Chương 25
Ly nước trong tay vẫn còn ấm, Jimin cúi đầu nhìn lại, hình như thành ly còn lưu lại dư ôn đầu ngón tay Minjeong.
Cái ly trong suốt phản quang nên Jimin dễ dàng thấy được mặt mình, gương mặt tái nhợt giờ đây bắt đầu có chút huyết sắc, Minjeong thay cô vuốt lại đầu tóc nên so với trước đó có tinh thần hơn rất nhiều.
Từ nhỏ Jimin đã có bệnh đau bao tử. Cũng không thể gọi là từ nhỏ, đại khái từ năm mười tuổi sau khi mẹ Yu qua đời, Jimin muốn ngăn cản Yu Bojun cưới nữ nhân kia vào nhà, cô dùng phương pháp tuyệt thực đưa ra kháng nghị.
Ai biết Jimin tuyệt thực bốn ngày cũng chỉ có mình chú quản gia thật sự đau lòng vì cô, còn Yu Bojun vừa nghe con gái không ăn uống liền nổi giận nói ‘Vậy đừng ăn, xem đứa con này kiên trì được mấy ngày, tất cả các người không được lén lút tiếp tế’, hắn sẽ không để ý nếu Jimin thật sự chết đi. Từ đó về sau, Jimin ăn uống không được tốt, nhiều năm qua đi, tình hình càng lúc càng nghiêm trọng.
Nhưng mỗi lần dạ dày kháng nghị, Jimin đều cự tuyệt đi bệnh viện, chỉ đơn giản uống vài viên thuốc giảm đau, sau đó gòng mình cố chịu. Hôm nay cô xúc động nhất thời lấy chai rượu uống sạch, chờ đến khi dạ dày bắt đầu cảnh cáo, cô mới nhớ thuốc trong nhà hết rồi, bất quá còn tốt vẫn có người quan tâm lo lắng.
Jimin gắt gao nắm chặt ly, tình yêu đối với Minjeong càng đậm, nhớ tới nàng, cô nâng ly nước uống một hơi. Chờ nước chạy xuống dạ dày phát huy tác dụng, ấm áp làm dịu cơn đau rất nhiều, đại não Jimin cũng tỉnh táo lại, nhắm mắt hưởng thụ, lúc này cô mới ý thức mình nói cái gì với Minjeong.
Sao có thể đuổi người mình tâm tâm niệm niệm? Người bình luận trên diễn đàn toàn là nam không nói, đã vậy còn là một đám vạn năm độc thân. Nhất định mình điên rồi, không biết ma xui quỷ ám gì mới nghe lời bọn họ.
Jimin vỗ vỗ sau ót, lần đầu tiên đối với bản thân vô ngữ như vậy. Đặt cái ly xuống bàn bên cạnh, đứng dậy ra ngoài chuẩn bị đuổi theo Minjeong nhưng dư quang nhìn thấy điện thoại còn đang sạc điện thì dừng lại.
Bây giờ gặp mặt có xấu hổ hay không? Nếu không, gọi điện nói chuyện phiếm thử xem? Khởi động máy, liên tục có tin báo cuộc gọi nhỡ, Jimin không thèm để ý, click mở khung chát với Minjeong, ngón tay dừng trên bàn phím, chậm chạp không ấn xuống. Thời gian chậm rãi trôi đi, rốt cuộc Jimin cũng bắt đầu đánh chữ: [ Vừa rồi hình như nằm mơ, chị thấy em tới nhà chị, tỉnh lại tìm một vòng không thấy em.]
Đánh xong lại xóa bỏ.
[ Tiểu Minjeong, thực xin lỗi, hình như chị còn chưa tỉnh rượu nên nói như vậy, em đừng giận được không?]
Do dự hai giây, Jimin lại xóa bỏ lần nữa.
Kế tiếp Jimin lại suy nghĩ thêm mấy nội dung, nhưng lý do nào cũng cảm thấy không ổn, Jimin dần dần bắt đầu hoảng hốt. Nghĩ tới nghĩ lui, Jimin vẫn quyết định ra ngoài tìm Minjeong. Nhưng mới bước khỏi phòng ngủ, liền nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Cửa vừa được mở ra, thấy Minjeong đứng đó, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng.
Minjeong bị Jimin khách khí ‘Mời’ về, đi trên đường càng nghĩ càng ủy khuất.
Nàng cho rằng quan hệ giữa hai người không quá mức thân thiết nhưng cũng coi như bạn bè. Điều không nghĩ tới là Jimin cứ như vậy đuổi nàng đi? Minjeong nhấc chân đá vào không khí, âm thầm nói: Chẳng lẽ vì quan hệ quá tốt thì ngay cả khách khí bề ngoài cũng không cần? Nhưng dù vậy nàng vẫn cảm thấy rất ủy khuất!
Vốn dĩ Minjeong nghĩ đón xe về nhà tìm Kim Sun ăn một bữa no nê, nhưng mới rời khỏi tiểu khu đột nhiên nhớ đến sắc mặt trắng bệch của Jimin, âm thanh nói chuyện thì suy yếu bất kham, tâm nàng phiền muộn vô cùng. Đảo mắt nhìn đối diện có nhà hàng, đúng lúc tiệm thuốc kế bên vừa mở cửa. Minjeong nhấp miệng, đôi mắt lăng lăng nhìn chằm chằm. Năm phút sau, nàng quyết định mua cháo và thuốc cho Jimin xong sẽ tiêu sái rời đi không nói lời nào.
Lần này Minjeong chỉ ấm chuông một lần, cửa lập tức được mở rộng.
Dự định ban đầu là lạnh lùng để mọi thứ xuống rồi bỏ đi nhưng nhìn Jimin thấy mình thì hai mắt sáng rực, cơ thể gầy yếu lắc lư bên trong áo ngủ, Minjeong nhịn xuống: “Mua cho chị hai tô cháo, một gạo kê, một gạo bí ngô, ăn liền để nguội. Còn có thuốc đau dạ dày, nhớ phải làm theo hướng dẫn ghi trên đó.
Dặn dò xong, Minjeong nâng tay đưa hai túi giữa không trung, chờ Jimin tiếp nhận.
Jimin thấy rõ mâu thuẫn trong mắt Minjeong, cúi đầu nhìn hai túi nilon đựng cháo và thuốc, toàn thân cô được ấm áp bao bọc. Jimin quở trách bản thân, tại sao lại để tiểu bằng hữu đáng yêu như thế rời đi?
Minjeong đợi mười mấy giây, cũng không chờ được người bên trong đáp lại. Đành phải ngước mắt nhìn xem, lập tức thấy hai mắt Jimin cong cong, ý cười tràn đầy đối diện mình.
Minjeong cảm thấy khó thở: “Chị cười cái gì? Không muốn cứ việc nói thẳng, vì em rảnh rỗi làm điều dư thừa mua cháo mua thuốc.” Thấy Jimin cứ nhìn mình cười cười, Minjeong nghĩ Jimin chơi mình, nói xong lập tức xoay người muốn vào thang máy. Nhưng chưa kịp di chuyển, tay nàng bị người phía sau bắt lấy, chẳng qua lực tay vô cùng nhẹ, chỉ cần tránh chút là dễ dàng thoát khỏi.
Ngay khi Minjeong muốn dùng lực thì nghe âm thanh suy yếu vô lực của Jimin vang lên: “Chị đau đến mức không đủ sức lấy, Tiểu Minjeong có thể giúp chị để trên bàn không?” Thấy Minjeong tức giận vì mình cười cười, trong lúc nhất thời Jimin không thể không bày dáng vẻ nhu nhược.
Minjeong cẩn thận cảm nhận trọng lượng trong tay, nội tâm phỉ nhổ: A, không hổ là nữ chính, bịch cháo, bịch thuốc chạm cũng chưa chạm liền biết cầm không nỗi. Tuy vậy Minjeong thật sự không nỡ nghe âm thanh Jimin hữu khí vô lực.
Không thể không nói, Jimin dùng chiêu nhu nhược rất thành công. Vừa vào cửa đi thẳng tới bàn đặt đồ ăn xuống, thời điểm Minjeog muốn đi liền cảm nhận Jimin từ sau vây quanh nàng, lực bên hông khiến nàng cương tại chỗ.
Bởi vì trước kia hai người từng ôm nhau nên Minjeong không lập tức đẩy Jimin ra, chỉ chớp chớp mắt lẩm bẩm nói: “Chị…”
Jimin thấy Minjeong không tránh vòng tay mình, âm thầm cười trộm chậm rãi di chuyển thân mình gần sát hơn, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Ôm một cái liền tốt, phải không?”
Đợi hai giây, Minjeong vẫn như cũ không có động tác gì, lá gan Jimin phóng đại hơn, cúi đầu đặt cằm trên vai nàng, tiếp tục thủ thỉ: “Cám ơn em, lần đầu tiên có người quan tâm chị lúc chị khó chịu, chị rất cảm động.”
Nghe thế, tính tình đại tiểu thư của Minjeong lại trổi dậy, hai tay leo lên tay Jimin muốn đẩy tay cô ra: “Vậy mà vừa rồi chị còn đuổi em đi?”
“Bởi vì Tiểu Minjeong đối với chị quá tốt, chị có điểm đắc ý vênh váo, nên bộc lộ tính tình.” Jimin nghĩ lại nói: “Chị quên em không có nghĩa vụ phải đối xử tốt với chị như vậy, thực xin lỗi, sau này chị sẽ sửa tật xấu lại.”
“Tha thứ cho chị được không?”
Nghe Jimin xin lỗi mình, Minjeong mới dâng lên tính đại tiểu thư thoáng chốc bị đè ép xuống. Thậm chí bị Jimin đánh tan ủy khuất không còn một mảnh.
Sở dĩ Minjeong dễ dàng tha thứ như vậy vì ngoại trừ Jimin xin lỗi nàng, mà điểm chính là khi cô nói chuyện, tức khí phun vào cổ nàng, khu vực xung quanh lỗ tai rất mẫn cảm, Minjeong nhịn không được rút cổ lại, cả người mềm nhũn, tâm cũng theo đó mềm theo.
Vất vả chờ Jimin nói xong, Minjeong lập tức bước tới trước vài bước, thoát khỏi lòng Jimin. Ngước mắt nhìn Jimin hơi hơi trố mắt nhìn mình, Minjeong vội vàng nói: “Ăn cháo trước đi.”
Sau đó lại tiếp tục bổ sung: “Còn… Còn nữa… Nữ nữ thụ thụ bất thân, không có việc gì không cần ôm em như vậy a.”
Jimin liếc nhìn lỗ tai Minjeong ửng hồng, gật đầu cười nói: “Hảo, đều nghe em.”
Ăn cháo, uống thuốc xong. Jimin ngẩng đầu nhìn người đang thất thần phía đối diện. Bỏ ly nước xuống, Jimin đứng dậy bước qua bên người Minjeong, ở trước mặt nàng phất phất tay.
Bị Jimin làm giật mình, Minjeong có chút ngây người, hai mắt mê mang nhìn về phía Jimin: “Làm sao vậy?”
Jimin: “Chị hơi mệt.”
“Mới ăn xong ngủ liền không tốt đâu.” Minjeong nhìn ngoài cửa sổ, hoàng hôn vừa buông xuống: “Ngủ giờ này, tối sẽ ngủ không được.”
Jimin cũng theo tầm mắt Minjeong nhìn ngoài cửa sổ, nhưng mọi thứ đều bị cô xem nhẹ, nhỏ giọng nói: “Lúc nãy đau quá nên ngủ trưa không được, hiện giờ có chút mệt mỏi.”
Sau khi Minjeong nghe xong, tỏ vẻ lý giải: “Như vậy a? Vậy chị ngủ đi, em về trước.” Nói xong Minjeong đứng dậy, nhưng lại bị Jimin túm chặt.
Minjeong cúi đầu nhìn tay Jimin nắm chặt góc áo mình, thái dương nhảy dựng. Giương mắt nhìn cô, người nọ bày ra dáng vẻ đáng thương: “Em có thể ở lại với chị không?”
Minjeong: “?” Đây là kiểu yêu cầu vô lý gì?
“Hôm nay em chăm sóc chị rất vất vả, nhưng chị không có gì có thể tặng em, cho nên chị tặng nửa cái giường cho em, như thế nào?”
Minjeong: “…” Lần đầu tiên nghe có người muốn tặng nửa cái giường cho người khác.
“Không nói lời nào chị xem như em đồng ý, em có thói quen tắm rửa trước khi ngủ không? Muốn thay áo ngủ không? Chị tìm cho em một bộ. Hôm qua đi siêu thị chị mới mua vài bộ, hơn nữa đã giặt sạch.”
Minjeong: “!” Tẳm rửa? Còn đổi áo ngủ?
Minjeong vừa mở miệng muốn từ chối, đã thấy Jimin vui sướng đi vào phòng để quần áo.
Nhìn Jimin đi như bay, phản ứng đầu tiên của Minjeong là: Thì ra ăn cháo, uống mấy viên thuốc lại có tác dụng lớn như vậy! Mới vừa xong đã khôi phục không ít.
Chờ Minjeong thay áo ngủ xong, nằm bên cạnh Jimin, nàng mới phản ứng lại, bản thân bất tri bất giác bị Jimin an bài bồi cô ngủ trưa!
Nhìn bộ dáng Jimin nhắm mắt nghỉ ngơi, Minjeong cảm thấy có chút không thích hợp. Giống như thứ gì đó dần dần thoát khỏi sự khống chế, càng ngày càng khó nắm bắt.
Jimin mở mắt thấy Minjeong nhìn mình chằm chằm, nhưng đáy mắt lại như không nhìn cô, bộ dáng rõ ràng đang suy nghĩ chuyện gì khác.
Jimin nhẹ mỉm cười hỏi: “Chị đẹp không?”
Minjeong đang xuất thần nên trả lời theo bản năng: “Đẹp!”
“Thích không?”
“...” Minjeong dừng lại, thấy Jimin nghiêng mặt nhìn mình, cười gian xảo.
Nghĩ bản thân vừa trả lời cái gì, Minjeong khó thở: “Không phải chị buồn ngủ sao?”
“Nhắm mắt thì cảm nhận có người nhìn chằm chằm, tầm mắt người đó cực nóng, chị ngủ không được.”
“Em không nhìn nữa, chị ngủ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro