Khoảng Lặng Cần Có
KHOẢNG LẶNG CẦN CÓ
“Nắng… cứ mặc sức làm phai màu những yêu thương…
Và…
Mưa… cứ cuốn trôi những kỷ niệm chỉ một người níu giữ…” –
Vừa ngắm Mưa vừa viết dòng status trên Facebook. Khánh cười… cười buồn cho chút Nắng - chút Mưa Ai Đó đã mang đi…
Cô bé mắt một mí có phần trẻ hơn so với tuổi 22. Có lẽ mái tóc ngắn đã mang lại cho Khánh sự mạnh mẽ và cá tính giống một cậu nhóc hơn là cô sinh viên mới ra trường.
* * *
Thứ 7, Ngày 07/07.
Ngày gì mà toàn “Thất”? Kệ! Chọn ngày đặc biệt làm những điều đặc biệt. ^^! . Hành trình tìm Xương Rồng bắt đầu. Let’s go!
Lần đầu sang Trung Quốc một mình. Những lần trước toàn là đi với chị hoặc thằng bạn thân. Hôm nay, thử dạo một vòng xem có thể nâng cao khả năng nhớ đường cho cái óc bã đậu này hay không. Hehe. Gần cửa khẩu Hà Khẩu cũng thú vị đấy chứ. Ra nước ngoài như đi chợ :D . Chà! Lục lại trí nhớ… lần trước thằng bạn dẫn mình đi đường nào… À…à… đi thẳng… rẽ phải… rẽ phải nữa… đi thẳng… rẽ trái… Ố… lạc rồi!!!
Tôi ngơ ngác nhìn quanh. Khung cảnh thì quen quen mà chẳng thể xác định nổi mình đang ở đâu. Các biển hiệu độc một ngôn ngữ: tiếng Trung! OMG! Biết là lòng vòng chán rồi sẽ tìm được thôi. Thế nhưng cái nắng Lào Cai – Trung Quốc thì thật khó mà ưa nổi! :( Cũng may tôi đã chuẩn bị tinh thần với mũ lưỡi chai, sơ mi nam dài tay khoác ngoài và giầy thể thao ;) .
A… cái siêu thị! Hình như cửa hàng cây cảnh chỉ đâu đó quanh đây thôi. Phù! Chưa gì mồ hôi đã nhỏ từng giọt như sương mù Sapa ấy! :(
Cuối cùng đã tìm ra. Haha. Từ lúc biết yêu Xương Rồng cho đến giờ cũng không dưới 10 năm. Đã từng sở hữu khá nhiều Xương Rồng, song có lẽ tôi không phải là một người chủ tốt. Còn lại trong tay lúc này chỉ có 2: một cây cao cỡ 4 mét gắn đầy ký ức về mối tình suốt hơn 5 năm và chậu Xương Rồng tròn thằng bạn thân yêu quái tặng. Biết bao Xương Rồng tròn đã… từ trần chỉ sau 3- 5 tháng thuộc quyền sở hữu của tôi. Lý do rất đơn giản: chúng không có rễ. Cây Xương Rồng tròn còn lại duy nhất đã gắn bó với bàn học của tôi gần 2 năm nay. Điều đặc biệt là em ý được mua từ Trung Quốc, có rễ và không biết lớn! Niềm yêu thích loài cây ấy chính là động lực dẫn tôi mò mẫm giữa trưa nắng nơi “đất khách quê người” :)) .
- Cô ơi! Chậu Xương Rồng này bao nhiêu tiền ạ?
Cùng với câu hỏi của tôi là một giọng người Việt nói tiếng Trung và cái chỉ tay về phía cây Xương Rồng tôi đã chọn:
- #?#?#?#?#?#?
Ngơ ngác không hiểu hắn ta đang nói gì, nhưng qua ánh mắt và hành động, tôi biết rằng có kẻ nào đó đang khơi mào chiến tranh… >"<
Cô bán hàng người Trung không thèm liếc tôi lấy một cái mà quay ra nói gì đó với hắn:
- #?#?#?#?#?#...
OMG! Tiếng Trung chết tiệt! Tôi quên béng là mình đã quen phụ thuộc vào thằng bạn Hướng Dẫn Viên luôn đi cùng. Ai bảo hôm nay hứng chí lên đi một mình cơ. Hic.
Tên con trai đứng cạnh tôi lúc này thản nhiên cầm chậu Xương Rồng CỦA TÔI lên ngắm nghía rồi rút ví…
- Ôi cô ơi! Cháu đến trước mà. Cháu lấy cây ấy!
Cô xì xào cái gì đó với hắn ta.
- Cô ấy bảo: Cậu nhóc kia hình như cũng đang muốn mua chậu Xương Rồng này, hỏi anh có thể nhường được không – Hắn quay sang phiên dịch cho tôi với bộ mặt thản nhiên và nụ cười ranh mãnh.
- #?#?#?#?#?#... – Hắn quay lại nói với cô bán hàng điều gì đó, rồi… cô cười… tủm tỉm, ánh mắt tò mò hướng về phía tôi.
- Anh bảo với cô ấy: Đây không phải cậu nhóc, là cô nhóc! (cười… cực kỳ… cực kỳ… đểu! >"<) Và anh không có ý định nhường cho nhóc! :))
- Này! Tuồi gì đòi xưng “anh”? Mặt búng ra sữa mà dám gọi đây là “nhóc”! Cậu nhóc hay cô nhóc là việc của tôi. Mắc mớ gì mà cười? Rõ ràng tôi đến trước, chẳng qua cô ấy không hiểu ngôn ngữ của tôi. Đồ cơ hội!!! (Xì khói >"< )
- Thích thế đấy! – Dạ vâng. Hắn đáp ngắn gọn, đầy khiêu khích!
Cô bán hàng không hiểu gì về cuộc tranh luận nảy lửa của hai vị khách nước ngoài. Thế mà cô lại cười… rất duyên và đầy ẩn ý. (?!)
Biết đôi co cũng chẳng thay đổi được gì, tôi buông một câu sau chót rồi anh dũng bước đi (cũng có thể coi là chuồn thẳng. Hehe):
- Hãm!!!
Chưa kịp nhìn (chính xác là ức chế không thèm nhìn) bộ mặt cảm xúc của hắn ra sao, tôi bước qua trước mặt hắn và… Uỳnh! Chết đi! Cái chạm vai (chính xác là vai chạm cánh tay :P ) cố tình của tôi làm hắn hơi lảo đảo. Chắc lúc ấy mắt hắn phải xấp xỉ trăng rằm trước hành động kỳ cục của một đứa con gái! Haha.
Đi rồi vẫn ức… Thôi chết! 16h 10'… còn 20 phút nữa phải đón cháu. Nhanh nào! Mà khoan… Đây là đâu??? Ngơ ngác… ngơ ngác…
- Này!
Có ai đó… đặt cái gì đó… vào tay tôi! Giật mình quay lại. Hắn! Ở vị trí gần như thế này, tôi phải ngước lên chứ không đơn giản chỉ là nhìn. Hắn cao... có lẽ hơn 1m 80. Ờ… xem ra tôi chỉ đến vai hắn. :( Đang vẩn vơ suy nghĩ thì… hắn quay lưng… bước! Ném lại một nụ cười của kẻ chiến thắng! (?)
- Ơ! Này! – Tôi gọi với theo.
Vẫn tư thế ấy, hắn chẳng thèm quay lại mà buông một câu xanh rờn:
- Gì?
Cau có, bực tức. Tôi bước đến trước mặt hắn trả lại cây Xương Rồng:
- Không có lý do để nhận! :|
Hắn đứng đó, tỉnh bơ. Gương mặt hiện lên nụ cười nửa miệng trong khi hai bàn tay… đút túi quần!
- Cầm lấy! – Tôi quát lên.
Hắn nghĩ mình là ai mà có cái quyền ấy? Thích thì mua; Không thích thì quẳng vào tay người khác, cứ như đang ban phát tình thương. Mà không… ánh mắt và nụ cười giống như là… đang cố tình trêu ngươi tôi! Á… Điên mất!!!
- Chẳng phải rất thích sao? Coi như tặng đi.
Tôi không có thời gian đôi co. Thấy hắn không có ý định rút tay ra khỏi túi quần, tôi… cầm cổ tay hắn và đặt cây Xương Rồng trả lại.
Đến lượt hắn… ngơ ngác. Lạ lắm à? Tôi chỉ cầm cổ tay. Dùng có một phần ba công lực thôi mà :D . Sao hắn phải tròn xoe mắt nhìn tôi như thể tôi vừa châm điện vào người hắn! (ặc…ặc…) Tôi lúng túng quay lưng… tìm đường về nước :)) .
Lại bắt đầu ngó nghiêng, tìm kiếm lối ra. Haiz… Sắp đến giờ tan trường của thằng quỷ nhỏ rồi. Mau lên!!!
- Tìm gì? Không biết đường về à? – Hắn hệt như một bóng ma sau lưng tôi. Nhẹ đến thế là cùng! Tôi ném cho hắn một cái lườm đậm chất “một mí” rồi chọn đại một đường mà bước.
- Muốn ra cửa khẩu thì theo tôi!
Nói rồi hắn bước. Tôi lưỡng lự… 16h 22'… Thôi đành… giả vờ đi cùng hướng… Chỉ là vô tình thôi đấy nhé! (Mặc dù đôi chân đã phải xoay 360 độ :D ).
Giữ một khoảng cách khá xa, chỉ đủ để biết hắn đang ở phía trước. Ít ra tôi cũng phải bảo toàn lòng tự trọng của mình chứ!
- Nhanh nào! Chẳng phải đang vội sao? Lại còn xấu hổ nữa. Haha…
Hắn…! Á… á… Tình cảnh này im lặng là vàng. Đành rảo bước đến gần tên yêu tinh >"< .
- Nhận đi! Đằng nào tôi cũng chẳng biết làm gì với nó… - Giọng hắn trở nên nhẹ nhàng gấp n lần so với lúc trước. Mà thực tế đó là một giọng rất đỗi bình thường, nhưng trong trường hợp này có phần… kỳ kỳ! Mắt hắn thoáng một nét buồn…
Tôi thậm chí còn không hiểu nổi bản thân lúc đó. Phút nhận ra chậu Xương Rồng đang nằm trên tay mình thì đã không kịp rút lại. Tôi nhạy cảm. Thấy điều gì đó trong giọng trầm ấy; Thấy nỗi đau trong nụ cười ấy. Chắc hẳn… suy nghĩ người con trai này phức tạp hơn cái vẻ bề ngoài…
- Sao lại mua? – Luôn là những câu hỏi cộc lốc – phong cách của tôi ^^!
- Định tặng… Nhưng sợ số phận nó bi đát trong thùng rác nên thôi. – Im lặng. Mỉm cười. - Nhớ chăm sóc tốt. Nên về thay đất thì hơn, loại đất pha cát ấy. Kiếm sỏi nhỏ rắc xung quanh nữa. Hai ngày tưới một lần, chỉ vừa ướt đất là được. Mà nếu để trong phòng thì còn phải cho nó tắm nắng thường xuyên nữa.
- Ờ. Biết rồi. Dặn thừa! – Tôi đáp mà lòng loạn lên chút xíu. Hắn giàu tình cảm với Xương Rồng…
- Trông mặt đần đần thế mà cũng biết chăm sóc Xương Rồng cơ á? Haha…
Cú sút chân trái… Chuẩn! Yeah!!!
- Á… đồ sư tử! Đúng là chân to như cột đình. Đau ghê gớm! – Hắn nhăn mặt, ôm chân suýt xoa.
- Biết điều thì dẫn đường nhanh lên!
- Vâng ạ ạ ạ! Mà vội cái gì? Chồng mong, con ngóng à? :))
- Ờ…Ờ…
Có hai kẻ vừa bước, vừa cười ngô nghê như thế ^_^
* * *
Cái khoảnh khắc ấy – khoảng khắc cô bé cầm tay tôi (à… cổ tay :D ), chợt nhận ra đôi mắt một mí có gì đó rất… thu hút. Không phải đôi mắt to long lanh của người ấy; Không phải khuôn mặt trái xoan trắng mịn màng mà là khuôn mặt tròn ngộ nghĩnh và nước da nâu “manly”. Haha… Thế nhưng… phong thái dứt khoát, lạnh lùng lại khiến tim tôi… lỡ một nhịp…
Chẳng hiểu đầu óc tôi nghĩ gì mà lại đem món quà ấy trao vào tay cô bé không quen, không biết. Đúng là có những hành động không thể giải thích nổi… Đáng ra chậu Xương Rồng phải thuộc về Diệp – người con gái đã chiếm trọn trái tim tôi suốt hơn ba năm nay…
--- --- ---
“Khi một người buông tay… có thể sẽ khiến bạn ngã.
Có nhiều cách để đứng dậy…
Nhưng tôi thích tự mình vượt qua…
Dù có phải chầm chậm đau từng chút một…
Hơn là nắm lấy một bàn tay khác…” –
Lại một status buồn trên Facebook. Đáng lẽ tôi phải trở thành một Triết gia. Nhỉ? :))
Vấp ngã đau thế rồi mà đôi chân vẫn không thể ngừng bước. Lại càng không thể bắt bản thân thôi hi vọng. Cứ thế… im lặng… dõi theo… đợi chờ… và tiếp tục yêu thương…!
Không ngăn nổi ngón tay click trang cá nhân Facebook của Anh. Thế mới biết tự chuốc lấy đau thương ra làm sao…
Anh! Nụ cười hạnh phúc mà tôi đã không thể mang lại… Cô ấy xinh xắn, dịu dàng và nữ tính. Có thể nói… người đó trái ngược hoàn toàn với “anh Khánh” này! Album ảnh mới của Anh tràn ngập hình ảnh ngọt ngào; Đâu đó là cả tiếng cười vọng lại… lạnh và sắc… Bãi cát Anh hứa đưa tôi đi giờ trở thành kỷ niệm tình yêu của hai người. Ảnh bìa được thay bằng bức ảnh bàn tay đeo chiếc nhẫn cỏ. Đọc comment phía dưới, tôi hiểu… và bắt đầu cảm nhận được Cay Đắng là thế nào…
Vẫn tự tin vào khả năng nhìn người của mình lắm cơ mà? Giờ… thấy căm ghét bản thân mình nhiều hơn là ghen tuông. Im lặng đợi chờ Anh suốt thời gian qua để rồi nhận lấy sự hụt hẫng. Yêu nhau hơn một năm mà số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cả hai cần một khoảng lặng để xác định lại tình cảm của mình. Thật ra… khoảng lặng ấy là dành riêng cho Anh. Trong suy nghĩ của tôi… không phải Anh thì sẽ không bao giờ là ai cả! Chỉ là tôi quá ngu ngơ, khù khờ trong việc thể hiện tình cảm của mình. Mà có lẽ lòng tự trọng chính là rào cản lớn nhất – chúng tôi đã không thể vượt qua… Anh và tôi - cả hai đều đã từng chịu tổn thương quá nhiều. Giống như những con Nhím xù lông lên để tự bảo vệ chính mình. Quá khó để bên nhau… Bề ngoài lạnh lùng, vỏ bọc mạnh mẽ… Ảo!!!
Phong! Anh là Gió… Gió thoáng qua… nhưng đủ để xáo trộn cuộc sống của một kẻ luôn nghiêm khắc với chính mình – là tôi! Anh đã từng khiến tôi cười ngay cả trong nước mắt, và giờ… người con trai ấy lại có thể khiến tôi khóc ngay cả khi đang cười...
--- --- ---
24/07.
Phù… chạy được khoảng năm – ba vòng rồi đấy. Cái bệnh viện chết tiệt! Gì mà như mê cung. Xin được cái giấy chứng nhận sức khỏe cũng đủ ốm rồi :(( . Xem nào… Khoa X- Quang…
- Ôi má ơi! Khoa Thần Kinh rốt cuộc nằm đâu không biết! – Giọng nói khe khẽ, đúng kiểu “chửi thầm” vang lên đâu đó. Nói ngắn gọn một từ thì tôi chỉ có thể cảm nhận được chủ nhân câu nói ấy rất “chua”! (Haha…)
Đưa mắt nhìn theo… mái tóc ngắn màu hung cộp mác “X - man”, áo phông rộng, quần bò, giầy bệt. À…………..
- Khám định kỳ hả? – (Cười đểu >_^ )
Đôi mắt híp ngước lên nhìn tôi đầy tia lửa điện:
- Ờ đấy! Thì sao? – Cái mặt tròn xoe nghênh lên thách thức.
- Hờ… Hỏi thăm thôi… Xem bệnh án nào! – Cô nhóc chưa kịp phản ứng thì tập giấy chứng nhận sức khỏe đã nằm gọn trong tay tôi.
Không nhìn cũng biết đôi mắt kia đang thay đổi chiến thuật: điện => sét! Cũng may chiều cao 1m 81 của tôi tạm coi là an toàn để không bị giật lại chút “tài liệu” vừa chôm. (Hehe…)
Xem nào… Quỳnh Khánh… 1990?... Á… á… á……………..
- Này… 90… thật? – Thắc mắc không kìm nổi.
Phăng! Tập giấy chứng nhận sức khỏe của tôi đã bị tóm gọn. Xem ra công lực của nàng không đến nỗi… :D (Xin được đổi cách gọi. Giờ… cái tên “nhóc” xem ra… Hì)
- A… ha… Gọi chị đi cưng! Những 91 cơ mà! – Nàng cười kiêu hãnh.
- Cái gì cơ? “cưng” ? Được đấy! Đây gọi “chị” thì đằng ấy gọi “cưng”… nhớ?! – Ăn miếng trả miếng. Haha…
- Ơ… lỡ miệng! Quen nói với mấy đứa… Không lằng nhằng… trả đây!
- Với được thì trả! – Tận dụng chiều cao nào :D
Sút!
- Á… đồ yêu tinh! Hơi một tý là đá. Ế đến già cho coi!... – Chưa nguyền rủa xong thì tập giấy chứng nhận sức khỏe của nàng đã về tay chủ.
Tự hỏi: Nàng có phải thành viên phái Nga My? (Hờ hờ…)
- Hãm!!! – Buông lại lời sau cùng và đặt (tránh từ “ném” để giảm nhẹ tội cho nàng :D ) trả lại vào tay tôi tập giấy chứng nhận sức khỏe rồi nàng quay lưng.
Người con gái ấy… thật lạ!
Cuối cùng cũng xin đủ dấu và chữ ký. Lấy xe về thôi. Oh…! Máu trinh thám nổi lên rồi. Tại số phận “bắt” tôi gặp nàng lần 3 đấy nhé! :))
Giữ một khoảng cách khá xa để nàng không thể phát hiện. Xem chừng cô bé (à… “bà chị” :D ) này đi xe có phần ngổ ngáo. Cái mặt thế cơ mà! :))
Xong… Hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc! Số nhà 082 đường Phạm Văn Khả. Yeah! Mà điều gì khiến tôi vui đến thế cơ chứ? Không dám nhìn gương xe, sợ thấy mình ngố không chấp nhận nổi!
* * *
“Đợi Gió về… hong khô niềm đau…!” – Đã luôn tin và đợi chờ Anh như vậy. Thế rồi Gió lại một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời tôi. Khi cái tên Trần Phong đập vào mắt, cũng là lúc trái tim này… lỡ một nhịp. Trùng hợp… hay định mệnh? Tôi sợ… thật sự rất sợ… Dù giờ đây trái tim đã chịu tổn thương quá nhiều, nhưng tôi không cho phép bất kỳ người nào thay thế vị trí của Anh trong tôi. Tất cả… chỉ là thoáng qua!
--- --- ---
10/08.
- Chậm thôi con! Ô tô đấy! – Vừa quát, vừa chạy theo thằng nhỏ… thiếu mỗi còi là tôi trở thành Huấn luyện viên :)) .
Tình trạng hiện nay của tôi vẫn là thất nghiệp. Cầm tấm Bằng loại Khá trên tay mà tôi vẫn thắc mắc sao mình có thể ra khỏi trường với cái đầu rỗng tếch?! À… Khánh “siêu nhân” mà! Hehe… Công việc tạm thời của tôi là đón thằng cháu quỷ sứ, dạy cu cậu tập xe bốn bánh, tắm giặt, trông nom… Túm lại là một “bảo mẫu” đích thực! -_-
- Ê!
Theo phản xạ tự nhiên, tôi ngó quanh xem có phải ai đó đang “ê” mình hay không. (Hờ…)
Sặc. Đảm bảo giờ phút này mà có gương, tôi sẽ chết ngất trước bộ dạng của chính mình cho coi! Mắt một mí được mở to xấp xỉ hai mí; Đầu tóc rối bù; Áo quần xộc xệch; Lại thêm cái tư thế đang lập cập chạy theo thằng nhỏ :(( OMG! Là hắn… đang cười toe… với tôi?! Tôi đứng chôn chân 5 giây rồi vụt chạy theo thằng nhỏ. Chắc khi ấy hắn tưởng tôi giả vờ không quen biết nên tiến vài bước ngó theo. (Thèm vào >"< ). Sau khi đảm bảo cu tí đã phanh lại an toàn, tôi nhìn hắn:
- Sửa xe à? – Hắn đang đứng trước hiệu sửa xe đối diện nhà tôi mà :( .
- Ờ… Nhà đây à? – Không hiểu sao khi hắn hỏi câu này, tôi lại thấy đôi mắt hắn gian gian! (?)
- Ờ… Thế sửa đi nhớ… Cho thằng nhỏ tập xe. – Chạy thôi!
- Từ từ! Sửa còn lâu mới xong. Đợi đi cùng!
Không phải hai mí nữa, mà là 2,5 nhớ! 0_0
Hắn tỉnh queo bước theo tôi. Ờ thì đi. Sợ gì? Mà ai sợ ở đây ý nhở? (!)
- Chà… Con lớn nhể? Bố nó đi làm chưa về hả? – Nói nói… cười cười… Á… muốn đấm!!!!
- À… Bố nó ở nhà trông con Cún. – Gặp cớm rồi. Haha…
- Ra thế… Thằng cu xem chừng đẹp trai hết phần mẹ nó. Nhờ ờ ờ? – Hắn nhăn răng :D (>"<)
Đang bí từ đáp trả thì thằng nhỏ cứu tôi một bàn thua trông thấy:
- Tránh ổ gà ra chứ con? – Vừa nói, tôi vừa chạy lại chỗ thằng nhỏ và vờ như quên béng câu chuyện xỏ xiên của hắn.
- Nhưng mà cái cổ xe cứng lắm dì ơi!
Thôi xong!
- À… Mẹ kế! – Mắt hắn sáng như đèn pha, kèm theo nụ cười… cực kỳ… cực kỳ… muốn đấm! >_<
Im lặng là vàng. Mà thực ra là ức không nói nên lời. Hắn cứ mang cái bản mặt ngây thơ khiến tôi sợ mình không thể kiềm chế nổi mà… kiễng chân lên đấm hắn! :))
- Thôi về đi. Chắc xe sửa xong rồi đấy. À mà quên… Thôi cu về đi. Chị còn bận, không tiễn…n…n…! – Phục cái giọng không thể mỉa mai hơn của mình! :D
Trái ngược hoàn toàn dự đoán, hắn không chu mỏ lên bật lại mà cười… quá đỗi ngọt ngào! (?)
- Thôi đi nàng ơi. Chẳng ra dáng người lớn trước mặt trẻ con gì cả!
- Ai bảo chua ngoa lắm vào? – Thêm nốt câu này mới mong xí xóa. (Hề…)
- Thôi xin…! Mà thằng nhóc tên gì?
- Bi. Cứ gọi thế đi.
- Bi đâu! Con co chân lên. Chú đẩy xe cho. Đố dì Khánh của con đuổi được!
Có ba kẻ đang cười – nụ cười hạnh phúc: tiếng cười trong trẻo của trẻ thơ và tiếng cười ngọt ngào của hai kẻ gắn liền với “Định Mệnh”!
* * *
Là một sự sắp đặt! Gặp nhau có lẽ do trời định. Rồi sau đó, tôi… định thay trời! ^^! Một buổi chiều dịu nhẹ và lắng đọng lại là sự ấm áp. Thằng nhóc chính là cái “cớ” không gì hợp lý hơn để tôi tiếp tục gặp nàng. Đến giờ phút này, tôi biết rằng mình đã sẵn sàng đánh đổi rất nhiều để được thấy đôi mắt cười (như một đường thẳng! ặc ặc…) của người con gái ấy!
--- --- ---
11/08.
22h 58'
- Ngủ chưa P? – Message from Diep!
- Làm gì giờ này chưa ngủ?
- Lúc nào cũng trả lời bằng câu hỏi!
- D ổn chứ?
- Có lẽ vậy. Hì.
- T không yêu D nhiều như D yêu T?
- P lúc nào cũng là người hiểu D nhất! ^^
- Vẫn luôn là bờ vai vô điều kiện! :D
- Hát ru D ngủ nhé!
……………………………………………
- Ơi! – Giọng nói ấy một lần nữa lại khiến tim tôi vỡ òa…
- … Có lẽ anh sai khi gặp em
Có lẽ anh nên im lặng thêm
Chỉ là một điều thoáng qua rồi
Chẳng hiểu điều gì khiến anh không tin
Không sao… vậy xin hãy cứ đau thêm một lần...
Có lẽ anh nên đi khỏi đây
Nhắm mắt quên đi như chẳng hay
Chỉ là một người quá xa lạ
Tự nhủ lòng mình cố quên đi mau
Nhưng không… làm sao anh quên kỷ niệm ngày xưa?
Chẳng cần để em phải nói anh biết mình mất nhau
Chẳng cần để em phải nói yêu anh thêm một lần
Lời nói yêu thương của em, chỉ xát thêm đau vào tim
Vì tình yêu kia đã không của anh…
Chẳng cần để em phải nói anh sẽ tự bước đi
Chẳng cần nghe thêm lời nói cắn rứt trong lúc này
Cuộc sống với anh còn chi… thôi đành buông tay.
Chỉ là cơn mưa đến nhanh rồi đi…
Sao anh không thể quên em…?!
- Nhạc bài Without Saying?
- Ừ. Ru thất bại à?
- Ừ. Hì… hì…
- Diệp ngủ ngon! – Tôi tắt máy.
…………………………………………..
- P luôn thế! - Message from Diep!
- D cũng vậy!
- D ác lắm phải không? :(
- Ác bình thường. Hehe.
- Nothing to say! G9.
Tôi không trả lời tin nhắn đó nữa. Biết rằng Diệp đang buồn, rất buồn… vì một người con trai khác. Nhưng bỗng dưng… tôi lại không muốn Diệp dựa vào mình như trước kia. Sợ rằng đôi chân Diệp sẽ mềm yếu. Đến bao giờ cô ấy mới có thể bước đi một cách vững vàng… nếu không còn có tôi bên cạnh?! Nghĩ vớ vẫn gì thế này? Suốt ba năm đợi chờ Diệp, đây là lần đầu tiên tôi có suy nghĩ sẽ bỏ mặc Diệp như thế. Nghe đâu… tim nhói!
Diệp chưa từng yêu tôi. Có chăng chì là “thích”. Diệp nhận lời yêu chỉ là để trốn tránh Thịnh khi Diệp trượt Đại Học. Hai tháng bên nhau, không nhiều kỷ niệm, không nhiều ký ức nhưng với tôi, đó luôn là quãng thời gian ngọt ngào nhất. Tôi vẫn biết đôi mắt ấy không hướng về tôi, trái tim ấy chưa bao giờ thuộc về tôi. Dù chỉ là kẻ thay thế, dù chỉ là cái bóng… tôi vẫn nguyện bước tiếp con đường. Đó là Phong của ba năm qua. Còn giờ đây?!
Tôi chỉ trách bản thân luôn tự làm tổn thương chính mình…
Stop here! Ngủ nào. Mai đi phỏng vấn.
* * *
Bệnh mất ngủ hành hạ. Sang ngày mới rồi đấy Khánh ạ! Cái thói quen đánh thức ai đó lúc nửa đêm… dần cũng bỏ. Đành phải quen với việc giữ tất cả cho riêng mình. Không còn nước mắt để rơi… lòng nặng trĩu… Vâng! Tôi không phải người con gái dịu dàng, nữ tính mà Anh cần. Bên tôi, Anh không có cảm giác được là bờ vai cho người mình yêu thương. Tôi là thế! Không quen, cũng không cho phép mình dựa vào bất kỳ ai; Luôn là chính mình: không điệu đà, không váy vóc, không make up, không biết làm nũng là thế nào…; Thêm mái tóc ngắn không có lấy 1% nữ tính của tôi nữa. Tất cả khiến Anh mệt mỏi! Tôi đã tạo quá nhiều áp lực cho Anh… Cay đắng…
Phải chăng Anh không hề yêu con người thật của tôi? Ngang bướng, cố chấp – Tôi đấy! Dù biết rằng sẽ không bao giờ có thể yêu ai nhiều như tình yêu tôi đã dành cho Anh. Nhưng có lẽ… yêu nhau đâu nhất thiết là phải ở bên cạnh nhau? Đâu nhất thiết là phải cùng nhau đi đến cuối con đường? Tôi đã không vì Anh mà thay đổi. Không trách Ai đó đổi thay, chỉ trách bản thân không đủ sức giữ Ai đó ở lại…
--- --- ---
27/08.
Ngày đi làm đầu tiên. Nặng nề. Ngạt thở. Ngồi một mình trong góc tối, nhâm nhi tách đen đá không đường. Đó coi như sự trừng phạt bản thân. Cảm nhận đi - vị Đắng của dòng đời bon chen… Mới có chút áp lực đầu tiên mà dường như sắp không chịu nổi, sao có thể đứng vững được đây? Tôi luôn vậy – luôn quá nghiêm khắc với bản thân. Lúc nào cũng bắt ép phải tuân thủ những nguyên tắc do chính mình đặt ra.
- Uầy!
Giật mình ngước lên… Bốn con mắt chạm nhau. Xoẹt!
- Nghĩ cái gì mà mặt mũi đần ra thế hả nàng? – Hắn bức cung >_<
- Thứ nhất, đây là bộ mặt của sự tập trung suy nghĩ. Còn hơn cái kẻ mặt mũi 24/24 nhìn đã thấy thiểu năng. Thứ hai, “nàng” nào ở đây? Còn gọi thế thì biến luôn đi!
- Nhìn cái mặt này giống “thớt” lắm à? – Giọng hắn dịu dàng đến… thót tim!
- Sr… Đang cáu! – Không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn :(
- Ngồi nhé?
- Ờ…
- Kể nghe coi!
- Không thích kể.
- Thế lắng nghe được không?
Tôi không đáp, chỉ nhìn hắn dò xét. Đôi mắt hắn mang nét buồn phảng phất mà hình như lại đầy ắp tâm sự.
Hắn gọi chanh muối.
- Trước tiên, quyết định cách xưng hô: Phong – Khánh nhé. Thích thì xưng tên, không thì nói trống không cũng được. 90 – 91 nhưng tính ra chỉ hơn nhau 2 tháng. Không có chuyện gọi “chị” ở đây đâu. – Hắn đưa ra ý kiến.
- Duyệt! – Chẳng có tâm trạng mà đá đểu gì cho cam.
Một phút mặc niệm! (Sặc…)
- Hôm nay… sinh nhật một người. Được mời mà không dám đi. Sợ sự có mặt của mình làm ai đó khó xử. Chắc… lời mời chỉ như một sự an ủi… Không thích ở nhà gặm nhấm nỗi buồn nên lang thang. Ấn tượng với tên quán “Bụi” thế là dừng.
Im lặng. Hắn uống ly chanh muối.
- Biết uống thứ này không? – Hắn nhìn tôi.
- Rất thích là khác.
- Ờ. Chua… mặn… ngọt… Thiếu mỗi vị ớt. – Cười :D
- Thích uống nhưng có người không cho… Sợ chanh muối không đảm bảo vệ sinh. Hờ… - Tôi đáp. Mắt không nhìn hắn.
- Chắc hẳn là con người kỹ tính…
- Ờ…
- Người yêu?
- Đã từng…
- Nhiều tâm sự sao không nói ra? Cứ đeo đá trong lòng làm chi cho mệt?
Lại im lặng. Tôi – Khánh “siêu nhân” trong mắt bạn bè: chuyên gỡ rối hầu hết các cuộc tình sóng gió, nâng đỡ khi ai đó vấp ngã, tiếp thêm sức mạnh khi ai đó yếu lòng, là bờ vai khi ai đó muốn dựa vào… Giờ… được lắng nghe câu ấy… bỗng thấy lòng trào dâng bao xúc cảm… Là tôi đã đánh mất đi mình của ngày xưa. Là tôi muốn vậy… Sợ lắng nghe… Sợ chia sẻ… Sợ ai đó hiểu mình… Sợ yêu thương…
- Tin nổi không? Phong đã yêu một người hơn 3 năm đấy! – Hắn tiếp.
- Xời… 5 năm với 3 năm cái nào to tát hơn?
- Chà… Bái phục! – Hắn nói kèm theo động tác chắp tay kiểu Võ Lâm.
Hắn cười… và tôi cũng cười…
- Yêu đơn phương mới sợ nhé! Từ lớp 10 đến giữa năm thứ 3. Nghĩ lại buồn cười lắm. Khánh tỏ tình cơ mà :D
- Tiếp điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii! – Nhìn ánh mắt hắn sáng rực khiến tôi không nhịn được mà cười lớn :))
- Ờ thì… tối mùng một tết năm lớp 10… gọi cho người ta… Nói… Hết!
- Phản ứng thế nào? – Sốt ruột :D
- Qua tết trả lời. Mà thôi… đã nói đơn phương mà… có đi đến đâu đâu. Next!
- Yêu một người hơn 3 năm. Đã từng là diễn viên đóng thế cho một thằng con trai khác. Vẫn ngu ngốc đợi chờ. Giờ… mệt rồi… Buông xuôi… Hôm nay… sinh nhật… không đến… chỉ gửi bó hoa thằng bạn tặng hộ. – Giọng hắn trầm buồn.
- Cô gái ấy… đáng ra… là chủ nhân cây Xương Rồng? – Câu hỏi cứ nghẹn lại từng chữ.
- Cô ấy thích Xương Rồng. Người yêu thì lại chẳng bao giờ quan tâm đến điều đó. Không tặng nữa… Sợ… cứ làm những điều đặc biệt để rồi không dứt ra được khỏi ký ức…
Hắn đâu biết… hắn không làm điều đặc biệt với cô ấy nữa, nhưng lại mang đến điều đặc biệt cho một người…
- Rồi sẽ qua…
- Ừ.
- Qua thật mà. Lấy Khánh làm gương này. Kết thúc thứ tình cảm đơn phương ấy lâu rồi. Yêu người khác xong bị bỏ rơi… Cảm xúc khó diễn tả…Đại loại là… mỗi hoàn cảnh đau một cách riêng… thú vị một cách khác biệt. Haha – Tôi cười, hơi ngố nhưng thật!
Hắn im lặng. Khẽ cười.
- Anh nói Khánh không nữ tính, không dịu dàng. Khánh là Khánh – không biết thay đổi vì ai bao giờ. Cũng không thấy tiếc nuối. Không cảm xúc…
- Nghĩ ai cũng ngố như mình ý! – Hắn trừng mắt nhìn tôi theo cái kiểu: “Đời không trả cát –xê đâu mà phải diễn!”
Cười thôi :) Biết sao được?!
- Không thay đổi vì ai mà không uống chanh muối bởi lẽ có người không cho uống? – Hắn phản bác. – À mà không lầm thì đang nuôi tóc hả? Trông tóc nửa vời như kiểu trước cắt đầu con trai. Chuẩn chưa?
- Ờ. Ai hỏi cũng bảo nuôi tóc vì già - không đú với giới trẻ :D Đi làm thì không được tự do muốn thế nào cũng được. Hơn 2 năm nghịch ngợm đã mãn nguyện rồi. Thế rồi… đôi lúc tự hỏi… chẳng hiểu nuôi tóc hay đang nuôi hi vọng nữa… Nghĩ cũng nực cười… Không thấy mình có tí cảm xúc gì… vẫn cười… vẫn nói… Thế rồi đổi tên Facebook thành “Cười Cay Đắng”. Hóa ra cũng là “vì một ai đó” thật! – Chợt nhận ra giọng mình có chút gì chua xót…
Im lặng. Cả hai chìm trong những suy nghĩ và cảm nhận của riêng mình.
- Đi uống bia?! – Hắn đề nghị.
- Nhanh! – Tôi đáp. Có vẻ hắn hơi shock trước câu trả lời dứt khoát của tôi – một cô gái! :))
Chúng tôi… À… tôi và hắn… ngồi một quán bia gần Quảng Trường. Bây giờ là 21h 10'. Quán khá đông.
- Bia với gì? Mực nhé? – Hắn hỏi.
- Không thích. Nem chua đi!
- OK!
………………………………………………..
- Mai phải đi làm không đấy?
- Có. Hôm nay là ngày đầu tiên thoát kiếp thất nghiệp. Quá mệt cho một ngày dài… - Tôi đáp. (Hay tôi than?!)
- Uống 2 cốc thôi. Không dậy được lại khổ.
- Khinh nhau à?... Trước… vì một người mà cực kỳ ít động tới bia rượu. Giờ… Kệ! Nói thật… Khánh uống khá… Thích bia… Ghét rượu.
- Cái “khá” của con gái cũng chỉ là tầm thường với con trai. Haha…
- Không đôi co. Ừ… Hôm nay 2 cốc. Còn phải về kẻo ông bà già lo.
- Nào… chạm cốc! Mừng sinh nhật… ký ức của Phong!
- Nào… Mừng hạnh phúc… ký ức của Khánh!...
…………………………………………..
Có hai kẻ vừa uống, vừa cười như thế. Lòng nhẹ tênh…!
* * *
Hôm nay là một ngày… hơn cả đặc biệt! Là “định mệnh” – tôi nói rồi mà. Haha… :))
Hãy mở lòng mình ta trước, rồi sẽ nhận lại sự sẻ chia của người đang lắng nghe. Từ trước tới nay, tôi luôn là thằng giấu tất cả niềm đau trong góc tối. Vậy mà… hôm nay… quá dễ dàng chia sẻ bí mật ấy với một người... Why????????????????????????
Chắc phải cố gắng lắm Khánh mới có thể bộc lộ nỗi đau nặng trĩu trong lòng. Bề ngoài mạnh mẽ, lời nói rắn rỏi… nhưng đôi mắt lại phản bội chủ nhân – mắt buồn! Cô gái ấy rất… rất… khác Diệp. Chẳng biết từ giờ phút nào tôi lại bị thu hút bởi cá tính của nàng. Chẳng biết từ khoảnh khắc nào tôi lại muốn dang rộng vòng tay che chở cho người con gái ấy… Dù đứng vững đến đâu, rồi sẽ có lúc cần một bờ vai… Và tôi biết… người luôn được nhắc tới với từ “Anh” trìu mến… vẫn đang là cả một bầu trời của Khánh…
Tôi không đưa Khánh về vì thật sự… hai cốc bia dường như không hề ngấm vào dạ dày nàng :D . Hoàn toàn tỉnh táo! Tôi đã không xin số điện thoại của Khánh, bởi tôi tin vào cái gọi là “ĐỊNH MỆNH”!
23h 59'
- 24h hạnh phúc! – Sent √ Diep!
- Cám ơn P… về tất cả…!
- Ngủ ngon… ký ức!
--- --- ---
03/09.
Tôi tin rằng số phận đã sắp đặt cho tôi gặp Khánh. Tôi không phải kẻ chỉ biết ngồi một chỗ mà đợi chờ cơ hội. Tôi sẽ bước về phía ấy… (Siêu mâu thuẫn :D )
Đập vào mắt tôi lúc này không phải cảnh thực… mà là phim – phim Hàn Quốc hẳn hoi nhé! Bong bóng bay ngợp một góc trời, đủ màu sắc của chút nắng chiều còn vương. Khánh ngồi đó – trên lan can tầng hai, vừa thổi bong bóng vừa cười dịu dàng. Còn nhóc Bi đang với tay theo những trái bóng sặc sỡ. Không gian đầy ắp tiếng cười!
- Cháu chào bác! Khánh có nhà không ạ? – Tôi vờ như không thấy Khánh đang ngồi vắt vẻo trên lan can, lễ phép hỏi mẹ nàng.
- Cháu vào nhà chơi. Khánh nó đang trên tầng, để bác gọi. – Bác gái trả lời kèm theo nụ cười đầy thiện cảm ^^ (He… Thêm mắm muối :D ).
- Dạ!
Cu Bi chạy xuống. Khánh theo sau. Tay vẫn cầm “vũ khí” (Ha ha…). Thấy tôi, đôi mắt một mí lại một lần nữa trở nên to tròn… một cách bất thường! (Hé hé…)
- Ơ… lại sửa xe à? – Trong đầu nàng, cái xe tôi hay hỏng đến thế cơ á? (!)
- Không… (cười :D )… Đi làm về, tiện qua đây chơi với cu Bi. Bi nhớ chú không? – Quá xuất sắc cho một vai diễn đã được chuẩn bị kiểu như tự nhiên nhất có thể! :))
Thằng nhóc cười toe. Phối hợp ăn ý:
- Chú gì đẩy xe cho con hôm nọ!
- Đúng rồi. Chú là Phong. Nhớ nhé! :)
- Hì hì…
- Uống nước lạnh nhé! – Khánh nhìn tôi.
- Đa tạ! :D
……………………………………………..
- Dì ơi cho con đi tập xe!
- Để dì nghỉ một lát đã.
- Thế dì phải cho con chơi điện thoại cơ! – Thằng nhóc mặc cả nhìn yêu lắm :x
- Thằng ranh. Của anh đây!
……………………………………………….
- Chú có biết đánh nhau không? Chú chơi cho con. Con toàn bị thằng đỏ đấm thôi!
- Nào… Ngồi lòng chú. Hai chú cháu mình kết hợp đấm chết nó! ^^
Cơ hội đến…! Khánh không hay biết có một số điện thoại vừa được lưu trong máy và một cuộc gọi vừa được thực hiện. :))
- À… Máy chú có cả trò xây nhà, chém hoa quả với đua ô tô nữa nhớ. Nhiều lắm! Máy dì Khánh làm gì có! – Tôi vừa phát hiện ra mình quả là “anh chàng bảo mẫu” xuất sắc!
- Đâu? Cho con chơi!
………………………………………………
Một buổi chiều ngọt ngào trôi qua như thế...
22h 38'
- Ngủ thôi mắt híp! :D – Sent √ Supercactus ^^
- OMG! Superman???
- Biết ai chưa? :))
- Thừa thông minh để hiểu! :P
- Nợ cái phiếu bé ngoan! =))
- Lưu linh tinh. Đây mới là Superman! Chưa nghe danh Khánh Siêu Nhân bao giờ hả? :))
- Khánh Supercactus. Haha…
- Cactus???
- Hỏi bác Google :D
- Oạch. Tạm dịch là Xương Rồng siêu năng lượng :)
- Ai bảo lúc nào cũng xù gai lên! :))
- >"<
- Đã bảo ngủ đi mà. Không biết lượng sức mình. Hiếu chiến! =))
- Biến đê! >_<
- Ờ… Cố đừng có mơ... Haha…
* * *
Uất ức không trả lời tin nhắn nữa. Cứ nói chuyện được đôi ba câu tử tế là y như rằng một tràng cãi tùm lum ngay sau đó >"< .
“Supercactus” – chẳng hiểu Phong nghĩ gì khi đặt biệt danh đó cho tôi. Chẳng phải người con gái ấy… cũng thích Xương Rồng? Tôi không thích cái cảm giác bị lôi ra so sánh. Một chút khó chịu… Nhưng dù sao tôi cũng không bao giờ giống cái bóng của một ai đó. Những gì đã qua… phần nào giúp tôi chiêm nghiệm được quan điểm: “Ta là một, là riêng, là duy nhất!” (Note: có chỉnh sửa :D ).
Hình như tôi chưa bao giờ từng thừa nhận rằng… Phong đẹp trai. Hờ… Đôi mắt rất có hồn, mũi cao, môi trái tim, ăn mặc phong cách, mái tóc style… Không những thế mà còn rất gây ấn tượng bởi chiều cao. Haiz… Thế nên… nhất định không được để con người này tiếp tục xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa. Đã quá đủ niềm đau từ Gió…
--- --- ---
12/09.
Một tin nhắn không trả lời. Một cuộc gọi không nghe. Không là gì to tát đâu nhưng có lẽ thế đã đủ để chạm tới lòng tự trọng của Phong – tôi nghĩ vậy. Tôi đang chạy trốn ư? Vậy cũng đã sao? Chỉ là tôi đang cố thực hiện nguyên tắc của bản thân – nguyên tắc đợi chờ…
Chẳng phải người buông tay là tôi? Chẳng phải tôi đã quá mệt mỏi với tình yêu ấy? Vậy mà… tôi không thể bắt bản thân thôi chờ mong! Anh đã đến… thật nhẹ… và ra đi… trong im lặng. Ngày ấy, tôi đã thoát ra khỏi ảo ảnh về thứ tình cảm đơn phương kéo dài hơn 5 năm. Anh là người duy nhất có thể đưa tôi trở về thực tại. Tôi yêu Anh.
Có lẽ… “cãi nhau cũng là cái số”. Và… chúng tôi xa nhau. Tin nhắn lúc nửa đêm: “Dừng lại thôi Anh.” được đáp lại bằng sự im lặng suốt mấy tháng trời. Tôi đã không dám đếm từng ngày qua. Sợ… rất sợ… Sợ con số quá lớn… Sợ ai đó đã đi quá xa… Sợ bản thân không thể cố gắng tỏ ra bất cần thêm một phút giây nào nữa…
Biết rằng Anh hạnh phúc… thế là quá đủ! Hóa ra cảm xúc cũng có thể chai lỳ. Nghe đến ca khúc vốn là nhạc chuông riêng dành cho Anh, đã không còn Next ngay như cái ngày xưa ấy; Đi một mình trên con đường trải đầy ký ức đã không còn thấy xót xa… Nhớ… rất nhớ… Nhưng đâu cần phải ở bên?!
Là tôi sai. Luôn tỏ ra đôi chân này vững vàng; Luôn tỏ ra cần cái tự do của kẻ cô đơn hơn là hạnh phúc đang nắm trong tay…Tôi đã khiến Anh tổn thương quá nhiều… Trách bản thân nhiều như thế nhưng tôi lại không làm gì để giữ Anh, dù chỉ là một cái ôm thật nhẹ… Không hề hối tiếc… bởi kẻ ngang bướng này không đủ tự tin mang lại hạnh phúc cho người mình yêu thương…
Hôm nay là một ngày chủ nhật nhàn rỗi. Tôi tranh thủ tút tát lại kho báu của mình – Xương Rồng. Cây Xương Rồng 4 mét có thể coi là vật chứng tình yêu hơn 5 năm ấy. Quan sát kỹ sẽ thấy rất nhiều chữ V (Vũ) được khắc dưới gốc cây – đã trở thành những “vết sẹo”. Con bé lớp 10 ngốc nghếch là thế! Coi ai đó như Xương Rồng – chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn mà không thể chạm vào…; Cây Xương Rồng của Phong rất đẹp, đầy sức sống. Mà chính ra là tôi chọn đó thôi?! Xương Rồng… Supercactus… Phong… Ôi!!!
* * *
Khánh… mất tích! Hay… đang cố tình tránh mặt tôi? Tin nhắn đã nhận. Cuộc gọi đã đổ chuông. Vậy sao…? Á… Bực mình! Tâm trạng khó chịu cứ đeo bám tôi suốt một ngày làm việc. Dân IT thì lúc nào cũng phải đối mặt với hỏng hóc này nọ, lại còn lũ virus thi nhau làm càn. Trong lúc cáu giận, chẳng biết thế nào tôi lại đặt tên virus đang phá hoại máy tính của mình là… virus Khánh Híp! Hờ… tên mới… sáng tạo… và… ngố không tả nổi!!!
Vừa tức… vừa lo lo. Lỡ cô nàng bỗng dưng tự kỷ thì sao nhở? Đi mãi… chạy mãi… cũng có lúc chùn chân chứ? Mà thôi… dù sao Khánh cũng đâu cần một bờ vai? Có đi chăng nữa cũng chẳng phải là bờ vai của mình. Nghĩ vẩn vơ…
--- --- ---
21/09.
- Quán bia lần trước. Nếu còn quan tâm… dù chỉ một chút thì hãy đến. Hình như Phong cần một chỗ dựa… - Sent √ Supercactus ^^
Ngu ngốc hết sức. Chiều cao 1m 81 mà cũng có lúc đứng không vững như thế sao? Muốn cancel tin nhắn mà không kịp nữa rồi. Tại sao lại là Supercactus mà không phải là mấy thằng bạn chí cốt như mọi khi? Tôi… đang dần mất kiểm soát, dù mới chỉ một cốc bia!
Không biết thời gian trôi qua bao lâu bởi tôi chẳng thể nhìn điện thoại. Tin nhắn gửi xong… máy hết pin… tắt nguồn! Chỉ biết rằng khi cốc bia thứ 3 sắp cạn… Khánh đến!
- Bỏ cái kiểu nhắn tin xong tắt máy ấy đi! Cứ để người khác tưởng tượng toàn chuyện không đâu mới hả dạ à? – Là lời của Khánh… nghe thấy không? Cô ấy… đang tức giận… vì lo lắng…?!
Tôi không thanh minh, cũng không muốn nói gì hết. Chỉ lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy và cảm nhận sự giận dỗi của ai đó… Chợt cảm giác tội lỗi rấy lên trong tôi…
- Quan tâm… một chút… hay nhiều hơn? – Trời đất!
Khánh hơi bất ngờ trước câu hỏi của tôi. Lặng đi đôi chút…
- Ốm sao còn uống? – Là cô ấy… nghe giọng biết tôi ốm…
- Ốm gì? Nhớ bia thì uống… Uống nhé!
Khánh ngồi xuống đối diện tôi, cầm cốc bia và:
- Uống! Uống cho mau khỏi!
Tôi cười – nụ cười thật sự. Người con gái này kỳ lạ như một cỗ máy siêu năng lượng :D . Chúng tôi không nói chuyện nhiều như mọi khi, lại càng không có lấy một lời tranh luận, chỉ lặng lẽ uống và “lắng nghe” như thế! (nghe nhịp tim ^^!)
- Uống thuốc chưa? – Khánh vừa gắp thêm đá bỏ vào cốc tôi, vừa hỏi.
- Không có khái niệm uống thuốc!
- Ờ… Chuẩn! Uống làm gì để sau này về già nhờn thuốc, khổ thân con cháu. Ha ha…
Tôi nhìn Khánh. Cười… ngô nghê! Khánh…có một sức hút kỳ lạ và tôi đang thả mình lao vào vòng xoáy ấy.
- Uống! Tư tưởng lớn gặp nhau. He he…
Được một lúc, như chợt nhớ ra điều gì, Khánh nhìn tôi:
- Sao buồn? Giờ tạm quên nhưng cứ giữ trong lòng thì không dứt được đâu!
Liên tiếp những bất ngờ. Khánh… nhẹ nhàng mà sâu sắc…
- Bị mắng là thằng vô tâm, không biết quan tâm em trai, để nó bỏ nhà đi.
- Lâu chưa?
- Hôm qua.
- Nhà có chuyện gì à?
- Ừ… bố mẹ sắp ly hôn.
- Đấy! Thằng nhỏ thật đáng mặt làm em. Ít ra phải làm gì đó cứu vãn tình thế, mong bố mẹ đổi ý chứ. Ai như Phong! Ngồi đây mà uống! À… lúc nào tìm được thằng nhỏ, bàn tính lập kế hoạch bắt cóc. Giả vờ thôi. Bố mẹ lo lắng rồi thì lại chung sức chung lòng. Nghe ổn không?
Không thể ngờ cô gái Xương Rồng ấy lại có thể diễn đạt bằng cái giọng kịch tính… vô cùng dễ thương! Tôi bật cười thành tiếng.
- Conan hay Sherlock Holmes đấy ạ?!
- Hề hề… Đừng lo! Mọi thứ loạn chán rồi sẽ trở về đúng vị trí của nó thôi. :)
- Câu này ở đâu ra đấy?
- Nguyên văn là: “Nước mắt không lau rồi cũng tự bốc hơi hết. Thế nên đừng lo! Mọi thứ loạn chán rồi sẽ trở về đúng vị trí của nó thôi.” – Made by me! :))
- Duyệt!
Mỗi người uống hết 3 cốc rồi tôi đưa Khánh về. Tôi muốn ở bên cô ấy thêm một chút… một chút thôi.
- Hóng gió nhé? – Tôi đề nghị.
Khánh gật đầu. Chúng tôi dừng xe lại trên cầu Phố Mới. Lào Cai về đêm buồn hơn Hà Nội: không rực rỡ ánh đèn, không ồn ào bon chen, chỉ còn lại đâu đó ánh sáng từ khu nhà hàng nổi trên sông. Thành phố trẻ chìm trong đêm một cách yên bình. Gió đầu Thu… thanh mát, dịu nhẹ và có vị… ngọt!
- Sao lại mất tích như thế? – Phân vân lắm… cuối cùng tôi cũng ghép thành âm.
Im lặng.
- Sợ… gặp rồi sẽ quen? Sợ… phải nhớ? – Tôi hỏi… hay đang trả lời chính mình?!
- Ờ… Sợ sẽ thích Phong!
Cô ấy là vậy! Một khi đã đối diện thì luôn tỏ ra hết sức kiên cường. Giây phút lắng nghe câu “Ờ” của Khánh, tôi biết rằng người con gái này chính là sức mạnh siêu nhiên đang dần lấp đầy khoảng trống trong lòng bấy lâu.
- Vậy đừng thích! Hãy yêu đi!
Khánh và tôi – hai con người mạnh mẽ, liệu có cần dựa vào nhau?...
- Yêu Phong? Đã từng… Hình như Khánh chưa nói… Anh ấy cũng là Gió. Sự trùng hợp cay đắng! – Giọng Khánh nghẹn ngào.
- Phong không phải cái bóng của người khác. Phong là Phong! Không bao giờ là cơn Gió trong cuộc đời Khánh. Đừng có ác với bản thân mình như thế!
- Kệ đi. Khánh mà. Buông xuôi!... Về thôi!
Tôi không nói thêm điều gì. Tôi cần thời gian để khẳng định mình. Và Khánh cũng vậy - cần thời gian để can đảm bước ra khỏi quá khứ…
* * *
Loạn! Chỉ một từ là đủ miêu tả tất cả những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu. Haiz… Lâu lắm mới được một đêm gần như thức trắng. Thế mới biết cảm xúc này chưa đến mức cạn kiệt. Nghe nhạc và thả lỏng mình. Đầu trống rỗng. Dẫu sao có nghĩ thì cũng đâu thông suốt được điều gì???
--- --- ---
15/10.
Bước ra từ tòa án, Phong mệt mỏi, nhắm nghiền mắt, thở dài. Gắng lấy lại nụ cười luôn định vị trên môi. Từ giờ phút này, cuộc sống của Phong sẽ là những chuỗi ngày bận rộn: chạy thật nhanh – sống thật vội vàng. Sẽ không còn thời gian để cảm nhận niềm cay đắng.
- Phong!
Khánh đứng đó, gọi tên Phong. Đôi mắt Phong bỗng chốc nhòa đi. Một thứ cảm xúc không tên!
- Sao… lại ở đây? – Phong bước về phía Khánh.
- Lấy xe đi!
- Đợi Phong chút.
Phong quay vào lấy xe, chạy song song với Khánh.
- Mọi chuyện thế nào rồi? – Khánh hỏi.
- Chấm hết. Bố mẹ đang giải quyết nốt mấy thủ tục. Phong không muốn chứng kiến thêm.
- Em trai đâu?
- Đưa sang ông bà. Không cho nó đến.
Im lặng…
- Này… Khánh bảo! Có một nơi rất đẹp. Nghe đồn thế. Hì… Trạm thu phát sóng đài Truyền Hình. Mỗi tội… “Không phận sự miễn vào!” :((
- Tưởng gì…! Let’s go!
Đã trở lại là Phong mà Khánh biết. Phong cười tuy hơi buồn, nhưng xem ra đó đã là thành quả tuyệt vời trước nỗ lực của cô gái Xương Rồng!
Đường lên trạm thu phát sóng đài Truyền Hình là một con dốc uốn quanh ngọn đồi nhỏ. Hai người dừng lại trước barrier cùng tấm biển đỏ: “Không phận sự miễn vào!”. Có hai người thanh niên mặc quân phục đứng gác. Phong xuống xe.
- Em chào anh! Anh Quang có đây không ạ?
- Anh Quang…
Anh thanh niên đó chưa kịp trả lời hết câu thì một giọng nói chen ngang:
- Phong!
- Anh!
Khánh hơi chần chừ, rồi cũng bước xuống xe đi về phía họ.
- Em chào các anh!
- Ừ… chào em!... Đây là…? – Anh quay ra nhìn Phong với ánh mắt cực kỳ ẩn ý!
- Vâng! Người yêu em đấy! “Đẹp trai” không anh?
- Cái thằng này…!
Tất cả mọi người đều cười. Khánh cũng vậy. Với Khánh, việc được khen là “đẹp trai” còn thú vị hơn khi ai đó dùng từ “dễ thương” để nói về mình. Khánh cũng không quan tâm lắm đến từ “Vâng!” của Phong. Dẫu sao ở hoàn cảnh này, Khánh là ai đó trong các anh đứng đây thì cũng sẽ nghĩ vậy thôi. :)
- À anh ơi. Cho bọn em tham quan khu vực này một lát nhé. Cô bạn em là phóng viên, đang viết bài về Lào Cai, muốn chụp vài bức ảnh nhìn từ trên này.
- Hóa ra là cô phóng viên trẻ. Ừ… được! Hai đứa lên đi. Lát về ghé anh chơi.
- Dạ. Cám ơn anh. Các anh làm việc nhé! :)
Khánh có phần ngại ngùng chào mọi người rồi quay lại lấy xe. Đi thêm tầm 500 mét nữa thì hai người lên tới đỉnh.
Không gian vắng lặng. Khi nào cần kiểm tra, sửa chữa hay nâng cấp thì mới có người đặt chân lên đây. Tuy vậy, chỉ những người có nhiệm vụ liên quan mới được tới gần cỗ máy chọc trời ấy. Cũng may anh Quang là quản lý khu vực này.
Đứng nơi đây nhìn xuống, Lào Cai giống một chú chim Đại Bàng đầy kiêu hãnh. Khu Đài tưởng niệm sừng sững trước cái nắng gắt đầu giờ chiều. Các công ty, các tổ chức, các tòa nhà cao tầng thi nhau mọc lên san sát. Dòng người hối hả giờ như những nét chấm phá tô điểm cho bức tranh hùng vĩ. Nhìn về phía chân trời, bốn bề là núi! Chỉ có thể cảm nhận được cái se lạnh đầu Đông khi những cơn gió chiều ghé ngang qua. Một cảm giác đặc biệt tự hào của người dân vùng núi!
Hai người ngồi xuống thảm cỏ xanh mượt.
- Anh Quang đó… là thế nào? – Khánh bắt đầu cho những câu hỏi.
- Người yêu cũ của chị họ Phong. Mà sao? Ông ý đẹp trai hả? :D
- Ờ… Thấy có người đẹp trai hơn mình thì tò mò chút thôi!
- Ha ha… Ông ấy yêu chị Tú nhiều lắm. Chắc giờ vẫn yêu. Chị Tú qua Úc du học rồi. Hơn 2 năm. Ngờ đâu chị quyết định không về nữa. Khổ thân ông! Đợi chờ trong vô vọng. Chắc khó mà yêu nổi ai khác…
- Thế lại hay…!
- Hay cái đầu Khánh! Cả nhà Phong và gia đình chị Tú đều thương ông ấy. Tiếc là chẳng thay đổi được gì. Chị Tú chí lớn lắm!
- Cả đời chỉ yêu một người không tốt sao?
Phong quay sang cốc nhẹ vào trán Khánh. Ánh mắt trách móc.
- Ngố kinh! Hãy yêu một người để mang lại hạnh phúc cho nhau chứ không phải tự chuốc lấy đau thương. Đừng có hiếu thắng chạy theo những thứ không thuộc về mình.
Im lặng.
- Bộ anh Quang đẹp trai hơn Phong hả? – Đôi mắt to tròn, đen láy của Phong sáng lên đợi chờ câu trả lời.
- Giả vờ không biết mình đẹp trai đến mức nào đấy! – Khánh bĩu môi bông đùa.
- Thế nghĩa là làm sao? – Nai lạc từ núi cao :))
- Ha ha… Thôi được rồi. Phong – Superman đẹp trai nhất quả đất!!!
Nụ cười của Khánh tắt ngấm bới… cái ôm bất ngờ từ Phong! Phong ôm Khánh bằng cả hai tay. Rất chặt. Còn cô nàng… chết cứng! Khánh không biết phải nói gì hay phản ứng thế nào trong tình cảnh này.
- Biết vậy thì đừng đẩy Phong về phía không có Khánh. Chỉ cần Khánh không đối xử với Phong như thế là đủ lắm rồi. Phong sẽ cố gắng hết cả phần Khánh. Sẽ không bao giờ là Gió… Tuyệt đối không được để mất Phong đấy!
Khánh im lặng. Đôi tay đặt trên nền cỏ. Không ôm, cũng không đẩy Phong ra.
- Phong ngủ một lát đây. Mượn vai nha!
Thay đổi tư thế, Phong nhắm mắt, dựa vào vai Khánh. Phong giữ chặt bàn tay trái Khánh bằng cả hai tay mình, thì thầm:
- Phải nắm chặt bàn tay này! Sợ trong lúc ngủ say có người lại đá lăn xuống dốc. :))
Khung cảnh quá đỗi ngọt ngào: người con trai tuấn tú dựa vào vai cô nàng cá tính giữa cái nắng nhẹ và gió dịu êm. Chàng trai nhắm mắt mỉm cười hạnh phúc. Cô gái nhìn chàng với ánh mắt không thể dịu dàng hơn!…
………………………………………
- Biết Phong đang nghe. Nhưng đừng nói gì nhé. Khánh không thích và cũng không muốn nói lời “xin lỗi”, cũng không hứa trước bất kỳ điều gì. Khánh không tham lam. Thế nên Khánh sẽ cố sắp xếp lại tất cả thứ tình cảm đang rối tung này. Vì vậy, cho đến khi xác định được… Khánh và Phong vẫn sẽ là những người bạn tốt. Phong hấp! :)
Đôi tay Phong siết chặt hơn nữa như để khẳng định mình đã nghe. Đôi môi Phong khẽ cười – nụ cười chất chứa niềm tin!
Có điều... trong tâm trí Khánh lúc này, hình ảnh và tiếng nói của một người hiện lên rõ nét hơn bao giờ hết. Những gì đã hứa, Khánh không quên! - "Không bao giờ được ôm ai khác ngoài Anh!"; "Bàn tay này là của Anh!"... Không ai cướp cái gì từ trong tay Anh cả. Là Anh đã không còn muốn nắm chặt bàn tay ấy...
Được chừng 15 phút, Phong giả vờ thức giấc. (Ngủ sao nổi? :D ). Chợt nhớ ra…
- Sao hôm nay Khánh không đi làm? – Phong ngồi thẳng lưng nhưng đôi tay vẫn nắm chặt.
- Khánh xin nghỉ buổi chiều… Biết có người cần vai mình nên vượt đường xá xa xôi cho người ta mượn một lát. He he… À mà… mượn vai thôi. Không phải tay. Trả đây! – Khánh rút tay lại. Cười xòa.
Không phải Phong không đủ phản ứng nhanh nhạy để giữ chặt bàn tay ấy mà cậu không muốn tạo bất kỳ áp lực hay sự khó xử nào cho người con gái này – cô ấy cần được tự do!
- Sau này… dù thế nào… với tư cách là hai người bạn… hay… thì hai đứa hãy cứ dựa vào nhau khi không còn đủ sức chống chọi với tất cả!
- Nhớ rồi…! – Khánh đáp.
……………………………………………..
- À. Công ty Khánh đang loạn lên với vụ đồng phục. Sếp dự định bắt tất cả nhân viên nữ phải mặc váy đi làm. Hầu hết mọi người đều ủng hộ. Riêng khánh với mấy chị béo là phản đối quyết liệt. Xin sếp chỉ đồng phục sơ mi xanh thôi , còn kết hợp với váy hay quần là quyền của mỗi người. Không biết có đấu nổi không đây. Haiz…………………
- Ha ha…
- Ô hay. Cười gì?
- “Anh” Khánh mà mặc váy thì toàn công ty nhập viện trong tình trạng “vỡ bụng”! =))
- He he… Thế mới nói… Lường trước thế cả rồi :D
- Khánh cứ là Khánh thế này đi. Thay đổi… sợ không quen!
- An tâm. Cùng lắm bỏ việc! Ha ha….
- Thật ra… là con gái, chẳng ai không có chút nữ tính nào. Không nên ép người ta phải thể hiện. Nhất là với cái đồ bướng vô đối này – Phong đá mắt qua Khánh, kèm theo một nụ - cười – muốn – đấm (>.<) – càng ép càng phản tác dụng. Cứ để tự nhiên, rồi sẽ đến lúc… :))
- Đến…lúc… gì…? – Khánh trừng mắt, nắm đấm giơ cao sẵn sàng hành quyết!
……………………………..
Nơi ấy… tiếng cười ngát hương và rực rỡ sắc màu… ^^!
* * *
23h 14'
- Superman nghe lệnh! – Sent √ Superman ^^
- Dạ!
- Không cho phép buồn nhiều. Một tý chút thôi. Phải thường xuyên sang thăm mẹ và em. Tuyệt đối quan tâm đến thằng nhỏ. Không được mất niềm tin. Lại càng không bao giờ được đánh mất nụ cười đích thực đã cộp mác “Phong hấp”! :))
- Yêu :x
- Truyền lệnh xong là ngủ luôn rồi nhé. Khò… khò… (Không được nhắn tin lại!).
- Vâng ạ! =))
--- --- ---
19/11
- 2h chiều cổng sân trượt patin gần Bệnh viện nhé! - Sent √ Superman ^^
- Đã nhận lệnh! :D
Không phải tôi là người trượt patin giỏi, mà thậm chí còn… không hề biết trượt! 3 lần chơi cái trò ấy là 6 ngày đau ê ẩm. Được cái… đây là thú vui xả stress cực hiệu nghiệm: tha hồ hét, tha hồ cười.
…………………………….
- Á… - Đương nhiên đó là tiếng hét của tôi! :(
- Ai bảo cho cầm tay không cầm. Ha ha…
- Cóc cần!
- Đưa tay đây!
- Không!
- Đừng trách nhớ?!
- Này… - Tôi nhìn Phong dò xét.
- Thích cầm 1 tay hay 2 tay ôm đây? – Ánh mắt đểu không chấp nhận được! >"<
Tôi nắm tay Phong, từng bước thật chậm.
Ngã quá nhiều. Cười quá nhiều. Và… tim đập quá nhanh so với quy định…!
Sau 2 tiếng tự nguyện hành hạ bản thân, tôi và Phong đi uống trà sữa.
- Sao không tự nói đi. Cứ chờ người ta phải hỏi!
- Nói gì cơ? – Tôi tròn mắt hỏi lại Phong. (À mà mắt một mí có khi không tròn nổi :D ).
- Sao buồn?
- Ai buồn? Linh tinh. Cười toe suốt từ nãy đến giờ còn gì?
- Nghĩ ai cũng ngốc như mình ấy!
Im lặng.
- Nụ cười Khánh buồn lắm. Đừng cố nữa!
Lại im lặng. Phong… nhạy cảm… sâu sắc… Một người con trai quá tốt để yêu thương!...
- Anh nói… tất cả chỉ là để chọc cho Khánh tức mà tự quay về bên Anh. Anh muốn Khánh vì Anh… mà thay đổi. Đó là biểu hiện của tình yêu – Anh nghĩ thế. Anh nói… Anh hối hận. Anh nói… cho Anh một cơ hội…
Im lặng.
20 phút trôi qua… Im lặng…
- Về nhé! – Phong lên tiếng.
- Ừ!
Một ngày chủ nhật tràn đầy tiếng cười lại kết thúc như thế đấy. Tôi không bao giờ muốn giấu Phong bất kỳ điều gì. Nhưng để nói được… thật quá khó! Tôi không đọc được gì trong đôi mắt u buồn ấy, chì là một sự im lặng đến nghẹt thở…
* * *
23h 08'
- Có lẽ thời gian chưa đủ để K xác định được tình cảm của mình. Có lẽ P cần phải cố gắng hơn nữa để K có thể tin tưởng dựa vào. P im lặng… không có nghĩa là lùi bước. P tôn trọng quyết định của Khánh. Dù là thế nào… chỉ cần K đừng bao giờ cười buồn như hôm nay…
P YÊU K!
Supercactus có quyền giữ im lặng, không rep tin nhắn này. Bởi những gì SC send sẽ được giữ lại làm bằng chứng trước tòa :D .
Ngủ ngon! ^^ - Message from Superman ^^
Một kết thúc mở và câu trả lời nằm trong mỗi chúng ta. Hãy dùng trái tim để cảm nhận ^^ . Đôi lúc… Tình Yêu cũng cần có những KHOẢNG LẶNG!
Xác định rõ tình cảm của mình nhé! Biết đâu… sẽ có hơn một người chịu tổn thương sau những quyết định vội vàng…
Mong rằng tôi sẽ không khiến các bạn loạn lên như Khánh! :)
Cười nào! Tác phẩm ưng ý nhất chấm bút.
23h 02' 12/07/2012
Híp
Dang dở…
"Vết thương thường trở thành vết SẸO.
Đã là SẸO thì thật ra không đau.
Nỗi ám ảnh khiến bạn đau đấy.
Hãy mạnh mẽ vượt qua từ trong suy nghĩ."
Khánh là thế! - Chỉ cho phép bản thân đón nhận yêu thương khi đã đủ tự tin bước qua cái bóng của chính mình.
Buông xuôi hoài cũng đến lúc không thể chịu đựng được sự rối tung trong cái mớ bòng bong ấy. Ừ... thì gặp!
Một tối mùa Đông buốt giá. Mọi thứ dường như không hề thay đổi so với ngày còn Anh... Vẫn khoảng thời gian ấy, vẫn con đường ấy, vẫn gốc Lộc Vừng ấy... Khánh bước từng bước chậm chạp.
Bóng Anh trải dài trên nền cỏ. Anh không còn gầy như trước nữa...
Nhớ...
- Anh mà không ăn đủ 4 bát thì liệu hồn!
- Anh ăn 1 bát thôi :D
- Anh!
- 1 bát nhưng mà 5 lần xới. Hê hê...
Anh cao lắm. 1m 78. Khánh thích Anh gầy gầy cơ. Nhưng trong mắt các bậc phụ huynh, gầy gầy thường đi cùng... Và Khánh bắt Anh tăng cân. Ừ thì Anh không gầy nữa. Giờ thì sao?! Điều ấy đã chẳng còn ý nghĩa...
Hai người đi dạo trong im lặng. Rồi bất chợt Anh ôm Khánh vào lòng... chặt lắm... chỉ thế thôi!
- Buông em ra!
- Không buông!
- Anh cũng ôm người con gái khác như thế này đúng không?
- Em nghĩ ra à?
- Anh hãy nhớ là mình chia tay rồi!
- Em nói chứ Anh nói à?
Khánh cười. Anh có thể hiểu nụ cười trên môi Khánh lúc này mặn chát? Khánh đẩy Anh thật mạnh. Vô ích. Ngước lên nhìn Anh... Đôi mắt vẫn chan chứa yêu thương... Tim Khánh lạnh buốt. Tại sao Anh đi rồi còn trở lại làm rối tung cuộc sống của Khánh thêm một lần nữa? Lý trí trỗi dậy. Khánh dùng đôi tay ngăn cách giữa hai người. Anh... nhẹ nhàng... cúi xuống... đặt một nụ hôn ấm áp lên những ngón tay...
Nếu băng tuyết bao phủ trái tim Khánh suốt những tháng ngày qua chính là những đắng cay thì nay... mọi thứ bỗng nhiên tan chảy. Có điều... cảm giác duy nhất trong Khánh lúc này không phải là ngọt ngào, lại càng chẳng phải là hạnh phúc... Tất cả gói gọn trong 3 chữ: Lòng Nhẹ Tênh!
Khánh vùng thoát khỏi vòng tay Anh... nhưng rồi lại được ôm chặt hơn thế. Lần thứ 3... và Anh không giữ Khánh lại... Bước từng bước vững vàng. KHÔNG ĐƯỢC PHÉP quay lại!
Đâu phải Anh không đủ sức giữ Khánh thật chặt trong vòng tay; Cũng không phải Anh sợ Khánh đau; Lại càng không phải Anh tôn trọng quyết định của Khánh. Anh... quá tự tin rằng người con gái ấy mãi là của riêng mình!
Ngày yêu nhau, Khánh lưu số điện thoại Anh đơn giản là "0". Số 0 là một vòng tròn. Dù có đi xa đến mấy cũng sẽ trở lại nơi bắt đầu. Anh... đã đi một vòng lớn. Còn Khánh... đã từng quay lưng nhưng chưa bao giờ bước. Ngố lắm! Chỉ biết đứng nơi đây chờ Anh...
Khánh đi rất nhanh. Chợt nghe tiếng Gió bên tai... Giật mình... Phong!
- Quán cũ! - Sent √ Superman ^^
- 5 phút.
Những con người cộc lốc và những tình cảm không cần dùng tới ngôn từ hoa mỹ :)
Hai người luôn thế - Im lặng và lắng nghe nhau ^^ . Phong đau lắm... Đôi mắt Khánh không đỏ, không ướt, chỉ là... một thứ cảm giác tê dại... Cốc bia đầu tiên, Khánh uống bằng một hơi duy nhất.
- Bắt tay! - Phong đưa tay ra - Tạm xứng đáng làm đối thủ! :))
Khành cười :D Đưa tay ra... cốc đầu Phong :))
- Đệ tử hỗn!!! =))
Phong tròn xoe mắt. Khánh vênh vênh tự đắc. Cả hai lại phá ra cười... như chưa từng thấy nỗi đau trong mắt nhau...
Hôm ấy… Phong chọn cách giấu kín những gì mình cảm nhận được. Còn Khánh… chọn cách độc ác với chính bản thân mình!
Hai ngày sau, Cafe Bụi lại chứng kiến cuộc gặp gỡ của hai con người gắn liền với ĐỊNH MỆNH…
- Phong… Tháng sau Khánh chuyển lên Sapa làm… Công ty mới mở chi nhánh bên ấy. Khánh xin đi…!
- … - Phong chỉ im lặng, mắt dõi theo dòng xe tấp nập bên đường…
- Ừ… Khánh đang chạy trốn đấy… thế nên Phong cứ giả vờ không biết điều ấy nhé.
- …
4 phút…
- Cố tình lên Sapa để chạy theo đam mê Nhiếp Ảnh chứ gì? Biết thừa :)) - Phong cười toe trêu Khánh… hơi giả nhưng đã là tất cả sự cố gắng…!
- Ờ… ờ… Mẹ suốt ngày kêu ném máy ảnh của Khánh đi kìa. Có xa nhà mới mong thành danh ;)
- Vầng… Híp Ảnh Gia :))
- Ề… tràn đầy quyết tâm đấy nhá. Đang thì loạn hết lên với ISO, khẩu, tốc, bù trừ sáng, lại còn cả xử lý hậu kỳ nữa chứ… cơ mà nguồn cảm hứng bất tận - Sapa!... đương nhiên thừa động lực ^^!
- Học tốt kỹ thuật đi. Còn hậu kỳ Photoshop để Phong. Bán được Ảnh cưa đôi là chuẩn rồi ;)
- Biết 1/2 giá trị bức ảnh của Híp này giá trị như nào không hả???!
…
Ở đâu có hai người họ… ở đó có tiếng cười :)
Ngày Khánh chuyển đồ lên Sapa, Phong vất vả từ sáng đến chiều muộn. Nhìn căn phòng trọ của Khánh đã ngăn nắp, Phong mới an tâm trở về với cuộc sống của chính mình.
- Nhớ nấu ăn đầy đủ. Bạn cùng phòng có đi vắng cũng phải nấu. Giữa trưa nắng hay gió rét cấm có lang thang chụp ảnh. Kiểm tra đột xuất mà đen ngòm thì liệu hồn :| - Phong dặn dò.
- Biết thế. Hề hề…
- Đừng có ốm…! - Phong xoa đầu Khánh rồi lạnh lùng quay lưng…
Không có lời thề ước, không một câu hẹn ngày gặp lại… và Khoảng Lặng giữa hai người bắt đầu từ giây phút ấy…
Khánh tất bật với cuộc sống tự lập, với đam mê, với cái lạnh buốt ngay cả giữa trưa hè...
Phong vùi đầu vào công việc, vào Photoshop và trau dồi kiến thức tiếng Trung ở lớp học buổi tối.
Họ bận rộn đến mức chẳng còn thời gian để nghĩ, để nhớ!
Xa nhau và cắt đứt liên lạc, ngay cả Facebook cũng chưa bao giờ đủ can đảm Add Friend, nhưng trong thâm tâm… cả hai người vẫn trọn một niềm tin…
Có một ngày, tình cảm nơi Phong chênh vênh thế… đó là ngày nhận được tin nhắn của Diệp: “Trong lúc này… người duy nhất D nghĩ đến lại là P… D chỉ muốn nói vậy thôi… D ngủ đây…!”. 4 giờ chiều… cảm giác có chuyện chẳng lành. Phong gọi lại, Diệp không nghe máy. Bất an, lo sợ… Phong xin nghỉ sớm chạy xe thẳng đến nhà Diệp.
- Tũn! Chị Diệp có nhà không em? Mở cửa cho anh! - Phong gặp em gái Diệp.
- Dạ có. Chị Diệp hôm nay ốm xin nghỉ ở nhà từ sáng. Đang nằm trên phòng ạ.
Phong chạy một mạch lên phòng Diệp. Gõ cửa, gọi Diệp đều không thấy trả lời. Phong lo lắng tột độ… đạp mạnh cửa phòng…
- Diệp!!!
…
Đó là quãng thời gian hơn cả khó khăn mà Phong nhất định phải vượt qua… vì một người… chỉ một người…
Diệp uống thuốc ngủ tự tử khi Thịnh nhất định bắt Diệp phá đi đứa con giữa hai người và cũng không hề nhắc đến chuyện sẽ kết hôn. Người mà cô ấy muốn dựa vào… luôn là Phong! Tình cảm sâu nặng trước đây và trách nhiệm mà Phong tự đặt ra đối với Diệp… Phong hoang mang…
Luôn cần có những Khoảng Lặng để mỗi người chúng ta tự sắp xếp lại suy nghĩ, tình cảm và cuộc sống của chính mình… Với Phong, con Sóng trong Khoảng Lặng ấy lại chính là chất xúc tác hữu hiệu nhất để bản thân xác định được vị trí thật sự của Ai Đó trong trái tim…!
* * *
Thời gian đã đủ dài để kết thúc Khoảng Lặng trước khi trở thành sự im lặng đáng sợ…
Vượt 40 km Lào Cai - Sapa ngay khi hoàn thành công việc. Phong đến! Thế rồi không thấy bóng dáng cô nàng mắt híp đâu cả. Đã 5 giờ chiều… Bạn cùng phòng cho biết Khánh vừa về đến phòng đã đeo balo lên đường bắt Hoàng Hôn. Phong nhằm hướng Cổng Trời… không gọi điện, cũng không nhắn tin cho Khánh. Bởi họ là hai con người gắn liền với ĐỊNH MỆNH ^^!
Có một Tình Yêu màu Hoàng Hôn bắt đầu từ một chiều Thu trong vắt thơm hương nắng… ^^!
Gần 2 năm sau mới có thể viết tiếp và hoàn thành câu chuyện dang dở…
Chính tác giả đã chạy trốn và kéo dài Khoảng Lặng thành sự Im Lặng… :)
15h45’ 05/03/2014
Híp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro