Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 77 - CẬU THẬT ĐÁNG THƯƠNG

Layla không hiểu ngay những gì cô nghe được.

Tất nhiên là cô đã lắng nghe rất kỹ nhưng lời nói cứ lởn vởn trong đầu và không có ý nghĩa rõ ràng. Như thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô, Elise von Herhardt đưa ra một mệnh lệnh khác.

"Ta cần cháu giúp Claudine trong lúc này. Ta sẽ đảm bảo rằng cháu sẽ được đền bù thỏa đáng."

"Nhưng thưa phu nhân, cháu chưa làm những việc như thế này..."

"Không phải cháu đã từng là bạn đồng hành của Claudine từ khi còn nhỏ sao? Ngoài ra, sẽ không có nhiều rắc rối. Tất cả những gì cháu phải làm là giúp đỡ người hầu của Claudine những nhiệm vụ khó khăn."

Bà cau mày, tỏ vẻ khó chịu.

"Ta chắc chắn cháu sẽ không từ chối. Nếu cháu nghĩ về lòng tốt mà Claudine dành cho cháu khi đối xử với Bill Remmmer, người đã phá hủy ngôi nhà kính mà con bé vô cùng yêu quý, liệu cháu có thực sự dùng nó nếu không thể giúp đỡ Claudine dù chỉ một chút như thế này không?"

Giọng điệu của bà khi thốt ra tên Bill Remmer chứa đầy sự tức giận mà bà không có ý định che giấu. À. Người làm vườn. Sau mệnh lệnh lạnh lùng là những tiếng thì thầm của những quý cô khác hạ giọng thì thầm.

"Đừng căng thẳng quá, Layla."

Claudine, người đang quan sát tình hình từ phía xa, nói thêm một lời tử tế.

"Tôi sẽ không làm phiền cậu quá nhiều mà chỉ cần cậu giúp những việc đơn giản, cậu có thể dành thời gian còn lại trong dinh thự này để làm việc của riêng mình."

Claudine nhìn kỹ khuôn mặt tái nhợt của Layla. Ít nhất, cô là một cô gái có thể được điểm khá cao vì cô  không xảo quyệt hay vô liêm sỉ.

"Hãy để tôi hỏi cậu điều này, Layla, thế nào? Cậu ổn chứ?"

Claudine đã khéo léo dẫn dắt Layla tìm ra câu trả lời duy nhất.

Này Claudine!

Riette, người ngồi đối diện cô, gọi tên cô bằng hình dáng đôi môi của anh. Có vẻ như anh đang cố khuyên can cô nhưng Claudine không lùi bước.

Nói cách khác, đó là vấn đề chuẩn bị cho những gì sẽ xảy ra.

Nếu không tự mình biến mất, cô sẽ không còn cách nào khác ngoài việc phải chung sống với con bé này với tư cách là tình nhân của chồng, và khi điều đó xảy ra thì cần phải có mệnh lệnh thích hợp. Chỉ cần Layla có thể cư xử phù hợp mà không quá tham lam thì Claudine không có ý định xung đột với tình nhân.

"Này cô, không phải Claudine yêu cầu cô tự làm việc đó sao?"

Một trong những quý cô đang theo dõi đã mắng Layla với giọng điệu không đồng tình. Layla nhìn Claudine với vẻ mặt lạc lõng, giống như một đứa trẻ đi lạc. Đó là ánh mắt mong muốn cô rút lại mệnh lệnh một cách tuyệt vọng.

Cô đoán chính đôi mắt ngập nước, điềm tĩnh này đã chiếm được trái tim của người đàn ông vô tình đó.

Claudine quan sát Layla với vẻ chăm chú suy nghĩ. Dù sao thì câu trả lời cũng đã được quyết định nên không cần phải vội. Và không lâu sau, Layla đưa ra câu trả lời như thể cam chịu.

"... Vâng, thưa tiểu thư."

Layla cúi đầu và chắp hai tay vào nhau.

"Cảm ơn."

Claudine mỉm cười rạng rỡ và gật đầu.

"Cậu thật tốt bụng, Layla."

--------------------------

Trong suốt bốn ngày ở Latz, lịch trình của Matthias dày đặc không ngừng nghỉ.

Hầu hết các doanh nghiệp thuộc sở hữu của gia tộc Herhardt đều có trụ sở chính tại Karlsvard, nhưng thủ đô Latz cũng chiếm một phần đáng kể. Xét về vai trò là cơ sở quản lý các mối quan hệ với gia đình hoàng gia, chính trị và giới xã hội thủ đô, Latz cũng quan trọng như lãnh địa của gia tộc.

Vì vậy, các Công tước Herhardt tiền nhiệm trước đây đã ở nửa năm tại lãnh địa và dành nửa năm còn lại ở thủ đô, nuôi dưỡng gia tộc của họ cả trong lẫn ngoài. Sau khi kết hôn và có người thừa kế, Matthias cũng sẽ sống cuộc sống như vậy.

Vậy, nếu đặt người phụ nữ đó, Layla, ở đây thì sao?

Matthias nghĩ khi nhìn lên trần văn phòng nơi một nhóm khách mời đã rời đi.

Dinh thự của gia đình Herhard ở Latz qua nhiều thế hệ được dùng làm nơi ở của gia chủ nhưng cũng là nơi ở của tình nhân. Tình nhân của cha anh, người mà ông yêu quý lâu nhất, cũng sống trong dinh thự này.

Thỉnh thoảng, khi anh ghé qua thủ đô để gặp cha, anh sẽ gặp bà ấy như thể đó là điều đương nhiên, nhưng không chỉ Matthias mà cả mẹ anh cũng coi đó là điều hiển nhiên. Và cha anh đã thể hiện sự lịch sự với vợ con bằng cách không bao giờ cho phép tình nhân vượt qua bức tường Arvis. Đó là quy tắc của Herhardt mà Matthias biết.

Được rồi. Điều đó sẽ tốt thôi.

Nếu anh không thể vứt bỏ cô đi ngay cả khi anh có được cô, nếu khao khát này chắc chắn sẽ dài hơn dự kiến, thì việc làm theo quy tắc là đúng đắn. Thật vô nghĩa nếu cứ giữ Layla ở lại Arvis ngay cả sau khi kết hôn.

Nhưng liệu cô ấy có thực sự...

Khi đôi mắt bướng bỉnh của Layla Llewellyn hiện lên trong đầu, Matthias cau mày mà không nhận ra.

Có vẻ như Layla sẽ không ngoan ngoãn chấp nhận cuộc sống như một tình nhân. Hơn bất cứ điều gì, cô ấy coi Bill Remmer như của cả cuộc sống của mình. Cô cũng là một người phụ nữ thà cắn lưỡi còn hơn tiết lộ cho ông ấy biết cô là tình nhân của Công tước.

"Layla."

Matthias chậm rãi lau mặt, lặp lại cái tên đó như một ngụm rượu ngọt ngào.

Tính khí ngốc nghếch của Layla, điều mà anh khá thích, lại một lần nữa trở nên bực bội và khó chịu đến mức không chịu nổi. Anh có rất nhiều thứ để đưa cho tình nhân của mình, nhưng tình nhân xinh đẹp của anh lại không chấp nhận bất cứ thứ gì trong số đó.

Mặc dù anh đã ôm cô ấy thật chặt trong tay nhưng cô ấy là người phụ nữ hiếm khi cho anh có cảm giác cô ấy hoàn toàn là của anh. Đó là cảm giác mà anh luôn phải khao khát ngay cả khi đã có được.

Matthias đang trầm tư vuốt mặt, không thể đưa ra kết luận nào mà chỉ thở dài một tiếng. Vào lúc đó, anh chợt nhận ra. Thực tế là anh đang nghĩ về Layla theo thói quen. Mặc dù anh biết rằng cuối cùng mình sẽ cảm thấy như vậy nhưng anh vẫn luôn nghĩ về người phụ nữ phiền phức đó.

"Thưa ngài, Đại tá Pharrell đã đến."

Sau tiếng gõ cửa lịch sự, người trợ lý Mark Evers thông báo rằng có một vị khách mới đã đến. Sau khi gật đầu ngắn gọn, Matthias đứng dậy và chỉnh đốn lại diện mạo của mình. Dáng đi rời khỏi văn phòng thật mạnh mẽ và thanh lịch.

"Cách đây không lâu, tôi đã nhận được phản hồi cho câu hỏi của mình từ Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên."

Mark Evers, người đang đi theo anh dọc hành lang dẫn đến phòng tiếp khách nơi khách đang đợi, nói. Khi Matthias dừng bước một lúc, cậu ấy đương nhiên cũng dừng lại.

"Tôi đã hỏi họ ai là người thợ thủ công đã tạo ra những đồ trang trí bằng pha lê mới trên trần hành lang bảo tàng vào mùa xuân năm ngoái. Anh ta được cho là một thương gia tên Croken, người cung cấp đồ trang trí cho hoàng gia. Tôi sẽ đặt hàng giống như ở Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên được không ạ?"

"Hãy làm vậy đi."

Matthias, người đã gật đầu bối rối rồi bước đi, quay đầu lại khi bước được hai bước.

"À. Đặt làm đôi cánh có màu vàng."

"Vâng?"

"Hãy đặt món đồ trang trí đó, một con chim có đôi cánh màu vàng."

Với lời chỉ dẫn đó, Matthias sải bước dài hơn và băng qua hành lang.

Anh nhớ rõ bóng lưng Layla chạy về phía lối đi bảo tàng được trang trí bằng những đồ trang trí pha lê hình con chim rực rỡ, ngưỡng mộ như một đứa trẻ. Cách cô đứng dậy và đưa tay về phía con chim, nụ cười rạng rỡ đó, và cả cảm giác khoảnh khắc anh theo sau Layla trong vòng tay như thể đang được dẫn dắt.

Nếu anh đưa nó cho cô, cô sẽ mỉm cười như ngày đó chứ?

Khi đi ngang qua Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên ở Latz, Matthias đột nhiên có suy nghĩ này. Anh đã đặt nó chỉ vì lý do đó. Hãy tìm hiểu và đặt mua một món đồ trang trí giống như món đồ đã trang trí các lối đi của Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên vào cuối mùa xuân năm ngoái. Điều này không giống với anh.

Nghĩ lại thì, hôm đó Layla trông rất hào hứng và vui vẻ khi đến thăm bảo tàng. Cô lang thang giữa đủ loại mẫu vật và hóa thạch, chăm chú nhìn chúng, ghi chú và chiêm ngưỡng chúng.

Nếu anh cho phép cô theo học tại Trường Đại học mà cô vô cùng mong muốn, có lẽ cô sẽ chấp nhận.

Khi tới cửa trước phòng khách, Matthias chợt nảy ra một ý nghĩ.

Mặc dù thật khó chịu khi học cùng Trường Đại học với Kyle Ettman nhưng không có lý do gì để quan tâm nhiều. Layla đã là người phụ nữ của anh rồi.

Matthias mở cửa phòng khách, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Trong chốc lát, mọi cảm xúc cá nhân đều bị xóa bỏ và khuôn mặt của Công tước Herhardt trở nên hoàn hảo.

--------------------------

"Cậu có nhớ không, Layla? Đây là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu."

Claudine nói như thể đang hồi tưởng lại một kỷ niệm tuổi thơ đẹp đẽ.

Layla, người đang ngồi đối diện cô với vẻ mặt cứng ngắc như tượng đá, ngước đôi mắt run rẩy lên và nhìn xung quanh. Giờ nghĩ lại, chính trong phòng khách này, cô đã được tiểu thứ Claudine von Brandt gọi tới và bị bỏ rơi như một món đồ chơi vào mùa hè năm cô mười hai tuổi.

"Vâng, thưa tiểu thư."

Layla lịch sự trả lời với đôi mắt cụp xuống.

Claudine đã không nói dối khi nói rằng đó không phải là một nhiệm vụ khó khăn. Ngoại trừ một số việc vặt, cô hiếm khi phải sử dụng đến sức cơ thể mình. Vai trò được giao cho Layla là bạn đồng hành của tiểu thư Brandt buồn chán. Nó không khác gì vai trò cô phải đóng khi còn nhỏ.

"Dường như mới hôm qua thôi mà thời gian đã trôi qua rất lâu rồi."

Claudine thở dài nặng nề với vẻ mặt tiếc nuối. Sau đó, người hầu bị thương ở tay đã nhấc nó lên. Cô ấy nói đã đến lúc thay quần áo cho một bữa tiệc trà nhỏ vào buổi chiều.

Layla đóng tủ đang mở và đi theo Claudine. Trong phòng ngủ dành cho khách nơi cô ấy ở, váy và phụ kiện do người hầu chọn đã được chuẩn bị sẵn. Layla chỉ cần mặc cho cô ấy thật đẹp là được. Người hầu cho biết cô ấy có thể làm điều đó khi nhắm mắt lại, nhưng điều đó không hề dễ dàng đối với Layla, người không quen với những bộ quần áo và đồ trang trí này.

"Ôi Chúa ơi, cô Llewellyn! Không phải thế đâu!"

Người hầu đang theo dõi tiến tới làm ầm lên. Má của Layla hơi đỏ lên khi cô hoảng sợ trước cách trang trí phức tạp của chiếc váy.

"Đừng làm thế, Marie. Layla đang xấu hổ."

Claudine, người mắng cô hầu gái, nở một nụ cười thân thiện với Layla.

"Tiếp đi, Layla. Cậu ổn không?"

Layla, người nhìn thấy khuôn mặt của Claudine không có ý định gọi người hầu khác, đã cố gắng bằng cách nào đó kết thúc nhiệm vụ một cách an toàn.

Việc trang trí mất rất nhiều thời gian, điều mà một người hầu lành nghề có thể sẽ hoàn thành ngay lập tức, nhưng Claudine kiên nhẫn chờ đợi mà không hề mảy may suy nghĩ. Nhưng cuối cùng nó đã thất bại. Cho dù cô có cố gắng hết sức thì cũng không đời nào Layla có thể trông giống một tiểu thư quý tộc một cách hoàn hảo được.

Đứng trước gương, Claudine thở dài nhẹ nhàng và cởi chiếc mũ mà Layla đội cho cô. Hành động của Claudine khi lần lượt cởi bỏ găng tay, khăn choàng và vòng cổ càng khiến cô cảm thấy lạnh lùng hơn vì cô ấy đang làm rất thoải mái.

Claudine tự tay đeo chúng lại và quay sang Layla với một nụ cười mơ hồ. Cô ấy trông thanh lịch và tinh tế hơn trước rất nhiều.

"Cậu thật đáng thương."

Claudine lặng lẽ nhìn Layla với ánh mắt bình tĩnh. Cơ thể Layla cứng đờ với sự bất lực giống như ánh mắt đó khiến cô nhớ đến khi còn nhỏ.

"Cậu vẫn chưa biết gì cả."

Claudine thì thầm nhẹ nhàng, như thể đang thở dài, với giọng cố gắng không tỏ ra thất vọng hay khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro