Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Ngoan ngoãn làm một cô dâu

Cuối cùng thì phi vị cô dâu bỏ trốn của Tương Tương không thể hoàn thành, mà sau khi biết nguyên nhân gián tiếp của vụ này không ai khác lại chính là nam thần của nó thì, được rồi nó thừa nhận hình như bạch mã hoàng tử này không tốt như trong cổ tích, hơn nữa anh ấy còn thích bạn thân của nó, tình cảm tích lũy bấy lâu nay liền tan sạch.

Kế hoạch bỏ trốn thất bại, Tương Tương thầm thở dài cuối cùng còn không phải là phải lên xe hoa sao? Bỏ không được, trốn không xong, cưới liền cưới thôi. Mọi người không biết được suy nghĩ của nó bấy quá lần này nó thật ngoan ngoãn ở nhà khiến ba Lâm rất hài lòng, chẳng mấy chốc ngày cưới đã đến....

Phòng chờ cô dâu,

Tương Tương trên mình khoác bộ váy cô dâu bồng lớn được đặt riêng thiết kế làm, khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con được trang điểm kỹ lưỡng lại mang thêm vài phần quyến rũ, mái tóc dài được uốn xoắn tỉ mỉ vấn lên đính kèm một cái vương miện nhỏ nhắn bằng bạc trông nó lúc này chẳng khác gì một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích mà bọn trẻ vẫn hay đọc.

Lễ đường từ sớm đã được trang trí cẩn thận, cổng vòm kết hoa toàn bộ đều là hoa hồng trắng kết hợp cùng hồng phấn đặc biệt tôn lên sự thuần khiết cùng tươi sáng. Bên trong lễ đường con đường chính giữa hai hàng ghế chật kín người, thảm đỏ tráng lệ, kệ hoa trắng tinh vô cùng nổi bật trên nền màu đỏ. Chính giữa lễ đường linh mục đang đứng đợi mà bên tay phải ông không ai khác chính là nhân vật nam chính của buổi lễ hôm nay, chú rể- Dạ Mặc Cảnh.

Anh hôm nay khoác lên mình bộ âu phục màu đen sơ mi trắng được thiết kế tỉ mỉ, mái tóc bồng bềnh mọi khi cũng được vuốt lên ngay ngắn lộ cái trán cao đầy nghiêm nghị. Hôm nay anh toát lên khí chất đặc biệt chói sáng, trọng ổn, nhưng lại khiến người ta vô cùng yêu thích quả nhiên danh hiệu mỹ nam không phải để chơi không.

'Tèng teng teng teng, tèng téng tèng teng.....'

Tiếng nhạc vang lên cũng là lúc cánh cửa dẫn vào lễ đường mở ra, hay nói cách khác đây chính là thời khắc cô dâu tiến vào lễ đường. Tương Tương trong bộ váy cô dâu xòe rộng, phía trên đầu được che lại bởi chiếc rế màu trắng trong, tay phải cầm trong tay một bó hoa nhỏ, tay trái đang khoác tay ba Lâm cùng ông tiến vào lễ đường.

Đoạn đường tuy ngắn nhưng đối với nó lúc này lại cảm thấy vô cùng dài, nó biết quyết định này của nó hôm nay sẽ không bao giờ có thể thay đổi được nữa. Nó đã đồng ý chở thành vợ anh, từ 'vợ' này chợt cho nó cảm xúc không nói lên lời. Nó mới chỉ 16 tuổi lại trở thành vợ của một người chuyện buồn cười này nếu nói ra còn không phải bị cười đến nổ mũi sao? Tất cả sẽ nói đây là thời đại nào a? Thế nhưng nó lại xảy ra ngay trên người nó không thể vứt bỏ cũng không thể chối từ.

Bước từng bước lòng rối như tờ vò cho đến khi âm thanh của ba nó vang lên bên tai. Ông đặt tay nó vào tay anh giọng nói từ tốn gửi gắm con gái mình, ông nói: "Tiểu Dạ, ta giao con gái yêu quý duy nhất của ta cho con từ đây. Hãy chăm sóc con bé thật tốt trở thành một người chồng mẫu mực và xây dựng một gia đình hạnh phúc con nhé".

Lời nói thật từ tối dịu dàng lại khiến Tương Tương sững sờ im lặng hồi lâu đợi đến khi nó kịp tỉnh anh đã nắm lấy tay nó mỉm cười thân sĩ trả lời ba nó: "Con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt , xin ba hãy yên tâm".

Lời này vừa nói ra Tương Tương liền bĩu môi coi thường. Người đàn ông này từ 'ba' này anh nói ra được cũng quá dễ dàng a.

Nắm tay hai người cùng quay mặt về phía mục sư, lúc này buổi lẽ mới chính thức bắt đầu.

"Chú rể Dạ Mặc Cảnh con có đồng ý lấy cô dâu Lâm Tương Tương, trở thành vợ chồng hợp pháp dù có khó khăn hoạn nạn, dù ốm đau bệnh tật, dù giàu sang hay nghèo khó, vẫn sẽ vĩnh viễn sống bên nhau?"

Dạ Mặc Cảnh mỉm cười đôi mắt nhìn về phía Tương Tương dào dạt ý vị, "Con đồng ý" Một câu trả lời dứt khoát

Mục sư lại quay sang Tương Tương tiếp tục hỏi: "Cô dâu Lâm Tương Tương con có đồng ý lấy chú rẻ Dạ Mặc Cảnh, trở thành thành vợ chồng hợp pháp dù khó khăng hay hoạn nạn, ốm đâu hay bệnh tật, dù giàu sang hay nghèo khó, vẫn sẽ vĩnh viễn sống bên nhau?"

Lần này Tương Tương lại bất động, cô dâu im lặng phía dưới lập tức ồn ào, mục sư có chút bối rối lần nữa đọc lại câu hỏi. Duy chỉ có Dạ Mặc Cảnh một mực duy trì nụ cười nhẹ nhàng bất quá bàn tay đang nắm tay Tương Tương lại cố tình dùng sức nắm lại thật chặt.

"Con đồng ý". Cuối cùng thấy nó vẫn lên tiếng mọi người đều thở phào ra một tiếng. Mục sư vội vàng tuyên bố: "Ta xin tuyên hai con đã là vợ chồng, chú rể mời đeo nhẫn cho cô dâu",

Lời tuyên bố kết thúc cùng màn trao nhẫn cưới giữa hai nhân vật chính toàn bộ quan khách đều cùng nhâu đứng dậy vỗ tay thật lớn đương nhiên không thể thiếu màn hô lớn "Hôn đi, Hôn đi"

Còn chưa kịp để nó kịp định hình chợt phía trên môi liền bị một cảm giác ấm áp bao phủ. Dạ Mặc Cảnh chẳng biết từ lúc nào đôi môi đã đặt lên môi nó. Tương Tương chỉ cảm thấy ''bùm' một cái mặt nóng ran. Thiên a, đây là nụ hôn đầu của nó a. Đầu óc liền trống rỗng, bất quá đến khi kết thúc nó vẫn kịp nghe anh nói một câu, "Vợ hôm nay em thật đẹp"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro