
8
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, "chuyên gia Bùi mọc thêm một con mắt mang tên Lạc Vi Chiêu" đã trở thành sự đồng thuận chung trong văn phòng.
Tuy mọi người đều chân thành chúc mừng đội trưởng Lạc đã vượt qua gian khổ và cuối cùng cũng thành công, nhưng không ai chịu nổi cái vẻ sến súa đó của anh.
"Bùi Tố, trốn tránh mãi sao được?"
"Bùi Tố, em chưa thử làm sao biết..."
"Bùi Tố, ít nhất cũng để anh nhìn một cái đi..."
"Bùi Tố..."
"Bùi Tố..."
"Lạc Vi Chiêu!" Đào Trạch đập nát một hạt dẻ, ghé sát tai Lạc Vi Chiêu nghiến răng nghiến lợi nói, "Mấy chuyện riêng tư của hai người có thể về nhà mà nói được không, ở đây còn có người nữa!"
"Ây, nói đến đây, tôi cũng muốn hỏi ann..."
Đào Trạch kinh hãi: "Đừng hỏi tôi! Tôi không có kinh nghiệm!"
Lạc Vi Chiêu đưa tay ấn Đào Trạch ngồi xuống ghế: "Hỏi anh có trường hợp tái tạo thế giới tinh thần nào không."
Đào Trạch vốn rất lo lắng sẽ nghe thấy những chuyện mập mờ đến chết người, hoàn toàn không ngờ người này lại bỏ qua bước mập mờ mà nói thẳng đến cái chết.
"Không có trường hợp nào như vậy. Thế giới tinh thần đã bị hủy hoại thì người còn sống được sao? Vậy có khác gì quái vật?"
Đào Trạch xoa thái dương, bị câu hỏi kỳ lạ của Lạc Vi Chiêu làm đau nhói não. "Hơn nữa, ang hỏi chung chung quá. Hủy hoại cũng có cả vạn cách hủy hoại-sụp đổ, vỡ vụn, phân rã... ai mà biết anh đang nói đến loại nào?"
Đúng vậy, hủy hoại cũng có cả vạn cách hủy hoại. Dù sao cũng phải tận mắt đi xem.
Lạc Vi Chiêu thực ra không nhất thiết phải kết hợp tinh thần với Bùi Tố, chỉ là anh hơi lo lắng cho tình trạng của Bùi Tố.
Sau khi đâm thủng lớp giấy mỏng, mối quan hệ của hai người dường như đã tiến thêm một bước, nhưng Lạc Vi Chiêu luôn cảm thấy Bùi Tố có chút né tránh anh.
Biểu hiện này càng rõ ràng hơn sau khi làm chuyện đó.
"Bảo bối, ngủ thêm chút nữa đi."
Lạc Vi Chiêu xưa nay không phải kiểu người ngại nói lời đường mật, chỉ muốn gọi tên Bùi Tố với hàng trăm ngữ điệu sến súa. Huống chi hôm nay hiếm hoi được nghỉ ngơi, anh chỉ muốn ôm người yêu thơm tho mà ngủ một giấc.
Nghe thấy vậy, Bùi Tố quả thực đã ngoan ngoãn hơn một chút, điều chỉnh cơ thể để có một tư thế thoải mái hơn. Khi lật người, hắn không kìm được mà khẽ rên một tiếng.
Lạc Vi Chiêu giật mình, kéo hắn lại, từ trên xuống dưới nhìn kỹ một lượt, cho đến khi chắc chắn người yêu không thiếu một sợi tóc nào mới bình tĩnh lại, ôm hắn vào lòng.
"Chỗ nào không khỏe à?"
Bùi Tố xoa thắt lưng đau nhức, khẽ lắc đầu.
"Đau lưng à? Không quá đà mà, để anh xem," Lạc Vi Chiêu xoa lòng bàn tay, dùng hơi ấm để xoa bóp thắt lưng của người yêu. "Em cũng thế, có năng lực chữa trị tại sao lại không dùng, còn tiếc rẻ với chính mình. Cả gia tài của em là do em tiết kiệm mà ra à?"
Người đang rên rỉ dừng lại. Bùi Tố im lặng ngồi dậy, để lại cho Lạc Vi Chiêu một tấm lưng gầy guộc.
Rèm cửa sổ phòng ngủ, theo yêu cầu mãnh liệt của Lạc Vi Chiêu, đã được giữ lại loại vải màu nhạt. Độ che nắng kém xa so với phòng ký túc xá của Bùi Tố. Trời vừa sáng không lâu, ánh nắng đã có thể xuyên qua vải, tràn vào phòng.
Lạ thật, rõ ràng trời vừa sáng, sao lại nóng thế này. Bùi Tố nghĩ, hình như hắn sắp bị bỏng rồi.
Thế là Lạc Vi Chiêu nhìn thấy Bùi Tố gãi tay, quay người lại nghiêng đầu cười.
"Tiếc, là dấu vết của sư huynh để lại."
Cái miệng này của Bùi Tố quả thực đã tu luyện đến mức thượng thừa. Chỉ cần khẽ động môi là có thể khiến Lạc Vi Chiêu vui mừng khôn xiết.
Cơn buồn ngủ tan biến. Lạc Vi Chiêu vồ lấy cái miệng mà anh vừa yêu vừa hận đó.
Cuộc xâm lược thô bạo nhanh chóng dừng lại. Lạc Vi Chiêu rất nhạy cảm với sự ngoan ngoãn của Bùi Tố. Hình bóng nhiệt tình vồ đến này không hề giống Bùi Tố chút nào. Không phải là anh không thích, mà là cảm thấy bất thường.
"Bảo bối, ý em là gì?"
Câu hỏi của Lạc Vi Chiêu không hề gay gắt, giống hệt thái độ của anh đối với chuyện tình cảm. Nhưng Bùi Tố lại có ảo giác như bị trói vào tấm sắt để tra khảo. Ánh mắt lo lắng của Lạc Vi Chiêu làm trái tim hắn đau nhói, ánh mắt kiềm chế dục vọng lại càng chua xót tột cùng.
Cứ kéo dài như thế này... cũng không phải là cách.
Điều này quá bất công với Lạc Vi Chiêu.
Thế là Bùi Tố mặc quần áo vào, tạo ra một vết nứt trong không khí, lần đầu tiên thực sự mở ra thế giới tinh thần của mình.
Một vết nứt đen sâu thẳm lơ lửng giữa không trung, giống như một vệt máu khô. Bùi Tố cứ thế bình thản mổ tim, lấy ra một trái tim đẫm máu mà dâng lên vô điều kiện. Lẽ ra Lạc Vi Chiêu phải cười, nhưng thứ đến trước lại là sự chua xót trong lòng.
Hắn đã một mình đi trong bóng tối đau khổ bấy lâu, cô đơn một mình, không nơi nương tựa.
Bùi Tố dừng lại trước vực sâu, đưa tay về phía Lạc Vi Chiêu: "Anh không phải muốn xem sao, sao, không dám à?"
Mẹ kiếp, có gì mà không dám.
Hố đen sâu nhất trên đời này chính là trái tim của Bùi Tố.
Lạc Vi Chiêu nắm lấy tay Bùi Tố, được hắn dẫn dắt mà ngã về phía trước, cùng nhau rơi vào vực sâu.
Nói là bị hủy hoại, thực ra cũng không hoàn toàn đúng. Chỉ là ở một khía cạnh nào đó, nó đã bị nhấn chìm.
Lạc Vi Chiêu không thể đoán được thế giới tinh thần ban đầu của Bùi Tố trông như thế nào, hắn cũng không muốn nói, nhưng dải ngân hà đen bất tận trước mắt rõ ràng là kết quả của việc tinh thần bị ô nhiễm.
"Sư huynh, thế giới tinh thần của em..."
"Cằn cỗi như vậy."
Bùi Tố cười khổ lắc đầu: "Lúc anh ấy cuồng hóa tôi đã ở bên cạnh, chính tay... Có lẽ đây là sự trừng phạt. Anh biết đấy, vạn vật trên đời đều có nhân quả-"
"Bùi Tố, đừng nói nữa!" Lạc Vi Chiêu ôm hắn vào lòng, bất chấp tất cả mà siết chặt tay. "Lúc đó khó khăn lắm đúng không?"
Bùi Tố dường như mới được nhắc nhở. Hắn đột nhiên cảm thấy lồng ngực mình chua xót. Những tâm sự đã lắng đọng không thể nói thành lời, giống như những con côn trùng nhỏ dưới viên đá vừa bị lật lên, bị ánh nắng làm cho không có nơi ẩn náu, chạy trốn một cách thảm hại.
Lạ thật, lúc đó rõ ràng không khó khăn đến vậy. Cảm giác này bây giờ lại từ đâu đến?
Vực sâu trên đỉnh đầu vô tình nhìn chằm chằm vào hai người đang yêu nhau, chỉ để lại một vùng sao chìm đắm trong tuyệt vọng và vực sâu.
Lạc Vi Chiêu mở ra thế giới tinh thần của mình, dùng ánh nắng chói lọi để sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của Bùi Tố.
"Bảo bối, sang bên anh."
Lời nói của Lạc Vi Chiêu cũng dịu dàng như chính anh vậy, được ánh nắng ấm áp trong thế giới tinh thần của anh hun đúc ra một mùi hương thơm ngào ngạt.
Bùi Tố đi từng bước một, như thể sau lưng hắn thực sự đang kéo theo một con quái vật không đáy.
Mỗi bước đi đều khó khăn, nhưng Lạc Vi Chiêu sẽ không bao giờ làm khó Bùi Tố.
Đã đi được một trăm lẻ một bước, đi thêm một chút nữa có sao đâu?
Thời gian nên được lãng phí vào việc yêu đương.
Khi bước chân đến gần, một lực hút lớn truyền đến từ lòng bàn tay ấm áp, khô ráo của đối phương. Vực sâu phía sau cũng theo đó mà đâm vào ánh nắng. Dải ngân hà đen vô tận va chạm với biển nắng và bãi cát vàng, vỡ vụn thành một mớ hỗn độn "lách tách".
Bùi Tố cuối cùng cũng bị âm thanh vỡ vụn của không gian tinh thần kéo về thực tại. Hắn tuyệt vọng nhận ra kết quả đã được định trước.
Thế giới của Lạc Vi Chiêu thực ra rất đơn giản. Bãi cát mềm mại, biển xanh vô tận, cộng thêm một mặt trời rực rỡ. Đó là kỳ nghỉ mà Bùi Tố hằng mơ ước khi nằm trên bàn thí nghiệm.
Hai loại hoàn toàn khác biệt này bị ép buộc dung hợp, hậu quả có thể tưởng tượng được là thảm khốc.
Một nửa thế giới tinh thần của Bùi Tố cắm vào thế giới tinh thần của Lạc Vi Chiêu. Một bên là dải ngân hà, một bên là biển xanh, cả hai xô đẩy lẫn nhau, làm bắn ra vài hạt bụi sao, bay qua không khí hóa thành một trận mưa sao băng.
"Lạc Vi Chiêu, cứ thế này đi. Như anh thấy đấy, em không được."
Lạc Vi Chiêu ôm Bùi Tố, bất lực nhìn khu vực đổ nát đang giao nhau. Anh cảm nhận được sự run rẩy của người trong lòng, nhưng người sợ hãi trước lại là chính mình.
Không chỉ sợ không thể kết hợp, mà còn sợ người trong lòng thất vọng mà không muốn ở lại nữa.
Bùi Tố mất một thời gian dài để tiêu hóa nỗi đau rằng mình thực sự không thể kết hợp tinh thần. Một tháng sau, hắn mới dám mở thế giới tinh thần ra lần nữa.
Hắn nghĩ, không thể kết hợp thì không thể kết hợp đi. Họ cũng có thể sống tạm bợ như vậy, chỉ cần Lạc Vi Chiêu không bận tâm.
Không bận tâm ư? Cũng chưa chắc.
Anh là một Sentinel xuất sắc, xứng đáng với Guide tốt nhất của tháp Sentinel. Hắn lấy danh nghĩa tình yêu mà tự ý giam cầm người ta ở nơi hoang dã. Ngay cả khi anh không nói, có lẽ cũng không thích. Giống như khi hắn vừa trở thành Guide, khao khát duy nhất là tự do.
Muốn nhìn thấy ngọn núi cao hơn, biển sâu hơn, dải ngân hà rộng lớn hơn.
Con người ta, không thể ích kỷ như vậy được.
Bùi Tố nghĩ, hắn nên nhường bước trước. Tự mình cắt đứt một nửa tình cảm đã xâm nhập vào thế giới của đối phương. Giống như thế giới tinh thần đã cắm vào, sớm muộn gì cũng phải tách ra.
Hắn có thể hủy hoại một nửa của mình, phần còn lại để lại cho Lạc Vi Chiêu. Anh rất mạnh mẽ, sự bài xích này không là gì cả. Chẳng bao lâu nữa, biển sâu đó sẽ phân giải dải ngân hà đã xâm nhập, và lại hồi phục thành một thế giới tinh thần hoàn hảo, phù hợp với một Sentinel cấp S.
Bùi Tố không dám ngẩng đầu. Hắn sợ vừa nhìn thấy sẽ không thể ra tay.
Tinh thần lực màu xanh lam trải rộng khắp không gian, hóa thành một lưỡi dao khổng lồ. Bùi Tố điều khiển con dao đó từ xa. Chưa kịp vung xuống thì đã bị một lực từ phía sau đè nén.
"Đừng!"
Lạc Vi Chiêu giam lỏng hắn, bất kể hắn có giãy giụa hay không, anh đuổi theo đôi mắt ngấn lệ mà hôn lên.
Như một liều thuốc an thần mạnh mẽ, dễ dàng phá vỡ quyết tâm đã xây dựng trong một tháng của Bùi Tố.
Chưa đợi nụ hôn tiếp theo, giọng nói hơi run rẩy của Lạc Vi Chiêu đã vang lên từ trên đầu.
"Chúng ta..."
Bùi Tố nhìn theo ánh mắt anh. Trong vùng đất hoang tàn đan xen, sao và biển va chạm. Phần dữ dội nhất có những con sóng khổng lồ cuộn trào, nước biển dữ dội vỗ vào dải ngân hà, như đang cạy một cánh cửa không thể nào mở ra.
Bên dưới đó, trong những con sóng rút đi, ánh sao lấp lánh được bao bọc. Vô số hạt bụi sao từ sông đen sâu thẳm tuôn ra, theo dòng nước chảy về nơi thuộc về - Bùi Tố mạnh mẽ xâm nhập vào thế giới tinh thần của Lạc Vi Chiêu.
Khi hắn còn chưa nhận ra, tinh thần của hắn đã đi trước một bước, nhìn thấy sự thật.
Lạc Vi Chiêu nắm tay Bùi Tố, bước vào thế giới tinh thần của mình. Nơi đây đã chìm trong bóng đêm, không còn vẻ đẹp của bãi biển nắng vàng và sóng biển ngày xưa.
Nhưng điều đó cũng không sao, không tối.
Trong biển sâu thẳm ngày nào, giờ đây lấp lánh ánh huỳnh quang. Vô số vì sao từ từ chìm xuống, rơi xuống đáy nước nhưng không mất đi ánh sáng, nhấp nháy liên tục khiến cả vùng biển biến thành một dải ngân hà bằng nước đầy sức sống.
Lạc Vi Chiêu ép Bùi Tố đón nhận một nụ hôn sâu lắng. Anh cảm nhận được một giọt nước mắt nóng bỏng của người yêu lướt qua dưới mắt mình. Chưa kịp lau, giọt nước mắt của chính anh đã đuổi kịp, hòa thành một dòng nước mặn ướt át.
Hai người lặng lẽ chia sẻ vị mặn ngọt này.
"Chúng ta..."
"Chúng ta là trời sinh một cặp."
Đợi đến khi trời đất đảo lộn, trăng chìm vào dải ngân hà...
Cũng sẽ không rời xa.
Hết.
P/s: Còn 2 phiên ngoại cẩu lương nữa nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro