Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

0.


tí tách từng hạt mưa bên ô cửa sổ, thời tiết vốn đã lạnh nay thêm chút ướt của mưa càng khiến Berika khó chịu hơn. em vốn đã là người khó ở, nay thêm thời tiết của Paris càng khiến em cọc cằn hơn. em chỉ có thể nói vào bức tường trước mắt, cũng phải vì giờ đây em chỉ còn một mình chẳng còn bóng dáng ấy lắng nghe những lời mắng chửi ấy nữa. em cũng buồn, nhưng cũng phải quên, em đánh mất người ấy mà.


Berika nằm dài trên chiếc ghế sô pha cạnh ô cửa sổ lớn, em đưa đôi mắt tròn ấy nhìn từng hạt mưa tí tách tí tách ngoài kia. tiếng mưa rào mang mác chút buồn, Berika rít nhẹ tẩu thuốc thở dài một sợi khói những mùi hương bay vào trong phế quản rồi tiến đến lá phổi của em. em thở dài một tiếng khi cảm thấy được cái thứ khói kia dần làm cho đầu óc em tỉnh táo thêm một chút, cái cảm giác khoan khoái như vừa được uống một ngụm nước sông mát lạnh làm em vui vẻ mà hít thêm một hơi dài nữa. cảm giác thứ thuốc lá này có một vị thật khác, chẳng hề có vị đắng ngắt như các loài thuốc em từng ngửi, nó ngọt dịu trên đầu lưỡi, khi em cảm giác như đầu lọc của thuốc có một cảm giác thật ngọt ngào. làn khói trắng bay ra khỏi khí quản làm em thấy vơi đi phần nào chút buồn khó tả trong em.


mưa rơi tí tách ngoài kia, em không cáu giận nữa, tự nhiên Berika muốn ra ngoài kia tắm mưa một chút nhưng nghĩ lại thời tiết vốn lạnh rồi, ra ngoài chỉ có ốm. em đứng dậy, nghĩ rằng bản thân chẳng nên bị lệ thuộc vào chất kích thích này, nhưng mùi hương của nó làm em có phần xao xuyến, một thứ xúc cảm ngọt ngào như mùi vị của trái cấm. thật lòng, con người có trí tò mò vô biên, nhưng với đêm nay chừng này là đủ, khi mà em hút thêm một lần cuối để tận hưởng cái ngọn lửa khi sưởi ấm bàn tay em và tiếng mưa rơi ngoài kia xoa dịu tâm trí em.


tiếng gót giày nhẹ nhàng gõ trên sàn gạch hoa, em ngầm cũng thích nơi đây, có thể nghe mưa tí tách, sáng dậy khi nắng rọi vào khóe mắt qua cửa sổ nhỏ. em mở dù ra khi bước ra khỏi căn nhà nhỏ, trời kia vẫn mưa rơi tí tách thêm chút gió làm em rùng mình, dù gì đến đây cũng chỉ có mỗi áo khoác mỏng. tối nay em muốn thay đổi không khí một chút, có lẽ là đi dạo chăng? dạo này em hay gặp những giấc mơ về anh ta. hằng đêm khi chìm vào giấc ngủ, em thấy anh, chúng ta cùng nhau trong hoài niệm năm xưa. Berika chẳng chút muốn gì nhớ về nó, em đến nơi này chẳng cũng chỉ muốn quên đi Albert.


Berika rảo bước dưới những mái nhà, nơi tráng lệ như này phải chăng là thứ em cần sau mối tình phiền muộn ấy. Paris hoa lệ làm sao, em cũng chỉ cần vậy, mượn lấy chút hoa lệ nơi này quên đi tình sầu. trời cũng đã ngừng mưa, em rút ra bao thuốc cùng chiếc bật lửa ra hút một hơi dài, thật trái với Berika ngày đó nhẹ nhàng thanh tao, giờ đây em lại mượn khói thuốc giải sầu - thứ mà em vốn ghét nhất trần đời. con người vốn có lòng tham vô đáy, nhưng với Berika chỉ như này là đủ, chút đèn đường nhấp nháy đêm muộn cùng Paris hoa lệ che đi nỗi buồn trong lòng.


từ lúc đặt chân lên nước Anh, Berika không biết tại sao em lại phụ thuộc vào thứ thuốc lá này, em chỉ cảm thấy nó như là thứ thuốc an thần, thoải mái đến lạ kì, biết rằng hại cho sức khỏe nhưng cũng chẳng còn ai ngăn cản em. em thấy mình tự do nơi hoa lệ này, thương thay cho em người con gái xinh đẹp giờ đây mượn tạm khói trắng của thuốc giải lấy phiền muộn. liệu rằng thế giới có nơi nào cho em không? 


ánh đèn đường nhấp nháy, róc rách những giọt mưa rơi còn xót lại sau cơn mưa vừa rồi, cứ thế rồi em cứ đi bộ khắp nơi với điếu thuốc tàn trên tay. tuy nói đây là nơi ồn ào náo nhiệt nhưng chỉ là trong buổi sáng, mỗi khi đêm xuống trả lại sự bình yên cho những tòa nhà cổ kính, những con đường tĩnh lặng. em dừng bước trước 1 chiếc ghế sắt, em ngồi lên tận hưởng sự tĩnh lặng nơi phố thị hoa lệ mà quên đi thời gian tích tắc dần trôi. đầu óc thư thái cũng làm con người cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn, cái mùi mưa thoang thoảng trên các vệ đường, dịu dịu cái mùi gió thơm. có lẽ em cũng chỉ cần vậy, như này là đủ sau những điều ấy. em buồn vì mối tình năm ấy nơi phố thị, tiếc thương cho năm tháng hi sinh vô nghĩa giờ đây cũng chỉ còn là dĩ vãng. em thẫn thờ ngồi đấy, gặm nhấm mối tình đẹp không thể tiếp nối. thành phố paris hoa lệ, nhờ nơi đây giúp em quên đi hoài niệm ấy. quay lại không được mà bước tiếp cũng không xong, nỗi nhớ này em gửi tới đêm sao, nốt hôm nay em nhớ người, ngày mai đến quên đi tất cả.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ttam