Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Không đề 30

Chương 30 - THỊ TẨM (HẠ)

Hoàng đế bệ hạ tuấn mỹ vô song đã nằm trên giường, còn vô cùng bá đạo ngủ ngay giữa, tứ chi thon dài dang ra, gần như muốn chiếm hết không chừa chỗ nào trên long sàng cho người khác.

Tô Dự giật giật khóe miệng, nhìn Hoàng thượng khẽ nhắm hai mắt, xét thấy mình không thể ngủ giường mà nằm đất chắc rồi.

An Hoằng Triệt mở mắt ra, hơi nhíu mày, "Thất thần làm gì, còn muốn trẫm thỉnh ngươi lên giường hay sao?" Lời nói xong mới dịch một chút vào trong, chừa ra một chỗ trống.

Tô Dự dở khóc dở cười bò lên, quy củ nằm xuống bên người Hoàng thượng.

Hai người không nói chuyện, lặng im một lúc, Hoàng thượng ngủ bên trong chậm rãi nhích qua, nhẹ nhàng ngửi ngửi thái dương Tô Dự, Tô Dự lập tức căng thẳng, "Hoàng, hoàng thượng..."

"Hửm?" An Hoằng Triệt lên tiếng, lại nhích gần hơn với Tô Dự.

"Nến còn chưa tắt..." Nói xong Tô Dự hận không thể cắn rớt lưỡi mình luôn cho rồi, lời này nói ra giống như bản thân không chờ được muốn làm chút chuyện tối lửa tắt đèn vậy, kỳ thật là hắn rất khẩn trương không tìm ra đề tài gì để nói mà thôi.

An Hoằng Triệt lại không nói gì, vươn tay kéo sợi tua rua đầu giường, ngoài cửa vang lên tiếng chuông thanh thúy, lập tức có cung nữ tiến vào, rất nhanh tắt đèn rồi lặng yên lui xuống.

Đại điện lập tức tối đen, Tô Dự không khỏi khẩn trương thêm.

Thanh âm sột soạt truyền tới, một thân thể ấm áp dựa gần, Tô Dự rất nhanh vươn tay để trên ngực Hoàng thượng đang sắp áp sát hắn, "Hoàng thượng, người, người muốn làm gì?"

"Thị tẩm thì cần làm việc vô nghĩa gì khác sao?" Ánh mắt nhìn rõ hoảng sợ trên mặt Tô Dự, An Hoằng Triệt nhíu nhíu mày, một tay chống bên cạnh người Tô Dự, một tay bắt được bàn tay đang đặt trên ngực mình của Tô Dự kéo qua đỉnh đầu hắn. Hừ, rõ ràng thị tẩm nhiều như vậy rồi, còn giả vờ trinh liệt gì chứ.

Bị động tác khí phách như vậy của Hoàng thượng kinh sợ, Tô Dự nhận mệnh nhắm mắt lại, bộ dạng này của Hoàng thượng có chỗ nào là bất cử hả, trước đây không sủng hạnh phi tần phỏng chừng là vì y không thích nữ nhân. Mà giờ toàn bộ hoàng cung chỉ có một nam phi hắn, duỗi đầu là một đao lui đầu cũng là một đao, là chuyện sớm muộn thì còn phản kháng làm gì?

Thấy Tô Dự không lộn xộn nữa, An Hoằng Triệt hừ lạnh một tiếng, buông lỏng tay hắn ra.

Tô Dự cảm giác được người bên cạnh lần nữa nằm xuống, cánh tay thon dài ôm cổ hắn, sau đó, thân thể ấm áp đó toàn bộ dán lên người, đầu đặt ngay hõm vai hắn, một cái chân gác trên đùi tìm một tư thế thoải mái, sau đó, không động đậy nữa.

Không động đậy?

Tô Dự mở mắt ra, ngây ngốc nhìn chằm chằm đỉnh giường. Nhiệt độ cơ thể của đế vương xuyên qua nội sam mỏng manh không ngừng truyền tới, tóc dài lành lạnh dán trên cổ hắn có chút ngứa, không có bất kỳ hương liệu gì, chỉ là mùi thơm ngát như mặt trời vậy, hương vị như vậy khiến hắn thấy có chút quen thuộc.

Đợi một lúc lâu vẫn không thấy Hoàng đế có thêm hành động gì, hay là thị tẩm này, ý là làm gối đầu cho Hoàng thượng ư?

Tròn mắt một lúc lâu, chậm rãi cúi đầu, Tô Dự không nhìn thấy mặt Hoàng thượng, nương theo ánh trăng mỏng manh chỉ có thể nhìn đến hàng mi thật dài cùng đuôi mắt hơi nhọn.

"Không cho ngươi ngủ trước trẫm." Thanh âm mát lạnh truyền đến từ trong ngực, lành lạnh.

"Vâng." Tô Dự đáp theo.

An Hoằng Triệt vừa lòng, cọ cọ nơi hõm vai Tô Dự rồi mới thả lỏng thân thể.

Một lúc sau, Tô Dự bị lắc tỉnh.

"Xuẩn nô, trẫm còn chưa ngủ!" Hoàng thượng nằm ở gối bên cạnh, căm tức nhìn Tô Dự.

"Hoàng thượng thứ tội!" Tô Dự mơ mơ màng màng nghiên người nhìn Hoàng thượng, An Hoằng Triệt ngáp một cái, tiếp tục ngủ.

Hai canh giờ sau, Tô Dự lần thứ hai bị lắc tỉnh.

"Xuẩn nô, ngươi lại ngủ!" Tô Dự hoảng sợ mở mắt, chỉ thấy tuấn nhan đế vương sát ngay trước mắt, mũi chạm mũi với hắn.

"Hoàng thượng, người gặp ác mộng phải không?" Tô Dự hơi nhích đầu, nhìn đôi mắt sáng trong veo của An Hoằng Triệt, vô cùng bất đắc dĩ. Hay Hoàng thượng có tật ban đêm hay tỉnh, còn nhất định đòi để y ngủ trước.

"Hừ, trẫm sao có thể thấy ác mộng." An Hoằng Triệt xoay người vào trong giường, duỗi hai tay một chút, lại ngủ tiếp.

Tô Dự đã bị quấy rầy không biết làm sao, lúc sau nghe được hô hấp đều đều của Hoàng thượng mới không nhịn được vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu đế vương, làm mặt quỷ với cái gáy của y.

Hôm sau, chờ Tô Dự tỉnh lại thì đã không thấy Hoàng thượng đâu, thay vào đó mà một tiểu miêu kim sắc vùi trên cổ hắn ngủ say sưa.

"Tương nhi, sao nhóc lại chạy tới đây?" Tô Dự kinh hỉ hôn hôn quả cầu lông nhỏ.

Hoàng thượng còn chưa tỉnh ngủ không vui, vươn móng vuốt đè miệng Tô Dự lại.

Tô Dự ngồi dậy nhìn xung quanh, trong đại điện trống rỗng không có ai, trên giường còn ném trung y màu vàng sáng, là bộ Hoàng thượng cởi ra tối hôm qua.

Nhớ tới 'thị tẩm' đêm qua, Tô Dự chịu không nổi giơ tay che mặt. Về Hoàng thượng, hắn thật sự rất ngạc nhiên lúc trước y sao lại chạy đến Tô gia, vì mang Tương nhi đi rồi ngủ một giấc trên giường hắn chứ...

Tuy tò mò muốn chết nhưng Tô Dự không có cam đảm hỏi, cúi đầu chọt chọt mèo nhỏ ngủ đến cuộn tròn, "Tương nhi à, ta không hầu hạ Hoàng thượng rời giường, sẽ không có tội gì chứ?"

Bị Tô Dự nháo đến hết biết, An Hoằng Triệt không nhịn được nữa nhảy dựng lên, dùng móng vuốt cào ti thao bên giường một cái.

Không lâu sau Uông công công một mình đến, cười khanh khách hành lễ với hắn, "Hoàng thượng đã vào triều, nương nương nên hồi Dạ Tiêu cung thôi, điểm tâm đã cho người chuẩn bị rồi ạ." Nói xong trộm liếc tiểu miêu nằm trong ngực Tô Dự một cái.

Tô Dự tự mình mặt y phục tử tế, tiểu miêu tự động leo lên bả vai hắn, ý tứ rõ ràng là muốn đi cùng. "Công công, ta có thể mang nó đi Dạ Tiêu cung không?" Dù sao cũng là mèo Hoàng thượng nuôi, không biết có thể tùy ý mang đi hay không.

"Tất nhiên có thể," Uông công công cười cười, "Nhưng nương nương nhất định phải chiếu cố thánh miêu cho tốt, không thể để nó ăn đồ hư hỏng, cũng không để người khác ôm."

"Ta biết." Tô Dự nghe có thể quang minh chính đại ôm Tương nhi đi thì lập tức cao hứng.

Xa phu đã chờ ở bên ngoài, Tô Dự theo xe rời khỏi Bắc Cực cung, Uông công công sắc mặt buồn bã đứng trước ngọc giai, một tiểu thái giám tới hỏi ý kiến, "Công công, không còn sớm nữa, Hoàng thượng còn chưa dậy, hôm nay có vào triều không ạ?"

"Không vào," Uông công công thở dài, xoay người tới tiền triều báo cho Thừa tướng, hôm nay lại không vào triều.

Tô Dự tối qua ngủ không ngon ngồi trên xe cứ ngáp mãi, đến Dạ Tiêu cung, Dương công công nhanh chóng dìu hắn xuống, Tiểu Thuận vẻ mặt lo lắng nhìn Tô Dự, "Nương nương, người không sao chứ?"

"Không sao," Tô Dự khó hiểu, hắn có thể có chuyện gì? Lập tức phản ứng, chậm rãi quay đầu nhìn Tiểu Thuận đang tò mò, hiểu rồi, ho nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói, "Chuyện không nên quan tâm thì đừng quan tâm."

"Vâng." Tiểu Thuận nhanh chóng cúi đầu, không dám hỏi nhiều.

Trong Dạ Tiêu cung quả nhiên đã dọn xong điểm tâm tinh xảo, sáu món, bốn món điểm tâm, hai loại cháo, rất phong phú.

Tô Dự bây giờ là phi tần nhị phẩm, lương bổng cũng rất cao, mà làm phi tần đầu tiên được Hoàng thượng sủng hạnh nên mọi người trong cung tất nhiên không dám chậm trễ, mọi thứ đều là hảo hạng.

Canh bao hấp thơm nức trong xửng tre, chấm một ít dấm, cắn một miếng mà hương vị còn lưu nơi miệng. Tô Dự hơi nheo nheo mắt, hắn chỉ am hiểu hải sản, các món khác đặc biệt là điểm tâm, đều là điểm yếu của hắn. Ngự trù hoàng cung này tay nghề cực cao, không dễ dàng gì ăn được, lại ăn thêm một cái.

Mèo nhỏ ngồi xổm trên bàn, ghét bỏ nhìn cơm canh trước mặt đẩy tới đẩy lui.

Tô Dự thấy thế dùng đũa gắp tôm trong sủi cảo tôm đã bóc vỏ lấy ra, bỏ vào bát trước mặt mèo nhỏ, "Ăn trước một chút, chốc nữa làm đồ ăn ngon cho nhóc."

An Hoằng Triệt mới miễn cưỡng cúi đầu liếm con tôm không có chút mùi vị nào, bất mãn nhe răng, ngự trù làm món này y đã ăn chán rồi.

Tiền triều biết được Hoàng thượng vì sủng hạnh nam phi mới nạp mà không lâm triều, Ngự Sử vô cùng tức giận.

"Thật vất vả thân thể Hoàng thượng mới tốt lên, không nghĩ tới lại bị sắc đẹp làm chậm trễ quốc sự, thật bất hạnh a!" Ngự Sử càm ràm một lúc lâu, hầm hừ xoay người về nà, chuẩn bị viết một cái tấu chương vạn chữ mai thượng tấu.

Mặt Thừa tướng không đổi sắc tiếp đón mọi người về nha môn, dù sao chuyện Hoàng thượng không vào triều cũng thường xuyên xảy ra, mọi người cũng đã quen rồi, chẳng qua...Trong mắt Lộ Mậu công hiện lên chút u ám, trước đây chưa từng nghe qua Hoàng thượng sủng hạnh bất kì phi tần nào, nam phi này nên lưu ý một chút.

Mà Hoàng thượng hoang dâm vô đạo giờ này đang đắm chìm trong ôn nhu của Hiền phi, ngư tiên ngư tử. (Hừm, người ta dục tiên dục tử, còn ảnh là vui vì cá chết vì cá -_-)

Tô Dự lấy ra thịt mua trước khi tiến cung, sợ hỏng nên ở nhà đã chế biến qua, giờ lấy ra, hâm một chút là có thể ăn. Biết Tương nhi thích đậm vị và đồ giòn, Tô Dự liền dùng gia vị cùng canh loãng ninh một chút, sau đó cắt thành vỏ sò nhỏ, rất đẹp.

Tô Dự bưng một đĩa bánh cá nóng hổi đến giữa hồ thủy tạ, mèo nhỏ đang nằm trên đệm mềm lười biếng sưởi nắng. Trời không gắt lắm, mèo nhỏ phơi nắng đến lông mềm mềm xốp xốp thật dễ chịu.

Thủy tạ không có mái, trên đá phiến đặt một mặt gỗ, bên trên trải nệm và bàn thấp. Tô Dự bày chén dĩa lên bàn, Tiểu Thuận lập tức rót trà nóng, nhón một miếng bánh nóng hổi đưa đến bên miệng miêu đại gia đang híp mắt. Miêu đại gia nâng mí mắt liếc một cái, miễn cưỡng há miệng ngậm lấy.

Buổi sáng Tô Dự cơm nước xong liền làm cho y một chén canh cá, lúc này cũng không đói lắm.

Tô Dự bị mặt trời hun đến hơi choáng, liền nằm xuống đệm, đút Tương nhi một cái, bản thân ăn một cái, một người một mèo cứ sa đọa như vậy đấy.

Tiểu Thuận dẫn một tiểu thái giám lạ mặt xuyên qua hành lang gấp khúc đi tới. Dương công công ngăn cước bộ tiểu thái giám đến gần thủy tạ, để hắn chờ mười bước ở bên ngoài, vào bẩm báo với Tô Dự.

"Khởi bẩm nương nương, tiểu thái giám trong cung Lộ Quý phi đến truyền lời, nhượng người tới Ngọc Loan cung một chuyến." Dương công công thấp giọng nói.

-Hết chương 30-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #linhtinh