Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 80 - NGÀI MUỐN LÀM GÌ

Người hầu bắt đầu nức nở. Những tiếng kêu thảm thiết vang lên trong căn phòng khách lạnh lẽo không ai chịu mở miệng.

"Ôi Chúa ơi. Cô đang giả bệnh."

Có sự khinh thường trắng trợn trong ánh mắt của Elise von Herhardt khi bà nhìn bàn tay che mặt của cô hầu gái. Chỉ một vết cắt nông, nhưng bàn tay đã tháo băng của cô hầu gái vẫn còn nguyên vẹn. Dù nhìn thế nào đi nữa, vết thương cũng không đến nỗi khiến cô ta không thể làm được việc.

"Đúng là một đứa trẻ rất táo bạo."

Ánh mắt đang khịt mũi kinh ngạc của Katherine von Herhardt cũng lạnh lùng không kém. Ngồi giữa họ, Claudine chỉ ngậm chặt môi. Đôi tay đặt ngay ngắn trên đầu gối cũng cứng đờ.

"Hãy kiểm tra lại đi, bác sĩ."

Matthias, người đã im lặng nãy giờ, từ từ mở miệng. Vẻ mặt của anh vẫn nghiêm túc khi anh anh nghiêng đầu nhìn bác sĩ Ettman.

"Tôi thắc mắc liệu có chiếc xương nào bị gãy không."

"Công tước, đó..."

Bác sĩ Ettman ngượng ngùng ngừng nói. Khoảnh khắc chiếc băng được tháo ra khỏi tay cô hầu gái gần như bị kéo đi trong tình trạng tái nhợt, mọi chuyện đã được hé lộ một cách chi tiết.

"Không vấn đề gì ngoại trừ một vài vết cắt."

Báo cáo của bác sĩ Ettman, được ông cố gắng hắng giọng, đã nhận được những tiếng thở dài và lẩm bẩm từ khắp nơi. Ngay cả vào lúc đó, tư thế của Claudine vẫn đứng thẳng. Đôi mắt cô ấy hơi run lên, nhưng đó chỉ là một chấn động nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì khó có thể nhận ra.

"Nhưng tôi nghe nói tay của cô ấy bị thương nặng đến mức không thể làm việc được. Đúng không, tiểu thư Brandt?"

Matthias cau mày nhìn Claudine, như thể muốn nói rằng anh không hiểu gì cả. Đồng thời, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Claudine.

"... Đúng. Tôi chỉ nghĩ đó là sự thật."

"Vậy thì người hầu gái đò đã lừa dối cô ấy."

"Tôi không muốn tin vào điều đó, nhưng có vẻ như vậy."

Claudine giao tiếp bằng mắt với người giúp việc và bình tĩnh trả lời.

Matthias đứng dậy khỏi ghế và đến gần cô hầu gái đang run rẩy và đang khóc. Cô hầu gái như quyết tâm chuộc lại lỗi lầm của mình chỉ biết mím chặt môi khóc. Từ vẻ ngoài trang trọng đó, Matthias phát hiện ra ưu điểm mới của Claudine von Brandt. Cô ấy biết cách đối xử đúng mực với người của mình. Điều đáng nói là đây là những phẩm chất khá xuất sắc của một Nữ công tước.

"Tôi đã lừa dối..."

Giọng Matthias mang theo một nụ cười nhẹ. Người hầu gái sợ hãi đưa tay che mặt, nhìn anh với ánh mắt sợ hãi. Matthias sẵn lòng nhìn vào đôi mắt ướt của cô hầu gái.

"Sao cô dám làm vậy với người phụ nữ của tôi?"

Mỗi từ được thêm vào, giọng Matthias trở nên trầm hơn và nhẹ nhàng hơn. Cảm xúc chứa đựng trong ánh mắt lặng lẽ của anh dường như gần với sự thích thú hơn là giận dữ.

"Xin hãy tha thứ cho Marie, Công tước Herhardt. Tôi sẽ thay mặt cô ấy xin lỗi."

Cuối cùng, Claudine bước tới. Nữ bá tước Brandt ngồi cạnh cố ngăn cô lại nhưng Claudine hất tay bà ra, đứng dậy và đến bên cạnh cô hầu gái trông như sắp ngất đi bất cứ lúc nào.

"Tôi đoán dạo này Marie đã gặp khó khăn. Là lỗi của tôi khi không xem xét hoàn cảnh của cô hầu gái muốn nghỉ ngơi ngay cả khi điều đó có nghĩa là nói dối, vì vậy hãy tha thứ cho Marie vì tôi."

"Xin lỗi thay cho cô hầu gái đã lừa dối chủ nhân của mình. Cô thật hào phóng, thưa tiểu thư."

"Cô ấy là một người hầu đã ở bên tôi rất lâu. Mặc dù đã phạm phải một điều ngu ngốc như vậy nhưng tôi không thể chỉ trích ai đó chỉ vì một sai lầm."

Khi Claudine bị dồn vào chân tường, cô ấy thực sự trở nên táo bạo hơn.

"Tôi tin rằng Công tước Herhardt biết rõ cảm nhận của tôi hơn bất kỳ ai khác. Ngài là người đã thương xót người làm vườn đã gây ra vụ tai nạn lớn và ban ơn cho ông ta ở lại Arvis."

Đôi mắt của Claudine lạnh lùng khi cô nhìn chằm chằm vào Matthias. Cô tự tin rằng mình sẽ không bao giờ thua nếu đó là một trò chơi mà người bình tĩnh và trơ tráo hơn một chút sẽ giành chiến thắng. Cho dù đã biết hết mọi chuyện thì người đàn ông đó cũng sẽ không bao giờ tiết lộ bất cứ điều gì.

Matthias, người đã nhìn Claudine một lúc, gật đầu với nụ cười lặng lẽ.

"Tôi nghĩ người thắc mắc về quyết định không sa thải người làm vườn của tôi giờ đã hiểu được cảm giác đó."

Claudine lặng lẽ thở hổn hển trước đòn phản công bất ngờ.

"Tôi không thể tin được là cô lại có sự thấu hiểu và lòng bao dung sâu thẳm đến vậy. Cô thật tuyệt vời. Nhìn thấy một quý cô tuyệt vời như vậy khiến tôi muốn tha thứ cho hành động dại dột của cô hầu gái đó."

Má của Claudine dần dần đỏ lên trước giọng điệu như đang khen ngợi một đứa trẻ ngoan của Matthias.

"Nhưng thưa tiểu thư, nếu muốn được tha thứ, cô hầu gái đã làm chuyện liều lĩnh như vậy chẳng phải cũng phải chuộc lỗi sao?"

"Tôi... Ngày mai tôi sẽ gặp Layla cùng Marie."

"Tại sao?"

"Cô ấy là người gặp rắc rối nhất vì lời nói dối của người hầu của tôi."

Dù Claudine đã cố gắng hết sức để vực dậy nhưng cuối cùng cô vẫn gục ngã trước sự tủi nhục. Mặt cô lúc này đỏ bừng.

"À. Tôi đoán vậy."

Matthias nhẹ nhàng gật đầu, mắt nheo lại.

"Nhưng chẳng phải sẽ thật nực cười khi có tiểu thư đi cùng sao? Vậy có vẻ như đó là lỗi của tiểu thư?"

"Đúng vậy, Claudine. Đó chỉ là một sai lầm ngu ngốc mà người hầu đã mắc phải, vậy tại sao con lại đích thân xin lỗi cô ấy?"

Nữ bá tước Brandt, người đang theo dõi, bước tới giúp đỡ. Khi sự kích động của Claudine ngày càng tăng, Matthias trở nên bình tĩnh hơn.

"Hãy để việc chuộc lỗi cho người hầu đã phạm lỗi. Nhân phẩm của cô cũng là phẩm giá của tôi."

Claudine cảm thấy một cơn ớn lạnh thấm sâu vào tận xương tủy trước vẻ mặt của Matthias, như thể đang an ủi cô. Đột nhiên cô cảm thấy mình như một kẻ ngốc khi cố gắng gây sự với anh ta. Thật buồn cười, nhưng cô mừng vì người mà gã máu lạnh, đáng sợ này gắn bó là Layla Llewellyn chứ không phải chính cô.

"... Vâng, thưa ngài Herhardt."

Matthias đã khéo léo đẩy Claudine về phía câu trả lời đó. Vì vậy, ngay cả vào thời điểm cuối cùng phải nhượng bộ, trên khuôn mặt Matthias không hề xuất hiện dấu hiệu vui mừng hay hài lòng nào. Thay vào đó, anh lại đối mặt với cô hầu gái và cụp mắt xuống.

"Hãy chắc chắn rằng cô nhớ rõ nhé, Marie."

Ánh mắt của Matthias lướt qua Claudine và dừng lại trên khuôn mặt trầm ngâm của cô hầu gái.

"Đúng là một ân huệ lớn lao mà chủ nhân đã ban cho cô."

-----------------------------

Tòa nhà phụ chìm trong bóng tối của bờ sông với ánh đèn tắt. Tiếng thở dài của Matthias rải rác trong không khí đêm lạnh giá.

Matthias đổi ý về phía căn nhà gỗ của người làm vườn và nhanh chóng leo lên cầu thang của nhà phụ. Người phụ nữ ngu ngốc đó có thể đã không bật đèn lên.

Ngay khi âm thanh đóng mở cửa bị khóa dừng lại, khu nhà phụ lại trở nên yên tĩnh. Căn phòng lạnh lẽo, không có ánh đèn hay thậm chí cả lò sưởi. Mặc dù bây giờ anh chắc chắn rằng Layla chưa đến, Matthias vẫn cẩn thận nhìn quanh biệt thự. Nếu như. Đó là bởi vì anh không thể rũ bỏ những kỳ vọng hay lo lắng yếu ớt đó.

Ánh mắt của Matthias im lặng như một phần của bóng tối khi anh xem xét bên trong, nơi rất khó tìm thấy dấu vết sự hiện diện của con người. Mỗi lần anh bước một bước và chạm vào mép chiếc hộp đã nhét sâu trong túi áo khoác, môi anh lại khô hơn một chút.

Có vẻ như cái lạnh tích tụ trong thời gian anh rời Arvis đã nhấn chìm toàn bộ khu nhà phụ. Lúc anh mở cửa phòng ngủ, anh đã hy vọng rằng Layla không quá bướng bỉnh và không tuân theo mệnh lệnh của anh. Như thể điều ước đó đã thành hiện thực, căn phòng ngủ cũng tối tăm và yên tĩnh như những không gian khác. Ngay khi anh vừa định quay đi trong sự nhẹ nhõm thì lông mày của Matthias đã nhíu lại.

Không đời nào.

Anh nuốt một tiếng thở dài như thể đang phủ nhận điều đó, nhưng anh nhìn thấy rõ ràng bằng đôi mắt đã quen với bóng tối của mình. Một người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế dựa cạnh lò sưởi không thắp. Layla đang ngủ say, cuộn tròn như một con thú con trong bụng mẹ. Mặc dù cô được quấn chặt trong áo khoác, găng tay và thậm chí cả khăn quàng cổ nhưng dường như từng đó vẫn chưa đủ để ngăn chặn cái lạnh.

Matthias duỗi bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm ra và vuốt ve mặt cô. Cô rất giỏi thể hiện sự bướng bỉnh vô nghĩa nhưng chỉ nghe lời vào những lúc như thế này. Khi anh tiến lên một bước, chửi thề và nuốt nước bọt khô khốc, Layla từ từ mở mắt. Khuôn mặt vừa tỉnh dậy vẫn còn ngây thơ. Tất nhiên, không mất nhiều thời gian để sự tức giận, sợ hãi và sự cam chịu sâu sắc theo sau đã vấy bẩn khuôn mặt bình tĩnh của cô như một vết nhơ.

"Em đã từ bỏ việc chết đói, nhưng bây giờ em lại định chết cóng?"

Matthias đi tới lò sưởi và nhóm lửa. Tất cả những gì cần làm là đốt củi đã chất thành đống.

"Hay là em không biết cách nhóm lửa?"

Matthias đứng quay lưng về phía ngọn lửa đang cháy và nhìn xuống Layla. Layla vẫn cúi xuống và trừng mắt nhìn anh.

"Vậy thì người khác có thể thấy."

"Cái gì?"

"Khói bốc ra từ ống khói."

Khi ánh sáng từ lò sưởi lan rộng, anh có thể nhìn rõ khuôn mặt Layla hơn. Một khuôn mặt không có chút máu nào, dù có thực sự chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn cũng không có gì lạ.

"Bởi vì khói không nên bốc lên ở nơi chủ nhân không có mặt."

"Tối nay có người tới đây."

"Tôi vẫn không thích."

Layla thả cánh tay đang ôm đầu gối ra và từ từ đặt chân xuống sàn. Môi Matthias cong lên khi anh quan sát những chuyển động chậm rãi trong việc nhào nặn đôi bàn tay đeo găng của cô.

"Vậy thì em không cảm thấy mình phải quay về sao?"

"Công tước ra lệnh cho tôi phải đợi."

"Từ khi nào mà em lại tuân theo mệnh lệnh của tôi như vậy?"

"Bởi vì nếu tôi không ở đây, ngài sẽ đến chỗ tôi."

Trái ngược với giọng nói yếu ớt của cô, có một tia lạnh lùng trong ánh mắt cô đang nhìn Matthias.

"Tôi thà chết cóng còn hơn có ngài trong nhà."

"Vậy sao? Vậy thì tôi nhất định sẽ ghé qua căn nhà gỗ."

Matthias ném thêm củi vào để nhóm lửa.

"Em phải khóc thật đẹp vì em rất ghét việc đó."

"Tôi thực sự ghét ngài. Tôi ghét ngài."

"Cố gắng hơn nữa nhé, Layla. Mọi chuyện luôn giống nhau, không vui chút nào."

"Vậy thì tôi rất vui. Tôi không hề muốn làm hài lòng Công tước chút nào."

Có vẻ như cô sẽ không chết cóng vì cô liên tục đáp trả mà không thua.

Cười lớn, Matthias cởi áo khoác và ném nó lên ghế giường. Layla giật mình cố gắng đứng dậy, nhưng Matthias đã đỡ cô nhanh hơn rất nhiều.

Matthias, ôm chặt cơ thể đang vùng vẫy lạnh giá của cô, ngồi sâu xuống chiếc ghế mà Layla vừa ngồi lúc nãy. Layla, người đang vật lộn thêm một lúc nữa vì không thể buông bỏ những cử động vô dụng của mình, trở nên nhếch nhác và im lặng trong giây lát. Bàn tay Matthias nhẹ nhàng xoa đầu cô trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

"Xin hãy kết thúc ngày hôm nay thật nhanh chóng."

Layla, người đang lặng lẽ tựa mặt vào vai anh, thì thầm như thể đang thở dài. Bàn tay đang nghịch nghịch mái tóc tết lỏng lẻo của Matthias đột nhiên dừng lại.

"Cái gì?"

Giọng hỏi lạnh lùng như không khí trong căn phòng này.

"Bất cứ điều gì. Bất cứ điều gì ngài muốn làm."

Layla bất lực ngẩng đầu lên và nhìn thấy anh. Đôi mắt của cô giống như của một bà lão đang kiệt sức vì căng thẳng.

"Dù tôi có nói gì đi chăng nữa, ngài sẽ làm bất cứ điều gì ngài muốn, bất cứ điều gì ngài muốn... Nếu định làm điều đó thì tốt nhất ngài nên làm nhanh lên."

Bóng của hàng mi rung rinh rơi xuống đôi mắt đỏ hoe. Đôi mắt đó chỉ nhìn vào khoảng không, không còn nhìn Matthias nữa.

"Tôi muốn quay lại và nghỉ ngơi nhanh chóng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro