Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 121 - HAI MẨU TIN TỨC


Cuộc chiến nổ ra giữa hai nước nhanh chóng lan rộng ra toàn lục địa.

Khi Lovita, thủ lĩnh của Liên minh miền
Nam, tuyên bố tham chiến, Đế chế Berg, cường quốc lớn nhất miền Bắc, cũng bước vào cuộc chiến như thể đã chờ đợi điều đó.

Với hai quốc gia đó làm trục chính, lục địa nhanh chóng bị chia thành hai phe.

Vào ngày Hoàng đế Berg đứng trước mặt người dân và tuyên bố lệnh tổng động viên với giọng điệu trang trọng, một tin tức khác được chuyển đến Matthias. Người ta nói rằng khu vực nơi họ hàng của Bill Remmer ở Lovita sinh sống là thành phố ven biển Sienne ở cực nam.

Việc điều tra sâu hơn là không thể vì quốc gia láng giềng mà họ đi tới mà không gặp vấn đề gì giờ đã biến thành quốc gia thù địch chỉ sau một đêm. Nhưng Matthias hài lòng vì đã có được thứ mình muốn.

Bây giờ anh đã biết cô ấy đã trốn đi đâu, tất cả những gì anh phải làm là đi tìm cô ấy. Tới chỗ người phụ nữ đó.

"Cậu nghiêm túc đấy chứ, Đại úy Herhardt?"

Người chỉ huy nhìn Matthias với ánh mắt đầy nghi ngờ.

"Tôi nói lại lần nữa, đây sẽ là một chiến trường khốc liệt."

"Vâng. Tôi biết."

Matthias khiến ông ấy thất vọng hơn một chút với câu trả lời quá nhẹ nhàng của mình.

Nếu muốn, anh có thể nhận được chức vụ sĩ quan ở đơn vị hậu cần. Lời đề nghị của người chỉ huy cũng như vậy. Nhưng đây là tiền tuyến.

"Tôi sẽ đi Sienne."

Vị tướng già thấy anh không lùi bước, cuối cùng cũng bật cười.

Quân đoàn 6 của Đế chế Berg, được hỗ trợ bởi Matthias, được giao nhiệm vụ chọc thủng cánh phải của mặt trận và tiến về phía nam để đánh chiếm pháo đài hải quân Lovita. Đích đến cuối cùng là Sienne. Nếu quân Berg chiếm được cảng quân sự ở đó, sẽ có thể làm suy yếu đáng kể sức mạnh quân sự của toàn quân miền Nam.

"Nếu đó là ý cậu thì tôi chẳng thể làm gì được."

Những tài liệu xin phép đã được đặt sang một bên trên bàn.

"Nhưng. Cậu là Herhardt."

Anh gật đầu thật sâu, như muốn nói rằng anh hiêu mọi chuyện.

Herhardt sẵn sàng hy sinh con trai mình cho vô số cuộc chiến mà Đế chế đã chiến đấu cho đến khi trở thành quốc gia giàu có nhất lục địa. Một gia tộc đã đạt được nhiều chiến công và vinh quang rực rỡ hơn cả con trai hoàng đế trong những trận chiến khốc liệt. Tất cả quý tộc của Berg đều biết rõ lịch sử và danh dự của gia tộc này được tạo ra như thê nào.

Sau khi cúi chào, Matthias quay lại với dáng đi nhẹ nhàng. Các sĩ quan cao quý phát hiện ra anh bắt đầu xôn xao, nhưng Matthias không quan tâm và nhàn nhã đi qua giữa họ.

Anh trông giống như một người ra ngoài đi dạo buổi chiều nhàn nhã.

----------------------

"Không phải người ta nói anh ta bị bệnh và sống một mình sao? Tôi nghĩ đó chắc chắn là những gì tôi đã nghe."

"Tôi không nghĩ việc nói rằng anh ta bị bệnh là nói dối... Tại sao anh ta trông rất hạnh phúc? Có phải Herhardt cũng kinh doanh quân sự không?

Khi Matthias biến mất, tiếng bàn tán nố ra khắp nơi.

"Herhardt chứ chẳng phải ai. Nhưng dù thế nào đi nữa, anh ta cũng giống như đang đi dã ngoại trong khi bị kéo ra chiến trường vậy.

"Đó không phải là điêu đã xảy ra với tổ tiên của anh ta sao?"

"Hay Herhardt được định sẵn để tránh súng và kiếm trên chiến trường? Nếu nhìn vào các
Công tước trước đây, thì không phải như vậy."

Những lời nhận xét gay gắt, mia mai lần lượt được đưa ra. Đó là một thái độ không thể hiểu nồi đối với những người đang tuyệt vọng về số phận của mình, bị trói buộc bởi xiềng xích danh dự gia đình và bị đẩy đến cái chết.

"Bình tĩnh nào. Công tước Herhardt không phải là kẻ thù."

Bầu không khí vốn đã nóng lên một cách vô lý, chi dịu xuống sau khi câu đó được nói ra.

---------------------

Sau một loạt những lời chửi rủa và thở dài lướt qua, sự im lặng tuyệt vọng lại xuất hiện.

Sự im lặng pha lẫn sợ hãi hồi lâu mới bị phá vỡ.

"Làm sao có thể thế này được? Thật vô lý:"

Elise von Herhardt lại bắt đầu khóc sau khi đã ngừng khóc được một lúc.

"Đúng là một cuộc chiến man rợ trong thời đại thịnh vượng này, Matthias!"

Đôi mắt bà đỏ hoe khi nhìn con trai mình.

Ánh mắt của Lão phu nhân cũng trầm lặng và những người khác cũng không khác gì. Tuy nhiên, Matthias, người sắp tham chiến, trông không khác mấy so với thường lệ. Anh luôn giữ thái độ điềm tĩnh và thậm chí còn mỉm cười một cách phù hợp.

"Chiến tuyến sẽ được hình thành trên biên giới của Berg và Lovita, vì vậy ngọn lửa chiến tranh sẽ không đến được Arvis. Mặc dù chiến tranh bùng phát đột ngột nhưng mầm mống chiến tranh đã nhen nhóm trong vài năm và kế hoạch quân sự của mỗi quốc gia đều được đảm bảo, vì vậy công ty đã chuẩn bị sẵn kế hoạch."

Giọng Matthias vẫn bình tĩnh như khi anh tham dự cuộc họp.

"Việc công ty khai thác tài nguyên bị ảnh hưởng là điều không thể tránh khỏi, nhưng chúng con tin rằng tác động của cuộc chiến ở lục địa này sẽ không lan tới các mỏ dầu ở nước ngoài. Thiệt hại sẽ không lớn. Kế hoạch phát triển vùng đầm lầy phía đông bắc Karlsvard đã bị hội đồng quản trị tạm dừng. Nó sẽ tiếp tục lại khi tình hình chiến tranh kết thúc."

Sau khi chiến tranh nổ ra, khi thị trường chứng khoán hỗn loạn và tình hình mỗi nước biến động, Matthias đã báo cáo từng bước những gì mình đã chuẩn bị.

Vào ngày có tin chiến tranh, Matthias bước ra khỏi khu nhà phụ.

Ngay cả sau khi nghe tin thế giới sụp đổ, anh dường như không bị ảnh hưởng gì và trên thực tế, bệnh của anh đã hoàn toàn khỏi. Và anh bình tĩnh làm phần việc của mình và chuẩn bị cho cuộc chiến. Khuôn mặt anh vẫn gầy gò và hốc hác hơn trước, nhưng có lẽ nhờ lấy lại được nước da như xưa nên anh không còn giống một người tàn phế bất lực nữa.

"Tất cả các công ty thuộc sở hữu của
Herhardt đều có hệ thống riêng, nên tác động của sự vắng mặt của con sẽ không đáng kể. Chúng con cũng đã thiết lập một hệ thống mới để chuẩn bị cho điều đó."

"Công ty là công ty, nhưng không phải là nên nhanh chóng kết hôn sao?"

Sau khi lấy lại hơi thở, Lão phu nhân mạnh mẽ nói.

"Do hoàn cảnh, sẽ khó tổ chức hôn lễ như dự định ban đầu, nhưng chúng ta phải hoàn thành trước khi cháu ra trận."

"Nếu bà lo lắng về việc kế vị..."

Matthias dừng lại một lúc và nhìn quanh gia đình Herhardt.

"Khoảng thời gian có thê trì hoãn bằng việc kết hôn không lâu lắm. Không có gì đám bảo rằng chúng cháu sẽ có thể chuẩn bị cho việc kế vị trong khoảng thời gian đó, vì vậy cháu nghĩ không cần thiết phải làm đám cưới".

"Nhưng Matthias..."

"Nếu cháu không thể trở về mà không có người thừa kế, Claudine sẽ bị bỏ lại một mình như một góa phụ chưa sống được với chồng dù chỉ vài tuần. Cháu nghĩ điều này quá khắc nghiệt với cả Claudine và Bá tước Brandt."

Ngay cả vào thời điểm giả định cái chết của chính mình, Matthias không hề tỏ ra đau buồn trên khuôn mặt. Anh dường như sở hữu tất cả những đức tính mà anh đã học và thành thạo để trở thành Công tước Herhardt vĩ đại.

"Tất nhiên, cháu biết rất rõ rằng nhiệm vụ và quyền của cháu là trở về an toàn. Cháu sẽ cố gắng hết sức để biến điều đó thành hiện thực, thưa bà."

Một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi
Matthias. Tuy nhiên, giọng điệu của anh kiên quyết và bướng bỉnh, như muốn nói rằng không có chỗ để xem xét lại.

"Tuy nhiên, nếu điều tồi tệ nhất xảy ra, cháu đã chuẩn bị phương án dự phòng để có thể tìm được người kế nhiệm phù hợp từ bàng hệ."

Không có ai chịu mở miệng, báo cáo của
Matthias tiếp tục. Lần đầu tiên, Elise von
Herhardt cảm thấy đau đớn khi nhìn thấy con trai mình, người mà bà luôn tự hào.
Matthias thực sự là Công tước Herhardt hoàn hảo.

Nhưng nếu nhìn thằng bé với tư cách một con người thì cuộc sống của đứa trẻ này liệu có trọn vẹn?

Khi bà đang suy nghĩ về câu hỏi đó, những giọt nước mắt chỉ trở nên dày hơn và nóng hơn. Tuy nhiên, Elise von Herhardt còn chua nói xong những lời đã bị mắc kẹt trong cổ họng. Bà nuốt nước mắt với câu hỏi "Con thực sự phải ra chiến trường sao?" cùng với sự cay đắng. Họ là Herhardt. Cảm xúc cá nhân không thể được ưu tiên hơn danh tiếng.

"Chồng của bà và ông nội của cháu, Công tước Herhardt tiền nhiệm, đã sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình trong cuộc chiến vì Đế quốc."

Lão phu nhân nhìn cháu trai mình và bắt đầu khóc.

Herhardt đã cống hiến hàng trăm năm để xây dựng một gia tộc có danh tiếng như ngày nay.

Để đổi lấy vinh dự cao nhất, họ sẵn sàng nhận nhiệm vụ đó. Thời gian đó đã tích lũy và tạo nên Herhardt như ngày nay.

"Cha cháu cũng vậy"

Đôi mắt bà dao động trong giây lát khi nhớ lại cái chết của con trai mình, nhưng bà nhanh chóng lấy lại thái độ kiên quyết.

"Bà tự hào về cái tên Herhardt. Những lựa chọn của chồng và con trai bà thực sự dũng cảm và đáng trân trọng. Sự thật đó sẽ không bao giờ thay đôi. Nhưng..."

Trong giọng nói của bà có chút run rẩy.

"Bà nghĩ sẽ thật tuyệt nếu cháu có thể trở thành Công tước Herhardt tóc bạc đẹp trai.

Chẳng phải Arvis này cũng cần một bức chân dung của quý ông tóc bạc trang nghiêm, Công tước Herhardt sao?

"Đúng vậy?"

Elise von Herhard đặt chiếc khăn tay xuống, cũng có nụ cười giống bà ấy.

"Con có mái tóc giống mẹ nên con sẽ phải sống rất lâu mới có được mái tóc bạc, Matthias."

Bà chỉ vào mái tóc của mình bằng một bàn tay uể oải. Con trai bà dù đã lớn nhưng vẫn có mái tóc đen óng mượt rất đẹp.

"Vâng, thưa bà và mẹ?"

Matthias mỉm cười lặng lẽ khi chia sẻ cái nhìn thoáng qua với từng người trong số hai bị Nữ công tước tiền nhiệm.

"Cháu sẽ làm vậy."

-------------------

"Anh chắc phải hạnh phúc lắm. Bây giờ anh có thể tránh kết hôn một cách danh chính ngôn thuận."

Claudine bình tĩnh mỉa mai nói. Vợ chồng Bá tước Brandt đã rời đi nên giờ chỉ còn lại cô và Matthias trong phòng khách của dinh thự.

Đám cưới tạm thời bị hoãn lại.

Claudine không thể chấp nhận nhưng điều đó không làm thay đổi quyết định của gia đình cô.

Nếu Matthias, người ra chiến trường ngay sau đám cưới, chết trong trận chiến, Claudine sẽ trở thành góa phụ mà không có con. Nếu tước vị của Công tước Herhardt được chuyển sang cho bàng hệ, cuộc hôn nhân này sẽ trở nên vô nghĩa.

Bá tước Brandt đã xác nhận điều đó, nói rằng bây giờ tốt nhất là nên hoãn cuộc đám cưới và hứa sẽ tổ chức vào một ngày sau đó. Sẽ không ai nói rằng một đám cưới bị hủy bỏ vì chiến tranh là một điều đáng xấu hổ. Rủi ro lớn nhất là gia tộc Herhardt sẽ cố gắng bằng mọi cách tổ chức đám cưới và để lại người kế vị, nhưng may mắn thay, họ bày tỏ ý định tôn trọng ý kiến của gia tộc Brandt.

Tôn trọng.

Claudine nhiều lần phải nuốt nước mắt cay đắng khi nhìn cha mình, người cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời đó.

"Ừm. Có thể vui mừng trước thảm kịch chiến tranh được không, thưa tiếu thư?"

Matthias, người đã mất đi vẻ ngoài nửa điên nửa dại vào ngày tuyên bố ý định hủy bỏ hôn ước, dường như đã trở lại bộ dạng ban đầu là Công tước Herhardt. Nhưng Claudine có thể cảm nhận được rằng nội tâm của người đàn ông này không hề thay đổi kể từ ngày hôm đó.

"Như tôi đã nói ngày hôm đó, tôi sẽ không bao giờ hủy bỏ hôn ước cho dù có ai nói gì đi chăng nữa. Ý định đó vẫn vậy ngay cả bây giờ. Tôi sẽ đợi. Tôi hy vọng anh sẽ sống sót trở lại và trở thành chồng tôi."

"Tốt nhất là gia tộc Brandt và tiểu thư nên kết thúc hôn ước một cách tự nhiên trong chiến tranh."

"Như thể thì anh đang lo lắng cho tôi và gia tộc Brandt vậy? Từ khi nào Công tước Herhardt lại vị tha đến thế?"

Claudine không thể chịu đựng được nữa và đáp trả, nhưng lần này tất cả những gì đáp lại cô chỉ là một cái nhìn vô tâm. Đôi mắt xanh sáng đó không còn giống con người chút nào nữa.

"Anh sẽ muốn nghĩ rằng Layla đã bỏ trốn là vì tôi. Nếu anh hủy bỏ hôn ước với tôi, cô ta sẽ quay lại. Nhưng đừng nhầm lẫn. Cuối cùng thì tất cả đều là do anh."

Mắt Claudine chuyển sang màu đỏ.

"Nếu xóa tên Herhardt và vẻ ngoài hấp dẫn của anh, anh là một con quái vật. Một con quái vật máu lạnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro