Chap 36: Vậy thì sao?
"Ngài đã tìm thấy nó chưa, thưa ngài?"
Hessen bước vào văn phòng ngay sau khi Mark Evers rời đi.
"Chuyện gì xảy ra với tên trộm đã lấy cắp tiền của Bill Remmer?" Matthias hỏi khẽ, giọng trầm thấp.
"Các cảnh sát đã có mặt tại hiện trường, nhưng họ gặp khó khăn trong việc tìm kiếm bằng chứng và nhân chứng."
"Thế còn học phí của Leyla Lewellin thì sao?"
"Nếu không bắt được tên trộm, cả phu nhân và tiểu thư Brandt đều nói họ sẽ trả tiền học phí. Tôi nghĩ bác sĩ Etman cũng sẵn lòng làm vậy."
Báo cáo này không có gì khiến Matthias bất ngờ.
Chống cằm, Matthias khẽ cười, đặt tập hồ sơ xuống bàn. Linda Etman chính là bộ óc đứng sau kế hoạch này.
Dựa trên thông tin từ kẻ xa lạ mà sáng nay hắn gặp, Matthias đã có thể đưa ra kết luận.
Ban đầu, bà Etman có vẻ rất hài lòng với cuộc hôn nhân của con trai mình. Nhưng ai ngờ được, bộ mặt thật của bà ta lại độc hại và đáng sợ đến vậy.
Dẫu chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn, Matthias vẫn không muốn bỏ lỡ màn kịch đầy kịch tính trong gia đình họ.
Vẻ mặt Leyla tỏ ra như cô biết tất cả, nhưng thực tế, cô hoàn toàn không hiểu thế giới vận hành ra sao.
Hắn nên gọi cô là kẻ ngốc, đúng không?
Nhận thấy sự im lặng của Matthias có vẻ là một kiểu phản đối, Hessen mạnh dạn hỏi:
"Nếu ý của ngài khác đi..."
"Không." Matthias ngắt lời. Nụ cười nhếch mép hiện lên trên môi hắn. "Ta tôn trọng nguyện vọng của bà nội. Ta không phản đối."
Ngay từ lúc nói điều đó, Matthias đã chắc chắn rằng Linda Etman đã tính toán kế hoạch này một cách cẩn thận, không bỏ sót chi tiết nào.
Quân cờ bà ta mua bằng tiền có thể là một kẻ ngốc, nhưng kế hoạch của bà lại chính xác và táo bạo. Linda không ngây thơ đến mức không biết rằng sẽ có nhiều người sẵn lòng trả tiền học phí cho Leyla. Bà chắc chắn đã nhận ra điều đó chỉ bằng cách nhìn vào chồng mình.
Vậy mục đích thật sự của bà là gì?
Matthias trầm ngâm, chạm tay lên cằm, đầu óc hắn ngập tràn suy nghĩ về bà Etman.
Tại sao Linda Etman lại tạo ra một vụ lùm xùm lớn như vậy khi bà biết rằng gần như không thể ngăn Leyla vào đại học cùng Kyle Etman, ngay cả khi số tiền bị đánh cắp?
Matthias mím môi, cảm giác như đang đối mặt với một câu đố hấp dẫn.
"Hãy cử người theo dõi bà Etman."
Matthias lạnh lùng ra lệnh, đồng thời vắt chéo chân một cách tao nhã. Vẻ mặt bề ngoài của hắn điềm tĩnh, nhưng giọng nói lại sắc bén, đầy uy quyền.
"Hả? Ý ngài là bác sĩ Etman... vợ của ông ấy?"
"Đúng vậy. Linda Etman, vợ của bác sĩ Etman."
Câu trả lời thẳng thắn của Matthias khiến Hessen lúng túng một chút.
"Chỉ có một điều cậu cần báo cáo."
Matthias tựa lưng vào ghế sofa, nét mặt hắn vẫn lạnh lùng nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên như thể có chút ý cười.
"Hãy xem xem bà Etman có gặp Leyla Lewellin riêng tư không. Nếu có, thì bà ta đã nói gì với cô ấy."
Sáng hôm sau, khi bình minh vừa ló rạng, các cảnh sát trở lại Arvis. Họ đến dinh thự của công tước và tình cờ gặp Matthias khi hắn đang đi xuống cầu thang vào đại sảnh.
"Chào buổi sáng, công tước." Một người đàn ông tóc bạc, là chỉ huy của các cảnh sát, chào hỏi hắn một cách trang trọng. "Tôi cảm thấy xấu hổ về vụ trộm này."
Matthias dừng bước giữa hành lang, theo sau là Claudine và những người hầu của hắn.
Hessen tiến lại gần, nói khẽ, "Họ muốn xin phép điều tra thêm để tìm nhân chứng."
Matthias gật đầu tán thành, "Được, cứ tự nhiên."
"Cảm ơn ngài, công tước."
Các cảnh sát cúi đầu chào Matthias trước khi tiếp tục công việc. Matthias định tiếp tục bước đi thì người chỉ huy tóc bạc ngẩng đầu lên và bất ngờ gọi hắn.
"Vậy, công tước..."
Matthias quay lại, nét mặt vẫn điềm tĩnh như thường lệ.
"Ngài có thấy ai khả nghi trong dinh thự sáng hôm đó không?"
Viên cảnh sát, dù vẫn có vẻ bối rối, đã đặt câu hỏi một cách cẩn trọng. Matthias suy nghĩ một chút rồi chậm rãi tiến lại gần.
'Tôi đã thấy.'
Đó là một câu trả lời đơn giản mà hắn lẽ ra có thể đưa ra, nhưng thay vào đó, Matthias chỉ mỉm cười duyên dáng. Hắn bắt đầu suy ngẫm về Leyla Lewellin trong giây lát;
'Mình phải làm gì đây?'
Nếu hắn tiết lộ âm mưu của bà Etman và người anh họ sắp phá sản của bà để ngăn cản cuộc hôn nhân của con trai bà, liệu có phải sẽ phá hỏng tất cả không?
Dù tình thế hiện tại khó khăn với bà Etman, nhưng Matthias tin rằng nếu bà không bộc lộ bộ mặt thật của mình trước Leyla, bà vẫn có thể giải quyết mọi chuyện. Dĩ nhiên sẽ có chút ồn ào, nhưng Matthias tin rằng đó sẽ chỉ là chuyện trong chốc lát; bác sĩ Etman và con trai bà sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cuộc hôn nhân này.
Tuy nhiên, Linda Etman không phải là kiểu người dễ dàng từ bỏ.
'Vậy thì sao?'
Matthias nhìn lên trần nhà, ánh mắt hắn bị cuốn hút bởi ánh sáng từ chiếc đèn chùm.
Leyla Lewellin đã có một cơ hội ngàn năm có một; cô ấy sẽ sống hạnh phúc mãi mãi.
Bà Etman sẽ không thể can thiệp khi Leyla và Kyle Etman chuyển đến nhà mới của họ ở Ratz. Kyle Etman sẽ là một người chồng tận tâm, yêu thương và trân trọng vợ mình. Với tình yêu mà anh ấy dành cho cô, Leyla sẽ có thể học hành thoải mái và có thể theo đuổi ước mơ trở thành học giả.
Matthias ngẩng đầu lên, nhìn vào những họa tiết trang trí trên trần nhà, nơi ánh sáng từ đèn chùm chiếu xuống.
Hắn chắc chắn có thể giúp Leyla nếu hắn thực sự muốn bỏ công sức ra. Trước khi bà Linda Etman gặp cô ấy, Matthias đã có cơ hội gặp mẹ của Kyle. Nếu bà Etman biết rằng công tước Herhardt đã phát hiện ra mọi âm mưu của bà, có thể bà sẽ lặng lẽ rút lui để giữ lại chút thể diện.
Đó có vẻ là cách duy nhất giúp giảm bớt tổn thương cho Leyla.
Matthias liếc nhìn viên cảnh sát, không nói lời nào. Viên sĩ quan đứng yên, nhận thấy sự im lặng của công tước như một lời cảnh cáo về sự vô lễ của mình.
Matthias biết rõ những gì khiến Leyla hạnh phúc. Và hắn có thể dễ dàng bảo vệ nguồn hạnh phúc đó chỉ bằng một cái chớp mắt.
'Vậy thì sao?'
Khóe miệng Matthias lại nở một nụ cười mỉa mai.
'Điều gì thú vị khi giúp Leyla tìm thấy hạnh phúc của cô ấy?'
Tất cả những gì còn lại trong hắn là mùa hoa hồng u ám khi thiếu vắng cô ấy, điều đó sẽ tạo ra một vết nứt trong thế giới lý tưởng của hắn.
"... Tôi không thấy ai."
Matthias trả lời ngắn gọn, ánh mắt sắc lạnh nhìn viên cảnh sát. Những gương mặt xung quanh họ lộ rõ vẻ lo lắng rồi nhẹ nhõm.
"À, vâng. Cảm ơn ngài đã hiểu, công tước. Xin lỗi về tất cả sự bất lịch sự của tôi."
Matthias nhẹ nhàng gật đầu chấp nhận lời xin lỗi.
"Ngài có từng thấy một người lạ nào không?"
Viên cảnh sát có vẻ hợp tác, vì thế hắn quay sang hỏi Claudine, người đang đứng sau Matthias.
"Không." Claudine đáp ngay lập tức. "Rất tiếc, tôi không có thông tin gì có thể giúp ích cho cuộc điều tra của ngài." Cô liếc nhìn Matthias một chút rồi quay sang viên cảnh sát với một nụ cười.
Sau khi vụ việc được giải quyết, Matthias tiếp tục bước đi. Các cảnh sát tiếp tục hỏi thăm nhân viên, còn Matthias lên xe mà hắn đã đỗ sẵn ngoài cửa chính.
"Ngài không quên lời hứa của mình chứ?"
Claudine nhắc nhở hắn về cuộc hẹn vào buổi chiều; cùng Riette ăn tối sau khi uống trà.
"Dĩ nhiên là tôi nhớ, tiểu thư."
Khuôn mặt Claudine sáng lên khi nghe Matthias trả lời.
Chiếc xe lao đi qua cổng dinh thự, và rời khỏi khuôn viên. Matthias nhìn ra ngoài cửa sổ khi chiếc xe đi qua khu nhà của bác sĩ Etman.
Linda Etman đang chờ đợi phần thưởng xứng đáng cho những công sức chờ đợi và xem xét của mình.
...
Bà ta mặc một chiếc váy màu tím nhạt thanh lịch, trang điểm nhẹ và chiếc mũ phù hợp, vừa cổ điển vừa giản dị. Bà không có vẻ gì là cố tình khoe khoang, nhưng vẻ ngoài tinh tế của bà ta lại càng khiến cho bộ trang phục hôm nay trông có phần xuề xòa.
Bà Etman ngắm mình trong gương một chút rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Hôm nay bà chọn đi bộ thay vì ngồi xe ngựa.
Nơi bà định đến không đông đúc, và bà sẽ không bị chú ý, vì vậy bà chọn một địa điểm cách xa căn nhà nhỏ của mình, nơi cần một không gian yên tĩnh để gặp Leyla.
Bà Etman cảm thấy như thể mình đang ở rất xa, khi bà đợi xe ngựa đến. Mọi thứ đã bắt đầu, và không thể quay lại, bà chỉ còn cách đi tiếp.
Vì con trai mình, Kyle.
Xe ngựa đến ngay khi bà bắt đầu lấy lại bình tĩnh. Bà Etman lên xe, và từ miệng bà thốt ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng.
Bà sẵn sàng làm mọi thứ vì Kyle, dù phải trở thành một người phụ nữ độc ác.
Cửa hàng trà mà bà Etman hẹn gặp cách khu vực trung tâm vài dặm. Leyla đến sớm hơn giờ hẹn một chút, cô ngồi ở bàn gần cửa sổ có ánh sáng mặt trời, đợi bà Etman đến.
Những ngôi nhà gạch xếp hàng dọc con đường hẹp đối diện, chỉ vừa đủ cho một chiếc xe ngựa đi qua. Các cửa hàng với biển hiệu giản dị, mộc mạc nằm ở hai bên con hẻm.
Cũng giống như cửa hàng trà. Sơn của cửa tiệm đã phai màu, đồ nội thất cũ kỹ, cửa sổ cổ kính và khăn trải bàn có vết ố. Đây là một nơi mà bà Etman có thể sẽ không thích.
'Tại sao bác ấy lại chọn nơi này?'
Leyla quyết định không đánh giá bà Etman quá sớm, dù cảm thấy có chút lo lắng. Cô càng nghĩ càng thấy bất an. Cô đã không muốn thêm bất kỳ gánh nặng nào nữa trong tâm trí về vụ trộm.
Vậy nên Leyla không muốn tiếp tục suy nghĩ về những điều tồi tệ có thể xảy ra. Bà Etman chắc chắn cần một cuộc trò chuyện riêng với cô ở một nơi ít người, và chắc chắn sẽ có rất nhiều điều cần bàn.
Những suy nghĩ của Leyla đang bị bế tắc trong vòng xoáy lo lắng bỗng chốc bị phá vỡ bởi tiếng chuông cửa. Cô bật dậy, nghĩ rằng đó là bà Etman. Nhưng thay vì vậy, một người đàn ông trẻ bước vào tiệm trà. Anh ta ăn mặc trang nhã trong bộ vest, đội chiếc mũ fedora và ngồi vào một bàn ở góc. Anh mở báo ra và bắt đầu đọc.
Leyla ngồi xuống, mắt cô nhìn vào những vết trà trên khăn trải bàn.
Cô đã đến đồn cảnh sát hôm nay, nhưng vụ án vẫn chưa có tiến triển đáng kể. Thiếu nhân chứng và bằng chứng khiến họ khó có thể bắt được tên trộm. Một viên cảnh sát đã thông cảm với cô và khuyên cô đừng quá hy vọng, mà nên tìm ai đó cho vay tiền gấp.
'Mình có nên làm vậy không?'
Bác sĩ Etman cùng Nữ công tước Norma và quý cô Claudine nói rằng họ sẽ trả học phí cho cô. Sáng nay, phu nhân Mona cũng đến thăm cô. Bà ấy dịu dàng an ủi Leyla và Bill, nói rằng nếu tên trộm không bị bắt, nhân viên ở Arvis đã cam kết quyên góp để trả học phí cho cô.
Lòng tốt của họ khiến cô cảm thấy nặng trĩu.
Khi nỗi buồn sâu thẳm trong cô trào ra thành một tiếng thở dài, tiếng chuông lại vang lên. Leyla đứng bật dậy, quay lại.
"Chào bác Etman."
Leyla mỉm cười nhẹ, cúi đầu chào. Và bà Etman thật sự đang đứng trước cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro