Không đề 22
Chương 22 - THÁP AN QUỐC
Nhóm nam tử có chừng mấy mươi người, nhưng vì có rất nhiều đệ tử nhà quan 'biểu diễn văn nghệ' chiếm không ít thời gian, sắp qua buổi chiều rồi.
Kết quả phục tuyển không được công bố ngay, phải ngày mai mới biết được. Bởi nhiều người nên cần thống kê, huống hồ còn liên quan tới nhiều dòng họ, phải cộng điểm cho nhóm huân quý một chút đặng khỏi đắc tội với người ta. Nhưng tóm lại, tốc độ bên nam tuyển rất nhanh.
Mà bên nữ tuyển lại chậm hơn nhiều, nghe nói Thái hậu nhìn qua một lượt, chưa nói gì mà để cung nữ phát thẻ bài rồi kiểm tra nữ công, ba ngày sau lại đến nghiệm thân. Trong lúc này, Lễ nhạc ti cho người dạy tú nữ khiêu vũ, nói là để biểu diễn cho Hoàng thượng xem vào bữa tiệc cuối, sau khi kết thúc đại tuyển xem ra cũng có thêm thu hoạch.
Tô Dự thoải mái trở lại Tầm Dương điện thu thập hành lý, phỏng chừng ngày mai là có thể về nhà. Bị nhốt chỗ này hơn mười ngày cũng mệt thân, nhưng mà với tính cách hắn thì chẳng để ý mấy, hoàn toàn không lo lắng.
Buổi chiều Tô Dự ăn uống no đủ, nằm trong phòng đợi nửa ngày cũng không thấy Tương nhi đến tìm, đột nhiên nhớ tới tiểu miêu còn không biết hắn đã đổi phòng, nhanh chóng lấy trong bao quần áo ra mấy cái bánh cá đặt trên cửa sổ. Sau cửa sổ lầu ba còn cách tường một khảng, nhưng mà thông minh tài trí như Tương nhi hẳn phải biết đi cầu thang...nhỉ.
Nếu tiểu miêu hôm nay không đi ngang phía sau viện thì làm sao giờ?
Tô Dự phiền não cào cào tóc, đi thẳng ra cửa ghé vào lan can. Một người sống bự như hắn đứng chỗ này, mắt mèo nhìn rõ trong đêm hẳn là có thể thấy hắn chứ.
Chỗ huân quý tử đệ ở là Đông Thiên điện của điện Tầm Dương, mớ tiểu lâu này cũng xoay mặt hướng đông, đứng ở lầu ba có thể nhìn quá nửa tiền điện của hoàng cung.
Vừa mới tới giờ lên đèn, tịch dương còn chưa tắt, ánh chiều tà mơ màng bao phủ hoàng cung chiếu xuống mái ngói lưu ly màu son mang lại vài phần tịch liêu, cũng chiếu rõ một tháp cao ở ngay chính giữa.
Kiến trúc hoàng cung phần lớn sẽ không vượt quá ba tầng, hoàng cung Đại An lại có một nơi là ngoại lệ, chính là một tòa tháp linh lung bảy tầng. Tháp kia được xây rất đẹp, cao ngất trong mây, mỗi một tầng đều xây rất cao, lúc này đèn được thắp lên từng tầng một từ cửa sổ lớn mỗi tầng, giống như một chiếc đèn lồng tinh xảo tỏa ra quang mang rọi sáng tứ phía.
"Quả nhiên, nhìn ở hoàng cung tháp này càng đẹp hơn mấy lần." Một thanh âm trầm ổn từ phía sau truyền tới, Tô Dự quay đầu lại, là Lỗ Quốc công Thế tử cũng ra ban công hóng mát.
Một câu "Chào Lỗ công tử" vừa muốn nói ra, Tô Dự đột ngột nhớ ra người ta chẳng phải họ Lỗ, lại không nhớ ra ngay Lỗ Quốc công họ gì, không khỏi có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, "Tại hạ Tô Dự, làm láng giềng với công tử hai ngày, còn chưa chào hỏi, thật hổ thẹn."
Lỗ Quốc công Thế tử không để bụng, tựa vào lan can với hắn, "Cao Bằng, tự Vạn Lý."
Tô Dự nhìn nhìn, vốn tưởng loại 'thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình' như người này quá hai mươi đi dự tuyển thì phải là phượng mao lân giác gì đó, không ngờ đường đường Thế tử Lỗ Quốc công cũng là 'trai ế', lập tức cảm thấy gần gũi hơn không ít, liền cười cười chỉ vào cái đèn lồng lớn kia hỏi, "Thế tử có biết cái đó dùng làm gì không?"
Bên kia là tháp An Quốc, Tô Dự đã từng nghe qua tên, bởi rất cao nên ở nhiều nơi ngoài kinh thành vẫn có thể nhìn thấy, nhưng mà mục đích của nó thì dân chúng hoàn toàn không biết.
Cao Bằng nhìn hắn một cái, lại nhìn tháp cao tinh xảo phía xa, trầm mặc một lúc lâu, đến khi Tô Dự cho rằng hắn ta sẽ không nói nữa, mới chậm rãi bảo, là chỗ quốc sư ở.
Quốc sư? Tô Dự mở to mắt nhìn, còn có quốc sư thật kìa!
Bởi quan tâm tới tuyển tú mà trước đó Tô Dự có nghía qua thư luật Đại An một chút, cảm thấy triều đại này có thật nhiều thứ khó tưởng tượng nổi, trong đó có một cái là quy định về Quốc sư.
Quốc sư Đại An là một tước vị có tồn tại cao hơn cả thân vương, là địa vị không hề bị dao động ở Đại An, quyền lợi của Quốc sư thậm chí đôi khi còn bao quát cả hoàng quyền! Loại quy định vô nghĩa này tất nhiên sẽ khiến ngôi vị hoàng đế không ổn, thử nghĩ có đại sự gì cũng phải để Quốc sư bói một quẻ mới quyết định, quả thực chẳng đáng tin hơn đổ xúc xắc là bao!
"Vạn Lý huynh," đang định hỏi lại thì Thế tử Trường Xuân hầu đi lên cầu thang, cười cười chào hỏi Lỗ Quốc công Thế tử, thấy hai người hắn ở đây hóng gió thì đi qua, "Tô huynh hôm nay biểu diễn thật khiến ta nhìn với con mắt khác a."
Tô Dự cười gượng, 'Gọi Cẩn Đường là được." Hai người họ trước nay chưa nói chuyện qua, vừa gặp liền gọi 'Tô huynh' khiến hắn có chút thụ sủng nhược kinh.
"Nhân hôm nay có trăng, mau cúi đầu trước An Quốc tháp thôi, chỉ mong Quốc sư sẽ đánh giá chúng ta không quá tệ." Trường Xuân hầu Thế tử cười đề nghị.
Mỗi bảy ngày tháp An Quốc sẽ thắp đèn một lần, đó là ngày xem trăng, còn lại đều là ngày xem sao, Quốc sư sẽ ở đỉnh tháp nhìn tinh tượng, không thể quấy rầy, chỉ có ngày trăng tròn mới nhận lời chúc phúc cùng cầu nguyện của mọi người.
Lại nói, bảy tầng tháp linh lung thắp sáng toàn bộ, vừa hay tịch dương đã tắt, ánh sáng chiếu toàn bộ hoàng cung. Trong viện đã có người hướng về phía triều dương quỳ lạy tháp này, mà ngay cả một tiểu thái giám đang làm việc cũng cúi đầu thi lễ, dừng một chút mới tiếp tục làm việc.
"Mong là muội tử của ta trong đợt tuyển tú này sẽ không gây phiền toái." Trường Xuân hầu Thế tử thấp giọng nói một câu, mới rồi hắn được truyền lời, nói muội muội hắn không ngừng khóc nháo, nói "Tiểu thư khuê các há có thể như hạng ca kỹ khởi vũ trước mặt mọi người", nói gì cũng không chịu học múa, khiến hắn rất đau đầu. Giờ liền cầu Quốc sư phù hộ, nhưng mà cầu cho muội muội hắn đừng được chọn, tính tình Hoàng thượng nổi tiếng là không tốt, nếu chọc giận Hoàng thượng thì gia tộc bọn họ đều phải chịu tai ương theo.
Dân chúng dốt đặc cán mai dễ lừa gạt thì thôi đi, trợn mắt nhìn hai Thế tử thành kính quỳ lạy, Tô Dự cảm thấy vạn phần khiếp sợ, loại tín ngưỡng này đã vượt xa nhận thức của hắn rồi.
Cuối cùng mèo nhỏ cũng không tìm đến hắn, Tô Dự có chút mất mát, nằm một mình lăn qua lăn lại trên giường gỗ xa hoa. Về chuyện Quốc sư, hắn thật sự là không hiểu được, muốn tìm ai đó tâm sự.
Chuyện kể tiền triều gặp chuyện, chiến hỏa không ngừng, đến thời kỳ cuối thì dân chúng đã rất lầm than, Đại An triều từ khai quốc đến nay là mưa thuận gió hòa, ít khi có tai ương, dân chúng an cư lạc nghiệp, thậm chí biên quan cũng thái bình. Mọi người đều nói là vì Quốc sư có thần lực phù hộ, hoàng thất Đại An có thượng thiên chiếu cố.
Vốn cảm thấy mê tín phong kiến này rất vô nghĩa, nhưng đêm nay nói chuyện với hai Thế tử này khiến hắn phát hiện, Quốc sư hình như quả thật có năng lực gì đó, nghĩ tới bản thân mình cũng là xuyên qua, loại quái lực này có lẽ tồn tại thật. Như vậy Quốc sư có khi nào biết cách để mình quay về không?
Nghĩ đến đây, Tô Dự không khỏi kích động, có cơ hội nhất định phải gặp vị Quốc sư này mới được! Nghe ý tứ Trường Xuân hầu Thế tử thì chung tuyển do Quốc sư quyết định, đến lúc đó có thể gặp người này phải không nhỉ?
Hoàng đế bệ hạ cũng không biết xuẩn nô này suy nghĩ linh tinh gì, lúc này y đang nhìn quả cầu béo bên người mình, "Ngươi đã ở đây lâu rồi, tới ở thiên điện đi." Nói xong y nắm lấy cục lông bám sau gáy mình muốn ném cho Uông Phúc Hải bên cạnh.
Mèo béo vằn càng cắm vuốt vào tấm đệm ngồi bên dưới không chịu buông, rõ ràng là không muốn đi.
"Hoàng thượng, vương gia có lẽ là không muốn ở thiên điện." Uông công công đồng tình nhìn mèo béo mắt ngấn lệ, thiên điện kia vẫn được biết đến là chỗ Hoàng thượng nuôi mèo, bên trong ngoài một đám mèo thì không có bài trí gì thêm, tất nhiên không thoải mái bằng tẩm cung của hoàng thượng.
"Không ở thiên điện chẳng lẽ ở với trẫm sao?" An Hoằng Triệt rất bất mãn, đệ đệ làm phiền khiến hắn không thể hóa mèo chạy đến Tầm Dương điện, xuẩn nô kia không biết lại đang làm chuyện ngu ngốc gì rồi, thật sự là không yên tâm được!
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Lăng vương cầu kiến." Ngoài điện truyền tới tiếng thông bẩm.
An Hoằng Triệt chau mày càng chặt, "Tuyên!"
Chiêu vương điện hạ vội vã chạy ra xa mấy bước, hắn sẽ không tới thiên điện nhỏ hẹp kia đâu! Tẩm cung của Hoàng thượng là nơi thoải mái nhất hoàng cung rồi, toàn bộ tẩm điện đều trải thảm hảo hạng, hơn phân nửa phòng đều là đệm mềm, còn treo ti thao tua rua rủ xuống có thể vờn chơi, mỗi lần hắn hóa mèo đều chẳng muốn trở về, nói gì cũng chỉ muốn ngủ lại đây.
"Thần tham kiến Hoàng thượng." Lăng vương hành lễ theo quy củ.
"Hoàng thúc đêm khuya đến là vì chuyện gì?" An Hoằng Triệt lười biếng nằm trên đệm như trước.
"Về chuyện phục tuyển hôm nay, có một số việc cần bẩm báo," Lăng vương nghiêm trang nói xong, thuận tiện xoa xoa mèo béo đang bò lên người, "Đúng vậy, lần này tìm được không ít thứ tốt, có một vật rất thú vị, muốn giao cho Hoằng Ấp."
An Hoằng Triệt xua tay để Lăng vương đứng dậy, thuận đường bảo Uông Phúc Hải ra ngoài trước.
Lăng vương đứng lên, tùy tiện ngồi xuống nhuyễn điếm bên người Hoàng thượng, móc một quả cầu rực rỡ trong ngực ra. Quả bóng kia làm từ tơ vàng, bên trong rỗng ruột đặt một cái chuông kêu đinh đang, bốn phía có không ít tua rua.
An Hoằng Triệt thấy cái này lập tức đen mặt, còn chưa kịp ngăn thì Lăng vương đã tung quả cầu ra ngoài, rồi trong nháy mắt hóa thành con mèo bự chạy tới nghịch cầu.
Mèo béo nhỏ cũng hưng phấn đuổi theo thập thất thúc chơi đùa, trong tẩm cung yên tĩnh tràn ngập tiếng đinh đinh đang đang với tiếng meo meo ồn ào.
Xa xa trong cung thất, Túc vương nghiêm túc nhìn danh lục phục tuyển, nhíu nhíu mày, nhân tài như Tô Dự nhất định phải lưu lại, trước tiên tới chào hỏi Quốc sư, tầm ngày mười bảy thì báo cho Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng sẽ đồng ý.
Mà Lăng vương được huynh trưởng đặt kỳ vọng...
"Thập thất thúc, vừa rồi người muốn nói gì với trẫm?"
"...Meo?"
-Hết chương 22-
Tiểu kịch trường: <Hoàng thúc đều không đáng tin>
Miêu công: Tình huống phía Tây thế nào rồi?
Thập tam thúc: Gần đây thỏ tràn ra, thần đã mang binh bắt đi nướng thịt
Miêu công: Phương Băc gần đây ra sao?
Thập thất thúc: Vừa mới đuổi một đám chó bự
Miêu công: Vận mệnh quốc gia gần đây có ổn không?
Quốc sư: Meo?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro