Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Không đề 10

Chương 10 - VƯƠNG GIA

Hôm sau, Tô Dự bị nóng mà tỉnh. Mở mắt ra liền thấy một cục lông quấn chặt cổ hắn, cái đuôi dài thì duỗi vào trong quần áo, không biết mơ thấy gì mà cái đuôi xù nhẹ nhàng quơ quơ có vẻ vui lắm.

"Sáng tốt lành, Tương nhi." Tô Dự kéo kéo cái đuôi ra, cọ cọ cằm lên đầu nó.

An Hoằng Triệt vươn móng vuốt đè lại cái cằm lộn xộn của Tô Dự, ngáp một cái bự thiệt bự.

Hôm nay cũng không cần mở quán, Tô Dự tính đi giải quyết vấn đề tiền nong trước, ôm cục lông nằm một lát trên giường, "Ai, ước gì chúng ta có thể ngủ thẳng đến mặt trời lên cao thì tốt rồi."

Mèo nhỏ ngồi xổm trên người Tô Dự dùng chân sau gãi gãi tai, hầu hạ trẫm cho tốt thì muốn gì mà chẳng được.

Nói vậy thôi, đối với Tô Dự mệnh khổ mà nói, ngủ thẳng đến mặt trời chiếu đến mông tức là cả hắn với mèo con đều phải chịu đói rồi. Lăn qua lăn lại một lúc, hắn tự giác vào trù phòng dùng tôm, mực và hai con cua nhỏ nấu một nồi cháo hải sản nhỏ. Chờ đến lúc gạo chín mềm lẫn vào với tôm cua trong nồi thì rắc một ít hành hoa xanh biếc, một ít dầu, hương vị thơm ngon lập tức lan tràn.

Một người một mèo thỏa mãn ăn sáng, xong đâu đó mới bắt đầu chính sự.

Lúc trước Chiêu vương lưu lại ngọc bài này cũng có chút khó hiểu, nhưng hiện giờ Tô Dự chẳng có cách nào khác, đành mặt dày đi lôi kéo An Hoằng Ấp làm nhà đầu tư thôi, phải chuẩn bị một chút.

Kiếp trước lúc nhà hàng muốn mở rộng, Tô Dự cũng đầu tư chung với ông chủ, lúc ấy ông chủ để người ta chuẩn bị một bản kế hoạch xây dựng kĩ lưỡng rồi bàn với Tô Dự về hải sản. Muốn người ta đầu tư thì chủ yếu phải có chút thành phẩm, Tô Dự hẳn là không nên viết kế hoạch rồi, viết mấy cái thực đơn có khi lại được thông qua.

Tô Dự am hiểu món cay Tứ Xuyên, hiện tại lại chưa tìm được ớt nên không thể dùng tới. Cũng may còn có bí tịch Thực đơn Tô Ký này làm chút thể diện, mấy món phần đầu Tô Dự đã nghiên cứu kỹ càng cả rồi.

Nói ví dụ, Thực đơn Tô Ký có ba món đầu tiên phân thành, 'Triền ti bạch ngọc bối' 'Tôm thái cực âm dương' 'Canh đậu hũ tiên bối', nhìn tên thì ảo diệu vậy mà kì thật chính là miến hấp sò điệp, tôm luộc lột vỏ, tôm khô chưng đậu hủ, mấy thứ này đối với Tô Dự đều cực kỳ đơn giản, chỉ có vấn đề về nguyên liệu thôi. Ngoài ra còn có mấy loại canh cá, hải sản, chỉ thiếu vài món thịt, còn lại thì thực đơn đầy đủ cả.

Nhưng mà...gãi gãi đầu, nhìn mèo nhỏ ăn uống no đủ đang nhàn nhã liếm móng vuốt, Tô Dự nhăn mặt, "Tương nhi à, ngươi có thể viết chữ bằng bút lông hay không hở?"

An Hoằng Triệt duỗi duỗi chân khinh bỉ liếc Tô Dự, bản tự của trẫm đẹp như thế mà đem đi viết những thứ tầm thường ư, lá gan xuẩn nô này càng lúc càng lớn rồi.

Miễn cưỡng viết chữ phồn thể thật sự là thê thảm vô cùng, Tô Dự ném bút ra ngoài xem náo nhiệt. Làm một đầu bếp thì kệ chuyện chữ viết đi, nấu ăn ngon là được.

Đại An triều đã có xì dầu nhưng chỉ có một loại, không đa dạng như sau này. Xì dầu rất quan trọng với nhiều loại hải sản, đặc biệt là các thức đơn giản, xì dầu chính là linh hồn của món ăn.

Xì dầu cổ đại đều sản xuất từ thiên nhiên, hương vị thuần khiết, không hề bị trộn lẫn hương liệu công nghiệp, khuyết điểm là vì vị thuần túy quá nên chỉ mặn và mùi đậu nành, thiếu vị ngọt. Mà mấu chốt là ở đường ấy.

Đổ một chén tôm sông vào nước nấu, tới khi nước đổi màu thì vớt tôm ra thêm vào vài thìa xì dầu với đường trắng. Vốn lúc ủ xì dầu sẽ bỏ đường đỏ, nhưng loại xì dầu cổ này vốn màu tối, nếu thêm đường đỏ sẽ đổi màu rất xấu, cuối cùng Tô Dự chọn đường trắng, không lâu sau một chai xì dầu hải sản liền ra lò, đây chính là vũ khí bí mật của hắn đó.

Vương phủ vẫn rộng lớn xa hoa như trước, Chiêu vương An Hoằng Ấp là huynh đệ đồng mẫu duy nhất của Hoàng thượng, được Hoàng thượng tín nhiệm, số người tới tạo quan hệ mỗi ngày không ít, nhưng hôm nay tựa hồ người đến quá nhiều rồi.

"Vương gia nói không tiếp khách." Thị vệ không kiên nhẫn đuổi đám người trước cửa đi.

"Bản quan có chuyện quan trong thương nghị cùng Vương gia, làm phiền báo một tiếng đi." Một người vận quan phục mặt mày ủ ê thuyết phục thị vệ.

"Trương đại nhân, ngài đừng uổng sức nữa, Vương gia sẽ không gặp chúng ta đâu." Một quan viên râu tóc hoa râm khác thở dài, Hoàng thượng đã một tháng nay không vào triều, nhân tâm hoảng sợ thậm chí đồn đãi Hoàng thượng không sống được bao lâu nữa, bọn họ cũng là có bệnh vái tứ phương, tới đây thử vận.

Một cục lông đầu xù thò ra khỏi vạt áo Tô Dự, ánh mắt hổ phách nheo nheo. Một đám ngu ngốc, lúc này tìm đến An Hoằng Ấp làm gì hả? Loại chuyện đầu sóng ngọn gió này, làm một Chiêu vương có quyền thừa kế lớn nhất tất nhiên phải tránh nghi ngờ rồi. Duỗi chân cào cào Tô Dự bảo hắn nhanh nhanh đi vào, miễn cho những người này lây ngu xuẩn sang.

Tô Dự bất đắc dĩ ấn mèo nhỏ trở vào, nhìn nhiều người như vậy bị chặn lại thì trong lòng cũng có chút lo lo, xác định trước lí do thoái thác rồi siết chặt ngọc bài trong tay, xong xuôi mới nhấc chân đi tới.

"Ngươi là ai?" Thị vệ trước cửa tiến lên ngăn.

"Tại hạ Tô Dự, là bằng hữu cũ của Vương gia, có tín vật ở đây, thỉnh thông báo giúp." Tô Dự một tay cầm chai xì dầu giấu trong người, hơi nâng nâng cằm đưa ngọc bội ra.

Thị vệ thấy ngọc bội thì lập tức nghiêm mặt, đưa tay nói, "Mời tiên sinh vào."

Mọi người kinh ngạc không thôi, xôn xao nhìn về phía Tô Dự y quan đơn giản.

Tô Dự không ngờ rằng miếng ngọc lại hữu dụng như vậy, dưới ánh mắt đầy áp lực của mọi người ra vẻ trấn định đi vào.

Đình đài lầu các, tiểu kiều lưu thủy, đi năm bước đổi một cảnh, mười bước lại thấy một lầu cao, trong vương phủ bố trí thật xa hoa tinh xảo, đủ thấy Hoàng thượng đối với vị đệ đệ này có bao nhiêu tín nhiệm.

"Bổn vương nói rồi, không tiếp khách." Chiêu vương mặc thường phục sắc xanh ngọc ngồi ở đình nghỉ mát, mất kiên nhẫn phất tay.

"Vương gia, là người cầm ngọc bài." Thị vệ thấp giọng thông báo.

An Hoằng Ấp đang ăn bánh cá nhỏ thiếu chút nữa bị nghẹn, trợn mắt nhìn Tô Dự, đánh giá hắn từ đầu đến chân rồi phát hiện một cái tai lấp ló trong vạt áo hắn, lập tức phất tay cho mọi người lui ra.

Đợi người đi hết thì mèo nhỏ vàng kim lập tức vọt ra khỏi vạt áo, nhảy lên bàn đá.

"Tương nhi, không được vô lễ!" Tô Dự hoảng sợ, vội vươn tay nhưng không kịp túm nó lại .

"Ngươi gọi y là gì?" Chiêu vương nghe được cái tên kì dị thì trừng muốn lọt tròng, chỉ chỉ con mèo trên bàn, "Ha ha ha ha ..ai ôi!" An Hoằng Ấp cười đến thịt trên mặt rung rung, mới cười một cái đã bị ăn một cái móng vuốt.

Tô Dự thấy Vương gia bị cào thì hoảng đến tuôn mồ hôi lạnh, vội vàng hành lễ, "Nó được chiều mà hư, mong Vương gia tha tội!"

An Hoằng Ấp vốn còn muốn cười nữa, lại bị tiểu miêu vàng kim trừng một cái thì nhanh chóng nâng Tô Dự dậy, "Không sao không sao, ta với y vốn là có quen biết mà, ta...một ngày không bị y cào thì cả người không thoải mái, ha ha hờ hờ..."

Khóe miệng Tô Dự giật giật, hắn rốt cuộc hiểu được Hoàng thượng vì sao lại tin tưởng Chiêu vương như vậy, bộ dáng này nhất định sẽ không mưu quyền đoạt vị.

"Ai, nói thật với ngươi, ta với mèo này có chút tình cảm, đưa ngọc bài cho ngươi cũng là vì y." An Hoằng Ấp một bên đút bánh cá cho mèo nhỏ, một bên giải thích với Tô Dự.

Tô Dự nhíu nhíu mày, "Nó..."

An Hoằng Ấp khoát tay áo, "Về sau ngươi sẽ biết, trước hết nói xem hôm nay tìm ta có việc gì?" Chiêu vương cũng chỉ mới mười sáu mười bảy, vì hơi mũm mĩm, trên mặt lại có hai cái lúm đồng tiền, cười rộ lên thì ngây thơ khả ái không hề có chút quyền uy của thân vương, ngược lại giống một tiểu đệ nhà bên, khiến người ta không sợ nổi.

Nghe xong ý tưởng về tửu lâu của Tô Dự, An Hoằng Ấp không lập tức đáp ứng mà trầm ngâm, "Trong kinh thành quá nhiều tửu lâu bán hải sản, chỉ dựa vào cá mực nướng e là không ổn."

Tô Dự không giải thích nhiều mà chỉ nói mượn trù phòng một chút.

"Ai ai, đừng cắn mà..." Tô Dự chân trước vừa rời đi thì Chiêu vương đã bị mèo cắn, ủy khuất xoa xoa tai, "Huynh đi theo truyền nhân Tô gia ăn uống vui vẻ, ta thì chẳng được gì cả, muốn ta xuất bạc thì cũng phải đền bù cho ta chứ."

An Hoằng Triệt liếc liếc đệ đệ không tiền đồ của mình một cái, thật không muốn thừa nhận hai người bọn họ là cùng mẫu hậu sinh ra a.

-Hết chương 10-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #linhtinh