2.
Baekhyun mở cửa sổ, bước ra ban công nhìn xuống con đường dài bên dưới, gần mưòi hai giờ, Chanyeol vẫn chưa về nhà. Hồi nãy anh gọi, giọng lọt giữa tiếng nhạc ì đùng, báo sẽ về trễ, cậu có mệt cứ ngủ trước, không cần chờ. Cậu chỉ dặn anh chạy xe cẩn thận rồi cúp máy. Cậu lo, nhưng cũng hiểu anh cần có những mối quan hệ giao tiếp bên ngoài xã hội cho bạn bè, công việc. Hai người dù có thương yêu đến mấy cũng nên hiểu đối phương cần một khoảng không gian riêng.
Con người là thế, ngoài bộ mặt họ trưng ra hàng ngày, bên trong ai cũng có một cái tôi bí mật. Nhiều người khi yêu thường ép người yêu hòa nhập hai thế giới vào làm một, theo kiểu đi đâu cũng phải có nhau, làm gì cũng phải thông báo, cuộc vui nào nếu vắng một trong hai thì đối phương không nên tham dự. Ở giai đoạn đầu của mối quan hệ, khi tất cả lý trí bị tình cảm làm lu mờ, người ta bao biện rằng đó là do quá yêu, quá thương nên không thể rời xa nhau dù chỉ trong thoáng chốc. Và thường thì sau thời gian đó, họ bắt đầu thấy bức bách, ngột ngạt y như bị giam lỏng trong nhà ngục màu hồng đẹp đẽ. Rồi thì họ chán, tìm cách trở lại với tự do từng bị tước đoạt, rồi thì họ giận, hành hạ nhau với ngôn từ, với hành động, rồi thì họ chia tay và họ đau.
Baekhyun qua rồi cái tuổi yêu để hờn giận, trách móc hay đeo bám mọi phút giây. Với cậu, tình yêu đẹp, nhưng không bào ra được để ăn khi đói, nên cậu luôn để Chanyeol có tự do, tự do trong vòng kiểm soát. Vẩn vơ một hồi, Baekhyun chợt nhớ gia đình, hình như cũng mấy tháng nay cậu chưa về thăm. Suy nghĩ một lúc, cậu lấy điện thoại rồi nhấn số gọi cho mẹ.
Chanyeol lái xe vào chung cư, ông bảo vệ già tỉnh dậy trong giấc ngủ chập chờn, đi đến dắt chiếc xe gắn máy người ta để nhầm chỗ đỗ xe hơi ra, ái ngại nhìn Chanyeol. Anh gật đầu, chỉ mỉm cười rồi mở cửa xe bước xuống.
_ Cậu Park hôm nay về trễ dữ.
_ Mấy người trong công ty mời đi tiệc, không từ chối được.
_ Công việc mà cậu, nhưng chắc cậu thì nhậu rượu tây, chứ đâu phải như tụi tui, toàn đế, gò đen.
_ Rượu nào thì uống vô cũng say, đâu có gì khác nhau đâu chú. Với lại, không chừng con cũng mới uống rượu đế mà tưởng rượu tây.
_ Đúng rồi cậu, tui đọc báo thấy người ta bán rượu giả nhiều lắm, có được cái chai là hàng nhái, còn rượu bên trong toàn là hàng dởm.
_ Dân mình sính ngoại, chuộng bề ngoài mà chú, chỉ cần nhìn thấy nó sang trọng thù nghĩ bên trong nó ắt là hàng tốt... lầm chết.
Chanyeol nói rồi cúi chào ông bảo vệ, không quên lấy trong túi ra tờ năm chục ngàn, gửi tặng cảm ơn triết lí rượu bia vừa học được. Một mình trong thang máy, anh chợt nghĩ về những thứ mình vừa nghe và nói xong, tự hỏi thứ rượu ban nãy có xứng đáng với mấy triệu bạc tay tổng giám đốc bỏ ra không. Mà nếu như biết rằng nó là rượu giả, tay tổng giám đốc cũng phải im miệng, ngậm bồ hòn làm ngọt, làm sao dám khoe cho người ta nghe cái ngu của mình. Chanyeol cười khẩy, đúng lúc đó thang máy mở ra ở tầng hai mươi ba. Chanyeol hướng về căn hộ chung cư nhỏ, nơi có Baekhyun đang chờ.
Baekhyun nghe tiếng chìa khóa lách cách tra vào ổ, bèn cúp điện thoại, đóng cửa sổ ban công rồi ra đón Chanyeol. Từ khi về ở chung, anh tập cho cậu nhiều thói quen, một trong số đó là chờ đợi tiếng mở cửa mỗi khi anh về nhà, tiếng động nhỏ báo hiệu khi yêu thương về cùng nhau. Nhiều lần Baekhyun nói, anh về nhà cứ gọi cửa, cậu ra mở vì lúc nào cậu chẳng ở nhà, Chanyeol chỉ cười, là do anh thích cho cậu một bất ngờ.
Và hôm nay cũng vậy.
_ Anh biết chắc là em còn thức,dù ban nãy anh đã kêu ngủ sớm.
_ Biết vậy sao anh vẫn kêu??
_Kêu như thói quen, để em biết anh quan tâm em, và hiểu em cỡ nào, chứ tính em cứng đầu, đâu phải anh không biết.
_ Chỉ nghĩ xấu cho em
_ Em dọn cơm cho anh nhé, anh đói rồi.
_ Ừ, anh vào tắm đi, chờ em hâm nóng đồ ăn đã.
Chanyeol gật đầu, đi vào phòng tắm, mở nước ấm xả lên cơ thể đàn ông gần ba mươi, cảm giác mệt mỏi, ngà ngà say tan biến như chưa hề tồn tại. Ngoài này, Baekhyun cũng nhanh tay bỏ đồ ăn vào lò vi sóng, chuẩn bị bàn ăn nhỏ cho hai người.
Gần một năm sống chung, dù về nhà sớm hay trễ, Chanyeol vẫn luôn ăn cơm tối cùng Baekhyun. Với Chanyeol, bữa cơm được ngồi bên nhau là hình ảnh ấm cúng, thân thương nhất của một gia đình. Với Chanyeol, Baekhyun là một gia đình. Trước, Baekhyun, nấu ăn không ngon, nói đúng hơn là không biết nấu, nấu bằng nồi cơm điện mà cơm cũng có bữa sống, bữa nhão. Anh nhai cơm, vừa ăn vừa buồn cười, nhìn nét mặt mắc cỡ pha chút hối lỗi của người yêu. Đồ ăn Baekhyun làm hồi trước chỉ có trứng chiên hay thịt hộp, có bữa Chanyeol đùa, ăn trứng riết giờ người anh như cái trứng rồi. Baekhyun cắn môi, so vai, cúi đầu nén tiếng thở dài. Đến khi Chanyeol đứng đằng sau, vòng tay ôm, rúc mặt vào cổ Baekhyun, nói nhỏ, nhưng là em nấu, nên anh ăn thứ gì cũng thấy ngon, Baekhyun mới hít một hơi dài, nói chắc nịch, anh cho em một tháng, em sẽ đi học nấu ăn.
Baekhyun nói và làm thiệt, tháng đó Chanyeol thấy Baekhyun tha về nhà đủ thứ sách vở dạy nấu món này món nọ, rồi còn đăng kí lên nhà văn hóa Phụ nữ học cho có bài bản. Anh cũng còn nhớ mấy bữa cuối tuần được cậu lôi ra làm chuột bạch, hết thử món này đến món kia do chính cậu làm ra. Có món ngon thật, nhưng cũng có món không ngon lắm, lúc thì mặn, lúc thì hơi chua, lúc lại quá lửa, nhưng bảo đảm lúc nào cũng ngọt, vì người yêu mình nấu cho ăn, đâu có thứ gì ngọt bằng.
Giờ, Baekhyun mở nhà hàng cũng được, đó là Chanyeol nói thế.
_ Em không thắc mắc anh đi đâu về trễ à? - Chanyeol hỏi khi đang ngồi gắp miếng sườn xào chua ngọt trên dĩa.
_ Anh đi công việc, em hỏi cũng đâu giúp ích được gì, miễn sao anh đi rồi về với em là được.
_ Người gì ngoan dữ, hỏi sao không yêu.
_ Ăn đi, đừng có dẻo miệng, đâu phải mới quen ngày một ngày hai mà còn dụ nhau.
Chanyeol cười nhe răng, tiếp tục ăn cơm trong khi Baekhyun chỉ ngồi xoay tròn ly nước bọt trong tay, nhìn Chanyeol ăn ngon lành.
_ Hồi nãy em gọi điện nói chuyện với mẹ
_ Vậy à. - Chanyeol ngừng đũa, ngước nhìn Baekhyun. - Em nói gì với mẹ?
_ Em hỏi thăm thôi, mẹ nói nhớ em, lâu rồi em không về thăm. Với lại, mẹ hỏi thăm anh, coi anh dạo này có ăn hiếp em không.
_ Ừ rồi em nói sao?
_ Em nói mẹ đừng lo, anh thương em lắm... hôm nào anh rảnh, đưa em về thăm mẹ nha anh!
_ Ừ để anh sắp xếp công việc đã.
Baekhyun gật đầu, đứng dậy cất ly nước rồi lấy một quả táo trong tủ lạnh, ngồi xuống sofa gọt vỏ cho Chanyeol ăn tráng miệng, anh nhìn dáng cậu ngồi lọt thỏm giữa căn phòng ánh đèn vàng nhập nhòa, thấy lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Chanyeol biết, Baekhyun vẫn còn đau.
Thank everybody!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro