Chương 38: Thở phào nhẹ nhõm
Mọi chuyện trôi qua một thời gian, chớp mắt đã cách ngày xảy ra trong bữa tiệc đó hai tháng. Vốn dĩ họ có thể nhờ phía công ty giúp kiểm tra lại camera ngày hôm đó, vậy sẽ đủ chứng cứ đưa ra pháp luật nhưng giữa chừng An lại nói không cần phải tìm chứng cứ nữa. Mai và Khang vô cùng khó hiểu, anh đè nó ra hỏi mãi cũng chỉ nhận lại ba chữ: “Sợ phiền phức”.
Người trong cuộc đã không muốn truy cứu trách nhiệm thì hai người có cố chấp cũng vô ích nền đành chiều theo ý nó, xem mọi chuyện như chưa có gì xảy ra.
“Nó làm vậy với mày mà mày còn nghĩ cho nó nữa, độ lượng phát sợ.”- Khang ghim miệng dưa hấu bỏ vào miệng, bắt đầu như radio lải nhải bên tai nó. An vội bịt miệng Khang lại rồi lén nhìn vào trong phòng bếp, xác định không bị người trong đó nghe thấy mới thả ra. Nó nhăn mặt đưa ngón tay lên miệng ra dấu im lặng: “Vãi nói nhỏ nhỏ thôi.”
Khang nhìn theo hướng của nó thấy Minh Hiếu đang bận loay hoay với đống đồ ăn, hoàn toàn không quan tâm cuộc trò chuyện của hai người.
“Mày chưa nói với ổng hả? Cả chuyện bồ cũ ổng kiếm chuyện với đoàn mình nữa”
Hôm trước trong lúc buộc miệng, nó đã nói anh biết Phúc Hậu- thằng đạo diễn khó ưa bên kia lại chính là người yêu cũ của Hiếu. Khang há hốc mồm kinh ngạc, không nghĩ ngoài đời còn có kiểu ân oán tình thù như vậy, hèn gì thằng cha đó kiếm chuyện với đoàn phim của họ hoài, thì ra là do con sâu Negav làm sầu nồi canh.
An rầu rỉ: “Đương nhiên là chưa rồi cha. Khùng hay gì mà nói”
Khang không hiểu lắm, chuyện này có gì đâu mà giấu.
“Cạnh tranh công nghiệp hông thể tránh khỏi, nói chi mắc công làm ảnh khó xử.”
“Quần què gì vậy, đã hết yêu rồi khó xử con mẹ gì nữa”- Khang bật mood ông anh khó tính, chửi
“Thì kệ đi, miễn nó không cố tình đụng đến tao là được”
“Mày khác lúc trước ghê đó nha”
Khang lắc đầu như không tin vào tai mình.
“Đẹp trai hơn chứ gì”
“…..” bị ái kỉ* thì có
*tự tin vào bản thân quá mức
Buổi tối này Khang đến nhà nó chơi chủ yếu để ăn uống xã hơi sau khi làm xong nhạc phim, giờ chỉ còn đợi đoàn phim nữa thôi. Hai người đang thảo luận xem ngày quốc tế thiếu nhi sẽ làm gì, đột nhiên một tin tức chấn động truyền tới từ nội bộ—— Đoàn phim của Phúc Hậu đã đóng máy.
Phản ứng mạnh nhất không ai khác ngoài Khang "Làm sao có thể? Vừa đổi studio vừa phải chuẩn bị thêm phần game, sao quay xong nhanh như vậy được? Tụi mình còn phải lên ý tưởng game cả tháng trời"
Nó thản nhiên trả lời: "Thiết kế game và phim cùng lúc sẽ tốn càng nhiều thời gian, nhanh vậy chắc là làm ẩu rồi."
Khang lại nói: "Có thể là muốn cướp lịch chiếu trước chúng ta, đều là phim kịnh dị, đều là kỳ nghỉ hè, có thể chiếm ưu thế lớn hơn"
An lên tiếng cắt đứt nổi lo lắng: “Cứ để khán giả đánh giá là được mà, giờ người xem cũng có yêu cầu cao lắm chứ bộ”
.
.
.
.
Hai tuần sau, thể theo yêu cầu của Khang và An, Mai đã giành hai vé suất chiếu sớm của “Cấm” đem tới cửa cho nó.
"Nhanh dữ, không phải nói cuối tháng mới chiếu phim hả?" Thành An bất ngờ.
Mai nhăn mặt nói: "Vốn kế hoạch là tháng 7 nhưng bên đó đề nghị chiếu sớm hơn. Vừa kết thúc đợt thi vào đại học nên tranh thủ hút nhiệt."
Khang gật gật đầu “Có đầu óc ghê."
"Đi nhớ kín kín thôi, đừng để ai phát hiện nghe chưa!"
An tràn đầy háo hức: "Yên tâm đi mà, tui em sẽ hóa trang thành không khí."
Mai đi rồi, Khang mới quay qua hỏi nó: “Bộ tính đi thiệt đó hả?"
"Xàm. Vé phim miễn phí mắc gì hong đi?"
Hai ngày sau, hơn mười một giờ đêm, nó cùng anh đến rạp chiếu phim theo đúng hẹn.
Trước khi phim bắt đầu, nó có nhìn qua lịch chiếu phim, thời gian này tụ tập không ít phim điện ảnh, nhưng sắp xếp suất chiếu của “Cấm” vẫn cao đầu bảng.
Hiện nay, cả kỹ thuật tiếp thị cũng không bằng nhìn vào suất chiếu. Nhất là khi sắp xếp suất chiếu đã trở thành một trong những thủ đoạn tuyên truyền rất hiệu quả.
Nhìn xung quanh, tỉ lệ chiếu “Cấm” tuần đầu tiên chiếm tới 46%, chứng tỏ không sợ thiếu danh tiếng, mở đầu vậy là quá ngoạn mục rồi.
Kiểm vé xong, nó và Khang nhanh nhẹn đi thẳng vào sảnh VIP. Thoạt nhìn thấy vui vẻ bình thản nhưng thật ra trong lòng ai cũng như đang mắc nghẹn ở cổ họng.
Đèn tắt, phim đã chính thức bắt đầu.
Mở đầu là mười hình ảnh rất có ý cảnh, mười người đứng ở hai bên song song ở giữa là một mặt gương, trong gương xuất hiện rất nhiều không gian vô hạn. Tựa như một hành lang, trong hành lang có rất nhiều hình ảnh giống nhau.
Đây chính là hiệu ứng Droste mà “Đếm Cừu” định khai thác từ trước.
Diễn viên chính Minh Luân ở trong phim vào vai một nhân vật tên Anh Tú, là một kẻ yêu thích phim ảnh. Am hiểu đề tài phim kinh dị hơn nữa thích tự mình làm đạo cụ.
Trên tàu điện ngầm, Anh Tú đang xem video trong điện thoại đột nhiên có một cô gái xinh đẹp ghé đầu qua.
"Anh đang xem gì vậy?"
Anh Tú giơ điện thoại lên trước mặt cô "Tôi tự biên tự diễn phim kinh dị, muốn xem cùng không?"
Cô gái còn chưa đáp lại đã lập tức hoảng sợ tránh né.
Anh Tú kinh ngạc, sau đó lại nhìn màn hình điện thoại di động mới phát hiện thì ra lúc này trên màn hình là cảnh hắn dùng bộ tóc dính máu siết chặt cổ mình.
Không ngờ cô gái xinh đẹp ấy lúc sau không sợ hãi nữa, còn lại gần xem cùng hắn.
Hai người cứ như vậy mà quen nhau.
Cô gái thấy túi của Anh Tú đang mở, vội nhắc: "Trên tàu có nhiều thể loại người lắm, anh nên giữ đồ cẩn thận." sau đó kéo túi lại giúp hắn
Kết quả vừa đóng được một lúc thì không hiểu sao túi lại tự động mở ra.
Máy quay chuyển đến bên trong túi, bên trong chính là những đạo cụ kinh dị Anh Tú tự chế tạo, một bộ tóc giả dính máu.
Hai người cùng đứng ở ga tàu, trước khi rời đi Anh Tú còn không quên hỏi: "Cô tên gì?"
Cô gái xinh đẹp trả lời: "Em tên Ngọc Nhi."
"Có thể cho tôi số điện thoại không?" Anh Tú cả gan yêu cầu.
Ngọc Nhi cười gật đầu, tự cầm máy của Anh Tú rồi lưu số mình vào.
Kết quả, sau khi Ngọc Nhi vừa đi, Anh Tú phát hiện túi của mình lại mở ra.
Đến đây Khang quay qua hỏi An: “Diễn viên nữ tên gì vậy?”
“Hình như là Lam Anh, tao có nói chuyện với chị ấy mấy lần”
“Mày quen biết rộng dữ”
“Tàm tạm thôi cưng”- nó đắc chí
...
Phim tiếp tục.
Anh Tú gặp mặt quản lý một trang web video, mong phim của mình có thể được ông ta nhìn trúng giúp truyền quảng bá trên internet.
Sau khi gặp mặt, Tú thấy quản lý là một người đầu hói râu rậm, tính tình rất kì lạ. Anh Tú cho lão xem phim mình làm, lão nhất định không nhìn, còn ném vỡ điện thoại của Tú.
Hai người xảy ra tranh chấp, Anh Tú một phát kéo đứt bộ râu của lão!
Trong khán phòng phát ra tiếng cười ầm ầm, đây là phim kịnh dị hả? Sao giống phim hài quá vậy
Tiếng cười rất đã nhanh ngừng lại bởi vì trên màn hình không còn thấy người quản lý đâu nữa, trong tay Anh Tú chỉ còn lại có một túm râu dính máu.
Tú sợ tới mức ném râu xuống, vội vàng chạy về nhà.
Sau đó vài ngày, liên tiếp phát sinh những sự kiện kì quái, ví dụ như Anh Tú phát hiện bộ râu mình đã ném đi lại xuất hiện trong nhà, sau đó mỗi tối đều bị bóng đè.
Đương nhiên, trong quãng thời gian đó đã xảy ra một số chuyện tốt làm Tú vui mừng.
Ban đầu nghĩ rằng điện thoại hư rồi thì sẽ mất liên lạc, duyên phận giữa hắn và Ngọc Nhi cứ như vậy chấm hết, không nghĩ tới Ngọc Nhi cũng chuyển vào chỗ này, hơn nữa còn thuê phòng ngay bên cạnh hắn.
Một là 204, một là 205, hình ảnh hai cái biển số trên cửa được quay đặc biệt kỹ như đang ám chỉ gì đó.
Hạnh phúc ngắn ngủi đi qua, lại là nỗi khổ bị ác mộng tra tấn.
Cảnh bóng đè kinh khủng nhất cũng là cảnh đáng xem nhất bộ phim.
Giữa màn hình, Anh Tú đang ngủ thì ngực bị trũng xuống một lõm, mở mắt ra đập vào mắt là cái đầu của ông quản lý. Bộ râu của lão rối tung quấn ở cổ hắn, cái đầu hói vỡ tách ra, ở giữa xuất hiện một cái lỗ lớn. Từ miệng lỗ nhìn vào, không có óc hay bộ phận gì, hoàn toàn trống rỗng, cả đầu tựa như một cái bình.
"A —— "
Có người nhịn không được phát ra tiếng la lớn.
Thành An và Khang lại không có biểu tình gì, mấy cái hình ảnh này đối với hai người thì chỉ là chuyện vặt.
...
Anh Tú kể cho Nhi chuyện mình bị bóng đè, Ngọc Nhi mới kêu hắn đến tìm bác sĩ tâm lý xem. Anh Tú nghe theo đề nghị của cô.
Bác sĩ tâm lý cũng rất kì lạ, một bàn tay của lão luôn cắm trong túi áo.
Anh Tú trị liệu xong vẫn không thấy chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa cảnh trong ác mộng thay đổi, bộ râu dính máu biến thành một bàn tay, bàn tay kia có 6 ngón tay. Ngón tay thừa kia rũ xuống, cảm giác như bị bẻ gãy.
2 ngày sau, Anh Tú lại đi tìm bác sĩ tâm lí, kể về việc thấy cảnh tượng bàn tay 6 ngón trong ác mộng.
Kết quả, bác sĩ đột nhiên run run rút bàn tay trong túi áo ra, biểu cảm vô cùng dữ tợn.
"Cậu nói là bàn tay này hả?"
Anh Tú hoảng sợ, người xem cũng hoảng sợ.
Ngón tay thứ 6 của bác sĩ tâm lý đột nhiên gãy ra, rơi xuống mặt bàn. Sau đó lão cũng biến mất, chỉ để lại một ngón tay, phương thức mất tích giống hệt quản lý trang web.
Giờ phút này, nó và Khang mới bắt đầu cảm thấy hứng thú.
...
Tình trạng bị bóng đè của Anh Tú càng ngày càng nghiêm trọng, từ sáng đến tối đều ở trong trạng thái sợ hãi, hắn thử gọi điện thoại cho Ngọc Nhi, nhưng mỗi lần gọi đều máy bận.
Một đêm, hắn đến phòng cách vách gõ cửa, nhưng vẫn luôn không có người mở, mà cửa phòng của chính hắn không hiểu sao cũng bị khóa.
Anh Tú vừa kinh vừa sợ, cơn buồn tiểu ập đến, WC ở lầu một nhưng hắn tìm khắp không thấy cầu thang.
Minh Luân diễn biểu cảm này vô cùng tinh tế.
Lúc này, rất nhiều người xem đều đoán Ngọc Nhi là quỷ.
Quả nhiên, ngày hôm sau Anh Tú tỉnh lại ở phòng Ngọc Nhi.
Hơn nữa ở trên giường Ngọc Nhi phát hiện một ngón tay cùng một ít tóc dính máu, còn có một tờ báo năm năm trước.
Trên báo đăng một vụ tai nạn xe, nạn nhân chính là Trần Ngọc Nhi.
Lúc ấy Trần Ngọc Nhi bị ô tô kéo lê 30 mét, cả da đầu lẫn tóc bị tách khỏi đầu. Đỉnh đầu bị vỡ một lỗ lớn, toàn bộ óc rơi ra, chỉ còn lại có một cái đầu trống rỗng.
Ngoài tóc, hiện trường tai nạn còn lưu lại một ngón tay bị đứt.
Anh Tú không rét mà run, hắn đột nhiên nhớ tới những chuyện mình từng trải qua cùng Ngọc Nhi.
Màn ảnh bắt đầu thả ngược lại.
Trên tàu điện ngầm, túi của Anh Tú vẫn luôn bị mở, lộ ra bộ tóc giả. Màn ảnh chậm rãi hướng lên, Ngọc Nhi đang đem bộ tóc giả kia đặt lên cái đầu không có da đầu của mình.
Ra khỏi tàu, hồn phách Ngọc Nhi luôn luôn theo đuôi Anh Tú, cô đem tóc gắn xuống dưới cằm liền trở thành người quản lý trang web đầu hói râu rậm.
Anh Tú vứt "râu dính máu", cũng là Ngọc Nhi nhặt về, cùng lúc đó cô cũng dọn đến phòng cách vách Tú.
Còn có bác sĩ tâm lí kia, cũng là hồn phách Ngọc Nhi biến hóa ra, ngón tay kia trước sau vẫn ở trong túi vào lúc tai nạn xảy ra...
Thầm nghĩ đến đây, có vẻ tất cả chân tướng đều đã rõ ràng rồi.
Nhưng mà xét duyệt phim ở Việt Nam rất gây gắt, chắc chắn không đồng ý có quỷ thần tồn tại như vậy.
Huống hồ cho đến bây giờ phim chỉ mới chiếu hết một phần hai.
Trong đó còn có mấy điểm đáng ngờ, ví dụ như túi của Anh Tú không phải chỉ mở một lần, mà là lặp lại khép rồi mở. Nếu thực là hồn phách Ngọc Nhi mượn tóc giả như này, vậy sao hiện tại nó vẫn còn nằm trong túi? Ví dụ như hiện trường tai nạn xe sót lại một ngón tay nhưng không có bất cứ thông tin gì nói qua Ngọc Nhi là người có 6 ngón. Và ví dụ như hai biển số phòng, rốt cuộc có ngụ ý gì?
An cảm thấy rất hứng thú.
...
Anh Tú tiếp tục bị tình trạng bóng đè tra tấn, hơn nữa cảnh tượng còn có chút kinh diễm. Là cảnh Ngọc Nhi ngồi trên người Anh Tú cùng hắn quấn quýt, đoạn giường chiếu này dài đến 4 phút.
“Vãi thiệt chứ”- An bất giác thốt lên. Vậy cũng được nữa hả?
Khang quay qua lấy tay che mắt nó lại không cho xem.
…
Anh Tú quyết định ra khỏi nơi này, ngay lúc hắn đang thu dọn đồ đạc, đột nhiên phát hiện hai biển số nhà trong ngăn kéo, nháy mắt té ngồi trên mặt đất.
"Sao lại thế này?" Người xem sôi nổi khó hiểu.
Thành An đột nhiên hiểu ra gì đó, nó thấy hơi lạnh trong người theo cột sống lặng lẽ hướng lên.
Thì ra, phòng chỉ có một, nhà chỉ có một người.
Anh Tú tháo biển nhà số 204 xuống đổi thành 205 thì phòng này liền biến thành phòng của Ngọc Nhi. Cho nên đêm đó, hắn gõ cửa phòng bên cạnh mới không có người mở, lại không mở được cửa phòng mình. Khi đó trong ấn tượng ban đầu của hắn, phía bên phải phòng Ngọc Nhi mới là cầu thang, cho nên khi treo nhầm biển, đương nhiên sẽ tìm không thấy cầu thang.
Tay Anh Tú run rẩy, lật đến trang báo thứ 2.
Trên hiện trường tai nạn, hắn ôm bạn gái Ngọc Nhi gào khóc không dứt. Ngón tay bên cạnh kia, không phải của Ngọc Nhi mà là hắn khi cứu bạn gái đã bị đứt ra. Bởi vì hắn là người 6 ngón, cho nên trị liệu xong không khác người bình thường.
Màn ảnh lại bắt đầu quay ngược, vẫn là ở trên tàu điện ngầm, bên cạnh Anh Tú không có một bóng người.
Cho nên khi hắn đưa điện thoại di động lên tự lầm bầm lầu bầu, người xung quanh mới tản ra. Và nguyên nhân túi của hắn khép mở liên tục thực sự không phải là do hồn phách Ngọc Nhi gây nên mà là do hắn mỗi lần đối thoại cùng Ngọc Nhi đều tự đeo tóc giả lên đầu mình, sắm vai thành bộ dạng của người bạn gái quá cố.
Cái đắc giá nhất trong diễn xuất của Minh Luân chính là giây phút diễn giả nữ này, dùng song song phương thức kinh sợ và kinh nghiệm trên màn ảnh lớn, cả rạp phim đều sôi trào.
Rồi sau đó lão quản lý trang web, còn có bác sĩ khoa tâm thần, cũng là Anh Tú một mình sắm hai vai, mình cùng chính mình đối thoại. Điện thoại Ngọc Nhi luôn báo bận là bởi vì Anh Tú luôn tự gọi cho chính mình.
Nghĩa là trọn cả bộ phim này chỉ có một mình Anh Tú.
Bởi vì tai nạn của bạn gái, hắn bị chứng mất trí nhớ cùng bệnh tâm thần phân liệt.
Vốn tưởng rằng màn đại nghịch chuyển này đã là phần kết nhưng không nghĩ rằng khúc sau còn có một bất ngờ lớn
Anh Tú đột nhiên phát hiện camera có định trong phòng, hắn lấy băng hình theo dõi ra xem, thấy được toàn bộ quá trình bị bóng đè thì ra vẫn luôn là do hắn dùng đạo cụ kinh dị tự ngược đãi.
Biết sự thật chân tướng, Anh Tú không hoàn toàn suy sụp, hắn quyết định đem băng ghi hình này chế tác thành phim, giới thiệu cho một trang web, hi vọng có thể được truyền bá ở trên mạng.
Vì thế, hắn lại lên tàu điện ngầm.
Chung quanh hắn đã thay đổi một đám người khác nhưng trong điện thoại như trước phát bộ phim kinh dị "Tự biên tự diễn". Đến đoạn hắn dùng tóc dính máu siết cổ mình, thanh âm quen thuộc lại vang lên bên tai.
"Anh đang xem gì vậy?"
Cứ tưởng rằng tất cả đều đã xong, thì ra chỉ mới là bắt đầu.
Nhạc cuối phim vang lên, cả rạp phim trở nên sôi nổi.
Từ biểu cảm đó của người xem có thể thấy được, mọi người tương đối vừa lòng với bộ phim này. Lúc ra ngoài, còn ở lại nghiên cứu thảo luận đủ loại tình tiết, nội dung, hồi hộp...
Chỉ có Thành An và Khang giữ im lặng đi ra ngoài.
Thẳng đến khi tiếng ồn ào càng lúc càng xa, chỉ còn lại 2 bóng người lẻ loi.
Đột nhiên, một tiếng rống phát tiết vang lên.
"Chỉ có vậy thôi hả??”
"Đạo đươc có nhiêu đó thôi hả?"
"Trời ơi, làm mấy ngày qua tao lo muốn chết"
Bảo Khang đột nhiên tươi cười nói: "Sao hôm bữa có đứa nói không lo? Tự tin lắm mà"
Nó cũng liếc mắt nhìn anh:
"Cũng phải tôn trọng đối thủ xíu chứ"
Hai người đối diện với nhau một lúc, rốt cục phát ra tiếng cười không hề kiêng dè.
"Há há há há..."
Tối hôm sau khi đến đoàn phim, tất cả mọi người như được sống lại.
Bộ mặt tang thương trước kia của đạo diễn Trần Nam Quốc cuối cùng lại được toả sáng như mùa xuân giải phóng.
Người trong đoàn phim bắt đầu mở một cuộc chiến phê bình “Cấm”.
Biên kịch của bọn họ đại diện tiếng nói giải thích rành mạch sự việc.
"Nội dung là chết tuần hoàn không sai nhưng hoàn toàn không phải hiệu ứng Droste của chúng ta. Hiệu ứng Droste là gì? Là một hình ảnh xuất hiện trong chính nó. Ứng dụng vào phim thì phải là một bộ phim nhỏ trong một bộ phim lớn.”
"Bọn họ lựa chọn "một phần nhỏ" rõ ràng là video trên di động, nhưng video không phát nội dung hoàn chỉnh của bộ phim mà chỉ là băng ghi hình theo dõi trong gian phòng mà thôi, các người hiểu ý của tôi không?"
Khang gật đầu với biên kịch.
"Em hiểu ý của anh, ý anh nói là chỉ khi hắn xem video trùng với nội dung bộ phim thì mới được coi là hiệu ứng Droste."
"Đúng! Nhưng cái này không có khả năng. Bởi vì hành khách trên tàu luôn biến hóa, chỉ có hành vi của cá nhân hắn là không thay đổi mà thôi."
Tiếp tục bổ sung, "Biên kịch của bọn họ nhất định là sơ sót, nếu không có hành khách trên tàu đó, bộ phim từ đầu tới đuôi đều chỉ có mình hắn lặp lại cùng một hành vi thì được rồi"
"Dù như vậy cũng không tạo ra được." Biên kịch nói
"Một người không thể làm ra hai hành động hoàn toàn giống nhau. Huống hồ hiệu ứng Droste là tuần hoàn vô hạn, tuổi thọ nhân vật chính lại có hạn."
Cuối cùng nó thay biên kịch chốt một câu.
"Vậy nói trắng ra hiệu ứng này nhất định không thể thành lập trong cuộc sống thực tế rồi”
Lời vừa nói ra, mọi người liền cười lớn.
"Ha ha ha ha ha..."
Trong tiếng ầm ĩ, phó đạo diễn một câu nói toạc ra.
"Không ngờ bọn họ cũng chỉ sao chép được vài ý như vậy thôi”
Lại là một trận cười vang.
Nói thẳng ra, bộ phim này đúng là đánh trúng đề tài mới nhưng lại trình diễn theo lối phim kinh dị cũ trong nước. Muốn chơi cao lại chơi không nổi, cuối cùng chẳng ra cái gì.
Trần Nam Quốc khẳng định lại lần nữa: “Phim của họ còn bán được vé vậy phim chúng ta phải là bom tấn!”
Tiếng hoan hô đáp lại rôm rã.
"Đúng rồi, nội dung phim của chúng ta hoàn toàn lấn át bọn họ!"
"Nếu bây giờ chiếu phim, nhất định sẽ dìm chết mấy người đó!"
"Chúng ta hãy cố hết sức vì ngày càn quét phòng vé nào!"
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Đặt tên nhân vật là một khâu rất nhức đầu 🫠
Nếu thấy tên giống ai thì đều là trùng hợp, sản phẩm thuộc trí tưởng tượng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro