pháp làm cá" đọc hăng say, một tay cầm bánh cua cho mèo ăn. Đệ đệ ngốc thì một bên đang gặm bánh cua, một bên nhìn chằm chặp tay Tô Dự, sợ hắn đột nhiên giơ qua chiếm tiện nghi mình.
"Tiểu gia hỏa này vẫn không cho ta sờ." Tô Dự có chút ủy khuất nói.
Chân mày nhíu chặt của Hoàng đế bệ hạ lúc này mới giãn ra, bước nhanh tới ngồi bên người Tô Dự, ôm quả cầu béo lên dùng sức xoa xoa, "Cái này thì đúng thôi!"
—
Hết chương 52
Tiểu kịch trường:
Cá nhỏ: Hoàng thượng, mèo béo này không cho ta sờ
Đệ đệ: QAQ Khinh bạc tiểu thúc tử là không đúng
Cá nhỏ: Hoàng thượng, hai con mèo hoa bự này cũng không cho ta sờ
Thập tam thúc & Thập thất thúc: ⊙﹏⊙ khinh bạc đại thúc cũng là không đúng
Cá nhỏ: Hoàng thượng, chú mèo xinh đẹp này có thể sờ nhỉ
Quốc sư: (Yên lặng mài vuốt)
Cá nhỏ: ...Hay là thôi nha, ahaha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro