Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Linh Chi - Cô Gái Trong Những Giấc Mơ

Cái đồng hồ báo thức trên bàn đã kêu réo liên hồi từ lâu, nhưng Linh Chi vẫn nằm ngủ say sưa trong chăn ấm. Những giấc mơ về những chuyến phiêu lưu cùng bạn bè cuốn cô vào thế giới riêng, nơi thời gian như ngừng trôi. Khi ánh sáng mặt trời xuyên qua khe cửa sổ, rọi vào căn phòng nhỏ bé của cô, từng tia nắng dần dần nhảy múa trên gương mặt. Nhưng điều đó cũng không đủ để đánh thức Linh Chi, cô vẫn đang chìm trong những giấc mơ ngọt ngào, quên đi mọi trách nhiệm.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Linh Chi giật mình thức dậy, nhắm mắt chớp chớp vài cái để định hình lại mọi thứ xung quanh. “Chết tiệt, lại trễ rồi!” cô thầm mắng mình khi nhìn thấy kim đồng hồ đã chỉ gần 7 giờ. Cô cảm thấy một làn sóng hoảng loạn ập đến, và nhảy vội ra khỏi giường, chân cô còn chưa vững.

Với tốc độ nhanh nhất có thể, Linh Chi lục tìm đồng phục trong tủ quần áo. Cô ném vội chiếc áo sơ mi trắng lên người và kéo chiếc chân váy xếp ly vào. Cảm giác gấp gáp làm cô quên đi những chi tiết nhỏ, nhưng cô không thể chần chừ thêm nữa. Cô kịp thời buộc tóc thành một cái đuôi ngựa cao, tô thêm chút son để điểm tô cho gương mặt thêm tươi tắn, rồi vội vàng lấy một cái bánh mì.

Khi Linh Chi xuống cầu thang, cô nghe thấy tiếng người gọi vọng từ bên ngoài. “Linh Chi, mày ở đâu? Lại dậy muộn nữa hả?” giọng vang lên, có chút sốt ruột nhưng cũng đầy hài hước.

“Chờ chút, tao ra ngay đây!” Linh Chi kêu lên, nhanh chóng bước ra khỏi cửa. Cánh cửa mở ra, cô nhìn thấy Khánh Dương đứng đợi bên dưới, vẻ mặt không thể nhịn nổi cười khi nhìn thấy tình trạng của cô. Là bạn thân từ nhỏ, Khánh Dương luôn là người kiên nhẫn nhất mỗi khi cô gặp rắc rối. Hôm nay cũng không ngoại lệ.

“Dậy muộn nữa hả? Chả nhẽ mày định đi học trong bộ dạng này sao?" Khánh Dương nhướng mày, làm cô cảm thấy có chút xấu hổ.

“Biết rồi, biết rồi! Đừng có cười nữa!” cô vừa nói vừa cố gắng đẩy Khánh Dương ra để lên xe đạp. Nụ cười của Khánh Dương khiến cô cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cũng không thể không bật cười theo.

“Thôi, không phải lần đầu. Lên xe nhanh lên, mày là chuyên gia trễ giờ đó." Khánh Dương tinh nghịch nói, giọng đầy quyết đoán nhưng cũng không kém phần nhẹ nhàng. Anh luôn biết cách khiến cô cảm thấy vừa bực vừa tức cười.

Bước ra ngoài, ánh nắng buổi sáng chiếu sáng mọi ngóc ngách, ve cũng không còn kêu. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành của buổi sáng se lạnh. Hôm nay là ngày đầu tiên trở lại trường sau kỳ nghỉ hè ngắn ngủi, và năm nay cũng là năm cuối cấp. Nỗi lo lắng đè nặng trong lòng cô khi nghĩ về những kỳ thi sắp tới, nhưng cũng có chút háo hức khi nghĩ đến những kỷ niệm sẽ tạo ra trong năm học cuối cùng này.

Họ đạp xe đến trường, cùng trò chuyện sôi nổi về những ngày nghỉ hè vừa qua, những suy nghĩ về việc dậy muộn và sự bối rối của sáng hôm nay dần tan biến, nhường chỗ cho những cảm xúc vui vẻ. Linh Chi dí dỏm kể về những ngày hè ở quê với Khánh Dương, hoàn toàn không nhận ra những ánh nhìn sâu lắng của anh dành cho mình. Trong mắt Khánh Dương, có một ánh sáng đặc biệt, nhưng Linh Chi chỉ đơn thuần coi đó là sự quan tâm của một người bạn thân.

Dù đã dành nhiều thời gian bên nhau, Linh Chi vẫn chưa hiểu được những cảm xúc dâng trào trong lòng mình. Cô chưa từng nghĩ rằng có thể có điều gì đó sâu sắc hơn giữa họ.

Cảm giác ấy, nơi mà những lo âu bị xóa nhòa bởi nụ cười và những câu đùa của Khánh Dương, khiến Linh Chi thấy được giá trị của tình bạn. Cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, và cuộc sống lại tràn đầy màu sắc, nhưng trong lòng Linh Chi, những cảm xúc và sự bất an vẫn âm thầm tồn tại. Liệu những kỷ niệm trong năm cuối này có đủ sức giúp cô nhận ra những gì thực sự đang diễn ra trong trái tim mình?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro