Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 45

"Tối hôm qua Chính Đình đã ở đây, có lẽ là do sợ hãi nên đã chạy đi mất rồi"
_

Châu Ngạn Thần ảm đạm cất lời, tuỳ tiện ngồi xuống bãi cỏ xanh mướt, bứt một cây cỏ lau giơ lên bầu trời trong vắt như nụ cười của cậu vậy.

Thái Từ Khôn nghiêng đầu nhìn Châu Ngạn Thần, vừa vặn định mở miệng hỏi lại thì cậu đã cướp lời nói tiếp.

"Đêm qua em đi mua đồ thì thấy Chính Đình đứng ở bờ sông khá lâu, một lúc sau thì thấy cậu ấy có vẻ như choáng sắp ngã xuống bờ hồ thì chạy lại kéo tay. Cũng may là không bị thương nhưng chỉ cảm ơn rồi bỏ chạy"

Thái Từ Khôn thót tim khi nghe Chu Chính Đình sắp rơi xuống bờ hồ thì mặt chuyển từ đỏ thành xanh "Vậy em biết Chính Đình đang ở đâu không?"

"Sau khi bỏ chạy thì em đi theo cậu ấy để giữ an toàn. Chính Đình rất ngoan ngoãn mà chọn một góc nào đó ngồi xuống rồi ngủ thiếp đi, vì trời khá lạnh nên em cởi áo khoác ngoài ra cho cậu ấy đắp rồi để lại một chút thức ăn rồi trở về".

Châu Ngạn Thần nhìn Thái Từ Khôn, ánh mắt lộ ra vẻ ôn nhu vì thực chất thích một người rồi thì muốn quên đi cũng không phải chuyện dễ dàng. Cậu biết hoàn cảnh của Chu Chính Đình, cậu một phần nào thấu hiểu nỗi đau ấy, cậu biết cho dù mình thích Thái Từ Khôn đến bao nhiêu, chân tình dành cho anh có sâu đậm đến mấy thì cũng không bằng một Chu Chính Đình.

Không đợi anh đáp trả cậu lại nói thêm " Lúc nãy em cũng đã nhìn thấy cậu ấy xung quanh khu vực này, anh có thể đi tìm ở đây hoặc là khu mua sắm, chắc chắn sẽ tìm được"

Thái Từ Khôn sau khi nghe cậu nói thì trầm mặc lúc lâu, phủi quần đứng dậy bước vài bước thì dừng lại. Không quay đầu, cũng như ngày trước anh từ chối cậu, cũng chỉ cất lời.

"Châu Ngạn Thần, anh xin lỗi vì đã không báo đáp được tình yêu của em, cũng cám ơn em vì ngày hôm qua đã giúp Chính Đình".

Châu Ngạn Thần cũng không quay đầu nhìn, miệng nở nụ cười mắt vẫn hướng lên không trung nhìn khoảng trời bao la mà lòng cảm thấy bình yên.

"Anh tưởng em là đứa ngốc chắc. Anh yên tâm đi, em tin rằng sau này sẽ có người thích em như em đã thích anh vậy".

Thái Từ Khôn cho dù không quay đầu nhưng cũng mỉm cười vì anh cảm nhận được hạnh phúc trong lời nói của cậu. "Cảm ơn" rồi anh vụt chạy như một cơn gió.

Sau khi Thái Từ Khôn đi bỗng nhiên sau lưng Châu Ngạn Thần xuất hiện một người đang đi tới, gõ đầu cậu một cái. Thật sự đau a..

"Tên nhóc con cậu tự nhiên biến mất không nói cho ai biết hết à"

Châu Ngạn Thần hoảng hồn đứng dậy. Hú oà hết hồn ('-.-) là Bốc Phàm.

"Cậu làm gì ở đây vậy? Đừng nói tìm tôi để đánh nhé? " Châu Ngạn Thần hồn lìa khỏi xác vẫn chưa về.

"Tôi nghĩ là như vậy, mau đi theo tôi đến chỗ này" nói rồi Bốc Phàm kéo tay Châu Ngạn Thần đi mất.
___

Thái Từ Khôn điên cuồng tìm Chu Chính Đình, trong khu mua sắm chạy lên chạy xuống náo loạn mà vẫn không thấy ai. Bình tĩnh đã, nhấc máy gọi cho mọi người trước rồi hẵn đi tìm.

Gọi xong thì lại điên cuồng chạy ra ngoài oanh tạc. Thật sự bây giờ Thái Từ Khôn rất mệt, anh đứng dựa vào bức tường thở dốc mắt thì láo lia xung quanh tìm kiếm, thôi uống miếng nước trước đã.

"Bối Bối.... Bối Bối.... Bối Bối à em đang ở đâuuuuuu "

Thái Từ Khôn vẫn chạy dọc xung quanh bờ hồ, tay đưa lên miệng là la tên nhũ danh của Chu Chính Đình. Gặp ai cũng hỏi nhưng mọi người chỉ lắc đầu không biết.

Sau hơn nửa tiếng đồng hồ tìm kiếm thì cũng đã thấm mệt thật sự, điện thoại trong túi thì rung lên liên hồi, thao tác gấp gác đưa lên lỗ tai nghe như đang chờ đợi một điều gì đó. Nhưng không phải chỉ cũng là câu hỏi đã tìm thấy chưa.

"Bối Bối em đang ở đâu...xin em đừng đi nữa.. "

Chu Chính Đình đứng đối diện không xa quầy bán bánh bao chiều nóng nổi, thật sự là bụng đói cồn cào a. Mặt mũi thì lấm lem, quần áo xộc xệch a~~~ có ai cho heo nhỏ ăn không :<

Chu Chính Đình đứng nhìn mà xoa xoa cái bụng đói nhìn rất đáng yêu, nhưng mà thật sự là không dám đi qua xin đâu vì cậu sợ sẽ bị la và cứ như thế đứng nhìn.

Thái Từ Khôn thật sự bất lực mà đi bộ vòng vòng. Ơ khoan, cái gì kia ơ nhầm, ai kia? Là Chu Chính Đình sao.

"Bối Bối là em sao? "

Thái Từ Khôn chạy thật nhanh đến chỗ đứng của Chu Chính Đình mà nhào tới ôm cậu.

"Bối Bối là em, thật sự là em, anh đã tìm thấy em rồi"

O.O

"Aaaaaaaaaaaaaaaa tên biến thái chết bằm bỏ ông ra, giữa ban ngày mà dám ôm ông đây sao". Chu Chính Đình vì bị ôm bất ngờ mà giật mình, mắt thì nhắm tịt, tay chân đánh đấm đá loạn xạ vào người của Thái Từ Khôn.

Thái Từ Khôn hai tay vẫn đang dùng hết sức lực ghì chặt Chu Chính Đình lại, nhóc con xem ra đánh cũng đau lắm chứ bộ.

"Bối Bối em bình tĩnh là anh đây, Bối Bối đừng đánh nữa đau a"

Chu Chính Đình sau một hồi đánh đấm thì nghe tên biên thái gọi mình là Bối Bối? Cậu ngước mặt lên nhìn thì đập vào mắt là gương mặt của Thái Từ Khôn, chẳng phải tiểu ca ca đem kẹo bông gòn rồi ôm mình ngủ đây sao?

"Tiểu ca ca a ~~~ Bối Bối thật sự là đi lạc đó". Chu Chính Đình nhận thức được đây là người quen nên một phát nhảy lên người Thái Từ Khôn đu luôn.

"Bối Bối ngoan, thật sự là đi lạc hay là do ham chơi nên chạy trốn?" Thái Từ Khôn ôm cậu để tránh té ngã, giọng hết mực ôn nhu hỏi Chu Chính Đình, còn lấy tay gạt đi sợi tóc rủ xuống mắt của cậu.

Chu Chính Đình ôm Thái Từ Khôn không có dấu hiệu thả ra, đem đầu cọ cọ vào bả vai ấm áp hương bạc hà của anh, rất dễ chịu "Tiểu ca ca, Bối Bối đói.."

Thái Từ Khôn nghe heo con trong lòng than đói thì tim gan nhũn ra, bảo bối của anh đã dụng tâm ngày đêm ngày đêm tìm kiếm đang ở bên anh ngay lúc này, cho nên ôn nhu hết mức

"Bối Bối muốn ăn gì nào? "

Chu Chính Đình lúc này mới chịu thả người, chỉ tay về hướng quần bánh bao chu mỏ phụng phịu

"Bối Bối muốn ăn bánh bao" (aww chắc đáng yêu lắm :33)

Thái Từ Khôn phì cười, bây giờ thời tiết có chút lạnh nên cởi áo khoác choàng lên người cậu "Được, em muốn ăn gì cũng được"

Nói rồi Thái Từ Khôn nắm tay Chu Chính Đình thật chặt rồi kéo đến quầy bánh bao mua mười cái cùng ly trà sữa to đùng. Chu Chính Đình nhìn thấy thì há hốc miệng, giật giật góc áo của anh hỏi

"Tiểu ca ca, anh định cho Bối Bối thành heo thật sao? "

"Đúng chính là như thế, là heo đấy Bối Bối" Thái Từ Khôn chọc rồi cười lớn, này người ta giận thật đấy.

Đem đồ ăn cùng với heo nhỏ ra bãi cỏ ngồi, Thái Từ Khôn ôn nhu đút Chu Chính Đình ăn trông xứng đôi cực. Người qua đường nhất là mấy chị đi ngang thì quắn quéo hết chỗ nói.

Chu Chính Đình tuy miệng bảo nhiều nhưng vì đói nên ăn sạch hết bánh bao và trà sữa, tướng ngồi rất sang chảnh khi chống một tay ra sau tay còn lại vỗ vỗ bụng. Đúng là chỉ có ăn nó mới có thể giải quyết vấn đề.

Thái Từ Khôn ngồi bên cạnh ngắm nhìn cậu thật lâu, ngồi giơ tay ôm cậu dựa vào lồng ngực của mình. Đôi môi mềm mại hôn lên gò má của cậu, tay xoa đầu như một đứa trẻ và nói nhỏ vào tai cậu

"Bối Bối, cuối cùng em cũng về bên anh".

___

Á á á cuối cùng hai đứa nó cũng về với nhau :<< huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro