Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Không đề 3

Chương 3 - TÊN

Mèo không thể ăn bậy nếu không sẽ không tốt cho thận, đây là kiến thức căn bản của người nuôi mèo cũng như mấy con mèo. Tô Dự cho rằng mèo nhỏ sẽ nhổ con sò ra, ai ngờ người ta liếm liếm khóe miệng rồi dùng móng vuốt lau vết tương trên mép, meo với Tô Dự một tiếng, rõ ràng có ý 'Mùi vị không tệ, cho một miếng nữa coi'.

Không hiểu nổi sở thích của mèo ta, đơn giản là đưa hai con sò còn dư cho nó chơi, còn hắn thì tiếp tục làm mì hải sản. Nhào nào nặn nặn, thêm bột, thái mì, Tô Dự không để ý lắm nhưng vẫn làm rất chỉnh chu. Dùng cá tôm nhỏ nấu nước dùng, còn một ít xúc tu mực thêm phần ngon miệng.

Tô Dự bưng một chén mì ngồi chồm hổm trên đất, nhìn con mèo ăn mì hải sản phía đối diện một cách ngon lành mà khóe miệng không kìm được giật giật. Con mèo này khẩu vị cũng quá kì quái đi, không ăn đồ thanh đạm mà lại thích cơm canh của hắn...

Trời hơi se lạnh, nhất là vào ban đêm, dưới ánh nến mỏng manh là một người một mèo ngồi xổm ăn mì hải sản nóng hầm hập, mùi nước dùng thơm ấm thấm vào cơ thể. Tới đây đã lâu lại mệt mỏi như vậy, đây là lần đầu tiên Tô Dự cảm thấy một xíu xiu hạnh phúc, cúi đầu nhìn quả cầu lông đang ngấu nghiến ăn, cảm giác có một người bạn bên cạnh thật tốt.

"Nhị thiếu gia, ngài ở trong này a!" Một tiểu nha đầu đột nhiên xuất hiện trước cửa trù phòng, thấy thiếu gia cực kì mất hình tượng ngồi dưới đất ăn mì sợi, lập tức trợn mắt nhìn.

"Xuân Thảo, sao vậy?" Tô Dự thấy tiểu nha đầu này thì đứng lên, đây là tiểu nha đầu duy nhất bên người đích mẫu Triệu thị, lúc này phái nàng đến hẳn là có chuyện quan trọng.

"Phu nhân muốn ngài tới một chút," Xuân Thảo xoắn góc áo, "Ngài đừng hoảng, thân thể phu nhân không sao."

Trong nhà này 'phu nhân' là chỉ đích mẫu Triệu thị của Tô Dự, vì vốn cha hắn có tước vị nên chính thất phu nhân cũng được phong phẩm hàm, đại bá mẫu chỉ có tể gọi là 'thái thái', không thể gọi phu nhân.

Tô Dự nghe vậy thì nhanh chóng ăn xong phần mì còn lại, theo Xuân Thảo tới hậu viện.

Mèo nhỏ màu vàng kim giương mắt nhìn Tô Dự đang hấp tấp rời đi, trong mắt có chút bất mãn, điêu nô ngu xuẩn này, không thèm xin chỉ thị đã tự tiện chạy đi, trừng mắt nhìn một lúc mới tức tối vùi đầu ăn tiếp. Ừm, người này tuy có chút ngốc nhưng mà nấu ăn thật ngon, tạm tha cho hắn một lần đi.

Ăn xong mì hải sản, bản năng muốn liếm liếm móng vuốt lại thấy dính đầy tro bụi, giơ tới nửa đường lại thả xuống, chà chà dưới đất. Rời khỏi hoàng cung thì sinh hoạt quả thực không ổn, đến liếm móng vuốt cũng không được. Đang tức giận thì đầu tường bỗng xuất hiện một con mèo hoa, meo meo với nó một tiếng.

Tô Dự theo tiểu nha đầu xuyên qua hậu viện tối om om, vì giảm bạc mà trong nhà không thắp đèn buổi tối, xa xa thấy phòng đích mẫu vẫn sáng thì hai người không khỏi bước nhanh.

"Mẫu thân, trễ như vậy tìm con có chuyện gì?" Tô Dự đến trước giường liền thấy một phụ nhân trên dưới bốn mươi tuổi đang ngồi, đang thêu thùa gì đó.

Triệu thị vốn cũng khỏe mạnh, nhưng lần bệnh này thật hung hiểm, bệnh đến như núi lở, bệnh đi như kéo tơ, mấy tháng nay đã tiều tụy đi nhiều, hai má cũng hơi hõm sâu. Thấy Tô Dự tới liền cười bảo hắn đi qua, thêu nốt những đường kim cuối cùng rồi cắt chỉ, "Lại đây thử xem."

Tô Dự cầm lên nhìn kĩ, đây là áo bông cho nam tử làm từ loại vải đay tốt nhất, đường may tỉ mỉ mặc rất vừa người, "Cho con?" Trong mắt không khỏi lộ ra vài phần kinh hỉ, đây là đồ thủ công, từng đường kim mũi chỉ đều mang theo độ ấm của bàn tay, lễ vật như vậy ở xã hội ngàn năm sau kia muốn tìm cũng thật khó.

"Vốn bắt đầu làm từ mùa thu muốn để con mặc năm mới, tiếc là phụ thân con đột nhiên ra đi, trì hoãn lâu như vậy," Triệu thị kéo tay Tô Dự, thương tiếc sờ sờ bàn tay mấy ngày làm việc đã thành vết chai, "Trời đã ấm lên, ta gỡ bớt một tầng vải bông, nhanh mặc thử xem."

Tô Dự sống hai đời, lần đầu tiên có người làm quần áo cho hắn, nói không cảm động là nói dối. Đời trước cha mẹ ly dị, mẹ vì không vừa ý cha đã gả cho người khác, cũng không thích hắn, một năm có thể gặp một lần đã là may rồi, nào có quan tâm hắn ấm hay lạnh.

Y phục rất vừa người, đường may thẳng thớm, vải dệt thượng thừa, lại thêm gương mặt tuấn tú của Tô Dự, lập tức biến chàng bán cá Tô gia thành Tô gia quý công tử.

Đêm không trăng gió lạnh, vài thân ảnh quỷ dị xuyên qua mái ngói thanh chuyên phủ bụi đứng trên nóc một nhà ở thành tây. Tiểu miêu kim sắc ngồi xổm trên mái nhà lẳng lặng nhìn một đám mèo hoang từ từ tập hợp.

"Lão đại, sao lại ở đây vậy?" Mèo hoa đứng trước một con mèo đen bự, hỏi.

"Câm mồm!" Mèo đen giáng cho nó một vuốt, nhanh chóng nhảy lên trên tới trước mặt mèo nhỏ cao cao tại thượng kia, cọ đuôi nó tỏ vẻ thần phục.

Mèo vàng nhỏ lắc lắc cái đuôi, "Lão hắc, gần đây khỏe không?"

"Nhờ phúc của ngài," Mèo đen bự cúi đầu, các tiểu đệ khác không rõ lắm cũng cúi đầu với lão đại.

"Hôm trước xém bị đám vượng tài ở thành đông cắn chết..." mèo hoa bên kia dẫn theo một đám tiểu đệ mở miệng.

"Ai bảo ngươi quản!" Mèo đen lập tức không vui lòng, nhe răng gừ gừ uy hiếp, mèo hoa cũng không yếu thế dựng thẳng lông khiêu khích.

"Đủ rồi!" Mèo nhỏ đau đầu lắc lắc đuôi, ở chung với một đám mèo quê chưa được khai sáng thế này thật là không thể phụ trợ kẻ anh minh thần võ như hắn, nhưng lại không có cách nào, làm một con mèo có thể sai sử một đám cũng coi là 'vua không ngai' rồi.

Để mèo hoa lần nữa xác nhận sân nhà lão Tứ, mèo bệ hạ tâm tình không tốt quyết định giáo huấn tên phàm nhân dám đá hắn kia một chút.

Tô Dự vội mua cá là vì trong nhà không đủ nước biển để trữ cá biển, qua một đêm đã chết mất bảy tám con. Với kinh nghiệm làm nghề cá của lão Tứ thì sẽ không vội vàng mua vào sáng sớm như Tô Dự mà sẽ là vào hoàng hôn, ở nhà có vài bể nước nhỏ chuyên chứa cá.

Mèo đen bự khẽ meo một tiếng, đám mèo lập tức an tĩnh lại đồng thời quay đầu nhìn mèo nhỏ vàng kim đang muốn dẫn chúng đi ăn thịnh yến. Vậy mà thân thể nho nhỏ kia ngồi xổm trên mái ngói, ánh mắt hổ phách lãnh tĩnh chăm chú gây sức ép cho chúng một lúc lâu, chờ thỏa mãn mới thong dong đứng dậy, tới một bể nước bênh cạnh, dựng cái đuôi bé nhẹ nhàng lay động theo quy luật.

Cái đuôi màu vàng kim có một túm lông trắng lay động trong nước mang theo một quầng sáng, cái đuôi kia hệt thiết tiên (roi thép) đánh xuống bể nước nhỏ, lập tức đập ra một lỗ thủng chừng nắm tay, nước biển bên trong nhanh chóng chảy ra.

Đám mèo này ngửi mùi sẽ có phản ứng gì thì miễn nói, đảm bảo hôm sau biểu tình của lão Tứ nhất định sẽ thật phấn khích cho xem.

Tô Dự ra khỏi viện của đích mẫu kìm không được tiếng thở dài. Tình thế trong nhà rất phức tạp, hắn là thứ tử, muốn thuận lợi thừa tước thì hơi khó, thân phận đại bá tuy không hơn hắn bao nhiêu nhưng mẫu gia của đại bá mẫu lại có chút thân thích với nhà quốc cữu, so với kẻ một nghèo hai trắng tay như hắn thì căn bản khỏi cần so. Đích mẫu Triệu thị cũng không phải ăn chay, gần đầy ngại thân thể quá kém không thể tranh cùng bọn họ, một khi thân thể khỏe lên có thể sẽ ầm ĩ.

Nói thật thì làm một người hiện đại hắn cũng không để ý lắm đến tước vị, chỉ cần có tiền qua tháng ngày tự tại là được, cần gì phải cố bám một tước vị làm đến là khổ. Không muốn tham dự mấy màn trạch đấu, Tô Dự chỉ nghĩ tới nghiệp bán hải sản của hắn, hiện tại đã đủ tiền để thuê một cửa hiệu, mở một tửu lâu nhỏ.

Trở lại viện của mình, tìm một vòng không thấy mèo nhỏ mới nhớ tới mình bỏ quên người ta trong bếp, nhanh chóng đi ngược lại tìm. Trên mặt đĩa đựng đã sáng bóng, mấy cái vỏ sò bị ném chỏng chơ bên cạnh, cũng không tìm thấy quả cầu lông kia, Tô Dự không khỏi có chút mất mát.

Mèo nhỏ đó là con mèo có linh tính nhất mà hắn từng gặp, Tô Dự thấy mình có thể kết thành bạn tốt với nó cùng nhau sống qua ngày, ai ngờ người ta chào cũng không thèm đã bỏ đi...

Nằm trên giường lạnh lẽo Tô Dự bỗng thấy thương cảm, ở thời đại không tồn tại trong lịch sử này hắn vẫn thấy không hề có một mối liên kết nào, bởi cảm thấy có một ngày sẽ đột nhiên xuyên trở về mà không dám giao hảo với những người xung quanh, hắn sợ lưu lại dù chỉ chút ít ràng buộc, mà tiểu miêu kia làm hắn lần đầu suy nghĩ nghiêm túc về cuộc sống ở đây, vậy mà không ư không hử đã biến mất hút.

...

Trong ngõ nhỏ tối tăm, ánh đèn hôm ám, Tô Dự mới cho đám mèo hoang ăn xong thì nghe một loạt tiếng ồn, hình như mấy tên lưu manh lại đánh nhau. Không muốn dính rắc rối, Tô Dự muốn nhanh bước đi thì bỗng có một chai bia bay qua, đầu tê rần.

"Mẫu thân ta phải làm tướng quân phu nhân, phải bán con lừa này thay bằng xe ngựa..."

"Trả lại cho ta, trả lại cho ta... »

Không biết ai tranh chấp, trời đất quay cuồng một chặp, 'thịch' một tiếng trên bậc thang cứng rắng, Tô Dự mở mắt ra thì phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng mang sắc thái cổ xưa, lạ lẫm.

...

Tô Dự thấy khó thở giãy dụa cố mở mắt, trong tầm mắt là phòng ngủ hơi tối, đỉnh giường gỗ đã cũ, ngực hơi nhột, cúi đầu thì thấy một cục lông vàng đè trên ngực hắn ngủ say sưa. Lớp lông vàng kim dưới nắng sớm tỏa ra một tầng sáng mê người.

« Nhóc quậy này. » Tô Dự vươn tay xoa quả cầu lông ấm áp, tên ngóc này ngủ trên ngực hắn, khó trách lại bị bóng đè.

Mèo nhỏ dường như rất cảnh giác, bị hắn sờ một tí liền tỉnh, bất mãn trừng hắn, đứng dậy quơ quào một lúc rồi tìm một vị trí thoải mái trên người hắn tiếp tục nằm úp sấp, hai mắt nhìn thẳng Tô Dự, tựa như cảnh cáo hắn không được động đậy, dám quấy rầy mèo đại nhân ta đi ngủ thì sẽ chết thật khó coi.

Tô Dự kìm không được nâng môi, hai tay gác sau đầu nhìn nó, « Ngươi trở về là đồng ý theo ta phải không ? Ta đặt tên cho ngươi nha. »

Tiểu miêu khinh bỉ nhìn hắn, nếu không phải bất đắc dĩ thì ai thèm ở với tên ngốc nhà ngươi chứ.

« Vậy gọi ngươi Tương nhi nha. » Tô Dự cười, mèo nhỏ thích ăn tương như vậy, nhất định phải đặt tên làm kỉ niệm mới được.

« Hừ, muốn biết tên trẫm thì cứ nói thẳng, » mèo nhỏ đứng lên rồi lập tức lại ngồi xuống, giống như bố thí mà gác một đệm thịt trên cằm Tô Dự, « Nhớ cho kỹ, ta là An Hoằng Triệt ! »

Nhưng mà những lời uy vũ khí phách này đến tai Tô Dự lại là một tràng 'meo meo meo' đầy nhịp điệu, vì thế vỗ đầu mèo nhỏ, « Ngươi đã thích thì quyết định vậy đi ! Tương nhi ! »

-Hết chương 3-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #linhtinh