HA
Truyện: Hậu ái
Tác giả: Cố Sở
Editor: Thanh Thảo (đã được sự đồng ý của chủ nhà
Nguồn tham khảo: MinYoung2808
Nguồn edit:
Thể loại: Chủ công, nhược cường, thụ sủng công, cổ đại, hoàng cung, ngược thân công, nam nam thế giới, HE.
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng bản edit: Hoàn.
Số chương: 7 chương
Lời editor: T_T Truyện thích hợp cho các bạn có manh điểm là công bị hoàn cảnh ngược, sau đó thụ bù đắp lại cho công, không thích hợp cho công khống.
Truyện nằm trong Rổ đồ ngọt của Cố sở, có hệ liệt.
Chú ý tránh lôi:
1. Công yếu đuối, là hùng tử xinh đẹp mảnh khảnh, thụ là thư tử anh tuấn cao lớn
2. Công từ nhỏ bụng đều sẽ có một ấn ký
3. Công gả thụ cưới, thụ nuôi công, sủng công
4. Yếu đuối là công! Xinh đẹp cũng là công!
5. Công sinh trùng trứng! Cho nên có thể nhìn thấy tiểu công mang cầu chạy (có bầu)!! Không phản công!!!
6. Tô! Lôi! Bạch!
Giới thiệu:
Hắn thân là hoàng tử, yêu cậu, bảo vệ cậu. Thậm chí, vì cậu không tiếc giết cha đoạt vị. Chỉ là, hắn sẽ không biết, tất cả những chuyện này từ đầu đã nằm trong tính toán của người kia. — nhưng thật ra là ngọt.
Hậu Ái – Chương 1
Không khí ngập tràn cái se lạnh của đầu xuân, hoàng cung mới năm rồi còn chìm đắm trong không khí hân hoan mừng xuân thì mấy ngày nay, bọn thái giám trong cung lại không dám thở mạnh.
Bởi vì... ngay ở mấy ngày trước, một nhà mấy chục người của Trấn Quốc tướng quân Hàn Dạ chỉ trong một đêm đều bị diệt.
Việc này vừa truyền ra đã khiến cả triều khiếp sợ. Hoàng thượng giận dữ, hạ lệnh tra xét thật nghiêm túc chuyện này. Trong lúc nhất thời, trên dưới triều đình đều hoảng sợ trong lòng.
Có người nói, lúc thân vệ của Hoàng đế đến phủ tướng quân thì nơi đó đã máu chảy thành sông rồi. Mà dưới vô số xác chết đã lạnh lẽo, cứng ngắc lại phát hiện tiểu công tử Hàn Khanh của phủ tướng quân vẫn còn hơi thở như có như không.
Mọi người không dám trì hoãn, cố gắng bẩm báo Hoàng đế càng nhanh càng tốt. Hoàng đế lập tức phái người đón tiểu công tử vào cung, phái Thái Y Viện ở đó cứu trị.
"Thái y, thương thế hắn thế nào?" Hoàng hậu Quân Dạ nhàm chán mà thưởng thức cốc trà trong tay, nhàn nhạt hỏi. Liếc nhìn người đang nằm bên trong màn tơ lờ mờ kia, thoáng có thể nhìn thấy thiếu niên ước chừng mười tuổi, khuôn mặt mơ hồ có thể nhìn ra là một thiếu niên tuấn tú.
Có điều lúc này, thiếu niên nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt tái nhợt rất đáng sợ.
Thái y nghe hỏi, thầm run lên, ai chả biết hoàng thượng biết mấy cưng chìu vị hoàng hậu này, con trai chính là thái tử. Hoàng thượng vẫn luôn chuyên sủng một mình người này, vài chục năm vẫn như một ngày. Lão lau mồ hôi trên trán, lập tức khom người dập đầu lạy, nơm nớp lo sợ mà đáp lại: "Hồi hoàng hậu, thương thế của Hàn tiểu công tử đã không còn đáng ngại. Có điều, nằm dưới nền tuyết lạnh một đêm, chỉ sợ sẽ lưu lại mầm bệnh. Sau này những ngày mưa dầm tiết lạnh e sẽ phát bệnh đau ốm."
Hoàng hậu gật gật đầu, đứng dậy: "Được rồi, Bổn cung sẽ đi bẩm lại với hoàng thượng rằng tiểu công tử phủ tướng quân đã không còn đáng ngại."
Nói xong lại dặn dò mấy người xung quanh: "Chăm sóc thật tốt ."
"Vâng."
Hiệu suất phá án của Đại Lý Tự lúc này nhanh một cách lạ thường, kết quả sau khi tra xét là, một đám người giang hồ vì tiền mà gây án. Hoàng đế cho chém đầu tất cả người người liên quan đến vụ án này để răn đe dân chúng, cũng coi như cho Hàn tướng quân một câu trả lời.
Chỉ một mùa đông ngắn ngủi thôi, phủ tướng quân ngày xưa nguy nga hùng vĩ, náo nhiệt, trong một đêm biến thành nơi hiu quạnh cô lạnh, không muốn đến gần. Mà tiểu công tử phủ tướng quân ngày xưa được muôn vàn yêu chìu, giờ đây lại chỉ còn một thân một mình.
Thánh thượng chăm sóc, thu cậu làm nghĩa tử, phong thành "Như Ngọc công tử" đón vào hoàng cung dưỡng bệnh.
Superseme.wordpress.com. . . . . .Xin hãy ủng hộ editor bằng cách xem trên trang chủ
Hàn Khanh ngồi ở bên cửa sổ, mặc một bộ đồ trắng, tóc đen chỉ buộc lên đơn giản.
Thần sắc cậu thẫn thờ, ngay cả đôi môi đã bị gió thổi đến trắng nhợt cũng không để ý.
Dương Quang thấy vị công tử của tiền tướng quân này, từ khi tỉnh lại sau một trận khóc ngất trong tang lễ của Hàn tướng quân lại không khóc không náo nữa, chỉ ngơ ngác ngồi bên cửa sổ cả ngày. Ngoài cửa sổ là một rừng đào lớn, xuyên qua rừng đào là Ngự Hoa Viên người đến người đi tấp nập. Có điều, rừng đào lúc này chỉ trơ cành, nhìn không khỏi hiu quạnh.
Dương Quang nhìn Hàn Khanh lại không biết phải nói cái gì để an ủi cậu, chỉ mang tới một chiếc áo khoác trắng, khoác lên vai Hàn Khanh: "Công tử, ngoài cửa sổ gió lớn lắm, chúng ta vào đi thôi."
Một lúc lâu, Hàn Khanh mới chuyển động con ngươi, liếc nhìn vẻ lo lắng của Dương Quang trong chốc lát, rồi chuyển lại ánh nhìn, mở cửa sổ ra, không chịu nhúc nhích.
Dương Quang không biết làm sao, mấy ngày liên tục, Hàn Khanh vẫn mang bộ dạng này, bọn họ chỉ đành làm căn phòng ấm áp hơn chút, rồi mặc cho cậu quần áo dày hơn chút.
Không biết Hàn Khanh ngồi bao lâu, rừng đào ngoài cửa sổ thoáng truyền đến tiếng cười vui lanh lảnh của thiếu niên. Ở cái nơi yên tĩnh, hiu quạnh như rừng đào này lại càng thêm rõ ràng.
Dương Quang hơi ngạc nhiên nhìn theo nơi âm thoáng phát ra. Hàn Khanh giật giật con ngươi, con ngươi đen thẫm cũng bị thu hút bởi âm thanh đó mà chuyển động.
Âm thanh bên kia rừng dần dần đến gần, mơ hồ có thể thấy rõ đó là hai vị thiếu gia dẫn một đám thái giám đuổi bắt vui đùa. Vị thiếu gia dẫn đầu nhìn dáng vẻ khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi, mặc trên người trang phục tím, môi hồng răng trắng, đang nở nụ cười mang vài phần xấu xa đắc ý.
Bên cạnh hắn còn có một vị thiếu gia đẹp trai lớn hơn, mặc trên người trang phục đen thêu mây, trên đó còn đính kim tuyến tinh xảo,... giữa lông mày đã hiện ra mấy phần khí chất lạnh lùng.
Ánh mắt Hàn Khanh sáng quắc mà nhìn về phía ấy. Có thể như cảm nhận được ánh nhì của cậu, vị thiếu niên lớn tuổi hơn ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên thẳng qua rừng đào khô đến vị trí bên cửa sổ của cậu.
Hàn Khanh thấy hắn nhìn sang, ngón tay nhỏ xiết chặt vào ống tay áo dài, nhưng vẫn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm bọn hắn.
Dương Quang đứng một bên, thoáng nhìn vẻ nhiệt nhiệt nháo nháo, đầy sức sống bên kia chênh lệch rõ ràng với cảnh tượng trong sân của Hàn Khanh bên này, không khỏi lên tiếng nói: "Tiểu công tử, bên kia là Tam hoàng tử Điện hạ và ngũ hoàng tử Điện hạ đang vui chơi. . . . . . Ngài cũng nên ở trong phòng buồn bực mãi như thế, đôi khi nên đi ra ngoài giải sầu một chút mới phải."
Hàn Khanh vẫn luôn không để ý đến mấy lời khuyên này, lúc này lại trầm mặc một lúc lâu rồi khẽ gật đầu. Dương Quang thấy đối phương hôm nay lại nghe lọt lời mình thì không khỏi mừng rỡ, lập tức đưa ra lời khuyên
"Tiểu công tử, chúng ta phải dưỡng thân thể thật khỏe mới có thể ra ngoài chơi, nên bây giờ cần đóng cửa sổ vào buồng trong nghỉ ngơi được không?"
Lát sau, Hàn Khanh lại lộ ra một nụ cười nhẹ hiếm thấy: "Chúng ta trở về đi thôi." Giọng nói của cậu có lẽ vì quá lâu không cất lên mà có chút khàn khàn, cũng không vì thế mà mất đi vẻ mềm mại, mang cho người ta cảm giác nhẹ nhàng, mềm mại và thư thích.
Hậu Ái – Chương 2
Thời gian thấm thoát trôi qua, Hàn Khanh tiến cung đến nay đã qua hơn một tháng. Mùa xuân lạnh lẽo mới vừa đi, mặt trời mang theo những tia nắng ấm áp, nhưng không quá chói mắt.
Hàn Khanh vẫn thế, cậu bọc trên người chiếc áo lông trắng rất dày, tuy vẫn ít nói như cũ, nhưng so với một tháng trước đã xem như tốt hơn rất nhiều. Nụ cười cũng dần dần nhiều thêm. Cả người cậu giống như một hồ nước, tĩnh lặng, trong suốt, mà ôn hòa, thư thích.
Đuổi được Dương Quang đi rồi, bây giờ trong sân lớn chỉ còn lại một mình cậu. Bây giờ, cậu đang ngồi trên chiếc xích đu mới dựng lên trong viện, ăn miếng cá nhỏ lấy ra từ phòng ăn.
Vừa lúc đó, một tiếng vang nhẹ vang lên, lập tức thấy được một chú mèo, toàn thân trắng như tuyết, lướt nhẹ qua tường viện chạm xuống đất, thân thể tao nhã ngồi xổm trước mặt cậu, mở đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm miếng cá nhỏ trong tay câu, cất tiếng kêu "Meo...meo".
Hàn Khanh không nhúc nhích, cậu nghiêng đầu đứng ở đối diện, sau đó khom người, đầu tiên là từ từ thả xuống một miếng cá khô. Nhìn chú mèo nhỏ sau mấy lần thăm dò liền vui vẻ tiến lên bắt đầu gặm ăn, Hàn Khanh chờ giây lát mới lại duỗi cái tay nhỏ ra, nhẹ nhàng xoa bộ lông xù trên lưng chú mèo nhỏ. Chờ chú mèo nhỏ ăn gần hết rồi, lại đưa một tay còn lại thả một miếng cá khô, chú mèo nhỏ lập tức tiến tới.
Đầu lưỡi ươn ướt liếm vào lòng bàn tay cậu, tạo cảm giác ngưa ngứa, Hàn Khanh không khỏi cất tiếng cười khúc khích, nói giọng trầm thấp: "Chú bé nghịch ngợm. . . . . ."
Mà một bên khác, Bạch Cảnh Dịch vốn đang tìm con mèo của mình, thoáng nghe tiếng cười khúc khích, tiếng cười mang theo một chút mềm mại, làm lòng người ta ngứa ngáy. Trong lòng hắn hơi động, không khỏi cất bước đến kiểm tra.
"Đó là mèo của ta." Một giọng nam hết sức đè thấp lại vẫn mang chút ngây ngô, tức giận vang lên.
Người mặc bào đen,lưng đeo thắt lưng gấm đứng ở cửa, chính là vị thiếu gia lớn hơn gặp ở rừng đào ngày ấy. Hắn dù mới 15 tuổi, nhưng đã có dáng người kiên cường, gương mặt như ngọc. Lúc này đây, hai tay khoang trước ngực, sắc mặt nặng nề, phát ra mấy phần khí thế.
Hàn Khanh không khỏi nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ bụi bẫm, trắng nõn còn mang theo vẻ non nớt dường như hơi nghi hoặc, hắn chớp chớp con ngươi đen láy, đáp lại "Hình như ta đã gặp ngươi rồi, ngươi là người lần trước ở bên rừng đào đúng không? Ngươi là ai?"
Giọng nói của cậu nhẹ nhàng mà mềm mại, nhẹ nhàng thổi qua bên tai như gió mát ngày hè, như nắng ấm ngày đông, khiến người ta muốn sa vào trong đó.
Bạch Cảnh Dịch trải qua cảm giác này, thậm chí phút chốc có chút luống cuống.
Hắn nhớ tới, lúc đến bên kia rừng đào lần trước, hình như có một bóng người nhỏ bé mặc đồ trắng ở bên cửa sổ nhìn bọn họ. Hắn có ấn tượng, liền cảm thấy thân quen thêm mấy phần.
Lúc này, hắn mới thấy rõ chú mèo nhỏ của mình men theo mùi của cá mà chạy tới ăn.
Mà ở trong cung lâu nay lại không biết cậu . . . . . . chợt hắn nhớ lại câu chuyện của tháng trước, mím môi cất bước tới gần, lúc đi tới trước mặt Hàn Khanh thì mở miệng: "Ngươi chính là nghĩa tử phụ hoàng mới nhận à?
Ta chính là đương kim Tam hoàng tử Bạch Cảnh Dịch, ngươi tên gì?"
Bạch Cảnh Dịch đứng ở trước mặt cậu, nhìn cậu hơi ngẩng đầu lên, mày hơi cong, tiếng nói mềm nhẹ tựa như mang theo ý cười "Ta tên Hàn Khanh."
Sau lần cho mèo ăn lần trước, con mèo nhỏ kia cứ hay chạy đến chỗ của Hàn Khanh, mà mỗi lần như thế, Hàn Khanh đều luôn chuẩn bị một ít thức ăn cho nó. Thế là Bạch Cảnh Dịch không thể không lại đây bắt mèo về. Cứ thế, hai người cũng dần quen thuộc.
Chỉ chớp mắt đã đến mùa hoa đào nở rộ.
Ngày đó, lúc Bạch Cảnh Dịch đến rừng đào đã thoáng nghe một trận trêu đùa của thiếu niên, chắc là lại bắt nạt người nào đó trong cung rồi.
Chuyện như vậy ở trong cung ngày nào cũng có, đã sớm quen, hắn vốn không muốn để ý tới, nhưng khi nghe được một cái tên thì bỗng làm hắn dừng chân lại, chạy vào phía sâu trong rừng đào.
Hàn Khanh đang bị Ngũ hoàng tử Bạch Cảnh Dục mang theo mấy tôi tớ trong cung vây quanh. Bình thường, Bạch Cảnh Dục thích nhất là trêu ghẹo người khác. Vì hoàng hậu rất được ân sủng mà năm hoàng tử, ba công tử con hắn cũng được quan tâm hơn mấy phần; đặc biệt là Bạch Cảnh Dục – hoàng tử nhỏ nhất. Vì luôn không ai dám bẩm báo với hoàng thượng mà càng ngày càng tập cho hắn thói vô pháp vô thiên.
Sắc mặt Hàn Khanh có chút tái nhợt, cắn chặt môi dưới, thoáng chút sợ sệt mở miệng nói: "Các ngươi tránh ra, ta phải đi."
Đi đầu Bạch Cảnh Dục nghe vậy thì cười đắc ý: "Bản Điện hạ không cho ngươi đi đó thì sao? Ngươi coi mình là cái gì? Như Ngọc công tử à, nhiều lắm cũng chỉ là thứ con hoang chết cha thôi. . . . . ."
Hắn vừa dứt lời, xung quanh liền vang lên một trận cười đùa, không biết là ai thuận thế đẩy Hàn Khanh một cái, cậu ngã ngồi trên mặt đất, hoa đào bay lả tả khắp người. Hàn Khanh đau ôm hai tay, co mình lại, cắn môi nhịn đau vùi đầu vào trong ngực, không muốn để ai thấy được mình khóc.
Ngay lúc mấy người xung quanh còn đang cười nhạo muốn tiến về phía cậu, thì bỗng vang lên một giọng nam tuy non nớt nhưng lại mang theo uy thế mạnh mẽ: "Các ngươi đang làm gì?"
Nhìn thấy người đến, Bạch Cảnh Dục nhếch nhếch khóe miệng, như cười như không nói: "Tam hoàng huynh, sao lại đến đây?"
"Ngắm hoa." Bạch Cảnh Dịch nhàn nhạt mà liếc hắn một cái: "Ngũ đệ, mảnh rừng đào này, phụ hậu cũng vô cùng yêu thích, nói không chừng, lát nữa phụ hậu sẽ đến đây . . . . ."
Bạch Cảnh Dục cứng mặt, hắn không sợ hoàng thượng, nhưng chỉ kính yêu hoàng hậu, liếc nhìn Hàn Khanh bị xô ngã trên mặt đất, vẻ mặt trở nên hơi ngượng ngùng: "Tam hoàng huynh, ta đột nhiên nhớ ra mình còn có bài tập chưa làm, đi trước nha." Nói xong liền dẫn người của mình, vội vội vàng vàng rời khỏi nơi này.
Nhìn mấy người đi xa, Bạch Cảnh Dịch mới đưa mắt đến trên người Hàn Khanh. Hắn dừng một chút, mới tiến lên trước, từ từ ngồi xổm xuống.
Thấy cậu vẫn gối đầu vào trong ngực, không khỏi thở dài, đưa tay nâng mặt cậu lên, quả nhiên nhìn thấy đối phương đang cắn môi, trên hàng lông mi dài còn đọng lại giọt nước mắt, con ngươi đen láy ướt át, nhìn càng đáng thương, đáng yêu.
"Không sao chứ?" Bạch Cảnh Dịch không khỏi thả nhẹ âm thanh, hỏi.
Hàn Khanh không nói gì, chỉ một mình dùng một tay chống đất đứng lên, có điều còn chưa đứng vững đã ngã xuống lần nữa.
Bạch Cảnh Dịch lập tức vươn tay đỡ cậu. Mất thăng bằng, hai người cùng ngã xuống. Lần này, Bạch Cảnh Dịch ngửa lưng ra đỡ, không quên ôm thật chặc người, bảo vệ cậu ở trong ngực mình, cánh hoa đào theo gió bay lả tả, rơi đầy lên người cả hai.
"Ngươi vẫn ổn chứ?" Hàn Khanh nhìn người thay mình làm đệm, mở to hai mắt, hốt hoảng mở miệng, giọng nói cậu mềm nhẹ, còn vương chút khàn khàn, đáy mắt đen láy đầy vẻ lo lắng.
Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Cảnh Dịch bỗng sững sờ. Lúc này, trong mắt của hắn, tóc mai của Hàn Khanh loạn lên, mái tóc đen như mây buông xuống, sợi tóc mắc lên vài cánh hoa đào, mày như họa, che giấu không được vẻ lo lắng, ngay cả bờ môi đầy đặn cũng ấn lên dấu răng nho nhỏ vì bị hàm răng trắng tinh cắn xuống.
Bạch Cảnh Dịch đã 15 tuổi, hắn chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh vô cùng, ngượng ngùng nghiêng mặt đi: "Ta không sao." Hắn nói rồi nhanh chóng đứng dậy, sau đó nửa đỡ nửa ôm cậu lên "Xem ra ngươi không thể đi được, để ta đưa ngươi trở lại."
Hắn nói rồi ung dung cõng người lên lưng, đi về phía sân của Hàn Khanh. Trong miệng dặn dò: "Sau này nếu ngươi đi ra ngoài, phải mang hai người theo, thấy bọn họ thì trốn xa chút."
Hàn Khanh nằm trên lưng hắn, lẳng lặng nhìn hắn không nói gì, một lát sau mới đưa đôi tay trắng nõn vòng qua cổ hắn, ôm lấy, trong miệng khẽ đáp:
"Ta biết, nhưng mà ở chỗ đó không ai chơi với ta, ta sống lẻ loi một mình ở đó . Ta sợ. . . . . ."
Tiếng nói Hàn Khanh mềm nhẹ lại mang theo vẻ cô đơn, giọng nói đứt quãng, đã có chút nghẹn ngào.
Bạch Cảnh Dịch nghe thế mở miệng dỗ: "Đừng sợ, sau này ta chơi với ngươi."
Hàn Khanh sững sờ một lát sau, tay ôm chặt cổ đối phương: ". . . . . . Được."
Bạch Cảnh Dịch nghe vậy khóe môi hơi nhếch lên, bước chân nhẹ nhàng hơn không ít.
Hai bóng người giao hòa càng đi càng xa, xen kẽ những cánh hoa đào lát đát, tay áo tung bay quấn quýt.
Hậu Ái – Chương 3
Từ dạo đó, Bạch Cảnh Dịch thường đến chỗ Hàn Khanh hơn, thỉnh thoảng còn mang thức ăn ngon, đồ chơi thú vị đến.
Hôm nay, khi Bạch Cảnh Dịch nhẹ nhàng từ xa bước vào gian phòng của Hàn Khanh, vừa lúc Hàn Khanh uống thuốc xong đang ngủ trưa. Bạch Cảnh Dịch khẽ mỉm cười bước lại gần, vừa ngồi xổm xuống muốn làm mấy chuyện xấu xa, lại có chút sững sờ.
Từ góc độ này của hắn có thể thấy được, Hàn Khanh mặc chiếc áo lông trắng trong cậu như một quả cầu trắng, nhìn đáng yêu lạ. Mà cậu năm sau đã lên 13, đường nét trên khuôn mặt đã hiện lên vẻ xinh đẹp tuyệt trần, Lúc này chợt có tia nắng xuyên qua cửa lưới, chiếu lên gò má cậu, in bóng mờ mờ lên hàng lông mi thật dài của cậu, càng làm nổi bật lên làn da trắng như sứ.
Bạch Cảnh Dịch nhìn mà ngứa ngáy trong lòng, chỉ muốn đưa tay vuốt ve xoa nắn. Mãi đến khi nghe được tiếng kêu bé nhỏ vì đau đớn, hắn mới giật mình nhận ra thì mình đã làm như vậy rồi.
Nhìn đôi má mình mới xoa nhẹ một cái đã đỏ ửng, Bạch Cảnh Dịch có chút không thoải mái. Mà lúc này, con ngươi đen láy của Hàn Khanh ươn ướt, cũng càng khiến hắn cảm thấy hổ thẹn. Hắn chỉ đành giơ tay xoa nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của Hàn Khanh: "Được rồi, đừng giận mà, lúc nãy là ta không đúng, không thì ta dẫn ngươi đi ăn món ngon, có được không?"
Con ngươi Hàn Khanh bỗng chốc sáng ngời, khi nói chuyện yến hầu hơi động, "Món ngon gì?" Cậu có chút không tin hỏi lại một lần, lông mi dài xinh đẹp còn ươn ướt, nhìn càng đáng thương.
Bạch Cảnh Dịch nuốt một ngụm nước miếng, miễn cưỡng nói: "Được rồi, Cảnh Dịch ca ca có bao giờ gạt ngươi chưa? Đi theo ta đi." Nói rồi đưa tay kéo lấy bàn tay mềm mại, trắng nõn của Hàn Khanh đang buông xuống một bên, nắm vào lòng bàn tay.
Lần đầu tiên hắn nắm tay một công tử khác, Bạch Cảnh Dịch nhếch nhẹ khóe miệng. Trong phút chốc, chỉ cảm thấy giây phút nắm chặt tay đối phương ấy, toàn bộ lòng mình dường như được lắp đầy.
Hàn Khanh rũ mắt, chậm rãi liếc nhìn ngón tay với khớp xương rõ ràng của đối phương, để mặc cho đối phương kéo cậu đi.
Hôm đó, trên đường Hàn Khanh hồi cung thì không cẩn thận bị Bạch Cảnh Dục ngăn lại. Dương Quang dù có chút sợ vị ngũ hoàng tử này, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ mà cười làm lành nói: "Ngũ hoàng tử Điện hạ, công tử còn phải trở lại uống thuốc, người xem. . . . . ."
Bạch Cảnh Dục nhíu mày "Sao nào, có Tam hoàng huynh làm chỗ dựa thì ngay cả nói một câu cũng không được à?".
Hàn Khanh chỉ nhìn hắn không nói lời nào. Bị cặp kia đen láy ấy lẳng lặng nhìn chằm chằm, Bạch Cảnh Dục chỉ cảm thấy như bị xem thường, lập tức giận lên. Hắn đẩy Dương Quang sang một bên, bước thẳng đến bắt lấy cánh tay Hàn Khanh "Ngươi có thể ở bên nhau cười nói với Tam hoàng huynh, mà ở trước mặt ta thì một câu cũng không nói là sao?"
Hàn Khanh bị hắn nắm đau, nói không nên lời, sắc mặt cũng dần trắng nhợt. Mà Bạch Cảnh Dục đang nổi nóng, sao có thời gian quan tâm nhiều như vậy, lập tức dùng sức, mạnh mẽ ôm người vào trong ngực, một cái tay khác nắm lấy cằm của Hàn Khanh, tức đến nổ phổi nói: "Ta muốn nói chuyện với ngươi!"
"Bạch Cảnh Dục!" Một giọng nói ẩn chứa lửa giận, lạnh lùng, nghiêm nghị vang lên. Ngay tức khắc, một nguồn sức mạnh kéo Hàn Khanh từ trong lòng Bạch Cảnh Dục ra. Bạch Cảnh Dục lảo đảo một cái, còn chưa đứng vững đã bị gián một nắm đấm làm đầu óc choáng váng.
Hàn Khanh mới đầu còn ra vẻ kinh ngạc, lập tức kịp nhận ra, đổi sắc mặt, nhanh chóng chạy đến ôm lấy tay Bạch Cảnh Dịch: "Cảnh dịch ca ca, đừng đánh mà!"
Bạch Cảnh Dịch bị Hàn Khanh kéo lại, lúc này mới dừng tay. Mà Bạch Cảnh Dục mặt mũi sưng vù, thấy rõ người tới, hét lên "Bạch Cảnh Dịch! Ngươi cũng dám đánh ta! Khá lắm! Ngươi chờ đó!" Bạch Cảnh Dục giận quá mà cười, phất mạnh ống tay áo bỏ đi.
"Cảnh Dịch ca ca, hắn là đệ đệ của ngươi. . . . . . Ngươi không nên ra tay với hắn. . . . . ." Giọng nói trầm thấp của Hàn Khanh có chút run rẩy xen lẫn lo lắng, cố gắng làm mình bình tĩnh lại, mười ngón nắm chặt lấy ống tay áo của Bạch Cảnh Dịch.
Bạch Cảnh Dịch lúc này cũng tĩnh táo lại, cũng biết mình vừa nãy quá manh động.
Có điều, hắn vừa đến đã thấy Bạch Cảnh Dục có hành vi gây rối với Hàn Khanh, trong phút chốc lửa giận xông lên, sao nghĩ được nhiều như vậy?
Bạch Cảnh Dịch hít sâu một hơi, giơ tay vỗ nhẹ mu bàn tay của Hàn Khanh "Đừng lo lắng, không sao cả."
Quân Dạ – Phụ hậu của bọn họ từ trước đến giờ luôn không quá hứng thú với thứ gì. Mà phụ hoàng của bọn họ, nói là thương yêu bọn họ, thật ra ông quan tâm nhất cũng chỉ có một người, đối xử tốt với bọn họ cũng chỉ vì muốn trói buộc người kia mà thôi.
Hậu Ái – Chương 4
Có điều, không biết Bạch Cảnh Dục quấy nháo trước mặt Hoàng đế thế nào, Bạch Cảnh Dịch cuối cùng vẫn bị Hoàng đế hạ lệnh phạt đánh mười gậy, cũng cấm túc (phạt ở trong nhà không cho đi ra ngoài) ở trong điện của mình.
Nửa đêm, Bạch Cảnh Dịch nằm trên giường, nghe thấy tiếng động nho nhỏ ngoài cửa đã đoán ra là ai. Cửa vừa mở, quả nhiên như hắn đoán.
Bạch Cảnh Dịch cười: "Tiểu Khanh, ngươi đã đến rồi."
Hắn nói xong bỗng cảm thấy mu bàn tay mình ươn ướt, lập tức nghiêng người sang kéo lấy Hàn Khanh: "Tiểu Khanh, ngươi khóc hả?".
Đôi mắt đen láy to tròn của Hàn Khanh lúc này hơi sưng đỏ, từ từ rũ mắt, ngồi xuống bên giường của Bạch Cảnh Dịch.
Bạch Cảnh Dịch lập tức hoảng lên, nhẹ nhàng nâng mặt Hàn Khanh lên, an ủi: "Đừng khóc, ta không sao, không đau chút nào, lát sau sẽ khỏe lên thôi."
Hàn Khanh cắn môi, không phát ra chút tiếng động nào, nhưng nước mắt vẫn tí tí tách tách mà rơi xuống. Bạch Cảnh Dịch giờ phút này luống cuống tay chân lên, lau nước mắt cho Hàn Khanh: "Tiểu Khanh, ngươi đừng khóc, ngươi vừa khóc lòng ta liền rối, ngay cả làm gì cũng quên. . . . . ."
Hàn Khanh thấy dáng vẻ luống ca luống cuống của hắn, mới dần ngừng khóc. Bạch Cảnh Dịch thấy thế không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
". . . . . . Cảnh Dịch ca ca, ta sợ. . . . . ."
Hàn Khanh giơ tay lau đi nước mắt trên má, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào ảm ách, nghe thôi cũng làm người đau lòng.
"Sau này nếu lại xảy ra chuyện này. . . . . . Hoàng thượng. . . . . . Hoàng thượng rõ bất công mà! Rõ ràng... rõ ràng không thể chỉ trách ngươi. . . . . . Ta sợ. . . . . ."
Bất luận hắn làm gì, cũng không ngăn nổi một câu nói của phụ hoàng sao?
Nhìn viền mắt hồng hồng của Hàn Khanh, Bạch Cảnh Dịch chỉ cảm thấy đáy lòng chấn động lớn.
Hắn bỗng hiểu rõ vì sao trong mắt phụ hoàng chỉ có một mình phụ hậu.
Thậm chí, ngay cả dòng dõi của mình cũng không để trong lòng. . . . . .
Thư tử trời sinh đã lạnh nhạt với tình thân, cái bọn họ quan tâm chỉ có một.
Có thể nói, đối với ông ta, phụ tử huynh đệ, thật ra cũng không sánh bằng một nụ cười của người trước mặt này. . . . . .
"Đừng sợ. . . . . ."
Bạch Cảnh Dịch dịu dàng dỗ dành, thầm nắm chặc song quyền.
Hắn cần sức mạnh lớn nhất! Hắn cần quyền lực không gì sánh bằng! Hắn sẽ không để bất luận kẻ nào bắt nạt Hàn Khanh, cũng sẽ không vì bất luận một câu nói của bất kỳ ai mà không sức đánh trả nữa!
Bạch Cảnh Dịch nghiêng người, hôn nhẹ lên má Hàn Khanh, nhíu mày, gằn từng chữ: "Tiểu Khanh, ngươi yên tâm, sẽ không có thêm chuyện như vậy xảy ra nữa. Ta xin thề."
Đáy mắt Hàn Khanh còn mang theo hơi nước, lát sau mới mở to mắt nhìn, chậm rãi gật gật đầu.
Hậu Ái – Chương 5
Đảo mắt mà hai năm đã trôi qua. Những năm nay, hoàng hậu vẫn chuyên sủng ở trong cung, mà Đại hoàng tử trước nay tài hoa hơn người, được xem trọng nhất trong năm vị hoàng tử, chẳng biết vì sao chọc giận tới hoàng thượng, bị giáng chức phạt đến đất hoang. Các hoàng tử còn lại, Bạch Cảnh Dục luôn biểu hiện cực kỳ xuất sắc, dĩ nhiên được lập thành thái tử.
Bạch Cảnh Dịch được phong làm Tề vương, xuất cung xây phủ.
Đêm đó, trong tiệc rượu của hoàng gia, Hàn Khanh uống nhiều hai chén, cảm thấy đầu có chút choáng váng nên đi ra ngoại dạo một chút.
Có điều, cậu mới cất bước không bao lâu, phía sau đã vang lên tiếng bước chân, Hàn Khanh xoay người lại, hơi giật mình hô: "Thái tử điện hạ. . . . . ."
Bạch Cảnh Dục mặc cẩm bào, đeo thắt lưng ngọc, từ từ bước đến bên cạnh cậu, nhíu mày: "Sao thế? Giật mình lắm à? Bổn cung còn tưởng rằng Như Ngọc công tử lén lút hẹn hò với ai kia. Thấy người đến không phải người người muốn gặp nên giật mình sao?"
Bạch Cảnh Dục dù bận vẫn ung dung chờ cậu trả lời, Hàn Khanh lại không lên tiếng, cậu chỉ hơi mím môi, bấm chặt áo choàng chuẩn bị rời đi.
Biểu hiện trên mặt Bạch Cảnh Dục chợt thay đổi, hắn vội đưa tay kéo người lại, giận lắm nhưng chỉ đành mở miệng, "Nhiều năm như vậy, cũng chỉ có ngươi dám quay đầu trước mặt Bổn cung như thế, cũng chỉ có ngươi, có thể dễ dàng làm bốc lửa giận của Bổn cung. . . . . . Hàn Khanh, rốt cuộc ngươi muốn sao hả?"
Ánh mắt Bạch Cảnh Dục sáng quắc nhìn cậu, Hàn Khanh lại sững sờ, tỉnh tỉnh mê mê có vẻ không hiểu gì.
Bạch Cảnh Dục nhắm mắt, buông cậu ra, bất đắc dĩ mà thở dài: "Quên đi, nói những lời này với ngươi, ngươi cũng không hiểu." Hắn liếc mắt nhìn cậu: "Tiệc rượu cũng sắp kết thúc rồi, ngươi cũng không cần ở lại, về sớm chút đi. Cơ thể ngươi không khỏe, ở đây trời lạnh, dễ nhiễm bệnh."
Mãi đến khi Bạch Cảnh Dục rời khỏi, ở một nơi kín đáo, hoàng hậu Quân Dạ mới bước ra.
"Vừa ở đây chính là Cảnh Dục?" Nam tử tóc đen như tấn chậm rãi cất tiếng. Hắn có một mày dài nhỏ, vẻ mặt nhàn nhạt, trừ khóe mắt hiện lên vài vết vân nhỏ, làn da trơn bóng, trắng mịn không khác gì công tử trẻ hai mươi..
Thái giám bên cạnh liếc nhìn, khom người trả lời: "Hồi hoàng hậu, chính là thái tử điện hạ. . . . . . Bên cạnh Điện hạ chính là Như Ngọc công tử."
Quân Dạ đưa ngón tay thon dài vén rèm lên nhìn một lát, mới chậm rãi thả xuống, miễn cưỡng nói: "Đi thôi."
"Tiểu Khanh, đang nhìn gì thế?"
Hàn Khanh đang nhìn về hướng bóng người biến mất, bên tai bỗng vang lên tiếng nói khiến cậu giật mình trở lại. Cậu nhìn dáng người mạnh mẽ trước mặt, khuôn mặt đẹp trai, khóe mắt đuôi mày đều mang theo nụ cười sủng nịch, mở to đôi mắt mà nhìn: "Cảnh Dịch ca ca, vừa nãy thái tử điện hạ nói mấy câu làm ta không hiểu nổi. . . . . ."
Hàn Khanh còn chưa nói xong đã cảm thấy tay mình bị đối phương nắm lấy, Bạch Cảnh Dịch có chút vội vả hỏi "Thế nào, hắn nói gì với ngươi?"
Hàn Khanh tỉnh tỉnh mê mê lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không hiểu, đành kể lại toàn bộ những lời đó cho Bạch Cảnh Dịch.
Sau khi nói xong, cậu chỉ cảm thấy tay mình càng bị nắm chặt, người đã bị Bạch Cảnh Dịch ôm vào lòng: "Tiểu Khanh, qua ít ngày nữa ta sẽ xin phụ hoàng ban chỉ, xin ông gả ngươi cho ta, có được không?" Giọng nói của hắn mềm nhẹ, đáy mắt không biết nghĩ đến cái gì mà hiện lên một mảnh đen tối không rõ.
Hai má Hàn Khanh lập tức đỏ lên, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp lên, "Này, ta ... ta. . . . . ."
"Tiểu Khanh không muốn sao?" Hai tay Bạch Cảnh Dịch nắm lấy bã vai Hàn Khanh, có chút lo lắng nhìn cậu.
Hàn Khanh lắc lắc đầu, nghiêng mặt sang một bên, lại đỏ mặt gật gật đầu.
Vẻ mặt Bạch Cảnh Dịch chợt thanh tĩnh lại, cảm thấy buồn cười mà đưa tay nhéo nhéo mũi cậu: "Cái tên nhà ngươi, làm ta sợ muốn chết." Nói rồi, lấy ra gói giấy được bọc kỹ đưa cho cậu: "Cầm lấy, chú mèo nhỏ tham ăn, mang cho ngươi bánh ngọt ở từ bên ngoài đó."
Hai năm qua, Hàn Khanh dần lớn hơn, cũng sắp đến tuổi lập gia đình,
Bạch Cảnh Dịch dù đang ở ngoài cung, không tiện trắng trợn đi gặp cậu, chỉ có thể thường thường phái người mang vài thứ đồ ngoài cung đến cho cậu.
Hàn Khanh nhận lấy, vui vẻ cong cong đôi mày, hạnh phúc gặm bánh ngọt, "Đúng rồi, không phải còn đang trong lúc tiệc rượu sao, Cảnh Dịch ca ca sao lại ra đây?"
"Tiệc rượu đã kết thúc." Bạch Cảnh Dịch dịu dàng vươn tay gảy xuống vụn bánh trên môi cậu: "Được rồi, cũng nên trở về, nếu không lát nữa trời tối gió lạnh, ngươi cẩn thận lại sinh bệnh."
Hàn Khanh le lưỡi một cái, để cho Bạch Cảnh Dịch buộc chặt áo choàng giúp cậu, dắt tay cậu trở về.
Hậu Ái – Chương 6
Từ trong cung trở về, mặt Bạch Cảnh Dịch trầm như nước.
Hắn một đường sương lạnh trở lại phủ đệ, sải bước đi vào thư phòng, người áo đen đã chờ hắn từ lâu lập tức tiến lên, "Điện hạ, bên này đã an bài gần đủ rồi, người của chúng ta đã có thể tiếp xúc được đồ ăn của người kia."
Bạch Cảnh Dịch gật đầu: "Cho hắn bắt đầu ra tay đi, cẩn thận một chút."
"Vâng."
. . . . . .
Hàn Khanh rơi xuống nước rồi.
Lúc đó, bên người cậu chỉ có thân tín của hoàng hậu phái qua.
Bạch Cảnh Dịch nghe được tin ấy, sắc mặt phút chốc không còn một giọt máu, chưa nghĩ được gì đã nhấc chân đi đến hoàng cung.
Hắn không tiện xuất hiện trước mặt mọi người nên chỉ đành nôn nóng chờ một đám thái y lui ra, mới lặng lẽ lẫn vào.
"Tiểu Khanh. . . . . ." Bạch Cảnh Dịch ngồi bên giường, lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt, trắng xám của người nằm trên giường, nhẹ giọng gọi.
Hàn Khanh chậm rãi mở mắt ra, có chút suy yếu mở miệng, "Cảnh Dịch ca ca, sao ngươi lại tới đây. . . . . ."
"Xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại đột nhiên rơi xuống nước chứ?" Bạch Cảnh Dịch chỉ cần nghĩ tới việc này, trong lòng lại sợ hãi. Hàn Khanh như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt vốn đã tái nhợt càng thêm tái nhợt, cậu từ từ dựa vào, ôm lấy hắn, nước mắt không kìm được mà rơt xuống.
Bạch Cảnh Dịch lại hoảng hốt, vừa vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu, vừa dịu dàng động viên: "Tiểu Khanh, đừng sợ, có chuyện gì cứ nói cho ta."
Hàn Khanh chỉ lắc đầu, nước mắt chảy nhiều hơn.
Bạch Cảnh Dịch càng cảm thấy khác thường, có điều Hàn Khanh vẫn không chịu nói, hắn cũng chỉ đành an ủi: "Được rồi, ta không hỏi, vậy ngươi nhất định phải ngoan ngoãn uống thuốc, mấy ngày nữa ta lại đến thăm ngươi."
Superseme.wordpress.com. . . . . .Xin hãy like ủng hộ editor
Bạch Cảnh Dịch mặt âm trầm về phủ, lập tức triệu thuộc hạ hắn đặt bên ngoài Hàn Khanh nhằm bảo vệ cậu đến: "Không phải bảo ngươi bảo vệ thạt tốt hắn sao, sao lại để xảy ra chuyện này?"
"Thuộc hạ đáng chết! Thuộc hạ. . . . . ." Người áo đen quỳ gối dưới chân hắn, vẻ mặt xấu hổ bẩm: "Thuộc hạ cũng không rõ tình hình thế nào, chỉ biết là hôm nay hoàng hậu để người bên cạnh trò chuyện với công tử một ngày, từ xa chỉ thoáng nghe được nhắc đến thái tử. . . . . . Chỉ chớp mắt, công tử đã rơi xuống nước rồi."
"Thái tử. . . . . . Phụ hậu. . . . . ." Bạch Cảnh Dịch nắm chặc quyền, khớp xương kêu lên khanh khách vang vọng. Một lúc lâu, hắn mới không nhịn được, dưới cơn nóng giận nhấc ngã bàn.
Lát sau, hắn bình phục lại hơi thở, quay về lạnh lùng nói với người áo đen đang nơm nớp lo sợ ở một bên: "Đồ vô dụng, lát nữa tự mình xuống lĩnh phạt."
"Vâng."
Bạch Cảnh Dịch phát tiết xong thì tỉnh táo lại, bây giờ hắn còn chưa động được bọn họ, thế nhưng. . . . . .
Superseme.wordpress.com. . . . . .Xin hãy ủng hộ editor bằng cách xem trên trang chủ
Này đêm, Hàn Khanh uống thuốc xong thì ngủ, Dương Quang ở bên cạnh chỉnh lại chăn giúp cậu, đau lòng nói: "Công tử, ngài rơi xuống nước thật ra là do... tại sao không nói cho Tề vương Điện hạ? Có Tề vương ở đây, nhất định sẽ không để ngài gả cho thái tử . . . . . ."
Hàn Khanh nhẹ nhàng kéo khóe miệng, không đáp lại.
Tầm mắt đảo qua ánh đèn leo loét ngoài cửa sổ, ánh mắt lóe lóe. Trầm mặc chốc lát, cậu mới nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh vô lực xem lẫn mấy phần thất vọng ưu sầu: "Nói cho Cảnh Dịch ca ca thì có ích lợi gì chứ? Chỉ thêm một người thống khổ mà thôi."
Cậu cười khổ hai tiếng: "Bọn họ, một người là phụ hậu của hắn, một người là đệ đệ của hắn. Thậm chí, người nắm địa vị cao nhất kia cũng giúp đỡ bọn họ. Coi như nói cho Cảnh Dịch ca ca thì đã sao chứ."
Ngoài phòng, Bạch Cảnh Dịch vốn định đến thăm cậu, không kìm được mà choáng váng, nhớ đến đoạn đối thoại ban ngày nghe được ở ngoài ngự thư phòn, khuôn mặt hắn càng lạnh lùng, đôi mày càng nhíu chặt.
Hắn không hề dừng lại mà cất bước chạy về vương phủ.
Mới vừa vào thư phòng, đã cất tiếng gọi ám vệ: "Phân phó, kế hoạch tiến hành sớm. Tiện thể, phái người truyền tin cho Đại Hoàng Huynh. . . . . ."
"Phụ hậu, ai cho phép ngươi động hắn?" Cổ Bạch Cảnh Dục nổi gân xanh, dường như cắn răng nghiến lợi hỏi.
Mấy năm nay, hắn càng ngày càng giữ được bình tĩnh, chỉ có tin tức của người đó mới có thể làm hắn mất khống chế đến thế, ngay cả phụ hậu mà mình luôn kính yêu cũng không kịp nhớ.
Quân Dạ lộ vẻ mặt nhàn nhạt, chỉ thoáng lạnh mi nói: "Vì một tên công tử, ngươi lại nói chuyện với phụ hậu của ngươi như thế sao?"
Bạch Cảnh Dục đứng hình một lát, cuối cùng vẫn phẩy mạnh tay áo một cái, "Phụ hậu, tốt nhất là không có lần sau."
Hắn nói xong xoay người rời khỏi. Lát sau, Quân Dạ mới chuyển sang người hầu bên cạnh, nói: "Là ngươi bảo người làm? Ai cho ngươi không có lệnh của ta đi động Hàn Khanh hả?"
"Hoàng hậu, tiện nô sao dám, chỉ dặn người đi hỏi dò Như Ngọc công tử có trong lòng người chưa, sao có thể bảo hắn đẩy công tử xuống nước chứ. . . . . ."
"Tên đó đâu?"
"Đã. . . . . . Bị thái tử lệnh người đánh chết. . . . . ."
Hoàng hậu nghe vậy thì hay đổi sắc mặt, lát sau chỉ cười khẽ, trầm thấp lẩm bẩm: "Như vậy cũng tốt, lại sắp đấu nhau, ngược lại. . . . . . Lao tù to lớn này, ta cũng ở chán rồi. . . . . ."
Hậu Ái – Chương 7 (hoàn)
Sắc trời u ám, không khí trong hoàng cung ngột ngạt đến đáng sợ. Tất cả thái y trong Thái Y Viện đều bị triệu khẩn cấp vào cung, mà tất cả đại thần và hoàng tử cũng đang chờ đợi ở ngoài Dưỡng Tâm điện.
Bởi vì, chỉ trong một đêm, trong cung đã trở trời rồi.
Có người nói, hoàng hậu chuyên sủng mấy chục năm nay lại bị hoàng thượng bắt quả tang vụng trộm với thị vệ, Hoàng đế dưới cơn nóng giận, thổ huyết (ói máu đó) té xỉu.
Chuyện này không biết tại sao lại dấy lên người thái tử, hoàng thượng trực tiếp phế bỏ vị trí thái tử của hắn ngay tại chỗ, sai người nhốt hắn vào đại lao. Còn hoàng hậu, hoàng thượng từ trước đến giờ không nỡ động một sợi tóc của hắn nên giờ cũng chỉ bị giam lại.
Vừa mới đây, Đại Thái giám bên cạnh hoàng thượng tuyên một mình Tề vương Bạch Cảnh Dịch vào điện.
Bạch Cảnh Dịch nửa quỳ ở trước giường Hoàng đế, nhìn mặt đối phương trắng như tờ giấy, có thể nhìn ra ông sắp không xong.
Tầm mắt hắn chuyển lên người thái giám bên cạnh, thái giám lập tức hiểu ý, cất bước lấy ra ngọc tỷ từ một ngăn trong Ám các (tủ) mang đến.
"Bệ hạ, đóng dấu đi."
. . . . . .
Không biết qua bao lâu, bên trong điện truyền đến một tiếng gào thét thống khổ, các đại thần và hoàng tử đang chờ đợi bên ngoài bỗng biến sắc, lập tức đồng loạt quỳ xuống.
Chỉ chốc lát sau, Đại Thái Giám bên cạnh hoàng thượng giơ thánh chỉ lên cao từ từ đi ra, hai tay run rẩy, rưng rưng đầy nước mắt: "Bệ hạ, băng hà rồi. . . . . . Tề vương Điện hạ đăng cơ ngay hôm nay. . . . . ."
Bên kia mây mưa nổi lên, bầu không khí vô cùng ngột ngạt, bên này Hàn Khanh vẫn bình bình an an.
Dương Quang vẫn hầu bên cạnh cậu, thấy đêm đã khuya, cậu vẫn si ngốc đứng ở ngoài cửa, không khỏi bước lên: "Công tử, nghỉ ngơi sớm chút đi. Tề vương Điện hạ bên kia nhất định sẽ không có chuyện gì."
Hàn Khanh thu lại ánh mắt vẫn nhìn về phía Dưỡng Tâm điện, khẽ mỉm cười, "Chỉ mong vậy."
Hắn vừa dứt lời, cách đó không xa đã vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.
Hàn Khanh xoay người lại, nhìn về phía Bạch Cảnh Dịch gương mặt dịu dàng: "Tiểu Khanh, năm nay hoa đào nở, ta sẽ ở trong cung cùng ngươi ngắm hoa."
. . . . . .
Bạch Cảnh Dịch đăng cơ, mấy ngày nữa thôi sẽ cưới Như Ngọc công tử làm hậu, cũng hạ một loạt chính sách ban ân cho dân, bách tính dồn dập tỏ lòng biết ân, tán tụng tân quân (vị vua mới).
Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa mang theo hoàng hậu Quân Dạ lặng lẽ rời khỏi Hoàng Thành, mà thái tư lại bị giam trong phủ.
. . . . . .
Hàn Khanh mặc chiếc áo dài mỏng đứng trong rừng đào, phấn khởi chỉ huy Dương Quang hái đào.
Bạch Cảnh Dịch đứng ở phía xa nhìn một lát, chờ cậu chơi thỏa thích mới đành bước đến, lấy chiếc áo choàng từ người bên cạnh đưa tới khoác thêm cho cậu, sau đó ôm eo cậu từ phía sau "Chơi lâu như vậy, không sợ lại sinh bệnh hửm."
Hàn Khanh ngoái đầu, liếc nhìn hắn một cái: "Đâu có yếu như vậy chứ?"
Bạch Cảnh Dịch cất tiếng cười khẽ: "Còn nguỵ biện nữa, xem ra cần phải dạy dỗ ngươi thật nghiêm khắc mới được." Nói rồi ôm cậu lên "Đi thôi, chúng ta trở về."
"A!" Hàn Khanh sợ hết hồn, nhìn thái giám xung quanh, họ dường như nhìn quen rồi, chỉ hơi cúi thấp đầu, cậu đành cất tiếng xin tha: "Cảnh Dịch ca ca, ta sai rồi, mau buông ta xuống!"
Bạch Cảnh Dịch cười khẽ một tiếng "Muộn rồi."
. . . . . .
Đêm, ánh lửa, ánh đao, tiếng khóc gọi, máu.
Cảnh tượng ngổn ngang nhuộm màu đỏ như máu. Trong Tướng Quân phủ, vô số xác chết ngang dọc, người thân ngã vào trong vũng máu, Hàn Khanh được giấu bên trong ám các, nhìn xuyên qua khe hở của nan đan, cố gắng che miệng không để cho mình khóc ra thành tiếng.
"Đại ca, kiểm tra cả rồi, đều chết hết."
"Vậy thì tốt, làm xong việc này, chúng ta có thể sống vô tư rồi."
"Quá tốt rồi! Nhắc mới nói, vị khách lần này cũng thật hào phóng. Có điều bọn họ cũng không thù, sao phải muốn giết sạch người của Hàn gia thế chứ?"
"Chậc, có lẽ mấy người địa vị cao kia kiêng kỵ Hàn tướng quân công cao chấn chủ, chỗ nào còn cần cái gì thù mới hận cũ. . . . . ."
. . . . . .
Lại mơ thấy giấc mộng kia, Hàn Khanh mở mắt ra, trên trán đã chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.
Cậu nghiêng người nhìn người đang ngủ say bên cạnh.
Lát sau, Hàn Khanh mới từ từ đứng dậy, cây nến đã sắp tàn, cậu cầm lấy một ngọn nến. Trên môi nở nụ cười, nhưng nụ cười đó có chút gì mang vẻ thất vọng, dường như, lâu lắm rồi không mơ thấy giấc mộng đó nữa. Từ khi, tiên hoàng băng hà, cậu không còn mơ thấy cơn ác mộng ấy nữa.
Một bộ y phục bỗng khoác lên vai cậu, đôi tay khớp xương rõ ràng ôm lấy cậu, bàn tay thon dài mạnh mẽ đặt lên bàn tay trắng mịn của cậu, tiếng nói trầm thấp còn lẫn chút buồn ngủ: "Thức dậy làm gì, xem tay cũng lạnh rồi này."
"Ngọn nến sắp tàn."
Bạch Cảnh Dịch kéo cậu trở lại bên giường, bộc kín cậu trong chăn: "Gọi người đi vào đổi là được, cần gì tự đứng dậy, đêm lạnh lắm, đừng để cảm lạnh."
Hàn Khanh bị bọc trong chăn, hơi nâng mắt cười nhìn hắn: "Ta không muốn đánh thức ngươi."
Một câu nói nhẹ nhàng của cậu đã làm khóe mắt đuôi mày của Bạch Cảnh Dịch đều hiện lên ý cười, hắn nghiêng người, từ từ hôn lên.
"Tiểu Khanh, ta muốn cùng ngươi ngắm hoa đào cả đời."
"Được."
Hoàn
Lời editor: Hoàn rồi nha, không biết công có cố ý hại hoàng hậu để thụ tức lên soán ngôi không. Nghi anh quá! Mà thôi, công luôn đúng, anh làm gì em cũng ủng hộ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro