Trọng sinh chi toàn chức nghịch tập
https://mouyencac.wordpress.com/2016/06/27/trong-sinh-chi-toan-chuc-nghich-tap/
Tác giả : Mạc Thổ
Edit: Mộ Uyển
Chủ công, công xuyên việt sau đó trọng sinh
Phúc hắc sủng thụ công x ôn nhu nhân thê thụ
Ngụy thăng cấp, công bàn tay vàng rất lớn rất lớn
[ Người mang tam đại truyền thừa có thể không lớn sao?!]
Tình trạng bản gốc: hoàn 97 chương
Tình trạng edit:..................
Bản edit chưa được sự đồng ý của tác giả và hoàn toàn phi thương mạiNếu nó được hoàn thành mình sẵn sàng share bản word, nhưng hy vọng các bạn chỉ mang về nhà đọc và đừng re_up nó ở bất kỳ nơi nào, hy vọng mọi người cùng vui vẻ.Mình edit nó hoàn toàn dựa vào QT, sẽ cố gắng truyền tải nội dung, nhưng có thể sẽ chỉ được khoảng 70% mà thôi, hoan nghênh góp ý và mặc kệ những phần tử cố ý gây rốiBộ này thực sự là Bàn tay vàng.......................Nguồn QT: Nguồn QT + Raw:
Văn án
Kiếp trước, trải qua một lần từ thiên tài biến thành phế sài, bị gia tộc đuổi đi, hồng nhan bán đứng, đồng thời người quan trọng nhất bởi vì cứu mình mà chết, một khắc cuối cùng khi báo thù mới phát hiện hóa ra kẻ thù thực sự vẫn luôn trốn trong bóng tối......
Khi mọi thứ có thể quay về lần nữa, Diệp Phi, người mang tam đại truyền thừa chức nghiệp trọng sinh, thề với trời: Kiếp này nhất định bảo hộ người ta yêu mến, tiêu diệt hết thảy kẻ thù!
Chương thứ nhất: Tử vong
Lửa đỏ trước mắt tựa như muốn thiêu đốt cả bầu trời, Diệp Phi đứng ngoài ánh lửa, cười to, nhất là khi trong tai liên tục truyền đến tiếng chửi thống khổ cùng với thanh âm cầu cứu thảm thiết làm cho Diệp Phi càng cười lớn hơn, giống như là có thể đem âm thanh của trăm ngàn người áp đi, khiến cho một mảnh thiên địa chỉ còn lại tiếng cười ấy.
"Ha ha ha, An Thiên Vũ! Ngươi giết hết gia tộc ta, ta liền diệt cả nhà người!" Diệp Phi ngẩng đầu nhìn hỏa quang đầy trời, giống như hắn vừa báo thù vì gia tộc, thế nhưng trong lời nói tuyệt không phải vì gia tộc.
"Kỳ thật ngươi đồ sát Diệp gia thì có liên quan gì dến ta đâu? Những người đó nếu như ngươi không giết hết, ta cũng sẽ khiến cho bọn họ không được dễ chịu gì, thế nhưng ngươi không nên, không nên giết chết Ngọc!"
Diệp Phi nhìn ánh lửa đến thất thần, nhỏ giọng thì thào, không biết nhớ tới cái gì, khóe miệng ôn nhu cười "Ngọc, ngươi xem, ta vì ngươi báo thù."
Diệp Phi, dựa vào mình là người xuyên việt mà có được ngàn năm văn hóa Hoa Hạ, trọng sinh đến Diệp gia Đấu Võ đại lục, còn là thiên tài ngàn năm khó gặp của Diệp gia, thế nhưng khi hắn mười tám tuổi mọi sự liền thay đổi, thiên tài ngày xưa nay lại trở thành phế sài người người đều có thể bắt nạt.
*phế sài: cây củi mục bỏ đi
Diệp Phi vốn sắp bước vào cảnh giới Võ sư, đột nhiên vào năm mười tám tuổi đấu khí trong cơ thể lại vô cớ biến mất, từ Võ sĩ đẳng cấp cao liên tục giáng cấp, thẳng đến khi hắn đến người bình thường cũng không bằng. Không có màn sáng thiên tài, Diệp Phi sao có thể áp chế được vài kẻ đồng tộc trước kia tưng thua dưới tay hắn.
Bị đồng tộc khi dễ nhục mạ, vị hôn thê lại tự mình tới cửa hối hôn, ngay sau khi người Cô bà yêu thương hắn nhất ly thế, Tộc trưởng gia gia càng triệt để vứt bỏ Diệp Phi, đuổi ra khỏi cửa Diệp gia.
*ly thế: chết
Nhân sinh thay đổi rất nhanh, duy nhất chỉ có hộ vệ Tử Ngọc vẫn làm bạn với hắn, là một hài đồng sắp chết đói ở bên đường được Diệp Phi lúc ba tuổi nhặt được.
"Ngọc, ngươi còn nhớ tình cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Tuy rằng ngươi ngay cả chút khí lực cũng không có, thế nhưng đối mắt màu tím trong veo kia lại khiến ta nghĩ đến lễ vật duy nhất mẫu thân tặng ta _Tử ngọc*, cho nên ta mới nhặt ngươi về nhà, sau đó đặt tên ngươi là Tử Ngọc."
*tử: màu tím
Thân hình Diệp Phi bị ánh lửa chiếu đến nhiễm hồng, hắn nhẹ nhàng nhàng vuốt ve khối ngọc bội màu tím đeo trước ngực, đối mặt với ánh lửa, tựa như muốn xuyên qua ánh lửa nhìn thấy tình cảnh mình cùng Tử Ngọc gặp nhau lần đầu. Đôi mắt màu tím kia, dù là gặp phải tử vong vẫn trong veo như chim non tinh thuần.
Hiện tại nhớ lại, Diệp Phi liền cười nhẹ, có lẽ vào thời điểm đó chính mình đã bị cặp mắt kia bắt làm tù binh mà không hề hay biết.
"Cho dù ta có bị gia tộc đuổi ra, ngươi vẫn đối với ta bất ly bất khí**. Ngọc, ngươi còn nhớ không nha, mỗi lần ta nói với ngươi làm huynh đệ một đời, ánh mắt ngươi toát ra thống khổ nhưng vẫn như cũ gật đầu với ta "Ân, huynh đệ một đời", ta đến bây giờ mới hiểu được vì sao. Ha ha, trước kia còn tưởng rằng ngươi không muốn làm huynh đệ với phế vật ta đây đâu, hóa ra.....Hóa ra, ha ha ha, Ngọc, có phải ta đã quá ngu ngốc rồi không?"
**bất ly bất khí: Vĩnh viễn không xa rời, không nỡ rời đi
Sau khi mất đi Tử Ngọc, mỗi khi hắn nhớ tới năm đó chính mình nói muốn một đời huynh đệ với Tử Ngọc, nhớ tới trong mắt y toát ra thống khổ, khiến cho hiện tại Diệp Phi cảm thấy trái tim của mình dù bị kim đâm cũng vĩnh viến không đau bằng Tử Ngọc khi nghe chính mình nói ra câu huynh đệ đó.
"Ngọc, ngươi nói ta có nên cảm tạ An Thiên Vũ hay không? Là hắn đã khiến ta hiểu rõ chân tình của ngươi, thế nhưng!" Diệp Phi nắm chặt ngọc bội trong tay "Ta thề sẽ không cảm tạ hắn, bởi chính hắn đã giết chết ngươi!"
"Bất quá hắn cũng không biết đâu nhỉ, bởi vì lần đó mà ta mở ra tam đại truyền thừa trong Tử ngọc, trách không được hắn muốn đồ sát Diệp gia, thì ra Tử ngọc mà mẫu thân đưa ta không đơn giản đâu, tuy rằng không biết có thật sự cùng Tiên nhân có liên quan hay không, thế nhưng truyền thừa quả thực lợi hại, ngươi xem, hiện tại ta đã có thể bày Diệt Thiên đại trận ở An gia."
Năm đó sau khi Tử Ngọc cùng Diệp phi rời khỏi Diệp gia, rất nhanh liền nghe được Diệp gia bị người mãn môn đồ tẫn***, lời đồn đãi nói rằng Diệp gia đắc tội đại gia tộc An gia, thế nhưng tình huống thực tế thế nào, ai mà biết được. Bất quá An gia lại đuổi tận giết tuyệt, mà người Diệp gia duy nhất lọt lưới chỉ có mình Diệp Phi.
***mãn môn đồ tẫn: giết sạch cả nhà
Diệp Phi bị một đại gia tộc đuổi giết, nhất là khi năng lực của hắn còn không bằng người bình thường, bên người chỉ có một võ sĩ hộ vệ, nếu không phải Diệp Phi là người xuyên việt, cố ý làm giả thân phận, biết xem xét tình thế, thì dù muốn hay không cũng đã sớm bị cắn đến xương cốt cũng không còn.
Thế nhưng dù tính toán thế nào cuối cùng Diệp Phi vẫn tính thua, hắn lại quên mất nữ nhân tâm. Bị hồng nhan bán đứng, bị gia chủ An gia An Thiên Vũ bắt đươc, nếu không phải Tử Ngọc không xá thân mình cứu giúp, Diệp Phi đã trở thành một đống phân trong rừng rậm, đồng thời hắn cũng nhận ra người mà mình vẫn cho là huynh đệ đối với mình nảy sinh tình cảm.
Trơ mắt nhìn Tử Ngọc bị hành hạ cho đến chết, nhìn cặp tử mâu kia dù đối mặt với tử vong vẫn chỉ có thân ảnh của mình, Diệp Phi từng kinh ngạc, sợ hãi, lại càng phẫn nộ, bất quá cuối cùng khi không còn nhìn thấy đôi mắt màu tím ấy, hắn mới nhận ra nguyên lai người nào đó đã sớm ở trong đáy lòng mình.
Năm đó khi bị hôn thê hối hôn, Diệp Phi chỉ có phẫn nộ mà không hề thương tâm, nhưng lúc Tử Ngọc rời xa mình Diệp Phi mới cảm giác được cái gì là bi thương, tâm cũng theo đó là trở nên tĩnh lặng.
Thế nhưng An Thiên Vũ không biết, sau khi trốn thoát được, Diệp Phi đột nhiên phát hiên ra truyền thừa được giấu trong Tử Ngọc – luyện đan sư, luyện khí sư, trận pháp sư.
Lúc đó hắn liền biết vì sao An Thiên Vũ lại nhìn chằm chằm mình không buông, hóa ra là vì di vật Tử ngọc của mẫu thân, cũng biết Tử ngọc liên quan đến truyền thừa của Tiên nhân. Tuy rằng không biết nó có liên qua đến Tiên nhân thật sự hay không, nhưng Diệp Phi biết được vì sao đấu khí của bản thân lại đột nhiên biến mất, nguyên do là bởi vì hắn có Hỗn độn thể chất ngàn năm khó gặp.
Mà loại thể chất này, mười tám tuổi chính là một cửa ải, nếu năm đó hắn được ăn Hỗn độn đan thì đừng nói chỉ một An gia, cho dù là Tứ đại gia tộc Diệp Phi cũng không để vào mắt, thế nhưng bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Đạt được tam đại truyền thừa, nhưng lại bởi vì bản thân đã trở thành phế vật không thể tu luyện, cho nên Diệp Phi chỉ có thể dời mục tiêu đi nghiên cứu tri thức trong Tam đại truyền thừa. Diệp Phi kế thừa văn minh ngàn năm Hoa Hạ, học tập cũng rất nhanh. Tuy không thể tu luyện, nhưng nếu muốn giết chết một Võ sư, thậm chí là Đại võ sư, đối với Diệp Phi một thân Đại sư tập hợp luyện đan luyện khí trận pháp mà nói là một chuyện dễ dàng.
Diệt thiên đại trận bày tại trang viên An gia ngày hôm nay chính là đại trận trận pháp cấp Tông sư bày ra. Bởi vì Diệp Phi không muốn đợi, vẫn thao quang hối tích năm mươi năm, cho dù cấp bậc Đại sư có được thọ mệnh hai trăm tuổi cũng vẫn không đủ, Diệp Phi đối với tình huống thân thể mình vẫn rõ ràng. Vì nghiên cứu tam đại chức nghiệp, Diệp Phi đã đem thân thể mình vét sạch. Bởi vậy Diệp Phi muốn trước khi thân thể mình biến mất, tự mình chính tay đâm cừu nhân! Trải qua nhiều ngày tra xét, biết hôm nay là An gia gia tộc hội nghị, không chỉ tộc trưởng An Thiên Vũ, ngay cả các chi nhánh hậu nhân có thực lực cường đại đều phải trở về trang viên.
Vừa nghe tin tức này, Diệp Phi không khỏi thấy may mắn nhiều năm đã dưỡng thành tâm tính bình tĩnh tự nhiên không cho An gia phát hiện ra tung tích của mình.
Diệt Thiên đại trận là Diệp Phi tổng hợp tam đại truyền thừa mà bày ra, chính là đòn sát thủ mạnh nhất của hắn. An gia còn có một vị Võ thánh tọa trấn. Bất quá cho dù có Võ thánh cũng vô dụng, dưới Diệt Thiên đại trận, đệ nhất Võ thánh cũng bị công kích của đại trận diệt sát.
Diệp Phi đứng trước đại môn cách đó không xa, bởi vì bị trận pháp vây khốn, người An gia ở bên trong căn bản không thể thoát ra, chỉ có thể tru lên thảm thiết.
"Diệp Phi!" Rốt cuộc An Thiên Vũ quần áo hỗn độn, miệng viết thương trên người không ngừng đổ máu chạy tới cổng lớn, nhìn Diệp Phi đứng ở đại môn, nếu có thể An Thiên Vũ tuyệt đối muốn đem người trước mắt nghiền xương thành tro!
"An Thiên Vũ, ta Diệp Phi đã nói sẽ trở về! Đó chính là ngày chết của ngươi!"
Nhìn An Thiên Vũ, trong mắt Diệp Phi liền hiện ra hình ảnh Tử Ngọc bị An Thiên Vũ bắt được, bị An Thiên Vũ đùa cợt châm chọc, đem Tử Ngọc đâm thủng tứ chi lợi nhận, nhìn Tử Ngọc vẫn như trước không hề mở miệng, An Thiên Vũ cuối cùng cay nhiệt cắt bỏ thủ cấp đặt xuống đất dẫm đạp.
Nhớ tới tình cảnh Tử Ngọc bị An Thiên Vũ hành hạ đến chết, mắt Diệp Phi bắt đầu phím hồng, khí tức trên người cũng đồng thời trở nên bạo liệt.
"Ha ha ha, Diệp Phi, chẳng lẽ ngươi đến là vì báo thù cho tên luyến sủng kia sao? Diệp Phi a Diệp Phi, ta còn không biết ngươi cư nhiên hỉ hội hoan nam nhân!" Nhìn Diệp Phi, An Thiên Vũ đang trong cơn thịnh nộ đột nhiên bình tĩnh lại, tựa như ánh lửa vây bên người chỉ là giả. Hơn nữa nhìn bộ dáng của An Thiên Vũ, cái cảm giác giãy giụa sắp chết không phải hắn mà là Diệp Phi.
"Ngươi không xứng nhắc đến Tử Ngọc!"
Nghe An Thiên Vũ không hề sợ chết mà nhục mạ Tử Ngọc trước mặt mình, Diệp Phi nâng tay lên, chỉ pháp huyền ảo từ trong tay bắn về phía Diệt Thiên đại trận: "Nếu ngươi không sợ chết, vậy thì cứ từ từ mà hưởng thụ lạc thú Diệt Thiên đại trận mang đến đi!"
Diệp Phi vừa nói xong, toàn bộ Diệt Thiên đại trận liền lập tức chuyển động, một chùm ánh sáng từ Diệt Thiên đại trận cường liệt xuyên thấu thiên không, mà bầu trời trang viên vốn phủ đầy lửa đột nhiên bắt đầu bị đóng băng, vài người An gia tránh thoát được hỏa diễm thiêu đốt lại tránh không khỏi bị đóng băng.
"Ngươi dám!"
Từng khối băng phủ đầy trang biên, kể cả những người không bị lửa thiên chết, tất cả đều bị biến thành tượng băng, ngay cả hai chân An Thiên Vũ cũng bắt đầu kết băng, hơn nữa khối băng còn chậm rãi ngưng kết.
Không kỳ quái vì sao ở Đấu võ đại lục Tam đại chức nghiệp giả đều có địa vị cao cao tại thượng, bởi vì khi bọn họ trở thành Đại sư, lực sát thương căn bản là không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, một Trận pháp của bậc Tông sư liền có thể giết chết một vị Võ thánh.
Thế nhưng đương nhiên là cấp bậc Đại sư cũng không phải đợn giả là có thể đạt tới được, nếu Diệp Phi không phải được Tử ngọc truyền thừa cũng không có khả năng trong vòng năm mươi năm đã trở thành bậc Đại sư.
An Thiên Vũ đã không còn để ý đến tộc nhân bên người, chính bản thân rất nhanh sẽ biến thành tượng băng, ai còn tâm tình mà lo lắng cho người khác!"
"Còn không mau động thủ!"
Đột nhiên An Thiên Vũ nhì về phía sau Diệp Phi mà rống to, nếu đối phương không động thủ chính cái mạng nhỏ của hắn cũng không còn, hắn khiêu khích Diệp Phi là bởi vì nhìn thấy thân ảnh phía sau, mới cố ý hấp dẫn tầm mắt Diệp Phi.
Mà Diệp Phi nghe được lời An Thiên Vũ nói, cả kinh, hai mắt tối sầm, cảm giác trên người toàn bộ đều biến mất.
Hết chương 1.
Chương thứ hai: Trọng sinh
Không bị thân thể hạn chế, Diệp Phi cảm thấy chính mình lúc này giống như đang trôi lơ lửng ở trong một không gian vô trọng lực, đầu tiên là khôi phục được thích giác, hắn nghe được âm thanh của kẻ khiến hắn cực độ oán hận.
"Ngươi còn không mau đem trận pháp bên ngoài xóa bỏ đi!"
"Không thể."
"Lời này của ngươi có ý gì!"
"Đây chính là trận pháp của Tông sư."
"Cái gì?!" Ta không để ý ngươi làm như thế nào! Không đem trận pháp bên ngoài bài trừ, ta nhất định sẽ cáo trạng ngươi trước mặt chủ nhân!"
"Ngươi đợi mình có thể đi ra rồi hãy nói."
"Ngươi!"
Kẻ đang lớn tiếng thét hỏi, không cần phải nói chính là tên An Thiên Vũ đáng chết, về phần âm thanh băng lãnh đáp lại kia, Diệp Phi cười khổ, còn cần phải hỏi sao? Hơn nữa lúc này Diệp Phi đang chấn động, An Thiên Vũ cư nhiên còn có chủ nhân?! Chẳng lẽ kẻ vẫn có mưu đồ đối với hắn và Diệp gia là một người khác?
Kế tiếp Diệp Phi không thèm nghe An Thiên Vũ giận dữ mắng chửi nữa, nếu người thần bí kia không thể hóa giải Diệt Thiên đại trận chính mình bày ra thì không cần phải nói, kết cục của toàn bộ An gia chỉ có thể rập khuôn theo Diệp gia năm đó. Diệp Phi tưởng mình nghe được những tin tức hữu dụng đó, mình đã là một luồng cô hồn rồi, bất quá bên tai lại bỗng dưng im lặng, không biết có phải cả An gia đều bị biến thành tượng băng còn người thần bí kia đã rời đi hay không.
"Tử ngọc không có?" Đột nhiên âm thanh băng lãnh lần nữa truyền đến, Diệp Phi chấn động toàn thân, lại là Tử ngọc? Chẳng lẽ sau lưng An Thiên Vũ còn có một chủ nhân thần bí muốn cướp lấy Tử ngọc mà mẫu thân lưu lại cho hắn, bất quá người đó nói Tử ngọc không có ở đây. Đây là chuyện không có khả năng a, bởi vì trước khi chết Diệp Phi còn nắm Tử ngọc trên tay.
Đột nhiên trong không gian hư vô vốn chẳng có cái gì bỗng lóe lên một đại tử sắc ánh sáng, khiến Diệp Phi không thể không nhắm mắt lại. Khi đã quen với ánh sáng màu tím hắn mới mở mắt, tại trung tâm của luồnf ánh sáng cư nhiên chính là khối Tử ngọc kia.
"Đây là có chuyện gì?"
Chuyện mình đã chết mà còn có thể nghe được âm thanh bên ngoài đã khiến Diệp Phi kỳ quái, bất quá bởi vì ngay cả xuyên việt hắn cũng đã trải qua nên vẫn có thể bình tĩnh đứng ở trong không gian quỷ dị mày chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Cả không gian hư vô chậm rãi nhiễm một màn ánh sáng màu tím, Diệp Phi híp mắt nhìn Tử ngọc nằm ở giữa màn sáng mới phát hiện bên cạnh Tử ngọc cư nhiên còn có một viên châu màu đen nhỏ hơn ngón tay cái đang lơ lửng.
"Cái kia không phải là hắc châu mà Tử Ngọc đã tặng cho ta sao?!"
Viên châu mà đen này là vật duy nhất Tử Ngọc đưa cho hắn, năm đó cũng nhờ viên hắc châu thần kỳ này mà hắn mới tránh được một mạng từ An Thiên Vũ, xem bộ dáng của An Thiên Vũ lúc đó hẳn là biết khỏa hắc châu này bởi vì lúc An Thiên Vũ vừa nhìn thấy nó biểu tình đầu tiên chính là khiếp sợ, sau đó mặt lại đầy cười nhạo.
Chính vì việc này An Thiên Vũ mới nói cho hắn Tử Ngọc thích mình, thích một người đồng tính còn lại là chủ nhân của y.
"Khỏa châu tử này chẳng lẽ là vật gì đó bất phàm hay sao?"
Có thể đặt cùng Tử ngọc, thấy thế nào thì khảo hắc châu kia đều không phải vật phàm, năm đó mình nhờ khỏa hắc châu này mới chạy thoát, thế nhưng lại vĩnh viễn mất đi Tử Ngọc! Nghĩ đến đây, dù là đang ở trạng thái linh hồn nhưng Diệp Phi vẫn cảm thấy trái tim đau xót.
"Ngọc....."
Đang lúc Diệp phi chìm vào trong bi thương của chính mình, cách đó không xa Tử ngọc cùng khỏa hắc châu kia cư nhiên lại dung hợp thành một, sau đó không đợi Diệp Phi hồi thần, đột nhiên cảm giác được một cỗ lực hấp mạnh mẽ đem hắn hút vào bên trong màn sáng màu tím.
"Chuyện gì đang xảy ra?" Đó chính là lời nói cuối cùng của Diệp Phi trong không gian.
______Ta mà dải phân cách của editor vì thấy chuyển đoạn lãng nhách___________
Đây là một gian phòng bố trí tuy không xa hoa, thế nhưng các loại dụng cụ bên trong đều tràn ngập một loại khí tức cổ kính trầm ổn.
Trên chiếc giường lớn trong phòng là một tuấn mỹ thiến niên nhắm hai mắt như đang trong giấc ngủ say, mà lúc này, một thiếu niên trẻ hơn mặc trang phục thị vệ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, muốn tới gần bên giường, lại bị thiến niên vốn đang ngủ say trên giường làm cho hoảng sợ.
"A!"
Diệp Phi cảm giác chính mình như bị xé rách, không khỏi lớn tiếng hét lên, khiến cho thị vệ trẻ tuổi kia đang tay chân rón rén tiến vào phòng vô cùng giật mình.
"Thiếu gia, thiếu gia! Ngài làm sao vậy?"
Nhìn thiếu gia khuôn mặt vặn vẹo, sắc mặt đỏ bừng còn lớn tiếng kêu lên khiến cho thị vệ trẻ tuổi không biết làm gì, thiến gia đang ngủ ngon giấc như thế nào lại trở nên như vậy, chẳng lẽ là gặp ác mộng? Nhưng mà thiếu gia là thiên tài nha, sẽ không bị ác mộng dọa thành thế này đi?
Đáy lòng rối rắm thiếu gia nhà mình không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thị vệ trẻ tuổi cũng không có phát hiện vị thiếu gia mà y hoài nghi gặp ác mộng đang trừng to mắt nhìn y không chớp. Ánh mắt đầu tiên là toát ra vẻ ngạc nhiên, sau đó là mừng như điên.
"Ngọc...." thanh âm của Diệp Phi vô cùng nhỏ, hơn nữa còn đang run rẩy, hắn sợ Tử Ngọc trước mắt vốn đã chết từ nhiều năm trước chỉ là ảo giác do mình quá tưởng niệm. Nếu đây là mộng, hy vọng giấc mộng này có thể kéo dài vô hạn.
"A? Nga, Thiếu gia ngài tỉnh? Ách, vừa rồi thiếu gia có phải là gặp ắc mộng hay không?"
Thị vệ trẻ tuổi nghe được thiếu gia kêu tên của mình, mơ mơ hồ hồ nhẩng đầu nhìn thiếu gia trên giương, sau đó phát hiện ánh mắt của thiếu gia làm y có cảm giác quỷ dị, giống như là ánh mắt của Yêu lang*.
*lang: sói
Bất quá thị vệ liền lập tức lắc đầu, làm sao có thể đem thiếu gia ôn hoàn lễ độ tưởng tượng thành cái loại yêu lang khủng bố cơ chứ, lúc này y mới hồi phục lại tinh thần, có chút ngượng ngùng mà nhìn thiếu gia nhà mình.
"A, vừa rồi gặp mộng, một cơn ác mộng dài thật dài." Diệp Phi vẫn nhìn chằm chằm thiếu niên vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt.
Thời điểm Tử Ngọc chết đã là nam tử trưởng thành hơn ba mươi tuổi, trừ bỏ tia ôn nhu chưa từng thay đổi kia thì vô luận là bề ngoài hay là phong thái từng trải của người trưởng thành đều khác, mà không phải là thiếu niên ngượng ngùng trước mắt.
"Thật sự là gặp ác mộng sao? Thiếu gia ngài đợi chút, ta pha cho ngài ly trà định thần!" Nghe được thiếu gia thật sự là gặp ác mộng khiến cho thiếu niên cảm thấy có chút kỳ quá, hóa ra thiên tài thiếu gia cũng sẽ gặp ác mộng a, có chút ngạc nhiên cũng có chút mừng thầm khó hình dung.
"Ngọc, đừng đi!"
Nhìn thấy Tử Ngọc quay đầu rời đi, Diệp Phi liền lôi kéo lại, ngay lúc Tử Ngọc chưa phản ứng được đây là xảy ra chuyện gì đã bị Diệp Phi ôm vào lòng đặt trên giường, bị thiếu gia gắt gao ôm lấy khiến Tử Ngọc cảm thấy khó hiểu, đòng thời vì khí lực của thiếu gia quá lớn làm y có chút khó thở.
Bất quá nhìn thiếu gia run run ôm mình, Tử Ngọc khóe miệng mỉm cười, hóa ra thiên tài thiếu gia thành thục trầm ổn cũng sợ ác mộng nha. Kỳ thậy ngẫm lại thiếu gia cũng chỉ lớn hơn mình một tuổi mà thôi, chỉ là bình thường cách đối nhân xử thế khiến cho Tử Ngọc nảy sinh ảo giác thiếu gia nhà mình là một người trưởng thành mà không phải là một thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi.
"Hảo, ta không đi"
Nguyên bản vị thiếu gia vốn đứng trên đài cao khiến cho mọi người nhìn lên, hiện tại trong mắt Tử Ngọc chỉ là một thiếu niên bình thường, không khỏi mỉm cười trấn an, đồng thời giang tay ôm thiếu gia đang run rẩy vào, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng thiếu gia.
"Ngọc."
Diệp Phi đem đầu chôn trên hõm vai Tử Ngọc, chóp mũi truyền đến khí tức, còn có nhiệt độ hai tay nói cho hắn biết, Tử Ngọc trước mắt là người thật mà không phải bị người tước đoạt tứ chi, chỉ để lại chi chính mình di thể băng lãnh.
"Ân?" Tử Ngọc lại thấy ánh mắt như Yêu lang của thiếu gia nhìn mình, nghiêng đầu kỳ quá nhìn thiếu gia nhà mình. Lúc này Tử Ngọc rốt cuộc phát hiện thiếu gia vẫn luôn gọi mình là Ngọc mà không phải Tử Ngọc.
"Ngô......Thiếu.....ngô...."
Đột nhiên Diệp Phi cuối đầu, làm chuyện mà mình vẫn muốn, hướng môi mỏng của Tử Ngọc mà hôn xuống, mà Tử Ngọc dưới thân Diệp Phi chỉ có thể trừng to mắt, đầu óc đều biến thành tương hồ, mặc cho Diệp Phi cạy mở môi y, ở bên trong khoang miệng công thành đoạt đất.
"Ngọc, Ngọc...."Diệp Phi không ngừng kêu tên của người dưới thân. Mà Tử Ngọc chỉ có thể theo bản năng tìm kiếm giải pháp giúp cho buồng phổi sắp thiếu dưỡng khí của mình lấy lại càng nhiều dưỡng khí.
"Cáp, thiếu, ngô, đừng....." Đối với Tử Ngọc chưa trải sự đời mà nói hành động bất ngờ của Diệp Phi khiến y không phản ứng lại được, chỉ thấy kỳ quái trong lòng, đồng thời cũng vì thiếu dưỡng khí mà đại não càng hỗn độn, không khỏi bắt đầu giãy giụa.
Thấy Tử Ngọc giãy giụa khiến chi Diệp Phi thiếu chút mất đi ký trí rốt cuộc hồi thần, ngẩng đầu nhìn Tử Ngọc dưới thân bởi vì bị mình hôn mà ánh mắt trở nên mê ly, khóe mắt còn mang thủy quang, đôi môi trở nên sưng đỏ đồng thời cũng phiếm nước, lồng ngực đơnbạc không ngừng phập phồng, chỉ muốn có thể lấy được nhiều dưỡng khí.
Nhìn thấy phản ứng khả ái như vậy, Diệp Phi chỉ cảm thấy đáy lòng vốn băng lãnh bắt đầu hoàn tan, Ngọc của hắn thật sự đã trở lại, hơn nữa phản ứng giống như là chú chim nhỏ, thật không biết năm đó y làm thế nào mới biết được chính mình thích hắn.
Diệp Phi cuối đầu, hôn lên trán Tử Ngọc, sau đó nhỏ giọng nói "Hoan nghênh trở về, tình yêu của ta." (bn sến bỏ b....)
Diệp Phi thâm tình thổ lộ, thế nhưng đối tượng thổ lộ lại đang ở trong trạng thái hỗn loạn cho nên cái gì cũng chưa nghe, may mắn Diệp Phi không biết, nếu không không biết hắn sẽ rối rắm như thế nào nữa, lần đầu tiên thổ lộ với người khác mà đối phương căn bản không hề nghe thấy.
Bất quá nói thật cho dù Tử Ngọc có nghe thấy cũng không có bao nhiêu hiệu quả, lấy cái loại mộc ngư đầu của Tử Ngọc mà nói, nhiều nhất chỉ cho rằng thiếu gia mình bị ác mộng dọa cho sợ hãi mới có thể nói những câu kỳ quá như vậy với mình.
Đáng thương cho Diệp Phi, thật muốn vì hắn mà thắp một ngọn nến, thỉnh chớ bi ai.
Mỗ thiếu gia thâm tình thổ lộ, mỗ ngốc manh thị vệ lại không có nghe thấy, chờ y khôi tinh thần, có chút không hảo ý đẩy đẩy thiếu gia đang đè nặng chính mình, sau đó nhỏ giọng nói "Thiếu gia ngài có thể đứng lên được không? Ngài thật nặng a."
Diệp Phi còn tưởng sẽ nghe được lời đáp lại, ai ngờ Tử Ngọc lại nói câu như vậy, cái loại đả kích này, thật là thương tâm đến rơi lệ. Đương nhiên cuối cùng Diệp Phi vẫn ngồi dậy, sau đó thuận tay kéo Tử Ngọc đang nằm ở trên giường dậy.Tính cách của thị vệ nhà mình Diệp Phi cũng hiểu, được rồi, chút trì độn ấy kỳ thật cũng không có gì, thật sự, hắn sẽ khiến Tử Ngọc lại yêu chính mình, tiếc nuối đời trước đời này tuyệt đối sẽ không xuất hiện!
Đợi hai người ngồi dậy, Diệp Phi sửa sang lại xiêm y của tử Ngọc bị chính mình làm cho lộn xộn, nhìn thiếu gia vì mình sửa sang xiêm y, Tử Ngọc có chút ngượng ngùng cuối đầu, sau đó nhớ tới nguyên nhân vì sao mình lại đi vào phòng thiếu gia, lập tức bẩm báo với thiếu gia nhà mình.
"Nga đúng rồi thiếu gia, vị hôn thê Lý Hoan Hoan của ngài tìm ngài nói hôm nay thời tiết rất tốt, đề nghị đi ngoại ô du ngoạn."
Ca.......
Tay Diệp Phi đang sửa lại xiêm y cho tử Ngọc đột nhiên dừng lại, đồng thời bên tai truyền đến âm thanh vỡ vụn.
"Ngươi nói ai tìm ta?" Diệp Phi nghiến răng nghiến lợi phun ra năm chữ.
Hết chương 2.
Chương thứ ba : Lăn đi cho lão tử
"Thiếu, thiếu gia?"
Diệp Phi đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, khiến cho Tử Ngọc nghi hoặc, trước kia Lý Hoan Hoan tiểu thư mỗi lần đến tìm thiếu gia, không phải ngài đều ôn nhu cười, sau đó xoay người đi ra ngoài nghênh đón sao? Như thế nào hôm nay lại như đối mặt với kẻ thù vậy?
Kỳ thật tử Ngọc nghĩ không sai, hiện tại trong mắt Diệp Phi nữ nhân kia chính là kẻ thù, ngay lúc biết mình biến thành một phế nhân không thể tu luyện nàng ta lập tức đi theo phụ thân tới cửa, sau đó trước mặt Diệp gia trưởng bối mà ném giấy hưu thư vào mặt mình.
Từ xưa chỉ có trượng phu hưu thê* mà chưa từng có tình huống thê tử hưu trượng phu, mà hắn từng là Diệp gia thiên tài nay biến thành phế sài, cư nhiên có thể nếm được lọai thiên kỳ cổ sự** này. Nếu Diệp Phi có thể ôn nhu đối với "Vị hôn thê" từng vũ nhục chính mình mới là chuyện gặp quỷ a.
*hưu thê: bỏ vợ
**Thiên cổ kỳ sự: Loại chuyện kỳ lạ từ trước đến nay
Hiện tại hắn không tự mình ra ngoài đuổi cổ nữ nhân kia đã là phi thường nể tình rồi đó! Còn muốn hắn ôn nhu? Buồn cười!
Nhìn thiếu gia nhà mình nộ khí càng ngày càng cao, Tử Ngọc có chút sợ hãi, chẳng lẽ thiếu gia cùng Lý Hoan Hoan tiểu thư cãi nhau? Thế nhưng chính mình vẫn luôn đi theo thiếu gia, không có thấy hai người bọn họ cãi nhau a.
"Ngọc, chúng ta đi ra ngoài đi."
"A?"
Thấy thiếu gia nhà mình đột nhiên chuyển đề tài cười hì hì nói với mình muốn xuất môn, khiến Tử ngọc chỉ cảm thấy thiếu gia hôm nay thật là kỳ quái a.
"Đi."
Diệp Phi nói xong, không đợi Tử Ngọc đáp ứng đã đứng dậy lôi kéo Tử Ngọc ra ngoài. Đồng thời trong lòng nghĩ, mình hiện tại trên người có thể cảm giác được đấu khí đang vận hành bên trong thân thể, nói cách khác hắn bây giờ còn chưa tới mười tám tuổi, vừa rồi hắn có nhìn dụng cụ ghi thời gian trong phòng, hiện tại là Thất Nguyệt, mà sinh nhật của hắn là vào tháng sáu.
Nói cách khác hắn còn ít nhất thời gian một năm để chuẩn bị Hỗn độn đan, đem thể chất của mình hoàn toàn thay đổi thành hỗn độn thể chất, chính là loại thể chất yêu nghiệt trăm ngàn năm khó gặp!
Trên người hắn còn mang tam đại truyền thừa, hơn nữa còn có loại thể chất khiến người hâm mộ ghen tị này, vô luận là An gia dám can đảm mơ ước Tử ngọc trên người mình hay là gia tộc thần bí vẫn trốn sau lưng kia, hắn đều có năng lực chiến một trận.
Đương nhiên về phần việc bảo vệ Diệp gia không bị An gia diệt tộc, đừng nói Diệp Phi lãnh huyết, nếu không phải từ nhỏ hắn đã lộ ra thiên phú tu luyện, Diệp gia căn bản sẽ không để mình sống yên ổn. Cha mẹ chết sớm hơn nữa chuyện mẫu thân cùng phụ thân căn bản là không được gia gia chấp nhận.
Bởi vì năm đó gia gia coi trọng một gia tộc so với Diệp gia cường đại hơn, hơn nữa tiểu thư nhà đó cũng coi trọng phụ thân, thế nhưng lúc cha trở về lại mang theo mẫu thân đã hoài thai sáu tháng, không cần phải nói, đám hỏi gia tộc định ra lần này kết cục chỉ có thất bại.
Đồng thời hậu nhân nhất mạch của gia gia chỉ có phụ thân, còn có các con cháu hậu nhân khác luôn chướng mắt với nhau, bởi vậy vị tiểu thư kia cuối cùng cùng một hậu nhân nhất mạch khác của Diệp gia làm đám hỏi khiến cho Tam trưởng lão vốn bị gia gia áp chế lại có thực lực đối đầu với gia gia thân là tộc trưởng.
Như vậy sao không khiến cho gia gia hận chết mẫu thân lại lịch không rõ?
Nghĩ đến đây, Diệp Phi không khỏi cười nhạo, vị gia gia hồ đồ kia chỉ để ý đến lợi ích trước mắt mà không biết kỳ thậ mẫu thân của Diệp Phi có thân phận càng cao quý hơn, nàng chính là tiểu thư của một thế gia Luyện đan sư nào đó, bởi vì nghịch ngợm mà lén rời khỏi gia tộc sau đó gặp được phụ thân, sợ gia tộc phản đối chuyện nàng cùng phụ thân nên mới không nói với người ngoài thân phận của chính mình.
Mà thân phận này, khi mẫu thân Diệp Phi chết cũng chưa từng nói cho ai, ngay cả phụ thân Diệp Phi cũng không biết, về phần Diệp Phi vì sao biết được thận phận của mẫu thân là tại thời điểm hắn bận rộn trốn tránh, vừa lúc gặp được đệ tử ra ngoài lịch lãm của Luyện đan thế gia kia, bởi vì Diệp Phi rất giống mẫu thân hắn nên mới bị đối phương nhận ra thân phận.
Bất quá Diệp Phi không muốn liên lụy gia tộc của mẫu thân, cho nên lúc đối phương nhận ra chính mình liền che giấu, tuy nói rắng có thể lợi dụng gia tộc của mẫu thân để báo thù, thế nhưng đối với Diệp Phi vẫn luôn bị phản bội đã không hề còn tin tưởng người ngoài, người mang tam đại truyền thừa, lấy thực lực của chính mình cũng có thể tìm An Thiên Vũ để báo thù!
Bởi vậy, tại Diệp gia, người quan tâm mình ngoài trừ Tử Ngọc vẫn làm bạn bên mình thì chỉ có cô bà Diệp Vũ. Bất quá cô bà chỉ là một người bình thường, tại Diệp gia nhân ngôn đôi chút. Sau khi Diệp Phi trở thành phế sài, tuy rằng vẫn che chở Diệp Phi nhưng cũng đắc tội tộc trưởng Diệp Bá Thiên.
Cô bà Diệp Vũ chính là muội muội ruột của Diệp Bá Thiên! Nhưng cho dù có như vậy lúc Diệp Vũ che chở cho Diệp Phi vẫn bị Diệp Bá Thiên không ngừng mắng chửi, không biết có phải hay không bởi vì huynh trưởng mắng chửi, còn ưu phiền thương tâm vì tình huống của cháu trai, lúc Diệp Phi mười chín*** tuổi liền qua đời.
*** chỗ này có gì đó sai sai, tại cô bà của Diệp Phi cũng già rồi, mà tác giả ghi thế tui cũng không biết làm sao, chẳng lẽ là chín mươi tuổi? Orz.......
Không có cô bà bảo vệ, lúc cô bà chết được bảy ngày, Diệp Phi lập tức bị Diệp Bá Thiên thân là gia gia lấy danh tộc trưởng mà đuổi khỏi gia tộc. Nhìn sắc mặt gia gia cùng vài vị trưởng bối, Diệp Phi dứt khoát rời đi (tịnh thân xuất hộlà gì a....chẳng lẽ là giống Đông Phương mỹ nhân ấy ấy rồi mới rời khỏi gia tộc a........che mặt đầu tui bị nước vô rồi), đi theo bên người chỉ có một mình Tử Ngọc, bởi vì Tử Ngọc cũng Diệp Phi có khế ước chủ tớ, với Diệp gia không hề có một chút quan hệ.
Kỳ thật hiện tại nhớ đến, Diệp Phi cảm thấy phi thường may mắn lúc trước không đem khế ước của Tử Ngọc để ở Diệp gia mà vẫn bảo quản ở chỗ mình, nếu không với tính cách mơ hồ thiện lương của Tử Ngọc, tại Diệp gia căn bản là không có khả năng sinh tồn.
Diệp Phi lôi kéo Tử Ngọc ra ngoài, trong lòng thề đời này hắn chỉ bảo hộ vài người thân nhân đáng giá bảo hộ, về phần Diệp gia cùng những người khác, có liên quan gì đến hắn. Đòng thời hắn muốn cố gắng tu luyện, người mang tam đại truyền thừa, một đời này, nhất định phải đi đến đỉnh cao của võ giả!
"Thiếu gia, thiếu gia."
Diệp Phi phía trước dẫn đường càng lúc càng giống chạy, khiến Tử Ngọc đi cùng hắn phía sau không thể không chạy chậm để đuổi kịp bước Diệp Phi, đồng thời Tử Ngọc cũng cảm thấy kỳ quái, thiếu gia hôm nay sao là lạ, không nói việc đem Lý Hoan Hoan tiểu thư để qua một bên, còn mang theo mình xuất môn?
"Chuyện gì vậy Ngọc?" Thấy Tử Ngọc bị mình lôi kéo chỉ có thể chạy chậm, lúc này Diệp Phi mới hồi phục tinh thần, bước chân chậm lại, quay đầu nhìn Tử Ngọc có chuyện gì muốn hỏi.
"Cái kia...."
"Cái gì?"
"Phía trước..."
"Phía trước?"
Diệp Phi thấy Tử Ngọc ấp a ấp úng, kỳ quái định quay đầu xem xem đến tột cùng là có cái gì, bất quá còn chưa quay đầu bên tai đã truyền đến một âm thanh nữa nhân nị chết người không đền lại mạng, vừa nghe toàn thân lỗ chân lông mở rộng truyền đến. Thật là phiêu a, nếu có thể, Diệp Phi thật muốn một cước đem chủ nhân thanh âm kia đạp bay.
"Phi ca ca, ngươi đang muốn ra ngoài sao?" Một vị thiếu nữ tựa như tiểu thư khuê các, ba bước lay động đã đến trước mặt Diệp Phi, còn dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn Diệp Phi, đôi môi anh đào đỏ mọng hơi hé, làm cho người ta nhìn mà thương xót.
Đối với nam nhân bình thường, nhìn thấy mỹ nữ như vậy, tuyệt đối là toàn thân xương cốt đều phải mềm mại, sau đó cẩn thận đem mỹ nữ trươc mắt đặt trên đầu quả tim mà che chở. Năm đó Diệp Phi cũng là như vậy, bất quá hiện tại nhớ đến thật không biết mình là cái loại ngu ngốc như thế nào, cư nhiên thích mỹ nhân rắn rết trước mắt này.
Tuy rằng rất muốn đem nữ nhân trước mắt đánh một trận, thế nhưng bây giờ còn không phải thời điểm cùng Lý gia gây sự, cho nên Diệp Phi chỉ có thể cắn răng mà nhẫn, bất quá đương nhiên hắn cũng không có khả năng đối với thối kỹ nữ kia bày ra sắc mặt hòa nhã.
"Hôm nay bổn thiếu gia có chuyện, ngươi tự mình đi chơi đi."
Diệp Phi lạnh như băng mà nói với vị Lý Hoan Hoan còn đang giả bộ nhu nhược kia, sau đó không thèm nhìn đến Lý Hoan Hoan bị mình dọa ngốc, lôi kéo Tử Ngọc, cũng không nhìn tới Lý Hoan Hoan mắt hạnh rưng rưng, càng thêm ba phần nhu nhược, hướng đại môn mà đi.
"Phi ca ca!"
Thấy Diệp Phi cư nhiên không thèm nhìn chính mình còn lôi kéo vị hộ vệ trẻ tuổi kia rồi đi, khiến người vẫn luôn được phủng trên đầu trái tim Lý Hoan Hoa nào đã trải qua chuyện như vậy, hàm răng cắn chặt, xấu hổ và giận giữ đá một cước, sau đó không chút nghĩ ngợi đuổi theo.
"Phi ca ca, Phi ca ca, chờ Hoan Hoan một chút!" đừng nhìn Lý Hoan Hoa giống như một nữ tử nhu nhược, nàng vẫn là có thực lực, nói thế nào cũng là Lý gia đại tiểu thư, tuổi còn trẻ cũng đã là Võ đồ, nếu không Lý gia cũng không dùng Lý Hoan Hoan kết thân cùng với thiên tài như Diệp Phi.diệp Phi lôi kéo Tử Ngọc đi phía trước, nghe phía sau truyền đến âm thanh chán ghét, bước chân một chút cũng không chậm, nếu không vì chiếu cố Tử Ngọc, Diệp Phi đã sớm thoát khỏi cái đuôi theo sau.
"Phi ca ca, chẳng lẽ Hoan Hoan làm cái gì chọc giận ngươi sao?"
Rốt cuộc đuổi kịp hai nghười Diệp Phi cùng Tử Ngọc, Lý Hoan Hoan không để ý đến Tử Ngọc, một giọt nước mắt trượt xuống hai má, ngữ khí uyển chuyển cầu xin, khiến Tử Ngọc ở một bên cũng không đành lòng, huống chi là người khác. Thế nhưng thực bất hạnh, Diệp Phi đã phi thường hiểu rõ tâm tính của nữ nhân trước mắt này.
Nàng căn bản không phải thích mình mới thương tâm như vậy, mà là bởi vì Lý gia không có khả năng buông tay vị thiên tài tu luyện trăm năm khó được là hắn. Mà tâm tư của Lý Hoan Hoan thật giống như Diệp Phi suy nghĩ, tuy rằng không biết mình làm gì mà khiến Diệp Phi tức giận, nhưng Lý Hoan Hoan có kiêu ngạo của bản thân, tại Lý gia chỉ có nàng mới xứng với vị thiên tài Diệp gia này.
Đồng thời phụ thân cũng đã hạ lệnh cho Lý Hoan Hoan, nhất định phải đem thiên tài Diệp gia thu thập dưới chân mình.
"Thiếu gia." Tử Ngọc đứng một bên thấy thiếu gia nhà mình ngay cả một chút phản ứng cũng không có, còn Lý Hoan Hoan trên mặt vương nét cầu xin, không khỏi nhỏ giọng khuyên bảo thiếu gia.
Tử Ngọc đột nhiên nói chuyện, tựa như khiến Lý Hoan Hoa rốt cuộc phát hiên có người bên cạnh, đồng thời nàng cuối đầu nhìn thấy hai người nắm chặt tay, chưa nói cái gì, mà bước nhỏ về phía trước, nhìn như vô tình nhưng lại là cố ý đem Tử Ngọc đẩy sang một bên, sau đó đem bàn tay tựa bạch ngọc đặt lên cánh tay Diệp Phi.
Đôi mắt thu thủy, trong mắt phiếm lệ quang, khẩn cầu nhìn Diệp Phi, hy vọng Diệp Phi tha thứ cho sai lầm của mình.
Vốn không muốn cùng Lý gia sớm đã sinh sự, thế nhưng khi chính mình bị nữ nhân ghê tởm kia đụng tới, Diệp Phi rốt cuộc bùng nổ.
"Lăn đi cho lão tử!"
Vừa nói thân thủ liền vung lên, trực tiếp đem vị Lý Hoan Hoan nhìn như nhu nhược vô cốt ném bay, nếu không phải Tử Ngọc đứng một bên, Diệp Phi tuyệt đối tiến lên đá cho thối kỹ nữ thích trang bạch liên hòa này mấy phát để tiết hết những phẫn nộ trong lòng. Bất quá cái này chỉ là tạm thời, chờ sau khi hắn giải quyết được vấn đề hỗn độn thể chất của mình xong, không chỉ là Diệp gia, Lý gia bội bạc cũng chính là đối tượng báo thù của hắn!
Hành động của Diệp Phi hôm nay quả nhiên khiến tất cả mọi người dọa sợ, nhất là vị Lý Hoan Hoan kia, lúc Diệp Phi cùng Tử Ngọc biến mất vẫn chưa phục hồi tinh thần ngồi dưới đất, trừng to mắt không thể tin.
Mãi đến khi nha hoàn của nàng chạy tới thấy nàng ngồi dưới đất sốt ruột nâng nàng đứng lên, trên mặt vẫn khiếp sợ như trước.
"Tên Diệp Phi kia, là uống lộn thuốc mới thành như vậy?" đây chính là ý tưởng duy nhất của Lý Hoan Hoan đối với Diệp Phi hôm nay.
Hết chương 3.
Chương thứ bốn: Dược lâu
Diệp Phi lôi kéo Tử Ngọc nhanh chóng rời khỏi Diệp gia, về phần mục đích ra ngoài lần này của hắn chính là nới được xưng là nơi dự trữ dược liệu Dược lâu.
Dược lâu, ý trên mặt chữ, bất quá chính là nói trắng ra danh tự đồng thời đem chi nhánh trải khắp toàn bộ thành thị của Đấu Võ đại lục, đem cả ngành sản xuất dược liệu lũng đoạn*, nếu không có một chỗ dựa vững mạnh khẳng định là đã bị các thế lực khác chia cắt sạch sẽ.
*lũng đoạn: tập trung vào trong tay mình mọi đặc quyền để từ đó khống chế và kiểm soát hoạt động sản xuất hoặc kinh doanh độc quyền lũng đoạn chi phối, thao túng nhằm gây rối loạn để giành lợi riêng đầu cơ để lũng đoạn thị trường
Nghe đồn sau lưng Dược lâu là một luyện đan thế gia cường đại khống chế, bởi vậy mà Tứ đại gia tộc của Đấu Võ đại lục đều đối với Dược lâu vài phần mặt mũi. Nhưng Diệp Phi biết, sau lưng Diệp gia quả thật là luyện đan thế gia, bất quá không phai một nhà, mà là tổng cộng có bảy nhà.
Gia tộc của mẫu thân Diệp Phi chính là đứng nhất trong bảy gia tộc, từ đó có thể biết, lai lịch của mẫu thân Diệp Phi có bao nhiêu lớn. Mỗi lần nhớ tới gia gia mắng mẫu thân là lai lịch không rõ tiện nhân thấp kém, Diệp Phi đều không để ý mà lộ ra nụ cười châm chọc.
Tại Diệp thành này lấy dòng họ Diệp gia làm tên, đối với Diệp Phi vị thiên tài của Diệp gia, đại bộ phận cư dân trong thành đều biết, thấy vị thiếu gia này đi ra ngoài, tất cả hảo hữu đều hướng Diệp Phi vấn an. Đối lập với mấy tên hoàn khố gia tộc, vị Diệp Phi thiếu gia này ôn nhu có lễ cũng tuyệt không ỷ thế hiếp người, lại thường xuyên ngăn cản mấy tên lưu manh khi dễ dân lành, cho nên thanh danh của Diệp Phi trong thành rất cao.
"Thiếu gia."
Tử Ngọc vẫn bị thiếu gia nhà mình lôi kéo, không biết như thế nào đột nhiên có cảm giác ngượng ngùng, muốn đem tay mình rút về thế nhưng thiếu gia nắm thật sự chặt, vô luận Tử Ngọc làm như thế nào cũng không rút ra được. Chỉ có thể bất đắc dĩ kêu nhỏ (mệt óc quá.....* Chỉ có thể bất đắc dĩ nhỏ giọng kêu cùng bán đồ ăn bác gái gật đầu nhà mình thiếu gia* .......từ đâu biến ra một bác gái bán đồ ăn thế này)
"Làm sao vậy Ngọc?" Lúc Tử Ngọc giãy dụa, Diệp Phi đương nhiên cảm nhận được, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không buông tay Tử Ngọc, bởi vậy chỉ có thể giả vờ không thấy động tác giãy dụa của Tử Ngọc.
"Có phải ngài cùng Lý Hoan Hoan tiểu thư cãi nhau hay không?" Hiện tại Tử Ngọc mới nhớ lại, vừa rồi thiếu gia thế mà hung dữ với tiểu thư Lý gia như vậy, khiến Tử Ngọc phi thường kỳ quái, trước kia không phải thiếu gia thực thích vị tiểu thư Lý gia kia sao? Như thế nào hôm nay lại đột nhiên như vậy, chẳng lẽ bọn họ thực sự cãi nhau?
"Không phải, còn có, về sau không cần nhắc tới nữ nhân kia trước mặt ta!" Nghe được tử Ngọc còn nói đến nữ nhân khiến người ta chán ghét kia, răng Diệp Phi lại bắt đầu ngứa, vừa rồi hắn không nên đem nữ nhân kia đá bay, hẳn là phải đá cho ả một cước mới đúng, đừng tưởng hắn không phát hiện, nữ nhân kia cư nhiên dám chàng hắn Ngọc (là cái máu tró gì a.....)!
"A? Nga, đã biết."
Xem ra thiếu gia cùng Lý Hoan Hoan tiểu thư kia cãi nhau. Bất quá nghe thiếu gia nói về sau không cần ở trước mặt hắn nhắc đến Lý Hoan Hoan, Tử Ngọc từ đáy lòng có một cảm giác rất kỳ quái. Loại cảm giác này thật khó có thể hình dung, Tử Ngọc cuối đầu, nhíu mày tự hỏi cảm giác trong lòng là cái gì.
"Ngọc, Ngọc!"
"A! Thiếu gia ngài gọi ta?"
Tử Ngọc càng nghĩ càng rối rắm, càng nghĩ càng không rõ, đột nhiên nghe được âm thanh thiếu gia gọi mình, ngẩng đầu kỳ quái nhìn thiếu gia nhà mình.
"Suy nghĩ cái gì, nhập thần như vậy?" Nhìn Tử Ngọc bộ dáng nhíu mi, nếu không phải chỗ này không thích hợp, Diệp Phi thật là muốn thò tay đem mày vuốt lên, Tử Ngọc không nên lộ ra biểu tình như vậy, y chỉ cần cười sau đó nhìn chăm chú vào mình là được.
"Không nghĩ gì, thiếu gia ngài muốn đi đâu?" Tử Ngọc nghĩ thế nào cũng không rõ, cuối cùng cũng không nghĩ nữa, dù sao y thương xuyên có nhiều chuyện đều không hiểu rõ, đến lúc suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện sẽ liền sáng tỏ, đây chính là châm ngôn nhân sinh của Tử Ngọc.
Diệp Phi đáng thương, không biết chính mình vừa bỏ lỡ một cơ hội phi thường tốt, cho nên mới nói con đường truy thê của hắn chính là "Lộ từ từ hề ngô chắc chắn thượng hạ mà cầu tác."**
**ý nói con đường truy cầu chân lý đường dài, xa xăm, nhưng mà vẫn phải tận lực bất khuất mà theo đuổi đến cùng.
"Dược lâu." Diệp Phi vừa đi vừa nói, Dược lâu kia là một chi nhánh có kiến trúc lầu các đã xuất hiện trước mắt hắn.
"Dược lâu?"
Tử Ngọc hôm nay càng phát hiện thiếu gia kỳ quái, bình thường ngoại trừ khi Dược lâu có đan dược bán đấu giá thì rất ít khi thiếu gia đi Dược lâu. Bởi vì đến Dược lâu, ngoại trừ mua đan dược, phần lớn đều bán ra dược liệu hoặc là có những nhóm luyện đang sư đến bán ra đan dược chính mình luyện chế.
"Thiếu gia, hôm nay Dược lâu có bán đấu giá sao?"
"Không có, lần này tới đây là để mua dược liệu."
Lúc Diệp Phi trả lời nghi vấn của Tử Ngọc thì người đã tiến vào đại sảnh của Dược lâu. Tử Ngọc nhìn thiếu gia đã đi vào, cũng ngừng truy vấn, im lặng theo sau thiếu gia, đảm đương tốt công tác hộ vệ.
"Hôm nay ngọn gió nào thổi Diệp thiếu gia ngài tới thế này?"
Một vị chủ quản cửa hàng trung niên bụng bự, cười đến giống phật Di Lặc*** từ trong cửa hàng bước nhanh đến trước Diệp Phi. Bất quá đừng tưởng người này vẻ ngoài ôn hòa liền cho rằng đối phương dễ ăn hiếp, thân là chủ quản Dược lâu ở Diệp thành, không có khả năng không có vài phần thực lực. Vị trung niên trước mắt này ngoại trừ là một Võ sư còn là một vị luyện đan sư, dù thế nào cũng là quản lý của Dược lâu, không hiểu được thuật luyện đan tuyệt đối là không làm được chủ quản. Hơn nữa vị nàu cũng kiêm chức vị Dược lâu Giám định sư.
Vài vị luyện đan sư luyện ra đan dược cần đem bán, tất cả đều muốn được vị Vân chủ quản này giám định xem đan dược có hiệu quả hay không, sau đó Dược lâu mới xác định đan dược có thể tiến hành bán đấu giá.(chém.....)
"Được rồi được rồi, Vân chủ quản không phải là đang châm chọc bản thiếu gia sao, hôm nay bản thiếu gia tới là mua dược liệu." Sau đó tự mình viết ra một ít dược liệu chính mình cần dùng trong giai đoạn này, đồng thời trong danh sách còn có một phần dược liệu cần cho Hỗn độn đan.
Hỗn độn đan, Diệp Phi không biết trên đại lục này có hay không người có thể nhận ra nó. Vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn nên Diệp Phi cố tình trộn lẫn với một đống lớn các dược thảo khác. Như vậy dù có người biết mình mua số lượng lớn dược liệu cũng căn bản nhìn không ra là muốn luyện chế đan dược gì, hơn nữa ai cũng biết Diệp Phi hắn không phải là luyện đan sư, bởi vậy người ngoài chỉ cho rằng vị thiên tài thiếu gia Diệp gia kia không biết làm loạn chuyện gì, cũng sẽ không để ý quá mức.
Chuyện này cũng bởi vì Diệp Phi là người xuyên việt, trước kia cũng thường xuyên có những hành động cổ quái, cho nên hôm nay mua lượng lớn dược liệu cũng không tính là quá đột ngột.
Không biết địch nhân trong bóng tối kia lúc nào bắt đầu âm mưu với mình, Diệp Phi không thể không cẩn thận làm việc, muốn trong thời gian ngắn nhất luyện chế ra Hỗn độn đan, giải quyết vấn đề sẽ xuất hiện khi sinh nhật mười tám tuổi của mình. Đồng thời cũng muốn đánh hạ trụ cột, bởi vì sau khi kích phát Hỗn độn thể chấtt, việc tu luyện sẽ là làm chơi ăn thật.
"Này..." Vân chủ quản nhìn danh sách Diệp Phi đưa qua, không thể không nói dược thảo ghi bên trong không những số lượng nhiều mà còn cần chủng loại, thực sự khiến cho hắn là một kẻ chủ quản thường xuyên nhìn thấy các loại dược liệu bị dọa sợ.
"Như thế nào, Dược lâu được xưng là có mọi loại dược liệu, lại không chuẩn bị được các loại dược liệu trong danh sách của bản thiếu gia hay sao?" Diệp Phi nhìn biểu tình của Vân chủ quản liền hiểu, bởi vì trong danh sách có vài loại dược liệu vô cùng trân quý, Diệp thành không phải là thành lớn, những loại dược liệu đó không nhất định sẽ có dự trữ ở chi nhánh này.
Bất quá vì trong đó có hai vị dược liệu tất yếu cho Hỗn độn đan, cho nên Diệp Phi không thể không dùng ngôn ngữ khiêu khích Vân chủ quản một phen.
"Ha ha, Diệp thiếu gia nói đùa, bổn điếm là sao có thể không có chứ, nhưng mà bởi vì Diệp thiếu gia cần số lượng hơi nhiều cho nên bổn điếm nhất thời không chuẩn bị đủ, không biết Diệp thiếu gia có thể hay không thư thả vài ngày để bổn điếm có thể vận chuyển từ chi nhánh khác đến?"
Bảng hiệu Dược lâu đương nhiên không thể mất trong tay mình, cho nên đối với danh sách của Diệp Phi, Vân chủ quản muốn chuẩn bị thật tốt.
"Vậy đi, bản thiếu gia bốn ngày sau đến lấy, Vân chủ quản, còn đây là tiền đặt cọc." Nhìn bộ dáng cắn răng của Vân chủ quản, Diệp Phi chỉ có thể nén cười, từ trong trữ vật giới chỉ* lấy ra một túi tử kim tệ đặt lên trên bàn trước mặt Vân chủ quản, nghe âm thanh bên trong túi tiền thì cũng có ít nhất hơn mười hai tử kim tệ.
* giới chỉ: là chiếc nhẫn
Tại Đấu Võ đại lục, dân chúng bình thường chỉ sử dụng hai loại là kim tệ cùng ngân kim tệ, một trăm ngân tệ tương đương với một kim tệ, một gia đình bốn người mỗi tháng chỉ cần tốn năm kim tệ là đủ dùng. Về phần tử kim tệ, đại đa số đều là loại thiếu gia như Diệp Phi hoặc các thương nhân sử dụng.
Một tử kim tệ tương đương với một trăm kim tệ.
"Ha ha, Diệp thiếu gia cứ yên tâm, bổn điếm sẽ chuẩn bị dược liệu thiếu gia cần trong thời gian nhanh nhất." Vân chủ quản đem túi tiền Diệp Phi đưa cất đi, sau đó cười cười cam đoan với Diệp Phi.
"Nhớ rõ không cần theo thứ tự sung hảo là được, tốt, bản thiếu gia còn có việc, Vân chủ quản nếu bận rộn cứ đi trước." Nếu công việc ở Dược lâu đã hoàn thành, Diệp Phi cũng lười tiếp tục ngốc ở trong này, đứng dậy cáo từ Vân chủ quản, sau đó chuẩn bị mang theo Tử Ngọc đến quảng trường xem có cái gì hay không (nguyên bản là xem có cái gì còn này nọ có thể nhặt lậu....nhặt lậu là nhặt gì trời)
Ngay khi Vân chủ quản chuẩn bị tiễn hai chủ tớ đến ngoài cửa, vừa tới đại sảnh, nhìn thấy bên phụ trách thu mua dược liệu truyền đến thanh âm tranh chấp.
"Ngươi đây là có ý gì?"
"Vị khách nhân này, cái cây ngươi đưa thật sự không phải dược liệu, chỉ là một loại cỏ dại bình thường mà thôi, bổn điếm làm sao có thể thu mua?"
Một vị đại hán khuôn mặt hung ác, cầm trong tay một loại thực vật không biết tên, mà tay kia đem một tên người trẻ tuổi mặc đồ hỏa kế của Dược lâu nâng lên, không ngừng lớn tiếng thét hỏi, mà vị hỏa kế của Dược lâu kia không ngừng giải thích với vị đại hán đó, bất quá xem ra đối phương căn bản không để lời giải thích đó vào tai.
Diệp Phi nhìn thấy hành động của đại hán kia, khóe miệng cười cười, xem ra người nọ căn bản không biết Dược lâu là nơi thế nào, cho rằng âm thanh của mình đủ lớn liền trạm lý bất thành. Đồng thời vị Vân chủ quản đứng bên cạnh Diệp Phi thấy có người cư nhiên dám ở Dược lâu gây rối, sắc mặt hắn liền đen thui.
Nhưng mà hắn vẫn nhớ rõ mình đang chiêu đãi vị Diệp đại thiếu gia Diệp Phi này, Vân chủ quản ngượng ngùng chắp tay với Diệp Phi, ý bảo mình muốn rời đi xử lý chút chuyện tranh chấp bên kia. Diệp Phi cũng có chút hiếu kì liền lôi kéo Tử Ngọc cùng nhau nhảy vô giúp vui.
Diệp phi cũng Vân chủ quản đi đến khu vực phụ trách thu mua dược liệu, sắc mặt vốn đen như mực lập tức khôi phục nguyên trạng, thế nhưng người quen thuộc Vân chủ quản đều biết, đừng nhìn hắn cười đến hiền lành như vậy, thật ra căn bản chính là nụ cười nham hiển, một bên cười một bên đâm cho ngươi một đao thật sự làm không ít.
Nhưng mà Diệp Phi đi đến bên này mới phát hiện, loại thực vật mà nam nhân trung niên kia cầm trong tay là dược thảo mà không phải như vị hỏa kế kia nói là cỏ dại.
"Di?"
Hết chương 4.
Chương thứ năm: Mua dược thảo
Triệu Lộ vốn là một Võ đồ, hơn ba mươi gần bốn mươi tuổi rồi mà vẫn còn giậm chân tại giai đoạn Võ đồ, vừa thấy liền biết căn bản không phải là nhân tài võ giả. Hơn nữa Triệu Lộ cũng tự biết chính mình có bao nhiêu cân lượng, bởi vậy mà đối với việc tu luyện cũng không bỏ nhiều tâm tư vào đó.
Việc trộm cắp tuy rằng làm không ít, bất quá việc giết người phóng hỏa thương thiên hại lý hắn chưa từng làm, đừng nhìn bộ dáng hắn hung hãn như vậy, kỳ thật lá gan so với chuột nhắt chỉ lớn hơn một tý mà thôi.
Nhưng mà lần này Triệu Lộ tiến vào rìa ngoài đại sơn hái thuốc lại lần đầu tiên lớn mật như vậy, nguyên do là hắn không cẩn thận trượt chân ngã xuống khe núi nhìn thấy hai đầu yêu thú tranh đoạt một loại dược liệu mà mình không biết tên. Đột nhiên, không biết có phải hay trở nên không to gan lớn mật, Triệu Lộ cư nhiên thừa dịp hai đầu yêu thú kia đánh nhau không để ý đến hắn, lén đến phía trước đem dược thảo kia hái xuống, sau đó liền liều mạng chạy trốn. Có lẽ do đây là lần đâu tiên hắn có biểu hiện dũng cảm như vậy, trời cao ca ngợi, khiến Triệu Lộ tránh được một kiếp, an toàn trở lại Diệp Thành.
Sau khi Triệu Lộ về nhà, còn chưa bình phục lại trái tim kích động khẩn trương, nhưng mà nhìn đến dược thảo đang im lặng nằm trong lòng, trên mặt cười tươi như hoa "Có thể khiến hai đầu yêu thú tranh đoạt thìlàm sao có thể là dược liệu bình thường được!" Triệu Lộ tu luyện không thành thế nhưng vài tin đồn trên phố đều nghe không ít, trong đó là tin đồn các loại dược liệu trân quý đều sẽ có yêu thú thủ hộ.
Bởi vậy khi hắn nhìn thấy hai đầu yêu thú kia tranh đoạt dược liệu hắn mới có thể lớn gan như vậy. Thế nhưng khi Triệu Lộ kích động nghĩ muốn đem dược thảo bán cho Dược lâu, hỏa kế phụ trách thu mua kia lại còn nói đây chỉ là một loại cỏ dại bình thường mà không phải là một loại dược liệu trân quý. Lời giải thích như vậy làm sao có thể khiến Triệu Lộ chấp nhận!
Mặc dù nếu hắn không nhìn thấy hai đầu yêu thú kia tranh đoạt loại dược liệu này thì ngay cả chính hắn cũng nghĩ lầm đây chỉ là cỏ dại mà không phải dược thảo, thế nhưng kinh qua việc mạo hiểm đoạt thức ăn trong miệng hổ xong, Triệu Lộ làm sao có thể tin tưởng đây chỉ là một cây cỏ dại.
"Nếu ngươi không nhìn ra được thì tìm người bết nhìn hàng lại đây!" Triệu Lộ một tay đem hỏa kế bị mình nắm cổ áo đẩy ra, sau đó một tay đánh lên mặt bàn, tầng tầng bính một tiếng, may mắn là cái bàn kia đủ rắn chắc, nếu không dưới một kích toàn lực của Võ đồ khẳng định sẽ đem mặt bàn đục lỗ.
"Tại hạ chính là chủ quản Dược lâu, vị khách nhân này ngài có thể gọi tại hạ là Vân chủ quản, nếu có gì mời ngài cứ việc nói với tại hạ."
Vân chủ quản ngoài miệng nói lời cung kính, thế nhưng sắc mặt đã trầm xuống, đồng thời ngữ khí cũng có một tia cường ngạnh. Dược lâu cũng không phải là nơi để hạng mèo chó đều có thể diễu võ dương oai!
Triệu Lộ nhìn người trung niên giống như phật Di Lặc trước mắt, không hiểu vì sao sau khi bắt gặp ánh mắt của hắn trong lòng liền có chút kinh hoảng, nhìn lại dược thảo trong tay, tựa như được một viên thuốc an thần, tràn đầy tin tưởng.
Vân chủ quản vốn cho rằng tên trung niên này đến đây gây rối, bất quá nhìn bộ dáng lại không giống, đặc biệt khi nhìn đến dược thảo trong tay hắn bị người thu mua của Dược lâu phán định là cỏ dại, trên mặt lại lộ ra một tia đắc ý cùng kích động.
Chẳng lẽ người thu mua phán định sai lầm? Không, đối với năng lực nhận thức dược liệu của tiểu tử kia ngay cả Phong Đại sư cũng tán thưởng, nếu không cũng sẽ không để người trẻ tuổi như vậy phụ trách khâu thu mua dược liệu, còn có tin đồn Phong Đại sư cố ý thu tiểu tử kia làm ký dánh đệ tử.
Phải biết rằng Phong Đại sư là luyện đan Đại sư của Dược lâu, tin tức này vừa truyền ra, mọi người đều nói tên tiểu tử kia thật sự là từ se sẻ biến thành phượng hoàng, hưởng phúc tổ tiên, có một vị luyện đan Đại sư thu làm đồ đệ, cho dù là ký danh đệ tử thì cũng quá tốt (chém).
Ở Đấu võ đại lục, luyện đan luyện khí và trận pháp, người tự học thành tài căn bản là con số không, nếu không có sư phó chỉ dẫn, đa phần là không có khả năng học được tam đại chức nghiệp này. Cũng chính vì thế, đối với vài vị luyện đan sư luyện khí sư trận pháp sư, việc thu đồ đệ là vô cùng nghiêm khắc.
Cũng vì vậy mà đời trước Diệp Phi đối lới tam đại chức nghiệp chỉ có chút lý giải, bởi vì không có ai dẫn dắt hắn. May mắn cuối cùng có được truyền thừa của tam đại chức nghiệp bên trong Tử ngọc mới khiến một người không thể tu luyện như Diệp Phi học được tam đại chức nghiệp rồi đạt tới trình độ Đại sư.
Phải biết là trong Tứ đại gia tộc cao nhất cũng chỉ có cấp bậc Đại sư tọa trấn, từ đó liền biết được thân phận Đại sư của Diệp phi có cân nặng bao nhiêu. Có lẽ chỉ có thế lực luyện đan thế gia khống chế Dược lâu này mới có cấp bậc Tông sư tồn tại. Cấp bậc cao nhất chính là Đại thần sư, chưa từng có ai nghe qua, không chỉ có Thần đan sư mà còn có Thần khí sư Thần trận sư, đừng nói đến bóng dáng, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, không, không chỉ là chưa từng nghe qua, cho dù là lời đồn đều không có. Nói cách khác, hiện tại đấu võ đại lục tối cao chỉ có cấp bậc Tông sư mà thôi.
Bởi vậy Vân chủ quản không có khả năng tin tưởng dược lâu có vấn đề, bất quá tuân theo đạo lý khách hang là tối thượng, Vân chủ quản vẫn nói Triệu Lộ đưa dược liệu trong tay cho hắn xem xét.
"Vị khách nhân này có thể đem dược liệu đưa cho tại hạ xem một chút được không?"
Triệu Lộ thấy đối phương nếu là chủ quản Dược lâu hẳn là sẽ không giống hỏa kế kia không có mắt nhìn, cẩn thận đem dược liệu trong tay đưa cho chủ quản.
"Cẩn thận một chút, cái này tuyệt đối không phải là cỏ dại, là bảo bối đó!"
Vân chủ quản đương nhiên sẽ không bị ngữ khí của Triệu Lộ ảnh hưởng,, cầm lấy dược thảo nhìn trái nhìn phải, nói thật trong mắt hắn, cái này thấy thế nào cũng không giống như là dược thảo. Kết luận của hắn với hỏa kế giống nhau, đây căn bản chính là cỏ dại a!
"Vị khách nhân này...."
Sau khi kết luận xong, Vẫn chủ quản sắc mặt càng không tốt, hắn khẳng định đối phương thật ra là tới lừa bịp tống tiền Dược lâu, không thể để cho người này ăn nói bậy bạ tại Dược lâu. Ngay lúc Vân chủ quản xác định thứ trong tay quả thật là cỏ dại liền nháy mắt ra dấu với hỏa kế, để hắn đi gọi hộ vệ.
"Vân chủ quản thấy thế nào, rõ ràng rồi chứ, dược liệu này chính là ta thiên tân vạn khổ mà lấy về đó." Triệu Lộ không để ý đến sắc mặt của Vân chủ quản, bởi vì trong lòng hắn khẳng định đây chính là một loại dược liệu trân quý.
"Không, vị khách nhân này, kết luận của tại hạ giống với hỏa kế phụ trách thu mua, đây chỉ là một loại cỏ dại."
"Cái gì? Ngươi mắt mù không nhìn rõ thì đừng nói lung tung! Dược thảo này là ta lấy được từ miệng hai đầu yêu thú đó!" Triệu Lộ thấy ngay cả vị chủ quản Dược lâu trước mặt cũng nói với mình đây là cỏ dại, điều này sao có thể! Liền đem tình cảnh lúc ấy nói ra khỏi miệng.
Bất quá lời này của Triệu Lộ lập tức làm cho khách nhân vây xem bốn phía cười lớn, Triệu Lộ tuy rằng không phải người có tiếng tăm, thế nhưng tại Diệp thành vẫn có người biết hắn chỉ là một Võ đồ, đồng thời cũng là một vị Võ đồ nhát gan, nói hắn lấy được dược liệu trân quý từ hai đầu yêu thú căn bản chính là chuyện không thể xảy ra.
Đừng nói hai đầu, cho dù hắn gặp chỉ một đầu yêu thú đều không thể trốn thoát được. Thực lực của yêu thú so với dã thú mạnh hơn nhiều, cho dù là yêu thú bình thường, đối lập với Võ giả nhân loại, đều bắt đầu từ cấp Võ sĩ, mà Triệu Lộ này chỉ là một Võ đồ, làm sao có thể toàn mạng trốn thoát trong tay hai đầu yêu thú.
Triệu Lộ thấy mình bị tất cả người đến xem cười ha ha, nhìn sắc mặt bọn họ tuyệt đối là cho rằng mình nói dối. Triệu Lộ không khỏi gấp đến độ sắc mặt đỏ bừng, tuy rằng đối với việc đã trải qua chính mình cũng không phải thực quá tin tưởng, nhưng mà đây đều là sự thật a.
"Gì chứ! Nếu Dược lâu không nhìn được, lão tử đi tìm người biết nhận hàng!"
Triệu Lộ nhìn khách nhân châm biếm mình, còn có bốn vị đứng phía sau chủ quản, vừa nhì đã biết là hộ vệ cấp Võ giả, Triệu Lộ biết nếu chính mình còn tiếp tục dây dưa tuyệt đối là sẽ bị bốn hộ vệ thực lực cao hơn mình ném ra bên ngoài.
"Từ từ!"
Lúc này rốt cuộc đến phiên Diệp Phi lên sân khấu, Vân chủ quản không biết loại dược thảo kia nhưng hắn thì biết, hơn nữa cũng biết nó có tác dụng gì, bất quá mục tiêu của Diệp Phi không phải là cọng dược thảo này mà là nơi phát hiện ra nó.
Bởi vì loại dược thảo này cùng một loại khác là song sinh dược thảo, chính là dược thảo tên là Địa Long Căn, chỉ có bộ rễ không có cành lá, đây là tài liệu chủ yếu nhất của Hỗn độn đan.
Dệp Phi đã từng xem qua Dược thảo đồ giám của Đấu võ đại lục, phát hiện bên trong không có nhắc đến loại được thảo Địa Long Căn này nên không ghi trong danh sách đưa cho Vân chủ quản, còn nghĩ rằng mình phải tiến vào đại sơn tìm kiếm một phen, cư nhiên lại may mắn thấy được Thiên Long thảo bạn sinh của Địa Long Căn.
Dược thải trong tay Triệu Lộ gọi là Thiên Long thảo, tài liệu chủ yếu của Thiên Long đan, mà Thiên Long đan là đan dược thích hợp cho cao thủ Võ tông dùng, đủ thấy trình độ trân quý của nó. Đương nhiên loại này cũng không có ghi lại trong Dược thảo đồ giám của Đấu võ đại lục.
Thế nhưng bên trong truyền thừa của Tử Ngọc lại nói rất chi tiết, kỳ thật không chỉ có Thiên Long thảo Địa Long Căn mà trong truyền thừa có rất nhiều dược thảo và đan dược mà đại lục không ghi lại, còn có thủ pháp luyện đan. Tất cả đối với Diệp Phi mà nói đều là những tri thức quý báu, cũng bởi vì thế mà khiếm cho Diệp Phi trong thời gian ngắn ngủi năm mươi năm tiếp cận đến cấp bậc tông sư.
"Ngươi là ai?" Triệu Lộ nhìn vị thiếu gia anh tuấn đột nhiên chặn đường mình, không khỏi căng thẳng trong lòng.
"Diêp thiếu gia." Vân chủ quản lười để ý đến cái tên dám đến Dược lâu thử vận khí Triệu Lộ kia, lại không biết vì sao Diệp Phi đột nhiên gọi Triệu Lộ lại.
"Diệp thiếu gia? Chẳng lẽ ngươi là vị thiếu gia thiên tài của Diệp gia?" Triệu Lộ vừa nghe Vân chủ quản xưng hô với vị này là Diệp thiếu gia, lập tức nhớ tới nhân vật phong vân của Diệp thành, vị đại thiếu gia mới mười bảy tuổi liền bắt đầu vấn đỉnh Võ sư.
"Nga? Ngươi quen bổn thiếu gia?"
" Không, không, tiểu nhân làm sao có thể quen với ngài chứ, bất quá tiểu nhân có nghe qua chuyện của ngài."
Hạng người bình thường như hắn làm sao có thể quen biết với Diệp gia đại thiếu gia, cũng có lẽ là do tính cách nên khi nhìn Diệp Phi Triệu Lộ cũng không dám cường ngạch như đối với chủ quản.
"Được rồi, nhìn bộ dáng của ngươi, bản thiếu gia hôm nay đại phát thiện tâm, cọng cỏ dại trên tay ngươi bản thiếu gia muốn, nói giá đi."
Mục tiêu lúc này của Diệp Phi là cây Thiên Long thảo cùng với địa điểm nó sinh trưởng, nhìn thấy thái độ của Triệu Lộ đối với mình liền nảy ra một kế, hắn nói thẳng trên tay Triệu Lộ chỉ là cọng cỏ dại, hôm nay Diệp đại thiếu gia hắn tâm tình tốt liền mua luôn cả cỏ dại.
Hết chương 5
Chương thứ sáu: Trân bảo
"Này...."
Nghe được ngay cả Diệp Phi cũng nói trong tay mình là cỏ dại làm cho Triệu Lộ không thể không hoài nghi loại thực vật mà hai đầu yêu thú tranh đoạt thật ra chỉ là cỏ dại chứ không phải là dược thảo gì cả. Ba người thành hổ, nhiều miệng xói chảy vàng, không thể không nói cũng có chút đạo lý. Nhiều người đều nói, cho dù là giả cũng có thể biết thành sự thật. Mà sự thật có đôi khi cũng biến thành giả.
"Cái gì mà cái kia, bán thì bán, không bán thì thôi, Ngọc, chúng ta đi." Cái trò lạt mềm buộc chặt này, Diệp Phi đã ngoạn thành kỹ năng luôn rồi.
"Diệp thiếu gia chờ một chút!"
Quả nhiên, thấy Diệp Phi không chút để ý xoay người rời đi, Triệu Lộ liền nóng nảy, không nói hai lời chắn phía trước Diệp Phi, sau đó đem Thiên Long thảo đưa cho Diệp Phi. Đương nhiên, hắn cũng có chút lòng dạ hẹp hòi, chưa nói giá ngay mà chờ vị đại thiếu gia Diệp Phi này ra giá.
Diệp Phi tùy ý nhận lấy dược thảo Triệu Lộ đưa qua, sau đó ném về phía Tử Ngọc, nhìn qua giống như là có lòng tốt mua một cọng cỏ dại bình thường, tuyệt không để ý, sau đó cũng không nói giá mà trực tiếp ném cho Triệu Lộ một túi tiền, trong mắt người ngoài giống như là Diệp Phi thấy Triệu Lộ đáng thương mà bố thí cho hắn.
Nhưng mà đối với Triệu Lộ mà nói thì bố thí cũng tốt, vẫn là do bên trong túi có đến mười kim tệ, Triệu Lộ thiên ân vạn tạ hướng đại thiếu gia Diệp Phi sảng khoái cảm tạ, sau đó xoay người rời khỏi Dược lâu, Diệp Phi đồng thời cũng theo sau Triệu Lộ.
Ngay sau khi ba người rời khỏi Dược lâu, người đến xem kịch vui thấy không còn gì để xem nữa thì tất cả đều tản ra làm chuyện của mình. Nhìn thấy không còn ai chú ý đến bọn họ, Diệp Phi mới đi nhanh hai bước, một tay tự nhiên khoát lên vai Triệu Lộ đang đi phía trước.
"Đúng rồi Triệu Lộ này, ta đối với hai đầu yêu thú mà ngươi nói rất ngạc nhiên, chúng nó xuất hiện tại đại sơn nào thế?" Diệp Phi không trực tiếp hỏi về chuyện Thiên Long thảo, mà là nói đến yêu thú, nhưng mà ngữ khí có vẻ tuyệt không tin tưởng lời Triệu Lộ nói.
"Diệp thiếu gia, về chuyện hai đầu yêu thú kia...." Triệu Lộ cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của Diệp Phi, bất quá hắn thật sự đã gặp được hai đầu yêu thú a.
"Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi vừa rồi nói mình chạy thoát khỏi hai đầu yêu thú là lừa gạt bản thiếu gia?"
Triệu Lộ vừa nghe Diệp Phi nói như vậy, lập tức nghĩ rằng đối phương cho dù không tin lời mình nói nhưng cũng .Cuối cùng Triệu Lộ nói cho Diệp Phi địa điểm kia, vừa nói xong thấy Diệp Phi rốt cuộc bỏ qua cho mình liền hai ba bước chạy nhanh, nhoáng một cái thân ảnh đã biến mất khỏi tầm mắt hai người Diệp Phi, Tử Ngọc.
"Chạy thật nhanh a." Tử Ngọc thấy vị Triệu Lộ kia động tác cư nhiên lưu loát như vậy giữa đường cái đông người, không khỏi tán thưởng một phen.
"Hắn như vậy mà nhanh cái gì, chậm chết đi được!" Không thể không nói, có đôi khi cái trò đổ bình dấm chua này thường xuyên sẽ đột nhiên mạo phao, sau đó liề bắt đầu bay đầy trời, giống như Diệp Phi bây giờ, ngay cả Tử Ngọc chỉ tán thưởng nam nhân xa lạ một chút cũng khiến hắn thấy chua.
"Ách, khụ khụ, thiếu gia, ngươi có hứng thú với cái địa điểm kia sao?"
Tử Ngọc tuy rằng ngốc, thế nhưng cũng biết hiện tại không phải là lúc tiếp tục nói đến người kia, đi theo thiếu gia nhà mình lâu như vậy, vừa nhìn hành động của thiếu gia cũng biết thiếu gia đối với khe núi mà người kia nói có hứng thú.
"Hắc hắc, chuyện này tới lúc ta sẽ nói, đúng rồi, cây Thiên Long thảo ta vừa đưa cho ngươi đâu?" Chuyện xuất phát đi đến khe núi Triệu Lộ nói là kế hoạch vài ngày sau, còn bây giờ phải đem lực chú ý đặt ở cây Thiên Long thảo này mới đúng, hơn nữa, Diệp Phi cũng sẽ không nói dối Tử Ngọc.
"Thiên Long thảo? Thiếu gia thứ này không phải cỏ dại sao?" Nghe thiếu gia nói thứ mà Dược lâu cho rằng là cỏ dại kia cư nhiên có tên, đã có tên thì nhất định không phải cỏ dại rồi. May mắn cây Thiên Long thảo này là thiếu gia đưa cho y, nếu không y đã sớm coi như rác mà vứt rồi.
Tử Ngọc đem Thiên Long thảo từ trong lòng đưa cho Diệp Phi, Diệp Phi cười nhận lấy sau đó cẩn thận cất vào trong trữ vật giới chỉ, rồi mới giải thích cho Tử Ngọc "Cái này không phải là cỏ dại mà là Thiên Long thảo, chính là chủ dược của Thiên Long đan. Phải biết rằng Thiên Long đan là đan dược dùng cho cấp bậc Võ tông, đủ biết nó trân quý cỡ nào."
"A, thiêu gia, ngài thật lợi hại a, chuyện như vậy cũng biết, nhưng mà thiếu gia ngài làm sao mà biết được?"
"Khụ khụ....thiếu gia nhà ngươi chính là thiên tài, đương nhiên là biết." Diệp Phi không phải không tin Tử Ngọc, mà là sợ Tử Ngọc biết được bí mật của khối Tử ngọc kia sẽ gặp nguy hiểm, bất quá tự nhận mình là thiên tài, ngay cả Diệp Phi da mặt dày cũng có chút ngượng ngùng.
"A! Thiếu gia là thiên tài, biết chuyện này thật bình thường." Quả nhiên không hổ là ngốc manh thị vệ của Diệp Phi, Diệp Phi nói cái gì y liền tin cái đó, sau đó dùng ánh măt sung bái nhìn thiếu gia nhà mình .Được rồi, bị bảo bối Tử Ngọc dùng ánh măt sùng bái như vậy nhìn, trong lòng Diệp Phi bắt đầu ngứa ngáy, ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc phát hiện mục tiêu, sau đó không nói hai lời mà trực tiếp lôi léo Tử Ngọc chạy đến hẻm nhỏ không có hơi người cũng không ai thèm chú ý.
"Thiếu gia? Ngô...."
Đột nhiên bị thiếu gia kéo chạy, Trư Ngọc còn chưa kịp hỏi chuyện gì đã bị Diệp Phi ép lên vách tường chỗ ngõ hẻm sâu, sau đó Diệp Phi cúi đầu hôn lên đôi môi mà lúc vừa ra khỏi cửa đã khiến đáy lòng hắn ngứa ngáy.
Diệp Phi ngay từ đầu thật cẩn thận, bởi vì sợ mình lỗ mãng mà dọa đến bảo bối của hắn, nhưng mà khi mình chìm vào hai cánh môi thơm của Tử Ngọc liền mở to mắt muốn xem biểu tình hiện tại của Tử Ngọc. Đột nhiên toàn bộ thân thể hắn cứng đờ, không khí kiều diễm bay hết không còn sót lại chút gì.
Bởi vì biểu tình lúc này của Tử Ngọc thật sự có điểm đả kích người khác.
Tử Ngọc tựa vào tường, hai mắt linh động mở ra nhìn Diệp Phi, thế nhưng trong mắt không hề toát ra vẻ trầm mê, không phải ngượng ngùng mà hoàn toàn không có chút gì gọi là tình cảm, không, phải nói là Tử Ngọc hiện giờ hoàn toàn không có trạng thái mới đúng......
Diệp Phi bất đắc dĩ đành phải buông Tử Ngọc ra, sau đó nhìn Tử Ngọc căn bản chẳng biết chuyện gì đang xảy ra với mình, thấp giọng hỏi "Ngọc, ngươi có biết ta vừa làm cái gì với ngươi không?"
"Biết a, thiếu gia ngươi cắn ta làm gì, chẳng lẽ ta làm sai cái gì sao?"
"........"
Diệp Phi không biết vì sao có chút muốn đỡ trán xúc động.
"Không phải cắn ngươi, mà là hôn ngươi."
"Hôn ta?"
"Đúng."
"Kia thiếu gia ngài vì cái gì muốn hôn ta?"
"........."
Thiết! Chẳng lẽ chuyện mình thâm tình thổ lộ hồi sáng nay đã bị chó ăn?!
"Bởi vì thiếu gia thích ngươi nên mới hôn ngươi."
"Nga, hóa ra là như vậy a, Tử Ngọc cũng thích thiếu gia."
"......."
Được rồi, tuy rằng biết hiện tại "thích" mà hai người nói không giống nhau, nhưng Diệp Phi tỏ vẻ như vậy cũng đủ thõa mãn, có phải hay không mình bảo hộ Tử Ngọc quá tốt cho nên mới dưỡng thành dạng ngốc manh như vậy? Đời trước bởi vì đào vong bị đuổi giết còn bị bán đứng mới khiến Tử Ngọc nhanh chóng trưởng thành, đồng thời cũng hiểu rõ tình cảm của y với mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Phi căng thẳng, không có khả năng hắn để cho Tử Ngọc phải trải qua cuộc sống sinh hoạt lang bạt kỳ hồ như đời trước, không có bảo tịch trong tay, mỗi ngày đều lo lắng An gia giết tới cửa. Diệp Phi bất đắc dĩ thở dài một hơi, hiện tại Tử Ngọc ngốc ngốc thì cứ ngốc ngốc đi, hắn sẽ bảo hộ Tử Ngọc thật tốt, sau đó từ từ khiến Tử Ngọc hiểu cái gì gọi là yêu, đương nhiên, đối tượng chỉ có thể là hắn!
Hơn nữa ngoài khiến cho Tử Ngọc hiểu tình yêu, khiến Tử Ngọc yêu hắn, hắn còn muốn canh phòng nghiêm ngặt cái đám ruồi bọ kia gây họa cho Tử Ngọc nhà hắn!
Diệp Phi đem Tử Ngọc ôm vào lòng, gắt gao ôm, mà Tử Ngọc cũng không giãy dụa, có vẻ y đã quen với sở thích thỉnh thoảng ôm mình của thiếu gia.
"Ngọc, ta thích ngươi."
"Ân? Nga, Tử Ngọc cũng thích thiếu gia."
Diệp Phi trực tiếp coi "thích" của tử Ngọc thành cái loại "thích" mà mình nghĩ, sau đó lại cúi đầu hôn lên đôi môi của Tử Ngọc, đồng thời nói " Nhớ rõ đây là hôn chứ không phải cắn." Hắn sẽ làm cho Tử Ngọc biết, cái gì là cắn, cái gì là hôn.
Lần này Diệp Phi không chuyên chú ngoài môi Tử Ngọc mà là bắt đầu xâm nhập bên trong khoang miệng y,đầu lưỡi không ngừng dạy Tử Ngọc cái gì gọi là hôn, cách thức của nụ hôn tiêu chuẩn nồng nhiệt.
"Ngô, thiếu, ngô......."
Đây là lần đầu tiên trong mười sáu năm của Tử Ngọc, đầu lưỡi đang hoạt động trong khoang miệng kia là y vô thố, đồng thời buồng phổi thiếu dưỡng khí càng làm cho y cảm giác mắt tối sầm, nếu không phải Diệp Phi gắt gao ôm Tử Ngọc vào ngực thì y đã tay chân vô lực mà ngã xuống đất.
"Không cần sợ ta, Ngọc."
Diệp Phi cảm giác được Tử Ngọc bối rối, thế nhưng những chuyện này đều phải trải qua, Diệp Phi hy vọng Tử Ngọc trước khi hiểu rõ tình cảm của mình đối với hắn đã có thói quen được hắn đụng chạm.
Có thể có người nói Diệp Phu không nên giống ma đầu thanh niên sốt ruột như vậy, thế nhưng đừng quên, Diệp Phi trước mắt là mười bảy tuổi, nhưng đời trước hắn đã gần một trăm tuổi.
Diệp Phi cô độc hơn năm mươi năm, Diệp Phi tưởng niệm Tử Ngọc năm mươi năm, Diệp Phi sống trong hối hận năm mươi năm. Trong năm mươi năm này, mỗi ngày Diệp Phi đều khẩn cầu thời gian có thể quay lại một lần nữa, trở lại thời điểm trước khi Tử Ngọc chết, hắn sẽ che chở Tử Ngọc thật tốt, bảo hộ Tử Ngọc, sẽ không để người thương tổn Tử Ngọc.
Con người chỉ khi mất đi mới có thể hiểu ddowwjc quý trọng, mà khi thời gian lại quay về mấy chục năm trước, khi mà chuyện gì cũng chưa xảy ra, không ai biết được trong lòng Diệp Phi có bao nhiêu kích động. Đặc biệt là khi thin thấy Tử Ngọc rõ ràng đang ở trước mặt hắn, Diệp Phi có thể chịu đựng được mới là lạ.
Nhưng mà cho dù như hế, Diệp Phi cũng tận lực khắc chế ý niệm thương nhớ Tử Ngọc, bởi vì hắn sợ, sợ dọa Tử Ngọc, sau đó khiến Tử Ngọc không hiểu rõ tình cảm của mình liền rời khỏi hắn. Bất quá hôm nay hắn phá hiện, tuy rằng Tử Ngọc vẫn ngốc ngốc như trước nhưng sẽ vẫn giống như đời trước vĩnh viễn không bao giờ rời khỏi mình.
Mà cho dù không rõ hành động của hắn vẫn sẽ nhu thuận nhìn theo, nghe theo. Ngọc của hắn quả nhiên chính là trân bảo mình theo đuổi bấy lâu nay, cũng là trân bảo duy nhất mình muốn che chở.
Diệp Phi cảm giác được Ngọc bắt đầu giãy dụa kịch liệt, cũng biết người mới học như Tử Ngọc căn bản không hiểu được cách hô hấp khi hôn môi, tuy rằng không muốn, Diệp Phi vẫn buông Tử Ngọc ra. Nhìn ánh mắt mê ly của Tử Ngọc, đôi môi sưng đỏ, còn có tia nước không kịp nuốt chạy dọc theo khóe miệng khẽ mở. Lồng ngực đơn bạc dồn dập phập phồng, hai tay vô thố khoát lên cánh tay của mình, tứ chi mềm mại vô lực đều khiến cho Diệp Phi ánh mắt tối lại, toàn thân căng thẳng, bất quá dưới ý chí mạnh mẽ của Diệp Phi chậm rãi trầm tĩnh lại. Hẻm nhỏ vẫn không có ai tiến vào, bởi vậy mà phi thường yên tĩnh, thanh âm hơi thở của Tử Ngọc tại hẻm nhỏ yên tĩnh trở nên rõ ràng, thế nhưng lại vô cùng hài hòa.
"Thiếu, thiếu gia."
"Làm sao vậy Ngọc?"
Diệp Phi cúi đầu nhìn Tử Ngọc tựa vào ngực mình đang nhỏ giọng kêu.
"Phía dưới."
"Phía dưới?"
"Cái kia."
"Cái kia?"
"Chính là....."
"Có cái gì thì cứ nói đi Ngọc, đối với thiếu gia ta mà cũng muốn ấp a ấp úng sao?"
".............Thiếu gia, vũ khí của ngươi không phải đặt trong trữ vật giới chỉ sao? Như thế nào mà ta cảm giác được ngươi đem nó đặt ở chỗ lưng quần a?"
"........................"
Hết chương 7.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro