Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 164 - NGOẠI TRUYỆN 12

Follow Fanpage My Dear Christine trên fb để update về truyện + đọc những bài phân tích nhé!

Buổi uống trà của ba Nữ công tước của gia tộc Herhardt tiếp tục trong bầu không khí khá yên tĩnh và khó xử. Thỉnh thoảng, khi cuộc trò chuyện dừng lại, tiếng nước từ đài phun nước cùng tiếng chim hót lại hòa vào sự im lặng kéo đến.

Layla đặt tách trà xuống, cố gắng không gây ra tiếng động. Thật khó để được như hai Nữ công tước tiền nhiệm, những người coi mọi đồ vật trên tay như thể chúng là lông vũ, nhưng vẫn đủ để không phải nhận những cái nhìn chói chang của Elise von Herhardt.

"Mẹ nghĩ bây giờ con bé đã trở nên khá giống một Nữ công tước rồi."

Khi Layla giao tiếp bằng mắt, Lão phu nhân mỉm cười lặng lẽ với cô.

"Chắc chắn vậy."

Không giống như thường lệ, Elise von Herhardt sẵn sàng đồng ý. Ngạc nhiên trước câu trả lời bất ngờ, ánh mắt của Layla và Lão phu nhân cùng lúc quay về phía bà.

"Là một quý cô thanh lịch. Mỗi lần  gặp lại con, mẹ đều bất ngờ."

Khác với khuôn mặt có nụ cười rạng rỡ như ánh nắng tràn ngập nhà kính, ánh mắt nhìn thẳng vào Layla lại đủ điềm tĩnh để mang lại cảm giác mát mẻ.

"Đúng không, Layla?"

Elise von Herhardt liếc nhìn những bông hồng trang trí trên bàn và quay lại nhìn con dâu. May mắn thay, giống như một người không hoàn toàn bị quên lãng, Layla đỏ mặt và hoảng sợ.

Chậc. Im lặng tặc lưỡi, bà lại cầm tách trà lên.

Con bé là một cô con dâu không được như ý.

Elise von Herhardt không có ý định phủ nhận sự thật đó. Sở dĩ bà cố gắng không bộc lộ cảm xúc của mình là vì đó là cách để bảo vệ gia tộc này và phẩm giá của chính mình.

Ngay cả khi con bé khó có thể trở thành một nữ hoàng xã hội, bà vẫn nghĩ con bé sẽ có dáng vẻ của một quý cô. Những lúc như thế này, bà có thể tự hỏi liệu con bé có đáp ứng được kỳ vọng hay không, nhưng dáng vẻ của con bé khi ở bên cạnh Matthias cũng không khác gì trước đây. Nhưng cũng thật buồn cười khi đưa vấn đề này ra. Trở ngại lớn nhất để biến đứa trẻ này thành một Nữ công tước đúng nghĩa chính là Matthias, con trai bà.

Có vẻ như thằng bé không muốn xóa đi dấu vết của Layla Llewellyn, đứa con của Arvis còn sót lại trong vợ mình. Vì vậy, bà đoán nó sẽ phải đạt được mục tiêu của mình. Giống như mọi chuyện liên quan đến Layla.

"Ừm, Layla. Được công nhận bởi cả Elise kén chọn. Có vẻ như cháu đang thực sự cố gắng."

Katharine von Herhardt khéo léo thay đổi không khí và liếc nhìn người hầu gái đang chờ.

Người hầu đi ra đã lâu quay lại với một chiếc hộp đã được đóng gói. Và thật bất ngờ, cô ấy đưa nó cho Layla.

"Cái này..."

Layla đột nhiên cầm lấy và mở to mắt nhìn hai Nữ công tước.

"Mở ra đi. Đó là món quà chúng ta dành cho con."

Elise von Herhardt nói với giọng uể oải.

Layla do dự một lúc rồi tháo dải ruy băng buộc chiếc hộp ra. Khi cẩn thận mở nắp, một bức ảnh được bọc trong giấy gói mỏng lộ ra.

Layla, người đã vô tình nhấc bức ảnh lên, cứng đờ như một con búp bê.

Là một bức ảnh mà người làm của Arvis chụp chung với gia đình công tước. Ngay cả trong đám đông, Layla cũng tìm thấy chú ấy ngay. Ở ngoài cùng bên trái, đứng ủ rũ, trông như thể bị lôi ra đi một cách miễn cưỡng, là Bill Remmer, người làm vườn to lớn. Người cha yêu quý của cô.

"Bà tìm thấy bức ảnh này khi đang tìm nơi đặt ảnh của cháu và Felix."

Ánh mắt của lão phu nhân trở nên dịu dàng hơn rất nhiều khi bà nhìn Layla, người không thể nói được gì với đôi mắt đỏ hoe.

Những bức chân dung và ảnh của Nữ công tước mới và người kế vị gần đây đã được treo trong phòng trưng bày của gia tộc Công tước. Katherine von Herhardt, người vừa chậm rãi nhìn quanh phòng vừa ngẫm nghĩ về thời đại mới, đã thấy bức ảnh này ở ngăn dưới cùng của tủ.

"Đó là một bức ảnh được lưu giữ để ghi lại lịch sử của gia tộc, tấm ảnh đó là tất cả những gì còn lại về khuôn mặt của Bill Remmer. Ông ấy là một người thực sự ghét bị chụp ảnh."

"Nhưng thực sự, liệu con nhận thứ này có ổn không?"

Layla hỏi câu hỏi trong khi đang ôm khung ảnh trên tay, khiến Lão phu nhân bật cười. Elise von Herhardt, người đang nhìn cũng phá lên cười.

"Được rồi. Bà sẽ đưa nó cho cháu. Cho dù cháu có giữ nó thì không phải đó vẫn là lưu lại lịch sử của gia tộc chúng ta hay sao?"

"Thực sự... cháu rất cảm ơn."

Layla, với chóp mũi đỏ bừng, cúi đầu.

"Cảm ơn. Thực sự... Cảm ơn bà và mẹ rất nhiều."

Layla lặp lại lời cảm ơn với giọng nói không giấu được cảm xúc dâng trào.

Dù nhìn thế nào đi nữa, con bé không có phẩm cách của một Nữ công tước, nhưng Elise von Herhardt quyết định không chỉ ra điều đó. May mắn thay, Layla đã kiềm chế được cảm xúc của mình trước khi bật khóc. Nó tháo kính ra, dùng tay ấn vào mí mắt rồi đeo lại và mỉm cười rạng rỡ.

Con bé là một cô con dâu không như ý, nhưng điều đó không có nghĩa là nó hoàn toàn xấu.

Elise von Herhardt sẵn sàng thừa nhận điều đó. Con bé có thể thiếu một chút lịch sự, nhưng nó là một đứa trẻ trung thực. Khi bà nhận ra rằng khuôn mặt tươi cười đó trông giống Felix, lòng khoan dung của bà đã rộng hơn một chút.

"Mẹ nghĩ con cần học thêm một chút phép lịch sự, Layla."

Ngay cả khi bà nói những lời mạnh mẽ, giọng bà ấy vẫn nhẹ nhàng như tiếng nước trong đài phun nước. Layla sửng sốt nhìn lên.

"Con không thể được gọi là một quý cô thực sự nếu con tỏ ra lịch sự quá mức với gia đình mình."

"Cái này... Gia đình sao ạ?"

"Con đã trở thành Herhardt, vậy chẳng phải chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gọi như vậy sao?"

Gia đình. Môi Layla khẽ run lên khi cô lặng lẽ lặp lại những lời đó. Elise von Herhardt, người đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó, lại cười một cách trống rỗng.

"Thật khó để mẹ có thể hiểu và thích con một cách trọn vẹn. Điều đó có thể sẽ tiếp tục như vậy trong tương lai."

Bà quyết định không nói những lời dối trá ngọt ngào. Layla khẽ gật đầu, như muốn nói rằng con bé đã hiểu.

"Nhưng Layla, con là vợ của con trai và mẹ của cháu trai mẹ. Hãy sẵn sàng tôn trọng và chấp nhận sự thật đó. Trong mọi trường hợp, điều đó có nghĩa là con là thành viên của Herhardt. Ngay cả khi con vẫn chưa thể trở thành một Nữ công tước đúng nghĩa, con chắc chắn cũng có những điểm mạnh."

Elise von Herhardt bình tĩnh truyền đạt cảm xúc thật của mình cho con dâu, không tức giận lắm nhưng cũng không đến nỗi tệ. Đó là kết luận của bà sau khi theo dõi Layla trong năm qua.

"Mẹ vẫn không hiểu việc Matthias đã gửi con đến Trường đại học, nhưng việc Nữ công tước Herhardt thắng con trai của người phụ nữ đã bôi nhọ gia đình chúng ta khá sảng khoái và thú vị. Không tệ."

"À... Vâng. Con sẽ chăm chỉ trong học kỳ tới, thực sự chăm chỉ. Con chắc chắn sẽ làm điều đó."

Một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt Layla, vốn đang thể hiện vẻ choáng váng.

"Được rồi. Đừng nghĩ nhiều quá. Nhưng Layla, con không định tận dụng những điểm mạnh khác của mình sao?

"Vâng?"

"Có một đứa con như Felix là một lợi thế rất lớn".

Vì giọng điệu quá nghiêm túc nên phải mất một lúc Layla mới hiểu được ý bà.

"Có thêm một đứa con như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"

Lão phu nhân đang nhìn với nụ cười nhẹ cũng nói thêm một chút. Ngay cả trong khoảnh khắc mong đợi trắng trợn, vẻ ngoài của hai người vẫn lịch lãm như thường.

"Thật ra, con muốn có thêm con... Nhưng vì anh ấy không muốn. Anh ấy nói một Felix là đủ."

Mặc dù đầu óc cô trống rỗng nhưng cô vẫn cảm thấy mình phải làm rõ quan điểm đó, vì vậy Layla lấy hết can đảm. Elise von Herhardt không chút do dự nhìn thẳng vào con dâu và phẩy chiếc quạt của mình ra với một cử chỉ nửa vời.

"Chuyện đó có quan trọng gì đâu, Layla? Dù sao thì con mới là người sinh ra đứa trẻ."

"Vâng?"

"Lựa chọn duy nhất của đàn ông là làm một chuyện có thể dẫn đến kết quả đó hoặc không làm chuyện đó. Nhưng trà sáng của Công tước được mang đến phòng ngủ của Nữ công tước mỗi buổi sáng, chẳng phải điều đó có nghĩa là dù sao thì thằng bé cũng không còn lựa chọn nào khác sao?"

"A..."

Không tìm được lời gì để nói, Layla chỉ thốt ra một câu cảm thán dài đầy lúng túng. Làm sao bà có thể nói những điều đáng xấu hổ như thế một cách bình tĩnh đến vậy? Thái độ của Lão phu nhân hiền lành cũng không khác mấy.

"Cho dù không muốn, nhưng nếu có con, Matthias sẽ hoàn thành nghĩa vụ của một người cha. Đúng không, Elise?"

Katherine von Herhardt nheo mắt liếc nhìn con dâu.

"Chắc chắn. Matthias sẽ làm vậy."

Elise von Herhardt sẵn sàng đồng ý, và đôi mắt bà nhàn nhã dừng lại trên khuôn mặt đỏ bừng của Layla von Herhardt, Nữ công tước trẻ tuổi.

Chủ đề trên bàn trà của ba Nữ công tước nhanh chóng quay trở lại chủ đề ban đầu. Khi hai Nữ công tước tiền nhiệm nói về bữa tiệc sẽ được tổ chức trong vài tuần nữa, thật khó để tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của cuộc trò chuyện đã khiến Layla xấu hổ đến mức muốn ngất đi.

Layla lơ đãng nghĩ khi hai người lặng lẽ trò chuyện trong tiếng nước từ đài phun nước và tiếng chim hót trong trẻo. Cô nghĩ Matthias là kiểu người rất giống bà và mẹ của anh.

—----------------

Khi một tiếng gõ cửa trầm thấp vang lên, Matthias theo phản xạ nhìn về phía cửa phòng ngủ. Cốc cốc, một lần nữa. Chỉ sau khi tiếng gõ lặp lại, lần này to hơn một chút, anh mới có thể xác định được hướng phát ra âm thanh. Đó là nơi đặt cánh cửa nối liễn phòng ngủ của Công tước và Nữ công tước.

Matthias đóng tập tài liệu lại và đặt nó xuống bàn, rồi nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Có lẽ vì bực bội khi không nghe thấy hồi âm, Layla đã mở cửa mà cần sự cho phép.

"Tại sao anh không trả lời khi anh còn ở đó?"

Mắt Layla nheo lại khi cô nhận thấy Matthias đang ngồi nhàn nhã trên ghế.

"Sao em lại gõ cửa khi chỉ có hai ta?"

"Dù thế nào đi nữa, việc mở cửa đột ngột là bất lịch sự."

Nghĩ lại thì, Matthias chưa một lần gõ cánh cửa dẫn đến phòng Nữ công tước, nhưng Layla quyết định tự tin hơn nữa.

"Dù anh là ai, em vẫn là một quý cô."

Tiếng cười của Matthias, người đang ngây người nhìn vợ mình đùa một cách ranh mãnh, nhẹ nhàng hòa vào giai điệu của điệu valse tràn ngập phòng ngủ của Công tước.

Sau đó Layla bước qua cánh cửa với nụ cười rạng rỡ. Ánh mắt của Matthias không rời Layla dù chỉ một giây cho đến khi cô nhẹ nhàng đến gần và dừng lại.

"Em đoán hôm nay anh cũng rất bận phải không?"

Sự căng thẳng hiện rõ trong mắt Layla khi cô lần lượt nhìn đống tài liệu chất trên bàn và nhìn Matthias. Điều đó có nghĩa là cô có điều gì đó muốn nói.

"Ừm."

Khi anh trả lời ngắn gọn và khô khan, sự căng thẳng nhanh chóng chuyển thành bối rối.

Matthias đang tận hưởng niềm vui mà Layla mang lại cho mình vào lúc này, tỏ ra vui vẻ với một nụ cười nhẹ trên khóe môi.

"Bây giờ cũng đã xong rồi."

Matthias nhấc chân lên và nhẹ nhàng nâng người lên đối mặt với Layla.

"Nói đi, Layla."

Anh bày tỏ sẵn sàng lắng nghe bao nhiêu cũng được, nhưng Layla không sẵn sàng nói mà chỉ đi loanh quanh.

Matthias thong thả tựa vào bậu cửa sổ chờ vợ mình, người có vẻ cần thêm chút thời gian. Sau một lúc đủ dài để tấm màn muslin trắng phồng lên và xẹp xuống vài lần, Layla tiến lại gần với vẻ mặt kiên quyết. Tư thế giữ đầu thẳng và quay lưng lại khá táo bạo.

"Em thực sự có thể tham lam như em muốn không?"

Layla có vẻ mặt rất nghiêm túc để cho thấy cô tham lam đến mức nào.

"Bao nhiêu tùy em thích."

Matthias sẵn lòng gật đầu, toát ra vẻ điềm tĩnh như của một con thú săn mồi được no nê. Layla, người đang lặng lẽ nhìn lên khuôn mặt đó, bày tỏ sự tham lam của mình mà không do dự nữa.

"Em ước gì chúng ta có thêm một đứa con nữa. Em tham lam như vậy."

"Con?"

"Vâng. Em muốn có thêm một đứa con."

"Layla."

Matthias hơi nhíu mày khi gọi tên cô, nhưng Layla dường như không quan tâm và nói rõ ràng và mạnh mẽ.

"Hãy để em có đi. Con của chúng ta ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro