Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TG16 : Tình cổ (3)

Thất Thất lần đầu tiên chân chính đối mặt với nữ chính Lệ Ngã Nhi, cảm giác đầu tiên nàng ta mang đến cho Thất Thất chính là đáng thương. Lệ Ngã Nhi mái tóc đen dài búi hai bên, đôi mắt to tròn ngập nước, làn da trắng noãn như trứng gà mới bóc vỏ, có lẽ bởi vì tình cổ hành hạ mà thần sắc có chút tiều tụy, nét ngây thơ hồn nhiên khi xưa đã mất, thay vào đó là vẻ đẹp yếu ớt chọc người thương tiếc.

Thất Thất nhướn mày, không biết sáng thế chi thần có phải thích loại hình này hay không nữa, đa số những thế giới nàng trải qua, nữ chính đều là loại yếu đuối như nhành sen trắng.

Lệ Ngã Nhi chờ mãi không nghe Thất Thất lên tiếng, cắn nhẹ môi một cái, uất ức nói "Sư tỷ, muội rất nhớ tỷ"

Thất Thất khoanh tay dựa vào cửa, thái độ thản nhiên đáp "Sư muội đi đâu mấy ngày nay, làm cho tỷ và phu quân lo lắng đi tìm"

Nàng còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "phu quân", muốn xem Lệ Ngã Nhi sẽ giữ được bộ mặt giả tạo đó bao lâu.

Lệ Ngã Nhi ôm mặt khóc nấc lên từng đợt "Sư tỷ, tỷ đừng hiểu lầm, muội và sư phụ... hức, đều là tình thế bắt buộc mà thôi"

Bắt buộc?

Có kẻ nào kề dao vào cổ các ngươi, ép các ngươi lăn giường với nhau à?

Có lẽ Thất Thất đã nhìn qua vô số thủ đoạn đơn giản này cho dù Lệ Ngã Nhi có diễn thật, đáng thương đúng tình hợp lý như thế nào đi nữa, nàng vẫn cảm giác được, nàng ta đang muốn chọc ngoáy vào nỗi đau của nàng, muốn nhấn mạnh lại việc nàng ta và Vương Nghị Thiên đã có quan hệ da thịt, không thể nào chối bỏ được.

Thất Thất nhàn nhã cười một tiếng "Nếu muội muốn tỷ không hiểu lầm, vậy phiền muội tránh xa tầm mắt của phu thê chúng ta được không? Như vậy vừa có lợi cho đôi bên, muội không còn bị bắt ép nữa, tỷ cũng sẽ không còn hiểu lầm"

Khuôn mặt đang còn khóc nức nở của Lệ Ngã Nhi bỗng dưng cứng ngắc, dùng hai tay che giấu thần sắc căm ghét phía sau, nàng  nghiến răng nghiến lợi, tại sao nói đến như vậy Đoàn Thiệu Thất vẫn không tức giận, nàng ta không hiểu hay cố tình không hiểu.

Cho dù chuyện này là nàng sai trước, nhưng Vương Nghị Thiên vẫn bỏ rơi Đoàn Thiệu Thất trong đêm tân hôn để đến với nàng, người mà hắn chọn là nàng chứ không phải là nàng ta. Trong câu chuyện này, Đoàn Thiệu Thất mới là kẻ dư thừa!!!

Lệ Ngã Nhi bụp một phát quỳ xuống, dập đầu với Thất Thất "Sư tỷ, muội đã mang thai con của sư phụ, xin tỷ thành toàn cho muội"

Thất Thất "ha" một tiếng, quả nhiên là tới rồi, nàng còn đang nghi hoặc vì sao hai người ăn nằm với nhau lâu như vậy mà chưa có thai, hóa ra là đợi xem thái độ của nàng rồi mới xuất ra hậu chiêu.

Hiện tại nàng không giận, không làm quá lên, không mắng chửi đánh đập nàng ta, không có cớ để tỏ ra đáng thương trước mặt Vương Nghị Thiên liền dùng cách này để chèn ép nàng sao?

Thất Thất dùng ngón tay thon dài điểm điểm lên mặt, như đang suy tính gì đó, một lát sau, dưới sự chờ đợi nôn nóng đến thiếu chút nữa bất tỉnh của Lệ Ngã Nhi, nàng chậm rãi đáp

"Tỷ cũng không phải là người không hiểu đạo lý, cũng không muốn chia cắt đôi tình nhân quyến lữ hai người"

Lệ Ngã Nhi hai mắt sáng lên, cười khúc khích hệt như đứa trẻ nhận được kẹo "Sư tỷ, muội biết tỷ thương muội nhất mà"

Thất Thất cười lạnh, muốn đem tình cảm ra đè trên vai nàng? Tưởng rằng nàng sẽ vì cái mũ thâm tình đó mà nhún nhường sao?

Nàng quay vào trong dược phòng của Vương Nghị Thiên, mang ra một bình rượu ngọc, gọi Lệ Ngã Nhi cùng nhau ngồi vào bàn đá ngoài sân. Lệ Ngã Nhi có chút chần chờ bước qua, không hiểu ý của Thất Thất đang muốn làm gì.

Thất Thất nhàn nhã rót rượu ra ly, cho dù đã đầy tràn nàng vãn không dừng tay, rượu tràn ra khắp mặt bàn, nàng lại làm như không quan tâm. 

Nàng đưa một ly rượu đến tay Lệ Ngã Nhi, híp mắt cười nói

"Sư muội, khi xưa chúng ta uống rượu kết bái, hiện tại một ly rượu này, ân đoạn nghĩa tuyệt đi"

Lệ Ngã Nhi nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, trong đầu đang xoay chuyển suy nghĩ về câu nói của Thất Thất. Có phải giống như nàng nghĩ, chỉ cần uống một ly này, nàng ta sẽ không làm phiền nàng và Vương Nghị Thiên nữa hay không?

Nhưng mà...nàng vẫn cảm nhận có gì đó bất thường...

Thất Thất thấy Lệ Ngã Nhi chậm chạp mãi không chịu động, mới thở dài một hơi, tỏ vẻ tiếc nuối "Chẳng lẽ sư muội không muốn cùng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, vậy thì sư phụ không thể nào ở bên ngươi rồi, giữa ta và ngươi, sư phụ chọn ai, không phải quá rõ ràng sao?"

Ngay khi bị phát hiện, Vương Nghị Thiên lập tức mang Lệ Ngã Nhi giấu đi, tránh xa tầm mắt của Thất Thất, cũng đã đủ trả lời câu hỏi này rồi.

Lệ Ngã Nhi quả nhiên bị câu nói của nàng đả động không nhẹ, Vương Nghị Thiên từ sau sự việc kia, liền đem nàng ta đến ở tạm một tiểu viện nhỏ trong trấn dưới núi, còn cảnh cáo nàng không được đến gần nhà gỗ, nếu không đừng trách hắn trở mặt vô tình. 

Tại sao? Tại sao lão thiên lại đối xử với nàng như vậy? Bình thường đã bị Đoàn Thiệu Thất tài giỏi trấn áp trên đầu, đến cả chuyện tình cảm của bản thân cũng phải do nàng ta quyết định?

Lệ Ngã Nhi siết chặt nắm đấm, thân thể kích động run lên nhè nhẹ.

Thất Thất cũng không hối thúc nàng ta, nhẹ nhàng chống cằm quan sát nét mặt biến hóa của Lệ Ngã Nhi. Trong nguyên tác, Đoàn Thiệu Thất không qua khỏi, dựa vào hào quang nam nữ chính, cho dù trải qua chuyện gì, hai người cũng sẽ về bên nhau. Vương Nghị Thiên kia tuy là một tra nam, nhưng lại là tra nam khoác lên vẻ đạo mạo, sau chuyện xấu hổ kia hắn vẫn tỏ ra một lòng một dạ với vị hôn thê này, nếu Lệ Ngã Nhi muốn tiến tới với hắn, nhất định phải bước qua Đoàn Thiệu Thất này đã!!!

Lệ Ngã Nhi cũng hiểu, nàng muốn chiếm được mười phần tâm của Vương Nghị Thiên, nàng phải tiêu diệt cái gai Đoàn Thiệu Thất này, chỉ cần Đoàn Thiệu Thất vẫn còn dây dưa đến hắn, hắn nhất định sẽ càng thương tiếc nàng ta. 

Nàng thì sao? Tương lai của nàng đâu? Còn nhi tử của nàng và hắn...

Một nữ nhân mất đi trinh tiết, ngoài việc gả cho nam nhân kia, thì chính là ở góa cả đời, không một nam nhân nào muốn nữa.

Lệ Ngã Nhi run rẩy cầm ly rượu lên, nghi ngờ hỏi "Có thật chỉ cần muội uống hết ly này, sư tỷ sẽ biến mất khỏi cuộc đời muội?"

Thất Thất vuốt nhẹ lọn tóc rơi trên má, mỉm cười "Một ly ân đoạn nghĩa tuyệt, cũng như muội cùng sư phụ đừng có làm phiền đến ta"

Lệ Ngã Nhi mím môi, cụng ly với Thất Thất, hai người đồng thời uống sạch ly rượu.

Thất Thất quay trở vào phòng, đem gói đồ đeo lên vai, trước khi rời đi còn nói 

"Chúc hai người trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử"

Những gì còn sót lại trong tâm Lệ Ngã Nhi, chính là bóng lưng đơn bạc cùng nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý của nàng...

Thất Thất ven theo đường mòn đi về hướng Bắc, trong kí ức nguyên chủ rất ít khi rời khỏi rừng trúc này, nên cũng không biết phía trước là nơi nào, là phúc hay là họa, nhưng nàng vẫn thản nhiên bước đi. Nàng vẫn còn chuyện phải làm, nhất định phải sống để còn gặp lại người kia...

Nàng tin tưởng, hắn nhất định sẽ tìm thấy nàng!

Hoa Yêu xuất hiện ở dạng thần hồn, bám lên vai Thất Thất, nhàn nhã cắn hạt "Trù thần, ngài cũng ác quá đó"

Thất Thất khóe miệng nhếch lên "Ta chưa từng nói ta là người tốt"

Hoa Yêu rụt cổ vào, vì nam nữ chính thắp hương bình an...

Hi vọng hai người kia chịu được "món quà" mà trù thần đã tặng...

...

Buổi tối Vương Nghị Thiên vội vàng trở lại nhà gỗ, hắn nghe tiếng nước chảy phía sau nhà, trong lòng an tâm một trận, may mắn nàng vẫn chưa rời đi.

Hắn vòng ra phía sau, thấy một bóng dáng nữ nhân uyển chuyển tắm rửa, hơi nước bốc lên càng làm cho thân ảnh nàng thêm lộng lẫy mờ ảo. Vương Nghị Thiên không nhịn được nuốt nước bọt, hắn chưa từng nghĩ bên trong lớp y phục dày cộp của Đoàn Thiệu Thất là một thân hình quyến rũ như vậy. Phần ngực căng tròn, bờ mông cong mẩy còn thường xuyên lắc lư mời gọi, Vương Nghị Thiên từ từ tiến dần lại, y phục của hắn cũng đã rủ bỏ hơn phân nửa.

Nàng và hắn đã bái đường, không có lý do gì để ngăn cản hắn cùng nàng ân ái cả...

Vương Nghị Thiên không thể chịu đựng được nữa, cởi hết y phục nhào tới, đem nữ nhân dưới làn nước đè xuống, không ngừng hôn lên khuôn mặt nàng.

"Sư phụ...chàng bình tĩnh một chút"

Chờ đã, giọng nói này...

Vương Nghị Thiên giống như bị tạt một gáo nước lạnh, bao nhiêu nhiệt huyết đều bay mất sạch, khó chịu trầm giọng quát

"Tại sao lại là nàng? Đoàn Thiệu Thất đâu rồi?"

Lệ Ngã Nhi uất ức khóc lớn "Lại là Đoàn Thiệu Thất? Lại là nàng ta? Sư phụ, Vương Nghị Thiên, rốt cuộc trong tâm chàng có ta hay không? Chúng ta đã ân ái biết bao nhiêu lần, chàng vẫn tâm tâm niệm niệm nàng ta?"

Vương Nghị Thiên nhìn thấy nước mắt của Lệ Ngã Nhi, khí thế liền giảm xuống không phanh, mềm giọng an ủi "Chẳng phải ta đã nói nàng ở yên trong tiểu viện chờ ta sao? Đoàn Thiệu Thất sức khỏe yếu, không được kích động nàng ta"

Lệ Ngã Nhi khóc thút thít "Vương Nghị Thiên, Đoàn Thiệu Thất đã rời đi rồi..."

"Cái gì?"

Vương Nghị Thiên vừa nghe đến tin Thất Thất rời đi, vội vàng xoay người muốn đuổi theo. Lệ Ngã Nhi lập tức dùng chân kẹp quanh hông hắn, cản bước hắn lại, hét lên

"Vương Nghị Thiên, bây giờ là buổi đêm, nàng ta rời đi từ sớm, chàng hiện tại còn muốn đi tìm?"

Vương Nghị Thiên trần trụi tiếp xúc da thịt với Lệ Ngã Nhi, một cảm giác khô nóng bốc lên, không cách nào kiềm chế được. Lệ Ngã Nhi cũng cảm nhận được cơ thể của hắn có phản ứng, cười tà tứ một tiếng, vươn tay lên ngực Vương Nghị Thiên sờ soạng hai cái.

"Sư phụ... tiểu Nhi nóng quá...sư phụ"

Vương Nghị Thiên đổ một thân mồ hôi khô nóng, hắn từ từ nhắm mắt lại, xoay người đè nữ nhân xuống dưới thân...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro