Văn án
Bích thuỷ dao trì liên hoa thịnh, niên niên phùng thu niên niên khô. Khứ tự triêu vân vô mịch xứ, hoa biệt cầu chi phượng biệt ngô.(1)
Ngày người ra đi người viết cho ta câu ấy.
Liệu người có thấu tâm ta đau thế nào?
—————
Nhân sinh như mộng, nhất tôn hoàn lỗi giang nguyệt.(2)
Gạn tình xa ngươi, lòng ta có ai hay?
Nhất sinh, nhất kiến, nhất chung tình.
Tâm đã trao người, còn có thể trao ai?
—————
Sinh lão bệnh tử, ái biệt ly, cầu bất đắc.(3)
Kiếp người có bao nỗi khổ, cớ sao mãi phiền hà.
Gặp ngươi trong đêm trăng ngày hôm ấy.
Kiếp này định trước sẽ khổ đau.
———
(1)Sen nở thắm trong ao nước biếc, mỗi năm vào thu lại héo tàn. Đi như mây sớm khôn tìm vết, cánh hoa rời cuống như chim phượng rời cây ngô đồng.
(2) Kiếp người như mộng, một bầu rót tạ bóng trăng sông-trích từ Niệm Nô Kiều, Xích Bích Hoài Cổ.
(3) Sáu trong tám nỗi khổ trong kinh Phật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro