Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Jeongin bước vào trường trong trạng thái không thể thê thảm hơn. Mắt thâm quầng, bước chân lảo đảo, tinh thần chạm đáy, như thể cả đêm qua đã chiến đấu với một trận đại chiến sinh tử nào đó.

Mình có ngủ nổi đâu mà... 😭

Sau màn ký vào hợp đồng bán linh hồn với Seungmin tối qua, Jeongin nằm trằn trọc suốt cả đêm, tưởng tượng học trưởng sẽ bắt mình làm gì trong "hợp đồng bất đắc dĩ" này.

 Kịch bản 1:

- Làm bài tập hộ Seungmin?!

- Nhận điểm danh hộ anh mỗi ngày?!

- Trở thành "tay sai" cá nhân của học trưởng?!

 Kịch bản 2:

- Mang cà phê đến lớp mỗi sáng, nịnh nọt như trợ lý CEO?!

- Bê vác đồ đạc cho học trưởng mỗi khi anh ấy búng tay?!

- Trở thành người phục vụ riêng chỉ để... giúp anh ấy tìm bút bị rơi?!

 Kịch bản 3 (tệ nhất):

- BỊ BẮT DỌN PHÒNG KÝ TÚC CHO ANH ẤY!!! 😱😱😱😱

- Học trưởng lúc nào cũng bảnh bao vậy có khi nào là vì có cả tá đàn em dọn dẹp hộ không?!

Jeongin rùng mình, tự vỗ vào mặt để xua đi những suy nghĩ đáng sợ.  Không thể nào! Mình chỉ là một sinh viên bình thường, không thể làm osin cả tháng được! 😭

----------------

Khi Jeongin vừa lết xác đến gần giảng đường, điện thoại bất ngờ rung lên.

Tin nhắn từ Seungmin:

"Đến thư viện, ngay bây giờ."

😨😨😨

Jeongin đứng khựng lại, hồn bay phách lạc.

- "Đến thư viện"?!

- "Ngay bây giờ"?!

Có ba khả năng:

- Seungmin cần người lấy sách hộ. (Khả thi.)

- Seungmin muốn ôn bài cùng mình. (Hơi lạ, nhưng vẫn chấp nhận được.)

- Seungmin bắt mình học hộ cho ảnh?! (CÁI GÌ?!)

Jeongin ôm đầu, tràn đầy tuyệt vọng, anh ấy muốn mình làm gì đây? Học trưởng à, xin anh nương tay với em! 😭

Nhưng dù lo lắng đến đâu, em cũng không có quyền từ chối. Thế là, bước chân run rẩy, Jeongin lê lết về phía thư viện, như thể một phạm nhân đang trên đường đến pháp trường.

Huhu... Có ai cứu em với...! 😭😭

TẠI THƯ VIỆN

Khi bước vào thư viện, Jeongin cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Bên trong khá vắng người, chỉ có một số sinh viên đang cắm cúi vào đống tài liệu, tiếng lật sách và tiếng bút viết sột soạt vang lên trong không gian yên tĩnh. Nhưng tất cả những điều đó không quan trọng, điều quan trọng là Seungmin đang ngồi ở kia. Góc gần cửa sổ, dưới ánh nắng nhẹ buổi sáng, Seungmin ngồi dựa lưng vào ghế, tay lật từng trang sách một cách chậm rãi, vẻ mặt ung dung như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Một tay anh đặt hờ trên bàn, tay còn lại tựa cằm, đôi mắt chăm chú vào những dòng chữ in trên trang giấy, không hề vội vã, cũng không có vẻ như đang đợi ai cả.

Hoàn toàn bình thản.

Hoàn toàn thư thái.

Hoàn toàn... không giống như một người hôm qua vừa đe dọa đàn em phải làm "trợ lý bất đắc dĩ".

- Tại sao người gây chuyện lại có thể thoải mái như thế này chứ?! 😨

Jeongin nuốt nước bọt, lén lút thò đầu vào thư viện quan sát thêm ba giây nữa, rồi mới rón rén bước lại gần, như một chú chuột nhỏ đang cố tránh xa nanh vuốt của con mèo lớn. Cố lên! Chỉ cần nghe nhiệm vụ là gì rồi rút lui nhanh! Đừng để bị lừa, đừng để bị dụ, đừng để bị nắm thóp nữa! Sau khi lấy hết can đảm, em đứng ngay trước bàn Seungmin, giọng nhỏ đến mức gần như thì thầm:

- "Học trưởng... em đến rồi ạ..."

 Không phản ứng, Seungmin không ngẩng lên ngay, anh lật thêm một trang sách. Jeongin căng thẳng nín thở, cảm giác như mình vừa bước vào lãnh địa của một kẻ nguy hiểm. Mãi đến lúc Seungmin đọc xong một đoạn, anh mới bình thản ngước lên, đôi mắt sẫm màu lướt qua Jeongin trong một giây, rồi...

Nở một nụ cười nhàn nhạt.

- "Tốt, ngồi xuống."

Jeongin run rẩy kéo ghế, tim đập thình thịch, lòng gào thét:

- Làm gì có ai đi làm trợ lý mà sợ sệt như mình chứ?! Huhu! 😭😭

Sau khi đã đảm bảo em ngồi ngay ngắn đối diện mình, Seungmin gấp sách lại, đặt lên bàn, khoanh tay trước ngực, ánh mắt bình thản nhưng không kém phần nguy hiểm.

- "Từ giờ trở đi, em sẽ là trợ lý riêng của tôi trong một tháng."

BÙM!!!

💥💥💥  

Jeongin đông cứng ngay lập tức, mắt trợn tròn, suýt nữa bật ngửa khỏi ghế.

- "CÁI GÌ CƠ?!?!?!" 😱😱😱

Seungmin nghiêng đầu, gương mặt vẫn không có chút biểu cảm nào gọi là áy náy.

- "Sao? Em không đồng ý à?"

ĐỒNG Ý CÁI GÌ MÀ ĐỒNG Ý!!!

Jeongin há hốc miệng, muốn phản kháng nhưng lại không dám, chỉ có thể ngồi đó há mồm như cá mắc cạn, đầu óc xoay vòng vòng.

Không phải chứ?! Một tháng??? Anh ấy có nhầm không vậy?! Sao nghe như kiểu mình vừa ký hợp đồng nô lệ vậy hả trời?! 😭

Nhưng trước khi Jeongin kịp bùng nổ, Seungmin nhẹ nhàng nhấc tay lên, hờ hững bổ sung thêm:

- "Đừng lo, tôi sẽ không bắt em làm những thứ quá khó đâu."

Nghe vậy, Jeongin cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Ừm, chắc chỉ là mấy việc lặt vặt thôi nhỉ?

- "Chỉ là lấy sách hộ tôi ở thư viện, mang cà phê đến lớp mỗi sáng, giúp tôi ghi chép bài vở khi tôi bận..."

 Ờm... nghe cũng không quá đáng lắm.  Nếu chỉ vậy thì chịu đựng một tháng chắc cũng được. Nhưng rồi, Seungmin bình thản bổ sung thêm một câu.

- "...và bất cứ thứ gì khác tôi yêu cầu."

💥💥💥💥💥  

TOANG TOÀN TẬP!!!

Jeongin đơ người như tượng, não bộ ngừng hoạt động trong ba giây.

"HỌC TRƯỞNG!!! CÂU CUỐI CÙNG NGUY HIỂM QUÁ!!!" 😨

Nhưng Seungmin chỉ nhún vai, thản nhiên như không.

- "Tôi nói rồi, đừng lo."

- "Tôi sẽ không bắt em làm gì quá đáng đâu."

- "...Hoặc có thể."

💥💥💥  

Jeongin cảm giác máu dồn lên não, cả người lạnh toát, linh hồn sắp rời khỏi thể xác.

HỌC TRƯỞNG!!! SAO ANH LÚC NÀO CŨNG ĐỂ LẠI NHỮNG CÂU GÂY SỢ HÃI VẬY HẢ?!? 😭

Nhưng vẫn chưa hết.....Seungmin bất ngờ nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén hơn một chút, nụ cười vẫn nhàn nhạt nhưng đầy nguy hiểm.

- "À, đúng rồi."

Jeongin giật mình, cả người căng cứng như sắp nghe thêm một cú sốc nữa.

Seungmin chậm rãi nói:

- "Tôi có thể tin tưởng em sẽ giữ lời chứ?"

Khí lạnh bao trùm, không gian im lặng đến đáng sợ, Seungmin đang nhìn thẳng vào mắt Jeongin.

ÁP LỰC CỰC ĐẠI!!!

Jeongin nuốt nước bọt cực mạnh, cổ họng nghẹn lại, tay siết chặt gấu áo, cố gắng không bùng nổ. Lạy trời, lạy Phật, lạy tất cả các vị thần linh! Con không dám trái ý học trưởng!!! Cuối cùng, em rưng rưng gật đầu, giọng nói yếu ớt như con thỏ nhỏ sắp bị sói ăn thịt:

- "...Dạ... Em... đồng ý..." 😭

Ngay giây phút đó....Seungmin khẽ cười. Một nụ cười đầy hài lòng, bí hiểm, và nguy hiểm.

- "Tốt, vậy từ giờ, em là người của tôi."

💥💥💥💥💥

Ơ HƠ???

"ĐỢI ĐÃ HỌC TRƯỞNG, CÂU ĐÓ NGUY HIỂM QUÁ!!!" 😨😨😨😱😱😱

--------------------------------------------------

Làm trợ lý cho Seungmin chưa đầy một tuần, Jeongin đã nhận ra một sự thật đau lòng. Không, không phải đau lòng nữa, mà là kinh khủng đến mức muốn bật khóc.

HỌC TRƯỞNG KIM SEUNGMIN—HOÀN—TOÀN—KHÔNG—CẦN—TRỢ LÝ!!!

Mỗi ngày, Jeongin bị sai vặt với những nhiệm vụ hoàn toàn... VÔ LÝ.

Nhiệm vụ số 1: Lấy sách hộ Seungmin.

Một ngày nọ, Seungmin gửi tin nhắn:

- "Lấy giúp tôi cuốn 'Tâm lý học xã hội' ở thư viện. Kệ thứ ba từ cửa, hàng trên cùng."

Jeongin thở dài, lê lết đến thư viện, mất nửa tiếng để tìm cuốn sách, sau đó cẩn thận mang đến lớp học của Seungmin. Nhưng khi em vừa đặt cuốn sách lên bàn, Seungmin ung dung ngước lên, cười nhẹ:

- "À, tôi đổi ý rồi. Không cần nữa."

😨😨😨

CÁI GÌ CƠ?????

Nhiệm vụ số 2: Mang cà phê cho học trưởng.

Sáng nào Jeongin cũng phải lết xác đến quán cà phê, mua một ly Americano theo đúng yêu cầu của Seungmin, rồi mang đến tận lớp cho anh ấy. Mỗi lần đưa cà phê, em chỉ mong anh ấy nói một câu "Cảm ơn" thôi cũng được. Nhưng không, Seungmin chỉ thản nhiên nhận lấy, nhấp một ngụm, rồi quay sang tiếp tục đọc sách như thể em là nhân viên giao hàng. Không thèm nhìn em, không thèm nói gì, giống như việc em có xuất hiện hay không cũng chẳng quan trọng. 😭

 Nhiệm vụ số 3: Đưa bút cho Seungmin.

Một lần khác, khi đang ngồi học trong thư viện, điện thoại của Jeongin rung lên.

- "Jeongin, đưa tôi cái bút."

Em chớp mắt nhìn quanh.

CÁI BÚT ANH ẤY CẦN LẤY—NẰM NGAY TRƯỚC MẶT ANH ẤY, CÁCH CHƯA ĐẾN 5CM!!!

😨😨😨  

Jeongin bất lực đến mức suýt khóc tại chỗ.

- "HỌC TRƯỞNG!!! ANH DUỖI TAY LÀ LẤY ĐƯỢC MÀ!!!" 😨😨😨

Nhưng Seungmin chỉ chậm rãi liếc em một cái, giọng điệu bình tĩnh đến phát sợ:

- "Không phải em là trợ lý sao? Trợ lý thì phải làm đúng nhiệm vụ của mình."

😨😨😨  

Jeongin nghẹn họng, vừa muốn đập bàn, vừa muốn quỳ xuống đất xin nghỉ việc ngay lập tức.

- HỌC TRƯỞNG!!! ANH ĐANG HÀNH HẠ EM ĐÚNG KHÔNG???!!! 😭😭😭😭😭

---

�� Mỗi lần Jeongin phàn nàn...

Mỗi khi em thể hiện sự bất mãn, Seungmin chỉ nhún vai, nở một nụ cười nhẹ đến mức muốn chọc tức người khác.

- "Tôi có trợ lý, tất nhiên phải tận dụng rồi."

������

Jeongin muốn nổ tung.

- ANH CÓ CẦN QUÁ ĐÁNG NHƯ VẬY KHÔNG HẢ??? 😭😭

Nhưng vấn đề là...Seungmin không bao giờ nhờ ai khác, không ai khác bị sai vặt, chỉ có mình Jeongin, mọi việc dù nhỏ hay lớn, Seungmin cũng chỉ tìm đến em. Thậm chí có những lúc, anh ấy hoàn toàn có thể tự làm, nhưng vẫn cố tình nhờ em, khoan đã... Có gì đó sai sai... Jeongin bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc hơn.

Nếu thực sự cần trợ lý, tại sao Seungmin không chọn ai khác? Tại sao tất cả những việc này đều có vẻ... rất tùy hứng? Có khi nào... học trưởng chỉ đang cố tình giữ em bên cạnh không? Nhưng trước khi Jeongin có thể nghĩ thông suốt, Seungmin lại tiếp tục sai vặt em bằng một nhiệm vụ mới.

- "Jeongin, mang túi tôi đến phòng học A204."

Túi của Seungmin...đang đặt trên bàn... NGAY TRƯỚC MẶT ANH ẤY.

😵‍💫😵‍💫😵‍💫😵‍💫

ĐỦ RỒI!!!

Jeongin nghiến răng ken két, giật lấy cái túi, hậm hực đặt xuống bàn trước mặt Seungmin, gằn giọng:

- "HỌC TRƯỞNG, ANH ĐỊNH CHƠI EM ĐẾN KHI NÀO HẢ?!"

Seungmin bình tĩnh cầm lấy túi, mỉm cười đầy ẩn ý:

- "Ai biết được."

TUYỆT VỌNG

----------------------------------------------------------------------

Ban đầu, Jeongin nghĩ rằng có thể lặng lẽ hoàn thành tháng "nô lệ" này mà không ai hay biết. Nhưng đời không như là mơ, chỉ mới một tuần trôi qua, cả trường đã bắt đầu bàn tán về em. Mọi chuyện bắt đầu từ những người bạn cùng lớp.

Một buổi trưa, khi Jeongin đang lặng lẽ ăn cơm, một đứa bạn đột nhiên chống cằm nhìn em chằm chằm, ánh mắt tò mò như đang nhìn sinh vật ngoài hành tinh.

- "Jeongin, dạo này cậu với học trưởng Seungmin thân nhau ghê ha?"

 Jeongin lập tức sặc cơm. 

 Bạn số 2 chen vào:

- "Ừ, tao cũng thấy! Bữa trước đi ngang thư viện, thấy mày với ảnh ngồi chung bàn."

- "Hôm qua lại thấy mày đưa cà phê cho ảnh."

- "Sáng nay tao đi ngang hành lang, ảnh nhắn tin kêu mày qua lớp ảnh, đúng không?"

Bạn số 3 hùa theo:

- "CÁI GÌ?!" 😱

- "Không lẽ... hai người có gì đó?!"

Jeongin đông cứng, cả người chết sững như bị sét đánh.

- GÌ MÀ "CÓ GÌ ĐÓ"?!? KHÔNG CÓ GÌ HẾT!!! 😭😭😭

Bạn số 4 kết luận:

- "Mày làm trợ lý thật á? Học trưởng có bao giờ cần trợ lý đâu!"

������

Jeongin cắn đũa, nước mắt lưng tròng.

- Mấy người có biết là em bị ép buộc không hả?! 😭😭

Nhưng chuyện không chỉ dừng lại ở lớp học...tin đồn bắt đầu lan rộng khắp trường.

Ở hành lang:

- "Ê, dạo này thấy Seungmin hay đi chung với cậu nhóc năm nhất đó ha?"

- "Ờ, kỳ lạ ghê. Trước giờ Seungmin có bao giờ dính dáng đến đàn em đâu."

- "Cậu nhóc đó là ai vậy? Nhìn dễ thương ghê."

Trong thư viện:

- "Hôm bữa tao thấy Seungmin cười với nhóc đó nha."

- "Hả? Không thể nào! Seungmin mà cũng có lúc cười á?!"

- "Cười thật mà! Không tin hỏi chị nhân viên quầy sách đi!"

Thậm chí cả căng tin cũng không yên.

- "Có khi nào Seungmin thích trêu đùa Jeongin không?"

- "Ai mà biết được... Nhưng rõ ràng cậu nhóc đó rất đặc biệt."

- "Trợ lý hay là gì khác?!"

Jeongin muốn độn thổ ngay lập tức.

- KHÔNG PHẢI NHƯ MỌI NGƯỜI NGHĨ ĐÂU!!! 😭😭😭

Nhưng đau đớn hơn nữa là...các nữ sinh hâm mộ Seungmin cũng bắt đầu để ý đến em. Một ngày nọ, khi Jeongin đang lấy sách trong thư viện, em chợt cảm nhận có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Quay lại, em hoảng hồn khi thấy một nhóm nữ sinh đứng cách đó không xa, thì thầm với nhau.

- "Cậu nhóc đó là ai? Sao lại thân với Seungmin vậy?"

- "Nhìn cũng dễ thương... Nhưng không thể nào đâu, đúng không?"

- "Không phải chứ?!?"

Jeongin đổ mồ hôi hột, run rẩy nhét sách vào túi rồi cắm đầu bỏ chạy.

Đến mức ngay cả lúc đi vệ sinh cũng không yên.

Trong nhà vệ sinh, khi Jeongin đang rửa tay, em nghe hai sinh viên đứng bên cạnh nói chuyện.

- "Ê, mày có nghe tin chưa? Học trưởng Seungmin dạo này có đàn em đi theo kìa."

- "Tao nghe rồi! Mày nghĩ sao? Là thật hay chỉ là tin đồn?"

- "Ai mà biết. Nhưng tao thấy có gì đó kỳ lạ thật."

Jeongin vừa rửa tay vừa nín thở, cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của mình đến mức tối thiểu. Nhưng đúng lúc đó...cửa nhà vệ sinh mở ra, một dáng người cao ráo, quen thuộc bước vào.

 KIM SEUNGMIN.

Jeongin hét lên trong lòng.

" KHÔNG KHÔNG KHÔNG! ANH ẤY MÀ CŨNG VÀO LÚC NÀY THÌ CHẮC MÌNH NGẤT LUÔN QUÁ!"

Seungmin đi đến bồn rửa tay ngay cạnh Jeongin, mở vòi nước một cách điềm tĩnh, như thể hoàn toàn không nghe thấy tin đồn đang lan rộng về mình. Jeongin đứng cứng đơ, không dám thở mạnh, hai sinh viên vừa nói chuyện cũng im bặt, không khí trong phòng vệ sinh đột nhiên trở nên cực kỳ căng thẳng, Seungmin rửa tay xong, lặng lẽ lấy khăn giấy lau tay, rồi...liếc nhìn Jeongin qua gương....em giật bắn người, suýt nữa nhảy dựng lên.

- "Học trưởng..."

 Seungmin nhẹ nhàng nghiêng đầu, nở một nụ cười thoáng qua.

- "Chuyện gì?"

 Jeongin lắp bắp:

- "Tin đồn... Anh biết rồi đúng không?" 

Seungmin gấp khăn giấy, ném vào thùng rác, quay người lại, nhàn nhã đáp:

- "Ừ."

 Jeongin nín thở, chờ đợi xem anh sẽ nói gì tiếp theo, nhưng Seungmin chỉ chậm rãi rời đi, bỏ lại một câu khiến em CHẾT LẶNG:

- "Nếu em lo lắng đến vậy... thì cứ giải thích đi."

������

Jeongin há hốc miệng, không nói nên lời.

😭😭 ANH TA CÓ Ý GÌ???

😭😭 HỌC TRƯỞNG, SAO ANH CÓ THỂ THẢ NỔI EM NHƯ VẬY ĐƯỢC?!?

😭😭 EM ĐANG BỊ HIỂU LẦM ĐÓ ANH CÓ BIẾT KHÔNG HẢ!!! 😭😭😭😭

Jeongin sụp đổ hoàn toàn.

- "KHÔNG ĐƯỢC!!! PHẢI GIẢI THÍCH!!!" 🔥🔥🔥

--------------------------------------------------------------

Suốt mấy ngày qua, Jeongin bận rộn với việc dập tắt tin đồn đến mức không có thời gian suy nghĩ về crush của mình. Đối phó với Seungmin đã quá đủ mệt, bị bạn bè vặn hỏi cũng là một cực hình, bây giờ còn phải lo đính chính với cả trường rằng KHÔNG có gì với học trưởng?! Mình còn chưa kịp tỏ tình với crush đã bị gán ghép với người khác rồi sao?! 😭😭

 Đúng lúc đó...một giọng nói quen thuộc vang lên ngay sau lưng em.

- "Jeongin?"

😱😱😱😱

Jeongin đứng khựng lại ngay lập tức.

Giọng nói này...là người ấy....là crush mà em đã thích từ lâu....là người mà em đã âm thầm theo dõi suốt cả năm nay....là người mà em ĐỊNH tỏ tình nhưng lại gọi nhầm Seungmin!!!

😵‍💫😵‍💫😵‍💫😵‍💫

Jeongin quay đầu lại, chớp mắt nhìn crush, cảm giác như thế giới sắp sụp đổ. Người ấy đang nhìn em với ánh mắt lấp lửng, như thể muốn hỏi điều gì đó nhưng vẫn còn phân vân.

- "Dạo này cậu và học trưởng Seungmin... thân nhau nhỉ?"

😱😱😱😱😱😱😱😱😱

TOANG RỒI TOANG RỒI TOANG RỒI!!!

Jeongin há hốc miệng, tim đập như muốn nhảy ra ngoài.

-KHÔNG! SAO CRUSH CŨNG HỎI VẬY?!? 😱😱😱😱

Không được! Phải giải thích ngay! Phải nói rõ rằng đây chỉ là một sự hiểu lầm! Mình không thể để crush nghĩ sai về mình được!!! Jeongin há miệng, sắp sửa thốt ra một câu gì đó...nhưng, một giọng nói trầm ấm khác bất ngờ chen vào.

- "Chúng tôi có chuyện riêng, cậu quan tâm làm gì?"

😱😱😱😱

Kim Seungmin xuất hiện, đứng ngay cạnh Jeongin, rất thản nhiên, nhìn thẳng vào crush, ánh mắt bình tĩnh nhưng có gì đó sắc bén.

😱😱😱😱

Jeongin đứng giữa hai người, đầu óc rối tung.

Chờ đã, tại sao Seungmin lại có mặt đúng lúc này?!

Khoan đã... Câu trả lời của anh ấy... NGHE NGUY HIỂM QUÁ!!! 😱😱😱😱

Crush khẽ nhíu mày, nhìn Seungmin chằm chằm.

- "Tôi chỉ tò mò thôi, trước giờ tôi chưa từng thấy học trưởng để ý đến ai khác."

"ĐỂ Ý"???

JEONGIN SẮP XỈU.

HỌC TRƯỞNG SEUNGMIM, LÀM ƠN NÓI GÌ ĐÓ ĐỂ CHỈNH LẠI ĐI Ạ!!!

Nhưng Seungmin chỉ nhún vai, thản nhiên như không.

- "Thật sao? Tôi nhớ mình không có nghĩa vụ phải báo cáo với cậu."

....

CĂNG QUÁ CĂNG!!!

Jeongin sững sờ, mắt đảo qua lại giữa hai người, khoan đã... Đây là cái tình huống gì vậy? Tại sao bầu không khí lại như một cuộc đối đầu ngầm thế này?! Seungmin không tỏ ra khó chịu, nhưng giọng nói của anh rõ ràng mang theo một tia sắc bén. Crush của Jeongin cũng không chịu lép vế, người ấy khoanh tay, nhìn thẳng vào Seungmin, chậm rãi nói:

- "Vậy... Học trưởng có thể nói rõ không?"

- "Rốt cuộc Jeongin là gì của anh?"

😱😱😱😱😱

HẾT ĐƯỜNG CHỐI CÃI.

Jeongin sững sờ, linh hồn sắp rời khỏi thể xác.

 KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG! 😭😭

ĐỪNG HỎI CÂU ĐÓ!!!

HỌC TRƯỞNG, LÀM ƠN GIẢI THÍCH GIÚP EM ĐI!!! 😵‍💫😵‍💫

Seungmin im lặng một lúc, anh nhìn Jeongin, nhìn thật lâu, môi khẽ nhếch lên.

Rồi...anh nhẹ nhàng nở một nụ cười nhẹ, đáp với một giọng điệu đầy ẩn ý:

- "Cậu nghĩ sao?"

😱😱😱😱😱😱😱😱😱

BÙM!!!

KHÔNG PHẢI CHỨ?!!!

Câu trả lời này... Nghe có vẻ MẬP MỜ QUÁ VẬY!!!

SAO ANH ẤY KHÔNG PHỦ NHẬN LUÔN ĐI HẢ TRỜI???

TẠI SAO ANH ẤY CÒN CƯỜI NHẸ VỚI CRUSH CỦA MÌNH NỮA???

Jeongin mặt đỏ bừng bừng, cảm giác như bị đặt vào giữa một trận chiến vô hình.

 Crush im lặng, ánh mắt hơi tối lại.

Seungmin vẫn giữ nụ cười bình thản, nhưng rõ ràng đang chờ đợi điều gì đó.

Không khí ngột ngạt đến mức Jeongin muốn chạy mất ngay lập tức.

CÁI GÌ ĐÂY?!? SAO MỌI THỨ LẠI THÀNH RA NHƯ VẬY??? 

Có gì đó không đúng...

Nhưng rốt cuộc... là gì??? 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro