1.9
Thủ pháp xoa ấn của Phụng Nghị thật sự rất tốt, hơn nữa lực đạo vừa phải, cảm giác đau đớn hoa mắt nổi lên trong óc lúc “Giao chiến” với hệ thống dần dần tan rã, Dịch Liêm mơ mơ màng màng ngủ mất.
Khi cậu tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang nằm trên giường nhà, tóc dài trên đầu đã bị cởi xuống, trên người mặc áo ngủ mềm mại thoải mái, quần dài phía dưới đã cởi, chỉ còn tiểu khố khố.
Hẳn do cậu ngủ quá trầm, Phụng Nghị thay cho.
Đều là đàn ông, Dịch Liêm cũng không đem chuyện này để trong lòng, xốc chăn trên người lên rời giường, bắt đầu cởi quần áo trên người chuẩn bị tắm rửa một phen.
Lúc trước tuy mặt ngoài cậu không hiện ra, nhưng đại chiến cùng hệ thống một hồi, mồ hôi chảy đầy người, hơn nữa ngủ một giấc, trên người nhão dính dính, vô cùng khó chịu.
Cởi bỏ quần áo trên người, rơi rụng trên mặt đất, cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, Dịch Liêm quay đầu liền đối diện với đôi mắt phượng vì khiếp sợ mà trợn to của người đàn ông.
Mang Dịch Liêm từ công ty về, Phụng Nghị cách một hai giờ sẽ vào phòng nhìn cậu một cái, thẳng đến sắc trời đen xuống, trong lòng nghĩ đứa nhỏ ngủ một ngày cũng chưa ăn gì, nếu còn ngủ tiếp, chỉ có thể đánh thức cậu.
Không nghĩ tới mở đẩy cửa ra, thiếu chút nữa bị hình ảnh sau cửa lóe mù mắt, lúc trước chỉ giúp Dịch Liêm thay áo, quần dài lột xuống dưới sự che lấp của chăn, hắn cũng không nhìn kỹ, bây giờ…… Nhìn một lượt không sót gì.
Thân thể thiếu niên trắng nõn mềm dẻo, nhìn ra được do trường kỳ rèn luyện, trên người hiện ra cơ bắp mỏng, đường cong vô cùng hoàn hảo, eo bụng thon thả, eo rất nhỏ, mông có cái bớt đỏ thẫm, hình dạng rất độc đáo, là hình trái tim, tứ chi nhỏ dài.
“Nhìn đủ chưa, vừa lòng không?” Mi Dịch Liêm cong nhẹ, hoàn toàn không có chút cảm giác ngượng ngùng bị người nhìn, biểu tình rất bình tĩnh, một đôi mắt đào hoa phóng điện vẫn ngập nước như cũ.
Ngược lại làm Phụng Nghị hơi ngượng ngùng, ánh mắt không được tự nhiên phiêu đến bên cạnh, lại căng chặt khuôn mặt tuấn tú, nói: “Gầy ba ba có cái gì đẹp, cậu có anh đây cũng có, muốn hay không anh đây thoát cho cậu xem!”
Dịch Liêm nghe vậy phát ra một tiếng cười nhẹ, nói: “Nga, vậy anh mau cởi a.”
Phụng Nghị bị sặc, mặt già không nhịn được đỏ lên, đang muốn mở miệng dỗi trở về, Dịch Liêm đã ném tiểu khố khố màu đen xuống, bước chân nhẹ nhàng đi vào nhà.
Cửa phòng tắm “Bang” một tiếng đóng lại, che đậy cảnh xuân, Phụng Nghị sửng sốt, trong đầu không ngừng lập loè bóng dáng trắng nõn của thiếu niên, còn có eo nhỏ và……, trong lòng không nhịn được bùm bùm kinh hoàng, cái mũi có chút phát ngứa.
Giơ tay sờ, may không có chảy chất lỏng màu đỏ khả nghi gì, bằng không mặt mũi cũng bị ném luôn.
“Xú tiểu quỷ!!” Chửi nhỏ một tiếng, xoay người đi về hướng mình cần đi.
Dịch Liêm tắm xong khoác một kiện quần áo mềm mại, mang một đầu tóc ướt dầm dề đi xuống lầu, vào nhà ăn liền thấy trên bàn đầy thức ăn, đều là thức ăn nhanh, hẳn là Phụng Nghị gọi cơm, vị trí của cậu còn đặt một chén thức ăn nhanh trong suốt, là một phần cháo thịt mạt.
Khóe miệng không nhịn được cong lên, biết lúc trước Phụng Nghị đẩy cửa phòng là muốn kêu cậu ăn tối, kéo ghế dựa ra ngồi xuống.
Không bao lâu, Phụng Nghị cũng từ trên lầu xuống, quần áo mặc trên người đã đổi thành một bộ áo ngủ màu xanh biển.
Khi Phụng Nghị đi qua bên người, Dịch Liêm nhạy bén cảm giác được hơi nước từ trên người người đàn ông…… Tắm sao? Hay là tắm nước lạnh.
Nheo mắt, ánh mắt như suy tư gì nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
Phụng Nghị giương mắt liền đối mặt với ánh mắt của Dịch Liêm, mặt trầm xuống, nói: “Cả ngày chưa ăn gì, không thấy đói sao, nhìn tôi cũng không đủ no đâu!”
“Ừ, ăn với cơm.”
Phụng Nghị cảm thấy mình sẽ không bao giờ có thể vui vẻ chơi đùa cùng đứa nhỏ này.
Uy no bụng, Dịch Liêm trở về phòng, lắc lắc chân ngồi trên giường, Dịch Liêm híp mắt nhìn vòng bạc trên cổ tay trái, trước lúc tắm rửa cậu phát hiện sự tương liên của vòng bạc trên cổ tay cùng linh hồn cậu hình như yếu hơn lúc trước một ít.
Hơi trầm tư, khóe miệng Dịch Liêm cong nhẹ, lúc trước cậu lại dùng tinh thần lực đem xúc tu vô hình thâm nhập linh hồn mình của hệ thống đánh lui một đoạn, giam cầm của vòng bạc đối cậu liền bắt đầu thả lỏng, đó có phải đại biểu nếu cậu hoàn toàn đánh lui xúc tu vô hình trong linh hồn cậu, giam cầm của vòng bạc đối cậu sẽ biến mất?
Đầu ngón tay khẽ vuốt vòng bạc, ý cười nhiễm đôi mắt lung linh rực rỡ Dịch Liêm, lộ ra vài phần quỷ quyệt giảo hoạt, cậu đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất thú vị.
Sau khi hệ thống trục trặc tê liệt, mỗi lần kích phát đều bởi vì nữ chính Nhậm Kỳ, nói cách khác Nhậm Kỳ chính là mấu chốt kích thích hệ thống.
Cậu chỉ cần thay đổi quỹ đạo vận mệnh tốt được sáng thế Chủ Thần cố định của Nhậm Kỳ là được, nói cách khác cậu phải cùng nhân vật chính thế giới này cướp đoạt khí vận, thay đổi quá trình đồng thời có được kết quả bất đồng.
Hệ thống lần đầu tiên bị xúc động bởi vì cuộc gặp gỡ của Nhậm Kỳ với nam chính Phụng Nghị, ngoài ý muốn bị cậu phá hoại, lần thứ hai là phát ngôn cho ‘MI’…… Kết quả cuối cùng là nữ chính không thể ở bên nam chính, cũng không thể để nữ chính đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Thiếu đại trợ lực như nam chính, nữ chính muốn đi lên đỉnh cao nhân sinh sẽ càng khúc chiết gian nan, cho nên Phụng Nghị là thứ mấu chốt.
“Anh Nghị đáng thương, không còn nữ chính ngực lớn eo nhỏ, chân dài.”
Cách vách phòng Phụng Nghị đang muốn lên giường nghỉ ngơi đột nhiên đánh cái hắt xì lớn, xoa xoa cái mũi hơi phát ngứa, nói thầm: “Hay vì tắm nước lạnh, cảm lạnh rồi?”
Đắp chăn, vùi đầu ngủ, về sau vẫn nên ít tắm nước lạnh, miễn cho sinh bệnh.
Trong mộng, thân hình mảnh khảnh mềm dẻo không ngừng hiện lên, da thịt trắng nõn sáng bóng tựa tuyết lụa thượng đẳng, eo gầy…… Còn có chân dài thon dài thẳng tắp.
Hắn vươn đôi tay ôm người kia vào lòng, bàn tay tham lam vuốt ve, ôn nhuận mượt mà, xúc cảm tràn ngập co dãn như gắt gao hút lấy lòng bàn tay hắn, nụ hôn dừng trên vai bóng loáng kia, chóp mũi ẩn ẩn thanh hương nhạt nhẽo có thể ngửi được, là hương dầu gội.
“Bảo bối, em thật xinh đẹp……” Nhẹ giọng lẩm bẩm, hắn giơ tay nắm cằm người nọ, thò lại gần muốn hôn môi.
Mắt phượng lập loè ngọn lửa đối diện với một đôi lưu quang liễm diễm, đôi mắt đào hoa đầy thâm tình.
Một cổ điện lưu tê dại từ đầu quả tim lướt qua, Phụng Nghị bỗng nhiên trợn to mắt, ánh vào mắt là nóc nhà màu trắng, thở ra một hơi, giơ tay quệt trên mặt, mồ hôi đầy tay.
Xoay người ngồi dậy, đột nhiên động tác Phụng Nghị cứng đờ, khuôn mặt tuấn tú mây đen dày đặc, cảm giác trơn trượt trong quần kia nói cho hắn, giấc mơ đêm qua có bao nhiêu sung sướng cùng chân thật.
Che lại đôi mắt, hình ảnh trong mộng không ngừng lướt qua trong đầu, cuối cùng hình ảnh dừng ở cặp mắt đào hoa mê ly kia, lỗ tai hơi phiếm hồng.
Hắn năm nay 26 tuổi, đúng là giai đoạn đàn ông có tinh thần nhất, ở phương diện sinh lý hắn có tính khiết phích nhẹ, vẫn luôn giữ mình trong sạch, tình nguyện tự vuốt vuốt bóp bóp, cũng không muốn tìm phụ nữ hỗ trợ, làm mộng xuân cũng rất bình thường, nhưng……
Ai tới nói cho hắn, ngày hôm qua rốt cuộc phát sinh chuyện gì, vì sao cô gái ngực to eo nhỏ mông cong chân dài trước kia, sẽ biến thành…… Dịch Liêm!?
Sáng sớm, Dịch Liêm tâm tình rất tốt, nấu một bàn bữa sáng phong phú bưng lên bàn, còn chưa thấy Phụng Nghị xuống, mày nhăn lại.
Ngủ quên?
Cởi tạp dề trên người, Dịch Liêm lên lầu kêu Phụng Nghị ăn bữa sáng, mới vừa lên lầu, đang muốn vòng qua tay vịn cầu thang, liền đụng phải người đàn ông nghênh diện đi tới.
Bay vào lỗ mũi không phải mùi nước hoa Cologne bá đạo tràn ngập xâm chiếm ngày thường, mà là hương nhợt nhạt của dầu gội, còn có hơi nước lạnh lẽo, đây là sáng sớm nên tắm nước lạnh?
Phụng Nghị ôm lấy thiếu niên đâm vào lòng mình, mắt phượng sâu thẳm nhiễm vài phần ý cười, bàn tay to đỡ trên eo cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.
Thật nhỏ, dù cách quần áo, xúc cảm cũng rất tốt.
“Sáng sớm đã nhào vào ngực tôi, tiểu Liêm thật nhiệt tình làm anh đây có chút không chống đỡ được.”
Nghe người đàn ông nói, Dịch Liêm không nhịn được trừu trừu khóe miệng, trong lòng nghĩ gia hỏa này có phải ngủ đến choáng váng không, từ trong lòng hắn thối lui, duỗi tay sờ trán hắn, lạnh lạnh.
“Không phát sốt.” Không phải cháy hỏng đầu óc, vậy chính là ngủ đến choáng váng, ánh mắt Dịch Liêm nhìn người đàn ông mang theo vài phần thương hại, chỉ là cậu trời sinh một đôi mắt đào hoa mê ly, nhìn người như vậy tựa như đang phóng điện: “Đi mau, ăn bữa sáng rồi đi làm.”
“Tiểu Liêm thật quá hiền huệ.” Phụng Nghị cười tủm tỉm ôm bả vai Dịch Liêm đi hướng thang lầu.
Dịch Liêm trợn tròn mắt nhìn người đàn ông, phi thường xác định Phụng Nghị đang choáng váng, hiền huệ có thể dùng như vậy sao.
Lúc Dịch Liêm dùng cơm không thích nói chuyện, Phụng Nghị biết thói quen này của cậu, cũng tùy cậu, cho nên hai người ở trên bàn cơm đều rất an tĩnh, chỉ là không khí hôm nay có chút quái quái.
Hai thốc lửa nóng không ngừng lưu luyến trên người mình, chậm rãi nuốt xuống đồ ăn trong miệng, Dịch Liêm giương mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện, Phụng Nghị dời tầm mắt, làm bộ chuyên tâm ăn bữa sáng.
“Anh có phải có chuyện muốn nói?”
“Không có việc gì, làm sao vậy?” Phụng Nghị vẻ mặt chính trực.
“……” Dịch Liêm quyết định không để ý tới hắn, tiếp tục ăn bữa sáng.
Bưng ly cà phê nhấp một ngụm, Phụng Nghị híp mắt phượng hẹp dài nhìn người dùng cơm đối diện, ánh mắt chậm rãi đánh giá mặt cậu, cuối cùng dừng ở cái miệng khép mở kia, đôi môi phấn cam nhàn nhạt mở ra ngậm lấy cái muỗng bạch sứ múc cháo.
Hình như rất mềm mại…… Không biết lúc hôn sẽ ra sao?
Trải qua hắn cẩn thận quan sát, dung mạo của thiếu niên càng hợp mắt hắn hơn phụ nữ mềm yếu, nếu là người này, cho dù là đàn ông, hắn cũng có thể tiếp thu.
Nghĩ như vậy, Phụng Nghị nhớ lại lần đầu hai người gặp mặt, lời mình đã nói, giơ tay bụm mặt.
Dịch Liêm ngước mắt thấy hắn bụm mặt, động tác dùng cơm dừng chút: “Anh đau răng à?”
“Không phải, là mặt đau.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cái gì cũng không làm ngươi tại sao khóa ta a!!
Editor: tui chăm như vậy sao hông có ai khen thế? Giận luôn 。・゚・(*ノД'*)・゚・。
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro