
CHƯƠNG 115 - KHI CƠN SÓNG QUAY LẠI
Cả tuần nay, không khí giữa Lâm Nhiên và Minh Kha vẫn âm thầm lạnh giá. Minh Kha trở về muộn, lời nói ít dần, còn Lâm Nhiên vẫn cố giữ bình thản, dù trong lòng rối bời. Nhưng cơn sóng tưởng đã lắng ấy lại bị khuấy lên bởi một cái tên tưởng chừng đã chìm vào quá khứ — Vy An.
Sáng hôm đó, khi Lâm Nhiên vừa bước ra khỏi quán cà phê nơi mình làm thêm, một chiếc xe hơi đen bóng lặng lẽ đỗ ngay trước mặt. Cửa kính hạ xuống, để lộ gương mặt quen thuộc cùng nụ cười đầy tính toán.
– Lâu rồi không gặp, Lâm Nhiên. – Vy An nghiêng đầu, ánh mắt vừa dịu dàng vừa sắc lạnh.
Nhiên hơi khựng lại. Cậu nhớ rõ người con gái này — mối phiền phức lớn nhất trong những ngày đầu cậu và Hạo quen nhau. Vy An từng dùng mọi thủ đoạn để chia rẽ hai người, thậm chí bịa đặt tin nhắn, dựng chuyện phản bội. Cậu tưởng cô ta đã biến mất sau khi bị Minh Kha phơi bày. Nhưng nay, cô lại quay về, vẫn ung dung như chưa từng có gì xảy ra.
– Tôi không nghĩ chúng ta còn gì để nói. – Lâm Nhiên đáp, giọng bình thản nhưng ánh mắt cảnh giác.
Vy An mỉm cười, như thể cậu vừa nói một câu dễ thương.
– Có chứ. Lần này, tôi không đến để nói xấu cậu… Tôi đến để cứu cậu.
– Cứu? – Lâm Nhiên nhíu mày. – Cứu tôi khỏi cái gì?
Vy An nghiêng người, hạ giọng:
– Khỏi Minh Kha… và khỏi Minh Thư.
Nghe đến cái tên đó, tim Lâm Nhiên khẽ co lại. Vy An lập tức nhận ra phản ứng ấy, nụ cười trên môi cô càng sâu hơn.
– Cậu nghĩ Minh Kha chỉ “làm ăn” với Minh Thư thôi à? – Cô ta nói chậm rãi, như từng chữ đang khoét vào tâm trí Lâm Nhiên. – Tôi có bằng chứng, và tôi sẵn sàng cho cậu xem… nhưng đổi lại, tôi muốn một thứ.
Nhiên im lặng. Cậu biết rõ Vy An không bao giờ làm gì miễn phí.
– Thứ gì? – Cậu hỏi.
Vy An khẽ nhướng mày, giọng nhẹ như gió nhưng lạnh hơn cả gió đông:
– Tôi muốn cậu rời khỏi Minh Kha. Hoàn toàn.
Câu nói như một nhát dao, sắc bén đến mức không cho Lâm Nhiên thời gian phản ứng. Cậu nhìn thẳng vào mắt Vy An, cố tìm chút đùa cợt trong lời nói ấy, nhưng tất cả chỉ là sự tính toán trần trụi. Cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao? Lâm Nhiên hỏi.
– Cậu không cần tin. – Vy An nhún vai.
– Chỉ cần xem thứ tôi sắp gửi… và rồi, chính cậu sẽ chọn rời đi.
Cô ta đưa cho Lâm Nhiên một chiếc USB nhỏ, bàn tay lạnh lẽo thoáng chạm vào tay cậu.
– Chúc may mắn. – Vy An nói, rồi bước lên xe, để lại Lâm Nhiên đứng giữa con phố lạnh, với chiếc USB nặng trĩu trong tay.
Cậu không biết trong đó là thật hay giả, nhưng một điều cậu hiểu rõ: cơn sóng đã quay lại, và lần này… nó có thể cuốn trôi tất cả.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro