Không đề 125
Chương 125: Ngủ chung
"Tham kiến Hoàng tổ thúc!" Mọi người nhanh chóng đứng dậy,hướng tổ tông hành lễ.
Đại đại miêu vòng chiếc đuôi to xoã tung qua chân trước,đặt ở trước mặt, có chút không biết làm sao run runchóp đuôi, "Meo......"
TôDự không biết Hoàng tổ thúc nói cái gì, bọn miêu đạigia đều nghe hiểu được, lần lượt thẳng lưng.
"Bêntrong có thêm mấy vật nhỏ, ngài phỏng chừng là ăn không được, chờ ta cắt cá ra đã nhé." Tô Dự bắtbuộc chính mình dời tầm mắt từ trên bộ lông mê người kia đi, đối với mèo thẹn thùng, phải trước cho ăn no sau mới có thể sờ lông, bằng không lỡ dọa chạy mấtthì không tốt.
Xémở Dong dong ngư nướng đến khô vàng, đem lễ ngư bêntrong móc ra đặt lên trên, lại phá vỏ mềm được nướng xốp giòn của lễ ngư, lấy hết mấy con chinh ngư ra. Chinh ngư vừa vặn đủ cho các thúc bá huynh đệ mỗingười một con, bên trong chinh ngư còn có cả sò hấp mỡ nữa.
Tô Dự thủ pháp lưu loát đem chinh ngư và sò chia ra, sau đó bảo Hoàng tổ thúc có thể ăn.
Đại đại miêu nhìn nhìn mọi người, lại nhìn nhìn cá nướng tỏa hương bốn phía, ngượng ngùng chậm rãi nhích một bước về phía trước.
Mọi người nguyên bản ngồi trước tảng đá, nhất thời bị chen ra hai bên. Chú mèo khổng lồ cúi đầu, một ngụm cắn con lễ ngư lớn bằng cái thớt kia, tính luôn cả lớp vỏ mềm nữa, rốp rốp hai ba cái liền ăn luôn.
Thái Thượng Hoàng và bọn đệ đệ đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng ôm lấy miếng lá cây chứa chinh ngư và sò trước mặt, hơn nữa còn tay mắt lanh lẹ cướp đi một khối Dong dong ngư.
Hoàng tổ thúc thấy bọn họ phản ứng như vậy, liếm liếm miệng, tùy ý bọn tiểu bối cắt mất một khối thịt cá, sau đó mới tiếp tục ăn. Tô Dự cảm giác trong đôi mắt to màu hổ phách kia tựa hồ nổi lên một chút ý cười.
Dong dong ngư, quả thật danh bất hư truyền.
Thịt cá tươi mới vào miệng là tan, cái loại thơm ngon này sợ là cá nóc so ra cũng kém, nhưng bản thân chất thịt lại một chút cũng không mềm nhụi, mà kình đạo mười phần.Bởi vì độ lửa được nắm giữ tốt, lại nướng cả một buổi chiều, nên không có chỗ nào bị nướng cháy, tầng ngoài được nướng khô vàng đều đều, thịt bêntrong thì tươi mới vô cùng, nước sốt phết từ bụng cá hoàn toàn thẩm thấu vào bên trong thịt cá. Cắn một ngụm, thơm ngon xốp giòn, mùi thơm tràn đầy khoang miệng,hận không thể đem cả đầu lưỡi nuốt luôn.
TháiThượng Hoàng ăn một ngụm liền hối hận, lẽ ra nên chôm nhiều hơn một khối a.
Ngẩng đầu nhìn, một đầu cá lớn như con trâu, đã bị Hoàngtổ thúc ăn luôn một nửa! Đầu lưỡi to mang theo xước rô, một ngụm liếm xuống, liền thuận lợi đem thịt cá từ trên xương cá vuốt xuống một khối lớn, không bao lâu, một mặt trên đã chỉ còn lại có xương cá trống không. Đại đại miêu ngậm lưng cá, linh hoạt lật qua, tiếp tục từ một phía liếm đến mé kia.
Hoàng đế bệ hạ cắn một ngụm sò, yên lặng nhìn Hoàng tổ thúc ăn đến vô cùng vui vẻ. Y ngày thường ăn cơm thích biến thành người, bởi vì mèo ăn được quá ít, nhưng tổ tông này lại vừa vặn tương phản.
Đợi mọi người ăn một con cá và vài con sò thuộc về mình xong, Hoàng tổ thúc cũng đem một con cá lớn liếm láp sạch sẽ, chỉ còn lại có bộ xương cá trống trơn.
Chú mèo vằn hổ khổng lồ thỏa mãn liếm liếm miệng, nâng một móng vuốt lên liếm liếm, rửa rửa gia vị dính trên râu, đột nhiên phát hiện tất cả mọi người đangnhìn hắn. Móng vuốt lông to lớn dừng trong không trung một chút, chậm rãi buông xuống, lắc lắc cái đuôi, đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
"Tổ thúc dừng bước!" Thái Thượng Hoàng nhanh chóng gọi đại đại miêu lại.
"Meo?"Hoàng tổ thúc nghiêng đầu.
Thái Thượng Hoàng và đệ đệ song sinh liếc nhau, mèo lớnnày tựa hồ không muốn cùng bọn họ trò chuyện nhiều, mà nghĩ cũng biết, nếu như có nhẫn nại cùng bọn họ nói chuyện phiếm, vậy năm năm nay như thế nào ngay cả câu "Meo" cũng chưa từng cùng bọn họ nói qua a.
"NhịThập Nhất, dựa vào ngươi rồi." Hạo vương đành phải đem đệ đệ đẩy ra.
Quốc sư tiếp nhận tấm khăn mềm Uông công công đưa qua lau lau tay, con ngươi thanh lãnh đảo qua làm mấy vị huynh trưởng co rúm, chậm rãi đứng dậy, một trận bạch quang chợt lóe, mèo lớn trắng tinh nhảy lên một khối đá tương đối cao, ngồi ở bên trên đại khái đến khoảng ngực Hoàng tổ thúc.
Đại đại miêu ngẩn người, chậm rãi đến gần tảng đá kia, hít ngửi.
Quốcsư nâng trảo, móng vuốt đè lại cái mũi so với y còn muốn lớn hơn kia.
Khí tức thụy thú Bạch Trạch, vô luận là con nít mới sinh hay là lão tổ tông, đều sẽ sinh ra ý muốn thân cận. Quả nhiên, nhận ra khí điềm lành của Bạch Trạch, Hoàng tổ thúc do dự dẫm dẫm hai chân trước, có chút ngượng ngùng lại gần, liếm Quốc sư một ngụm.
Tuy rằng chỉ là một ngụm, song đầu lưỡi này quá lớn, cơ hồ đem Quốc sư liếm từ đầu đến đuôi, mèo trắng nguyên bản ngưỡng cằm chuẩn bị cùng tổ tông nói chuyện nhất thời cứng ngắc. Bộ lông trắng như tuyết, không dính một tia trần ai kia, nháy mắt tràn ngập mùi cá nướng.
Nhịn lại nhịn, Quốc sư chung quy không thể nhịn xuống, nângtrảo......
"NhịThâp Nhất, mau dừng tay!" Ý thức được Quốc sư muốn làm cái gì, Thái Thượng Hoàng cả kinh, nhanh chóng kêu y. Hoàng tổ thúc này nhìn thì không có ác ý, nhưng là một Thần Thú kế thừa huyết mạch thượng cổ, há có thể dùng lẽ thường phỏng đoán được sao? Nếu hắn đột nhiên trở mặt, mấy người bọn họ cộng lại cũng không đủ ột cái móng vuốt chụp đâu!
Thái Thượng Hoàng cảnh báo dĩ nhiên không kịp, móng vuốt của Quốc sư chắc nịch vỗ lên gương mặt mèo to đùng kia.
Tô Dự rõ ràng nhìn thấy, trong đôi mắt to màu hổ phách chợt lóe nét vui mừng, sau đó, thập phần cao hứng lại liếm Quốc sư một ngụm...... Yên lặng nâng tay che mắt, Tô Dự đã không dám nhìn biểu tình Quốc sư nữa rồi.
"Ta đã thật lâu không gặp hậu nhân mang huyết mạch BạchTrạch a." Hoàng tổ thúc đối với mèo nhỏ nguyện ý thân cận hắn rất là cao hứng, lại ngồi ngồi xuống.
Quốc sư run run lông mao bị liếm loạn, đóng đôi mắt đẹp, hít sâu một hơi, tốt xấu gì cũng phải đem Hoàng tổ thúc lưu lại trước, "Chúng ta đều là hậu nhân An gia, Tổ thúc có thể gọi ta là Nhị Thập Nhất."
Tô Dự nghe cuộc trò chuyện meo mẻo mèo meo kia, trừ hắn những người khác đều nghe đến vô cùng chuyên chú, khó chịu muốn biết bọn họ đang nói cái gì, không khỏi quay đầu nhìn về phía Hoàng đế bệ hạ.
Hoàng thượng cảm giác được tầm mắt hắn, không quay đầu, chỉ nghiêng mắt nhìn hắn.
TôDự lấy lòng lại gần.
Hoàng đế bệ hạ nhất thời đỏ lỗ tai, nô tài ngốc này, trước công chúng như vậy, thật sự là, thật sự là không biết xấu hổ! Hừ một tiếng, khuôn mặt anh tuấnngước lên trời, không định để ý đến hắn.
"Chúng ta là những huynh đệ đồng lứa, ta xếp hạng thứ năm,đây là Lão Lục, lão Thất......" Thấy Hoàng tổ thúc nhìn qua, Trung vương điện hạ xung phong nhận việc giới thiệu mọi người.
Đại đại miêu gật gật đầu, nghe Trung vương nói Tô Dự là vợ, hiếu kì liếc mắt nhìn hắn nhiều hơn chút, run run chóp đuôi, không biết nói gì đó, rồi lại quay đầu tiếp tục cùng Quốc sư nói chuyện.
Tô Dự kéo kéo ống tay áo Hoàng thượng, thật sự rất muốn biết đại đại miêu đang nói gì nha!
Hoàng đế bệ hạ nhướng mày, thật là, lại làm nũng, dù biết không thể quen như vậy, nhưng tùy thời tùy chỗ làm nũng như vầy, thật sự là rất làm người ta buồn rầu a.
Sau một lát, mèo lông vàng nhảy lên đầu vai Tô Dự, Tô Dự khẩn cấp lại gần hôn cái miệng lông xù kia.
"......Đã nhiều năm tháng như vậy a." Hoàng tổ thúc dùng chân trước gãi gãi lỗ tai, hắn ở trên đảo này đã bao lâu, chính hắn cũng không nhớ được, có đôi khi mộtgiấc tỉnh lại, liền từ mùa thu biến thành mùa hè, cũng không biết là qua hai mùa hay là đã qua thật nhiềunăm.
"Mấy huynh đệ chúng ta đã ở trên đảo năm năm rồi." Thái Thượng Hoàng thở dài.
"Ừm......Thế sao......" Hoàng tổ thúc cúi đầu nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình.
"Ta cũng không muốn quấy nhiễu Tổ thúc, chỉ là phụ cận đảo này có một con hậu duệ Nhai Tí, rất là hung hãn......" Trung vương xen vào nói, tính toán cùng tổ tông miêu tả chi tiết một chút cái hải quái kia, lại bị Thái Thượng Hoàng vỗ một móng vuốt.
"Ngậm miệng!" Thái Thượng Hoàng nhỏ giọng cảnh cáo hắn,nếu cứ dong dài với tổ tông, bọn họ cũng đừng mong về nhà nữa.
"Cái kia a......" Đại đại miêu quay đầu nhìn mặt biển xaxa dần dần sẫm tối, "Ta biết."
"Vậy có biện pháp đối phó hay không?" Hạo vương nhảy lên tảng đá Quốc sư ngồi, lặng lẽ dùng cái đuôi khều khều đệ đệ, ý bảo y bớt giận.
Hoàng tổ thúc nghĩ nghĩ, "Tốt nhất vẫn là không nên bắt nó."
Nghe được lời ấy, Tô Dự trong lòng lộp bộp một tiếng, ngẫm lại Hoàng tổ thúc mấy trăm năm qua đều đóng trên đảo này, trong đó tất nhiên là có liên hệ vi diệu gì đó. Nếu như vậy thì không xong mất, bọn họ chẳng phải là vĩnh viễn không trở về được hay sao?
Thái Thượng Hoàng hiển nhiên cũng nghĩ đến việc này, hơi hơi nhíu mày, "Việc này có liên quan đến hải quái chế hành sao?"
Chú mèo khổng lồ nghiêng đầu, chế hành? Đó là cái gì?
"Tại sao không thể bắt?" Quốc sư nhìn ra Tổ thúc đối vớinhững thuật ngữ thâm ảo nơi triều đình cũng không quen thuộc, vẫn là hỏi trực tiếp thì hơn.
Đại đại miêu trừng mắt nhìn, có chút nghiêm túc đáp: "Thứ đó là hậu duệ của Nhai Tí với Trùng trăm chân, ăn không ngon!"
Mọi người: "......"
Tô Dự nhịn không được buồn bực cười lên tiếng, bọn miêu đại gia rốt cuộc có thể cảm nhận được tâm tình lúc trước khi hắn thấy bọn họ muốn ăn Giao nhân rồi a.
"Không phải ăn," Thái Thượng Hoàng thở dài, "Chúng ta muốn trở về trên bờ."
Về trên bờ? Hoàng tổ thúc nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình, phẩy phẩy lỗ tai, chậm rãi run run chiếc đuôi to xù lông.
Cảnh vương nhìn chóp đuôi to kia ngoắc đến ngoắc đi, thật sự nhịn không được, một phát nhảy tung nhào lên ôm lấy.
Đại đại miêu đối với hành vi mèo nhỏ nhào qua có chút không biết làm sao, muốn lui về phía sau lại cảm giác tựa hồ không tốt lắm, đành phải cứng ngắc bất động, "Ở trên đảo ngây ngốc không tốt sao?" Thân phận như bọn họ, trên thế gian dù sao cũng là giấu đầu hở đuôi, An gia hễ sinh hoạt tại một địa phương qua mấy đời lại phải chuyển đi, hơn nữa trái phải gì cũng chỉ có thể ở quanh bờ biển bắt cá ăn, không bằng ở lại trên hải đảo, cá so với trên bờ còn muốn nhiều hơn.
"An gia đã là hoàng tộc, mọi người sẽ dâng cá tươi cho chúng ta, không cần phải tự mình bắt cá nữa." Thái Thượng Hoàng ngẩng cằm lên, có chút kiêu ngạo nói.
Hoàng tổ thúc trước mắt sáng lên, nhưng tiện đà lại thất lạc cúi đầu, cho dù trở thành hoàng tộc thì như thế nào, gia hỏa loại như hắn đây không thể biến thành hình người lại to lớn vô cùng, vẫn như trước không thể gặp người thôi.
Mắt thấy mặt trời đã dần khuất núi, tất cả mọi người bắt đầu ngáp, vì muốn cùng tổ tông thân cận, Thái Thượng Hoàng nhiệt tình mời tổ tông cùng bọn họ chen cùng một chỗ ngủ chung.
Đại đại miêu đạp đạp móng vuốt, có chút ngượng ngùng, lại có chút chờ mong.
Nguyên bản sơn động coi như rộng rãi, nhưng đối với Hoàng tổ thúc mà nói chỉ là vừa vặn có thể dung thân, bất quá đại đại miêu hiển nhiên thực thích không gian nhỏ hẹp như vậy, xê dịch đến trên giường lớn nằm xuống, một đống lớn lông xù lập tức chiếm đầy toàn bộ giường đá, còn tràn ra bên cạnh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro