1.6
Phụng Nghị đẩy cửa đi vào, nhìn người trên giường thay đổi tư thế, mày nhăn lại, lông mi kiều lớn hơi rung động, hắn biết Dịch Liêm đã tỉnh.
“Còn khó chịu sao?”
Dịch Liêm nhẹ giọng đáp lời, giơ tay đang muốn xoa huyệt thái dương, lại bị một bàn tay to dày rộng ấm áp cầm tay, hương nước hoa Cologne nhàn nhạt tràn ngập chóp mũi, thân thể không khoẻ làm phản ứng cậu có chút trì độn, sau đó liền cảm thấy mình bị nâng dậy, cái ót gối lên một thứ rắn chắc ấm áp, hình như là đùi.
Hai sườn huyệt thái dương được nhẹ nhàng xoa ấn, toàn thân vốn căng chặt của Dịch Liêm dần dần thả lỏng, phát ra tiếng than nhẹ thoải mái thấp thấp.
Phụng Nghị thấy mày cậu thả lỏng, lộ ra bộ dáng hưởng thụ, khóe miệng nhẹ cong lên.
“Tốt hơn chút chưa?”
“Ừ…… Thoải mái…… Đừng có ngừng.”
Vô cùng thoải mái ngâm khẽ thả lỏng mềm mại lẩm bẩm, tựa như một cọng lông chim nho nhỏ chọt qua lòng Phụng Nghị, hắn chỉ cảm thấy hô hấp căng thẳng, lực đạo vốn vừa phải xoa ấn huyệt thái dương của Dịch Liêm không khỏi tăng vài phần.
“Ưm hừ!” Dịch Liêm phát ra một tiếng rên, mày nhăn lại, nghĩ thầm người quả nhiên không thể khen, khen cái liền phạm lỗi.
“Xin lỗi.” Phụng Nghị lập tức thả lỏng lực đạo, tiếp tục xoa cho cậu, nhìn huyệt thái dương và làn da trắng nõn của thiếu niên đều đỏ, mày kiếm không khỏi ninh chặt.
Xoa nhẹ một lúc, cảm giác đau đớn và choáng váng trong óc hòa hoãn không ít, hàng mi dài khẽ nhúc nhích, Dịch Liêm chậm rãi mở to mắt, đối mặt với ánh mắt chuyên chú sâu thẳm của người đàn ông.
Phụng Nghị có một đôi mắt phượng vô cùng tiêu chuẩn, khóe mắt thượng kiều hẹp dài, khóe mắt kéo xuống, ngoài khóe mắt nhếch lên, lúc ánh mắt lưu chuyển sẽ làm người cảm thấy sắc bén, khi chuyên chú nhìn người, có thể làm nhân tâm không dám nhúc nhích.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều không chuyển tầm mắt, Dịch Liêm trước mở miệng: “Tôi đã khá hơn nhiều, cảm ơn.”
Dừng lại động tác xoa ấn, Phụng Nghị cũng không bỏ người nằm trên đùi mình xuống, hơi nghiêng thân thể, cánh tay gác đầu giường, ánh mắt nhìn Dịch Liêm thêm vài phần đạm cười.
“Em a, thật lợi hại, vào toilet cũng có thể phá hủy toàn bộ toilet .”
Đây là đang trêu chọc cậu, Dịch Liêm thực bình tĩnh, nhẹ nhàng nhướng mày nhìn hắn.
Xí, tiểu hài nhi thật không chơi vui, cũng không có chút phản ứng, trong lòng Phụng Nghị hơi thất vọng: “Em sao đột nhiên chạy đến Cedric?”
“Tìm anh nói chuyện hợp đồng hợp tác.”
“Là quảng cáo hệ liệt của ‘MI’?” Cedric gần nhất chỉ hợp tác với giải trí Dịch thị hạng mục này.
“Ừ, trước lúc quảng cáo bắt đầu quay, Cedric xác định Nhậm Kỳ trở thành người phát ngôn của ‘MI’ ở Z quốc, sau, Nhậm Kỳ giải ước hợp đồng, quay chụp quảng cáo ngưng hẳn.” Kỳ thật đó đều là vì bên trong Dịch thị có vấn đề, không có quan hệ gì với Cedric: “Dịch thị muốn một lần nữa tìm người phát ngôn mới.”
Phụng Nghị nhìn thiếu niên gối lên trên đùi mình, mở to đôi mắt đào hoa lưu quang liễm diễm, loạn phóng điện nhìn mình, cảm thấy trong lòng tê tê, mày kiếm khẽ nhếch: “Hiểu, em muốn mở cửa sau.”
Nghe người đàn ông nói, Dịch Liêm lộ ra tươi cười ý vị thâm trường, túm chặt cà vạt hắn kéo về phía mình, nói: “Anh Nghị, sẽ mở sao?”
Khàn khàn mang theo vài phần không khoẻ nhu nhược, lại dùng thanh âm mềm mại thấp gọi, liêu nhân vô cùng, Phụng Nghị bị Dịch Liêm liêu đến có chút lơ mơ, không chút do dự nói: “Mở, trước khi quảng cáo bắt đầu quay, Dịch thị sẽ tìm được người thay thế bổ sung.”
“Chỉ hơn chứ không kém.” Dịch Liêm khóe miệng nhẹ dương, lưu quang trong mắt lập loè, trước khi cậu tới Cedric tìm Phụng Nghị, đã nghĩ kỹ biện pháp ứng phó.
Nhìn lộ ra cười nhạt, trong lòng Phụng Nghị khẽ nhúc nhích, nhớ tới chuyện buổi sáng: “Đúng rồi, người phụ nữ buổi sáng kia, là con gái của dì tôi.”
Hắn cũng không biết vì sao muốn giải thích với thiếu niên, trong lòng chính có loại cảm giác không muốn làm cậu hiểu lầm.
“Tôi đã biết.”
Hôn mê mấy giờ, Dịch Liêm rốt cuộc khôi phục tinh thần, lúc giữa trưa, có người đưa thức ăn nhanh tới, Phụng Nghị và cậu cùng nhau ăn cơm trong văn phòng .
“Cái này không làm ăn ngon bằng em.” Phụng Nghị ăn một ngụm đồ ăn, mày kiếm hơi nhăn lại.
Dịch Liêm uống một ngụm cháo thịt nạc cá phiến tiên hương(?), đây là Phụng Nghị đặc biệt dặn trợ lý chuẩn bị cho cậu, nghe hắn nói, khóe miệng nhẹ dương.
“Buổi tối trở về làm cho anh.” Đồ tham ăn.
“Thân thể em không khoẻ, phải nghỉ ngơi nhiều.”
“Đúng vậy, thế anh sẽ làm à?”
“Dùng nước ấm nấu mì gói, sao?”
Nghe Phụng Nghị nghiêm trang nói, Dịch Liêm thiếu chút nữa phun cháo trong miệng ra.
Chậc chậc, chủ tịch tập đoàn vượt quốc, cư nhiên cũng sẽ ăn loại đồ bình dân như mì gói.
“Không.”
Ngủ một ngày trong phòng nghỉ của Phụng Nghị, Dịch Liêm chờ hắn vội làm xong công việc, hai người cùng về nhà, một trước một sau đi ra công ty lớn, lại bị người chặn đường, là người phụ nữ váy trắng muốn “Đâm xe” với Phụng Nghị vào buổi sáng.
Dịch Liêm nhận ra ả, nữ minh tinh giải ước với Dịch thị, Nhậm Kỳ.
Ngày hôm qua cậu ở lại Dịch thị một ngày, trong máy tính công ty lục tìm được khoản tiền gửi hợp đồng, được gia hạn chỉ một tuần trước, hạn chót là mười năm, nhưng sau khi cha Dịch qua đời ngoài ý muốn, Dịch thị liền đơn phương giải ước với Nhậm Kỳ, cũng chi trả cho Nhậm Kỳ một bút bồi thường kếch xù, đối Dịch thị ngay lúc đó đúng là một đả kích to lớn, mà chuyện này qua tay người chính là tên dượng béo kia của cậu.
Nếu nói giữa hai người kia không có mờ ám, đánh chết cậu cũng không tin.
Nhìn vẻ mặt đủ làm tất cả đàn ông phải thương tiếc không thôi của người phụ nữ kia, Dịch Liêm nhịn không được nhẹ nhàng trợn trắng mắt, giả quá.
Sau khi Nhậm Kỳ rời Dịch thị, nhanh chóng thành lập phòng làm việc thuộc về mình, bởi vì ả rời khỏi Dịch thị, làm quảng cáo phát ngôn Dịch thị và tập đoàn Cedric trống chỗ, bây giờ tới tìm Phụng Nghị, chính là muốn có được đại phát ngôn cho quảng cáo kia.
Buổi sáng Nhậm Kỳ xuất hiện kích phát hệ thống vận chuyển, lúc cậu cùng hệ thống “Giao chiến”, có lấy một đoạn cốt truyện.
Đoạn cốt truyện này bao gồm nam nữ chính, Phụng Nghị là nam chính, Nhậm Kỳ là nữ chính, hai người gặp nhau bắt đầu từ quảng cáo hệ liệt của ‘MI’, Phụng Nghị không phải người hiền lành, thân là chủ tịch Cedric, tuấn nam mỹ nữ gì chưa thấy qua, cho nên lúc ban đầu Nhậm Kỳ ở trước mặt Phụng Nghị nhiều lần vấp phải trắc trở, nhưng số lần nhiều, Phụng Nghị dù vô tâm không phổi cũng sẽ bị Nhậm Kỳ cứng cỏi không buông tay hấp dẫn, cuối cùng Nhậm Kỳ trở thành người phát ngôn cho hệ liệt của ‘MI’, quảng cáo kia vừa ra, thịnh hành toàn cầu, Nhậm Kỳ càng được phong làm “Đông Phương nữ thần”.
Một lần tiệc rượu, Nhậm Kỳ bị người hãm hại, chuốc say đưa đến trên giường một vị kim chủ, một đêm điên loan đảo phượng, sau khi triền miên, Nhậm Kỳ tỉnh lại, phát hiện mình và Phụng Nghị cùng nằm trên một cái giường.
Lúc sau, liên tiếp trải qua loạt ngoài ý muốn và ngoài ý muốn, Nhậm Kỳ và Phụng Nghị trở thành một đôi, nhưng vào lúc này, một thiếu niên xuất hiện.
Cậu ta tự xưng là vị hôn phu của Phụng Nghị……
Nghĩ đến cốt truyện “Dịch Liêm” cùng nữ chính Nhậm Kỳ tranh giành tình cảm, Dịch Liêm cảm thấy trên đầu mình treo đầy hắc tuyến, mẹ nó cái quỷ gì a!!
Rõ ràng trong văn cậu Phụng Nghị và Dịch Liêm mới là một đôi, bây giờ bị sáng thế Chủ Thần sửa một phen, nam chính thụ biến thành nam xứng ác độc trở ngại nam nữ chính.
Khóe miệng Dịch Liêm nhẹ kéo, giơ lên một tia cười nhạt, Phụng Nghị đứng bên cạnh cậu vốn vì bị Nhậm Kỳ chặn đường rất không vui, thấy Dịch Liêm sau khi nhìn thấy Nhậm Kỳ, liền luôn nhìn ả, cuối cùng còn lộ ra tươi cười, đáy lòng toát ra một thốc ngọn lửa.
Hừ, mặt còn không đẹp bằng tiểu hài nhi, lộ ngực lộ đùi lộ chân dài, tang phong bại đức!!
Làm cái thủ thế với bảo tiêu theo sau, hai người đàn ông thân hình cường tráng, biểu tình nghiêm túc đi lên trước, một trái một phải kéo Nhậm Kỳ ra ngoài.
Đến nỗi lời gì đó lúc trước Nhậm Kỳ nói với mình? Ngại quá, gió quá lớn một câu cũng không nghe rõ.
Dịch Liêm trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhậm Kỳ thét chói tai bị bảo tiêu kéo đi, có chút phản ứng không kịp.
Thân là “Nữ chính” thế giới này, bề ngoài Nhậm Kỳ hoàn toàn dựa theo sở thích của “Nam chính” Phụng Nghị, Nhậm Kỳ so với tiểu biểu muội (em gái họ) Kiều Lệ Lệ ngọt ngào tinh tế, bề ngoài càng đặc sắc, dung mạo như thiên sứ, trời thấy còn ngất ngây, tiểu bạch thỏ sóng gió mãnh liệt (ý nói vú lớn), eo thon nhỏ A4 và đùi mảnh khảnh trắng nõn……
Sau đó, nữ chính liền bị bảo tiêu nam chính kéo như kéo rác, kéo đi.
Đột nhiên, cằm bị nắm chuyển qua, Dịch Liêm đối mặt với mắt phượng lập loè sắc bén của người đàn ông.
“Em đứa nhỏ này còn chưa trưởng thành, ngó gì mà ngó.” Ngữ khí Phụng Nghị có điểm hung tợn.
Dịch Liêm cũng không giãy giụa, tùy ý người đàn ông nắm cằm mình, vẻ mặt chính trực nhìn hắn, nói: “Cô ấy lớn lên khá xinh đẹp……”
Nha, mỗi thế giới, nam chính đều sẽ có “Bệnh cũ”, như trang bị radar, đối mỗi nữ chính có độc chiếm dục mãnh liệt, dù người khác liếc một cái cũng không được.
“Thấp ngực lộ đùi, lộ chân váy, dạy hư trẻ con!”
“Tôi đã mười sáu tuổi, không phải trẻ con, anh không phải cũng thích loại này sao?”
Phụng Nghị bị sặc một chút, yết hầu phát đổ, khuôn mặt tuấn tú đen như đáy nồi, không khỏi nhớ tới lần đầu gặp mặt của hắn và đứa nhỏ này, nói mấy lời mê sảng, mặt ẩn ẩn phát sưng.
Tay nắm cằm Dịch Liêm biến thành ôm bờ vai cậu, túm cậu vào lòng ngực, khuôn mặt hắc trầm quay đầu nói với bảo an đứng thẳng tắp cách đó không xa: “Từ hôm nay trở đi, người phụ nữ vừa bị kéo đi kia không thể xuất hiện quanh Cedric 500m, nhìn thấy liền kéo ra ngoài vứt!”
Bảo an bị những lời này của Phụng Nghị dọa đến, kéo…… Kéo ra ngoài vứt? Phụng tổng đây là coi mỹ nữ minh tinh kia như rác sao?
“Dạ!!” Bảo an không dám phản bác nửa câu, lập tức đáp.
Nữ chính Nhậm Kỳ hoàn toàn không biết mình đơn giản bị một câu của Phụng Nghị đá ra ngoài cửa lớn Cedric, con đường nổi tiếng thế giới của ả cũng đoạn tuyệt từ đó.
Dịch Liêm nhìn Phụng Nghị, vẻ mặt như suy tư gì, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, dễ dàng tạm thời đá bay nữ chính.
Kế tiếp sẽ là gì nữa?
Tác giả có lời muốn nói:
Liên tục vả mặt……
Bị kéo đi ra ngoài nữ chính: Diễn cũng không có biện pháp diễn.
Tiểu Liêm: A ~
Bạo tẩu nữ chính: Tao sẽ ngóc đầu trở lại!
Tự vả mặt công: Lại kéo ra ngoài, vứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro