Không đề 11
Chương 11 - ĐẠI TUYỂN
Trong trù phòng của Vương phủtất nhiên muốn nguyên liệu gì là có cái đó. Trước vì nghèo quá mà không mua nổi nguyên liệu nấu ăn tốt nhất khiến Tô Dự cũng quên mất, trước kia bản thân chính là bếp trưởng nhà hàng chứ không phải chủ quán chợ đêm. Hiện giờ đối mặt với hải sản rực rỡ muôn màu thì trạng thái làm việc đã lâu không gặp lại trở lại.
Chọn sò biển loại tốt nhất to gần bằng nắm tay, rửa sạch rồi cạy mở, cho thêm miến vào, thêm tỏi giã nhuyễn, có cả xì dầu hải sản Tô Dự tự chế, cuối cùng là một ít dầu ở chính giữa cho thơm, bỏ vào nồi chưng. Sau đó làm tôm sông, phần đầu nhúng vào hỗn hợp lòng trắng trứng đánh với bột gia vị, chiên giòn trong dầu sôi, thân tôm luộc chín, ướp rượu để khử mùi tanh, tách ra lấy chỉ đất rồi xếp phần thịt tôm đã bóc với đầu tôm nóng giòn thành hình thái cực, hai cực âm dương được tách ra bằng muối tiêu với tương, mắt âm dương thì làm từ mắt cá.
Trên Thực đơn Tô ký có ghi hai món này đầu tiên.
An Hoằng Ấp dán mặt mập trên bàn, trừng mắt nhìn tiểu miêu, "Thời hạn hai tháng sắp đến rồi, ta cảm thấy huynh vẫn nên về Vương phủ đi thôi."
An Hoằng Triệt đang liếm móng vuốt khựng lại một chút, liếc đệ đệ một cái, tiếp tục liếm.
"An Hoằng Trạc muốn bắt tay với lão thất phu, nhưng lão thất phu không muốn chuốc nợ," An Hoằng Ấp kề sát vào, "Hoàng thúc bảo huynh mau về, trong triều đã đồn ầm lên huynh không sống được bao lâu nữa, huynh mà không về thì đám người đó đạp nát cửa phủ ta mất."
Không kiên nhẫn dùng vuốt gãi gãi tai, An Hoằng Triệt lắc lắc đuôi ý bảo đệ đệ câm miệng, lúc nào trở về tự y có chừng mực.
"Không phải huynh luyến tiếc tên bán cá đó chứ?" An Hoằng Ấp hạ giọng nhìn Tô Dự đang bưng chén đĩa đi về phía này.
Dong dài! An Hoằng Triệt không nhịn được nữa thưởng cho đệ đệ một cái vuốt, bên tai rốt cuộc yên tĩnh.
Chiêu vương bưng cái mũi bị cào, tò mò nhìn thức ăn trong tay Tô Dự.
Triền ti bạch ngọc bối ở hoàng gia cũng coi như phổ thông, nhưng dường như cách Tô Dự làm hơi khác. Vị tỏi khi cho vào dầu sôi càng thơm mạnh, chậm rãi lan tỏa, kê sát vào còn ngửi được mùi tôm nữa.
Người tài thì chỉ cần vừa nghe đã có thể phán đoán phẩm cấp của thức ăn, An Hoằng Ấp tất nhiên là người tài, chưa đợi Tô Dự giới thiệu đã nhấc đũa lên.
"Ối..." Cắn một ngụm, An Hoằng Ấp lập tức rơi lệ...bị nóng.
Tiểu miêu ngồi xổm trên bàn mặc kệ đệ đệ mình, tới thẳng chỗ đĩa tôm thái cực, duỗi móng nhón một miếng thịt tôm trắng nõn.
Tôm thái cực, vì thực hiện đơn giản lại có sẵn nguyên liệu nên dân chúng phổ thông vẫn ăn được, nhưng An Hoằng Triệt biết, tinh hoa của món ăn này nằm ở chính thứ nước tương mà Tô Dự tự mình làm.
Lần này Chiêu vương đã có kinh nghiệm, ăm thịt tôm không quá nóng trước, kẹp thân tôm trăng trắng, chấm tương, sau đó dâng cho huynh trưởng là lẽ tất nhiên.
Tô Dự kinh ngạc nhìn Chiêu vương gắp miếng tôm cho mèo nhà mình, lúc này mới tinh Vương gia quả thật rất quen thuộc với tiểu miêu.
Một người một mèo cùng ăn, Tô Dự bắt đầu giải thích kế hoạch mở tửu lâu của hắn, trước tiên đặt một cái tên, tạo danh tiếng ở kinh thành, bồi dưỡng một nhóm trù tử, bản thân hắn sẽ tự chế gia vị, không quá ba đến năm năm là có thể mở thêm cửa hàng. Phong cách trang hoàng, phục sức của tiểu nhị cũng phải giống nhau như đúc, các cửa hàng mở sau đó cũng theo hình thức này, chỉ cần đủ bạc thì có thể mở chi nhánh khắp đại giang nam bắc.
Dõng dạc thuyết minh một phen, Tô Dự quay đầu lại liền thấy một người một mèo ăn đến chẳng thèm ngẩng đầu, căn bản chả nghe hắn nói gì cả.
Tô Dự, "..."
Chờ Chiêu vương điện hạ ăn xong con sò cuối cùng mới vội ho một tiếng, "Ừ, cứ vậy đi."
"A?" Tô Dự ngẩn người, cứ như vậy là cứ thế nào cơ?
An Hoằng Ấp gọi tới một môn khách, để hắn ta phụ trách công việc tửu lâu với Tô Dự, Chiêu vương phủ mua cả hai gian hàng mặt tiền kia, phụ trách cả trang hoàng, bao luôn chuyện công tượng xây dựng, tóm lại là Tô Dự chỉ cần ở nhà chờ, tửu lâu sửa xong lập tức đi làm thức ăn khai trương là được, về phần bạc thu về, chia ba bảy. Tô Dự ba, Chiêu vương bảy.
Phân chia như vậy Tô Dự cũng không dị nghị gì, kì thật mục đích ban đầu là để Chiêu vương chi ra một nửa, thuận đường có Vương phủ làm chỗ dựa vững chắc, vốn không nghĩ tới sẽ gặp chuyện tốt như vậy.
Ký tên đồng ý, viết khế thư, An Hoằng Ấp cũng không nhắc lại yêu cầu gì khác, chỉ đòi Tô Dự để lại bình xì dầu với miếng ngọc bài.
Mãi đến khi về Tô gia rồi Tô Dự vẫn còn có chút lâng lâng, loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống thế này sao lại trúng ngay hắn cơ chứ? Tạm thời không rõ, yên lặng trong lòng cộng cho Chiêu vương một dấu sao, Tô Dự xoa xoa mặt mang theo mèo nhỏ đi thỉnh an đích mẫu.
"Giờ đã sắp tới đại tuyển, ta để Dĩnh nhi làm vài bộ xiêm y đẹp một chút." Trong phòng truyền đến giọng nữ nhân, Tô Dự dừng chân trước cửa, nhíu nhíu mày.
"Là đại lão gia và Vương di nương." Xuân Thảo nói khẽ với Tô Dự.
Vương di nương là tiểu thiếp của đại bá Tô Dự Tô Hiếu Chương, sinh được một thứ nữ là Tô Dĩnh, năm nay mười lăm tuổi.
Thiếp của đại bá, tuy nói bối phận khác nhưng vẫn nên tránh nghi ngờ, Tô Dự đứng tại hành lang không vào.
"Nhị ca!" Một thanh âm mềm mại vang lên sau lưng, Tô Dự quay đầu lại liền thấy một tiểu cô nương chừng mười một mười hai tuổi, sợ hãi đứng cách đó chừng ba bước.
"Tiểu Chỉ, sao ngươi lại tới đây?" Tô Dự không khỏi cười cười, đây là thứ muội của hắn, cùng phụ thân nhưng do di nương khác sinh hạ.
"Mẫu thân gọi ta lại đây, ta..." Tô Chỉ nhìn thoáng qua rèm cửa, lặng lẽ kéo vạt áo Tô Dự. Vương di nương mỗi lần thấy nàng đều châm chọc khiêu khích, không phải vạn bất đắc dĩ thì nàng không hề muốn gặp, nhưng mẫu thân gọi thì không thể không đi, nàng khác Tô Dự, đối với đích mẫu vẫn luôn vừa kính vừa sợ.
Tô Dự thở dài, muội tử này có thân nương xuất thân không tốt, ở trong nhà chịu không ít ủy khuất, hiện giờ lại càng nhát gan hơn.
Vươn tay giữ chặt tay muội muội, Tô Dự bảo Xuân Thảo vào thông báo rồi cùng theo vào.
« Ôi, nhị thiếu gia về rồi đấy à. » Vương di nương đang cười đến mi phi sắc vũ, thấy Tô Dự thì vội vàng đứng dậy, ý cười cũng thu lại vài phần.
Tô Dự không để ý tới nàng ta, hành lễ với đích mẫu.
« Phu nhân gọi Chỉ nhi tới làm gì ? » Tô Dĩnh thấy Tô Dự cũng không hành lễ mà chỉ nhìn chằm chằm Tô Chỉ nhỏ gầy, trong mắt tràn đầy ý khinh thường.
Trong cung truyền tin ra, năm nay đại tuyển tổ chức đúng hạn. Trong nhà chỉ có hai nữ nhi, Tô Chỉ thì chưa đủ tuổi, Tô Hiếu Chương mở miệng nói nhà bọn họ muốn đưa Tô Dĩnh đi, đã báo danh với Tông Chính Ti. Vốn làm một thứ nữ, Tô Dĩnh ở trong nhà cũng không có địa vị gì, tuyển tú nữ là cơ hội duy nhất để thứ nữ nhà quyền quý từ chim sẻ hóa phượng hoàng, một khi được chọn thì nàng sẽ ở địa vị cao nhất trong nhà, sao mà không đắc ý cho được chứ !
«Mới hôm trước Dự nhi hiếu kính ta chút ngân lượng, liền cho người chế cho Chỉ nhi một cái vòng tay, hôm nay đưa tới. » Triệu thị cười cười, lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Tô Chỉ.
« Mẫu thân ? » Tô Chỉ hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Tô Dự, Tô Dự cũng không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra.
Trong hộp là một đôi vòng tay bằng bạc, bạc không nhiều nhưng chạm trổ rất được, thân vòng tinh tế mượt mà khảm hồ điệp giương cánh bay lượn, mang trên cánh tay Tô Chỉ nho nhỏ rất đẹp.
« Chỉ nhi cũng nên học nữ công rồi, đây coi như lễ vật của mẫu thân và ca ca. »
Vương di nương nghe vậy lập tức đổi sắc. Lần này rõ ràng là nói cho mẫu tử nàng ta nghe, nhà đã phân rồi, mẫu tử Triệu thị đều dựa vào Tô Dự, các nàng muốn đến vòi tiền thì một đồng cũng không có.
« Phu nhân, tình cảm nhiều năm như vậy hà tất phải đoạn tuyệt. » Nét cười trên mặt Vương di nương càng ngày càng cứng ngắc.
Muốn đại tuyển dù sao cũng phải có y phục đẹp, mẫu gia mình không giàu mấy, lục tung lên cũng không tìm ra bộ y phục nào có thể diện một chút, lúc này đành mặt dày đến phu nhân này xin tiền, ai ngờ nhất thời vênh váo chọc giận người ta, bây giờ biết làm sao đây ?
Mấy năm nay Triệu thị âm thầm giúp Vương di nương mấy lần cũng chỉ vì còn là người một nhà, bây giờ đã trở mặt thì Triệu thị cũng lười để ý, nói linh tinh đuổi hai mẫu tử kia đi rồi hỏi chuyện tửu lâu của Tô Dự, biết hết thảy đều thuận lợi mới hơi vuốt cằm, cười lạnh nói, « Cứ để chúng đắc ý vài ngày đi, ngày mai con cầm cái này tới Tông Chính Ti. »
Tô Dự nhận lấy, là một danh bài, mặt trên viết tên với ngày sinh tháng đẻ của hắn, « Để làm gì ạ ? »
An Hoằng Triệt đang ngủ say trong ngực Tô Dự bị giọng hắn đánh thức, lười biếng nhấc đầu nhìn qua, lập tức tỉnh táo.
« Đại bá con sẽ chẳng muốn con đi đại tuyển đâu, ta sao có thể để hắn ta như ý chứ ? » Trong mắt Triệu thị ngập ý cười.
« Từ từ đã, mẫu thân à, đại tuyển gì chứ, con đi sao ? » Tô Dự mơ hồ rồi, mới nãy không phải là Hoàng thượng tuyển tú nữ sao ? Có quan hệ gì với một hán tử như hắn chứ ? Nhìn biểu tình đương nhiên của Triệu thị và Tô Chỉ, Tô Dự có một loại dự cảm chẳng lành.
« Hoàng thất tuyển phi không phân nam nữ, tất nhiên con có thể đi rồi. » Triệu thị khó hiểu nhìn hắn.
Đùng đùng đùng ! Trời giáng sấm chớp, Tô Dự ngốc lập tức hóa tro tàn...
-Hết chương 11-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro