Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7

Chương 41

Khi Lộc Hàm nằm trên giường đã là 2 giờ sáng, cậu lại không buồn ngủ.

Tin nhắn của Quang ca như thế nào trả lời? Không trả lời, có thể chứ? Thực rõ ràng, không trả lời là quyết định sáng suốt nhất. Thế còn, trả lời? Nhưng mà, trả lời như thế nào? Lộc Hàm cầm di động trằn trọc trên giường.

Một đêm, Lộc Hàm nghĩ không ra đáp án, cuối cũng vẫn không ngừng để Chu công triệu hoán, ngủ.

Ngày hôm sau, 9h sáng, mẹ Lộc đang hấp bánh chẻo phát hiện còn trai còn chưa tỉnh, liền đi gọi.

Mẹ Lộc nhìn bọng mắt trên mặt con trai, đau lòng. Nàng như thế nào không biết con có tâm sự. Hôm qua từ khi nhận được tin nhắn, con trai liền mất bình thường ngay lập tức. Nếu con không nói, người làm mẹ như nàng đương nhiên cũng không hỏi. Nàng tin tưởng con mình có thể xử lí tốt. Dù sao, Lộc Hàm từ nhỏ đều làm họ yên tâm như vậy.

Mười giờ đúng, gia đình Trương Bá Quang đến nhà Lộc Hàm chúc Tết.

Nhìn thấy Trương Bá Quang, Lộc Hàm liền lược bỏ những xấu hổ trên mặt, nhìn không ra bất kì biểu hiện gì khác thường. Cha mẹ Trương Bá Quang đã chúc Tết xong, bốn vị lão nhân để hai người trẻ tuổi thoải mái nói chuyện phiếm. Lộc Hàm trong lòng thật muốn nói với Trương Bá Quang, hơn nữa cậu cũng không nghĩ sẽ giấu diếm quan hệ của mình và Ngô Thế Huân.

Chỉ là cậu không rõ, tại sao đột nhiên Quang ca lại nói... thích mình? Chẳng lẽ nhiều năm qua Quang ca đối tốt với mình không phải vì tình cảm huynh đệ sao? Lộc Hàm rất muốn nghĩ sâu thêm, chính là nhìn thấy đôi mắt Trương Bá Quang bây giờ tràn ngập cấp thiết, khẩn cầu, thậm chí còn có chút sợ hãi; cậu buông tha hết thảy mọi suy nghĩ sâu xa, cậu không nghĩ sẽ đào sâu thêm nữa. Bằng không những điều mình nợ Quang ca, chỉ sợ, càng ngày càng nhiều. n tình đó, đừng nói cha mẹ không trả được, chính mình cũng không trả nổi!

"Đêm qua ngủ không ngon sao?" Khi hai người đi vào phòng Lộc Hàm, Trương Bá Quang mới mở miệng hỏi.

Người trước mắt, bọng đen rõ ràng trên mặt như vậy, khuôn mặt vốn trắng hồng, giờ phút này, không, từ khi nhìn thấy mình đi vào cửa, liền hiển nhiên có chút trắng tái. Trong lòng Trương Bá Quang lóe lên từng đợt không đành lòng cùng đau lòng. Hắn biết cậu luôn luôn không thể thức khuya. Cậu như thế, là vì tin nhắn kia của mình sao? Trương Bá Quang không ngừng thầm hỏi trong lòng: mình, đây là đang ép cậu ấy sao?

Lộc Hàm không lên tiếng, qua hồi lâu mới thong thả nói, "Anh không phải cũng không ngủ ngon sao?" Lộc Hàm không phải kẻ máu lạnh, không phải không nhìn thấy Trương Bá Quang hai mắt vẫn còn hằn tơ máu, hai tay khẩn trương nắm thành quyền, hơn nữa Trương Bá Quang mở lời quan tâm, Lộc Hàm vô pháp mở miệng cự tuyệt. Chỉ là phương thức cự tuyệt lần này, cậu, còn không biết nói sao cho phải.

"Anh rất tốt, hôm qua chỉ hàn huyên với ba anh chốc lát."

Lộc Hàm rõ ràng không tin câu trả lời lấy lệ kia của hắn, liếc mắt một cái. Trương Bá Quang có chút xấu hổ, "Ax, haha, là không ngủ đủ giấc."

Trầm mặc hồi lâu. Lộc Hàm mở miệng, "Quang ca, tin nhắn kia...."

Trương Bá Quang cất bước đến trước mặt cậu, nghiêm túc nói, "Tiểu Hàm, anh là thật lòng!"

Trương Bá Quang không phải vì xúc động nhất thời mà gửi tin nhắn kia, hắn thâm tư thục lự hết mọi kết quả sau khi thẳng thắn cùng Lộc Hàm. Vô luận được tiếp nhận hay cự tuyệt. Là, hắn không thể không thừa nhận, trước khi hắn thiếu dũng khí, nhưng từ khi Lộc Hàm gặp Ngô Thế Huân, hắn lại có đủ dũng khí hạ quyết tâm nói cho cậu. Từ một khía cạnh nào đó, hắn thậm chí còn phải cảm ơn Ngô Thế Huân.

Trương Bá Quang nghiêm túc trịnh trọng như vậy làm lòng Lộc Hàm run lên. Cho dù đã biết chuyện Quang ca thích mình, nhưng nghe người này nói ra miệng, Lộc Hàm vẫn khiếp sợ! Nếu không phải đã gặp Ngô Thế Huân, Lộc Hàm sẽ nghĩ tin nhắn kia của Trương Bá Quang là ca ca vui đùa đệ đệ. Nhưng cậu cuối cùng vẫn gặp được Ngô Thế Huân, mà quan hệ hai người lại trở thành như vậy.

Nghĩ đến Ngô Thế Huân, Lộc Hàm bình tĩnh hơn nhiều, ngẩng đầu nhìn lại Trương Bá Quang, thái độ cũng đạm nhiên khinh mạch rất nhiều. Lộc Hàm biết, cậu phải làm như vậy!

"Từ khi nào?"

"... Anh... Anh cũng không biết, có lẽ là khi em ngồi trên bậc thang nhìn anh vui chơi, ánh mắt thủy chung hâm mộ anh; có lẽ là khi em vào trung học, ngồi sau xe anh đi học; có lẽ là khi em gọi anh là Quang ca; có lẽ là khi em lớn lên, lại chỉ thể hiện bản tính trẻ con khi gặp anh; có lẽ.... Nhớ không rõ, đợi khi chính anh ý thức được, thì anh đã hãm sâu trong cảm xúc này....."

Lộc Hàm nhìn Trương Bá Quang lâm vào hồi ức, hưởng thụ như thế mà hạnh phúc như thế, ánh mắt đạm nhiên khinh mạch của cậu cũng nhu hòa rất nhiều.

"Tại sao... không nói cho em biết?" Lộc Hàm xấu hổ lí nhí hỏi.

"Nói cho em? Anh làm sao dám, làm sao dám.... anh không nghĩ... cũng không muốn em đi trên con đường này. Em sạch sẽ tinh khiết như vậy. Anh luyến tiếc, luyến tiếc....." Trương Bá Quang dường như muốn khóc.

"Vậy anh, tại sao bây giờ lại nói?"

Lộc Hàm hỏi một câu, tâm tình Trương Bá Quang liền trầm xuống một phần.

"Vì sao, vì sao.... nếu không nói anh sợ sau này sẽ không có cơ hội....." Nhãn tình thẳng tắp nhìn Lộc Hàm, "Hoặc là nói, anh không còn cơ hội đi?" Không biết hắn hỏi chính mình hay là hỏi Lộc Hàm.

"Quang ca, em không có ý giấu diếm anh. Đêm qua, nếu anh tiếp tục hỏi, em cũng sẽ đều nói cho anh nghe." Đôi mắt nhìn Trương Bá Quang không chút lẩn tránh lừa gạt, Trương Bá Quang không tin cũng khó.

Trương Bá Quang lắc lắc đầu, ngồi trên giường Lộc Hàm. Hai tay chống đầu, giọng nói thật u tối, "Em vì sao lại đáp ứng hắn? Vì sao....."

Lộc Hàm không trả lời, Trương Bá Quang cũng vì câu hỏi của mình mà bật cười. Nhưng tiếng cười cũng thật chua xót.

"Bắt đầu khi nào? Hai người biết nhau chỉ mới nửa năm, chẳng lẽ tình cảm nhiều năm như vậy của chúng ta vẫn không bằng sao?" Trương Bá Quang vừa nói xong, Lộc Hàm cơ hồ dùng ánh mắt khó tin nhìn hắn, Quang ca, đây là lời Quang ca luôn nổi bật, làm việc điềm tĩnh, khôi hài tự tin có thể nói sao? Hắn thế nhưng lại dùng thời gian để cân nhắc tình cảm sâu cạn, thế nhưng hiểu nông cạn vấn đề, hắn... Thế nhưng lại hỏi như vậy.

Lộc Hàm giật mình, nhưng cũng minh bạch tức khắc, cậu phải cự tuyệt hoàn toàn! Chỉ có thể lạnh lùng đạm nhiên đến cùng! Cậu sẽ không để Quang ca có bất kì hi vọng nào, bởi vì không có khả năng. Hiện tại nếu do dự, để Quang ca nuôi hi vọng, vậy những gì Lộc Hàm mắc nợ hắn vĩnh viễn sẽ trả không xong. Cậu tình nguyện để Quang ca trách cậu, trách cậu lạnh lùng, trách cậu tuyệt tình, cũng không thể để hắn tiếp tục hãm sâu trong tình cảm ấy. Cậu, Lộc Hàm, không dư thừa tình cảm đến vậy.

"Quang ca, vấn đề đó, anh không nên hỏi...." Ngữ khí Lộc Hàm tuy nhẹ nhàng chậm rãi nhưng mang theo hàm ý trách móc.

"Tại sao anh không nên hỏi, tại sao không nên hỏi, em nói cho anh biết, nói cho anh biết đi!" Trương Bá Quang hét to lên.

Cũng may nhà Lộc Hàm cách âm rất tốt, nếu không, bây giờ chỉ sợ bốn cặp mắt ngoài kia đều đã liếc vào đây.

Lộc Hàm mất tự nhiên nhíu nhíu mày, trong lòng lại đau thương mấy phần. Cậu không nghĩ chỉ vì mình, một người sự nghiệp thành công, trước nay đều bày mưu tính kế kĩ càng bây giờ lại thất thố như vậy.

"Quang ca, tháng sau em từ chức!" Lộc Hàm như không nghe tiếng hét kia, khư khư cố chấp biểu đạt ý kiến của mình. m thanh tuy nhẹ, nhưng cũng đủ để người đang xúc động kia nghe rõ.

Trương Bá Quang cứng người, Lộc Hàm nhìn, trong lòng cười khổ, chỉ sợ tâm cũng cứng ngắt như vậy đi. Trương Bá Quang cơ hồ dùng ánh mắt oán hận nhìn Lộc Hàm, cậu, dùng cách này để cự tuyệt mình! Đủ ác độc! Hắn không biết người mình luôn nhất tâm chiếu cố khi nào lại trở nên quyết tuyệt như vậy.

Ánh mắt Lộc Hàm vẫn nhìn thẳng không do dự. Khi hai người sắp giằng co không nổi nữa, vẫn là Trương Bá Quang mở lời trước.

"Nhất định phải thế sao?" Không cần Lộc Hàm trả lời, Trương Bá Quang đã ra đến cửa phòng cậu, cuối cùng còn nghe được tiếng sập cửa chói tai. Bốn vị lão nhân đang nói chuyện trong phòng khách kinh hách. Bốn mặt nhìn nhau.

Mẹ Lộc phản ứng trước tiên, đi vào phòng con trai, nhìn thấy Lộc Hàm đang đứng ngốc lăng. Mẹ Lộc vỗ nhẹ vai con,"Làm sao vậy?"

Lộc Hàm không muốn nói dối, cũng biết lan man không được với mẹ. Trả lời mẹ Lộc, "Con nói với Quang ca mình từ chức." Mẹ Lộc liền hiểu ra, đây là việc không sớm thì muộn con trai sẽ làm, nhưng vẫn không ngờ lại sớm như vậy. Mà thái độ của Trương Bá Quang cơ hồ cũng... quá mức kịch liệt.

Sau đó cha mẹ Trương Bá Quang cũng vội vàng cáo từ, về nhà xem con trai. Khách khứa đi rồi, ba Lộc liền thấy mẹ Lộc từ phòng con đi ra, ánh mắt uy hiếp: không được đến hỏi con!

Vì việc này là năm mới của Lộc Hàm không được thư thái, thậm chí là lo lắng. Cậu không ngừng nghĩ, có phải hay không sau này cậu không có cơ hội gọi Quang ca nữa? Có phải hay không sau này hai người sẽ thành xa lạ? Có phải hay không tình cảm mười mấy năm tích lũy, vì tình cảm một người biến chất mà không tồn tại nữa?

Lộc Hàm không nghĩ sự tình lại thành vậy, nhưng cậu cũng biết nếu mình lấy lí do bọn họ là huynh đệ ra cự tuyệt Quang ca, mình xem hắn là ca ca mà nói linh tinh, thì không chỉ vũ nhục Trương Bá Quang, cũng vũ nhục nhiều năm tình cảm huynh đệ của mình với hắn. Hoặc lí do hợp lí nhất, Lộc Hàm có thể thẳng thắn nói đến Ngô Thế Huân. Nhưng nói vậy lại đả kích đến lòng tự tọng của Quang ca. Lộc Hàm cậu dù quyết tuyệt thế nào cũng không làm như vậy được.

Cho nên cậu giải thích qua loa, dùng thái độ lãnh đạm của mình mà xem nhẹ tình cảm của Quang ca.

Trên thực tế, Lộc Hàm luyến tiếc rất nhiều, nhưng cậu cũng rõ ràng, triệt triệt để để biết rằng, cậu cùng Quang ca sẽ không bao giờ được như trước kia. Có lẽ Quang ca vẫn còn trách cậu đi.

Mùng 6, Lộc Hàm quay lại cửa hàng làm việc. Chuẩn bị xong hành lí, Lộc Hàm ở trong phòng liền nhìn thấy xe của Trương Bá Quang dưới lầu. Giờ khắc này, Lộc Hàm cười.

"Vẫn là nhìn thấy Tiểu Hàm tươi cười, Quang ca trong lòng rất thoải mái. Tiểu Hàm khinh mạch với anh như vậy, Quang ca không... muốn nhìn thấy nữa...." Trương Bá Quang đến trước mặt Lộc Hàm, sờ sờ tóc cậu. Lần này, Lộc Hàm không tránh đi.

"Quang ca....." Lộc Hàm có chút kích động nhìn Trương Bá Quang. Cậu nghĩ, có lẽ cậu và Quang ca còn có thể như xưa.

"Tốt lắm tốt lắm, không nhắc lại nữa. Lên xe đi, anh đưa em về." Trương Bá Quang thôi thôi táng táng mang Lộc Hàm vào xe, sau đó dừng lại nói lời xin lỗi cha mẹ Lộc vì thái độ của mình hôm Tết.

Khi chỉ còn lại hai người, bầu không khí xấu hổ bao trùm.

"Khụ, ax, Tiểu Hàm, cảm xúc của anh lúc đó không được tốt, em đừng trách anh a!" Trương Bá Quang vừa nhìn sắc mặt Lộc Hàm vừa ăn năn.

Lộc Hàm lắc lắc đầu. Hai mắt nhìn về trước, không nói gì.

"Thật muốn từ chức sao? Lời anh nói hôm đó, em đừng để tâm." Khi Trương Bá Quang nói nửa câu sau, hai mắt mở to muốn quan sát sắc mặt của Lộc Hàm nhưng lại nhìn như đang chuyên tâm lái xe.

"Quang ca, anh biết em không sớm thì muộn cũng sẽ từ chức." Lộc Hàm bình tĩnh nói.

"... Chỉ là, vì anh em mới từ chức sớm như vậy sao?" Trương Bá Quang có chút ảm đạm.

"Quang ca, không phải do anh ép, mà là chính em lựa chọn." Lộc Hàm nói một câu không chút ý tứ trách móc nào, nhưng cũng làm lòng Trương Bá Quang một trận lạnh lẽo.

Hắn rõ ràng ý thức được, Lộc Hàm, là đang vạch rõ giới tuyến với hắn.

Lộc Hàm trước giờ đã vậy, hắn biết, chỉ cần để người khác từ bỏ ý định, Lộc Hàm lúc nào cũng lãnh đạm nhẹ nhàng nói, nhưng cũng đủ để người khác minh bạch ý tứ của cậu. Hắn cũng không ngại thái độ như vậy, ngược lại, ngần ấy năm, Lộc Hàm đều đối xử với mọi người chung quanh như vậy. Trương Bá Quang trước kia đều cười nhìn Lộc Hàm thường xuyên dùng phương thức này mà cự tuyệt, tuy không làm tổn thương người khác, nhưng cũng chưa từng thân cận. Khi đó hắn âm thầm cao hứng, Tiểu Hàm của hắn chưa bao giờ đối xử với hắn như vậy. Hiện giờ, chẳng lẽ mình cũng thành người khác trong mắt cậu ấy rồi sao?

Mình nhiều ngày như vậy không gặp Lộc Hàm, liền là nghĩ làm cho hai người đổi một loại ở chung. Trương Bá Quang hắn không phải ngốc tử, có những việc nếu đã phóng lao, giấy trắng mực đen rõ ràng, nếu muốn xem như chưa có gì xảy ra thì không có khả năng. Hắn biết hiện tại mình có lẽ không chiếm ưu thế, nhưng cũng không có nghĩ mình không có ưu thế. Nam nhân kia, Lộc Hàm nếu có thể yêu nam nhân, như vậy tỉ lệ thành công của hắn cũng sẽ lớn hơn. Tâm tình điều chỉnh như vậy, hắn mới có dũng khí đối mặt Lộc Hàm. Nhưng không ngờ, Lộc Hàm lại muốn đặt hai người ở một vị trí khác. Hắn, là thành người lạ trong mắt cậu.

Trên đường đi hai người không nói gì.

Lộc Hàm vốn nghĩ Trương Bá Quang chủ động đến đón mình, hẳn là không có để tâm chuyện kia. Nhưng cậu sai lầm, từ khi cậu vào xe ngồi, vô ý bắt gặp ánh mắt của Trương Bá Quang. Lộc Hàm biết mình sai lầm, rất sai lầm, bọn họ thật không trở về như trước được. Đôi mắt kia tràn ngập quyến luyến không buông tha mình, thâm tình nhìn khiến mình vô pháp nhìn thẳng, chỉ có thể dời mắt chỗ khác. Tai nghe Trương Bá Quang nói mình đừng lưu tâm, nhưng đối diện với đôi mắt kia, Lộc Hàm làm sao không lưu tâm?

Nếu Lộc Hàm không gặp được Ngô Thế Huân, có lẽ cậu cũng đọc không được nhãn thần của Trương Bá Quang, chính mình trước kia không biết tình cảm Quang ca dành cho mình, đến cùng cũng chỉ vì tiềm thức cũng không nghĩ ra. Nếu hắn nhất định luôn dùng ánh mắt ấy nhìn mình, chính mình rất có khả năng là người ra đi.

Trở lại cửa hiệu, Lộc Hàm nói, "Quang ca, trong một tháng em sẽ làm tốt mọi công tác, cũng sẽ giao đãi hết thảy với mọi người mới rời đi."

"Tiểu Hàm, em... em thật không cần rời đi nhanh như vậy. Em cũng biết, anh sẽ không bức em." Giọng nói Trương Bá Quang lúc này đã thập phần ám ách.

Thái độ Trương Bá Quang càng khiêm tốn, Lộc Hàm càng kiên quyết. Quang ca của cậu không phải như thế, không thể để Quang ca chỉ vì mình mà biến thành như vậy.

"Quang ca, không phải bởi vì anh, anh biết không? Năm mới ba mẹ đã lì xì cho em mười vạn tệ, haha, anh cũng biết em sẽ dùng vào việc gì, không phải sao?" Giọng nói Lộc Hàm tuy nhẹ nhàng, nhưng đủ uyển chuyển từ chối ý định giữ cậu lại của Trương Bá Quang.

Trương Bá Quang chăm chú nhìn Lộc Hàm không chớp mắt, như là muốn nhất định phải tìm ra đáp án từ mắt Lộc Hàm.

Lộc Hàm bất đắc dĩ thở dài, "Là, em thừa nhận anh cũng là một nguyên nhân làm em từ chức sớm hơn kế hoạch. Nhưng mà, Quang ca, anh không hiểu sao? Tiểu Hàm không thể mãi lưu lại đây." Lời nói Lộc Hàm đủ mềm mại như biểu thị cho tâm tính yếu ớt của mình, cũng cho Trương Bá Quang một kích cuối cùng. Hắn, tối không chấp nhận nhìn Lộc Hàm ủy khuất. Hắn, chỉ có thể để cậu rời đi.

Bốn mắt nhìn nhau, không nói gì.

"Em đệ đơn từ chức đi." Nói xong, không chút do dự xoay người đi. Khi tay đặt trên vô lăng, nhịn không được lại hỏi,"Anh còn là Quang ca của em không?"

"Đương nhiên còn, vĩnh viễn đều như vậy!" Nhưng mà, anh hãy từ bỏ tình cảm với em đi. Lộc Hàm vẫn không thể nhẫn tâm nói ra câu cuối cùng.

Cầm di động gửi đi một tin nhắn– em đã trở về. Lộc Hàm yên lặng dọn dẹp. Cậu, tựa hồ nhớ người kia. Nhất là khi nghe Quang ca thông báo.

Chương 42

Mấy người Ngô Thế Huân hiện tại vẫn ở Bắc Kinh, một cái Tết âm lịch, bọn họ không bận việc gì ngoài xã giao bên bàn rượu. Trừ bỏ việc nhìn thấy trước mắt đỏ thẫm mới cảm giác được chút không khí năm mới, còn lại căn bản cũng không ý thức được Tết đã qua.

Lộc Hàm gặp lại Ngô Thế Huân là tối mùng 8, khi cậu gửi tin nhắn kia được hai ngày. Ba người phong trần mệt mỏi trở về, vào đến phòng ngủ Lộc Hàm đều là bộ dạng đói lang phác hổ. Lộc Hàm hỏi rõ ràng mới biết từ giữa trưa bọn họ chưa ăn gì, vội vàng xử lí công việc rồi quay lại đây. Bởi vì công việc ở Bắc Kinh cơ bản đã đi vào quỹ đạo, nhưng công tác ở đây vẫn chưa kết thúc.

Không còn cách nào khác, vừa xong việc ở Bắc Kinh, bọn họ liền vội chạy về bên này.

Vốn định ra ngoài ăn, nhưng Kim Chung Nhân lắc đầu ý bảo có chết cũng không đi, hơn mười ngày, cơ hồ ngày nào bọn họ cũng uống rượu, bây giờ không muốn ăn gì. Vì thế Lộc Hàm liền đi vào phòng bếp hầm bát canh chân giò, chiên trứng cho bọn họ ăn.

Lúc ăn Kim Chung Nhân liên tiếp khoa trương khen Lộc Hàm nấu rất ngon, Ngô Thế Huân cũng không khỏi kinh ngạc. Nhưng khuôn mặt Lộc Hàm lại rất mất tự nhiên tươi cười, không nói gì thêm.

Ăn uống no đủ, Lộc Hàm lại pha trà cho bọn họ, cũng mang ra một ít đặc sản tô bính hỏa quả từ nhà ra, bọn họ hạp hạp nha, tiêu tiêu thực. Mấy thứ kia vỏ rất nhiều, ăn đến cả phòng Lộc Hàm toàn là bao bì, trong đó Kim Chung Nhân có công lao lớn nhất. Đêm nhanh đến 11h, Ngô Thế Huân không ngừng lạnh mắt nhìn hai người kia, nhưng Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân làm như không thấy, vẫn tiếp tục vừa ăn vừa khen ngon.

11h30, hai người quả thực không chịu được ánh mắt lạnh lẽo của Ngô Thế Huân bắn thủng mình nữa, hạ vũ khí đầu hàng, xám xịt đi ra. Kì thật Phác Xán Liệt nói mình phải đi, nhưng lại không đi, ánh mắt phiêu phiếc liếc Ngô Thế Huân, phiêu phiêu liếc Lộc Hàm. Ban đầu Lộc Hàm không biết ý tứ gì, nhưng nhiều lần như vậy, cậu là ngốc tử mới không hiểu được.

Hơn nữa hai người kia vẫn luôn vô tình hữu ý hỏi, "Ai, Thế Huân, lúc nào chúng tôi phải đi a?", "Lộc Hàm có phải hay không đã muốn nghỉ ngơi?", "Thế Huân, cậu sao không nói lời nào a?", "Có phải hay không cậu còn suy nghĩ khác a?" Mỗi người một câu, Kim Chung Nhân, Phác Xán Liệt phối hợp thật ăn ý.

Khi hai người rời đi, căn phòng vốn ầm ĩ tức khắc liền yên tĩnh trở lại. Lộc Hàm tiễn hai người kia ra ngoài, Ngô Thế Huân căn bản không hề động. Chỉ nhất định ngồi trên sô pha.

Lộc Hàm vào, giương mắt liền ngã vào con ngươi tối đen của Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân vẫy tay, Lộc Hàm lại đỏ mặt như búp bê gỗ. Kì thật từ khi Ngô Thế Huân nói sẽ lưu lại cậu đã không thể khôi phục biểu tình bình thường.

Ôm người vào lồng ngực, nửa người Lộc Hàm đều đặt lên người Ngô Thế Huân. Một chiếc hôn liền không cẩn thận như vậy mà bắt được. Lộc Hàm không kháng cự, thành thành thật thật để Ngô Thế Huân dò xét trong khoang miệng mình, nghiền chuyển dây dưa, cắn ngão khẳng phệ, bao nhiêu cũng không đủ, mãi đến khi Lộc Hàm có chút khí nhược, Ngô Thế Huân mới buông cậu ra. Lộc Hàm rõ ràng cảm giác trong miệng Ngô Thế Huân còn sót lại vị tô bính, vừa rồi Ngô Thế Huân ăn hơi nhiều, xem ra hắn ưa thích nhưng loại bánh lược hàm lược ngọt và mang vị giòn a.

Lẳng lặng ôm nhau hồi lâu, Ngô Thế Huân mới mở miệng.

"Nói cho anh biết, làm sao vậy?" Giọng điệu chân thật đáng tin. Từ khi nhìn thấy Lộc Hàm, Ngô Thế Huân liền cảm giác sau kì nghỉ Tết trở về, thiên hạ trước mắt tựa hồ mang chút phiền não. Không có lí do gì, chỉ là hắn cảm giác vậy.

Lộc Hàm cả kinh, người nhạy cảm này lúc nào cũng trầm tĩnh như vậy.

"Quang ca...." Lộc Hàm không biết phải mở miệng thế nào.

Nhưng có người nói giúp cậu, "Hắn rốt cuộc thổ lộ với em rồi?"

Hai tay Lộc Hàm lập tức chống lên vai Ngô Thế Huân, mở to hai mắt, nâng nửa người dậy, "Làm sao anh biết?" Ngữ khí không chút che dấu những kinh ngạc bên trong.

Ngô Thế Huân nhìn đôi môi vừa mới bị hôn đến kiều diễm ướt át kia khẽ nhếch, trong lòng có chút khác thường, hạ mắt mới nói, "Lần đầu tiên khi gặp hắn ở nhà ăn, ánh mắt hắn nhìn em.".

Ý tại ngôn ngoại, ngắn gọn nhưng đủ để Lộc Hàm minh bạch. Đúng vậy, Ngô Thế Huân là người thế nào, trách không được hai lần hắn gặp Quang ca, mình đều cảm giác không khí có chút quỷ dị.

Nhìn ánh mắt Lộc Hàm dần dần sáng tỏ, Ngô Thế Huân di động cơ thể, càng tiện lợi ôm Lộc Hàm trước ngực, khiến cho Lộc Hàm nghiêng người ngồi trên người mình. Điều chỉnh tư thế thoải mái xong, Ngô Thế Huân lại tiếp tục mở miệng, "Nếu không phải hắn, anh vốn có thể cho em nhiều thời gian hơn."

Lộc Hàm ngây ngốc nửa ngày mới lý giải được câu nói này, ánh mắt toát lên ý cười, "Anh.... có phải hay không là ghen tị?"

Ngô Thế Huân nhíu mày từ chối cho ý kiến, mà ý cười trong mắt Lộc Hàm càng nồng đượm. Đột nhiên, ý cười trong mắt Lộc Hàm thối lui, thân thể lại cứng còng, bới vì bàn tay kia đã tiến vào da thịt mình loạn động dò xét.

"Anh...." Đỏ ửng leo đầy trên mặt, thậm chí là tai.

Cậu hỏi như vậy vì muốn nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của Ngô Thế Huân, đáng tiếc trộm gà không được lại còn mất nắm gạo, chính mình lại bị người khác trục lợi. Không cam lòng nhìn Ngô Thế Huân chiếm thế thượng phong.

Ngô Thế Huân không thu hồi tay, cũng không động đậy, dúi đầu vào cổ Lộc Hàm, hít thở hương vị đặc trưng trên người cậu, thanh âm ấm ách nói, "Theo anh về Bắc Kinh đi."

Lộc Hàm không biết làm sao Ngô Thế Huân lại đột nhiên dùng ngữ khí mềm mại dung hợp như vậy nói với mình, cùng hắn về Bắc Kinh không phải chuyện đã sớm bàn xong rồi sao? Như thế nào ngữ khí của hắn, lúc này, lại có chút hương vị khẩn cầu?

Bất quá, Lộc Hàm vẫn gật đầu đáp ứng, "Ừh."

"Em đã nói với Quang ca, tháng sau sẽ từ chức."

Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên, "Việc khác thì sao?" Lộc Hàm có chút khó hiểu.

Một lúc sau, Ngô Thế Huân mới nói hoàn chỉnh, "Việc khác đều không nói gì?" Đến cùng vẫn là lòng dạ hẹp hòi, kì thật hắn muốn hỏi Lộc Hàm từ chối Trương Bá Quang như thế nào, nhưng e ngại thể diện nên không hỏi ra lời.

Lộc Hàm lần này không phài trong mắt mỉm cười, mà là bật cười thất thanh.

"Haha, không có."

Lần này Ngô Thế Huân sửng sốt, Lộc Hàm là người lạnh lùng như vậy sao?

Lộc Hàm không cười nữa, ".. Có thể coi là không nói gì, cũng có thể coi có nói gì. Quang ca... anh ấy hiểu rõ." Giọng nói vừa thương cảm vừa thản nhiên, khiến Ngô Thế Huân ôm cậu thật chặt.

Ngô Thế Huân cũng tự nhiên hiểu được, Lộc Hàm thay đổi thái độ với Trương Bá Quang chỉ để hắn hoàn toàn hết hi vọng. Nhưng tận lực dựng nên vẻ lãnh đạm khinh mạch như vậy cũng khiến cho người trong ngực khổ sở ưu nhiễu, dù sao cậu cũng không muốn như vậy. Nhưng mà, nếu không như vậy, Trương Bá Quang sẽ không từ bỏ.

Nhãn tình Ngô Thế Huân lòe lòe một ý nghĩ sâu xa, có lẽ, hắn nên gặp Trương Bá Quang! Bất quá việc này không vội, trước tiên phải xử lí xong việc của Lộc Hàm mới là điểm mấu chốt.

"Không cần một tháng, nửa tháng, nhiều nhất nửa tháng, chúng ta về Bắc Kinh." Lúc này, giọng nói Ngô Thế Huân đã không còn mềm mại như vừa rồi mà hoàn toàn cường ngạnh, bá đạo, kiên định.

"Nhưng mà...."

Thấy Lộc Hàm muốn mở miệng, Ngô Thế Huân trực tiếp đánh gãy, "Em đã nói với hắn chuyện từ chức, nửa tháng đủ để em làm tốt việc bàn giao công tác, cũng đủ để hắn tìm người thay thế." Chỉ cần hắn không có ý kéo dài thời gian! Ngô Thế Huân âm thầm nói thêm một câu trong lòng.

Lộc Hàm cúi đầu xem như ngầm đồng ý. Cậu không phải người dễ dàng để người khác tùy ý điều khiển, nhưng nhiều lần đối diện Ngô Thế Huân, cậu vô pháp cự tuyệt sự bá đạo cường ngạnh của hắn, chính cậu cũng không biết vì sao. Nhưng thẳng thắn mà nói, cậu, không phiền chán.

"Kia... em muốn đề cử Tiểu Phàm lên chức cửa hàng trưởng với Quang ca. Xét lí lịch cá nhân, kinh nghiệm nghề nghiệp, năng lực công tác, Tiểu Phàm đều có thể đảm nhiệm." Lộc Hàm nói ra suy nghĩ trong lòng. Cậu vốn định nói với Trương Bá Quang, nhưng thời điểm Quang ca tiễn cậu về cửa hàng, không khí thực sự không thích hợp để đề cập đến chuyện này.

Lộc Hàm nói xong liền phát hiện Ngô Thế Huân chằm chằm nhìn cậu không chớp mắt. Hơn nữa, đồng mâu càng ngày càng thâm, Lộc Hàm cơ hồ như sa vào. Cậu chậm nửa nhịp cảm giác, giống như đang ở giữa cơn lốc xoáy.

Lộc Hàm nhích người một cái, một khối hồng anh đã bị chạm vào, chính cậu cũng không biết tay Ngô Thế Huân khi nào lại chuyển đến vị trí kia, vừa mới... rõ ràng... còn đặt ngay eo. Một tay cậu đè lại bàn tay đang lộn xộn của Ngô Thế Huân, đỏ mặt nhìn hắn, mắt hỏi, "Làm sao vậy?"

Ngô Thế Huân nhanh như chớp thiếp thượng môi Lộc Hàm, nghiến răng nghiến lợi nói, "Chuyện của người ta, để người khác lo." Lộc Hàm vẫn khó hiểu, không biết Ngô Thế Huân nói 'người ta' là người nào, Tiểu Phàm hay Quang ca?

Ngô Thế Huân căn bản không trả lời cậu, trực tiếp chạm đến đôi môi hồng.

"Ư... Hu." Tay Lộc Hàm vốn đang chặn lại tay Ngô Thế Huân, không biết từ khi nào lại đặt trước ngực hắn, làm thành một tư thế hoan nghênh dục cự vô cùng ám muội.

Lộc Hàm vẫn cứ bị động thừa nhận, đầu nóng bừng lên bởi những kích tình của Ngô Thế Huân, lại bị một nụ hôn sâu mơ hồ mang ý trừng phạt lay động. Lơ đãng, ngã xuống nền đất mấy người vừa bày bừa loạn thất bát tao. Lộc Hàm giật mình, cấp tốc né đi đầu lưỡi còn đang muốn thám hiểm của Ngô Thế Huân, ngực phập phồng cao thấp thở gấp, đứt quãng nói, "Hô... Anh... Để em đi dọn sàn nhà đã." Nói xong liền muốn đứng lên, lại bị Ngô Thế Huân giữ lại, một mảng da thịt được vuốt ve, nhất là hai khối trước ngực khiến Lộc Hàm sợ run người.

Ngô Thế Huân tuy rất không tình nguyện, nhưng vẫn thả người ra.

Lộc Hàm hoang mang bối rối vào phòng bếp lấy đồ quét dọn đi ra, mơ hồ bắt đầu thu dọn sàn nhà bẩn loạn. Ngô Thế Huân bất đắc dĩ cười thành tiếng, ai, Lộc Hàm vẫn là thẹn thùng nhanh như vậy na!

"Anh đi tắm rửa." Không muốn làm người trước mắt tiếp tục gấp gáp, Ngô Thế Huân bỏ lại một câu rồi đi vào phòng vệ sinh của Lộc Hàm.

Bởi vì trước đó Ngô Thế Huân có ngủ lại nhà Lộc Hàm, nên những đồ dùng sinh hoạt thiết yếu, mấy bộ quần áo ngủ của người kia Lộc Hàm đều để sẵn. Vô luận là bàn chải đánh răng, khăn mặt, khăn tắm, dép lê, thậm chí là quần con đều có.

Lộc Hàm nghe câu 'anh đi tắm rửa' kia của Ngô Thế Huân, thân thể lại cứng còng, tay đang cầm chổi cũng toát mồ hồi, đầu thấp đến không thể thấp hơn, nhỏ giọng 'n' một tiếng đến không nghe thấy.

Lộc Hàm thu dọn xong, mang rác vào phòng bếp, khi đi ra, lọt vào tầm mắt là Ngô Thế Huân đã tắm rửa xong chỉ quấn quanh eo một chiếc khăn tắm, tay cầm khăn mặt lau tóc. Vội vàng nhìn xuống, Lộc Hàm cũng không dám liếc xéo một chút, bước nhanh đến giường lấy điều khiển từ xa trên đầu giường, chỉnh độ ấm cao lên.

Ngô Thế Huân giống như không nhìn thấy phản ứng của Lộc Hàm, đến trước mặt cậu, "Dọn dẹp xong rồi?"

Lộc Hàm nhỏ giọng trong lòng: biết rõ còn hỏi! Anh nhìn không thấy a?

Nửa ngày không có động tĩnh gì, đột nhiên vài giọt nước không biết từ đâu nhỏ xuống mặt, xuống tay Lộc Hàm. Lộc Hàm vừa ngước nhìn liền thấy ánh mắt đã mang ý cười của Ngô Thế Huân, hắn cố ý! Cố ý lắc đầu cho nước vung vãi!

Lộc Hàm có chút phẫn hận trừng mắt liếc hắn một cái, đứng dậy vòng qua người Ngô Thế Huân lấy máy sấy.

"Sấy tóc!" Giọng điệu có chút mệnh lệnh. Ngô Thế Huân thành thành thật thật ngồi bên mép giường, nhướng cao nửa thân trên để tiện Lộc Hàm sấy tóc.

Lộc Hàm ngay từ đầu đã muốn trả thù, xoa lung tung tóc Ngô Thế Huân, không còn chút ôn nhu nào, đầu hắn đã nhanh biến thành cái mũ nồi. Tóc Ngô Thế Huân rất cứng, cũng không biết Lộc Hàm sợ bị tóc châm vào tay hay không đành lòng, tóm lại, động tác càng lúc càng nhẹ nhàng ôn nhu khiến cho Ngô Thế Huân có chút tâm viên ý mã.

Quay mạnh đầu, lấy máy sấy từ tay Lộc Hàm, dùng chân rút ổ cắm điện. Cả người liền nằm trên người Lộc Hàm.

Có lẽ do cả kinh, Lộc Hàm cũng không khước từ ánh mắt đầy tinh lượng của Ngô Thế Huân, hắn đặt Lộc Hàm trên người, giọng nói khàn khàn, "Sàn nhà dọn dẹp xong rồi, tắm cũng xong rồi, tóc cũng... sấy khô rồi.... Như vậy... Tiếp theo...." Không cần nói hết lời, hắn trực tiếp dùng hành động làm cho cậu hiểu.

Chương 43

Hai tay dò xét tiến vào da thịt Lộc Hàm, nhẹ nhàng chậm chạp mà lại cẩn thận vuốt ve không sót một tấc nào, thường thường ngẩng đầu hôn lên mặt cậu, từ trán, mi, mũi, môi... không buông tha nơi nào. Lộc Hàm có thể cảm giác mặt mình trở nên ẩm ướt, nhưng cổ họng vẫn khô nóng.

Áo da dê bị thoát ra, có thể bởi vì làn da bất chợt tiếp xúc với chăn nệm lạnh lẽo, Lộc Hàm chau mày muốn né đi. Ngô Thế Huân như thế nào lại xem nhẹ hành động rõ ràng này của Lộc Hàm? Bất động thanh sắc mang Lộc Hàm lên giường, đợi đến khi Ngô Thế Huân xốc chăn lên, quần áo trên người Lộc Hàm đã bị hắn thoát ra hết chỉ còn lại tầng quần con mỏng manh kia.

Không hề nghi ngờ gì, trừ khi khăn tắm trên người dính chặt vào hắn mới không bị rơi ra! Hắn di động trên người Lộc Hàm, cậu thả lỏng ý thức cũng vì Ngô Thế Huân vuốt ve hôn môi rất dịu, khiến cậu không rảnh mà chú ý đến bất kì việc gì, chỉ lo mê hãm. Mà trên thực tế, động tác của Ngô Thế Huân vẫn phi thường hao tốn công phu.

Thân thể dính chặt vào nhau ma sát như vậy, nếu nói Ngô Thế Huân không có cảm giác gì, chỉ sợ hắn so với Liễu Hạ Huệ chỉ có hơn chứ không kém. Khi Lộc Hàm cảm giác giữa hai đùi mình có nam căn nóng như lửa, cậu chỉ có thể hạ mắt che dạt đào hoa ý đang dào dạt bên trong. Nhưng mặt cậu ửng hồng lợi hại, ngực phập phồng bất định lại tố cáo chủ nhân đang khẩn trương, có lẽ, còn có... chờ mong.

Ngô Thế Huân chưa nói cho cậu chuyện nam nam trong lúc này là thế nào, mà Lộc Hàm cũng không tự mình tìm hiểu tài liệu gì để hiểu biết sự tình, chỉ là dựa vào kinh nghiệm lần đầu tiên, Lộc Hàm biết mình không phải không thoải mái, cũng không chán ghét, thậm chí còn cảm nhận chút khoái cảm. Cho nên hiện tại, cậu cũng không sợ hãi như một người bình thường phải có. Tuy thẹn thùng quẫn bách, nhưng mà, cậu thực sự không ngại nếu người trên thân mình là Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân đầu tiên là vuốt ve nam căn của Lộc Hàm bên ngoài lớp quần con, khi bị nắm lấy, Lộc Hàm liền không biết theo ai, chỉ có thể mở to đôi mắt mông lung sương mù nhìn Ngô Thế Huân, bất lực.... đến mê người....

Trong lòng Ngô Thế Huân vẫn để ý việc Lộc Hàm vừa mới nghĩ cho Tiểu Phàm như vậy, cố ý không thèm nhìn đến cậu, chỉ cầm lấy căn nhi kia, thượng bính một chút, hạ bính một chút, tả bính một chút, hữu bính một chút..... Ngay phía trước lại động vài cái, cố tình không cho Lộc Hàm bình tĩnh. Ma sát ngoài quần con làm Lộc Hàm cảm thấy bên trong cơ thể như có lửa đốt, lại không biết cách nào để giảm thiểu. Cậu chỉ có thể vặn vẹo lung tung thân thể, miệng hừ hừ rên loạn "Ư... ưm Hu ...."

Ngô Thế Huân đến cùng lại thấy đau lòng, vốn vì hắn lòng dạ hẹp hòi, Lộc Hàm đề cập đến Lí Tiểu Phàm không có mục đích nào khác ngoài công việc, là chính Ngô Thế Huân nghe thấy như vậy liền bực bội.

Nói thêm câu nữa, Lộc Hàm thậm chí cũng không rõ ràng lí do này.

Không buông tha, nhanh chóng cởi quần con của Lộc Hàm, cậu đã muốn dâng trào khi căn nhi kia bị tiếp xúc với không khí nên giật mình thật mạnh, Ngô Thế Huân nhìn, trong lòng đã vui vẻ không ít. Thiên hạ dưới thân mẫn cảm như thế đấy. Bất quá, cái kia của cậu ấy so với mình vẫn thanh tú hơn nhiều.

"Haha...." Tiếng cười của Ngô Thế Huân lúc này cho dù vẫn như thường, nhưng trong bầu không khí nồng đậm này lại vô duyên vô cớ tăng thêm vài phần tình sắc.

Ngô Thế Huân muốn đem của hai người cùng một chỗ, so sánh so sánh để Lộc Hàm xem, không ngờ vừa mới động vào, Lộc Hàm liền phát tiết ra đây, trong nháy mắt kia, ánh vào mắt Ngô Thế Huân là một Lộc Hàm toàn thân phiếm hồng, hai khối thù du đứng thẳng, mắt Lộc Hàm không tiêu cự đang nhìn mình, vẫn mang theo hai giọt nước mắt rơi xuống, miệng "Vù vù... Hô" thở phì phò. Thế này với Ngô Thế Huân là một kích thích cực đại.

Hắn cơ hồ khống chế không được, nhưng cũng rõ ràng ở nơi này của Lộc Hàm, dù muốn thế nào hắn cũng không thể làm quá mức. Đành phải kiềm chế một chút. Khuynh người bắt lấy môi Lộc Hàm, không ngừng hút, khẳng cắn, như hi vọng Lộc Hàm có thể lấy lại tinh thần. Tay kia thì dính trọc bạch Lộc Hàm vừa mới phát tiết, nhẹ nhàng chậm niệp đi vào hậu huyệt của cậu. Thân thể Lộc Hàm căng cứng, muốn mở miệng nói đã bị Ngô Thế Huân chặn lại trong miệng, chỉ có thể "Ư.... Ư...." rên rỉ vô thức.

Ngô Thế Huân cẩn thận khuếch trương, không dám khinh thường chút nào. Làm cho Lộc Hàm bị thương là điều hắn không bao giờ muốn nhất! Đợi đến khi thời cơ không sai biệt lắm, Ngô Thế Huân mới đưa nam căn đã sớm đói khát của mình vào mật huyệt của Lộc Hàm.

"A...." Lộc Hàm bị kích thích đột ngột hét lên chói tai, nhau mày một chút.

Ngô Thế Huân vẫn chưa đi vào toàn bộ, hắn tưởng mình đã khuếch trương rất kĩ, hắn tưởng mật huyệt của cậu đã đủ để dung nạp mình, nhưng vẫn còn làm cậu đau sao?

Tuy rằng trên người đã đẫm mồ hôi khó nhịn, Ngô Thế Huân vẫn dừng lại, lo lắng nhìn Lộc Hàm, "Ax...., đau?"

Lộc Hàm bị hỏi như vậy, mặt càng đỏ. Không nghĩ sẽ mở miệng trả lời, nhưng giương mắt nhìn người bên trên, chính mình nếu không hiểu gì cũng biết người này vì mình mà nhẫn nại như vậy!

Lắc lắc đầu, "Không đau", nhỏ giọng đến không nghe thấy. Nếu không phải Ngô Thế Huân dán trên mặt cậu, hắn sẽ không nghe thấy mà phiền cậu nói lại lần nữa.

Ngô Thế Huân nghe xong có chút yên tâm, hơi động trong cơ thể Lộc Hàm, hắn cẩn thận chú ý đến biểu tình của cậu, Lộc Hàm cắn chặt môi dưới, mi nhíu chặt mất tự nhiên, Ngô Thế Huân biết cậu xấu hổ, ngượng ngùng không muốn phát ra tiếng. Nhưng hai lần mình đều không bức Lộc Hàm buông thả, vì sao lại nhíu mày?

Hắn dừng lại, ngữ khí nhiêm túc hiếm thấy, giọng nói vào lúc này trầm khàn, Lộc Hàm như bị hấp dẫn, đỏ mặt, nghiêng đầu, "Bính...đụng tới... chỗ....."

Ngô Thế Huân bán tín bán nghi động thêm một cái, nhưng mày Lộc Hàm đã mau dính chặt vào nhau, "Nói thật!" .

Lộc Hàm quay đầu nhìn vào mắt Ngô Thế Huân, đôi mắt tràn ngập dục vọng vẫn viết rõ ràng chủ nhân muốn một đáp án chân chính. Lộc Hàm thở dài, vươn tay ôm cổ Ngô Thế Huân, "Là có chút... đau..." .

Ngô Thế Huân cả kinh vội vàng rời khỏi cơ thể Lộc Hàm.

Lộc Hàm biết sẽ thế này! Trong lòng thở dài, cậu đã nghĩ sẽ không nói. Cậu thế nào lại không biết người này vì mình mà nhất mực nhẫn nại, hắn luyến tiếc mình, mình làm sao lại không luyến tiếc hắn? Kì thật cũng không đau bao nhiêu, chỉ là có chút đau, hơn nữa lại đụng chạm như thế này, những khoái cảm run rẩy không rõ tên có thể che đậy ý đau. Nề hà, người này nhạy cảm ra sao, cậu vẫn biết.

Ngô Thế Huân ngồi dậy chạm vào mông cậu, muốn kiểm tra cậu có thương thế nào không. Căn bản không để ý những giãy dụa của Lộc Hàm, "Em... em không sao! Không có việc gì, không có việc gì...!"

Ngô Thế Huân bắt đầu thăm dò, động khẩu quả thật có chút đỏ ửng, bên trong không biết thế nào. Muốn dùng ngón tay dò xét, nhưng thiên hạ trên giường lăn lộn khắp nơi, "Khác, lộng chỗ khác, em thật không có việc gì, không có việc gì...." Giọng nói đã nức nở, có lẽ vì xấu hổ.

Dù sao Ngô Thế Huân cũng chuyên tâm nhìn rõ qua ánh đèn bàn, bất kì ai trong tình huống này cũng sẽ không thờ ơ, không phải sao.

Lộc Hàm giãy dụa đến lợi hại, lại nhìn động khẩu chỉ hơi đỏ đỏ, Ngô Thế Huân chắc cũng không có gì trở ngại. Cùng là do hắn cả! Trở lại đầu giường, đắp chăn kĩ càng cho thiên hạ. Chính mình lõa lồ đi vào phòng vệ sinh, thấm một chiếc khăn ấm lau chùi cẩn thận địa phương vừa mới bị người trong ổ chăn làm bẩn một lần, hai lần; mới trở lại ổ chăn cùng nhau nằm.

Ôm Lộc Hàm vào ngực, da thịt hai người thiếp vào nhau, có thể vì Ngô Thế Huân mới khỏa thân đi về một vòng nên người hơi lạnh. Nhưng Lộc Hàm cũng không né đi, lại càng dính chặt vào nhau.

"Em thật không có gì...." Lộc Hàm gối đầu lên hõm vai Ngô Thế Huân, nhẹ giọng nói.

Ngô Thế Huân ôm thật chặt người trong lòng, cái gì cũng không nói.

Lộc Hàm nằm trên ngực hắn, có chút bất an, cậu không thích Ngô Thế Huân không nói lời nào vào lúc này.

"Đừng động đậy, em bị lạnh còn không biết a, coi chừng gió lọt vào." Ý tứ trách cứ, nhưng trong lời nói vẫn cứ là đau lòng.

"Anh đừng không nói gì, em...."

Ngô Thế Huân nghiêng đầu nhìn Lộc Hàm trên người mình, vỗ vỗ vai cậu, "Anh không sao, mau ngủ đi, đã qua giờ ngủ bình thường của em rồi."

Hắn cảm thấy có chút áy náy, có một số việc không thể nào chỉ dựa vào cảm xúc của mỗi mình, dù sao sự tình giữa nam nam cũng không phải lẽ thường, chính mình dù cẩn thận vẫn có khả năng ngộ thương đến Lộc Hàm. Xem ra về sau còn phải chú ý hơn, một chút đối sách nên chuẩn bị thì phải chuẩn bị, trong quá trình cần hỏi thì vẫn phải hỏi! Nghĩ vậy, Ngô Thế Huân cũng cảm thấy bình thường với chuyện đêm nay. Vỗ về trấn an Lộc Hàm để cậu đi vào giấc ngủ.

Lộc Hàm muốn đề cử Lí Tiểu Phàm làm cửa hàng trưởng, cậu không tiện hỏi ý kiến Lí Tiểu Phàm trước, vẫn là gọi điện thoại cho Quang ca thám thính một chút thái độ của anh ấy. Vì thế, hôm sau Lộc Hàm liền gọi điện cho Ngô Bá Quang. Ngữ khí Lộc Hàm dù không lãnh đạm nhưng tuyệt đối là để giải quyết công việc, cậu làm vậy cũng không phải lo lót cho Lí Tiểu Phàm, Lộc Hàm quả thực dựa vào năng lực làm việc của nàng mà tiến cử. Vừa vặn, Trương Bá Quang cũng muốn chọn Lí Tiểu Phàm, hắn cũng không nghĩ đồng ý để lấy lòng Lộc Hàm. Hai người đều chỉ nghĩ làm tốt công việc.

Chỉ là khi sắp cúp điện thoại, Trương Bá Quang vẫn cảm thấy nan kham, bởi vì Lộc Hàm nói với hắn phỏng chừng nửa tháng là có thể bàn giao tốt mọi việc cho Lí Tiểu Phàm. Cái này, Trương Bá Quang không thể không hoảng loạn, Tiểu Hàm của hắn lạnh đạm như thế, là chuyện trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ đến! Hắn thậm chí đã từng bi quan nghĩ, cho dù tình cảm bị cự tuyệt, tính cách Lộc Hàm cũng sẽ không bao giờ xếp hắn vào danh sách cự tuyệt! Nhưng mà hiện tại, xem ra, hắn đã nhầm!

"Tiểu Hàm, thật muốn... nhanh như vậy sao?"

"Quang ca, anh không phải thường nói với em, làm việc phải quan trọng hiệu suất sao? Nếu trong thời gian ngắn có thể hoàn thành hết mọi việc, hà tất phải kéo dài?" .

Dùng lời nói của mình để phản biện lại mình, trong lòng Trương Bá Quang đã muốn mắng to, Lộc Hàm, em khi nào lại trở nên quyết tuyệt như vậy?! Nhưng hắn không nói gì, yên lặng nghe Lộc Hàm gác máy, chỉ để lại tiếng 'tít tít' ở đầu dây bên kia.

Chương 44

Nghe cách nói của Trương Bá Quang, Lộc Hàm trong lòng biết Lí Tiểu Phàm sớm muộn gì cũng nhận được quyết định đề bạt làm cửa hàng trưởng. Nếu cậu nói trước cho Tiểu Phàm tin này cũng không có gì quá. Gọi Tiểu Phàm vào phòng ngủ phía sau, Lộc Hàm trực tiếp vào thẳng vấn đề .

"Tiểu Phàm, tôi tính toán từ chức." Không để ý biểu tình giật mình của nàng, Lộc Hàm tiếp tục nói: "Trên công ty hẳn là đã chọn cô tiếp nhận chức cửa hàng trưởng."

"Làm sao vậy? Cô thăng chức là chuyện tốt a!" Nhìn Tiểu Phàm nửa ngày chưa nói gì, Lộc Hàm vui đùa.

Lí Tiểu Phàm lộ ra tươi cười nhưng mang theo ý châm chọc.

"Có thể nói cho tôi biết tại sao lại... đột ngột như vậy không?" Thu hồi nụ cười, Lí Tiểu Phàm điều chỉnh nét mặt nghiêm túc nhìn Lộc Hàm.

Lộc Hàm sửng sốt một chút, vì Lí Tiểu Phàm hỏi 'đột ngột', dường như nàng sớm biết Lộc Hàm sẽ từ chức. Bất quá Lộc Hàm không muốn nghĩ những ý nghĩa hàm ẩn đó. Thản nhiên nói, "Tiểu Phàm, trước kia theo tôi cô cũng biết, tôi không định làm công việc này lâu dài. Hiện tại có vài việc xảy ra... làm tôi lựa chọn rời đi."

Lí Tiểu Phàm chăm chú nhìn Lộc Hàm, trong lòng có chút kinh ngạc, tuy rằng nàng hỏi như vậy cũng biết Lộc Hàm sẽ trả lời, nhưng câu trả lời kia nàng chưa bao giờ nghĩ đến. Mà cách trả lời của Lộc Hàm bây giờ, không thể không nghi ngờ trong lời nói đã phân định rõ ràng. Lí Tiểu Phàm thừa nhận Lộc Hàm chỉ xem nàng là bằng hữu, theo tính cách của Lộc Hàm, hắn sẽ không dễ dàng để người khác hiểu được nội tâm của mình dù đó có là bằng hữu đi nữa. Cô hiểu rõ quanh Lộc Hàm luôn có một trận bát quái, dù có ở bên cạnh anh ấy cũng không thể đi vào. Một khi anh ấy không để mình vào, mình không cách nào vào được.

"Quản lí Trương biết không?"

Lộc Hàm tươi cười, ánh mắt nói, anh ấy biết.

Đúng vậy, Lộc Hàm từ chức, thanh mai trúc mã Quang ca của cậu sao lại không biết? Chẳng lẽ mình còn hi vọng người kia có năng lực giữ anh ta ở lại sao? Bất quá, không hiểu vì sao nàng luôn cảm giác không thể hiểu được nụ cười kia của Lộc Hàm.

"Tốt lắm, Tiểu Phàm, đợi cô nhận được chỉ thị của công ty rồi đem chuyện này nói cho các nha đầu trong cửa hàng một tiếng."

"Vậy anh, kế tiếp định làm gì?"

Lộc Hàm không phải không muốn nói thật với nàng, chính là, bây giờ không đúng thời điểm. Cho nên cậu nói, "Có lẽ sẽ nghỉ ngơi một thời gian." Rõ ràng là thái độ không muốn nói nhiều.

Lí Tiểu Phàm thấy thế cũng trầm mặc không nói.

"Tiểu Phàm, đừng nghĩ nhiều, khi tôi ổn định mọi thứ rồi sẽ liên lạc với cô. Dù thế nào, tân nhiệm của cửa hàng cũng sẽ mời tôi một bữa cơm phải không? Haha~." Lộc Hàm an ủi.

"Anh biết lần này tôi nhất định lên cửa hàng trưởng sao?"

Một câu của Lí Tiểu Phàm làm Lộc Hàm ngừng cười. Sắc mặt cậu nhất thời không tốt lắm.

"Tiểu Phàm....." Lộc Hàm nhìn Tiểu Phàm, khó xử không biết nói sao.

"Tôi sẽ cân nhắc, nhưng không nhất định sẽ nhận." Nói xong liền xoay người li khai. Trong lòng có chút chua xót, không ngờ khi mình vào phòng ngủ của Lộc Hàm lần đầu tiên lại nói chuyện chia lìa.

Cửa vừa mở ra, Lí Tiểu Phàm dừng đôi giày cao gót của mình, "Nếu không có lí do từ chức rõ ràng, anh... tại sao không ở lại thêm một thời gian nữa? Chắc chắn mọi người cũng không nguyện ý để anh rời đi." Lần này, Lí Tiểu Phàm mở cửa li khai.

Lộc Hàm xấu hổ đứng tại chỗ. Trong lòng cảm thán, Tiểu Phàm, nếu không có lí do từ chức rõ ràng, tôi làm sao lại từ chức nhanh vậy? Cô thế nhưng còn lôi tình cảm của mọi người vào, Lộc Hàm lắc đầu cười khổ. Chính là, tôi còn chưa rời đi a!

Rất nhanh, Lí Tiểu Phàm liền nhận được điện thoại bổ nhiệm của Trương Bá Quang, đương nhiên cũng coi như trưng cầu ý kiến. Trương Bá Quang thực ngoài ý muốn, Lí Tiểu Phàm thế nhưng nói cần thời gian suy nghĩ, hơn nữa lại nói nàng thực hi vọng Lộc Hàm ở lại. Nói như vậy, Trương Bá Quang không khỏi nghi ngờ nàng đang châm chọc mình. Hắn, bây giờ còn có năng lực giữ Lộc Hàm ở lại sao? Không minh xác giải thích với Lí Tiểu Phàm, Trương Bá Quang chỉ nói hi vọng nàng mau chóng quyết định, đồng thời trong thời gian này hỗ trợ công việc bàn giao công tác của Lộc Hàm.

Kì thật Lí Tiểu Phàm cuối cùng cũng biết một chuyện của ông chủ, nguyên nhân là do Kim Chung Nhân lỡ lời. Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân từ miệng Ngô Thế Huân mới biết nửa tháng nữa Lộc Hàm sẽ từ chức, tuy Ngô Thế Huân không để lộ quá nhiều chi tiết nhưng hai người bọn họ cũng biết đây là quyết định cuối cùng. Hơn nữa Ngô Thế Huân nói cho bọn họ chuyện Lộc Hàm từ chức, cũng là vì muốn Kim Chung Nhân đến Bắc Kinh an bài trước một chuyện. Đương nhiên chắc chắn có liên quan đến Lộc Hàm.

Ngày đó Kim Chung Nhân mới vừa lo xong chuyện Ngô Thế Huân giao cho hắn liền vô cùng lo lắng trở về từ Bắc Kinh, trực tiếp nhảy vào cửa hàng của Lộc Hàm. Người chưa đến trước mặt Lộc Hàm, tiếng đã đến trước.

"Lộc Hàm, Lộc Hàm, lần này cậu nên hảo hảo cảm ơn tôi. Chuyện ở Bắc Kinh đã sắp xếp tốt lắm, cậu chừng nào đi a?" Liền một câu người nói vô tình người nghe hữu ý làm cho Lí Tiểu Phàm sững sờ.

Nguyên lai... nguyên lai... Lộc Hàm là muốn đi Bắc Kinh.... Tựa hồ có liên quan đến chuyện mấy người kia vội vã chuyển trụ sở công ty về Bắc Kinh đi.....

Lí Tiểu Phàm biết chuyện công ty Ngô Thế Huân dời về Bắc Kinh bởi vì bọn họ thường xuyên đến cửa hiệu, thông qua những câu chuyện phiếm của họ, Lí Tiểu Phàm ít nhiều cũng biết. Chính là nàng không nghĩ ra, Lộc Hàm khinh địch như vậy liền cùng người kia đi rồi.... Mang theo một chút oán niệm, Lí Tiểu Phàm nhận chức cửa hàng trưởng.

Thời gian còn lại để nàng và Lộc Hàm giao tiếp không nhiều lắm, thái độ của Lí Tiểu Phàm với Lộc Hàm thay đổi rõ ràng. Lạnh nhạt lãnh đạm hơn nữa dường như còn không muốn tiếp xúc nhiều trừ những chuyện thiết yếu. Mọi người còn lại trong cửa hàng khi nghe lời nói của Kim Chung Nhân đều nghĩ Lộc Hàm sẽ đi, ngày nào cũng quấn quít cậu hỏi ba hỏi bốn, còn yêu cầu Lí Tiểu Phàm tổ chức một bữa tiệc mới hóa giải được những dây dưa của các nàng với Lộc Hàm.

Lộc Hàm còn tươi cười cầu tài với Lí Tiểu Phàm, chính là Lí Tiểu Phàm lại bực bội quay đầu đi. Hơn nữa chính Kim Tinh cũng nhìn thấy trong mắt Lộc Hàm luôn có cảm giác trách cứ nhiều hơn lưu luyến. Thời gian bàn giao công việc này, Lộc Hàm không ngừng lắc đầu cười khổ trong lòng. Cậu, có phải hay không cần giải thích với các nàng? Chính là, giải thích, thì giải thích điều gì?

Loại tình huống này, Lộc Hàm tự mình không muốn nói với Ngô Thế Huân. Cho dù người kia cũng biết cậu có tâm sự, nhưng không bao giờ ép buộc cậu phải nói ra.

Ngày đó Kim Chung Nhân có nói qua, kì thật Lộc Hàm cũng không hiểu gì, vốn muốn hỏi Kim Chung Nhân quay về Bắc Kinh sắp xếp chuyện gì, nhưng tình huống khi ấy cũng không tiện để cậu hỏi trước mặt các nhân viên cửa hàng. Sau lại hỏi Ngô Thế Huân, hắn cũng chỉ lắc đầu, nói mình khi nào về Bắc Kinh sẽ biết. Bất đắc dĩ, Lộc Hàm đành phải áp chế những nghi vấn trong lòng.

Có một số việc một khi đã diễn ra, người ta sẽ cảm giác thời gian qua rất mau. Việc bàn giao công tác của Lộc Hàm với Lí Tiểu phàm cũng phi thường thuận lợi. Dù sao thân Lí Tiểu Phàm cũng là cửa hàng phó, với những chuyện trong cửa hàng nàng biết rất rõ ràng, cho nên nàng cùng Lộc Hàm ăn ý khăng khít hoàn thành những công việc cuối cùng.

Thời gian đó, Lộc Hàm nhiều lần muốn tìm Lí Tiểu Phàm nói chuyện một lần, chính là nàng không cho cậu cơ hội nào. Với việc này, Lộc Hàm tuy không vừa lòng nhưng vẫn thản nhiên chấp nhận. Miễn cưỡng người khác không phải là tác phong của cậu.

Trước khi Lộc Hàm rời đi một ngày, buổi trưa mọi người đang ăn cơm, Kim Chung Nhân vô tư hỏi Lộc Hàm, "Lộc Hàm, cậu không tính mời các nàng ăn một bữa cơm sao?"

Ngô Thế Huân lập tức nhìn thấy nụ cười bất đắc dĩ của Lộc Hàm. Liếc mắt nhìn Kim Chung Nhân làm hắn câm miệng! Ngô Thế Huân không biết cụ thể chuyện Lộc Hàm rời khỏi cửa hàng mang đến những ảnh hưởng gì cho bọn họ, nhưng hắn biết được một chút, bản thân Lộc Hàm không phải thực khoái trá, ngược lại, còn có chút nặng nề.

Buổi tối, Ngô Thế Huân ở trong phòng ngủ của Lộc Hàm, cậu đang vội vàng thu thập hành lí. Nhìn thấy Lộc Hàm không ngừng chạy qua chạy lại bận rộn sửa sang, Ngô Thế Huân lần đầu tiên xuất hiện cảm giác mơ hồ trong lòng. Khoảng thời gian này, Lộc Hàm thực gầy yếu, chính mình nhìn thấy cũng đau lòng, nhưng chưa khích lệ cậu ấy câu nào. Ngô Thế Huân rất rõ ràng, Lộc Hàm không giống hắn. Một khi hắn đã quyết định thì lí do gì cũng không cản được. Chính là, Lộc Hàm thì sao? Chính mình dám buộc cậu ấy cùng mình bước đi, con đường này chỉ mới vừa bắt đầu, hắn cũng thừa nhận vẫn còn những áp lực quang minh chính đại. Như vậy sau này, Lộc Hàm có thể cùng mình đi đến cuối cùng hay không?

"Anh làm sao vậy?" Lộc Hàm gọi Ngô Thế Huân nửa ngày cũng không thấy hắn phản ứng. Chỉ có thể đến trước mặt lung lay hắn.

Ngô Thế Huân kinh ngạc quay đầu nhìn Lộc Hàm.

"Vừa nghĩ gì vậy? Em gọi anh vài tiếng anh cũng không nghe thấy."

Ngô Thế Huân lắc đầu, phiêu phiêu mắt nhìn những túi hành lí dưới sàn nhà. "Không nghĩ gì cả, em dọn dẹp xong rồi?"

"Ừh, em chỉ cần mang một ít quần áo và đồ dùng, những thứ còn lại đều là do công ty cấp." Nói xong lại trực nhớ đến điều gì, khóe miệng cong lên ý cười, "Nhạ, bất quá phải trừ sô pha đang dưới thân anh và bàn trà ra. haha."

Nghe Lộc Hàm nói xong, Ngô Thế Huân cũng như hiểu ra điều gì, biểu tình trên mặt cũng không ngưng trọng như vừa rồi. Đúng vậy, chiếc sô pha này là đồ vật mình thực thích, nguyên lai là Lộc Hàm mua cho mình. Còn có bàn trà kia, nghĩ đến chiếc bàn trà nhỏ, mắt Ngô Thế Huân lộ ra một mạt ôn nhu.

"Bất quá, em không muốn mang đi, mang theo cũng phiền toái, lại không có chỗ để." Trong giọng nói tự nhiên toát ra một ít phức tạp.

Ngô Thế Huân thẳng mắt nhìn Lộc Hàm, bừng tỉnh đại ngộ, chính mình có phải hay không đã quá tàn nhẫn?

Kéo Lộc Hàm đang đứng trước mắt vào lòng khi đang ngồi trên sô pha. Vẫn là tư thế ôm Lộc Hàm nằm nghiêng thế này.

Lộc Hàm bình tĩnh nhìn Ngô Thế Huân, cậu đoán, Ngô Thế Huân có chuyện muốn nói với mình.

"Sau khi từ chức, bước gần nhất định làm gì?"

Trong lòng lộp bộp một chút, còn tưởng rằng hắn sẽ không hỏi đến. Trầm mặc hồi lâu, Lộc Hàm lại nhìn đôi mắt sâu thẳm không đáy của Ngô Thế Huân, "Tại sao... bây giờ mới hỏi em?"

Ngô Thế Huân hạ mắt, trong lòng lại sáng sủa hơn nhiều. Không sai, hắn cố ý không can thiệp vào chuyện từ chức của Lộc Hàm, hắn không chủ động hỏi những dự tính của Lộc Hàm, hắn không chủ động thám thính tâm lí làm việc của Lộc Hàm. Hắn muốn nhìn Lộc Hàm tự mình xử lí sẽ thế nào, hắn muốn biết Lộc Hàm đến tột cùng có những khả năng gì? Cho nên thời gian này, Lộc Hàm thực bận rộn, thực gầy yếu, thực rối ren, hắn cũng chỉ bàng quan như hoa trên vách đá!

"Anh.... vẫn không tin em...." Lộc Hàm bất đắc dĩ than nhẹ.

Cầm tay Lộc Hàm, cậu rõ ràng đang căng thảng.

"Em...." Ngô Thế Huân muốn nhìn rõ suy nghĩ của Lộc Hàm, cậu rốt cuộc là nghĩ thế nào, lòng tin của mình tất nhiên trọng yếu, chính là Lộc Hàm lại nghĩ, cái gọi là lòng tin căn bản không phải trọng điểm. Nếu hắn đã định là Lộc Hàm, thì Lộc Hàm, chỉ có thể là của hắn!

"Lộc Hàm." Ngô Thế Huân tạm dừng một chút, nâng đầu Lộc Hàm lên, như muốn thôi miên một ít tư tưởng giáo huấn cho cậu. "Em đồng ý cùng anh một chỗ, chính là hiện tại lựa chọn theo anh quay về Bắc Kinh, nhưng vậy trong tương lai chúng ta phải đối mặt với một ít vấn đề." Ngô Thế Huân dùng từ 'một ít vấn đề' ám chỉ những điều sẽ gặp phải trong tương lai, nhưng cũng không nói rõ.

Lộc Hàm gật gật đầu, Ngô Thế Huân tiếp tục nói, "Không thể phủ nhận, hiện tại việc từ chức xem như trực tiếp khiêu chiến, anh chỉ muốn em biết để chuẩn bị cho tốt."

"Đây có thể lí giải cho lí do anh không tin em a?" Lời nói Lộc Hàm rõ ràng đã tức giận.

Ngô Thế Huân lắc đầu, "Không phải."

"Lộc Hàm, anh tuyệt đối có năng lực cho em tránh mặt hết thảy mọi vấn đề trong tương lai! Chính là, anh càng hi vọng em có thể đối mặt, hoặc là nói, em nguyện ý cùng anh đối mặt. Cho nên lần này, anh chỉ có thẻ bất động thanh sắc, để cho em hoàn toàn dựa vào suy nghĩ của mình mà chọn lựa. Anh vẫn có ý nguyện cũ, cho em thời gian." Ngô Thế Huân khí phách nói xong liền chăm chú nhìn Lộc Hàm thật sâu.

"Ý của anh là muốn nói cho em biết, nếu sự tình em giải quyết không được, anh hoàn toàn sẽ tiếp nhận?"

Ngô Thế Huân từ chối cho ý kiến, gật gật đầu. Lộc Hàm tức giận trèo khỏi người hắn, thẳng tắp đứng trước mặt Ngô Thế Huân.

"Ngô Thế Huân, anh xem em là gì? Nữ nhân? Nữ nhân cần anh bảo hộ?"

Khi Lộc Hàm vừa nói ra, bản năng liền cảm giác không khí xung quanh lạnh đến cực điểm.

Chương 45

Lộc Hàm muốn nhìn một chút biểu tình của Ngô Thế Huân lúc này, chính là cậu không dám, cậu sợ hãi sự trầm mặc của Ngô Thế Huân. Ngay thời điểm Lộc Hàm nghĩ mình sẽ bị bầu không khí này đông lạnh Ngô Thế Huân đã mở miệng, nghiến răng nghiến lợi rồi cực lực nhẫn nại, "RÚT-LẠI-NHỮNG-LỜI-EM-VỪA-NÓI!"

Lộc Hàm cả kinh, một cử động nhỏ cũng không dám. Thật ra, cậu chưa bao giờ thấy Ngô Thế Huân tức giận rõ ràng như bây giờ, trước kia cho dù Ngô Thế Huân không vui người khác cơ hồ cũng không nhận ra. Nhưng hiện tại, Lộc Hàm sợ, thực sự sợ. Cậu không dám tưởng tượng tiếp theo Ngô Thế Huân sẽ làm gì mình. Kì thật, lời kia vừa ra khỏi miệng, Lộc Hàm cũng biết mình sai rồi, cậu hối hận. Nói vậy, không chỉ vũ nhục Ngô Thế Huân, mà còn vũ nhục chính mình!

Cậu cũng không biết tại sao mình lại thốt ra như vậy, bình thường mình không lỗ mãng tùy tiện thế, vì cái gì mỗi khi đối mặt Ngô Thế Huân, mình luôn không là chính mình chứ?

Đúng vậy, Ngô Thế Huân làm sao xem cậu là nữ nhân? Hắn có nói những lời này, nọ, đó, kia, cũng giữ gìn rõ ràng chính kiến của mình. Nhưng là người ta cho điều kiện tiên quyết, người ta nói sẽ để mình giải quyết trước, nếu mình giải quyết không được mới nhúng tay, cũng không phong bế quyền chủ quyết của mình! Hắn cho mình đủ quyền tự chủ, chính mình thế nào sẽ cho rằng hắn xem mình là nữ nhân?

Lộc Hàm nếu ý thức mình không làm gì sai, có chết cũng không sửa lại. Có sai cậu sẽ thừa nhận.

"Thực xin lỗi. Em... nhất thời nói sai...." Lộc Hàm nơm nớp lo sợ giải thích. Cậu hiện tại không nắm bắt được tâm tình của Ngô Thế Huân.

Nghe Lộc Hàm thành tâm giải thích, hơn nữa trong thời gian mình trầm mặc thiên hạ sắc mặt hết trắng rồi xanh, Ngô Thế Huân như vậy cũng đã đủ cho Lộc Hàm chuyển một vòng tâm tư. Chính là, dù có như vậy, hắn cũng không nghĩ sẽ bỏ qua ngay. Lộc Hàm này, phải bị giáo huấn, thế nhưng có thế nói ra những lời không suy nghĩ như vậy!

Ngô Thế Huân lạnh mắt nhìn Lộc Hàm, chút ý tứ tha thứ cũng không có. Lộc Hàm nhìn thấy lại hốt hoảng một trận trong lòng.

"Ngày mai anh lái xe lại đây mang hành lí của em để tạm ở chỗ anh, em có thể về nhà một chuyến, sau đó trực tiếp đến Bắc Kinh." Ngữ khí không lạnh không đạm nhưng cũng nghe ra vài phần cường ngạnh.

Lộc Hàm há mồm định phản bác nhưng bị Ngô Thế Huân liếc mắt một cái lại im lặng.

"Thế nào? Em còn muốn nói lời khác?"

Lộc Hàm muốn hỏi, anh không cùng về Bắc Kinh với em sao? Nhưng ánh mắt lạnh lùng tà nghễ của Ngô Thế Huân nói rõ hắn chưa hết giận, Lộc Hàm sợ có hỏi cũng như không, vì thế đôi môi đã mở ra cũng không phát ra tiếng.

"Anh đi tắm rửa." Ngô Thế Huân không hề liếc nhìn Lộc Hàm một cái đã trực tiếp đi vào buồng vệ sinh.

Lộc Hàm cứ căng cứng như vậy nghe Ngô Thế Huân nhất ngôn nhất ngữ, nhìn Ngô Thế Huân nhất cử nhất động. Đến khi tiếng cửa buồng vệ sinh đóng lại, cậu mới thanh tỉnh một chút. Lòng tràn đầy ủy khuất nhưng không thể nói ra. Bởi lí do tiên quyết là, cậu quả thật đã nói sai.

Khi hai người nằm trên giường, Lộc Hàm vẫn co quắp bất an đối mặt Ngô Thế Huân. Thân thể cứng ngắc cũng truyền cho Ngô Thế Huân tin tức này. Ngô Thế Huân bất đắc dĩ, động tay một chút kéo người vào lồng ngực. Ngô Thế Huân hiểu rõ sách lược, thiên hạ có điểm xao sơn chấn hổ là tốt rồi, làm gì cũng một vừa hai phải.

"Mời các nàng ăn cơm hay không, tùy em quyết định. Nếu không phải tất yếu thì cũng không cần thiết. Không ai trách em, cũng không ai trách móc lí do của em. Về phần Quang ca kia của em, nếu đã gửi đơn từ chức, nói lời từ biệt cũng không khác không nói là bao." Giọng nói Ngô Thế Huân đã khôi phục hương vị bình thường.

"Ừh." Lộc Hàm cũng nghĩ như vậy, cậu rời đi không có nghĩa về sau không gặp được các nàng, vấn đề ăn bữa cơm sau này vẫn có cơ hội. Bất quá Lộc Hàm nghĩ, cậu hẳn là phải nói chuyện với Lí Tiểu Phàm một lần. Mà đối với Quang ca, Lộc Hàm nếu đã tính toán đối xử lạnh nhạt, như vậy cậu từ chức theo trình tự công việc là được rồi, thông báo hay không thông báo cho Trương Bá Quang một tiếng đều phụ thuộc tâm tình của Lộc Hàm, mà cậu vốn không có ý định thông báo.

Sau khi Lộc Hàm và Ngô Thế Huân trải qua mâu thuẫn nhỏ này, quan hệ hai người rõ ràng không còn dung hợp nhu sướng như trước. Nguyên nhân đầu tiên là từ Lộc Hàm, Lộc Hàm thực sự bị dọa, cậu hoài nghi mình hiểu hết người này sao? Thời điểm áp suất quanh Ngô Thế Huân rất thấp kia, Lộc Hàm đều cảm giác hô hấp khó khăn. Cho nên, sau đó đối mặt với Ngô Thế Huân, vô hình trung cậu đều cẩn thận giữ khoảng cách. Mà Ngô Thế Huân dù biết rõ thế cũng không quan tâm.

Nghĩ đến, hắn đều có ý định của mình!

Ngày hôm sau Ngô Thế Huân lại cửa hàng đón cậu, nhưng Lí Tiểu Phàm lại nói mọi người định cùng Lộc Hàm đi ăn cơm trưa, xem như là tiệc chia tay. Lộc Hàm tất nhiên vui vẻ đáp ứng, bởi vì Lí Tiểu Phàm chủ động hòa hảo với cậu. Bất quá Lộc Hàm lo lắng có khách hàng đến tìm nên chuyển thời gian ăn cơm thành bữa chiều. Cậu muộn một ngày cũng không sao. Đương nhiên, chuyện này Lộc Hàm cũng gọi điện báo Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân không nói gì, toàn bộ đều nghe theo Lộc Hàm.

Cửa hàng Lộc Hàm ăn cơm, bên bàn cơm ai cũng lộ vẻ lưu luyến không tha, đương nhiên cũng khách sáo hàn huyên chúc mừng tiền đồ của Lộc Hàm, thêm vài lời linh tinh nữa. Tuy rằng trong cửa hàng có vài người không hài lòng với quyết định từ chức đột ngột của cậu, nhưng ai cũng hiểu đạo lí người đứng chỗ cao, nước chảy chỗ thấp. Nếu Lộc Hàm không giải thích minh xác, các nàng cũng không có lí do gì để tìm tòi đào sâu. Ai cũng không phải tinh khiết vừa vào đời, điểm tôn trọng tự do cá nhân ấy vẫn làm được.

Kim Tinh trước kia vì Lộc Hàm không chú ý đến tâm tình của Lí Tiểu Phàm, rồi không thông báo kịp thời cho mọi người tin tức chuyển đi cũng có chút trách cứ, bây giờ cũng tan thành mây khói.

Kì thật nếu nói thẳng ra, Kim Tinh cũng không trách cứ lí do của Lộc Hàm. Bởi vì hai việc kia thì có một không phụ thuộc vào chủ quan Lộc Hàm. Lộc Hàm đã thông báo mình sắp sửa rời cửa hàng, cũng không trách được gì. Về phần Lí Tiểu Phàm, Kim Tinh rất quan tâm chuyện của cô, đương nhiên, Lí Tiểu Phàm cũng phải một phen khai đạo giải thích, Kim Tinh mới lượng giải.

Đến đây, Lí Tiểu Phàm đã có thể hiểu Lộc Hàm, chính là sẽ phải nói ra, duy trì lâu sẽ khó nói. Vì thế, ăn cơm xong, Lí Tiểu Phàm hẹn Lộc Hàm đến quán cà phê, xem như cho hai người một cơ hội nói chuyện với nhau.

"Lộc Hàm, thực xin lỗi."

Lộc Hàm đang nghịch tách cà phê, ngẩng đầu nhìn Lí Tiểu Phàm, đột nhiên tươi cười. Cậu biết vì sao Lí Tiểu Phàm lại nói vậy, hẳn là vì thái độ lảng tránh lạnh nhạt của cô trong thời gian qua đi.

"Tôi biết gần đây tôi có chút thất thường, tôi chỉ là có chút... không lí giải được....." Lí Tiểu Phàm không hiểu mình nói gì, nàng nghĩ mình có thể hiểu tâm trạng của Lộc Hàm, nhưng những lời vừa nói đây, nàng phát hiện nàng còn không hiểu mình. Lộc Hàm, thực sự cùng người kia quay về Bắc Kinh sao?

Lộc Hàm không giật mình vì những lời đột ngột của Lí Tiểu Phàm. Cậu đã sớm biết, theo tác phong của Lí Tiểu Phàm, nàng không thể chỉ vì mình từ chức mà thay đổi thái độ, xem ra lời nói của Kim Chung Nhân ngày đó vẫn ảnh hưởng nhất định đến nàng.

Lộc Hàm nhấp một ngụm cà phê, thật đắng, mình chưa bao giờ thích cà phê. Đặt tách xuống, Lộc Hàm ngậm hai viên đường vào cho đỡ đắng. Lí Tiểu Phàm lúc này mới tươi cười trấn an.

"Tiểu Phàm, không cần giải thích. Tôi cũng không có ý trách cô."

Lộc Hàm nói vậy làm cho Tiểu Phàm hạ khóe môi, tựa tiếu phi tiếu.

"Lộc Hàm, anh luôn như vậy, tất cả mọi chuyện theo anh đều là râu ria, có lẽ thái độ lặng im bình tĩnh của anh là vĩnh viễn. Có lẽ, theo ý anh, tôi không cần phải giải thích, chính là tôi tự biết mình đã vượt qua hạn độ của anh. Ngẫm lại xem, tôi có lí do gì để phản ứng với anh như vậy. Nếu là bằng hữu, tôi cũng không quá khích như thế." Lí Tiểu Phàm giống như vừa nén giận vừa không làm Lộc Hàm thình thịch từng đợt trong lòng.

Cậu không ngờ, mình, nguyên lai, vẫn làm người khác có ấn tượng như vậy....

Là, thái độ làm người của cậu quả nhiên dừng lại ở một chừng mực nội tâm nhất định, không dễ dàng để người khác quấy rầy, đối đãi với người chung quanh là tiếp cận không thân cận, quan tâm cũng không quan tâm, kết giao không thâm giao. Lộc Hàm vẫn cho rằng như vậy không có gì không tốt, ít nhất đến giờ cậu cũng không thấy có gì không đúng. Chẳng lẽ nguyên tắc làm người của mình từ trước đến nay đã làm cho Tiểu Phàm có ấn tượng như thế sao?

"Tiểu Phàm, cô có thể đã lầm, tôi tuy rằng im lặng bình tĩnh, có thể tính cách của tôi không hướng ngoại, nhưng điều đó không có nghĩa việc gì với tôi cũng là râu ria. Tôi biết rõ như thế, ví dụ, nếu cô nói cô không quan trọng với tôi, tôi không cần.... ngồi đây nghe cô nói những lời này mà có thể tìm lí do thoái thác." Lộc Hàm dùng ngữ khí lạnh nhạt bày tỏ quan điểm của mình, câu cuối lại thay đổi khẩu khí.

"Tôi nghĩ, cô vẫn là đang nghi vấn quan hệ của tôi và Ngô Thế Huân đi." Lộc Hàm dùng câu hỏi tu từ để biểu đạt ý tứ.

"Tôi và anh ấy thật là ở cùng nhau."

Chương 46

Lí Tiểu Phàm mở to hai mắt, sự tình nàng hoài nghi trong lòng bây giờ được Lộc Hàm bình tĩnh nói ra, nói Lí Tiểu Phàm không cả kinh là nói dối. Chính là, nàng trấn định rất nhanh, có gì để cả kinh đâu? Mình không phải đã sớm nhận thấy sao? Điều không ngờ nhất là đương sự thản nhiên khẳng định. Mà hiện tại, Lộc Hàm cũng đã giải thích cho cô .

Kì thật chuyện đêm nay Tiểu Phàm muốn hỏi cũng là việc Lộc Hàm quay về Bắc Kinh cùng Ngô Thế Huân. Nhưng nàng không tìm ra lí do uyển chuyển để mở lời, thật không ngờ Lộc Hàm lại thẳng thắn nói ra như vậy. Lí Tiểu Phàm vẫn có ý định nói Lộc Hàm ở lại, nàng không phủ nhận mình có ý định đó, vì lo lắng cho Lộc Hàm nhiều hơn.

Không biết có phải nàng lo lắng quá nhiều hay không, tuy rằng nàng không kì thị đồng tính luyến ái, nhưng sự việc diễn ra với Lộc Hàm làm nàng sầu lo. Cho dù không tự tìm hiểu, nhưng thông tin vỉa hè cũng đủ Lí Tiểu Phàm biết con đường đồng tính luyến ái đó không dễ đi, một người đơn thuần chất phác như Lộc Hàm có thể thích ứng mà vượt qua mọi trở ngại trên đường sao? Hơn nữa tình cảm của Lộc Hàm và người kia cũng mới bắt đầu không lâu đi? Một thời gian ngắn như vậy đã đủ cho Lộc Hàm quyết định quay về Bắc Kinh cùng người kia sao? Liên tiếp nhưng nghi vấn trăn trở, nàng vẫn rất lo cho Lộc Hàm.

Đoạn thời gian vừa rồi, nàng vài lần muốn đề cập chuyện này với Lộc Hàm, chính là luôn không biết làm sao mở miệng. Nguyên nhất thứ nhất, nàng không chắc chắn hai người Lộc Hàm và Ngô Thế Huân có yêu nhau hay không; thứ hai, theo tính cách của Lộc Hàm, dù nàng có là bằng hữu thì nói ra việc này cũng có vẻ quá đáng.

Vừa rồi, Lộc Hàm nói những lời đó, đã có ý miễn cưỡng mình đi?

"Anh... anh không lo lắng sao?" Hỏi xong, Lí Tiểu Phàm mới ý thức được câu hỏi cảu mình dư thừa đến nhường nào. Không suy nghĩ kĩ càng thì Lộc Hàm có thể đáp ứng người kia sao?

Lộc Hàm kiên định gật đầu với Lí Tiểu Phàm. Bởi vì Lộc Hàm cần sự ủng hộ để tin tưởng vào kết quả sau này của mình và Ngô Thế Huân, thời gian này Lộc Hàm rất bất an. Xung đột nho nhỏ kia lại càng dấy lên những bất an trong lòng.

"A, tôi không muốn tò mò. Nhưng... anh vì anh ta mới từ chức?" Lí Tiểu Phàm không bận tâm nhiều, nếu chính mình muốn thổ lộ thì liền thổ lộ đi.

Phải trả lời thế nào? Không thể nói phải, cũng không thể nói không phải. Cho dù không thông báo cho Quang ca, Ngô Thế Huân phải về Bắc Kinh, mình vẫn sẽ từ chức. Không, có lẽ còn có cách giải quyết khác, là xin Quang ca chuyển công tác của mình về Bắc Kinh, không nhất định phải dùng đến lựa chọn từ chức duy nhất này.

Cho nên Lộc Hàm trả lời Lí Tiểu phàm, "Cứ xem là vậy đi!" Cậu không nghĩ sẽ nói chuyện tình cảm của mình cho Quang ca nghe, không chỉ vì muốn giữ mặt mũi cho Quang ca, mà còn không muốn Tiểu Phàm suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng Lộc Hàm không quan tâm nhiều, nếu lúc này cậu nói ra, có lẽ sẽ làm cho Tiểu Phàm bớt lo lắng và hiểu ra vài điều khác, ít nhất Tiểu Phàm sẽ hiểu cậu từ chức không phải là một quyết định dễ dàng chỉ vì Ngô Thế Huân, bên cạnh đó còn lí do khác, nhưng cậu không nghĩ sẽ nói ra bây giờ. Vì Lộc Hàm không nói gì nên Lí Tiểu Phàm mới càng lo lắng. Đến nhiều năm sau này, Lí Tiểu Phàm mới hiểu tất cả những nguyên nhân làm Lộc Hàm từ chức, lúc đó nàng chỉ có thể cười thoải mái.

Câu 'xem như là vậy đi' của Lộc Hàm làm Tiểu Phàm rất khó hiểu.

"Cái gì 'xem như là vậy đi'?" Lí Tiểu Phàm hỏi theo bản năng.

Lộc Hàm mất tự nhiên nhíu nhíu mày, Tiểu Phàm đêm nay làm sao vậy? Bỗng dưng lại gây sự?

Bất quá Lộc Hàm vẫn kiềm chế mà giải thích cho nàng, "Khi bắt đầu công việc này tôi đã có dự tính của mình. Hiện tại từ chức cũng là trong dự định, không hoàn toàn là vì anh ấy." Lộc Hàm nói đầy đủ rõ ràng.

Lí Tiểu Phàm nghe xong chỉ nghĩ Lộc Hàm cãi chày cãi cối, chính là Lộc Hàm có giải thích cũng rất mập mờ, nghĩa là cậu không muốn nói ra. Cho nên Lí Tiểu Phàm cũng không dây dưa nữa, chỉ thay đổi sang vấn đề khác.

- "Lộc Hàm, anh có lo lắng việc bị phụ huynh mình phát hiện, phụ huynh anh ta, bằng hữu thân thích, hoặc những quan niệm xã hội không, hai người phải đối mặt với tất cả sao?"

Lộc Hàm trầm mặc, Lí Tiểu Phàm cụ thể vạch rõ 'một ít vấn đề' Ngô Thế Huân từng nói.

Lộc Hàm không phải không nghĩ đến những vấn đề này, trước khi đáp ứng Ngô Thế Huân cậu cũng đã lo lắng qua, nhưng không thể tìm ra câu trả lời xác thực. Sau khi đáp ứng Ngô Thế Huân, người kia nói sẽ cho mình thời gian. Mà thời gian này, Lộc Hàm chỉ lo cho cha mẹ mình, hi vọng bọn họ càng biết muộn càng tốt, không cần bọn họ phải.... vì mình mà thương tâm quá sớm. Lộc Hàm nghĩ đây là cách hiếu thuận mềm dẻo duy nhất mình có thể đền đáp cha mẹ.

Cũng không phải muốn giấu diếm, chỉ là những chuyện có thể tổn thương người khác nếu tránh được thì nên tránh, như vậy có thể không nói ra bao lâu thì sẽ tốt bấy lâu. Về phần người khác, Lộc Hàm không quan tâm, hành vi của mình, đạo đức của mình không tổn hại gì đến đạo đức xã hội, vậy thì người khác có thể trách gì, có thể bàn tán gì?

Khi Lộc Hàm đang trầm mặc, bên ngoài trời đổ mưa. Cơn mưa rất lớn tạt vào khung cửa thủy tinh của quán cà phê từng giọt nặng nề giòn vang.

Lộc Hàm nhìn mưa ngoài cửa sổ, ánh mắt mênh mông, "Mưa rồi......"

"Tiểu Phàm, đừng hỏi tôi những chuyện xảy ra trong tương lai, vì chính tôi cũng không biết đích xác thế nào. Không thể phủ nhận, việc cô hỏi cũng là việc tôi lo lắng, nhưng lo lắng thì làm được gì? .... Cha mẹ tôi, haha, tôi vẫn không nghĩ nếu bọn họ kiên trì phản đối, tôi nên.... lựa chọn thế nào, hay nói cách khác, tôi vẫn không dám nghĩ đến...."

Giọng nói Lộc Hàm yếu ớt và mờ mịt hiếm thấy, Lí Tiểu Phàm chưa từng gặp qua một Lộc Hàm như vậy, nàng đau lòng.

"Lộc Hàm, tôi....."

Lộc Hàm khoát tay, chậm rãi nói tiếp, "Tiểu Phàm, cô biết không? Từ nhỏ đến lớn tôi chưa làm cha mẹ lo lắng quan tâm lần nào, không phải họ không thương tôi hay công việc của họ quả bận rộn. Ngược lại, bọn họ rất yêu tôi, dùng cách thức giáo dục tự do để tôi lớn lên, hơn nữa... còn để tôi quyết định mọi chuyện. Không ép buộc tôi bất kì chuyện gì, đến giờ tôi vẫn nghĩ mình rất may mắn khi có cha mẹ như vậy. Chính là, có lẽ trong tương lai không xa tôi sẽ làm họ tổn thương không thể vãn hồi....."

Không biết vì ý nghĩ gì, vì muốn an ủi khuyên can Lộc Hàm, Lí Tiểu Phàm vội vàng mở miệng, "Không phải không thể vãn hồi, còn kịp, còn kịp, còn có thể vãn hồi....."

Có thể bởi vì quá mức kích động, giọng nói Lí Tiểu Phàm cao vút lên làm Lộc Hàm kinh ngạc. Thu hồi ánh mắt vẫn đang nhìn ngoài cửa sổ, Lộc Hàm nhìn thẳng Lí Tiểu Phàm, cười 'phì' một tiếng.

"Tiểu Phàm, hài quá, kích động như vậy a!" Lắc đầu, khuôn mặt tươi cười bất đắc dĩ.

Đột nhiên, điện thoại Lộc Hàm vang lên, nhìn tên người gọi đến, Lộc Hàm cũng không ngại ngần gì mà thoải mái bắt máy trước mặt Tiểu Phàm.

"Uy."

"Ừh, em ở quán cà phê Bán Đảo."

"Hảo, vậy em cúp máy."

Lí Tiểu Phàm nhìn Lộc Hàm, khi có cuộc gọi đến, nhưng mê man và yếu ớt của Lộc Hàm biến mất không chút bóng dáng, ngược lại, trên mặt còn có vẻ an tâm.

Cúp điện thoại, Lộc Hàm có chút xấu hổ nhìn Lí Tiểu Phàm, phải biết rằng cậu chưa bao giờ bộc bạch nội tâm quá nhiều với một ai đó như vừa rồi. Nhưng thật ra Lí Tiểu Phàm hiểu được, bây giờ Lộc Hàm cũng đã nói quá nhiều với mình. Mặc kệ trước kia bởi vì mình muốn thổ lộ hết với Lộc Hàm mới có bữa gặp mặt này, ít nhất bây giờ nàng cũng được nghe Lộc Hàm bộc bạch.

Lộc Hàm khôi phục vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt như bình thường mới nói, "Ax, anh ấy lát nữa sẽ lại đây." Lộc Hàm không có ý định giấu diếm nội dung đoạn hội thoại vừa rồi với Ngô Thế Huân.

Lí Tiểu Phàm nhìn bên ngoài vẫn đang mưa to, "Vì trời mưa?"

Lộc Hàm nghe Lí Tiểu Phàm hỏi, trong lòng có chút buồn cười, lắc đầu, "Tiểu Phàm, chúng tôi không phải thiếu nam thiếu nữ, không được lãng mạn như vậy."

Ánh mắt Lí Tiểu Phàm như không tin, Lộc Hàm mặc dù buồn cười nhưng cũng không giải thích thêm.

"Lộc Hàm, nếu có thể vãn hồi, không làm cho cha mẹ anh thương tâm, anh nguyện ý sẽ chọn lựa sao?" Lí Tiểu Phàm dò hỏi, không biết tại sao khi nghe Lộc Hàm nói thế, nàng vẫn muốn thử thêm một lần.

Không khí vốn vừa thả lỏng được một chút, vì câu hỏi của Lí Tiểu Phàm lại bắt đầu tịch mịch.

"Lựa chọn? Lựa chọn kết hôn với nữ nhân sao?"

Lí Tiểu Phàm không rõ câu hỏi này của Lộc Hàm muốn ám chỉ điều gì, nàng không dám ngẩng đầu nhìn mắt cậu. Cúi đầu, miễn cưỡng 'n' một tiếng.

"Tôi.... không biết.... Nói thật, chính mình có phải là.... đồng tính luyến ái không, đến giờ tôi vẫn không rõ ràng....." Lộc Hàm thực khó khăn nói ra bốn chữ 'đồng tính luyến ái'.

Lí Tiểu Phàm nhấc mạnh đầu, "A, kia.... Vậy anh thế nào lại cùng anh ta....." Ánh mắt mở to.

"Tôi, tôi cũng không biết, những người khác tôi không nghĩ qua."

Lí Tiểu Phàm giật mình, không biết quan hệ hai người đã tiến triển đến đâu, nhưng thật không ngờ, Lộc Hàm cũng mơ hồ như vậy sao?

Lí Tiểu Phàm không biết nên hỏi gì Lộc Hàm nữa.

"Được rồi, Tiểu Phàm, không cần lại hỏi tôi. Những vấn đề tiếp theo tôi đều không trả lời được."

Lí Tiểu Phàm không rõ ý của Lộc Hàm, chính là theo ánh mắt Lộc Hàm, nàng hiểu được.

Người kia, đến đây.

Chương 47

Lí Tiểu Phàm cơ hồ không chớp mắt nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân, nàng hiện tại cũng không quan tâm đến phép lịch sự. Chính là trong lòng nàng đang liên tục hỏi, đây là người ở cùng một chỗ với Lộc Hàm sao? Anh ta có đủ dũng khí cùng Lộc Hàm đối mặt với mọi vấn đề trong tương lai sao? Anh ta thực sự có thể làm Lộc Hàm hạnh phúc sao?

Nói thật, Lí Tiểu Phàm không biết rõ Ngô Thế Huân, ngoại trừ một lần đi ăn cơm có gặp qua, còn lại cũng không hề tiếp xúc gì. Chủ yếu vì người này rất ít đến cửa tiệm của bọn họ, đa phần là Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân đến. Nàng, cơ hồ không có cơ hội tiếp xúc với người đang trước mặt.

Đến khi người nọ đến trước mặt Lộc Hàm, Lí Tiểu Phàm mới chính thức cảm nhận cường thế của người này không giống như Lộc Hàm. Vào đời đã vài năm, Lí Tiểu phàm tự nhận mình gặp qua không ít người, chính là nàng, vẫn không dám nhìn thẳng ánh mắt của người này, thật làm cho người ta, dè chừng.

Khi hắn đứng cùng một nơi với Lộc Hàm, không đột ngột, thậm chí còn có hương vị hòa hợp. Quan sát thật gần, Lí Tiểu Phàm phát hiện mình đã sai lầm rồi, người này sẽ không cùng Lộc Hàm đối mặt với áp lực, hắn, sẽ chỉ đứng trước Lộc Hàm để che chắn mọi phiền toái, hắn tuyệt đối có năng lực làm được như vậy!

Ngô Thế Huân gật gật đầu chào Lí Tiểu Phàm, liền trực tiếp đến bên cạnh Lộc Hàm. Khi hắn vừa bước vào, nhìn thấy trong quan cà phê chỉ có mình Lộc Hàm và Lí Tiểu Phàm, mi đã không tự nhiên nheo lại.

Ngô Thế Huân làm sao không hiểu ánh mắt kia của Lí Tiểu Phàm? Khi hắn vừa đến, cặp mắt kia liền chằm chằm nhìn mình, vừa như tìm kiếm đánh giá gì đó, nhưng khi mình đến gần, nàng lại không dám nhìn thẳng hắn.

"Có thể đi rồi sao?"

"Ừh." Lộc Hàm quay đầu nhìn Tiểu Phàm, "Tiểu Phàm....."

Ngô Thế Huân vội vàng cầm áo Lộc Hàm khoát lên vai cho cậu, đánh gảy lời nói của Lộc Hàm, "Lí tiểu thư, bên ngoài trời vẫn mưa to, taxi phỏng chừng cũng khó bắt, tôi và Lộc Hàm đưa cô về."

Lộc Hàm một bên phối hợp tiếp nhận áo khoát Ngô Thế Huân phủ thêm, một bên cũng gật gật đầu khuyên bảo Lí Tiểu Phàm. Bởi vì cậu vừa nói những chuyện này với Tiểu Phàm, chẳng qua trong lòng có chút lo lắng Tiểu Phàm sẽ để tâm.

Lí Tiểu Phàm nhìn nam nhân vừa mới vào cửa đã hoàn toàn chăm chú nhìn Lộc Hàm này, chính là lịch sự gật đầu chào nhưng mắt hắn cũng chưa nhìn thẳng mình lần nào. Hiện tại hắn vì Lộc Hàm mà nói với mình một câu. Hơn nữa, nhìn động tác của hai người, không, phải nói là hắn hành động độc đoán, Lộc Hàm bị động thản nhiên thừa nhận, Lí Tiểu Phàm cảm giác mình là người dư thừa. Lại nhìn Lộc Hàm, cậu tự nhiên thản nhiên đích thực không chút lảng trách, như những động tác này là thói quen cố hữu của hai người. Tình cảnh này, nói Lí Tiểu Phàm không xúc động là gạt người.

Nghĩ đến tình hình hiện tại, nếu mình gọi taxi thì quả là già mồm cãi láo, vì thế Lí Tiểu Phàm đồng ý.

Ba người ngồi trong xe, Lộc Hàm vốn nghĩ sẽ ngồi ghế sau với Lí Tiểu Phàm, chính là vừa mới đến gần xe cậu đã bị Ngô Thế Huân an bài ngồi vào ghế phó lái. Lộc Hàm muốn mở miệng kháng cự một chút, nhưng ánh mắt lãnh nghễ của Ngô Thế Huân làm cậu thỏa hiệp.

Lí Tiểu Phàm ngồi ở ghế sau cẩn thận đánh giá hai người trước mặt. Nói thật, nàng không cảm thấy quái dị, không thấy phản cảm. Chính là, vì sao nàng lại cảm giác Lộc Hàm khi đối mặt với Ngô Thế Huân lại không phải một Lộc Hàm bình thường mọi người biết?

"Đêm nay anh không làm việc sao?"

"Ừh."

"Nga, đúng rồi, anh ăn cơm chiều chưa? Em có mua đồ ăn nói hai người kia mang về."

"Ừh."

. . . . . . . . . . . .

Lí Tiểu Phàm ngồi sau nghe đoạn hội thoại của hai người, thật sự đơn điệu đến cực điểm, hơn nữa có người trả lời ngắn đến cực điểm. Nói một chữ 'n' kia cũng như không nói gì. Nàng không biết nên nói người này kiệm lời hay lãnh đạm với Lộc Hàm.

"Sao lại đóng cửa sổ lại?" Lộc Hàm nhìn thấy khung cửa mình vốn để lại một khe hở nhỏ đã bị đóng, nghi hoặc nhìn Ngô Thế Huân.

"Lí tiểu thư hẳn sẽ cảm thấy lạnh, hơn nữa nước mưa còn tạt vào." Nghe Ngô Thế Huân nói, Lộc Hàm quay nhìn Lí Tiểu Phàm, Ngô Thế Huân chính là thông qua kính chiếu hậu trong xe thấy Lí Tiểu Phàm không mặc áo khoát mới đóng kín cửa xe, không thể không thừa nhận, Lí Tiểu Phàm giật mình, nàng nghĩ người này không chú ý đến mình.

"Vậy mùi trong xe, anh...." Lộc Hàm nói xong còn nhìn nhìn gói đồ ăn trên tay.

Nghe Lộc Hàm nói, Lí Tiểu Phàm không biết vì sao lại cảm giác khuôn mặt người kia nhu hòa đi rất nhiều.

"Anh chịu được."

Lí Tiểu Phàm liền nghĩ đến một ý niệm, chẳng lẽ Lộc Hàm vừa mới lên xe đã không đóng kín cửa vì muốn xua tan mùi thức ăn, tránh cho khoang xe ám mùi làm Ngô Thế Huân không chịu được? Phải không?!

"Tiểu Phàm, ngại quá, tôi sợ mùi thức ăn quyện với mùi ghế da trên xe làm anh ấy không chịu được mới để trống của sổ, không để ý cô có thể bị lạnh." Lộc Hàm có điểm xấu hổ giải thích với Lí Tiểu Phàm.

Lộc Hàm giải thích chẳng bằng không giải thích, Lí Tiểu Phàm nghe xong không thấy thoải mái, mà ngược lại, trong lòng chua xót, trong mắt bi thương.

Hoảng hốt lắc đầu với Lộc Hàm, "Không sao."

Lộc Hàm quay đầu không nói thêm gì nữa. Ngô Thế Huân liếc nhìn Lộc Hàm, trong mắt hiện lên một mạt suy nghĩ sâu xa cùng tự đắc, nhanh nhẩu đến người ta trở tay không kịp.

Đoạn đường kế tiếp, Lí Tiểu Phàm cẩn thận nghiên cứu đánh giá hai người ngồi trước, có phải hay không mình đã bỏ qua điểm mấu chốt. Trực giác cho rằng, nếu mình có thể tìm ra mấu chốt vấn đề thì bản thân sẽ thoải mái hơn nhiều. Người mình thích lại cẩn thận ôn nhu săn sóc người khác, nói không ghe tị là giả dối, cho dù biết tình cảm của mình không quá lộ liễu dưới ánh mặt trời, chính là, tình cảm đó vẫn tồn tại chân thật trong lòng mình.

Đến tiểu khu nhà trọ của Lí Tiểu Phàm, mưa đã nhẹ hạt rất nhiều nhưng vẫn còn mưa phùn lất phất, có lẽ đã mang chút hương vị của mùa xuân. Ngô Thế Huân nói Lộc Hàm tiễn nàng về cửa nhà trọ.

Lí Tiểu Phàm không tin nam nhân này đoán không được đêm nay nàng nói gì với Lộc Hàm, quan trọng hơn: hắn có thể nhận ra tình cảm mình dành cho Lộc Hàm. Lí Tiểu Phàm không tin người này không biết, như vậy, hắn còn hào phóng để Lộc Hàm tiễn mình về phòng?

Nâng mi, nói lời cảm tạ Ngô Thế Huân, "Đêm nay làm phiền anh, cảm ơn."

Ngô Thế Huân gật gật đầu.

Lộc Hàm đã đứng ngoài cửa xe đợi Lí Tiểu Phàm. Nơi cửa xe, Lí Tiểu Phàm nhìn thấy Lộc Hàm đang bên ngoài, lại quay đầu nhìn Ngô Thế Huân ngồi trong xe, đột nhiên ánh mắt Ngô Thế Huân đối diện nàng, trong nháy mắt kia, Lí Tiểu Phàm nghĩ người này biết tình cảm của mình với Lộc Hàm! Biết rất rõ! Bởi vì anh mắt người nọ có vẻ tự tin chắc chắn, thậm chí còn thêm một mạt tự đắc!

Lí Tiểu Phàm có chút phẫn nộ cùng khó khăn. Lại cố dùng dũng khí chớp mắt, trong ánh mắt mười phần khiêu khích, nhìn thoáng qua Lộc Hàm đang bên ngoài, tựa hồ như hỏi: anh hào phóng đến vậy sao?

Ngô Thế Huân từ chối cho ý kiến. Nói, "Cậu ấy sợ lạnh." Ngụ ý không nói cũng hiểu, Lí Tiểu Phàm, cô nên xuống xe, đừng để cậu ấy đợi lâu.

Lí Tiểu Phàm mang tâm tình phức tạp khó hiểu xuống xe. Khi đến gần Lộc Hàm đang cầm ô đợi sẵn, Lí Tiểu Phàm nghĩ thầm, rằng tôi sẽ đi thật gần Lộc Hàm, để Lộc Hàm chậm rãi đưa tôi về, nghĩ lại, ý tưởng này của mình ngây thơ như nữ sinh, buồn cười rất nhiều! Đã biết như vậy, thì làm được gì? Nếu không có cơ hội thắng, thì sao không buông đi? Cho nên, Lí Tiểu Phàm không cho Lộc Hàm tiễn mình, còn nói nhỏ một câu với cậu, "Nếu là anh ta, bá phụ bá mẫu tất nhiên sẽ không thương tâm đến không thể vãn hồi." Nói xong liền cầm ô trong tay Lộc Hàm, nhanh chóng rời đi. Bởi vì, nhìn thấy ánh mắt của Ngô Thế Huân, nàng tựa hồ hiểu được mấu chốt, người kia không bao giờ buông tay Lộc Hàm!

Lộc Hàm sửng sốt nửa ngày mới lấy lại tinh thần, thoải mái cười, nhìn bóng Tiểu Phàm rời đi, hô to một câu, "Tiểu Phàm, cảm ơn cô!" Sau đó Lộc Hàm vội vàng vào xe, bởi vì khi Ngô Thế Huân nhìn thấy cậu không còn ô đã mở sẵn cửa xe ra. Nhìn ngoài cửa sổ, Lộc Hàm mơ hồ như nhìn thấy khi Lí Tiểu phàm xoay người rời đi có gì đó chảy xuống, không biết là mưa hay lệ.

Lộc Hàm lẳng lặng ngồi trên xe, cầm khăn mặt Ngô Thế Huân vừa đưa, xuất thần mờ mịt, nửa ngày mới phun ra một câu, "Tiểu Phàm, thực xin lỗi."

Ngô Thế Huân ở bên cạnh đều phải vỗ vỗ tay khen ngợi Lộc Hàm, hắn đợi cậu nhận ra, nhưng không nghĩ lại đợi lâu như vậy! Trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười!

Chương 48

"Lau khô nước trên người trước đi!"

"Thế Huân, em......" Lộc Hàm kích động muốn giải thích, rồi không biết mình phải giải thích gì .

Ngô Thế Huân không phản ứng, khởi động xe. Chờ Lộc Hàm lau khô nước mưa trên người mới nói, "Em bây giờ mới biết?" Trong giọng nói ít nhiều có ý châm chọc. Hai người đều biết rõ ràng 'mới biết' chính là điều gì. Ngô Thế Huân trận này muốn giáo huấn Lộc Hàm chút hương vị, cho nên với chuyện vừa rồi của Lộc Hàm xem như không thấy, ngữ khí không lạnh không nhạt.

Lộc Hàm dường như không chú ý ngữ khí của Ngô Thế Huân bối rối mở miệng, "Em như thế nào lại không biết được, đêm nay... Đêm nay, Tiểu Phàm thất thố nhiều lắm, nàng không phải loại người thích tò mò chuyện người khác, chính là đêm nay lặp đi lặp lại câu hỏi nhiều lần với em, thái độ lại lo lắng. Nếu nói đó là vì nàng xem em như bằng hữu, Lộc Hàm em quả thật... ngu ngốc trong tình cảm...." Nhẹ nhàng nói một câu, giọng nói cũng như đang tự trách mình. "Đầu tiên là Quang ca, sau lại đến Tiểu Phàm, em không phải ngu ngốc trong tình cảm thì là gì...."

Đột nhiên hai tay lạnh băng bị một bàn tay khác nắm chặt, thậm chí còn hơi đau. Ngô Thế Huân không quen nghe Lộc Hàm tự trách mình, nén giận không nói gì, nhíu nhíu mày.

"Ý của em là, nếu em không chấp nhận anh, có lẽ sẽ tốt hơn?"

Lộc Hàm rõ ràng có chút bi thương rút hai tay bị nắm ra. "Anh đang nói gì? Em không đùa giỡn với tình cảm chính mình. Nhận anh là nguyện ý của em, cho dù không chấp nhận, em cũng có quyền cự tuyệt anh!"

Ngô Thế Huân chọn chọn mi, ý tứ rõ ràng, "Vậy em cũng có quyền cự tuyệt bọn họ."

Một câu đơn giản của Ngô Thế Huân làm Lộc Hàm nguôi ngoai rất nhiều. Đúng vậy, chuyện tình cảm chỉ khi mình đối mặt với người này mới hiểu biết thêm chút ít, nhưng cậu cũng quả thật biết, tình cảm, là không thể cưỡng cầu! Cho nên, cự tuyệt là cách làm tốt nhất với những người mình không có tình cảm.

Ánh mắt Lộc Hàm tươi sáng lên, chủ động nắm lấy tay Ngô Thế Huân, còn ma sát sưởi ấm cho nhau. Ngô Thế Huân liếc mắt, khóe miệng cong lên.

"Anh đã sớm biết?"

Ngô Thế Huân như nhớ đến gì đó, có chút ý tứ không rõ cười với Lộc Hàm, đột nhiên dán sát tai cậu, "Bằng không lần trước em đề cập đến nàng, em cho là.... vì sao anh lại làm như vậy với em?" Ngữ khí càng về sau càng nhẹ, phút cuối cùng còn dùng đầu lưỡi liếm vành tai Lộc Hàm.

Trả lời thực rõ ràng, Lộc Hàm còn có thể không hiểu?

Lại vội vàng rút tay về, che tai lại, mặt đỏ đến cơ hồ nhỏ ra máu. Nhìn thấy Lộc Hàm như vậy, tâm tình Ngô Thế Huân vui lên rất nhiều, cúi đầu cười vài tiếng.

Trong xe lộ rõ không khí mờ ám. Hơn nữa Lộc Hàm như muốn tìm đề tài, hỏi Ngô Thế Huân một cậu. "Sao mỗi lần anh đều nhìn ra người khác đối với em... đối với em....." Nửa câu sau Lộc Hàm mới phát hiện mình tìm sai đề tài, việc này có gì để hỏi? Nên câu sau thật gập ghềnh.

Ngô Thế Huân buồn cười nhìn cậu, "Em là muốn hỏi anh tại sao nhìn ra cảm tình người khác với em?"

Lộc Hàm gật gật đầu.

"Ánh mắt!"

"Hm?" Lộc Hàm vẫn chưa hiểu được.

"Ánh mắt bọn họ nhìn em, ánh mắt không lạ, nhưng điểm mấu chốt là 'thần thái', một người che dấu cỡ nào, 'thần thái' kia cũng sẽ tồn tại, vào những thời điểm lơ đãng sẽ lộ ra, muốn giấu cũng không được."

Lộc Hàm nghe Ngô Thế Huân giải thích, trong lòng âm thầm nhớ kĩ.

Buổi tối khi hai người nằm trên giường, Lộc Hàm chằm chằm không chớp mắt nhìn mắt Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân hỏi cậu,"Em nhìn gì?"

"Nhìn 'thần thái' của anh đối với em!"

Ngô Thế Huân bị cậu nói tức khắc túng quẫn, da mặt có chút không chịu nổi, đầu thoáng nghiêng qua. Lộc Hàm nhìn thấy thế liền buồn cười, bả vai run run. Ngô Thế Huân thế này lại giống như khi đứng trước cửa hàng 0h mình đã từng thấy qua. Hahaha.

Ngô Thế Huân vỗ Lộc Hàm, "Mau ngủ đi, mai anh đưa em ra xe."

Đêm qua, sau khi Lộc Hàm và Ngô Thế Huân trở lại cửa hàng lấy hành lí đã trực tiếp đến ở khách sạn. Bởi vì Ngô Thế Huân sắp về Bắc Kinh nên phòng trong thành phố này cũng đã sớm bán đi. Mà nơi đó của Lộc Hàm cũng đã dọn dẹp xong, không thích hợp để ngủ lại, cho nên buổi tối Ngô Thế Huân chỉ có thể cùng cậu đến ở khách sạn. Kì thật Lộc Hàm vốn tính toán đi hôm qua, nhưng bởi vì bữa tiệc với bọn Lí Tiểu Phàm mà không đi được.

Đưa Lộc Hàm đến nhà ga, Ngô Thế Huân vẫn là câu nói kia, Lộc Hàm sau khi về nhà sẽ trực tiếp đi Bắc Kinh. Còn hành lí, hắn sẽ mang đến Bắc Kinh cho cậu, Lộc Hàm không cần quan tâm. Theo một góc độ nào đó mà nói, Ngô Thế Huân vẫn không để cho Lộc Hàm một đường cự tuyệt.

Ngô Thế Huân thật ra đã nghĩ sẽ đưa Lộc Hàm về nhà, chính là hắn nói sẽ cho Lộc Hàm thời gian, nên không thể quản quá chặt làm cậu áp lực. Điểm quan tâm săn sóc ấy Ngô Thế Huân không ngại dành cho cậu. Tựa như đêm qua đối đãi Lí Tiểu Phàm, hắn biết rõ chính mình và Lộc Hàm đã là tình thế vững chắc, nắm chắc thắng lợi trong tay, nên để Lộc Hàm hào phóng tiễn Lí Tiểu Phàm về hắn vẫn rất vui lòng.

Bất quá, nữ nhân kia quả không làm hắn thất vọng. Tuy không biết nàng nói gì với Lộc Hàm lúc xuống xe mà lại làm cho Lộc Hàm thành thật nói lời cảm ơn, điều ấy làm Ngô Thế Huân về sau thoải mái hơn với nàng rất nhiều.

Đương nhiên, đó là sau này.

Lộc Hàm lần này về nhà ngoài việc thăm cha mẹ, cũng là chuẩn bị đem kế hoạch tiếp theo của mình nói cho cha mẹ hay. Tuy rằng cậu đã quyết định đi Bắc Kinh, tất nhiên như vậy sẽ ở Bắc Kinh gầy dựng sự nghiệp, việc này tất yếu không được giấu cha mẹ. Nghĩ đến Bắc Kinh cậu lại có chút không an lòng, nơi đó tấc đất tấc vàng, cho dù chính mình muốn tìm một mặt tiền nho nhỏ mở cửa hàng, thì trong tay có gần 18 vạn (cha mẹ cho Lộc Hàm 10 vạn, cậu gởi ngân hàng được 8 vạn) cũng như lấy trứng chọi với đá.

Ba mẹ Lộc tất nhiên yên tâm trăm phần trăm về đứa con, cho dù Lộc Hàm không nói cho họ lí do từ chức và đến Bắc Kinh phát triển sự nghiệp, hai người bọn họ cũng không nói gì hay hỏi gì. Chỉ cần con trai muốn làm, bọn họ đều ủng hộ.

Minh chứng rõ ràng nhất là khi Lộc Hàm nói sẽ đến Bắc Kinh phát triển, cha mẹ Lộc bỏ qua biểu tình giật mình, mặt khác còn cho cho Lộc Hàm 5 vạn. Bọn họ vốn tưởng con trai sẽ mở cửa hàng ở quê hương, tuyệt nhiên không nghĩ đến nơi con từng học đại học– Bắc Kinh. Phồn hoa đô hội như vậy, đứa con có thích ứng không?

"Ba, mẹ, tiền này... con không thể nhận, hai người đã cho tiền con rồi, con cầm cũng thực áy náy. Này.... con thực sự không thể nhận." Câu chữ của Lộc Hàm tắc nghẹn cùng hai tay nhún nhường của mẹ Lộc ở đằng kia.

"Con trai, con nói ngốc gì đó, chúng ta chỉ có một đứa con, tiền này chúng ta dùng cũng không hết, sớm muộn gì cũng là của con! Bây giờ cho con trước thì có gì không đúng! Con so đo với cha mẹ nhiều vậy làm gì?" Mẹ Lộc trừng mắt liếc con trai một cái, thuận tiện đưa sổ tiết kiệm 5 vạn cho con.

"Nhưng mà, mẹ, tiền này đều để tương lai hai người dưỡng lão, con làm sao có thể dùng...." Lộc Hàm lo lắng muốn trả lại cho mẹ.

Mẹ Lộc chụp lấy bả vai ba Lộc, thở dài, "Ông nhìn xem, đây cũng là con tôi, thế mà nó tính toán tương lai không nuôi dưỡng chúng ta, ra mòi chúng ta chỉ có thể dựa vào số tiền dưỡng lão này~."

"Mẹ, con không có ý đó...." Nghe mẹ Lộc nửa thật nửa giả, Lộc Hàm khổ sở một trận trong lòng. Bởi vì lời nói của mẹ cũng làm cậu nhớ đến chuyện của mình và Ngô Thế Huân.

Ba Lộc vỗ vỗ tay lão bà luôn hồ nháo của mình, nghiêm túc nhưng không mất đi hòa ái nhìn con, "Con trai, ba hiểu lo lắng của con. Chính là con cũng biết, cho dù con đã lớn thì vẫn là con của chúng ta, dùng tiền của cha mẹ mình cũng không có gì dọa người. Hơn nữa, tương lai con không nuôi chúng ta thì ai nuôi ai! haha."

"Ba....."

"Haha, tiền này, cầm đi. Ta và mẹ con không thiếu, mẹ con còn có lương hưu, hơn nữa hiện tại còn lại thêm ở đoàn văn công cũng có. Còn ba con, lớn nhỏ gì cũng là quan chức, tiền lại càng không thiếu."

"Ba....." Lộc Hàm ê ẩm trong lòng, chính mình vẫn còn làm cho họ lo lắng.

"Được rồi, được rồi, sao chỉ gọi một tiếng 'ba' suốt, con cũng không phải mới tập nói!" Bầu không khí ấm áp tình cảm bị một câu vui đùa của mẹ Lộc làm loãng ra.

Một nhà ba người, cuối cùng lại tươi cười rạng rỡ.

Lộc Hàm ở nhà ngây người ba ngày liền đã bị mẹ Lộc thúc giục đứa con mau đi mau đi a, nhanh đi lo chuyện của mình rồi về nuôi bọn họ sớm một chút! Tuy mẹ Lộc luôn vui đùa, nhưng Lộc Hàm cũng biết đây là cách săn sóc và quan ái khác của mẹ. Nàng, rõ ràng biết đứa con lần này về để tạm biệt.

Ba mẹ Lộc đưa con trai ra ga, nhìn bóng dáng con trai rời đi, mắt mẹ Lộc mới có chút ướt át. Cho dù nàng và ba Lộc có tin tưởng đứa con như thế nào, chính là trong lòng sao có thể không lo lắng? Con mình mình không hiểu sao?

Tính cách vĩnh viễn lạnh nhạt như vậy, thái độ làm người luôn hòa nhã, cho dù kết giao với người khác cũng không thâm giao, lần này chính mình độc lập mở của hàng, con có thể ứng phó tốt sao? Kì thật ba mẹ Lộc cũng không phải quá lo lắng, bọn họ thủy chung tin tưởng, nếu con trai quyết tâm làm, như vậy tất nhiên sẽ làm rất tốt, kiên trì đến cùng, mặc dù không dám nói sẽ có thành tựu gì nhưng chắc chắn không bao giờ thất bại.

Mà làm bọn họ lo lắng nhất chính là những thay đổi của con khi về nhà lần này. Làm cha mẹ vẫn hiểu con mình nhất– thông qua một chi tiết. Mẹ Lộc nhiều lần thúc giục con rời nhà, chính là mỗi lần nói thế, con trai lại hiện lên vẻ lo lắng bất an rõ ràng. Mẹ Lộc tin tưởng, quyết định của con không chỉ vì kế hoạch gầy dựng sự nghiệp đã đặt sẵn. Vậy thì vì sao? Vì tình cảm sao? Con trai vì sao lại chọn Bắc Kinh? Bởi vì đó là nơi con học đại học sao? Hay là... có người nào đang ở đó?

Mẹ Lộc có nghi vấn, cũng trao đổi một chút với ba Lộc, hai người nhất trí quyết định vẫn im lặng! Làm hậu phương vững vàng kiên cường cho con. Chắc chắn năm sau, mẹ Lộc sẽ nghĩ lại, năm đó mình làm vậy có sai lầm không? Nếu không thì phải tin tưởng tin tưởng con như vậy.

Mẹ Lộc cảm giác không sai, mẹ có thể nào lại nhìn lầm con của mình?

Lộc Hàm quả thật bất an, quả thật lo lắng. Cậu đáp ứng Ngô Thế Huân quay về Bắc Kinh, cậu cũng muốn quay về Bắc Kinh mở cửa hiệu. Không nói xa xôi, nhưng gần nhất, chính mình đến Bắc Kinh đầu tiên sẽ gặp trở ngại về nơi ở và công tác. Điều này... Lộc Hàm không phải không tự tin mình làm tốt, mà sự tự tin của cậu khi đối mặt với Ngô Thế Huân lại giảm đi rất nhiều.

Chương 49

Lộc Hàm đến Bắc Kinh tất nhiên Ngô Thế Huân sẽ đi đón, hai người hàn huyên vài câu, Ngô Thế Huân mang cậu đi ăn cơm trưa trước.

Lộc Hàm không thể không thừa nhận, Ngô Thế Huân rất sành ăn. Trước kia cậu đơn thuần nghĩ Kim Chung Nhân tìm địa điểm ăn, chính là sau khi tiếp xúc mới biết đều là Ngô Thế Huân chọn. Việc ăn uống Ngô Thế Huân rất kĩ tính, nếu tiến vào khách sạn sang trọng, hắn không hỏi phục vụ đến á khẩu không trả lời được thì không bỏ qua. Nhớ rõ lần đầu tiên một mình đi ăn cùng Ngô Thế Huân, Lộc Hàm cũng lần đầu tiên thấy hắn như vậy, giật mình đến suốt buổi ăn không tiêu.

Cho nên bữa cơm trưa nay, không thấy Ngô Thế Huân hỏi gì, Lộc Hàm nghi hoặc khó hiểu nhìn Ngô Thế Huân.

"Nhà ăn này anh thường đến, Kim Chung Nhân, Phác Xán Liệt cũng vậy." Ngô Thế Huân giải thích.

Lộc Hàm cười cười. Đúng vậy, nếu bọn Kim Chung Nhân có ở đây, đều là Kim Chung Nhân sẽ mật thám, căn bản không cần Ngô Thế Huân hỏi ra. Người này, có thể không nói chuyện tuyệt đối sẽ không nói.

"Ăn cơm xong, chúng ta đến một nơi." Ngô Thế Huân không ngẩng đầu nói.

"Ừh."

****** ******.

"Đây là ý tứ gì?" Lộc Hàm giật mình kinh ngạc nhìn mặt tiền cửa hàng rộng lớn! Không nói đến vị trí thì mặt bằng cũng rất lớn. Ở nơi tấc đất tấc vàng này, hơn nữa cửa hàng lại ngay khu phố buôn bán sầm uất, mặt tiền cửa hàng này tuyệt đối không thể tính ra tiền!

"Của em." Đáp án ngắn gọn mơ hồ nhưng đủ để người ta có thể hiểu được.

"Em? Của em?" Lộc Hàm gian nan hộc ra hai chữ này.

Đương nhiên của em, Ngô Thế Huân tuyệt đối cố ý chỉ nói hai chữ, mục đích là cho Lộc Hàm một bất ngờ!

"Ngô Thế Huân! Anh!" Lộc Hàm phẫn nộ nhìn Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân lạnh mắt nhìn Lộc Hàm, "Đừng để anh nghe cách nói như lần trước!" Cường thế, lãnh ngạnh. Một câu đã phong kín những gì Lộc Hàm có thể nói, chính là cách nói 'nữ nhân' của lần trước.

Hai người giằng co một hồi lâu, Ngô Thế Huân mở miệng, "Lên xe, về nhà."

Sau khi Lộc Hàm lên xe mới có phản ứng, Ngô Thế Huân nói hai chữ "Về nhà." Trong lòng kinh ngạc không thôi, nghi vấn không thôi. Về nhà? Về nhà nào? Về nhà ai? Chẳng lẽ là về nhà.... Ngô Thế Huân?

Lộc Hàm giật mình vội giữ lấy cánh tay Ngô Thế Huân đang lái xe, hơn nữa lại giữ rất chặt. Ngô Thế Huân liếc nhìn cậu, trong lòng có thể đoán ra ít nhiều nhưng vẫn thủy chung không mở miệng, để cậu tùy ý lái. Vẫn 'tôi lái xe ngày xưa' như cũ.

Lộc Hàm nhìn hướng xe đi, càng ngày càng gần khu dân cư, trong lòng lại khẩn trương thêm một chút, ánh mắt nhìn Ngô Thế Huân cơ hồ có thể dùng hai chữ thỉnh cầu. Không thể trách Ngô Thế Huân có ý xấu, hắn muốn nhìn thấy kết quả này!

Lái xe đến một khu tiểu cư, dừng lại ở một nơi toàn biệt thự. Ngô Thế Huân không xuống xe mà chỉ tắt máy, quay đầu nhìn Lộc Hàm. Trong ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy, Lộc Hàm nhìn thấy lại nhảy dựng trong lòng.

"Nơi vừa rồi là nơi em mở cửa tiệm." Miệng lải nhải trước một dãy nhà. "Sau này chúng ta ở đây."

Lộc Hàm trong đầu như có vết nứt, còn không nghe nửa câu đầu, chỉ nghe được nửa câu sau. Có ý tứ gì? Ngô Thế Huân có ý tứ gì? Chúng ta... ở nơi này?

"Anh... Anh không phải là muốn dẫn em đi gặp... người nhà đó chứ?" Lộc Hàm ngây ngốc hỏi.

Ngô Thế Huân cười tâm lí, trên mặt vẫn không biểu hiện gì.

"Em muốn gặp bọn họ?"

"Ax." Lộc Hàm rõ ràng rất khó xử.

"Không cần, cái kia không tất yếu, chuyện của anh không cần ông ấy quyết định." Lại một lần Ngô Thế Huân biểu đạt tính kiên định và tự tin với Lộc Hàm.

"Vậy.... nơi này."

"Phải... là nơi ở của chính chúng ta! Lão nhân kia có chỗ của mình rồi."

Lộc Hàm chằm chằm nhìn Ngô Thế Huân thật lâu, trong mắt không chút sợ hãi, nhưng kinh ngạc, khẩn trương, lo lắng ban đầu hết thảy đều bị một mạt bình tĩnh cuốn đi.

"Anh không phải.... giải thích cho em?" Lộc Hàm lẳng lặng hỏi.

Ngô Thế Huân chớp mắt, "Chính là như em đã biết. Trước khi em đến Bắc Kinh, chuyện này anh đã tự quyết định."

"Đây là cách anh giải thích?"

Ngô Thế Huân trầm mặc.

"Em biết thực lực kinh tế của mình quả thật kém xa anh, nhưng là, em hi vọng chuyện chúng ta không dính dáng đến tiền bạc. Anh biết không? Lần trước em... nhất thời xúc động nói những lời linh tinh.... ax, làm cho em rõ ràng ý thức được khoảng cách của hai người trong lúc đó. Nhưng vấn đề kinh tế... cùng nhà ở hiện tại. Lộc Hàm em không phải là người tự ti, chính là, em không muốn vẫn đứng ở vị trí cần anh bảo hộ hay chiếu cố, em hi vọng chúng ta sẽ... bình đẳng!" Câu cuối cùng của Lộc Hàm kiên định hữu lực!

Ngô Thế Huân từ chối cho ý kiến, Lộc Hàm tiếp tục nói.

"Đương nhiên, có lẽ anh cho rằng em nói như thế thật buồn cười, nhưng em quả thật nghĩ như vậy. Đây cũng là suy nghĩ chân thật nhất của em.... trong khoảng thời gian qua, kì thật, em vẫn rất bất an, hoặc là nói sầu lo rất nhiều....."

Ngô Thế Huân nghĩ, đương nhiên anh biết em bất an, anh cũng như vậy! Ngô Thế Huân không phủ nhận hắn cố ý làm vậy, giống như những việc này trước khi Lộc Hàm đến Bắc Kinh hắn có thể thương lượng xác định trước với cậu. Tuy rằng đã sớm an bài Kim Chung Nhân về Bắc Kinh xem kĩ địa điểm, chính là Ngô Thế Huân vẫn quyết định tôn trọng lựa chọn của Lộc Hàm— cậu ấy có thể nhận hoặc không nhận sự giúp đỡ của mình.

Hơn nữa, Ngô Thế Huân vốn định sau khi Lộc Hàm từ chức sẽ để cậu nghỉ ngơi rồi mới lo đến chuyện chuyển về Bắc Kinh. Nhưng tất cả những lo lắng trước kia trong tối nọ nghe Lộc Hàm xúc động nói đến hai chữ 'nữ nhân' đều giống như bị giết chết! Ngô Thế Huân cho rằng Lộc Hàm nên bị giáo huấn, hơn nữa là giáo huấn chung thân để cậu nhớ lâu! Bằng không sau này không biết khi nào cậu lại xúc động mà nói thế nữa.

Hắn cố ý không quan tâm việc Lộc Hàm bắt đầu cẩn thận giữ khoảng cách với hắn; hắn cố ý như không nhìn thấy những bất an của Lộc Hàm- đến từ chính mình, từ chính cậu ấy, đối với việc đi Bắc Kinh; hắn cố ý để Lộc Hàm một mình đi Bắc Kinh, cố ý không giải thích mà mang Lộc Hàm đến mặt tiền cửa hàng kia, trực tiếp mang Lộc Hàm đến nơi hai người sắp ở lại lâu dài, mà những việc này, hết thảy hắn đều tính toán cho Lộc Hàm thừa nhận vô điều kiện, tuyệt không cho cậu.... có cơ hội chọn lựa nữa! Không nên trách Ngô Thế Huân làm sao biết chắc đây là nơi hai người sẽ sống lâu dài, vì hắn tuyệt đối có khả năng làm vậy!

Ngô Thế Huân sở dĩ có thể khẳng định lần này là giáo huấn chung thân cho Lộc Hàm, nguyên nhân ở chính tính cách cậu. Hắn rất hiểu, Lộc Hàm có tính cách như vậy, tuyệt đối cậu chưa cảm nhận bất an bao giờ, mà bất an lại đến từ một hình ảnh mơ hồ mình không thể chạm vào.

Muốn hỏi hình ảnh kia là gì? Xét đến cùng, gây cho Lộc Hàm một hình ảnh như vậy, đều do Ngô Thế Huân làm!

Theo một khía cạnh nào đó, hắn và Lộc Hàm là một loại người, làm việc gì cũng phải có mục tiêu minh xác, cho dù khó khăn cũng muốn minh xác khó khăn này có bao nhiêu trở ngại, mà lần này, Lộc Hàm hiển nhiên không biết mục tiêu là gì, khó khăn là gì, chỉ biết mình bất an mơ hồ. Không thể không nói, đôi khi gặp phải tình huống này, ai cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi và bất lực trong lòng. Lộc Hàm chịu dày vò trong khoảng thời gian này, Ngô Thế Huân tất nhiên đều đặt vào mắt.

Kì thật Ngô Thế Huân đã cho Lộc Hàm cơ hội được chọn lựa, nếu Lộc Hàm nguyện ý nói những bất an cùng lo lắng cho Ngô Thế Huân nghe, có lẽ hắn sẽ mềm lòng, sẽ không làm như vậy. Chính là, Lộc Hàm, không nói.

"Em nghĩ như vậy anh cũng không có gì để phản biện, vì những gì em nói cũng là thường tình, thường tình đến không thể thường tình hơn."

Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân, trong lòng thực sự bất đắc dĩ, người này vì sao luôn có kĩ năng nói chuyện như vậy? Không nói rõ lập trường kiên trì của mình, nhưng cũng không phủ nhận kiên trì của mình. Vậy chính mình, phải nên làm gì?

"Cho em.... thêm ít thời gian nữa đi." Lộc Hàm vô lực nhẹ giọng, câu nói này làm như mang ý thoái nhượng. Ngữ khí hoàn toàn bất đồng như khi kích động trước mặt tiền cửa hàng.

Ngô Thế Huân gật đầu đáp ứng, bởi vì thứ Lộc Hàm cần là thời gian, sớm muộn gì hắn cũng làm cho cậu phải nhận!

Lộc Hàm mở cửa xe đi ra ngoài khu nhà. Ngô Thế Huân lạnh mắt nhìn: này là ý gì?

Lộc Hàm mới đi vài bước, chợt nhớ ra, chạy nhanh về cửa kính nơi ghế Ngô Thế Huân ngồi, "Em về thăm trường học cũ. Anh... không cần lo lắng cho em."

Ngô Thế Huân nhìn bóng Lộc Hàm nhỏ dần trong kính chiếu hậu, thật không biết mình nên khóc hay nên cười. Người này cự lạ mình mà còn sợ mình lo lắng nên mới quay về nói không cần lo cho cậu ấy, tính cách này.... cũng không phải đáng yêu bình thường nha~! Haha, cứ như vậy, chính mình còn không giữ cậu ấy được sao?!

Ngô Thế Huân biết Lộc Hàm đi đâu nên cũng không lo lắng nhiều. Dù sao cậu cũng từng học đại học 4 năm ở Bắc Kinh. Bất quá, hắn phải chấm dứt nhanh chuyện này. Chuyện tình đã có chút khúc mắc mình giải quyết không thông, vậy thì đổi người đi. Ngô Thế Huân cầm di động gọi cho Phác Xán Liệt nói nơi Lộc Hàm đi, cũng đơn giản nói tâm trạng hiện tại của Lộc Hàm, liền giao việc cho Phác Xán Liệt làm.

Phác Xán Liệt gặp Lộc Hàm khi đang ở hành lang trường học cũ. Phác Xán Liệt ngồi trong xe buồn cười không ngừng, Lộc Hàm này, nói về trường là về trường, thật là nói sao làm vậy!

Phác Xán Liệt biết trong thời gian này chuyện hai người có chút chuyển biến, hiện tại chuyện gì, cuối cùng cũng đến phiên bọn họ lên sân khấu, haha.

"Lộc Hàm!" Phác Xán Liệt gọi to, nhưng không tổn hao gì đến vẻ nhã nhặn xinh đẹp bên ngoài, làm nhóm sinh viên đi qua liên tiếp ngoái đầu nhìn. Thử nghĩ một chiếc xe cao cấp có rèm che đậu ở vườn trường, lát sau lại có người trong xe gọi to, có thể không làm người khác chú ý sao?

Lộc Hàm vốn đang ngồi trên lan can, nghe tiếng gào to liền quay mạnh đầu, Phác Xán Liệt đang nhìn cậu cười tao nhã.

Nhìn người trước mắt ba bước thành hai bước chạy đến chỗ mình, Lộc Hàm giật mình nói, "Anh làm sao cũng ở trong này?"

Phác Xán Liệt mỉm cười, "Cậu nói xem."

Lộc Hàm trong lòng hiểu rõ, quay đầu lại, im lặng ngồi xuống, Phác Xán Liệt thở dài trong lòng, cũng ngồi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro