Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4


Đêm đó – Jeongin không tài nào ngủ được. Bình thường, sau một ngày dài bị Seungmin hành hạ với danh nghĩa "trợ lý", Jeongin sẽ đổ gục lên giường ngay lập tức, nhưng hôm nay thì không thể.

Lý do?

CẢNH TƯỢNG SEUNGMIN VÀ CRUSH ĐỐI ĐẦU NGAY TRƯỚC MẶT EM.

- Tại sao học trưởng lại trả lời kiểu mập mờ như vậy?!?

- Tại sao không phủ nhận luôn đi mà còn cười cười như thế?!?

- Tại sao crush lại có vẻ khó chịu khi nghe câu trả lời của Seungmin?!?

Jeongin lăn lộn trên giường, đầu óc quay cuồng.

Mỗi lần nhắm mắt lại, em lại thấy Seungmin nghiêng đầu, mỉm cười đầy ẩn ý khi crush hỏi "Rốt cuộc Jeongin là gì của anh?".

- "Cậu nghĩ sao?"

CÂU TRẢ LỜI ĐÓ!

SAO ANH TA CÓ THỂ TRẢ LỜI NHƯ VẬY???

MỘT CÂU HỎI TRẢ LỜI BẰNG MỘT CÂU HỎI LÀ SAO HẢ HỌC TRƯỞNG??? ������

Jeongin ôm đầu, quằn quại trên giường như con tôm luộc. Không thể chịu nổi nữa, em giật lấy điện thoại, mở tin nhắn của Seungmin, gõ một hàng chữ dài:

- "HỌC TRƯỞNG! HÔM NAY ANH TRẢ LỜI GÌ KỲ QUÁI VẬY??? LÀM ƠN GIẢI THÍCH CHO EM!!!"

Nhưng rồi... Jeongin lại xóa hết. Không được! Nhắn tin vậy nghe ngu ngốc quá! Em bấm lại:

- "Anh có thể nói rõ hơn không?"

Nhìn dòng tin nhắn này, Jeongin vẫn cảm thấy sai sai, lại xóa đi. Cuối cùng, em vứt điện thoại sang một bên, chùm chăn kín đầu, gào lên trong lòng:

- "THÔI KỆ! MAI GẶP NÓI SAU!!!"

...Nhưng sáng hôm sau, mọi thứ chỉ trở nên tệ hơn.

-----

Sáng hôm sau

Mắt thâm quầng, người lảo đảo như zombie, tinh thần suy sụp nghiêm trọng. Nhưng ngay khi vừa đặt chân vào giảng đường...

BÙM!

ĐÁM BẠN CỦA EM LAO ĐẾN.

NHƯ MỘT ĐÁM SĂN TIN ĐƯỢC CÀI ĐẶT CHẾ ĐỘ BÁO ĐỘNG.

Không để Jeongin có thời gian thở, đứa đầu tiên đã hét lên:

- "Jeongin! Hôm qua ở sân trường là sao vậy?!"

Jeongin: CHẾT RỒI!!!

Jeongin: LÀM SAO MÀ BIẾT TRẢ LỜI ĐÂY???

Đứa bạn số 2 lập tức chọc chọc vào vai em:

- "Nói nghe coi! Mày với Seungmin có gì hả?!"

Jeongin: "..."

Jeongin: ĐỪNG CÓ HỎI VẬY MÀ!!!

Bạn số 3 không bỏ lỡ cơ hội, nhướng mày hỏi tiếp:

- "Crush của mày có vẻ không vui lắm đó!"

Jeongin: "....."

Jeongin: BÂY GIỜ PHẢI TRẢ LỜI THẾ NÀO ĐÂY TRỜI ƠI!!!

Jeongin: NHÌN CÁC NGƯỜI HÓNG HỚT QUÁI GÌ MÀ NHIỆT TÌNH THẾ HẢ???

Cảm giác bị dồn đến chân tường, Jeongin mở miệng định thanh minh... nhưng chưa kịp nói gì, bạn số 4 đã bổ sung:

- "Khoan đã... Nhưng mà tao thấy Seungmin không phủ nhận gì luôn nha."

Jeongin: CHẾT RỒI!!!

Bạn số 5 nhíu mày đầy suy ngẫm:

- "Đúng đó, tao còn thấy ảnh cười nữa. LÀM GÌ CÓ AI CƯỜI THEO KIỂU ĐÓ KHI ĐƯỢC HỎI VỀ MỐI QUAN HỆ VỚI AI ĐÓ???"

Jeongin: "...."

Bạn số 6 vỗ vai em:

- "Ê Jeongin, hay là... học trưởng có ý gì đó với mày thật?"

Jeongin: "....."

CÁC BẠN CÓ THỂ ĐỪNG TUNG THUYẾT ÂM MƯU TRONG LÚC EM ĐANG HOẢNG LOẠN ĐƯỢC KHÔNG?!?!?

Đầu óc em đã đủ rối lắm rồi! Đừng ai hỏi nữa làm ơn!!! Jeongin đứng giữa vòng vây, tuyệt vọng gào thét trong lòng:

-"EM CŨNG KHÔNG BIẾT CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA ĐÂU HUHUUUU!!!"

Từ xa, có một người đang lặng lẽ quan sát cảnh tượng này. Kim Seungmin, anh tựa vào tường, nhìn Jeongin đang bị đám bạn tra hỏi, khóe môi khẽ cong lên, anh biết Jeongin đang rối lắm, và có vẻ như... anh đang rất thích thú khi thấy em như vậy.

- "Dễ thương thật."

Seungmin thầm nghĩ, rồi ung dung xoay người rời đi, để lại một Jeongin đang trong cơn hoảng loạn cực đại.

--------------------------------------------

Nếu như trước đây Seungmin chỉ "vô tình" xuất hiện xung quanh Jeongin, thì bây giờ... anh ấy công khai tiếp cận luôn. Mọi người trong trường đều có thể thấy điều này.

VÀ ĐÓ MỚI LÀ ĐIỀU ĐÁNG SỢ NHẤT!!!

Jeongin phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ, dù em có đi đâu, học trưởng cũng "vô tình" xuất hiện.

Không phải là một lần, không phải là hai lần.

MÀ LÀ CẢ TUẦN LIÊN TỤC!!! ������

Những hành động đáng ngờ của Seungmin bắt đầu ngày càng nhiều hơn.

Trường học – Những "sự trùng hợp" đáng sợ

Tình huống 1: Trên hành lang

Sáng hôm đó, Jeongin ôm cặp sách, cố gắng len lỏi giữa đám đông sinh viên để đến lớp. Mọi thứ vẫn bình thường... Cho đến khi một bàn tay vô tình chạm vào vai em, Jeongin giật bắn mình, quay phắt lại.

VÀ THẤY SEUNGMIN ĐỨNG NGAY SAU LƯNG.

- "A!" Jeongin lùi lại một bước theo phản xạ.

Seungmin chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu, ánh mắt thản nhiên như thể chuyện này chẳng có gì to tát.

- "Ồ? Là em à."

"LÀ EM À" CÁI GÌ??? ANH CỐ TÌNH LÀM EM GIẬT MÌNH ĐÚNG KHÔNG?!"

Không chỉ vậy, Seungmin còn hơi cúi xuống, nói với giọng trầm ấm nhưng đầy nguy hiểm:

- "Sao nhìn em hoảng sợ thế?"

"HOẢNG SỢ CŨNG PHẢI THÔI ANH ƠI!!!"

Jeongin lập tức "bỏ chạy" khỏi hiện trường.

Tình huống 2: Căng tin – Không gian riêng tư? Đừng mơ!

Jeongin đã cố gắng lảng tránh Seungmin, và em nghĩ rằng, căng tin là nơi an toàn.

SAI RỒI, HOÀN TOÀN SAI.

Buổi trưa, khi Jeongin đang cố gắng tập trung ăn uống, vờ như thế giới này không có gì bất thường, thì...một cái bóng quen thuộc xuất hiện ngay trước mặt.

Seungmin.

Anh kéo ghế, ngồi xuống bàn ngay cạnh Jeongin.

KHÔNG HỀ HỎI TRƯỚC.

KHÔNG CẦN AI MỜI.

CHỈ NGỒI XUỐNG RẤT TỰ NHIÊN.

MỌI NGƯỜI XUNG QUANH ĐỀU QUAY SANG NHÌN.

Jeongin suýt nghẹn nguyên miếng cơm trong miệng. ������

- "Học trưởng...?" Giọng Jeongin run run.

Seungmin thản nhiên mở nắp ly cà phê, nhấp một ngụm, rồi nhìn em.

- "Sao? Căng tin cũng không được ngồi à?"

"NHƯNG ANH NGỒI ĐÚNG BÊN CẠNH EM LÀ SAO???!"

Jeongin chỉ có thể cúi gằm mặt, tiếp tục nhét cơm vào miệng, giả vờ như không có gì xảy ra.

Nhưng Seungmin vẫn nhàn nhã ăn uống, không có ý định rời đi, tất cả mọi người xung quanh tiếp tục nhìn em, Jeongin muốn độn thổ ngay lập tức.

Tình huống 3: Thư viện – Một sự giúp đỡ đáng sợ?!

Hôm nay Jeongin phải mượn vài cuốn sách để làm bài tập, em đang loay hoay với đống sách to đùng, tay run run vì ôm quá nhiều thứ. Đúng lúc đó...một bàn tay khác chạm vào sách của em.

- "Đưa đây, tôi cầm giúp."

LẠI LÀ KIM SEUNGMIN.

Jeongin cứng đờ.

TẠI SAO ANH ẤY CÓ MẶT ĐÚNG LÚC NHƯ VẬY???

- "Học trưởng... Không sao đâu ạ! Em tự cầm được!" Jeongin vội lắc đầu, lùi lại.

Nhưng Seungmin đã cầm lấy nửa số sách trên tay em một cách rất tự nhiên.

- "Cầm một lúc nhiều thế làm gì? Đưa tôi."

Không phải hỏi, mà là một câu khẳng định.

VÀ ANH ẤY ĐÃ LẤY LUÔN.

Jeongin cứng đờ, hai tay trống không, không biết làm gì.

MỌI NGƯỜI TRONG THƯ VIỆN NHÌN QUA, CÓ VẺ SỐC.

CÓ ĐỨA BỊT MIỆNG THÌ THẦM: "Trời ơi, Seungmin giúp Jeongin kìa!"

Jeongin muốn CHẾT NGAY LẬP TỨC

Em lí nhí:

- "Cảm... cảm ơn ạ."

Seungmin nhìn em, nhếch môi cười nhẹ.

CÓ GÌ ĐÓ RẤT NGUY HIỂM!!!

Tình huống 4: Câu nói kết liễu Jeongin

Tệ nhất là một buổi chiều, khi Jeongin đang ngồi trong thư viện làm bài tập, Seungmin đột nhiên chống tay lên bàn, cúi xuống, nhìn em chăm chú, khoảng cách gần đến mức Jeongin có thể cảm nhận hơi thở anh ấy.

- "Em nghĩ tôi đang làm gì vậy?" ��

Jeongin: TOANG. TOANG. TOANG.

CÂU HỎI ĐÁNG SỢ NHẤT MỌI THỜI ĐẠI.

LÀM SAO MÀ BIẾT ANH ĐANG NGHĨ GÌ CHỨ???!!! Jeongin siết chặt cây bút, lắp bắp:

- "H-Học trưởng... Anh đừng có dọa em nữa màaaa!!!"

Seungmin cười nhẹ, thẳng lưng dậy, bỏ đi mà không nói thêm gì.

BỎ ĐI LUÔN!!!

CÒN JEONGIN THÌ CHẾT LÂM SÀNG.

LẠI CÁI KIỂU IM LẶNG ĐÁNG SỢ NÀY!!!"

RỐT CUỘC ANH TA ĐANG NGHĨ GÌ???

MÌNH CÓ THỂ TRỐN ĐƯỢC KHÔNG???

CÓ AI CỨU EM KHÔNG HUHUUUU!!!

------------------------------------------------------------

Sau cuộc đối đầu kỳ lạ giữa Seungmin và crush hôm trước, Jeongin bắt đầu nhận thấy một điều... RẤT KHÔNG ỔN.

Crush của em... đã thay đổi.

RẤT RÕ RÀNG.

VÀ ĐIỀU ĐÓ KHIẾN EM HOANG MANG TỘT ĐỘ.

Tình huống 1: Crush chủ động bắt chuyện nhiều hơn

Trước đây, mỗi lần gặp crush, Jeongin luôn là người bị động. Em chỉ dám lặng lẽ nhìn từ xa, thỉnh thoảng chào hỏi qua loa, crush cũng luôn lịch sự đáp lại, nhưng chưa bao giờ nói chuyện lâu, chỉ là xã giao, không hơn.

Nhưng giờ thì khác.

Buổi sáng hôm đó, Jeongin đang loay hoay nhét sách vào tủ đồ, thì một giọng nói trầm ấm vang lên ngay bên cạnh.

- "Jeongin, chào buổi sáng."

Jeongin đứng hình.....Crush... đang bắt chuyện với em?!!! Em quay phắt lại, mở to mắt, suýt chút nữa đánh rơi chùm chìa khóa.

- "Hả? À... chào buổi sáng ạ!" Jeongin lắp bắp, tim đập loạn xạ.

Nhưng chuyện không dừng lại ở đó, crush không rời đi ngay như mọi khi, cậu ấy tựa vào tủ đồ bên cạnh, khoanh tay, nhìn Jeongin một lúc lâu, rồi hỏi:

- "Dạo này cậu thân với học trưởng Seungmin lắm nhỉ?"

Jeongin sặc nước bọt.

- "Ơ?! Không có mà!!!" Em xua tay loạn xạ, suýt đánh rơi cả túi xách. ��

Crush khẽ nhíu mày, có vẻ suy nghĩ gì đó, rồi cậu ấy cười nhẹ:

- "Vậy à...nhưng mà..."

- "Hôm trước tôi thấy học trưởng trả lời có vẻ... lấp lửng nhỉ?"

Jeongin: TOANG TOÀN TẬP.

BẠN ƠI, CÓ CẦN GỢI LẠI CÁI KHOẢNH KHẮC XẤU HỔ ĐÓ KHÔNG??? ������

Jeongin lắp bắp:

- "Ch-chắc anh ấy chỉ đùa thôi! Không có gì đâu!"

Crush vẫn nhìn em, ánh mắt có chút khó hiểu, nhưng thay vì hỏi tiếp, cậu ấy chỉ cười nhẹ:

- "Ừ, vậy thôi, gặp cậu sau nhé, Jeongin."

Cậu ấy bỏ đi, để lại một Jeongin ĐỨNG CHẾT LẶNG TẠI CHỖ.

-"TẠI SAO LẠI HỎI MÌNH CHUYỆN ĐÓ?!?!"

Rõ ràng... có gì đó không bình thường.

Tình huống 2: Crush bắt đầu chủ động hơn?!

Buổi trưa, trong căng tin... Jeongin đang xếp hàng mua đồ ăn. Bình thường em chỉ đứng một mình hoặc với bạn bè, nhưng lần này....crush đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh.

CẬU ẤY CHỦ ĐỘNG ĐỨNG CẠNH JEONGIN.

Jeongin đơ mất ba giây, định vờ như không thấy, nhưng...crush quay sang, cười nhẹ:

- "Jeongin, có muốn ăn cùng nhau không?"

Jeongin: ĐỨNG HÌNH HOÀN TOÀN.

BÌNH TĨNH, BÌNH TĨNH...

CÓ PHẢI MÌNH ĐANG ẢO TƯỞNG KHÔNG?!!?

- "Chờ đã... có phải mình đang được crush để ý không?"

Tim đập loạn xạ, tay chân luống cuống, Jeongin lắp bắp:

- "Ơ... Ừ! Được ạ!"

Và thế là...lần đầu tiên trong đời, Jeongin được ngồi ăn chung với crush. Đầu óc em hoàn toàn trống rỗng, nhưng ngay khi Jeongin bắt đầu cảm thấy vui...có chuyện xảy ra.

Tình huống 3: Seungmin xuất hiện.

Jeongin và crush đang ngồi ăn, không khí có vẻ thoải mái hơn. Thế nhưng...một bóng dáng quen thuộc bước vào căng tin, Jeongin vừa gắp miếng thức ăn lên, chợt cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình....ngước lên....

SEUNGMIN.

Anh ấy đứng ở phía xa, hai tay đút túi quần, ánh mắt sắc lạnh.

RẤT RÕ RÀNG ANH ẤY ĐÃ THẤY JEONGIN NGỒI CÙNG CRUSH.

Nhưng thay vì tiến lại ngay...anh đứng đó, chỉ nhìn.

KHÔNG BIỂU CẢM.

NHƯNG ĐÁNG SỢ VÔ CÙNG.

Jeongin nuốt nước bọt, tim đập loạn xạ.

- "Mình... có cảm giác không ổn chút nào..."

Và đúng như em lo sợ...Seungmin bắt đầu bước đến. Mỗi bước chân của anh ấy như một hồi chuông báo động trong đầu Jeongin. Mình trốn đâu đây? Có kịp bỏ chạy không? Crush vẫn không nhận ra nguy hiểm đang đến gần, cậu ấy đang nói chuyện với Jeongin, thì....

SEUNGMIN KÉO GHẾ NGỒI XUỐNG BÀN CỦA HAI NGƯỜI.

Không hỏi, không báo trước.

NGỒI XUỐNG NHƯ MỘT ÔNG HOÀNG.

Crush ngước lên, nhìn Seungmin, ánh mắt thoáng bất ngờ, Seungmin chỉ thản nhiên nhấp một ngụm cà phê, nhìn lại.

KHÔNG AI NÓI GÌ.

Nhưng không khí căng thẳng rõ rệt, crush nhìn Seungmin, rồi nhìn Jeongin, Seungmin nhìn Jeongin, rồi nhìn crush và Jeongin cảm thấy như mình sắp bị hai người này BĂM RA THÀNH THỊT VỤN.

"Mình có phải là chiến trường của hai người này không vậy?!?!"

VÀ ĐÓ CHỈ MỚI LÀ KHỞI ĐẦU.

------------------------------------------------------------

Sau nhiều lần bị "cắt ngang" một cách không thể hợp lý hơn, Jeongin bắt đầu nghi ngờ. Rất nghi ngờ.

CỰC KỲ NGHI NGỜ. Không thể nào là trùng hợp được!!! Mỗi lần mình ở cạnh crush...Seungmin xuất hiện, mỗi lần crush bắt chuyện với mình....Seungmin cũng có mặt, thậm chí có những lúc, khi crush chỉ mới đi ngang qua mình... Seungmin cũng đã ở đó, nhìn từ xa với ánh mắt khó hiểu

.

NẾU NÓI ANH ẤY KHÔNG ĐỂ Ý THÌ AI MÀ TIN ĐƯỢC??? ��

Jeongin nằm dài trên bàn học, đầu óc quay cuồng, có khi nào... Seungmin đang ghen không?!

Nhưng điều đó quá vô lý!!! Anh ấy đâu có thích mình! Anh ấy chỉ thích trêu chọc mình thôi, đúng không? ĐÚNG KHÔNG?!? ������

Tình huống 1: Ánh mắt "sắc bén" của Seungmin

Sáng hôm đó, Jeongin đang ngồi trong lớp, cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng thật khó để tập trung, khi cảm giác được... có ai đó đang nhìn mình, khi liếc mắt ra hành lang....

SEUNGMIN.

Anh ấy đứng ở ngoài, tay đút túi quần, dựa nhẹ vào tường, nhìn thẳng vào Jeongin.

RẤT RÕ RÀNG.

Không rời mắt.

KHÔNG BIỂU CẢM.

CHỈ ĐỨNG ĐÓ NHÌN.

Jeongin suýt làm rơi cây bút trên tay.

HỌC TRƯỞNG, ANH NHÌN EM NHƯ VẬY LÀ CÓ Ý GÌ HẢ?!?!?

Trái tim Jeongin đập loạn xạ.

NHƯNG NGẠC NHIÊN HƠN LÀ—

Khi em quay sang nhìn crush, cậu ấy cũng có vẻ... không vui. Chờ đã... đây là cái tình huống gì vậy???

KHÔNG LẼ MÌNH ĐANG KẸT GIỮA HAI NGƯỜI NÀY???

CÀNG NGHĨ CÀNG THẤY NGUY HIỂM.

Tình huống 2: Seungmin vô tình chạm vào Jeongin (hay không?)

Giờ ra chơi, Jeongin quyết định đi mua nước, cố gắng hít thở để lấy lại bình tĩnh. Nhưng khi em vừa ra khỏi lớp...

BÙM.

SEUNGMIN ĐI NGANG QUA, VÔ TÌNH CHẠM VÀO VAI EM.

Nhưng cái "vô tình" này mạnh đến mức Jeongin suýt té ngửa ra sau.

- "Ối!"

Jeongin quay phắt lại.

SEUNGMIN CHỈ ĐỨNG ĐÓ, NHÚN VAI.

- "Ồ. Xin lỗi, không thấy em."

KHÔNG THẤY CÁI GÌ CHỨ ANH???

ANH TO GẦN 1M80 NHƯ VẬY, CÒN EM Ở NGAY ĐÂY, SAO MÀ KHÔNG THẤY ĐƯỢC HẢ??? ������

Nhưng trước khi Jeongin kịp phản ứng, Seungmin đã bước đi.

RẤT TỈNH.

CỨ NHƯ CHẲNG CÓ GÌ XẢY RA.

Chỉ để lại Jeongin ĐỨNG CHẾT LẶNG, KHÔNG HIỂU CHUYỆN GÌ ĐANG DIỄN RA.

Rốt cuộc anh ta đang muốn gì hả trời??? ������

Tình huống 3: Cắt ngang cuộc trò chuyện (một lần nữa?!)

Buổi trưa, Jeongin đang đứng cùng crush ở sân trường. Crush đang nói gì đó về câu lạc bộ thể thao, nhưng Jeongin chẳng thể tập trung nghe....vì... ở cách đó không xa, Seungmin đang đứng khoanh tay, nhìn về phía này.

RẤT LỘ LIỄU.

VÀ RẤT KHÓ HIỂU.

Anh ấy không tiến lại gần, không xen vào, chỉ đứng đó, quan sát.

NHƯ MỘT CON MÈO ĐANG RÌNH MỒI. ��

Crush cuối cùng cũng nhận ra Seungmin đang nhìn, cậu ấy dừng lại giữa chừng, quay sang hỏi Jeongin:

- "Học trưởng... đang nhìn cậu sao?"

Jeongin: CHẾT RỒI.

Phải trả lời thế nào bây giờ??? Nhưng trước khi em kịp tìm ra câu trả lời...Seungmin BƯỚC LẠI GẦN.

Bình tĩnh, nhàn nhã, như thể chuyện này chẳng có gì quan trọng.

BẦU KHÔNG KHÍ TRỞ NÊN CĂNG THẲNG TỘT ĐỘ.

Crush và Seungmin nhìn nhau, cả hai không nói gì, nhưng ánh mắt đó như có cả NGHÌN CÂU HỎI CHƯA ĐƯỢC TRẢ LỜI, Jeongin ĐỨNG GIỮA, MUỐN CHẠY THOÁT NGAY LẬP TỨC.

"CÓ PHẢI MÌNH ĐANG BỊ CUỐN VÀO MỘT CUỘC CHIẾN VÔ HÌNH KHÔNG???"

Seungmin chậm rãi nhìn Jeongin, cười nhẹ.

- "Em đứng đây làm gì?"

Jeongin: HẢ??? EM ĐỨNG ĐÂY THÌ CÓ GÌ SAI À?!?!? ��

Seungmin liếc qua crush một cái, rồi lại nhìn em.

RỒI NỞ NỤ CƯỜI NHẸ.

NHƯ THỂ ANH ẤY ĐANG BIẾT RẤT RÕ CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA.

NHƯ THỂ ANH ẤY ĐANG THÍCH THÚ NHÌN EM HOẢNG LOẠN.

Jeongin cảm giác như mình đang bị trêu đùa.

VÀ EM KHÔNG THÍCH ĐIỀU ĐÓ MỘT CHÚT NÀO!!!

TẠI SAO CHỈ CÓ MÌNH EM LÀ KHÔNG HIỂU CHUYỆN GÌ ĐANG DIỄN RA?!!!

CÂU HỎI LỚN NHẤT: SEUNGMIN ĐANG GATO ĐÚNG KHÔNG?!?!?

-------------------------------------------------

Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, Jeongin không thể chịu đựng thêm nữa. Em phải hỏi cho ra lẽ!

Không thể tiếp tục để bản thân bị xoay vòng vòng như thế này mãi được! Học trưởng Seungmin rốt cuộc muốn gì? Anh ta đang chơi đùa mình sao?! Hay là có ý đồ gì khác?!

CÀNG NGHĨ CÀNG PHÁT ĐIÊN.

Một buổi chiều định mệnh, Jeongin đi loanh quanh trong sân trường, lòng đầy bực bội. Từng câu nói mập mờ của Seungmin cứ vang lên trong đầu em.

- "Cậu nghĩ sao?"

- "Tôi có thể tin tưởng em sẽ giữ lời chứ?"

- "Nếu em thực sự muốn biết... Thì đợi tôi thêm một chút."

ĐỢI CÁI GÌ??? ĐỢI BAO LÂU??? ANH ẤY CÓ THỂ NGỪNG QUĂNG NHỮNG CÂU HỎI KHÓ HIỂU VÀ CHO EM BIẾT CHÍNH XÁC CHUYỆN GÌ ĐANG DIỄN RA KHÔNG???

Jeongin điên tiết đến mức suýt đá văng một viên sỏi trên đường đi.

Và rồi... em nhìn thấy anh ta....một mình bên hành lang, anh ấy đứng tựa vào lan can, ánh mắt hướng ra sân trường. Ánh hoàng hôn phủ lên người anh một lớp ánh sáng dịu nhẹ, khiến vẻ ngoài của Seungmin trông càng thêm hoàn hảo. Nhưng Jeongin chẳng còn tâm trạng nào để nghĩ về điều đó nữa.

ĐÂY LÀ CƠ HỘI TỐT NHẤT ĐỂ HỎI RÕ RÀNG.

Hít một hơi thật sâu, em bước đến trước mặt Seungmin, kiên quyết không để bản thân bị áp đảo bởi khí thế của anh. Seungmin dường như cảm nhận được sự hiện diện của em, chậm rãi quay đầu lại. Vẫn ánh mắt trầm tĩnh đó, vẫn dáng vẻ điềm nhiên, không chút hoảng loạn.

KHÁC HẲN VỚI JEONGIN LÚC NÀY—ĐANG ĐỨNG ĐÓ, TỨC ĐẾN MỨC MUỐN NỔ TUNG.

Em nhìn thẳng vào mắt anh, không chần chừ nữa.

- "Học trưởng, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?!"

Seungmin nhìn em một giây.

Hai giây.

Ba giây.

KHÔNG NÓI GÌ.

Chỉ nhìn chằm chằm vào em, như thể đang muốn xem thử em sẽ phản ứng thế nào, hư thể đang cố ý kéo dài sự im lặng này để chọc tức em, Jeongin cắn chặt răng, tay siết chặt quai balo. Anh ta lại cái kiểu này nữa, cái kiểu im lặng đáng sợ này.

CÁI KIỂU KHIẾN NGƯỜI KHÁC MUỐN PHÁT ĐIÊN!!!

Và rồi... cuối cùng, sau một khoảng im lặng dài như cả thế kỷ, Seungmin khẽ cười, một nụ cười đầy bí ẩn.

- "Vậy em nghĩ sao?"

BÙM.

JEONGIN BÙM NỔ, KHÔNG CHỊU NỔI NỮA RỒI.

- "ANH CÓ THỂ ĐỪNG LUÔN TRẢ LỜI THEO CÁCH KHIẾN NGƯỜI KHÁC MUỐN PHÁT ĐIÊN ĐƯỢC KHÔNG?!?!"

Jeongin gần như hét lên, thu hút sự chú ý của vài sinh viên đi ngang qua.

NHƯNG EM CHẲNG THÈM QUAN TÂM NỮA, EM ĐÃ BỊ CHỌC ĐẾN PHÁT KHÙNG RỒI. TẠI SAO ANH ẤY KHÔNG BAO GIỜ TRẢ LỜI THẲNG VÀO VẤN ĐỀ??? TẠI SAO LÚC NÀO CŨNG MẬP MỜ, LÚC NÀO CŨNG VÒNG VO??? EM CHỈ MUỐN BIẾT SỰ THẬT THÔI MÀ...HUHUHU

Nhưng Seungmin chỉ đứng đó, rất điềm nhiên, như thể việc Jeongin mất bình tĩnh là điều anh ấy đã đoán trước. Rồi anh nhẹ nhàng nói tiếp, giọng trầm thấp đầy ẩn ý:

- "Nếu em thực sự muốn biết..."

Jeongin ngẩng lên, tim đập mạnh.

LẦN NÀY ANH ẤY SẼ NÓI RA SỰ THẬT SAO?!

Seungmin cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt em, giọng nói trầm thấp khẽ vang lên:

- "Thì đợi tôi thêm một chút."

HẢ?! ĐỢI CÁI GÌ??? ĐỢI BAO LÂU??? ANH CÓ THỂ NÓI RÕ HƠN ĐƯỢC KHÔNG???

Nhưng trước khi Jeongin kịp hỏi thêm, Seungmin đã vươn tay xoa đầu em một cách rất tự nhiên, rồi quay lưng bỏ đi.

RẤT TỈNH.

NHƯ THỂ CHƯA CÓ CHUYỆN GÌ XẢY RA.

ĐỂ LẠI JEONGIN ĐỨNG ĐÓ, NÃO ĐANG CHẾ BIẾN ĐẾN MỨC SẮP NỔ.

ANH TA LẠI CHƠI CÁI GÌ NỮA ĐÂY???

TẠI SAO CHỈ CÓ MÌNH EM LÀ KHÔNG HIỂU GÌ HẾT VẬY???

Seungmin, rốt cuộc anh muốn gì???

----------------------------------------

Việc lồng icon mệt quá, bỏ trên word thì không hiện, mang lên đây lại phải edit lại 😵‍💫😵‍💫

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro