Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

“Chị Jimin, chị…”

Đang lúc Minjeong muốn nói thêm gì đó, Jimin tay mắt lanh lẹ giơ tay bịch miệng nàng, cưỡng chế không cho ai kia tiếp tục nói bậy.

Jimin lại sợ không ngăn cản, phỏng chừng giây tiếp theo nghe được tin tức cô và Kim Minjae quen nhau từ miệng Minjeong.

Bởi vì động tác của Jimin làm khoảng cách giữa hai người kéo gần rất nhiều. Minjeong hít thở, khí tức mềm nhẹ khiến lòng bàn tay Jimin ngứa ngáy.

Bàn tay Jimin che mất khuôn mặt nhỏ nhắn của Minjeong, chỉ lộ hai con mắt tràn đầy nghi hoặc, cô phải kịp thời đánh vỡ ảo tưởng trong đầu nàng: “Kim tiểu thư, tôi nghĩ em hiểu lầm một số chuyện.”

Jimin cảm thấy cần thiết thảo luận vấn đề này với Minjeong: “Thứ nhất, Kim tiên sinh không xin tôi tới nhà làm lão sư cho em mà đó là tôi chủ động.”

Đêm Kim Minjae gặp Jimin ở quán bar, kỳ thật cô không uống say, thậm chí chuyện làm gia sư cho Minjeong cũng là do cô đề nghị.

Sau khi Minjeong xuất hiện, Jimin đã tra tin tức về nàng, bao gồm thành tích không mấy tốt. Cho nên… Những gì phát sinh tiếp theo đều thuận theo tự nhiên.

“Thứ hai, tôi không có hứng thú với Kim tiên sinh, cho nên Kim tiểu thư không nên gọi tôi là chị dâu.”

“Thứ ba…” Jimin trừng mắt nhìn thẳng vào mắt Minjeong, chậm rãi bỏ tay xuống, thấp giọng nói: “Em không cần lo… Chỉ cần em muốn, chúng ta cũng có thể bên nhau mỗi ngày.”

Hai chữ ‘Chị dâu’ đã bị Jimin tự động xem nhẹ.

“Ngôn ngữ tự do, Minjeong không chú ý nửa câu sau trong lời Jimin nói, mà chỉ dừng lại ở điều thứ hai, mặt mày nhăn nhúm giật mình hỏi: “Chị Jimin, chị không thích anh hai sao?”

Jimin: “………..”

Jimin lắc đầu phủ nhận, sợ không cho Minjeong đáp án kiên định, nàng sẽ nghĩ cô nói giỡn…

Minjeong lại vuốt dây chuyền trên cổ, giờ khắc này rốt cuộc cũng khẳng định từ trước đến nay nàng phỏng đoán sơ suất.

Minjeong xấu hổ, nàng biết, nữ chủ không thể nào dễ dàng thoát ly tình tiết vốn có. Minjeong vừa mới buông xuống ‘Jimin không có khả năng thích Cheonjin’ giờ lại bị nhắc lên.

Hơi hơi thè lưỡi che dấu xấu hổ, Minjeong thì thầm: “Thực xin lỗi chị Jimin, em còn tưởng… Còn tưởng chị có hảo cảm với anh hai.”

Jimin ngồi vào ghế đối diện, tự rót cho mình ly nước chanh: “Tại sao nghĩ tôi thích Kim tiên sinh?”

Rõ ràng mấy ngày nay, Minjeong mới là người tiếp xúc với Jimin nhiều nhất, còn với Kim Minjae chỉ là quen biết sơ giao. Jimin rất tò mò, tại sao Minjeong là có ý nghĩ… Không thực tế như vậy?

“Bởi vì, bởi vì…”

Minjeong suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra lý do chính đáng, cuối cùng rơi vào bế tắc, cắn nhẹ môi: “Vì anh hai rất thích chị Jimin.”

Jimin nhớ lại biểu tình lạnh lùng của Kim Minjae mỗi khi hai người gặp mặt, liền biết Minjeong lừa cô. Hơi hơi mỉm cười nhẹ trách mắng: “Kẻ lừa đảo!”

Sủng nịnh trong giọng nói làm Minjeong trố mắt, nhưng chỉ một giây Minjeong lại vô tâm suy đoán tâm tư Jimin, âm thầm lẩm bẩm: Được rồi, ở trong lòng Yu Jimin, ngoại trừ là người tham ăn, nàng còn trở thành kẻ lừa đảo.

Thật sự nàng không biết giải thích như thế nào với Jimin, đành phải lấy Kim Minjae làm cớ, sao có thể nói với Jimin: Bởi vì cô là nữ chủ, trừ phi đối với nàng có hứng thú, nếu không không thể nào đồng ý làm gia sư!

Thời gian kế tiếp, Minjeong tha thiết thay Jimin gắp thức ăn, vì muốn cải thiện ấn tượng bất lương trong lòng cô.

Minjeong nhiệt tâm phục vụ kết quả cuối cùng là hai người ăn gấp đôi so với ngày thường. Cho đến khi không thể nào ăn nữa, trong nồi chỉ còn chút rau.

Sau khi dọn dẹp xong, Jimin đưa Minjeong về nhà. Đi xuống lầu, xe Jimin đậu cách đó khoảng 50 mét, hai người cần phải đi qua đường.

Hiện tại là tám giờ tối, ánh trăng non kết hợp với ngôi sao lấp lánh trên đỉnh đầu, đèn đường xua tan hắc ám, bạch quang chiếu rọi trên mặt đất. Gió nhẹ phơ phất, thích ý nhàn nhạt lan tràn trong không khí.

Cách đó không xa có đôi tình nhân dẫn chó đi dạo, đột nhiên chú chó Phốc sóc nhỏ vùng vẫy chạy tới chỗ Minjeong và Jimin.

Vốn dĩ Minjeong không chú ý đến, nhưng nghe tiếng nữ chủ nhân gọi tên chú chó nhỏ, âm thanh quá mức quen thuộc, nàng liền quay đầu nhìn lại. Đôi tình nhân vừa vặn chạy đến, nhờ ánh đèn đường Minjeong nhìn rõ ràng dung mạo người trước mặt.

Không rét mà run Minjeong theo bản năng trốn sau lưng Jimin, hai tay ôm cánh tay cô, dùng sức nắm chặt.

Jimin cảm nhận đau đớn truyền từ cánh tay, cúi đầu nhìn xuống, thấy móng tay Minjeong bấm vào da mình, chung quanh móng tay nổi lên ấn ký màu trắng.

Nhưng Jimin không lên tiếng, ngược lại ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Minjeong, thấy nàng rũ đầu, theo tầm mắt Jimin thấy rõ đôi môi nàng run run, ngoài miệng còn tự lẩm bẩm đừng lại đây, đừng lại đây…

Chó con tới trước mặt Jimin thì ngoan ngoãn dừng lại, nam chủ nhân chạy đến nắm dây thừng, nói: “Ngượng ngùng, do tôi nắm không kỹ…” Khi đối diện với Jimin, nam chủ nhân kinh diễm trước dung mạo của cô.

Nữ chủ nhân đứng phía sau cũng thấy rõ gương mặt Jimin, đồng dạng, chứng kiến bộ dáng hoa si của bạn trai mình. Bước hai bước đến bên cạnh nam nhân, kéo lỗ tai hắn, nổi giận mắng: “Đừng thấy người đẹp thì đứng không vững, mau về nhà với tôi.” Hai người dắt chó vòng qua người Minjeong và Jimin đi thẳng, vậy mà tiếng mắng chửi vẫn chưa từng ngừng lại.

Nguyên nhân Jimin không ngăn cản hai người là vì cô cảm nhận rõ ràng cả người Minjeong run rẩy lạnh ngắt khi nghe tiếng mắng chửi của nữ nhân.

Jimin xoay người ôm Minjeong vào ngực, tay chậm rãi vuốt sau lưng nàng, chờ người trong lòng dần dần bình tĩnh, không còn run, cô mới thấp giọng hỏi: “Sợ chó?”

Minjeong ngước mắt.

Lúc này Jimin mới phát hiện tiểu bằng hữu khóc, hốc mắt hồng hồng, nước mắt đảo quanh, nhưng lại kiên cường đè ép không để rơi xuống.

Nghe Jimin hỏi, Minjeong quay đầu nhìn theo hướng đôi tình nhân rời khỏi, bóng dáng hai người đã sớm biến mất. Chậm rãi ngoái đầu lại, Minjeong đè nặng thanh âm trả lời: “Ân, từng bị cắn qua.”

Bất quá không phải bị chó cắn mà là nữ chủ chân nuôi chó.

Lúc đầu nghe được âm thanh Minjeong còn chưa xác định nhưng khi nhìn rõ bộ dáng, nàng mới chắc chắn gặp lại người kiếp trước hành hạ, đánh đập mình trong ngục.

Tức khắc, hình ảnh trước kiếp chịu đủ loại khuất nhục và chà đạp hiện ra trước mắt, thân thể Minjeong không ngừng run rẩy, miệng theo bản năng xin tha, thậm chí cơ thể không hề có vết thương cũng bắt đầu ẩn ẩn đau đớn.

Kiếp trước nàng quá yếu ớt, thế nên nhìn thấy lần nữa là sợ hãi vô tận, không có chút dũng khí đối diện.

Jimin ôn nhu xoa đầu Minjeong, nhẹ giọng trấn an: “Không phải sợ, mọi chuyện đã qua rồi.” Jimin an ủi, ước chừng qua nửa tiếng, cảm xúc Minjeong mới khôi phục hoàn toàn. Hai người ôm nhau dưới đèn đường đúng nửa tiếng.

Minjeong rời khỏi cái ôm ấm áp mới nhìn thấy tay Jimin bị mình nắm đến mức hiện ra vết đỏ, dấu móng tay in hằng trên làn da mềm mại, vết trảo dữ tợn đáng sợ, làm người khác thấy chói mắt.

Minjeong thẹn thùng: “Chị Jimin, xin lỗi, em không cố ý.”

Jimin nâng tay lên, vuốt ve dấu vết, ngoài miệng an ủi: “Không sao, ai kêu là người chị tốt của Tiểu Minjeong, chút chuyện nhỏ này vẫn có thể tiếp thu.”

Minjeong nghe càng thêm ngượng ngùng, mặt đỏ bừng đề nghị: “Em thổi thổi cho chị, thổi một lát sẽ tan.” Nàng nắm tay Jimin cúi đầu thổi nhè nhẹ.

Cảm nhận nhiệt khí bao phủ, Jimin rủ mắt nhìn Minjeong nổ lực chu miệng không ngừng thổi. Bất quá… Dấu tay không biến mất lại xuất hiện tầng tầng da gà.

Minjeong xấu hổ cười: “Chị Jimin, chị, chị rất mẫn cảm….”

Jimin điểm nhẹ vào trán Minjeong, hỏi: “Tâm tình tốt chưa?”

Minjeong sửng sốt, sau đó nặng nề gật đầu.

“Đi thôi, tôi đưa em về nhà.”

Jimin xoay người đi trước, Minjeong nhìn chằm chằm bóng dáng Jimin, trong lòng chỉ có một cảm khái: Cùng nữ chính làm bạn bè quả nhiên rất tốt. Sợ hãi thì được ôm áp, khổ sở sẽ được an ủi.

Minjeong về đến nhà đã 9 giờ 30 tối, vừa tiến vào cửa đúng lúc chạm mặt Kim Minjae tan ca. Nghĩ đến hành vi xấu hổ lấy Kim Minjae làm cớ, đột nhiên chân Minjeong cương cứng tại chỗ, không cách nào nhúc nhích.

Cuối cùng vẫn là Kim Minjae lên tiếng trước: “Bị đông cứng?”

Theo câu hỏi của Kim Minjae, Minjeong như được giải huyệt, khom lưng đổi dép lê rồi lắc đầu trịnh trọng nói: “Bị vẻ đẹp trai của anh làm sợ ngây người.”

Em gái thành công chọc Kim Minjae cười nhưng tươi cười cũng chỉ trong chớp mắt, hừ lạnh một tiếng: “Nịnh nọt!”

“Cái này là sự thật.”

Kim Minjae không muốn cùng nàng tiến hành biện luận, hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Minjeong lại gật đầu: “Ân, ăn lẩu với chị Jimin. Anh hai thì sao? Ăn chưa?”

Vốn dĩ Kim Minjae không đói bụng, nhưng thấy ánh mắt quan tâm săn sóc của Minjeong, lời nói bên miệng đổi thành: “Vẫn chưa ăn.”

Sau khi Minjeong nghe, nhanh chân bước vào phòng bếp: “Thật ra em cũng đói bụng, hiện giờ dì Han đã ngủ, để em xem dì Han có để cơm hay không, em sẽ hâm nóng lại.”

Bị nữ nhân kiếp trước gợi lại cơn ác mộng, cảm giác no cũng hoàn toàn biến mất.

Kim Minjae luôn đi làm về muộn, lúc nào dì Han cũng để cơm và thức ăn trong nồi, chỉ cần hâm nóng một chút là ăn được.

Nhưng hôm nay, Minjeong theo lẽ thường mở nồi điện ra, liền thấy bên trong chỉ còn chén dĩa trống không, tất cả đều bị ăn không còn một mảnh vụn.

Minjeong quay đầu đối diện với Kim Minjae đứng phía sau, nói: “Đoán xem có phải anh ba ăn hay không? Em đánh cược một ngàn, nhất định là vậy.”

Vừa mới dứt lời, thì Kim Sun mang theo dáng vẻ buồn ngủ đi vào phòng bếp mở tủ lạnh, lấy bình nước uống một hơi, có lẽ do nước quá lạnh đã đánh tan cơn buồn ngủ. Quay đầu thấy anh hai kính yêu và em gái bảo bối đang nhìn mình chằm chằm.

Kim Sun nhìn chén dĩa trống trơn, rồi nhìn hai người, nói: “Sao giờ này hai người mới về, lúc nãy đói quá nên em ăn cơm dì Han để lại rồi.”

Tầm mắt Kim Sun quét qua lại, nói: “Chắc chắn hai người đã ăn bên ngoài nên giờ không đói bụng.”

Kim Minjae: “…”

Kim Minjeong: “…”

Do Kim Sun không ở nhà thường xuyên, mà trước đó Minjeong lại trong quá trình giảm cân không ăn tối nên thường thường chỉ để lại cơm cho một mình Kim Minjae.

Nhưng chắc dì Han không ngờ, đêm nay ba anh em đều đồng lòng nhất trí! Ai cũng đói!

Cuối cùng Minjeong ra tay lục phòng bếp, kiếm được mấy gói mì ăn liền. Tay Kim Minjae chỉ thích hợp việc ký hợp đồng, còn Minjeong từ nhỏ mười ngón không dính nước, cho nên nhiệm vụ vĩ đại gian khổ như vậy tự nhiên rơi vào người Kim Sun.

Thời điểm Minjeong nhận mì từ tay Kim Sun, vỗ ngực bảo đảm: “Yên tâm, khả năng nấu nướng của anh có thể so với đầu bếp.”

Sau đó…

Dì Han bị đánh thức bởi mùi cháy khét, làm xong thức ăn khuya cho ba anh em rồi đi ngủ tiếp.

“Tiểu Minjeong, lần này chỉ là lỡ tay.” Kim Sun ăn đũa mì, cảm thấy xấu hổ nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, em phải đi G thị thi đấu phải không? Đúng lúc anh có hoạt động ở đó, chúng ta cùng đi thế nào?”

Thi đấu là trường học sắp xếp, ba ngày sau xuất phát đi G thị.

Minjeong tưởng tượng, đi với Kim Sun có thể tiết kiệm được nhiều thứ, lập tức gật đầu: “Hảo a.”

Ăn xong vì để đền bù thiếu xót trong việc nấu ăn, Kim Sun chủ động rửa chén. Minjeong trở về phòng, làm vệ sinh xong, nhắn tin chúc Jimin ngủ ngon mới lên giường ngủ.

Hương vị hủ bại u ám tràn ngập trong không gian, Minjeong ôm hai tay, yếu ớt bất lực ép sát trong góc.

Quyền cước không ngừng hạ xuống, căn bản Minjeong không cảm giác được thống khổ, vì nàng nghe được một trong số đó nói: “Chết rồi sao? Thật sự không cấm đánh đúng không? Nếu chết làm sao ăn nói với Nam thiếu gia?”

“Lo lắng cái gì? Ý của Nam thiếu gia không phải muốn nàng chết sao? Bất qua do nàng ta tự làm tự chịu, lại đắc tội Nam thiếu gia, nên đáng bị tan cửa nát nhà.”

“Hai người anh không phải do nàng liên tụy thì có biết bao nhiêu người muốn gả cho bọn họ? Bây giờ thì… Ha hả.”

“.….”

Càng ngày Minjeong càng nghe không rõ, trước mắt xuất hiện dãy ánh sáng, nàng theo bản năng nhắm mắt lại, khi mở mắt liền thấy Kim Minjae và Nam Cheonjin một đứng một ngồi.

Minjeong ngó trái ngó phải, không biết mình đang ở chỗ nào, đành đi tới đứng bên cạnh Kim Minjae.

Ngay khi Minjeong dừng bước, âm thanh Cheonjin vang lên, trong giọng nói mang theo tia điên cuồng không kềm chế được: “Không biết Kim đại thiếu gia tìm tôi làm gì?”

Minjeong nhìn Minjae, nàng cũng tò mò nguyên nhân anh hai tìm tên Nam nhân tra này.

Minjae ngưng mắt trầm trọng nói: “Buông tha Minjeong.”

Minjeong khó hiểu, nàng bị Nam nhân tra bắt khi nào? Anh hai đến đây chuộc người? Tại sao lại đơn thân độc mã tới?

Cheonjin nghe Minjae nói, hình như cảm thấy là chuyện cười, không nhịn được lớn tiếng ha hả: “Minjeong? Nàng ta ở trong ngục giam, tôi quản không được.”

Ngục giam? Đây không phải đời trước…

Minjeong nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên hiểu rõ bản thân đang ở đâu.

“Anh nghĩ tôi không biết tất cả đều do một tay anh sắp xếp sao?”

Thấy bộ dáng cao quý của Minjae, Cheonjin không muốn cùng hắn loanh quanh, nói thẳng: “Kim Minjae, đây là thái độ cầu xin người khác sao?”

Minjeong tức giận muốn kéo Minjae đi, phát hiện tay nàng trực tiếp xuyên qua thân thể Kim Minjae, lại phát hiện hai người có mặt trong văn phòng không nhìn thấy nàng.

Kim Minjae nhấp hạ miệng, chần chờ một giây rồi lên tiếng: “Xin… Xin Nam tổng… Buông tha Minjeong.”

Nam Cheonjin chuyển động bút máy trong tay, nói: “Quỳ xuống.”

Minjeong nhìn Cheonjin cười mỉa mai, anh nàng làm sao có thể…

Ý nghĩ chưa dứt, hai chân Kim Minjae cong lại, chậm rãi hạ người xuống. Thấy Kim Minjae ắp quỳ trên sàn, Minjeong vội vàng vọt tới bên cạnh Cheonjin, lớn tiếng gào khóc: “Anh, anh đang làm gì? Anh không được quỳ! Không phải anh đã nói nam tử hán chỉ quỳ lạy ba mẹ thôi sao… Anh… Anh…!!!”

Nhưng cho dù Minjeong gọi thế nào, cố gắng nắm tay Kim Minjae thế nào, Kim Minjae đều không cảm giác được sự tồn tại của Minjeong. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh hai mình quỳ trước mặt Nam Cheonjin, ngữ khí nói chuyện hoàn toàn đối lập ngày thường, buông bỏ tự trọng bản thân: “Cầu Nam tổng, buông tha Minjeong.”

Tuy hai chân Kim Minjae quỳ trên đất nhưng eo lưng vẫn thẳng đứng.

Hai mắt Minjeong đỏ hoe, không nhìn thấy cái gì, không gian mông lung, đột nhiên trước mặt xuất hiện hình ảnh chiếc xe thắng gấp, trước khi nổ tung nghe được Thẩm Tri Hành lẩm bẩm ‘Tiểu Minjeong’.

Minjeong không biết mình khóc bao lâu, mơ hồ nghe âm thanh anh Lee: “Cậu đừng uống nữa.”

“Tôi biết Tiểu Minjeong đi rồi, anh Minjae cũng rời khỏi, trong lòng cậu khó chịu. Nhưng cậu không thể dùng rượu sống qua ngày. Mau mau tỉnh táo lại, chấn chỉnh tinh thần.”

“Anh Minjae và Tiểu Minjeong không muốn thấy cậu như bây giờ! Cậu có thể sống vì hai người họ hay không? Tôi đã giúp cậu dò hỏi, mấy ngày nữa có đoàn phim khác tới đây, cậu đi theo bọn họ làm diễn viên lâm thời, cố gắng sinh hoạt, bắt đầu lại từ đầu.”

Thẩm Minjeong trợn mắt tìm kiếm chỗ phát ra âm thanh, nhìn thấy anh Lee ngồi xổm trên đất tận tình khuyên bảo người ngồi trên sô pha.

Minjeong có thể ngửi được, mùi rượu tràn ngập trong phòng. Chai rượu rỗng phân tán trên bàn, trên đất. Lại chuyển mắt đến người trên sô pha, râu ria xồm xàm, căn bản nhìn không rõ là ai.

Anh Lee nói rất nhiều, nhưng người nọ không hề có phản ứng, đứng dậy thở dài: “Ngày mai là thất đầu của Tiểu Minjeong, cậu đừng uống say còn đi hóa vàng mã cho nàng. Còn nữa, cậu mau cạo sạch râu trên mặt, tôi nhìn còn sợ huống chi Tiểu Minjeong, nàng sẽ không nhận ra.”

Anh Lee nói xong, lắc đầu rời khỏi. Không gian nhỏ hẹp, chỉ còn lại Minjeong và người trên sô pha.

Minjeong đi đến vị trí anh Lee lúc nãy, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm gương mặt đầy râu ria kia. Qua hồi lâu, người nọ mở mắt, đứng dậy cầm lấy chai rượu trên bàn uống một hơi, rồi chạy vào WC. Tiếng nước ào ào truyền ra, Minjeong ngồi đó chờ người râu ria đó xuất hiện lần nữa.

Ai ngờ… Người đi vào là tên râu ria, người bước ra lại là Kim Sun.

“Anh ba…” Hai mắt Minjeong lại đỏ lên.

Những gì anh Lee nói, Kim Sun nghe rõ tất cả. Anh Lee nói đúng, hắn phải sạch sẽ để đi gặp Minjeong, hóa vàng mã cho nàng, nếu không em gái vốn không thích hắn, thấy hắn không rửa mặt cạo râu chắc chắn sẽ càng chán ghét không cho tới gần.

Trên bàn có tấm hình gia đình, Kim Sun từ WC đi ra liền bước nhanh tới ôm ảnh vào ngực, vuốt vẻ mỗi người trong ảnh. Kim Sun ôm ảnh chụp ngồi suốt đêm, Minjeong cũng ở bên cạnh hắn cả đêm.

Hôm sau ánh sáng xuyên qua khe hở bức màn chiếu vào, Kim Sun mới bỏ khung hình xuống, sau khi rửa mặt xong thì rời khỏi nhà.

Minjeong không theo sau, vì nàng mệt, quá mệt… Nhìn bóng dáng Kim Sunrời đi, Minjeong chậm rãi nhắm hai mắt, khi nàng mở mắt lần nữa, đập vào mắt là phòng ngủ quen thuộc.

Minjeong lau lau khóe mắt, một mảnh ướt át.

Minjeong biết vì gặp lại nữ nhân kia nên nàng mới gặp ác mộng, mơ thấy anh hai đi cầu xin Nam Cheonjin, cùng tình cảnh anh ba sau khi nàng chết.

Kim Minjae vì nàng quỳ xuống, trên đường về nhà bị tai nạn xe. Kim Sun vì nàng mua say ngày đêm, bộ dáng lôi thôi lếch thếch, đâu còn là đại minh tinh sáng rọi. Cả hai người đều vì nàng mất đi kiêu ngạo vốn có.

Trái tim Minjeong đau đớn, mỗi khi hô hấp đều giống như có kim đâm sâu vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro