Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

Minjeong đi vào WC rửa mặt bằng nước lạnh, cưỡng chế đau đớn trong lòng, xoay người trở lại mép giường nhìn thoáng qua thời gian.

7 giờ sáng, nàng phải tới trường.

Thay quần áo xuống lầu, thấy Kim Minjae, ba Kim, mẹ Kim ngồi ở bàn ăn dùng bữa sáng, chỉ không thấy Kim Sun. Park Minji đã ăn xong, đứng dậy đi đến sô pha.

Minjeong cũng theo sau, hỏi: “Anh ba đâu?”

Park Minji nói: “Tiểu Bo còn ngủ, đừng đánh thức anh con, con mau đi ăn sáng đi.”

Tiểu Bo là nhũ danh của Kim Sun, cả nhà chỉ có mình Park Minji gọi hắn như vậy, tuy Kim Sun kháng nghị nhiều lần nhưng Park Minj không để ý.

Minjeong lắc đầu: “Con không ăn sáng, trễ giờ rồi.”

Kim Sangwoo luôn nghe lén con gái nói chuyện: “Để chú Lee đưa con đi.”

“Con tự lái xe.” Nàng mới vừa lấy bằng lái mấy ngày trước.

Park Minji ngồi trên sô pha thấy Minjeong xoay người rời đi, đột nhiên nhớ tới một việc, chất vấn: “Đúng rồi, hôm qua Do Won tới nhà chơi, sao con không nói câu nào đã đi ra ngoài?”

“Cậu ấy tới thăm ba mẹ, con ở lại làm gì?” Minjeong nói xong, cảm thấy ngữ khí có chút không tốt, cười hắc hắc đi vòng ra phía sau Park Minji, ấn ấn vai bà: “Do Won nói gì với ba mẹ?”

Park Minji hưởng thụ tay nghề của con gái, nhắm mắt nói: “Cũng không có gì, chủ yếu nói hoàn cảnh sinh hoạt ở nước ngoài, hỏi thăm sức khỏe ba mẹ Tiểu Won. Còn nữa, Tiểu Wo nói mẹ phải chú ý con nhiều hơn, đừng để con đi tới chỗ không an toàn vui chơi, đặc biệt sợ con nhìn lầm đối tượng. Nói cái gì con luyến, luyến… Luyến cái gì đó? Con thấy trí nhớ của mẹ tệ không? Nhớ nói hôm qua, hôm nay đã quên mất.”

Dì Han ở bên cạnh đáp lời: “Luyến ái não.”

Park Minji nói: “Đúng vậy, luyến ái não, mẹ cũng không biết có ý gì. Dù sao ý chính là nhắc nhở ba mẹ đừng để con tìm lầm đối tượng. Còn nói ba mẹ điều tra người tên Cheonjin ở bên cạnh con…”

Minjeong nghe cái tên trong lời Park Minji, động tác tay tạm dừng một giây. Sau đó tiếp tục, nói: “Yên tâm, con không thích hắn.”

“Không phải trễ giờ học rồi sao?” Âm thanh Minjae vang lên.

Minjeong quay đầu nhìn lại không biết Minjae đứng sau hai người bao lâu.

Tâm tình Kim Minjae rất tốt, đặc biệt khi nghe em gái khẳng định không thích người kia, vì vậy càng thêm vui vẻ.

Thấy Minjeong nhìn hắn, Kim Minjae cười nói: “Đi thôi, anh đưa em đi học.”

Vừa mới tan học, Minjeong nhận được điện thoại của Jimin. Bình thường cô rất ít chủ động gọi cho Minjeong, hình như toàn là Minjeong gọi tới, cho nên thời điểm nhận được cuộc gọi, Minjeong có chút kinh ngạc: “Chị Jimin?”

“Em rảnh không? Cùng nhau ăn tối!” Âm thanh Jimin có chút ách.

Minjeong nhìn mắt người bên cạnh, tiếp theo từ chối Jimin: “Ngày mai được không chị Jimin? Tối nay em đi với Do Won.”

Yu Jimin trầm mặc vài giây, cuối cùng bật thốt một tiếng: “Hảo!”

Ngay khi Minjeong chuẩn bị tắt điện thoại lại nghe Jimin nói: “Chờ một chút.”

“Thật ra cùng em ăn cơm không có gì đặc biệt.” Minjeong lắng nghe Jimin nói tiếp: “Chủ yếu là chị nhớ em.”

Ba chữ ‘Chị nhớ em’ được Jimin nói rất nhẹ nhàng, rất nhỏ, nếu không phải Minjeong nghiêm túc lắng nghe, có lẽ không thể nghe được. Lỗ tai nàng lập tức đỏ lên.

Jimin khẽ cười: “Được rồi, cùng bạn thanh mai trúc mã ăn tối vui vẻ, chị tắt điện thoại trước.”

“Chị…” Minjeong muốn nói gì đó nhưng Jimin đã cắt ngang cuộc gọi.

Do Won thấy bộ dáng Minjeong buồn bã mất mát, nhẹ giọng dò hỏi: “Là Yu tiểu thư sao?”

Minjeong gật đầu: “Ân, chị Jimin muốn ăn tối với mình nhưng mình có hẹn với cậu rồi.”

Hôm nay Minjeong đến trường mới biết Do Won cũng chuyển tới trường nàng, có điều khác ngành mà thôi.

Thời điểm gặp Do Won ở vườn trường, tuy Minjeong rất kinh ngạc nhưng nghi hoặc thì nhiều hơn. Nên nàng quyết định hôm nay dùng cơm với Do Won hỏi rõ một số chuyện, chủ yếu là những gì hắn nói với Park Minji.

Do Won nghe Jimin muốn hẹn Minjeong, nói: “Nếu không cậu đi tìm Yu tiểu thư đi. Hai chúng ta lúc nào cũng có thể gặp với nhau.”

Minjeong lắc đầu từ chối, ngước mắt đối diện với đôi mắt ôn nhuận của Do Won, nói: “Mình có chuyện quan trọng cần hỏi cậu.”

“Kia… Đi thôi.”

Mười phút sau, tại quán ăn nhỏ bên cạnh trường học.

Do Won nhìn hoàn cảnh xung quanh, khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì mà một hai phải tới chỗ nào? Còn muốn vào phòng riêng, có bí mật gì sao?”

Vốn dĩ Do Won định trêu chọc Minjeong quá mức cẩn thận, nhưng không ngờ Minjeong vô cùng trịnh trọng gật đầu nói: “Đúng vậy!”

Minjeong: “Làm sao cậu biết được?”

“Biết? Biết cái gì?” Do Won không hiểu vấn đề Minjeong vừa hỏi.

“Hôm qua những gì cậu nói với mẹ mình, làm sao cậu biết được?”

Do Won sờ mũi: “Mình nói với mẹ cậu? Thật ra không có gì, chỉ nói ba mẹ mình rất rất khỏe, sau đó đề ra một số chuyện linh tinh. Làm sao vậy? Có gì không ổn?”

Lúc này người phục vụ tiến vào, đem rượu Minjeong gọi đặt xuống bàn rồi ra ngoài.

Minjeong vừa rót rượu vừa nói: “Cậu biết ý mình không phải hỏi vấn đề này, ‘Anh Cheonjin’ có ý gì?”

Do Won không nghĩ sẽ nói với Minjeong sớm như vậy nhưng không chịu nổi ánh mắt sắc biến của nàng. Hắn đành thỏa hiệp: “Được rồi, Tiểu Minjeong, mình nói thật với cậu.”

Do Won nhấp một ngụm rượu, kỳ thật uống rượu là một kiểu ăn ý nhỏ giữa hai người, chỉ cần cùng nhau đi ăn, sẽ dùng rượu thay nước.

Dưới tác dụng của nồng độ cồn, Do Won tự hỏi vài giây rồi nói: “Cậu rất tò mò tại sao đột nhiên mình chuyển trường đúng không? Mình chuyển trường là vì cậu.”

Minjeong liêu hạ mí mắt, hai tay chống cằm, bày ra bộ dáng nghiêm túc lắng nghe.

“Một tháng trước, mình gặp một giấc mộng… Là về cậu.”

“Ở trong mộng, mình không thấy rõ ai hết, chỉ có thể nhìn được một người, chính là cậu.”

“Mình mơ cậu rất thích rất thích một người, mình không biết tên hắn, chỉ nghe cậu luôn gọi hắn là anh Cheonjin. Bởi vì thích hắn, cậu dùng đủ mọi cách theo đuổi, thẳng thắng thừa nhận tình cảm trước mặt hắn. Nhưng người đó không thích cậu, vậy mà cậu không nhục chí, vẫn luôn thích hắn. Mình ở trong mộng cười cậu, nhưng chủ yếu là không hiểu tại sao cậu lại thích hắn!”

“Mãi đến khi bên cạnh người kia xuất hiện một nữ nhân khác, lần này mình biết cô ta tên gì, cậu gọi nữ nhân đó là Yu Jimin. Nhất định mình nghe không lầm, nữ nhân đó chính là Yu Jimin. Cho nên hôm qua cậu giới thiệu Yu tiểu thư, mình rất ngạc nhiên.”

“Cậu uy hiếp Yu Jimin, bắt buộc phải rời khỏi người kia. Thậm chí còn bày ra một ít mưu kế ác độc hãm hại, vì muốn người kia chán ghét cô ta.”

“Nhưng cuối cùng, cậu thất bại, người kia yêu Yu Jimin, tin cũng chỉ tin một mình Yu Jimin. Mưu kế của cậu trong mắt hắn giống như trò hề.”

“Có một lần cậu đánh Yu Jimin, hắn thẹn quá hóa giận, bày kế hoạch muốn diệt trừ cậu, nhưng trong mắt cậu chỉ có tình yêu, ngây ngốc bị hắn lừa thê thảm. Đến cuối cùng, Kim gia không còn… Cậu… Cậu cũng không còn.”

“Mình biết, mình nói những chuyện này cậu sẽ không tin. Mới đầu mình cũng không tin, nhưng mình đã điều tra, người cậu hay gọi anh Cheonjin chắc là tổng tài tập đoàn Nam thị Nam Cheonjin, có một khoảng thời gian cậu luôn tìm cách ở bên cạnh hắn. Vì vậy mình liền tin. Còn Yu Jimin, đêm qua trở về mình cũng tra xét một chút, chính là nữ nhân mình gặp trong mộng.”

“Sở dĩ mình trở về là muốn ở bên cạnh cậu quan sát xem mọi chuyện có phải giống giấc mộng mình mơ thấy hay không. Nếu thật sự như vậy, mình sẽ tìm cách ngăn cản.”

“Nếu cậu đã hỏi, mình cũng không muốn giấu giếm. Cho dù cậu tin hay không tin, bây giờ mình rất nghiêm túc hỏi cậu, cậu thích Nam Cheonjin đúng không?”

Minjeong hơi hơi mỉm cười: “Do Won, hôm qua mình đã nói với cậu rồi, mình sẽ không thích người xấu như vậy đâu!”

Minjeong cho rằng Do Won cũng trọng sinh trở về, không nghĩ tới hắn chỉ mơ một giấc mộng.

“Thật sự? Mình nghĩ hôm qua cậu lừa mình.” Do Won nhẹ nhàng thở ra: “Không thích thì tốt, tuy không biết giấc mơ thật hay giả, nhưng sau này cậu cách xa Nam Cheonjin sẽ tốt hơn.”

“Không cần.” Minjeong uống cạn ly rượu, đối diện với Do Won nói: “Đã chết một lần, mình còn sợ cái gì?”

Minjeong cũng không gạt Do Won, đặc biệt khi biết hắn chuyển trường vì mình, Minjeong cảm động cực kỳ.

Đây là bạn nàng, bạn duy nhất của nàng.

Do Won như nhai sáp: “Chết, chết một lần?”

“Ân.” Minjeong gật đầu, thần sắc đạm nhiên tự mình rót thêm ly rượu, sau đó bình tĩnh nói với Do Won: “Giấc mộng của cậu là sự thật.”

Do Won không bình tĩnh như Minjeong, hắn phải dùng thời gian thật dài mới tiêu hóa lời Minjeong: “Nói như vậy…”

Thời điểm Do Won ngây người, Minjeong đã uống hết ba ly rượu, lại thêm một ly được rót vào bụng, nàng chọn hạ mi: “Mình trọng sinh trở lại.”

Di động vang lên, là tin nhắn Wechat của Jo Moon . Đêm đó hai người uống rượu sau đó trở thành bạn của nhau.

[ Jo Moon: Đồng học, lão sư cậu có liên hệ với em không?” ]

[ Minjeong: ? ]

[ Jo Moon: Dấu chấm hỏi là có ý gì? Liên hệ hay không liên hệ? ]

[ Minjeong: Một tiếng trước có nói chuyện điện thoại. ]

[ Jo Moon: Vậy em xem bây giờ gọi có bắt máy hay không? ]

Tuy Minjeong thích đối nghịch với Jo Moon, nhưng đề cập đến Jimin, Minjeong không dám làm sai, rời khỏi Wechat lập tức gọi cho Jimin. Điện thoại vang lên ba tiếng vẫn không có ai nhận, Minjeong lặp lại vài lần đều như cũ.

Lo lắng, Minjeong thông báo kết quả với Jo Moon, lại hỏi Jimin xảy ra chuyện gì.

[ Jo Moon: Không có gì, muốn liên hệ nhưng không được, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tìm em.]
[ Jo Moon: Đúng rồi, lúc trước nghe nói em tìm nhà mới cho Jimin. Địa chỉ đâu? Tôi qua đó nhìn xem.]

Minjeong không trả lời Jo Moon, bỏ di động vào túi, đứng dậy đầu cũng không quay lại nói với Do Won: “Do Won, mình có việc đi trước, hôm khác ăn cơm với cậu.”

Do Won còn chưa lấy lại tinh thần, phải qua mười phút sau phục vụ đem thức ăn lên, hắn mới phát hiện Minjeong đi rồi.

-------------------------  

Tác giả có lời muốn nói: Jo Moon: Ta giống như… Đã làm sai chuyện?

Minjeong: Không, Jo đại trợ công, ngươi không có!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro