(Khôn Đình) Đính hôn với bạn trai cũ
"Tôi phản đối! "
"Tôi phản đối!"
"lý do?"
"lý do?"
"Tôi với Thái Từ Khôn đã chia tay ba năm rồi!"
"Tôi đã chia tay Chu Chính Đình được ba năm ..."
"Ồ, bạn độc thân à?"
"Ờm"
"Bạn nghĩ sao?"
..... 1......................
Nếu có thể sở hữu siêu năng lực, Chu Chính Đình có thể cầu xin từ Ngọc Hoàng đại đế,Phật Tổ Như Lai, Thiên Bồng Nguyên soái, đến thần Zeus, Hera, Poseidon, Athena,ông già Noel, để cầu nguyện cho thời gian dừng lại, để cậu có thể quay ngược thời gian ngăn cho mọi việc xảy ra. Thay vì nằm trên chiếc ghế sofa da đối mặt với Thái Từ Khôn, cố gắng chiến đấu âm thầm không ai có thể nhìn thấy.
Mọi chuyện phải bắt đầu với việc Chu Chính Đình lái xe về nhà vào trưa hôm nay. Sau khi kết thúc buổi dạy nhảy buổi sáng,Chu Chính Đình người đầy mồ hôi từ phòng khiêu vũ bước ra, lái xe trở về nhà, trên đường đi, anh đang suy nghĩ xem có nên gọi một suất cơm cà ri hay gà nướng. Khi đi ngang qua cổng thì thấy chiếc xe Range Rover màu trắng đang đậu trước cửa, thời gian này thường xuyên có khách đến nhà, không biết lại là người thân họ hàng ở đâu về đến thăm bà . Chu Chính Đình vừa lẩm bẩm vừa ném chìa khóa lên kệ, cởi áo khoác bước vào nhà.
"Chính Đình về rồi? Lão phu nhân vừa nói sẽ gọi điện cho cậu hỏi lớp học đã tan chưa, trong phòng có khách ngồi, cậu có muốn đi tắm rửa rồi mới xuống dưới, Để tránh cảm
lạnh."
Mọi việc trong nhà trước nay đều do dì Vương đảm đương. Việc sinh hoạt hàng ngày của Lão thái thái và những việc vặt vãnh của con cháu đều phải qua tay bà ấy, nên đám con cháu khi đi ngang qua sẽ luôn bị nhắc nhở vài câu.
Chu Chính Đình cười khoác vai dì Vương, "Được rồi, con biết rồi, con đi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ rồi xuống gặp khách, sẽ không để dì mất mặt đâu."
Cậu cầm khăn tắm lau mồ hôi trên trán rồi lên lầu, đột nhiên Chu Chính Đình nhớ ra điều gì đó, cậu đứng trên cầu thang nói lớn "Đúng rồi, dì Vương, lát nữa Trưởng Tĩnh sẽ
qua đây, chiều nay chúng cháu phải làm việc ở nhà , dì nhớ để cửa cho anh ấy nhân tiện chuẩn bị một ít đá bào xoài hoặc thứ gì đó anh ấy thích, để tan ra một chút, đừng để quá lạnh, anh ấy ăn lạnh quá sẽ đau bụng.”Chu Chính Đình không đợi trả lời mà đi
thẳng về phòng, bây giờ cậu chỉ muốn đi tắm cho thoải mái.
Khi Vưu Trưởng Tĩnh đến , Chu Chính Đình đang đấu tranh cùng hai sợi tóc trên trán, vì hai ngày trước nhỡ tay cắt tóc hơi ngắn một chút, mái tóc ngày thường chỉ cần vuốt một cái là được mà hôm nay phải dùng đến keo vuốt tóc.
Vưu Trưởng Tĩnh bước vào, dựa vào cửa phòng tắm nhìn Chu Chính Đình đang chiến đấu với cái máy sấy tóc. Không nghe thấy giọng cằn nhằn của Vưu Trưởng Tĩnh làm Chu Chính Đình có chút không quen. Chu Chính Đình giảm máy sấy tóc một bậc rồi hỏi. " Trưởng Tĩnh có chuyện gì sao? Tâm trạng không tốt sao? Lần này là vì ai ?Là tiểu học đệ hay là kẻ theo đuổi cuồng nhiệt" Vưu Trưởng Tĩnh không phản bác,cậu ấy lườm Chu Chính Đình hai cái rồi nhìn Chu Chính Đình nói, "Đúng rồi, em có biết vị khách dưới lầu là ai không?" Chu Chính Đình hững hờ chỉnh lại máy sấy tóc nói "Còn có thể là ai nữa?Lại là họ
hàng xa không quen biết đến thăm bà thôi. Hai tháng nay anh đến nhà em gặp còn ít sao. Anh còn có thể thấy gì khác hay sao. Hay là mối tình đầu sắp bắt đầu của anh ở dưới đó? "
Vưu Trưởng Tĩnh không nói nên lời, "Nó không phải của anh..." Chu Chính Đình không nghe rõ, "A",
Vưu Trưởng Tĩnh phải tăng âm lượng, "Anh nói!Đó không phải là mối tình đầu của Anh! Đó là của cậu! Của cậu! Tình đầu! Thái TừKhôn!"
Giọng của Vưu Trưởng Tĩnh hơi bị xé toạc bởi tiếng ồn của gió, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến Chu Chính Đình khi anh ấy nghe thấy các từ khóa. Chu chính Đình tắt nguồn thứ phát ra tiếng ồn và nhìn chằm chằm vào Vưu Trưởng Tĩnh. "Anh nói lại lần nữa. Ai?"
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Chu Chính Đình, Vưu Trưởng Tĩnh lúc này cảm thấy hận sắt không thành thép, "Thái Từ Khôn! Kun Kun Kun Kun Kun! Người yêu cũ của cậu người mà cậu yêu bốn năm, chia tay ba năm, đến giờ vẫn chưa gặp lại” Tiếng Máy sấy tóc rơi xuống sàn và tiếng ồn ào từ bồn rửa của Chu Chính Đình vọng ra. Cửa phòng vang lên giọng của dì Vương, "Ôi tổ tông của tôi, Cậu làm rơi gìvậy, có sao không?" Lão phu nhân hỏi cậu đã xong chưa, kêu cậu xuống dưới? Cứ để đồ đạc ở đó tôi sẽ dọn cho"
Vưu Trưởng Tĩnh đưa tay vẫy vẫy trước mặt Chu Chính Đình, thấy không có phản ứng gì liền thở dài đáp: "Không sao đâu, dì Vương, Chính Chính sơ ý làm rơi máy sấy tóc. Chúng con xong ngay đây."
Vưu Trưởng Tĩnh nói nhỏ với Chu Chính Đình." Được rồi, chia tay đã lâu như vậy rồi. Cũng không phải là chưa gặp qua.Đừng tỏ vẻ đáng thương nữa. Giờ quan trọng là xuống xem có việc quan trọng gì. "
Chu Chính Đình suy nghĩ một lúc, và mọi thứ trở nên không thể kiểm soát được từ lúc này.
Ban đầu, anh ấy đi xuống cầu thang từng bước, và có một cuộc gặp nho nhỏ, thân mật (...) và thân thiện (...) với người mà ai cũng biết là bạn trai cũ của mình ở đây (bố mẹ anh ấy, bố mẹ Thái Từ Khôn và tất cả mọi người có mặt). Hai bên cha mẹ sau khi hỏi thăm sức khoẻ của đối phương và sức khoẻ của bà cụ thì đã chuyển chủ đề nói chuyện. Sau đó, mẹ của Thái Từ Khôn đã hỏi Chu Chính Đình - người đang vô cùngbối rối, một câu hỏi cực kỳ bối rối trong bầu không khí vô cùng xấu hổ. Chúng ta tạm gọi là “ 36 câu hỏi của phụ huynh”, "Con có người yêu chưa?"
Vưu Trưởng Tĩnh hít sâu một hơi, Thái Từ Khôn đột nhiên ngước khuôn mặt đẹp trailên và tai của Chu Chính Đình khẽ đỏ lên. Lúc này cha của Chu Chính Đình lập tức trả lời "Không, còn Kun Kun thì sao? Ưu tú như vậy chắc nhiều người theo đuổi lắm!" Bố Thái vừa thở dài than thở về đứa con trai, vừa liếc nhìn Chu Chính Đình, người
đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình "Chưa! Cũng không biết nó nghĩ gì, người ta giới thiệu cho bao nhiêu người, nó không thích, nó nói không thích gượng ép” Thấy chủ đề đang đi theo chiều hướng kỳ quái, Chu Chính Đình nhìn về phía Vưu
Trưởng Tĩnh -người đang gặm hạt dưa tỏ vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình, đối phương cúi đầu cắn rứt lương tâm cự tuyệt tín hiệu. Mẹ Chu ở bên tay trái đã nhìn thấy toàn bộ nhất cử nhất động của con trai mình và quyết định chấm dứt bầu không khí ngượng ngùng này.”Cũng không còn sớm nữa, chúng ta ra ngoài đi để bà nghỉ ngơi, tối nay mời mọi người ở lại ăn cơm nhé, để Dì Vương đichuẩn bị đồ ăn, còn Kun Kun nếu không bận thì cũng ở lại đây đi. "
Chu Chính Đình, nhận được tín hiệu của mẹ , bước ra khỏi phòng của bà nội cậu ấy nhớ lại tại sao lúc về cậu lại cảm thấy chiếc Range Rover màu trắng ở cửa quen thuộc đến
vậy, đó không phải là chiếc xe mà ngày trước cậu cùng Thái Từ Khôn cùng nhau đi mua sao, Ngày nhận xe cũng là lần đầu lái thử, hai người đi ra ven biển chạy thử chế độ kiểm soát hành trình, Chu Chính Đình không biết chức năng này là gì, nhưng phí vệ sinh ghế da quả thực không ít. Chu Chính Đình vì vậy mà xót tiền một thời gian, sau đó Thái Từ Khôn phải dùng đồ ăn mới dỗ được.
Đúng lúc Chu Chính Đình cảm thấy mình sắp thoát khỏi cái bầu không khí gượng gạo này thì bà nội cất tiếng nói:"Chính Chính cháu đưa Trưởng Tĩnh và Khôn ra ngoài trước đi ta có chuyện muốn nói với mọi người"
Với một tiếng "bùm", Chu Chính Đình nhắm mắt lại mọi thứ như sụp đổ ngay trước mắt cậu.
Vì vậy chúng ta có cảnh ở phần đầu, ba người mỗi người ngồi trên một chiếc sofa, chính xác là chỉ có Thái Từ Khôn là "ngồi", còn Chu Chính Đình đang nằm trên chiếc ghế dài ba chỗ giả vờ như đã chết.Vưu Trưởng Tĩnh ngồi trên chiếc ghế sô pha hai chỗ cầm điện thoại di động . Chỉ có Thái Từ Khôn cởi cúc áo vest và ngồi thẳng lưng, như thể một ứng viên chuẩn bị phỏng vấn.Một lúc sau, Chu Chính Đình ngồi dậy nhìn về phía Thái Từ Khôn. "Nói đi, tình huống gì vậy? Sao chú và dì đột nhiên tới, còn ...cả cậu nữa? Tại sao đế thăm bà mà không báo trước? Không đúng, tại sao mọi người lại đến thăm bà? Cũng không đúng, tóm lại là tại sao mấy người lại đến đây?"
Có mấy câu mà nói câu trước đá câu sau, nhưng Thái Từ Khôn vẫn nghe hiểu và hiểu được sự lo lắng của người trước mặt. Ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn “Em thề rằng trước khi em đến, em cũng như bố mẹ đều không biết bạn cũ mà ông nội nói là ai. Đi
đến nửa đường em mới nhớ ra nhà anh cũng ở đây, đi theo địa chỉ đến đây mới nhận ra hóa ra là Chu lão thái thái. Chúng em vào chưa lâu thì dì Vương nói là anh về rồi, chú Chu biết chúng em được người khác giao phó nên chỉ nói vài câu về bà cụ, cũng
hỏi về cuộc sống hiện tại, công việc và tình cảm của em sau đó thì anh về rồi. "
Vừa nói vừa liếc nhìn Vưu Trưởng Tĩnh, người đang vểnh tai lên nghe mà tay vẫn không buông cái điện thoại. "Vưu Trưởng Tĩnh nếu anh muốn nghe thì nghe cho tử tế
kẻo tý chuyển lời chuyển nửa vời! Về lý do tại sao lại đến đây, nó Có thể coi là hoàn thành tâm nguyện của bậc tiền bối. Nghe nói ông nội của chúng ta đã ở bên nhau từ những năm đầu cách mạng và có tình bạn gắn bó thân thiết nhưng sau đó đã mất liên
lạc do chiến tranh loạn lạc. Chỉ mấy năm gần đây ông tôi mới tìm được, Tìm hiểu thì biết được tình hình sức khỏe của bà không tốt, ông nội tôi không ở thành phố T. Anh biết đấy biết tình hình hiện tại đi ngoại tỉnh rất phiền phức. Vì Vậy ông để bố mẹ và tôi đến thăm bà trước, nhưng không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy ... "
Vưu Trưởng Tĩnh thở dài trong lòng, “Không phải chỉ là ngẫu nhiên mà là số phận thật nghiệt ngã!” Tuy nhiên, trước sự đàn áp của Chu Chính Đình và sự khủng bố về tinh thần của Thái Từ Khôn, Vưu Trưởng Tĩnh cố kìm nén trong cổ họng không thốt
ra lời nào. Chu Chính Đình bị sốc trước thông tin vừa nghe được ho sặc sụa, khóe mắt đỏ hoe.
Thái Từ Khôn hai tay ôm đầu gối, cũng không tiến lên trước hỏi. " Sao bà lại ngã bệnh vậy ? Còn nhớ hai năm trước bà vẫn chơi đánh bài, đi du lịch rất khỏe mạnh, sao bây giờ lại nằm một chỗ, không nhận ra ai vậy? "
Vưu Trưởng Tĩnh vỗ nhẹ vào lưng Chu Chính Đình đang họ sặc sụa, tiếp tục lời Thái Từ Khôn, "Không lâu đâu. Năm ngoái, bà bị ngã ở bậc thang và gãy hai xương, bà được đưa đến bệnh viện trong tình trạng hôn mê, Dù sao thì bà cũng lớn tuổi rồi, không chịu nổi cú ngã như vậy. " Nói xong, Vưu Trưởng Tĩnh tò mò hỏi: "Hai tháng trước bà còn nhận ra anh, mấy ngày
nay đã không nhận ra anh rồi, chỉ nhận ra con cháu trong nhà thôi. Lúc nãy chú, thím cũng ngạc nhiên đúng không?","thế nào? bà có còn nhận ra cậu không? "
Thái Từ Khôn xoa xoa hai tay trên đùi, tựa hồ có chút xấu hổ. "Uh, đúng là không nhận ra ai rồi. Không nhận ra bố mẹ em, nhưng lại nhận ra em." Chu Chính Đình ho khan một tiếng. "Khụ khụ khụ, nhận ra cậu sao? Khụ khụ, làm sao có khả năng? Khụ khụ, ngày hôm qua bà nội còn không nhận ra anh họ!"
Vưu Trưởng Tĩnh phấn khích không sợ lớn chuyện mà nói, "Đó có lẽ là một ấn tượng
sâu sắc ..."
.......2...........
Nó ấn tượng như thế nào?
Nếu người khác không hiểu, chẳng lẽ Thái Từ Khôn vẫn không hiểu được ý tứ trong lời nói của Vưu Trưởng Tĩnh. Bắt đầu từ 7 năm trước khi Thái Từ Khôn lần đầu về nhà cùng Chu Chính Đình. Khi đó, quan hệ của hai người vẫn chưa rõ, ràng trên danh nghĩa là chủ tịch hội sinh viên đưa hội trưởng hội Văn nghệ về nhà lấy tài liệu quan trọng. Trên đường về nhà,Chu Chính Đình vội vàng gọi cho dì Vương nhờ bà ấy lên tầng hai để dọn dẹp phòng của mình và giải thích rằng có bạn học đi cùng về nhà để lấy đồ. Khi cúp điện thoại, tình cờ là đèn đỏ, Chu Chính Đình đỏ mặt cúi đầu trước ánh mắtgiễu cợt của Thái Từ Khôn “ Gì vậy? Sáng đi sớm không kịp gấp chăn thôi” Mặc dù Thái Từ Khôn có ý định trêu chọc Chu Chính Đình, nhưng rốt cuộc ChuChính Đình cũng chưa là người của mình, cũng không trêu chọc quá nhiều.
Lão thái thái chưa từng thấy Chu Chính Đình đưa bạn học nào về nhà, vừa nhận tin bà đã cùng dì Vương ra ngồi trong sảnh đợi. Thái Từ Khôn vào cổng liền cùng dì Vương đi vào sảnh, Thái Từ Khôn nhiệt tình chào hỏi, hận không thể dán cả gia phả lên trán cho lão phunhân đọc kỹ, lão phu nhân tươi cười đáp lại.
Sau một vài vòng, Chu Chính Đình thực sự không thể chịu được ánh mắt hạnh phúc như mẹ vợ khi nhìn con rể của lão phu nhân, nên cậu kéo tay Thái Từ Khôn vào phòng của mình. "Thái Từ Khôn!"
"Uh?"
"Cậu đến nhà anh để thể hiện tình yêu của mình hả. Không có gì để làm nên đi nóichuyện với người già cô đơn, đúng không"
"Còn không phải vì để sau này được vào cửa dễ dàng nên phải tạo ấn tượng tốt sao." Nói xong, ghé sát lại gần khuôn mặt đỏ bừng của Chu Chính Đình nháy mắt.
Chu Chính Đình thở dài vì xấu hổ, Thái từ Khôn thoải mái ngồi trên ghế sofaChu Chính Đình hít một hơi thật sâu, kêu trời, Thái Từ Khôn sao có thể càng ngàycàng mặt dày vậy chứ, anh nên chụp lại khoảnh khắc vừa rồi của Thái Từ Khôn đănglên diễn đàn để cho đám học muội xem xem hội trưởng lạnh lùng trong truyền thuyết đã làm gì với mình.
Không đợi cho mặt hết đỏ, Chu Chính Đình đi về phía giá sách, không ngờ bị thảm mắc vào chân, liền ngã thẳng về phía trước. Thái Từ Khôn đang đối mặt với Chu Chính Đình, nhanh tay ra đỡ nhưng vẫn chậm
một bước, "bùm" một cái liền bị Chu Chính Đình ngã lên người, hai tay vẫn ôm chặt lấy vai Chu Chính Đình, Khi dì Vương mang trà đến, điều bà nhìn thấy là khuôn mặt đỏ bừng của Chu Chính Đình và cả người đang bị Thái Từ Khôn ôm trọn và nằm trên mặt đất. Không đợi hai người giải thích liền vội nói. "ôi, tôi không thấy gì cả, tôi không thấy gì cả, hai cậu tiếp tục, tiếp tục!"
Chu Chính Đình: Nếu sau khi đóng cửa lại câu nói: "Lão thái thái thành rồi!Bọn trẻđúng là thanh niên sức dài vai rộng!" của Dì nói nhỏ lại một chút, thì cháu sẽ tin dì... Khi bị dì Vương quấy rầy, Chu Chính Đình nhớ ra Thái Từ Khôn vì đỡ mình mà bị
ngã liền kéo cậu ta dậy. Tuy nhiên, Thái Từ Khôn mặc một chiếc áo sơ mi vừa vặn và
không chịu hợp tác, Chu Chính Đình chỉ kéo được một góc áo của Thái Từ Khôn, Chu Chính Đình cau có và hét lên: "Thái Từ Khôn, cậu có cởi nó ra không"
Có tiếng bước chân sột soạt ngoài cửa, kèm theo tiếng bát đĩa rơi xuống, tiếng cười nói của Lão Thái thái từ phía trước cửa, Thái Từ Khôn nghe thấy tiếng cười cảm thấy như nghe thấy tiếng cười của cả bốn đời chưa từng gặp của lão phu nhân, nhất thời
cảm thấy xấu hổ.,. Liền nhéo vòng eo thon thả của Chu Chính Đình,Chu Chính Đình gào lên: "Em làm gì vậy? Đau quá!" Tiếng cười của bà cụ đột ngột dừng lại
Chu Chính Đình thấy mình đang ngồi trên đùi Thái Từ Khôn, trong tay đang cầm quần áo của người kia, đột nhiên hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trừng mắt
nhìn anh ta, "Thái Từ Khôn!"
"Chờ đã ... Bà nội!"
"Ôi ~ cháu ngoan của ta, nhưng vai vế của chúng ta tính thế nào đây? Em coi anh làphu nhân anh lại gọi em là bà? Chuyện này chúng ta có ai là không có trách nhiệm?"
Khuôn mặt của Chu Chính Đình không còn phân biệt được là đang xấu hổ hay tứcgiận. Chu Chính Đình đang cố gắng thoát khỏi Thái Từ Khôn. Liền bị kéo lại. “Được
rồi, ở yên, em đã nói rõ ràng vậy rồi hôm nay anh phải cho em một câu trả lời, nếu không em sẽ xuống nhà cáo trạng với lão thái thái là anh bỏ rơi em,vứt bỏ chồng con”
"Này, bỏ rơi là sao? Tại sao lại bỏ chồng bỏ con? Nếu cậu muốn là chồng tôi không phản đối, nhưng con ở đâu ra?"
"Em không phiền nếu anh muốn. Dù sao thì hiện tại trạng thái của em không tệ, hay là hẹn ngày không bằng gặp mặt ? Hơn nữa ngày nào cũng trông Hoàng Minh Hạo còn
hơn cả trông con, tại sao không thể có con?”
"Nghĩ vớ vẩn, cậu không có con thì sao biết được trông con mệt thế nào!"
"Ai nói vậy, sao em không thể có con, trừ khi anh ... uh? Điều anh nói là điều em đang
nghĩ sao?" Chu Chính Đình lúc này không thể ngồi yên được nữa, tay chống vào ngực Thái Từ
Khôn liều mạng đẩy ra. Nhưng Thái Từ Khôn lúc này làm sao có thể để cho Chu Chính Đình thành công, hôn nhẹ đôi môi mà mình đã khao khát từ lâu "Nụ hôn này là để tự thưởng cho bản thân, cuối cùng cũng đã hái được bông hoa cao lãnh."
Cho đến ngày nay, Thái Từ Khôn vẫn nhớ như in cái ngày anh thả mình vào vòngxoáy mang tên Chu Chính Đình. Bất kể Chu Chính Đình sau này có là nhân gian tiên tử hay ngọt ngào như mật trongmắt trong mắt người khác, Chu Chính Đình của ngày ấy vẫn luôn là người không thể thay thế đối với Thái Từ Khôn.
Bữa tiệc mừng năm mới với tuyết ngoài trời, nhưng không khí trong phòng tập thật ấm áp. Đến tối, Chu Chính Đình và học tỷ hợp tác biểu diễn ca khúc "Rosemary" để đẩy
không khí lên cao trào. Trên sân khấu với ánh đèn nhấp nháy, và điệu múa Trung Quốc mà anh ấy giỏi, Chu Chính Đình trong bài hát này rất quyến rũ và nguy hiểm. Chu Chính Đình mặc vest tay cầm bông hồng, mỗi bước anh bước về phía học tỷ là
như dẫm lên trái tim của Thái Từ Khôn đến tê dại, trái tim của Thái Từ Khôn như trúng độc khắc lên 3 chữ Chu Chính Đình
Kể từ đó, hội trưởng hội học sinh, người luôn tỏ ra lạnh lùng, cứ mở miệng ra là Chính Chính hôm nay thật đẹp trai, sao Chính Chính có thể đẹp trai như vậy.
..........3.............
Nhờ phúc của Vưu Trưởng Tĩnh, Chu Chính Đình và Thái Từ Khôn bị ép nhớ lại quãng thời gian hai người đang trong thời kỳ yêu đương mặn nồng, bầu không khí càng trở nên ngượng ngùng hơn.
Sau khi làm rõ lý do Thái Từ Khôn đột ngột xuất hiện, Chu Chính Đình không thể nói đó là may mắn hay mất mát. Lẳng lặng đi lên lầu lấy máy tính xuống, trực tiếp chuyển vị trí văn phòng từ phòng làm việc ra sảnh. Vưu Trưởng Tĩnh không quan tâm đến Thái Từ Khôn - người đang không biết phải làm gì vì bị Chu Chính Đình cố ý lạnh nhạt , lấy tài liệu trong túi ra và đưa cho Chu Chính Đình. "Đây là kế hoạch, em xem trước. chủ yếu là đảm nhận toàn bộ chương trình, bao gồm phần biên đạo cho album đầu tiên của nhóm nhạc debut sau này, phần sáng
tác biên nhạc là của bên anh, vì vậy cậu không cần phải lo lắng, anh sẽ cho cậu thời gian. "
Chu Chính Đình gật đầu biểu thị rằng anh ấy đã biết, đồng thời cầm lấy bản kế hoạch và bắt đầu đọc nó cẩn thận. Vưu Trưởng Tĩnh không thể phớt lờ ánh nhìn tò mò của Thái Từ Khôn, nhỏ giọng giải thích với người bên kia, “Phòng tập nhảy của Chính Chính, không phải nổi tiếng vì tham gia chương trình về vũ đạo năm trước sao, và bây giờ không cần phải nhận lời đi biểu diễn kinh doanh để duy trì thu nhập nữa. Hai năm nay chủ yếu làm biên đạo và dạy học, sắp tới sẽ có rất nhiều nghệ sĩ và đoàn đội tìm đến. Nhưng đây là lần đầu tiên Chính Chính thực hiện dự án dài hạn này. trước đây không muốn đi cùng đoàn, vì quá mất thời gian. "
"Khụ khụ" Chu Chính Đình ho hai tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người "Những thứ khác đều ổn, nhưng cần phải hợp tác với nghệ sĩ lên hình thì điều này trước đây chưa có, Điều này mới được thêm vào sao?" “Ủa, còn cái này hả?”Vưu Trưởng Tĩnh nói thầm “Ừ, em có biết nhóm nhạc nam mới debut không? Nghe nói trình độ của các nhóm không đồng đều, nhưng muốn phát phúc lợi phòng tập cho fan . Có nghĩa là dance chính của nhóm và biên đạo nhảy sẽ
cùng nhau quay một bản dance . Nhưng dance chính của họ ... có lẽ sẽ cậu đeo khẩu trang nhảy, nếu không sẽ không phân biệt được đâu là thần tượng. " Thái Từ Khôn bật ra một tiếng cười "phốc", quả thực không trách được Vưu Trường Tĩnh . Vào thời đại học của họ, bởi vì trường nghệ thuật nổi tiếng cả nước, các tuyển trạch viên và giới truyền thông quanh quẩn ở cổng trường đại học hàng năm. Khi đó, Chu Chính Đình suýt chút nữa đã đăng lên trán dòng chữ "Cảm ơn, tôi không có hứng
thú". Hơn nữa, cũng có thể do thấy rằng 2 người họ có một mối quan hệ không bình thường. Họ cũng cố gắng bắt đầu với Thái Từ Khôn, thuyết phục Thái Từ Khôn ra mắt cùng Chu
Chính Đình, "Ngày nay, tình anh em xã hội chủ nghĩa cũng rất phổ biến. Khi ra mắt thì gắn CP cố định để thu hút người hâm mộ, bao nhiêu người muốn có mà còn không được”
"Cút đi, đây mới là bạn trai thật của Lão Tử! xã hội chủ nghĩa huynh đệ cái gì!"
Chu Chính Đình cầm cây bút bên cạnh lên, vẽ một chữa X. "Anh đi nói chuyện. Không lên hình, còn lại đều không có vấn đề gì lớn." Đây coi như nhẹ đi được một phần, Vưu Trưởng Tĩnh thở phào nhẹ nhõm. Việc còn
lại cứ để người bất khả chiến bại về khả năng xã giao,người đồng đội Hoàng Minh Hạo xử lý. Sau khi nói chuyện phiếm, cuối cùng bốn vị trưởng lão cũng đi ra khỏi phòng của lão phu nhân. Chỉ là vài người trong số họ không thể nói nên lời, ánh mắt của họ đảo qua Thái Từ Khôn và Chu Chính Đình, và không ai lên tiếng. Ngồi xuống, hai ông bố ngồi cuối bàn dài, hai bà mẹ ngồi cạnh nhau, ba đứa nhỏ ở đây do dự một lúc, hay là Vưu Trưởng Tĩnh nhanh chóng kéo chiếc ghế ngoài cùng ngồi xuống. Chu Chính Đình nhìn cậu ta một cách nghiêm khắc và miễn cưỡng ngồi vào giữa. Thái Từ Khôn sao có thể không thể hiểu được ý của Vưu Trưởng Tĩnh , liền ngồi vào cạnh để Chu Chính Đình ngồi giữa
Bố Chu có vẻ cảm thấy việc ăn như thế này không được thú vị lắm nên đã bảo dì Vương và mở một chai rượu, bố Thái uống với ông ấy một ly. Thái Từ Khôn dưới ánh mắt thúc giục của cha khó mà từ chối đành rót một ly đầy. Hai bà mẹ vui vẻ hoạt bát, như thể khoảng cách ba năm qua chưa từng có, tán gẫu chuyện phiếm trong giới. Sau khi ăn không nhiều, anh đã uống hết ba ly rượu, Thái Từ Khôn khẽ đưa tay xoa xoa cái bụng khó chịu của mình, giây tiếp theo một viên chả cá trắng và mềm rơi vào bát anh. "Bản thân có bệnh gì không biết sao? Còn thích thể hiện?"
Chu Chính Đình đang gắp thức ăn cho Vưu Trưởng Tĩnh - người đang rất kinh ngạc, vẫn chính xác phát hiện ra cử động của Thái Từ Khôn. Vưu Trưởng Tĩnh nghĩ cơm nhà Chính Chính thật là ngon, dưa lại càng ngon hơn.
Bố Thái hắng giọng ngay lập tức, thu hút sự chú ý của một nhóm người. "Khôn, Chính Chính, cái đó, à, bố Chu có chuyện muốn nói với hai đứa."
"Này rượu này ông uống chùa hả! Không phải, là, mẹ con có chuyện muốn nói." Mẹ Khôn nhìn bọn họ vẻ mặt trắng bệch, nhẹ giọng nói: "Quên đi, để ta nói. Chính Chính, những gì dì định nói tiếp theo có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Nếu không muốn hoặc
không thoải mái, con có thể ngắt lời dì." Thái Từ Khôn nhìn Vưu Trưởng Tĩnh, người cũng đang chết lặng, ra hiệu cho người bên kia rằng anh ta không biết gì, rồi cắt lời mẹ "Mẹ? Cái gì mà con không biết trước vậy?"
"Mày im đi"
"Vâng ạ......"
"Buổi chiều, lão phu nhân tỉnh táo một hồi, cho ta xem một thứ. Trên đó có viết, mong rằng thế hệ mai sau sẽ có cơ hội kết duyên hai họ, nết nối lương duyên."" Hai đứa có hiểu ta đang nói gì không?"
"Nghĩa là? " Sinh viên Malaysia Vưu Trưởng Tĩnh, người không giỏi tiếng Trung thực sự không hiểu, nhưng Chu Chính Đình chuyển từ vẻ mặt bàng hoàng sang thờ ơ và không dám tin. Thái Từ Khôn nhìn Chu Chính Đình, người đang tỏ vẻ bình tĩnh và thở dài, "Như vậy, có nghĩa là con và Chính ..." Mẹ Chu biết rằng tin tức này không dễ dàng cho con trai mình tiêu hóa, vì vậy bà vỗ về người bạn của mình- người đang không biết trả lời như thế nào "Đúng. Vấn đề này, Con đã thấy tính khí của lão thái thái, và chúng ta chỉ đồng ý trước. Chúng ta nên hỏi
hai con trước khi đưa ra quyết định."
"Con phản đối!"
"Con phản đối."
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, nhưng một là sự phẫn nộ của Chu Chính Đình, và giọng còn lại là sự do dự của Thái Từ Khôn.
Bữa ăn kết thúc một cách không vui vẻ gì. Chu Chính Đình đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh và nói chuyện một cách lịch sự với cha mẹ và gia đình Thái Từ Khôn. Anh ấy nói muốn đi nghỉ ngơi trước rồi nắm lấy tay Vưu Trưởng Tĩnh và đi lên lầu. Thái Từ
Khôn cũng từ chối lời đề nghị của bố Chu để cậu lên gặp Chu Chính Đình. Với lý do công ty có chuyện nên rời đi. Bốn người lớn tuổi còn lại nhìn nhau chằm chằm, mẹ Thái có vẻ lo lắng, nhưng mẹ của Zhu lại bình tĩnh nói. "Chờ đi, hai đứa nhỏ này vẫn chưa
xong đâu."
..........4............
Miệng nói cảm thấy mệt Chu Chính Đình, và Thái Từ Khôn người nói rằng công ty đang có chuyện gấp, đã lần lượt rời khỏi ngôi nhà. Thái Từ Khôn không vui đi vào quán bar và khiến Phạm Thừa Thừa sợ hãi.
Khi Hoàng Minh Hạo nhận được cuộc gọi từ Chu Chính Đình, anh ấy đã nghe thấy tiếng hét của Vưu lão sư trong điện thoại. "Kiểm soát tốc độ! Lái xe an toàn!"
Chu Chính Đình, người nhìn thấy chiếc Range Rover màu trắng trong bãi đậu xe, đã hét lên một cách dữ dội, với đà hôm nay sẽ san bằng nơi này xuống đất. Chu Chính Đình đá tung cánh cửa của quán bar nhấc ly Absolute trên bàn và uống liềm một hơi "Anh à, tối nay anh định uống rượu đến phá sản hay sao vậy. Không phải em sợ anh không có khả năng chi trả, mà tại sao hôm nay anh lại làm như vậy? Lần gần nhất anh gửi tín
hiệu khẩn cấp là gần ba nămtrước rồi., Woo woo .. . " Vưu Trưởng Tĩnh che cái miệng nhỏ vẫn còn đang lảm nhảm của Hoàng Minh Hạo, "Ít nói vài câu đi, có liên quan đến ông bố rẻ tiền của cậu! Không, là ông bố rẻ tiền
trước đây."
"Hả? Khôn ca? Không phải, hai người chẳng phải là chia tay ba năm rồi mà, mặc dù tuyên bố chia tay vẫn là bạn nhưng chưa từng gặp nhau sao?"
"Đúng vậy, còn chưa gặp nhau, liền phải đính hôn, như vậy mới có thể gặp mặt..." Vào buổi chiều, Hoàng Minh Hạo, người không thể đến nhà Chu Chính Đình để nói về công việc vì có sự sắp xếp khác, cảm thấy như khi trong giờ học chỉ lơ là một phút đã bỏ lỡ cả một lượng kiến thức lớn. Tình tiết này không có VIP cũng có thể thấy sao? Chu Chính Đình và Thái Từ Khôn, sau ba năm chia tay liền muốn đính hôn ngay khi gặp lại nhau? Lúc trước là vị cao nhân nào đã phán hai người họ sẽ bên nhau mãi mãi, Giờ phải đến tìm hắn xem xem mình và Phạm Thừa Thừa có còn cơ hội không?
"Chả trách....."
"Chả trách gì ? Có phải Thái Từ Khôn cho cậu biết thông tin gì không!Hay lắm, Hoàng Minh Hạo, ăn cây táo rào cây sung. Anh đã nuôi mày bao nhiêu năm như vậy, Thái Từ Khôn nó cho mày cái mà mày bán đứng anh." ! " Hoàng Minh Hạo muốn nói cho Phạm Thừa Thừa, nhưng nó không dám đổ thêm dầu vào lửa vào lúc này, “Không phải,sao em có thể làm vậy chứ, em nói Thừa Thừa, anh ấy vừa nhận một cuộc điện thoại rồi vội vàng đi ra ngoài, nói rằng anh Khôn đang tìm
anh ấy, em tưởng rằng công ty xảy ra chuyện gì, Vậy thì chắc là đi giải quyết các vấn đề tình cảm của người ta rồi " Mười phút sau, Hoàng Minh Hạo đã hiểu rõ mọi chuyện với sự giúp đỡ của Vưu Trưởng Tĩnh, cuối cùng đã hỏi câu hỏi làm Chu Chính Đình khó xử nhất, "Vậy là anh, đồng ý chứ?"
"dĩ nhiên là không!"
"lý do?"
"Làm ơn, đã ba năm kể từ khi anh chia tay Thái Từ Khôn!"
..............
"Chu Chính Đình và anh ... dù gì thì cũng đã ba năm rồi."
"Anh có dám nói là anh không còn thích anh ấy?"
"..." Phạm Thừa Thừa nhìn Thái Từ Khôn vẻ mặt cô đơn, không biết thuyết phục từ đâu, thật ra dù không hỏi thì Phạm Thừa Thừa cũng biết Thái Từ Khôn vẫn thích Chu Chính Đình, ai lại lấy ngày kỉ niệm tình yêu làm mật khẩu với lý do là dễ nhớ và ai lại đặt hình của người yêu cũ của mình làm Hình nền màn hình chính với lý do lười đổi ảnh?. Ai lại rủ Hoàng Minh Hạo đi ăn tối mỗi ngày chỉ nghe ngóng thông tin về Chu Chính Đình lại lấy lý do là nhớ Hoàng Minh Hạo?,Hai người gặp nhau còn
thường xuyên hơn bạn trai thực sự như Phạm Thừa Thừa! "Hôm nay không phải hai người đã gặp mặt sao? Anh cảm thấy thế nào? Còn anh Chính Đình? Anh ấy nói sao?" Thái Từ Khôn nghĩ đến vừa rồi, vẻ mặt của Chu Chính Đình ở bàn ăn đen như đít nồi, không khỏi lắc đầu “ Còn thế nào được. Có thể mong chờ người nói chia tay đồng ý làm lành sao?"
"Anh giai à, người ta đã từng chủ động làm lành, là anh..." Phạm Thừa Thừa nói được nửa câu thì không muốn nói nữa. Là một trong số ít người trong cuộc, anh ấy thực sự không biết nên thuyết phục Thái Từ Khôn buông xuống hay khuyên Chu Chính Đình giữ lại. Nghiệt duyên . Thái Từ Khôn biết Phạm Thừa Thừa đang nói gì, sau khi chia tay, Chu Chính Đình đã
từng đến tìm anh, là anh tự tay đẩy người ta ra, dù anh biết rằng Phạm Thừa Thừa và Hoàng Minh Hạo đang đợi cách đó không xa, khi anh đẩy. Chu Chính Đình ra. Anh cũng cảm nhận được người đó đau buồn như thế nào.
Chuyện chia tay là Chu Chính Đình nói trước, nếu nói Thái Từ Khôn không biết lý do tại sao thì là anh ấy nói dối. Thái Từ Khôn luôn biết rằng ngay từ đầu anh và Chu Chính Đình không có một thứ cầu nối gọi là giao tiếp. Thường là Chu Chính Đình không muốn nói về việc anh ấy mệt
mỏi như thế nào, còn Thái Từ Khôn cũng không kể về công việc bận ra sao. Cả hai đều có tính cách chỉ báo tin vui không báo tin buồn, vì vậy ngay cả khi lịch trình ở Đoàn ca múa của Chu Chính Đình bận rộn và không có thời gian ăn uống, vẫn sẽ
cùng Thái Từ Khôn mỗi tối đến Hồ tình nhân dạo một vòng, sau đó sẽ được đưa về ký túc xá, lén lút nhìn Thái Từ Khôn rời đi, rồi anh ấy vội vàng đến phòng tập để luyện tập. Thái Từ Khôn nhìn Chu Chính Đình vào cổng rồi lái xe ra khỏi cổng trường thì lại đến công ty vừa ăn bánh mỳ vừa kiểm tra lại chiều hướng chứng khoán hôm nay. Ngày này qua ngày khác,cả năm năm 3 đại học gần như ngày nào cũng vậy.
Tuy nhiên, Chu Chính Đình lại cảm thấy Thái Từ Khôn không có gì để làm, và Thái Từ Khôn lại cho rằng Chu Chính Đình không có tinh thần tốt vì thức khuya xem phim. Trong suốt cả học kỳ, cứ ba hoặc năm ngày lại xảy ra chiến tranh lạnh và cãi vã nóng
nảy một lần, và cuối cùng lên đến đỉnh điểm khi Chu Chính Đình dẫn đầu một đội đi thi đấu ở nước ngoài, ép người đang đau đầu vì chênh lệch múi giờ hét khoảng 20 lần chia tay vào điện thoại . . Thái Từ Khôn cũng gào lên trước màn hình xanh, được thôi. Khiến Vưu Trưởng Tĩnh, người đang ngồi bên cạnh nghe anh kể lại toàn bộ quá trình kinh ngạc không thốt nên lời. Vào ngày thứ hai sau khi chia tay, Chu Chính Đình kéo theo Vưu Trưởng Tĩnh đến thẳng Galeries Lafayette. Từ 11 giờ đi đến 10 giờ đêm, anh ấy nhận được cuộc gọi từ
người quản lý tài khoản xuyên đại dương "Mr. Zhu ? Xin chào! Tôi muốn xác nhận rằng thẻ tín dụng của bạn đang được sử dụng bởi chính bạn đúng không? Bạn đã thực hiện bao nhiêu khoản chi tiêu lớn ở nước ngoài trong ngày hôm nay, ngân hàng của
chúng tôi sợ rằng nó có thể bị đánh cắp, bạn có cần phải tạm thời khoá thẻ của mình không? " Vưu Trưởng Tĩnh tay cầm cây kem bị câu nói “Không cần, tăng hạn mức thẻ lên!” của Chu Chính Đình làm giật mình, suy ngẫm về bản thân không nên đồng ý ngay khi Chu Chính Đình nói rằng mời anh đến ăn đồ ăn kiểu Pháp, Bị Chu Chính Đình lừa đến Paris để chịu đựng nỗi đau oan nghiệt này. Sau một tuần như vậy, Chu Chính Đình đã hết sức chịu đựng.
Trên máy bay trở về nhà,cậu ấy lật lại lịch sử trò chuyện trong suốt mười một tiếng đồng hồ, từ tin nhắn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon gần đây nhất, cho đến tin nhắn năm ngoái bảo bối dậy chưa,bảo bối phải đi ngủ sớm; từ "ăn cơm rồi,còn anh thì sao", đến bảo bối không ngoan ngoãn ăn cơm thì sẽ không được uống trà sữa. Đọc đến mức nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, nữ tiếp viên thân mật
hỏi anh có khó chịu và cần giúp đỡ không. Chu Chính Đình, người đã mất ngủ gần hai mươi sáu giờ, khi xuống máy bay đã đi thẳng đến ký túc xá của Thái Từ Khôn, mà Thái Từ Khôn gọi điện không nghe, nhắn tin cũng không trả lời. Phạm Thừa Thừa phải quỳ xuống cầu xin Thái Từ Khôn mới chịu đóng máy tính và nói rằng anh ấy sẽ xuống nhà gặp Chu Chính Đình. Nhiệm vụ cố gắng xoa dịu tâm trí Chu Chính Đình của Hoàng Minh Hạo kết thúc, khi ánh đèn KTX bị tắt. Hoàng Minh Hạo kéo Phạm Thừa Thừa đến núp dưới gốc cây to
phía xa rồi ngồi xổm, từ xa không thấy hai người nói gì, chỉ thấy Chu Chính Đình lao vào vòng tay của Thái Từ Khôn và ôm chặt vùi đầu vào vai Thái Từ Khôn, đôi vai Chính Đình đang không ngừng run rẩy vì khóc
Thái Từ Khôn cũng không đẩy ra, vươn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng Chu Chính Đình, nói gì đó, Chu Chính Đình lắc đầu không chịu, nhìn Thái Từ Khôn, khóc đến không đứng được ngồi xổm trên mặt đất. Thái Từ Khôn ngồi xổm xuống cùng anh, quàng
khăn cho Chu Chính Đình, lau nước mắt, đỡ đứng dậy, cuối cùng đặt lên trán Chu Chính Đình một nụ hôn, bước về ký túc xá mà không quay đầu lại. Phạm Thừa Thừa là người đầu tiên phản ứng lại nói với Hoàng Minh Hạo, "Hạo Hạo, có vẻ như không phải làm lành, là BE rồi ..." Hoàng Minh Hạo sau đó đưa mắt nhìn lại khung cảnh đó, "Này, anh Khôn đâu rồi, sao
lại còn mỗi anh Chính Đình ở đó? Có chuyện nghiêm trọng rồi, Thừa Thừa, anh đi mau." Phạm Thừa Thừa đến nay vẫn ấn tượng. Hôm đó nửa đếm giữa tháng 12 Chu Chính Đình khóc như chết đi sống lại. Đến cả đứng dậy đi về cũng là Phạm Thừa Thừa và
Hoàng Minh Hạo mối người một tay đưa về. Không yên tâm về Chu Chính Đình. Hai người gọi điện thoại cho Vưu Trưởng Tĩnh, nói mãi Chu Chính Đình mới chịu ăn một chút để lót dạ.
Tuy rằng cái tên Thái Từ Khôn không bao giờ được nhắc tới nữa, nhưng Hoàng Minh Hạo biết rằng cái mầm mống này đã được hình thành, và cái nghiệt duyên này cũng đã được gieo rắc. "Nói tóm lại, tôi, Chu Chính Đình, dù dọn ra khỏi nhà, tách khỏi cha mẹ, cạp đất sống cũng sẽ không thể đính hôn với Thái Từ Khôn!" Đây là câu đầu tiên Thái Từ Khôn nghe khi mở cửa, và cũng là câu cuối cùng của Chu Chính Đình mà Vưu Trưởng Tĩnh đã nghe vào buổi tối hôm nay, bởi vì trong giây tiếp theo, Chu Chính Đình đã ngã xuống. "Uh, những gì chúng em có thể giải thích là, là do hai cốc Tequila?"
Đầu của Thái Từ Khôn đầy hắc tuyến, tửu lượng của ai đó cũng kém giống như tính khí của anh ta. Hai nhóm người gặp mặt thành công đã quyết định trao đổi ý kiến của hai bên.Vưu
Trưởng Tĩnh nói rằng Chu Chính Đình cảm thấy mất mặt vì đã từng chủ động làm hòa nhưng bị từ chối. Phạm Thừa Thừa nói Từ Khôn nghĩ đến chuyện bị chia tay, bị chia tay và bị chia tay, Hoàng Minh Hạo nhìn Thái Từ Khôn người đang cẩn thận bảo
vệ ai đó trong tay mình, cười khẩy sau hôm nay thế giới này hẳn là của fan cp. Một fan CP trưởng thành không bao giờ kén đường, chúng ta có thể tự tạo ra đường.
Hoàng Minh Hạo, người cảm thấy mình còn cả một nhiệm vụ cao cả ở phía trước. "Khôn ca, hay là anh đưa Chính Đình về trước, đừng đi về nhà cũ, dì Chu không thích anh ấy uống rượu thế này, anh ấy có một biệt thự ở Vịnh Trân Châu, mật khẩu là ... ơ
Trưởng Tĩnh, mật khẩu là gì? " Vưu Trưởng Tĩnh tối uống thêm vài ly rồi nghĩ ngợi hồi lâu, Thái Từ Khôn vờ như không nhìn thấy Hoàng Minh Hạo đang nháy mắt quyết định làm theo ý mình "Thôi, đằng nào anh cũng có nhà, anh đưa đưa anh ấy về nhà anh. Ngày mai có chuyện gì, ngươi chịu trách nhiệm." Hoàng Minh Hạo vội vàng đồng ý, nhìn hai người rời đi, anh vỗ ngực tự hào. "Fan chăm chỉ, Không có CP nào em ship mà không thành" Vưu Trưởng Tĩnh "Ừ phải rồi. Hôm nay cậu không nhìn thấy vẻ mặt không tình nguyện của Khôn. Tôi là Chính Đình thì tôi cũng tức giận." Phạm Thừa Thừa "Không đúng. Vưu lão sư à. anh không biết đúng không? Người dõi theo Chu Chính Đình khi anh ấy được chúng em đưa đi cửa ký túc xá và ngồi làm Đá Vọng Đình cả đêm ấy không họ Thái tên Khôn thì là ai ."
............5........
Chu Chính Đình khi uống say rất thành thật, anh ấy không hề khóc lóc trong suốt quãng đường đi. Sau khi vào nhà, Thái Từ Khôn đặt Chu Chính Đình ở trên ghế sofa, ngồi xuống ghế Thái Từ Khôn không nhịn nổi mà nhéo má Chu Chính Đình một cái "Chà, abczyx .....!" Thái Từ Khôn buồn cười buông tay ra. "Chính Chính anh đang nói cái gì, em nghe không rõ, nói lại đi?" Chu Chính Đình phồng má và không vui, "Thái Từ Khôn! Đừng véo mặt anh! Đắt lắm đấy!" Vừa kêu một câu Thái Từ Khôn liền sững sờ tại chỗ, "Chính Chính, Chính Chính? Anh say rồi? Anh nhìn xem em, em là ai?"
"Cậu thật phiền phức, ngốc Thái Từ Khôn"
"Dính người, đồ ngốc Thái Từ Khôn" Đường Đường là Hội trưởng hội học sinh uy nghiêm, điểm GPA cao ngất lại bị gọi là một kẻ ngốc, và chỉ có người trước mặt mới có cái can đảm đó.
Vưu Tưởng Tĩnh từng bị cách xưng hô sến súa của đôi tình nhân này làm cho không nuốt nổi cơm 1616 lần.Chu Chính Đình cưới ngất trong lòng Thái Từ Khôn nói sau này mỗi lần đi ăn
cùng Vưu Trưởng Tĩnh đi ăn đều sẽ xưng hô như vậy nhân tiện giúp Vưu Trưởng Tĩnh giảm cân.
Thái Từ Khôn đã quen với việc này, đưa tay từ sau ra trước ôm lấy người đó trong tay, tựa cằm lên vai Chu Chính Đình và vỗ nhẹ... Chỉ một câu nói đã xua tan nỗi sợ hãi và sự lo lắng cả buổi chiều của Thái Từ Khôn. Người chờ đợi ba năm nay ở ngay trước mặt, bởi vì say rượu mà khuôn mặt đỏ bừng, miệng không nghe thấy Câu trả lời của Thái Từ Khôn là bĩu môi thiếu kiên nhẫn. Chu Chính Đình, nắm lấy cổ áo của Thái Từ Khôn kéo người về trước mặt, dùng chóp
mũi chạm nhẹ vào chóp mũi của Thái Từ Khôn. , Kun ~ Kun Kun Kun Kun Kun ~ " Thái Từ Khôn giơ tay lên sau đầu Chu Chính Đình, nói: "Chu Chính Đình, em không quan tâm bây giờ anh say hay tỉnh, em chỉ hỏi anh một lần, hôn em được không?" Chu Chính Đình vươn hai tay ra và ôm eo Thái Từ Khôn. "Được rồi, anh muốn một
nụ hôn, ừm ..."
Mặc kệ, Thái Từ Khôn nghĩ, không cần biết ngày mai anh sẽ phải đối mặt với chuyện gì, Chu Chính Đình có tức giận không, có trách anh không, có nhất đao lưỡng đoạn hay không. Chỉ cần Chu Chính Đình hiện tại.
Chu Chính Đình sau khi say toàn tâm toàn ý đều là Thái Từ Khôn, Chu Chính Đình luôn có thể dùng một câu nói để khiến Thái Từ Khôn sẵn sàng đầu hàng.
Đêm nay rất nhiều người mất ngủ, Chu Chính Đình - người thăng trầm trong sóng gió, Vưu Trưởng Tĩnh - người bị một anh chàng đẹp trai bắt đi trước quầy bar, và Hoàng
Minh Hạo - người bị bạn trai kéo về thực tại.
Cũng Đêm nay, có rất nhiều
người sẽ ngủ rất ngon, kiệt sức nhưng thỏa mãn - Thái Từ Khôn, Lâm Ngạn Tuấn- người đã lên kế hoạch từ lâu chỉ chờ con mồi sập bẫy, và Phạm Thừa Thừa- người đã thu hoạch mật hoa từ lâu.
Chu Chính Đình thức dậy từ rất sớm, Chu Chính Đình không quá say, anh ấy đổ mồ hôi đầy người sau một cuộc vận động kịch liệt, và cũng đã hoàn toàn tỉnh rượu. Khi Thái Từ Khôn ôm anh vào phòng tắm, anh không biết phải đối mặt với Thái Từ Khôn
thế nào mới giả vờ ngủ, nheo mắt một hồi thì anh thật sự ngủ say vì quá buồn ngủ. So với việc Thái Từ Khôn cao hứng nhắm mắt cho đến khi trời hừng sáng, Chu Chính Đình cũng đã ngủ rất ngon. Tuy nhiên, câu hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu anh khi anh mở mắt không phải là làm thế nào để sống những ngày còn lại, mà là Thái Từ Khôn vẫn thầm yêu anh ba năm qua, tại sao cậu ấy không chịu quay lại?
Cố gắng ngồi dậy rời khỏi vòng tay của Thái Từ Khôn, lại không cẩn thận đánh thức Thái Từ Khôn đang ngủ say, "Này, Chính Chính, ngủ một lát đi, em buồn ngủ quá." Khuôn mặt ửng hồng với giọng nói trầm thấp khi vưà bị đánh thức lúc sáng sớm, làm Chu Chính Đình cảm thấy không thể kìm được, lật người trên giường làm ầm lên, "Thái Từ Khôn, em dậy ngay cho anh. không được ngủ! " Thái Từ Khôn mơ hồ nhớ tới tối hôm qua mình đã làm nên việc lớn, hiện tại biến
cố lớn này đang nhìn hắn hai mắt lăm lăm tròn xoe , tuy rằng sắc mặt trắng bệch cùng dấu răng trên xương quai xanh không có sức răn đe, nhưng cũng làm cho Thái Từ Khôn có phản ứng hơi không đúng lúc. "Cậu!"
"Đừng tức giận, đừng tức giận, em..... Đi vệ sinh..." Chu Chính Đình nổi giận, "Thái Từ Khôn, cậu vẫn không hiểu tại sao anh lại tức giận. Hôm nay cũng vậy, lúc trước cũng vậy." Thái Từ Khôn vỗ vào đầu không nói nên lời, đúng là hắn thực sự không biết. Sau khi bị Chu Chính Đình đột nhiên nói chia tay mà không rõ lý do, Thái Từ Khôn rất tức giận, sau đó, Chu Chính Đình lại đến tìm muốn quay lại với Thái Từ Khôn,Thái Từ Khôn lại
cho rằng Chu Chính Đình chỉ là ý thích nhất thời của một thiếu gia mà thôi. Trong ba năm qua, Thái Từ Khôn cũng đã từng rất nhiều lần ghét bỏ chính mình vì chính bản thân là người không đồng ý làm lành mà cuối cùng lại không quên đươc Chu Chính Đình.
Cho đến hôm qua trên bàn ăn ở nhà Chu Chính Đình nghe được tin đính hôn điều đầu tiên Thái Từ Khôn nghĩ đến vẫn là có phải Chu Chính Đình sẽ không vui hay không.
"Được rồi, chúng ta hãy nói rõ ràng, tại sao?"
Chu Chính Đình nhớ lại vị mặn nhẹ giữa môi ngày hôm qua, giọng điệu dịu đi. "Em có thể nói, có thể yêu cầu. Ở trước mặt anh, em không cần phải làm như chuyện gì em cũng có thể giải quyết được, Em còn có anh, dù có thể anh không thể san sẻ gì nhiều
cho em nhưng anh là người yêu của em, anh có quyền và muốn biết em đang nghĩ gì. Cũng giống như ... giống như lúc nãy ...Anh, anh không nói rằng anh không đồng ý. "
Thái Từ Khôn không biết nên cảm động hay bày tỏ nhu cầu trước, Cơ thể đã hành động sớm hơn anh một bước, cảm giác được hôn Chu Chính Đình trong trạng thái tỉnh táo còn sảng khoái hơn nhiều so với cảm giác tội lỗi khi nhân lúc Chu Chính
Đình say rượu. Nó giống như con sư tử con mất tất cả, rời đồng cỏ và giờ nó trở về lãnh địa của mình với
thiên quân vạn mã, hùng mạnh và hống hách chạy một cách liều lĩnh đe doạ tất cả các loài vật trên đồng cỏ để tuyên bố chủ quyền của mình.
Lãng mạn là gì?
Vào lúc anh hôn Chu Chính Đình, Thái Từ Khôn nghĩ, một ca khúc, một cuộc đoàn tụ, một giọt nước mắt rơi, cũng không sánh bằng người trong vòng tay cậu vào lúc này. Trong ba năm và một tuần, khoảng thời gian nguội lạnh giữa Thái Từ Khôn và Chu Chính Đình kết thúc, và chiếc nhẫn bạc đã chờ đợi suốt ba năm cuối cùng đã được
đeo vào tay chủ nhân của nó. Tại thành phố bị lớn này, Thái Từ Khôn và Chu Chính Đình đã sẵn sàng.
_______________END___________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro