
1
"Lão Lạc, coi đi, chọn một cái đi!"
Đào Trạch ngồi trên chiếc ghế xoay kêu cọt kẹt, đập bộp một xấp tài liệu xuống mặt bàn.
Lạc Vi Chiêu ngẩng đầu lên khỏi đống hồ sơ, giả vờ lật lật qua loa rồi lại vùi đầu xuống, quyết tâm chìm nghỉm trong biển giấy.
"Không được đâu, để lần sau đi."
"Mấy người này đều là Guide mới đến Tháp đấy, lãnh đạo bảo anh chọn trước, đừng có quan tâm đến độ tương thích nữa, anh tìm một người bạn đồng hành được không hả! Anh cứ lên cơn điên loạn liên tục như thế thì định mua nhà trong phòng biệt giam đấy à?"
Liên tục á?
Lạc Vi Chiêu oan ức lắm, tính luôn cả tuần trước thì năm nay cũng mới bùng phát được ba lần thôi.
Là một Dark Sentinel không cần Guide, thực sự thì anh chỉ mới bắt đầu có dấu hiệu phát điên trong năm nay, số lần trải qua cũng không nhiều, tạm thời chưa học được cách kiểm soát cũng chẳng có gì là lạ. Dù sao thì cứ nhốt vào phòng biệt giam, tiêm thêm thuốc rồi chịu đựng một chút là qua thôi.
Nhờ có những lần nổi điên ấy, vài trăm mét từ sân tập đến phòng biệt giam anh thuộc làu làu, nhắm mắt cũng chạy được.
Tất nhiên, bản thân anh thì chẳng thấy có vấn đề gì, nhưng người bên cạnh sao mà yên tâm được. Dù sao anh cũng là Sentinel đứng đầu, bên dưới còn bao nhiêu anh em đồng đội đang chờ anh dẫn dắt. Chẳng lẽ lần nào cũng vào "nhà đá" nghỉ ngơi xong lại quẳng hết mọi chuyện cho Đào Trạch?
Nghĩ thế, Lạc Vi Chiêu ngẩng đầu nhìn Đào Trạch, thấy cậu ta thật sự mệt mỏi, cả người toát lên vẻ rệu rã rõ mồn một. Lạc Vi Chiêu hiếm hoi cảm thấy chút áy náy trong lòng, cũng không nhiều nhặn gì, chỉ bằng một mẩu nhỏ trên ngọn tóc xoăn của Đào Trạch thôi.
Anh do dự một lúc, xếp xấp tài liệu ra, cả đống ảnh trai xinh gái đẹp dồn đống vào một chỗ. Thế mà có một tấm ảnh lại lệch hẳn sang một bên, khác người đến mức như thể sợ bị chọn.
Một cơn gió quái ác thổi qua, cuốn bay tờ giấy ngay lúc Lạc Vi Chiêu đưa tay ra lấy. Mép giấy sắc lẹm lướt qua đầu ngón tay, để lại một vệt máu nhàn nhạt.
Lần đầu Lạc Vi Chiêu và Bùi Tố gặp nhau quả thật chẳng mấy tốt đẹp. Giờ nghĩ lại, cơn gió ấy có lẽ là một dấu hiệu của định mệnh. Nó ngay từ đầu đã nói với anh rằng câu chuyện sắp bắt đầu sẽ xoay quanh máu, vừa đẫm máu vừa ngọt ngào.
Lạc Vi Chiêu duỗi cánh tay ra, kẹp lấy tờ giấy từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ "muốn chạy". Anh bực bội dùng ngón tay dính máu bóp bóp góc giấy, để lại một phần tư dấu vân tay dính máu trên tờ giấy sạch sẽ.
"Chọn cậu ta đi," Lạc Vi Chiêu nheo mắt nhìn bức ảnh, người đàn ông đẹp trai trong đó cười trông khó ưa lạ thường, "Bùi Tố, cái tên nghe hay đấy."
Đào Trạch thấy người đối diện cuối cùng cũng chịu đưa tay ra, còn hạ cố vồ lấy một tấm. Chưa kịp thở phào thì đã bị cái tên ấy làm bỏng tai, giật lấy tờ giấy, nhìn đi nhìn lại mấy chữ trên đó.
"Ấy, Lạc, hay là anh đổi người khác đi, người này... chắc không được đâu."
Lạc Vi Chiêu không nói gì, với vẻ mặt hóng chuyện, tủm tỉm cười, dọn dẹp số tài liệu còn lại rồi đẩy về phía Đào Trạch.
Nhìn cái dáng vẻ này là biết tính bướng bỉnh của Lạc Vi Chiêu lại nổi lên rồi. Đào Trạch đành chịu thua, vẫy vẫy tay: "Thôi được rồi, để tôi đi hỏi thử cho anh. Nhưng mà phải nói trước nhé, nếu không được thì đổi người đấy."
"Lắp bắp ngọng nghịu gì thế? Mới tập nói à? Nói lẹ đi, tôi đang bận."
"Thì... anh nghe về 'Guide lỗi' chưa? Người này cũng là một Guide cấp S, hồi trước cũng có một Sentinel đồng hành, nhưng sau đó người ấy chết rồi, nên hắn... anh hiểu ý tôi chứ, tóm lại là không ổn lắm đâu."
Chuyện này không hiếm. Rất nhiều Sentinel chết khi làm nhiệm vụ, bị tách khỏi Guide của mình. Làm cái nghề này, sống chết chẳng do mình quyết định được.
Một Sentinel chết không phải là chuyện lạ, nhưng Sentinel chết mà Guide vẫn sống mới là lạ. Theo lẽ thường, chỉ riêng nỗi đau khi sự kết hợp bị phá vỡ cũng đủ khiến hắn sống dở chết dở rồi, chưa kể đến chấn thương tâm lý.
"Không phải cậu ta là cấp S à? Lúc Sentinel kia chết cậu ta không có ở đó à?"
"Có chứ," Đào Trạch cất tài liệu đi, cắn răng nói ra vế sau, như thể khó mở lời, "Hắn tận mắt nhìn người đó chết."
Lời nói nhẹ tênh, nhưng lọt vào tai lại như thêm sức nặng, đè nặng lồng ngực. Lạc Vi Chiêu trong lòng bỗng thấy bực bội, anh rút một điếu thuốc ra châm, cố gắng dùng làn khói bốc lên để dập tắt cái cảm giác kỳ lạ trong lòng.
"Dù sao thì từ sau đó hắn không tìm Guide cố định nữa. Mặc dù vẫn còn sống, nhưng sức mạnh Guide cơ bản không dùng đến. Hầu hết thời gian hắn đi theo các Sentinel vào Hố Đen, dùng điều khiển tinh thần để hỗ trợ chiến đấu, có thể coi một Guide làm được bằng nửa Sentinel. Cấp trên rất coi trọng hắn, vừa được điều từ Tây Hải về đây."
Đáng lẽ nói những lời này là để thuyết phục Lạc Vi Chiêu từ bỏ, không ngờ người này không những không nghe mà mắt còn sáng rực lên.
"Được, tôi chọn cậu ta, người khác tôi không cần."
Cái gì mà cứu rỗi hay chữa lành, đều là vớ vẩn.
Lạc Vi Chiêu cảm thấy đây chính là ý trời, anh là Sentinel cuồng loạn, hắn là Guide lỗi. Anh mạnh đến mức không cần Guide để xoa dịu, hắn cũng mạnh đến mức không cần Sentinel bảo vệ. Sao lại không phải là trời sinh một cặp cơ chứ?
Ở một khía cạnh nào đó, họ giống như một cặp đôi giả vờ kết hôn để lừa người nhà, nghe thì có vẻ nực cười, nhưng ai lại tránh được chuyện trần tục này?
Hơn nữa, nghe ý này thì Bùi Tố không muốn xoa dịu cho ai cả, sau này nếu bị phân cho Sentinel khác thì e rằng cũng thân bất do kỷ, chi bằng đi theo mình. Có đồ ngon mà ăn, có đồ tốt mà uống mà lại không phải làm việc, kiếm đâu ra chuyện tốt như thế.
Lạc Vi Chiêu thở dài một hơi, lại một lần nữa bị sự tỏa sáng của nhân cách mình làm lóa mắt, đến cả cái cảm giác bực bội kỳ lạ trong lòng cũng dần biến mất.
Máy pha cà phê kêu "đing", hương cà phê đắng nồng bốc lên, nhanh chóng lan tỏa khắp phòng. Người đàn ông một tay xoa con mèo đen đang rúc vào người mình kêu "gừ gừ", tay kia nắm một nắm đường viên thả vào cốc. Cà phê được khuấy ba vòng, đường còn chưa kịp tan hết đã theo độ nghiêng chảy vào miệng, một dòng nước ấm nóng lướt qua lục phủ ngũ tạng, người đàn ông phát ra một tiếng thở dài thoải mái.
Thật tiếc là sự yên tĩnh ngắn ngủi vẫn bị phá vỡ, người đến chính là người mai mối nổi tiếng nhất trong Tháp.
Người mai mối nhìn quanh căn phòng, bị một màu đen trắng xám làm cho lóa mắt. Nói sang chảnh thì là phong cách ins, nói bình dân thì là "nhà tang lễ". Cố tình chủ nhà lại còn kéo rèm cửa, chỉ để lại một chiếc đèn đứng bên cạnh sofa âm thầm chiến đấu với bóng tối. Rõ ràng là ban ngày, vậy mà nơi này còn sâu hơn cả bóng đêm của Hố Đen.
Người đàn ông cười cười mang tới một cốc cà phê: "Ngồi đi."
Người mai mối vừa ngồi xuống, sau lưng đột nhiên nóng bừng. Quay đầu lại nhìn, một con mèo đen hạng max dán sau lưng, cảnh giác hít hửi gáy anh ta, sau khi xác định an toàn thì lùi lại, co mình thành một cục nhỏ trong góc tối.
Chỉ một lát sau, người đàn ông đã cầm một cốc cà phê khác đi tới ngồi xuống, hơi nghiêng người gác chân, một tay chống cằm, tay còn lại vô thức gõ lên đầu gối một nhịp điệu không đều.
Đôi mắt hoa đào sau cặp kính gọng vàng khẽ động, ánh sáng từ chiếc đèn đứng rải một chút vàng óng lên, cùng với cái chớp mắt của hàng mi lại như cánh bướm rung động làm rơi xuống một tia sáng.
"Bùi tiên sinh, cấp trên đã có sắp xếp, tạm thời vẫn là ghép cho cậu một Sentinel. Cậu yên tâm, bản thân anh ấy cũng không phụ thuộc vào Guide, chỉ là muốn nhân cơ hội này giúp xem có thể khôi phục sức mạnh Guide của cậu không."
Bùi Tố hơi nheo mắt, từ ánh mắt lập lòe của người mai mối mà đọc được một loại kỳ vọng. Không may, hắn sợ nhất là người khác kỳ vọng vào mình.
Đầu tiên là cảm thấy không thoải mái với ánh mắt này, sau đó đành phải ép mình lấy ra một chiếc mặt nạ không biết nhặt từ đâu, dùng một giọng nói nghiêm túc pha chút bi thương: "Xin lỗi thủ trưởng, tôi không làm được."
"Bùi Tố, chuyện của Thời Tình đã qua rồi, người chết không thể sống lại, cậu không thể cứ mãi nhốt mình trong đó được. Khoan hãy nói đến việc chuyện này đã qua hai năm, câuu đã có thể sống sót sau nỗi đau của sự kết hợp bị phá vỡ, chắc hẳn cũng là ý trời. Cậu rất có năng khiếu, cũng rất nỗ lực, không nên tự hủy hoại tiền đồ của mình ở đây. Tôi biết cậu không muốn làm Guide, nhưng hãy xem như là vì Tân Châu, xem như là vì những người bên cạnh, thử một lần được không? Cũng không lâu đâu, ba tháng thôi. Nếu hai người không hợp thì chúng ta sẽ không nhắc lại chuyện này nữa, được không?"
Bùi Tố khuấy khuấy viên đường không có thật dưới đáy cốc, khẽ gật đầu không ai thấy.
Thật ra hắn biết rất rõ mình không phải là không thể vượt qua cái chết của Thời Tình.
Hắn và Thời Tình quen nhau từ năm 18 tuổi, tính ra cũng đã đồng hành được hai năm. Nói không có tình cảm là lừa người, nhưng đồng nghiệp thì vẫn là đồng nghiệp. Họ không đủ dũng khí để vượt qua lớp quan hệ cuối cùng. Sự kết hợp tinh thần của Sentinel và Guide chỉ được xem là một ổ khóa, không có sự kết hợp thể xác để bảo hiểm hai lớp, hắn quả nhiên đã không bảo vệ được cậu ấy.
Nói thẳng ra, Sentinel và Guide muốn lâu dài thì phải đi đến bước ấy, dùng sợi dây ràng buộc bạn đời vững chắc hơn để khóa chặt cả hai người. Nhưng Thời Tình biết rõ họ không cùng đường, Bùi Tố lại vì một nguyên nhân không thể nói mà không thể kết hợp, thế nên hai người ngầm hiểu không hề đề cập đến nghi thức kết hợp, cũng không nói lời nào để tiến xa hơn.
Ngày Hố Đen nứt toác, người rơi ra từ vết nứt đen khổng lồ toàn thân chảy máu, chật vật cuộn tròn dưới đất. Sức mạnh không kiểm soát được tạo ra vô số gai nhọn xung quanh, biến bãi tập sạch sẽ thành một đầm lầy đầy gai góc, đồng thời vô số gai nhọn vẫn đang mở rộng ra ngoài, buộc những người xung quanh phải gào thét bỏ chạy.
Thời Tình nằm trong đó, mặc cho bản thân bị nỗi đau dày vò đến không ra hình người, mãi đến khi Bùi Tố chạy đến mới gắng gượng điều khiển sức mạnh dọn sạch gai nhọn, mở ra một con đường cho hắn.
Cậu ấy dùng sức mạnh tinh thần nói không thành tiếng: "Anh đến rồi."
"Xin lỗi... tôi đến muộn."
Bùi Tố dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua khu rừng gai, người ở trung tâm bị sức mạnh phản lại, rừng gai dày đặc vẫn đang mở rộng ra ngoài, nhưng khi Bùi Tố chạy về phía cậu ấy, những gai nhọn phía trước lại từ từ thu lại.
Bùi Tố tiến một bước, Thời Tình lùi một bước.
Đến khi hắn chạy tới ôm cậu ấy lên, máu đã chảy lênh láng cả nền đất, màu đỏ khắp nơi làm Bùi Tố vốn luôn bình tĩnh lại hoảng loạn. Hắn vô ích đưa tay truyền sức mạnh tinh thần, dùng xúc tu tinh thần bao bọc Thời Tình, nhưng người trong lòng chỉ mỉm cười nhìn hắn.
"Bùi Tố, tôi đau lắm, giết tôi đi."
Đây là cảm giác mà Bùi Tố chưa từng có trong hai mươi năm đầu đời. Hắn đột nhiên rất hối hận, hối hận vì đã không đi đến bước cuối cùng. Nếu họ cũng như những người khác, hoàn thành khế ước hai lớp, có lẽ bây giờ hắn vẫn có thể cứu được cậu ấy.
Những người vây xem thấy Bùi Tố đến đều thở phào nhẹ nhõm. Guide cấp S và Sentinel cấp S, làm sao mà có vấn đề được. Dù sao hai người cũng đã đồng hành lâu như vậy, cơn cuồng loạn này đối với Sentinel có bạn đời cố định mà nói thì chẳng là gì cả.
Nhưng đúng lúc mọi người đều thả lỏng, Bùi Tố dùng xúc tu tinh thần thăm dò vào tinh thần hải của Thời Tình, nghiền nát đóm sáng đang lấp lánh ấy.
Thời Tình bị hương gỗ lạnh của Bùi Tố thấm đẫm, nỗi đau và sự nóng nảy quanh thân đều được xoa dịu. Cậu ấy dùng chút sức lực cuối cùng nhìn hàng mi dính nước mắt của người kia, muốn đưa tay lau đi giọt lệ của hắn, nhưng cuối cùng đành bất lực từ bỏ.
Thời Tình dùng chút sức mạnh tinh thần cuối cùng nói với hắn: "Bùi Tố, kiếp sau chúng ta vẫn làm bạn nhé."
Kiếp sau, kiếp sau.
Bùi Tố ôm lấy cơ thể đang dần lạnh đi, bị ba chữ nặng nề này đè cong cả sống lưng. Kiếp sau, tôi còn có kiếp sau không?
Một số giáo phái nói rằng người sống một đời, làm quá nhiều việc ác thì kiếp sau không thể đầu thai làm người được nữa. Bùi Tố bề ngoài không tin, nhưng trong lòng lại rất tin.
Hắn không phải vừa phân hóa đã trở thành cấp S. Trên con đường này, hắn đã làm bao nhiêu việc ác, bản thân hắn là người rõ nhất. Đừng nói là đầu thai làm người, ngay cả làm heo làm chó, dựa vào những việc ác của hắn cũng không có tên.
Không biết là tức giận hay bi thương, Bùi Tố ôm người cuối cùng trên đời này yêu thương hắn, cười thành tiếng.
"Kỳ lạ nhỉ, Guide nào lại giết chết Sentinel của mình?"
"Người chết rồi, hắn không đau khổ thì thôi, sao còn có thể cười? Trên đời này lại có người máu lạnh như vậy."
"Cấp S thì sao chứ, Guide cấp S không thể thi triển sức mạnh chữa lành thì còn không bằng một người lính bình thường nhất."
Những lời đồn như thế nhanh chóng lan truyền ở Tây Hải, buộc Bùi Tố phải ngày đêm trốn vào Hố Đen, theo các Sentinel vào những vết nứt nguy hiểm nhất, đánh những con quái vật hung ác nhất, chịu những vết thương tàn khốc nhất, nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ.
Chuộc tội mà, đây là chuyện nên làm.
Hắn xứng đáng.
Đương nhiên đây là một cơn ác mộng, nhưng Bùi Tố không muốn tỉnh lại.
Việc bị điều đến Tân Châu nằm ngoài dự đoán của hắn, nhưng về bản chất cũng không có nhiều khác biệt, dù sao đánh quái ở đâu cũng là đánh quái. Nghe nói quái vật trong Hố Đen ở Tân Châu còn lợi hại hơn Tây Hải nhiều. Nếu có lần nào vào mà không ra được...
Thì cũng tốt.
Năng lực của hắn không phải do trời cho, cuối cùng cũng phải trả lại thôi.
Mặc dù Bùi Tố và Lạc Vi Chiêu cũng được coi là "hôn nhân" do cấp trên ban tặng, nhưng cả hai đều không hề có hứng thú với thân phận của đối phương. Thế nên hai người đều rất ăn ý, không ai đi tìm ai, cuối cùng thì ông trời không chịu nổi nữa, chủ động sắp xếp cho họ một cuộc gặp gỡ kỳ diệu.
Mọi chuyện bắt đầu từ việc Tân Châu mưa ròng rã mấy ngày, ngấm vào tận xương của người dân. Cấp cao trong Tháp mới đột nhiên nhận ra sự bất thường tất có điều quái lạ, phái một nhóm Sentinel và Guide đến Hố Đen vốn chưa từng xuất hiện quái vật để thăm dò. Lạc Vi Chiêu chính là người phụ trách hành động lần này.
Đến khi anh dẫn người đi sâu vào Hố Đen mới hiểu ra, đâu phải là không có quái vật, mà là chúng đã chiếm đóng nơi này rồi.
Loại quái vật này tên là "Mưa", đặc điểm là lúc nào cũng nhỏ nước, mà còn là loại không dễ ngửi. Cá biệt còn có loại ăn mòn, nếu đặt trong phòng thí nghiệm thì chắc phải cất trong két sắt.
Lạc Vi Chiêu vừa vào đã gặp vận xui, đụng phải một đầm lầy. Không ai ngờ mọi chuyện lại phát triển thành thế này, cả nhóm ngoài Sentinel có đồ bảo hộ ra thì không ai có một bộ đồ nào chống thấm nước.
Nhưng đã đến rồi, không thể nào bỏ về không được. Cả nhóm ai nấy đều ôm Guide của mình lội qua đầm lầy.
Đến khi Lạc Vi Chiêu lội qua cái đầm lầy bốc mùi hôi thối này mới đột nhiên nhận ra mình thiếu cái gì đó trong lòng.
Anh nhìn quanh, tất cả Sentinel dưới nước lẫn trên bờ đều đứng cạnh Guide của mình, có người ôm trong lòng, có người cõng trên lưng. Lạc Vi Chiêu quay người lại thành "con chó độc thân" duy nhất trong đội.
Anh lúc này mới nhớ ra mình không phải là kẻ cô độc. Theo sự sắp xếp của tổ chức, Sentinel tham gia hành động lần này đều phải mang theo Guide của mình, anh cũng không ngoại lệ.
Nhưng Bùi Tố đâu rồi?
Người khác đều biết tìm Sentinel của mình giúp đỡ, sao hắn lại chẳng lên tiếng lấy một câu.
Lạc Vi Chiêu vội vàng lội ngược lại, không thấy hắn ở lối vào, quay đầu lại nhìn, Bùi Tố đang ngâm đầu gối trong nước, nhìn anh cười một cách đầy khiêu khích.
Hắn chỉ mặc một bộ đồ tác chiến bình thường nhất và một đôi ủng chống thấm, vậy mà lại cố lội một nửa quãng đường chống lại sự ăn mòn.
Mẹ kiếp, đúng là tiểu tử này.
Lạc Vi Chiêu dính chàm, lội đi lội lại, lần này còn tiện đường ôm bổng Bùi Tố lên vác đi.
Bùi Tố bị bờ vai săn chắc kẹp ngang bụng, cũng không phản kháng. Hắn dùng một câu trêu chọc để phá vỡ sự ngượng ngùng: "Đội trưởng Lạc là thuộc tính chó săn nước à?"
Lạc Vi Chiêu nhân lúc người khác không chú ý, giơ tay đấm một cú vào ngực người trên vai, thỏa mãn nghe thấy một tiếng rên khẽ.
"Em là Guide của tôi, có vấn đề gì phải tìm tôi. Tự ý mạo hiểm là vi phạm quy định, về phải viết bản kiểm điểm."
Đôi mắt tinh ranh của Bùi Tố đảo đi đảo lại, đưa tay vuốt ve mặt anh từ trên xuống dưới, rất hài lòng với khuôn mặt rắn rỏi nhưng không mất đi vẻ trẻ trung này.
Hắn khẽ cười, giọng nói nhẹ như lông vũ, làm lòng người ngứa ngáy: "Viết bản kiểm điểm có làm đội trưởng Lạc vui không? Thật là vinh hạnh của tôi."
Lạc Vi Chiêu vốn đã khó chịu vì bị hắn vuốt ve khắp người, giờ lại bị một câu nửa thật nửa giả này làm cho bực bội.
Cứng rồi, nắm đấm cứng rồi.
Nhưng anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của người bên cạnh, không thể không thừa nhận rằng mình không có cách nào với khuôn mặt này, đặc biệt là khi người đó còn mang theo nụ cười đầy ẩn ý, dùng đôi mắt nhìn cả con chó cũng thâm tình để nhìn mình, như thể có thể đưa ra một bó hoa hồng từ khóe mắt.
Đợi đến khi Lạc Vi Chiêu đặt hắn xuống, người này mới thu lại ánh mắt, thong thả chỉnh lại bộ đồ tác chiến bị làm cho rối tung.
Thân hình hắn không hề thấp nhỏ, thậm chí có thể nói là cao ráo. Bộ đồ tác chiến mới đến có lẽ chỉ dùng tạm, trong tình trạng không đúng kích cỡ, nó để lộ ra một đoạn cổ tay.
Xương cổ tay nổi bật cứ lướt qua lướt lại trong không trung, nhìn mà Lạc Vi Chiêu chỉ muốn bẻ nát rồi nuốt vào bụng.
Chưa kịp thưởng thức bữa tiệc ngon lành này, Bùi Tố đã mở lời trước.
"Đội trưởng, nụ hôn cầu hôn đâu?"
Lạc Vi Chiêu thu lại ánh mắt, khó chịu hất tay, bỏ mặc tất cả: "Nhìn Guide của mình thì không phạm pháp."
Chưa đợi Bùi Tố nói gì, Đào Trạch đã đi tới, lấy bình xịt xịt lên người Lạc Vi Chiêu.
"Này Lạc! Làm gì thế, thu bớt mùi lại đi!"
Lạc Vi Chiêu tự nhiên dính một thân hương thơm, ngơ ngác ngửi xung quanh, lờ mờ nhận ra một chút mùi thuốc lá.
Cái quái gì thế, mình đâu có nổi điên, thậm chí còn chưa đến mức cuồng loạn. Sao tin tức tố lại phát ra ngoài?
Đang định giải thích, Bùi Tố đã nhéo mũi lùi lại một bước tỏ vẻ ghét bỏ: "Xin lỗi đội trưởng, dạo này tôi bị viêm mũi."
Lạc Vi Chiêu hơi ngượng, quạt quạt không khí, đợi đến khi tin tức tố tan hết mới đi lên và sóng vai cùng hai người họ. Đào Trạch xoa xoa búi tóc xoăn rối bù: "Giờ phải làm sao đây?"
Lạc Vi Chiêu còn chưa nói, Bùi Tố đã rất tự giác đảm nhận vai trò chủ chốt: "Mang vài mẫu vật về phòng thí nghiệm kiểm tra, bảo trung tâm quản lý sinh học đưa ra phương án."
Tân Châu không thường xuyên xảy ra vấn đề quái vật Hố Đen xâm lấn. Giống như loại quái vật "Mưa" này, không thể giết chết, không thể tiêu diệt, cũng không có điểm yếu. Nếu tùy tiện xua đuổi quái vật ra khỏi Hố Đen thì Hố Đen có thể sụp đổ, lúc đó nước trong động tràn ra, hơn nửa Tân Châu sẽ chìm trong "cháo loãng".
Lời khuyên của Bùi Tố quả thực rất hợp lý. Vấn đề sinh vật xâm lấn không thể dựa vào việc tiêu diệt cả chủng tộc để kiểm soát được, mà phải kết hợp với chuỗi thức ăn và quy tắc sinh học để giải quyết tổng thể. Có thể ngay lập tức nghĩ ra điều này, không hổ là một chuyên gia giàu kinh nghiệm. Lạc Vi Chiêu nhìn Bùi Tố với ánh mắt tán thưởng, ngay cả đôi mắt hoa đào luôn câu hồn người kia cũng thấy thuận mắt hơn.
"Đây là một cách, Tiểu Bùi, cứ làm theo em nói. Chúng ta đi sâu vào trong trước, xem lúc đó có tiện mang về một con không."
Đào Trạch và Bùi Tố rõ ràng cũng chỉ mới quen nhau không lâu, nhưng hai người lại thân thiết lạ thường. Bùi Tố cứ "anh Đào Trạch" ngọt xớt, khiến Lạc Vi Chiêu nhăn mày khó chịu. Thấy người này lại sắp bắt đầu "ngôn tình sến sẩm", anh dứt khoát đi tới, tóm lấy cánh tay hắn rồi kéo đi.
Bùi Tố bị sức mạnh thô bạo trấn áp, vùng vẫy một lúc đầy bất mãn. Vết nứt trên ngón tay của Lạc Vi Chiêu chưa lành hẳn bị rách ra, rỉ máu trông thảm hại. Lúc này Bùi Tố cuối cùng cũng ngoan ngoãn. Đợi Lạc Vi Chiêu nhận ra người dưới cánh tay mình không nhúc nhích nữa thì cúi đầu nhìn xuống - hắn đã đi được một đoạn.
Bùi Tố thở thoi thóp, mặt trắng như tờ giấy, nhưng khóe mắt và môi lại dính màu đỏ, tươi tắn một cách kỳ lạ.
Lạc Vi Chiêu vội vàng đặt hắn xuống, vỗ nhẹ vào mặt, lo lắng gọi tên hắn, cuối cùng cũng gọi được đôi mắt kia mở ra.
"Không sao," Bùi Tố với khuôn mặt trắng bệch, dịu dàng và mong manh nhìn anh, nhân lúc Lạc Vi Chiêu chưa phản ứng, hắn nắm lấy ngón tay đang chảy máu của anh, nhẹ nhàng hôn lên, "Hơi bị... choáng vì máu."
Một luồng nóng bỏng theo đầu ngón tay tràn vào, từ nơi hôn lan nhanh ra ngoài, khắp cơ thể như ngâm trong một dòng nước ấm áp. Lạc Vi Chiêu thoải mái đến mức gần như muốn ngủ thiếp đi.
Chưa kịp tận hưởng sự sảng khoái hiếm có này, một cơn nóng bức từ trong ra ngoài đột nhiên lan tỏa, nhanh chóng đốt cháy tứ chi bách hài của anh.
Không đúng, không đúng.
Người này có độc.
Lạc Vi Chiêu túm lấy Bùi Tố, giơ ngón tay đã được hôn lên trước mặt hắn: "Em đã làm gì tôi..."
Anh đột nhiên im bặt, bị cảnh tượng kỳ diệu trên đầu ngón tay làm cho kinh ngạc. Một xúc tu nhỏ màu xanh nhạt lơ lửng xung quanh, len lỏi vào trong và ngoài vết thương, chỉ vài giây đã khiến ngón tay hồi phục như ban đầu.
Bùi Tố giơ tay làm ký hiệu "ok", rồi luồn ngón tay tạo thành một vòng tròn vào ngón áp út đang lơ lửng của Lạc Vi Chiêu.
"Điều kiện cầu hôn có hạn, đội trưởng Lạc tạm chấp nhận nhé."
Ý gì?
Thằng nhóc này định làm gì?
Lạc Vi Chiêu trơ mắt nhìn người này thở dài một hơi, chậm rãi đứng dậy thong dong rời đi. Khuôn mặt vừa rồi còn trắng bệch giờ đã trở lại bình thường, thậm chí còn hồng hào hơn.
Đào Trạch kiểm tra tình trạng của các thành viên xong quay lại nhìn, Lạc Vi Chiêu đang ngồi trên đất, trông như một ông già già đi tám mươi tuổi chỉ sau một đêm.
"Đào Trạch, nếu tôi không nhớ nhầm, trong số Guide có loại người đó nhỉ," anh dừng lại, nhìn bóng lưng gầy gò của Bùi Tố từ xa, "Một số Guide có kỹ năng đặc biệt."
"Có thì có, nhưng trong báo cáo của Bùi Tố đâu có ghi," Đào Trạch gãi đầu, "Em ấy không có đâu."
"Cậu ta có," Lạc Vi Chiêu gào lên một tiếng, "Cậu ta chắc chắn biết hút máu!"
Cái gì thế? Đào Trạch nhăn mày, Đào Trạch không hiểu.
Vất vả lắm, cả nhóm cuối cùng cũng đến được hang ổ của "Mưa". Nhìn từ xa, đây dường như chỉ là một thác nước bình thường, nhưng những Guide có kinh nghiệm đã nhận ra điều bất thường ngay từ đầu.
"Lạc Vi Chiêu, có thứ gì đó."
Bùi Tố kéo Lạc Vi Chiêu lại khi anh vừa bước một bước ra.
Lạc Vi Chiêu nhìn theo tầm mắt của hắn, một dòng nước trong veo chảy từ vách đá vào hồ, thoạt nhìn không mấy ăn nhập với bóng tối xung quanh. Nhìn kỹ, dòng nước của hồ dường như có gì đó không ổn. Lạc Vi Chiêu tập trung tinh thần, qua lớp lọc của thế giới tinh thần lờ mờ nhìn thấy trong nước có một đàn mắt.
Không phải thác nước, đây là hang ổ của "Mưa", được vô số quái vật tập hợp lại thành một hồ nước. Dưới lớp lọc của tinh thần, có thể lờ mờ nhìn thấy sự ngọ nguậy liên tục, khiến Lạc Vi Chiêu sởn gai ốc.
Cả nhóm leo lên đỉnh núi, đang định đi theo dòng chảy của thác nước để xem tình hình thì không gian tĩnh lặng đột nhiên xé toạc, trời đất đảo lộn, vách đá sụp xuống, thác nước chảy ngược, nước hồ dâng lên, những con sóng khổng lồ lao về phía đám đông, lưỡi nước nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Lạc Vi Chiêu triển khai một tấm chắn, tách biệt làn hơi nước, đang định sắp xếp chiến thuật.
Bùi Tố nắm lấy cánh tay anh, giọng nói có chút gấp gáp: "Không kịp nữa, chúng ta lấy mẫu vật xong phải đi ngay! Bọn chúng đã phát hiện ra chúng ta rồi, nếu người xâm nhập không rời đi thì bọn chúng sẽ đi trước, sau khi quái vật đi thì Hố Đen sẽ sụp đổ, nước sẽ nhấn chìm cả Tân Châu!"
Lạc Vi Chiêu cũng nghĩ đến điểm này. Anh vừa dặn dò Đào Trạch dẫn các thành viên khác đi trước, quay đầu lại nhìn, Bùi Tố đã bước nửa chân ra khỏi tấm chắn.
"Bùi Tố, em làm gì đấy!"
"Đội trưởng, anh biết bơi không?"
Cái gì? Lúc mấu chốt lại hỏi mấy câu vớ vẩn này?
Lạc Vi Chiêu không thể tin vào tai mình, xông lên định kéo hắn lại, Bùi Tố đã nhanh hơn một bước, nhảy thẳng từ vách đá xuống hồ.
Mẹ kiếp, tìm chết à?
Lạc Vi Chiêu ngừng thở trong giây lát, lúng túng nhìn người đẹp đang rơi tự do trong không trung.
Bùi Tố huýt sáo theo tư thế rơi xuống, một vết nứt phát sáng đột ngột xuất hiện trong không trung, từ khe hở thò ra một chiếc móng vuốt đen sì. Một con mèo đen lanh lợi chui ra và lao về phía người đang rơi xuống.
Bùi Tố đương nhiên không trông cậy vào một con mèo nhỏ có thể cứu mình. Hắn búng tay một cái, con mèo đen liền to ra, cho đến khi tiến hóa thành hình thái tối thượng, cuối cùng cũng vươn móng vuốt tóm lấy Bùi Tố chỉ cách mặt nước một cánh tay.
Lạc Vi Chiêu từ lâu đã gọi con sói xám ra khỏi cảnh giới tinh thần, nó gầm lên một tiếng, lao xuống gặm lấy chân sau của con mèo đen. Lạc Vi Chiêu theo sau túm lấy chân sói xám, cả một chuỗi người giữ nguyên tư thế buồn cười này im lặng vài giây, cho đến khi giọng nói nhẹ nhàng của Bùi Tố bay lên.
"Lấy được rồi!"
Bùi Tố treo ngược trên móng vuốt của mèo đen, chịu đựng nỗi đau ăn mòn, đưa tay mò mẫm trong hồ nước, cuối cùng nâng lên một cục thạch dẻo nhầy nhụa đang ngoe nguẩy.
"Chảo!"
Theo lệnh của Lạc Vi Chiêu, sói xám lợi dụng động tác giơ tay của anh để đứng dậy, gặm lấy cả người lẫn mèo rồi hất lên, Bùi Tố cùng mèo đen cùng nhau rời xa mặt nước, cảm nhận giây phút lơ lửng trong thế giới rung lắc.
Lạc Vi Chiêu ôm lấy Bùi Tố đang rơi từ trên không, dùng tay còn lại bóp cổ con mèo đen đã khôi phục nguyên dạng.
"Em có phải tìm chết không?"
Bùi Tố giơ cục "bốn không giống" kia lên, hai tay lủng lẳng chảy máu, khuôn mặt đầy vẻ vô tội nằm trong vòng tay Lạc Vi Chiêu, đôi mắt hoa đào cong thành hình lưỡi liềm cười: "Đúng vậy, nghĩ đến việc đội trưởng Lạc mắng tôi, sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa."
Lạc Vi Chiêu ban đầu còn muốn mắng thêm vài câu, nhưng cuối cùng lại bị tài năng "ăn vạ" của người này chinh phục.
Anh "à" "ứ" một lúc lâu mới thốt ra được câu "Có đau không?".
Chưa đợi Bùi Tố trả lời, cảm giác rung động càng lúc càng mạnh. Nhìn thấy tấm chắn sắp bị sóng khổng lồ phá vỡ, Bùi Tố không nói hai lời, nhảy ra khỏi vòng tay Lạc Vi Chiêu, túm lấy cục quái vật và con mèo đen cùng ném trở lại cảnh giới tinh thần.
Lạc Vi Chiêu sửa lại tấm chắn, quay người ném cho Bùi Tố một thiết bị định vị: "Đi theo đèn đỏ, dẫn họ ra ngoài trước!"
Bùi Tố đương nhiên biết, trong tình huống này Lạc Vi Chiêu muốn ở lại yểm trợ. Sau khi hắn chạy được một đoạn, anh sẽ rút tấm chắn lại, còn bản thân có chạy ra được không thì hoàn toàn phụ thuộc vào thành tích chạy 10.000 mét khi kiểm tra thể lực vào Tháp năm xưa.
Người muốn chết nhất thì lại không chết, còn phải hi sinh một soái ca lành lặn. Bùi Tố cũng không ích kỷ đến thế.
Lạc Vi Chiêu thấy người này đứng im không nhúc nhích, còn tưởng sắp có màn tình cảm ướt át. Trong lòng dấy lên, kịch bản điện ảnh đã diễn tập hàng trăm lần trong đầu sắp được trình chiếu.
Giây tiếp theo, Bùi Tố giơ tay phải lên, một đám xúc tu xung quanh mạnh mẽ bao bọc lấy, nhanh chóng phục hồi lại bàn tay đầy máu như ban đầu.
Lạc Vi Chiêu chưa kịp cảm thán khả năng chữa lành khủng khiếp của người này, đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu mát lạnh, một cột nước mạnh mẽ xuyên qua, dội thẳng lên đầu anh.
Lợi thế của việc mặc đồ bảo hộ cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Lạc Vi Chiêu lắc lắc đầu ướt sũng, nghiến răng nghiến lợi nhìn thủ phạm - đồng đội Bùi Tố tự nguyện phá vỡ tấm chắn.
Bùi Tố cười vừa đểu vừa đáng yêu chạy đến phía anh, giọng nói trong trẻo vang vọng trong không gian: "Đội trưởng Lạc giờ không thể làm anh hùng được rồi. Đi thôi, đi tìm chết."
Mẹ kiếp, đồ thần kinh.
Lạc Vi Chiêu thầm mắng một tiếng, không chút do dự nắm lấy bàn tay trắng trẻo nhưng gân guốc đó. Vừa thu tấm chắn lại, Bùi Tố đã kéo anh vọt đi mấy mét.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro