
Chương 1: Bữa cơm đoàn tụ
Con đường dẫn về quê mỗi lần đi qua lại để lại trong lòng An Nhiên những cung bậc khác nhau. Hôm nay, khi chiếc xe buýt rời đi, trả cô xuống đầu ngõ, gió chiều thu lùa qua làm mái tóc buông dài lay động. Nắng đã ngả về tàn, ánh vàng phả xuống những mái ngói rêu phong, gợi lên cảm giác vừa thân thuộc, vừa man mác xa xôi.
Con hẻm nhỏ lát đá gồ ghề vẫn vậy, mùi khói bếp từ những ngôi nhà thấp thoáng bay ra khiến cô khẽ mỉm cười. Chỉ vài bước nữa thôi là tới nhà - nơi lưu giữ tuổi thơ, cũng là nơi chất chứa nhiều thứ khó gọi tên.
Cánh cổng sắt đã sẫm màu rỉ sét hiện ra. Dáng vẻ cũ kỹ của nó như một minh chứng cho năm tháng. An Nhiên đặt tay lên cánh cổng, chậm rãi đẩy vào. Tiếng bản lề kẽo kẹt vang lên, dội vào không gian yên ả buổi chiều.
"Nhiên về rồi!" Tiếng dì Lành từ trong sân bật ra nhanh nhẹn, xen lẫn niềm vui rõ rệt. "Cả nhà ơi, con bé về rồi!"
Chỉ trong nháy mắt, khoảng sân vốn yên bình rộn rã tiếng chân. Bóng người thoăn thoắt hiện ra, gương mặt ai nấy sáng bừng.
Thùy Dung - mẹ cô - là người bước ra đầu tiên. Bà mặc chiếc áo nâu giản dị, mái tóc búi gọn sau gáy. Thấy con gái, bà bước nhanh lại, bàn tay hơi thô ráp vì nhiều năm vất vả nắm chặt lấy tay cô.
"Con gái mẹ... về rồi thì tốt quá." Giọng bà lộ rõ sự xúc động, nhưng khóe mắt thoáng căng thẳng như chưa kịp giấu. "Bà ngoại con mong con lắm."
An Nhiên khẽ cười, vòng tay ôm lấy mẹ, cảm nhận mùi hương quen thuộc của áo vải giặt bằng xà phòng.
"Con cũng nhớ mẹ, nhớ bà ngoại nhiều lắm."
Trong nhà, Ngọc Cầm - bà ngoại - đã ngồi sẵn trên chiếc ghế mây đặt ở hiên. Tấm chăn mỏng khoác hờ trên vai bà, đôi mắt nheo lại như chứa cả một trời thương yêu. Khi thấy An Nhiên, nụ cười của bà chậm rãi nở ra, vừa hiền hậu vừa run run.
"Nhiên... con về rồi à. Lại đây, cho bà nhìn rõ con một chút."
An Nhiên nhanh chân bước đến, ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay bà. Da bà mềm, nhưng những đường gân xanh hiện rõ khiến cô thấy nhói lòng. Ngón tay gầy guộc khẽ siết lấy tay cô, run rẩy không nhiều nhưng đủ để Nhiên nhận ra.
"Bà ngoại, bà khỏe không?" Nhiên dịu dàng hỏi.
Bà chỉ cười, không trả lời ngay. Đôi mắt đã đục mờ dõi xa xăm về một khoảng không nào đó sau vườn, nơi ánh chiều rơi xuống. Giây phút ấy, An Nhiên có cảm giác bà đang nhìn thấy một điều gì rất khác - điều mà cô không tài nào chạm tới.
Mùi cơm chín từ gian bếp phả ra, dì Lành tất bật bưng mâm bát. Một lát sau, cả gia đình đã quây quần bên mâm cơm lớn. Thức ăn hôm nay phong phú hơn hẳn thường ngày: cá kho, canh chua, gà luộc, dưa muối. Tiếng nói cười vang lên rộn rã, tiếng chén đũa khẽ chạm vào nhau như bản nhạc đời thường mà An Nhiên từng rất nhớ.
Chú Hoàng vừa ăn vừa thao thao kể chuyện công việc ở cơ quan. Dì Lành cười nói về chuyện hàng xóm, đôi khi chêm vào vài câu đùa khiến cả bàn bật cười. Những đứa nhỏ hiếu động chạy vòng quanh, tiếng dép lẹp xẹp hòa vào tiếng trò chuyện.
Ngồi giữa không khí ấm áp ấy, An Nhiên vừa thấy vui, vừa thấy một nỗi lạ lẫm. Nỗi lạ lẫm ấy không đến từ điều cụ thể nào, mà từ ánh mắt thoáng qua của mẹ, từ cách dì Lành ngập ngừng mỗi khi nhắc đến một số cái tên quen thuộc. Như thể bề ngoài ai cũng đang vui vẻ, nhưng dưới lớp vui ấy là những mảng tối chưa được gọi tên.
"Con ăn đi, Nhiên." Bà ngoại nhẹ giọng, gắp thêm thức ăn vào bát cho cô. "Lớn thế này rồi, bà vẫn thấy con gầy quá."
An Nhiên mỉm cười, gật đầu.
"Con vẫn khỏe mà, bà đừng lo."
Nụ cười rạng rỡ nhưng lòng cô lại nhói lên. Chẳng hiểu sao, mỗi lần bà ngoại nói vậy, cô luôn có cảm giác như bà đang gửi gắm điều gì nhiều hơn chỉ là một câu dặn dò thông thường.
Không khí bữa ăn vẫn rộn ràng. Cho đến khi một cơn ho dữ dội vang lên, xé toạc tất cả sự ấm áp.
Bà ngoại ôm ngực, cơn ho kéo dài khiến vai bà rung lên. Chiếc khăn trong tay lập tức đưa lên che miệng. Đũa trong tay An Nhiên rơi xuống bát, tiếng va chạm nghe rõ mồn một.
"Bà ơi!" Nhiên hốt hoảng lao đến, đỡ lấy bà.
Mọi người nhốn nháo. Dì Lành luống cuống rót nước, mẹ vội vàng tìm điện thoại gọi cho bác sĩ. Chú Hoàng đứng bật dậy, khuôn mặt biến sắc.
Bà ngoại vẫn ho, từng tiếng khàn đặc, dữ dội. Khi cơn ho tạm lắng, bà hạ chiếc khăn xuống. Chỉ trong tích tắc, An Nhiên thấy rõ những vệt đỏ loang lổ lấm tấm nơi mép khăn.
"Trời đất... mẹ!" Thùy Dung hốt hoảng. "Mẹ phải đi bệnh viện ngay!"
Bà ngoại mệt nhọc gạt tay, nhưng giọng run run không còn chắc chắn:
"Không... không cần... Mẹ ổn..."
Song không ai trong nhà còn dám tin vào hai chữ "ổn". Ánh mắt bà lúc đó - hoảng hốt, lo âu như đang nhìn thấy thứ gì khác, một thứ mà mọi người không hề biết.
An Nhiên siết chặt tay bà, cảm nhận từng nhịp run rẩy. Tim cô đập loạn, nỗi sợ hãi mơ hồ lan dần trong từng mạch máu. Khung cảnh gia đình tưởng chừng ấm cúng phút trước, giờ vỡ vụn thành những mảnh mong manh, để lại trong lòng cô một khoảng trống lạnh buốt.
An Nhiên chết lặng vài giây, trái tim đập thình thịch. Cô chưa từng thấy bà ngoại yếu ớt đến thế. Trong ký ức, bà luôn là người phụ nữ mạnh mẽ, hiền hòa nhưng rắn rỏi, có thể tự tay làm vườn, dọn dẹp, nấu ăn cho cả đại gia đình. Vậy mà lúc này, dáng bà co rúm, hơi thở đứt quãng, khiến cả căn phòng chìm trong nỗi sợ hãi.
"Đưa bà vào viện đi" Một người cậu hốt hoảng kêu lên.
Không ai còn chần chừ. Tất cả vội vã dìu bà ra ngoài. Chiếc xe gia đình bật đèn pha, ánh sáng trắng loá rạch ngang màn đêm oi bức.
An Nhiên chạy theo, đôi tay lóng ngóng chẳng biết phải làm gì. Khi bà được đưa lên ghế sau, mẹ cô vội kéo cô ngồi sát bên. Bàn tay Thùy Dung ôm chặt vai con gái, vừa run vừa thì thầm:
"Giữ khăn cho bà đi, nhanh!"
An Nhiên luống cuống ép chiếc khăn nhỏ lên ngực bà. Hơi thở bà khò khè, mỗi lần hít vào như có hàng ngàn mũi kim châm xuyên qua. Trái tim An Nhiên đập loạn, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu: "Đừng sao cả, xin đừng sao cả..."
Chiếc xe lao vun vút trên đường. Thành phố về đêm bỗng trở nên xa lạ. Những bóng đèn đường trải dài, ánh sáng vàng vọt phản chiếu trên vũng nước còn đọng lại sau cơn mưa chiều. Các cửa hàng đóng cửa im lìm, biển hiệu tắt ngóm, chỉ còn lại vài ánh đèn hắt ra từ cửa sổ chung cư xa xa. Tiếng còi xe xé tan màn tĩnh mịch, khẩn thiết đến mức khiến cả con đường như rung chuyển.
An Nhiên nhìn sang gương mặt mẹ. Thùy Dung tái mét, đôi môi mấp máy liên tục lặp lại những câu cầu nguyện nho nhỏ. Mỗi lời thì thầm của bà khiến An Nhiên càng thêm hoang mang. Nỗi sợ len lỏi, quấn chặt lấy từng nhịp thở.
Bệnh viện lúc gần nửa đêm sáng rực, trái ngược hoàn toàn với sự vắng lặng bên ngoài. Những bóng đèn huỳnh quang lạnh lẽo hắt xuống hành lang dài, soi rõ từng ô gạch trắng bóng loáng. Không khí đặc quánh mùi thuốc sát trùng, thứ mùi quen thuộc mà mỗi khi hít vào đều khiến người ta rùng mình.
Khi xe vừa dừng, y tá đã nhanh chóng đẩy băng ca ra. Bà Ngọc Cầm được đưa thẳng vào phòng cấp cứu. Cánh cửa khép lại, cách biệt cả gia đình với người đang nằm bên trong.
"Mẹ ơi..." Thùy Dung òa lên khóc, nhưng vẫn cố kìm giọng để không làm rối loạn thêm tình hình.
An Nhiên đứng ngây ra nhìn cánh cửa sắt nặng nề ấy. Trong khoảnh khắc, cô cảm giác như khoảng cách giữa mình và bà bị kéo ra hàng vạn dặm. Một rào chắn vô hình nào đó tách họ ra, khiến cô vừa lo sợ vừa bất lực.
Hành lang bệnh viện vắng đến lạ. Chỉ có vài chiếc ghế nhựa màu xanh xếp dài, một chiếc quạt cũ quay kẽo kẹt trên trần, và tiếng giày bác sĩ dội vang mỗi khi có người đi qua. Mọi âm thanh khác như bị nuốt chửng.
An Nhiên không chịu ngồi yên. Cô đi tới đi lui, rồi tiến lại quầy lễ tân. Giọng cô run run nhưng khẩn khoản:
"Chị ơi, em muốn hỏi... bệnh nhân Ngọc Cầm, tình trạng bà ấy thế nào rồi ạ?"
Người trực ban đêm ngẩng lên, đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi, đáp gọn lỏn:
"Chưa có thông tin. Đợi bác sĩ thông báo."
"Nhưng... ít nhất chị có thể cho em biết..."
Câu nói còn chưa kịp dứt thì cánh tay An Nhiên bị giật mạnh. Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc khác thường của mẹ.
"Nhiên!" Thùy Dung thì thầm gắt gỏng. "Ai cho con nhắc tên bà ở đây?"
An Nhiên sững sờ.
"Con... con chỉ muốn biết..."
"Không được!" Giọng mẹ sắc lạnh, như lưỡi dao cắt ngang. "Con không hiểu đâu. Ở nơi này, có những cái tên tuyệt đối không được nhắc ra. Nhắc đến... thì sẽ gọi họ tới."
Ánh mắt bà lạc đi trong thoáng chốc, như vừa nghĩ đến một điều gì kinh khủng. An Nhiên nắm chặt tay, lòng dấy lên nỗi sợ mơ hồ.
"Gọi họ tới"? Họ là ai?
Nhưng trước khi cô kịp hỏi, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Bà ngoại được đẩy ra trên giường bệnh. Dù gương mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt vẫn mở hé, ánh nhìn như đang tìm kiếm một điều gì đó.
"Bà!" An Nhiên lao đến, nắm chặt bàn tay gầy guộc lạnh lẽo ấy.
Ngọc Cầm khẽ siết tay cô, khóe môi run rẩy thì thào:
"Nhiên... nghe bà... Đừng... để chúng... lấy đi... nữa..."
Giọng bà yếu đến mức chỉ như làn gió, nhưng từng chữ lại nặng tựa đá tảng đè lên ngực An Nhiên.
"Chúng"... là ai hả bà? Lấy đi cái gì?" An Nhiên nghẹn ngào hỏi.
Nhưng câu trả lời chỉ là cái lắc đầu run rẩy, rồi cơn ho dữ dội lại kéo đến. Y tá lập tức chen vào, đẩy An Nhiên sang một bên. Cánh cửa khép lại lần nữa.
Cả hành lang chìm vào im lặng. An Nhiên ngồi phịch xuống ghế, đầu óc quay cuồng bởi những câu chữ rời rạc.
"Đừng để chúng lấy đi nữa..."
"Không được nhắc tên bà ở đây..."
Cô cảm giác như mình đang đứng bên rìa một vết nứt khổng lồ, chỉ cần bước thêm một bước là sẽ rơi vào vực sâu.
Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên từ cuối hành lang:
"Cô là An Nhiên?"
Cô giật bắn, quay đầu lại. Một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng đó, áo sơ mi trắng phẳng phiu, dáng cao gầy. Gương mặt anh sáng sủa nhưng lạ lẫm. Điều khiến cô rùng mình là ánh mắt anh - bình thản, sâu thẳm, như thể đã biết rõ về cô từ trước.
"Anh... là ai?" An Nhiên nuốt khan.
Người đàn ông không trả lời thẳng. Anh chỉ nở một nụ cười nhạt, khóe môi cong lên, để lộ nét mỉa mai mơ hồ.
"Ở đây... không tiện nói. Nhưng rồi cô sẽ hiểu. Những gì cô vừa nghe tối nay... chỉ mới bắt đầu thôi."
Nói rồi, anh chậm rãi quay lưng. Tiếng bước chân vang vọng, dần nhỏ lại rồi biến mất nơi khúc rẽ. Mùi bạc hà nhè nhẹ còn vương lại, khiến An Nhiên ngơ ngác đứng bất động.
Trong đầu cô, câu nói của bà ngoại và hình bóng người lạ hòa trộn thành một khối mơ hồ nhưng đầy ám ảnh. Cô biết, từ khoảnh khắc này, cuộc đời mình sẽ không còn yên bình nữa.
"Đêm ấy, An Nhiên không hề hay biết, chính một lời gọi tên vô tình đã chạm vào bí mật bị chôn giấu suốt nhiều năm - bí mật sẽ nhấn chìm cả gia đình cô trong vòng xoáy u ám khôn lường."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro