Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Không đề 39

Chương 39 - CHIẾN TRANH LẠNH

"Người kia đã bị Thừa tướng tống vào Đại Lý Tự." Túc vương cau mày, ăn xong bánh cá liền vươn tay muốn lấy tiếp.

"Làm càn!" Quốc sư buông tay chống cằm, làm như tùy ý thả xuống lại vừa vặn ngăn giữa cái tay của Túc vương và đĩa bánh, sắc mạnh lạnh lẽo, "Dị tinh là chuyện trọng đại, các ngươi không thể tùy ý nhúng tay vào."

"Vậy người phải nói cho rõ thần dụ ra..." sắc mặt Túc vương hơi trầm xuống, do dự một chút rồi đảo mắt nhìn Tô Dự.

Tô Dự lập tức hiểu ý, làm một phi tần trong hậu cung tất nhiên không có tư cách nghe nhiều, thực thức thời đứng dậy cáo từ.

"Ngươi có thể đi rồi." Quốc sư ý bảo hắn có thể rời đi, sau đó trầm mặc nhìn Túc vương, rõ ràng là muốn chờ Tô Dự đi rồi mới tiếp tục.

Tô Dự đi dọc theo cầu thang đá đen xoay tròn đi xuống, cố ý thả chậm bước chân muốn nghe lỏm một chút, hắn cảm thấy cái 'Dị tinh' đó chưa chắc đã là hắn, dù sao là người bên ngoài tới, hắn cũng chẳng phải bình thường...nhỉ?

"Đại kiếp buông xuống, dị tinh lâm thế, cái này không phải rất rõ ràng sao?" Giọng Quốc sư du dương lúc ngâm thần dụ có vẻ mờ ảo, mang theo vài phần cảm giác khó lường.

Trong lòng Tô Dự rùng mình, cước bộ xuống lầu không nhịn được dừng một chút, ngưng thở lắng nghe, trên lầu không phát ra tiếng động gì nữa mới đành rời đi.

Trên đường trở về tâm tình Tô Dự có chút nặng nề, suy nghĩ trước đây của hắn cũng kỳ, còn vọng tưởng tham thảo vấn đề trở về với Quốc sư. Ở một đất nước sùng bái thần linh thế này, chuyện dị đoan ắt bị kỳ thị, huống chi hiện giờ hắn còn có khả năng dính dáng tới đại kiếp gì đó, nếu bị người phát hiện hắn khác người có lẽ sẽ đem hắn đi thiêu sống tế trời quá.

Suy tư đi qua Ngự hoa viên, vốn tâm tình vui vẻ được bí tịch đã giảm mất rồi, mạng sống gặp nguy hiểm thì kẻ nào cao hứng được chứ? Vì thế, lúc tâm tình thế này mà gặp một nữ tử hùng hổ đứng trước mặt, ngay cả Tô Dự tính tình dễ chịu cũng khó mà cười được một cái.

Người chặn đường chính là đích tiểu thư của phủ Trường Xuân hầu, hiện giờ là Sầm Tài tử. Nàng mặc y phục xanh biếc mang theo một cung nữ một thái giám, hiên ngang đứng chắn đường mòn nhỏ, không qua được.

"Sầm Tài tử có ý gì vậy?" Tiểu Thuận tiến lên một bước hỏi, không để những người này động tới chủ tử nhà mình.

Sầm tiểu thư gần đây ở trong cung không được như ý, vốn tưởng dựa vào xuất thân tốt xấu gì cũng được phong phi, ai ngờ chỉ làm tới một Tài tử nho nhỏ, cái này sao có thể chịu được. Thân phận nàng mà được Hoàng thượng sủng ái tất nhiên sẽ muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhưng ai biết Hoàng thượng đến giờ chưa từng liếc mắt một cái.

Hiện giờ trong hoàng cung lớn như vậy, ai cũng có thể dẫm nàng một cước, một tiểu Chiêu nghi cũng dám cắt xén phân lệ của nàng, khiến đích tiểu thư Trường Xuân hầu phủ như nàng rơi vào mảnh vườn thế này, hỏi nàng sao có thể cam tâm?

"Tô Dự, ngươi lúc trước đáp ứng huynh trưởng ta thế nào?" Sầm tiểu thư một tay chống nạnh tay chỉa Tô Dự, càng nhìn càng không biết nên cảm thấy thế nào.

Vì phối hợp với phong cách của Quốc sư, Tô Dự mặc một bộ trường bào thiển sắc, tay áo bó làm cả người thoạt nhìn khí vũ hiên ngang, tuấn mỹ vô song.

Làm một tiểu thư lớn lên chốn khuê các, Sầm tiểu thư hiểu rõ trang phục này giá trị thế nào, không khỏi nắm chặt ống tay áo, được đế vương sủng ái, cho dù là tên bán cá cũng có thể thành quý công tử.

"Ta đáp ứng huynh trưởng ngươi điều gì, huynh trưởng ngươi không nói với ngươi sao?" Tô Dự nhíu nhíu mày, hắn đáp ứng giúp Trường Xuân hầu Thế tử chiếu cố cô em gái này một chút, có tin tức gì quan trọng thì báo qua, miễn cho nàng ta gặp tai họa gì mà phiền tới Trường Xuân hầu.

"Hừ, ngươi nhớ rõ thì tốt," Sầm tiểu thư vừa ý, "Ngươi nhận tiền của nhà ta thì mau thay ta làm việc."

Khóe miệng Tô Dự co rút, lần thứ hai khẳng định Sầm tiểu thư này quả thực không có mắt nhìn, "Ngươi muốn làm gì?"

"Sắp tới đây ngươi mau nghĩ cách để Hoàng thượng đến sủng hạnh ta," vẻ mặt Sầm Tài tử khờ dại, "Hoàng thượng mỗi ngày ở cùng chỗ với ngươi, ngươi nhắc tới không phải thực dễ dàng sao?"

Tô Dự lẳng lặng nhìn em gái này trong chốc lát, vạn phần đồng tình với Thế tử Trường Xuân hầu, có một vị muội tử như vậy ở trong cung, quả thực chính là treo nguyên cây đao trên đầu luôn, tùy thời chém xuống là tan cửa nát nhà, "...Đi thôi, ngươi chờ đi."

Trở lại Dạ Tiêu cung Tô Dự tìm đến hòm ngân phiếu lấy một ngàn lượng bạc ra giao cho Dương công công, "Đi đưa cho Sầm tài tử." Một ngàn lượng này quả thật nhận không nổi, vốn là hỗ trợ gửi tin tức thì còn được, hiện giờ lại thành phiền toái, phủi sạch quan hệ vẫn tốt nhất. Ừ, vẫn là Mục Quận vương hào phóng, cho hăn ba nghìn lượng bạc này phỏng chừng không lấy lại đâu.

"Nương nương, hôm nay trong cung mới chọn mẻ cua ngon, người cần chọn hai con không?" Dương công công không hỏi nhiều, chỉ cầm lấy ngân phiếu.

"Cua?" Tô Dự đứng dậy ran ngoài nhìn. Bây giờ trong cung mà có nguyên liệu tươi sẽ gọi Hiền phi hắn, Ngự thiện phòng rất có tâm với vị khách hàng lớn này, giờ cứ nghe Tô Dự muốn loại nguyên liệu gì sẽ mang đến một hai loại để đẩy mạnh tiêu thụ.

Thật ra mùa hè không phải lúc cua ngon nhất, nhưng mà chỉ cần tay nghề tốt thì có phải lúc ăn ngon nhất hay không cũng không quan trọng.

Tô Dự giơ hai ngón tay chọt xem xem, là một loại cua đại áp nước ngọt, cái thân phình phình bị trói thành một cục vẫn không ngừng quơ càng. Lại nói, bánh cua lần trước không chỉ Tương nhi thích mà Hoàng thượng cũng thích ăn, hai gia hỏa tính khí khó chiều này lại có một điểm chung như vậy, chỉ cần một cái bánh cua là trong chốc lát sẽ dễ chịu ngay.

"Đây là loại cua nước ngọt tốt nhất hôm nay mới chở tiến cung, chỉ một lượng một con." Tiểu thái giám đưa hàng tươi cười nói.

Tô Dự yên lặng thả con cua trở lại, mua chút tôm Nhật Bản giá rẻ hơn.

Bởi giữa trưa Hoàng thượng không bắt hắn làm cơm nữa, cá theo phân lệ vẫn còn dư Tô Dự sẽ chiên sơ qua, sơ chế một chút, còn một phần tôm kho tương, mang kèm với cháo táo đỏ của Ngự thiện phòng đưa đến Bắc Cực cung.

Kết quả tới Bắc Cực cung mới biết Hoàng thượng dùng vãn thiện rồi.

Tô Dự đau lòng nhìn thực hạp trong tay, bởi có ba vị nhà giàu ăn hải sản là Hoàng thượng, Quốc sư và Tương nhi mà tiền tiêu hàng tháng của hắn đã dư không được mấy đồng, không khỏi có chút tức giận, Hoàng thượng này không trả tiền cơm thì thôi đi, không ăn còn không biết cho người đi báo một tiếng à.

Tiểu thái giám canh ở ngoài tẩm cung khó xử nhìn Tô Dự một cái, Hoàng thượng kỳ thật còn chưa dùng bữa tối, nhưng mà nghe nói Hiền phi làm tôm kho tương thì không biết sao lại đổi sắc, cho hắn đuổi Hiền phi về.

"Nương nương, may quá người ở đây!" Uông công công bị Thái hậu gọi đến hỏi chuyện đang vội vàng trở về, gặp Tô Dự đang chuẩn bị quay người đi.

"Công công, Hoàng thượng đã dùng bữa sao không nói với ta một tiếng?" Tô Dự thở dài, nghĩ phải tìm cách xuất cung một chuyến, mau mau lấy tiền lãi tháng này của Tiên Mãn Đường đi cứu viện.

"Bậy bạ, nói linh tinh gì vậy!" Uông công công nghe vậy lập tức đập tiểu thái giám, quay qua cười với Tô Dự, "Hoàng thượng còn chưa dùng bữa, nương nương nhanh vào đi thôi."

"Hả?" Tô Dự nhìn nhìn Uông công công, tiểu thái giám này canh giữ ở cửa lớn, Hoàng thượng dùng cơm hay chưa phải biết rõ chứ, hắn dám nói như vậy hẳn là ý tứ của Hoàng thượng.

"Hôm nay trên triều có người chọc giận Hoàng thượng, nương nương khuyên nhủ đi, tốt xấu gì cũng để Hoàng thượng ăn một ít." Uông công công làm vẻ đau đớn vô cùng, không để Tô Dự phân trần gì đẩy vào đại điện rồi mau chóng đóng cửa. Nói giỡn à, tổ tông kia giờ ngọ đã không ăn gì, giờ còn không ăn nữa, Thái hậu phỏng chừng không chỉ gọi hắn đi thuyết phục đơn giản như vậy.

Trong đại điện sáng ngời nơi nơi đều bày nhuyễn điếm dày, Hoàng đế bệ hạ lười biếng nằm ngay chính giữa, bên người bày tấu chương tán loạn. Hai mắt khẽ nhắm, tứ chi dang rộng, dường như đang ngủ.

Tô Dự bước qua ngồi xuống đệm, cúi đầu nhìn Hoàng đế bệ hạ, nhẹ giọng nói, "Hoàng thượng, mau dùng chút bữa tối thôi."

Hoàng đế bệ hạ giật giật lỗ tai, không mở mắt cũng không nói lời nào. Hừ, xuẩn nô, đừng tưởng trẫm sẽ dễ dàng tha thứ cho ngươi.

Làm bộ như đã ăn tối, giờ thì giả bộ ngủ, Tô Dự cuối cùng cũng mơ hồ hiểu ra, Hoàng thượng đang làm mình làm mẩy với mình sao? Đồ ăn quý như vậy để lạnh sẽ không ngon nữa. Gãi gãi đầu, Tô Dự nghĩ ngợi một lúc rồi cầm đũa gắp một miếng cá đưa tới trước mũi Hoàng đế bệ hạ, quơ qua quơ lại.

-Hết chương 39-

Tiểu kịch trường "Địa vị của Quốc sư trong hoàng tộc thật cao"

Lăng vương: Nhị thập nhất, búng đầu là đại bất kính với huynh trưởng!

Quốc sư: Thật không? (giơ tay chuẩn bị búng tiếp)

Túc vương: Nhị thập nhất, chia đồ ăn cho huynh trưởng là truyền thống đẹp đẽ của An gia.

Quốc sư: Thật không? (giơ tay che đồ ăn)

Đệ đệ: Hoàng thúc, cái đó...

Quốc sư: (giơ tay chuẩn bị búng)

Đệ đệ: ...Con còn chưa kịp nói

Quốc sư: Phiền phức

Đệ đệ: QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #linhtinh