1.21
Lượng thuốc hút vào rất ít, Phụng Nghị ngủ hai ngày đã có thể tung tăng nhảy nhót, mà nữ chính chọc giận “Đại ma vương”, không còn ngày bình yên, trên mạng mỗi ngày tin nóng không ngừng, ùn ùn không dứt, nhưng vẫn không hot bằng chuyện kia, Nhậm Kỳ khó có cơ hội xoay người.
Tuyến cốt truyện nữ chính xem như hoàn toàn bị phế, Dịch Liêm đối chuyện sau này Nhậm Kỳ sẽ thế nào, cũng không rảnh đi chú ý, bởi vì giờ phút này cậu càng để ý vòng bạc bên cổ tay trái hơn.
Điểm chủ yếu của cốt truyện nữ chính liên tục bị cậu phá hư, bây giờ đã phế cả một cây, vì sao hệ thống vẫn bất động như núi, không có chút phản ứng?
“Mày rốt cuộc có âm mưu gì……”
Dịch Liêm đang trầm tư hoàn toàn không cảm giác được có người từ sau tới gần, người nọ đột nhiên ôm chặt cậu từ phía sau: “Âm mưu gì?”
Phụng Nghị hôn một cái trên má cậu, cằm gác trên vai Dịch Liêm, cọ cọ mặt cậu.
Ngày thường lúc hắn trở về từ bên ngoài, vừa vào cửa, Dịch Liêm liền phát hiện hắn, nhưng hôm nay có chút không đúng, hắn đã đi đến phía sau, cư nhiên còn chưa phản ứng, vẫn nhìn cổ tay trái.
Nghĩ thế, Phụng Nghị cầm tay trái cậu, nhìn cánh tay thon dài mảnh khảnh kia, lòng bàn tay nhẹ vuốt ve vài cái trên cổ tay cậu.
Hệ thống dán trên cổ tay cậu, chỉ có ký chủ mới có thể nhìn và chạm đến, dù người khác cầm cổ tay cậu, cũng chỉ chạm được làn da mềm mại tinh tế.
Động tác nhẹ vuốt ve của Phụng Nghị làm Dịch Liêm cảm thấy có loại cảm giác tê dại từ chỗ đụng chạm chảy vào đáy lòng, hơi nghiêng mặt đối diện với Phụng Nghị.
“Không có gì, chỉ suy nghĩ kịch bản mới thôi.” Cậu không chú ý, khi mình nghiêng mặt đi, vòng bạc luôn không động tĩnh trên cổ tay chợt lóe hồng quang, tựa như cất giấu bí ẩn, tùy thời đều sẽ vồ đến, như mãnh thú xé nát đôi mắt con mồi.
Hồng quang giây lát tức tiêu, khi Dịch Liêm rút tay khỏi bàn tay to ấm áp Phụng Nghị, vòng bạc lại biến trở về bộ dáng im ắng, tựa như hồng quang chợt lóe lúc trước chỉ là hoa mắt.
Tuy người khác không chạm được vòng bạc hệ thống, nhưng vòng bạc xác thật chặt chẽ liên kết với động mạch chủ thân thể cậu, Phụng Nghị sờ như vậy sẽ làm đáy lòng cậu nổi lên cảm giác tê dại rất kỳ quái.
“Anh hôm nay sao lại về sớm thế?”
“Nhớ em, nên về trước giờ.” Phụng Nghị thấp giọng nhẹ lẩm bẩm, môi dán lên, hôn lấy cánh môi mềm mại Dịch Liêm.
Ánh sáng trong mắt Dịch Liêm nhẹ lập loè, chủ động duỗi tay câu lấy cổ Phụng Nghị, hé môi……Hôn qua, Phụng Nghị chưa đã thèm dán lên môi phiếm ánh nước của cậu.
“Tháng sau, chính là sinh nhật mười tám tuổi của em……”
“Ừ.”
“Cho nên, bảo bối, em thích anh không?” Phụng Nghị phủng mặt Dịch Liêm, nhìn cậu, trong mắt tràn đầy thâm tình cùng yêu say đắm.
Không biết vì sao, theo hai người càng ở chung, hắn càng muốn tới gần Dịch Liêm, tựa như trên người người này tản ra một loại lực lượng thần kỳ, hấp dẫn hắn.
Hắn thích Dịch Liêm an an tĩnh tĩnh, thích Dịch Liêm dùng cặp mắt lấp lánh ánh nước, phiêu đãng thâm tình nhìn mình, thích ôm Dịch Liêm vào trong ngực, thích Dịch Liêm dùng thanh âm thanh triệt gọi tên mình…… Đối sinh nhật mười tám tuổi của cậu, càng có một loại chấp nhất cả chính hắn cũng khó hiểu.
Hắn muốn cùng Dịch Liêm trải qua sinh nhật 18 tuổi, còn có……
Dịch Liêm lẳng lặng nhìn hắn, nhẹ cười: “Anh nói đi.”
Phụng Nghị gần nhất rất bận, lại vội đến đầy mặt xuân phong, tuy chuyện “Nhậm Kỳ” chiếm cứ đầu đề giải trí, nhưng chuyện Phụng Nghị quang minh chính đại công khai come out, yêu cuồng nhiệt với Dịch Liêm, hai người còn sớm có hôn ước, lấy phong cách kinh tế tài chính hoàn toàn không thể lay động chiếm cứ đầu đề kinh tế tài chính.
Hai vị nhân vật chính đối chuyện này tỏ vẻ thực bình tĩnh, đoàn phóng viên muốn đào sau, hai tuấn nam soái ca hoạt (giảo hoạt) như cá chạch này lại liên tục tránh thoát, chỉ ngẫu nhiên có mấy lần được cho phép, chụp được hình hai người trong xe.
Rất nhanh đã qua hơn nửa tháng, nhiệt triều trên mạng còn chưa kịp thối lui, đoàn phóng viên liền thu được tin tức, ba ngày sau Phụng Nghị sẽ ở khách sạn lớn năm sao của Cedric tổ chức tiệc sinh nhật mười tám tuổi cho Dịch Liêm.
Tin này vừa ra, đoàn phóng viên khắp nơi bắt đầu trận địa sẵn sàng đón quân địch, ngo ngoe rục rịch.
Phụng Nghị có loại cảm giác rất kỳ quái, ngay cả chính hắn cũng không rõ vì sao sẽ chấp nhất sinh nhật 18 tuổi của Dịch Liêm như vậy, bất quá nghĩ đến ở tiệc sinh nhật, mình cho Dịch Liêm kinh hỉ lớn, khóe miệng hắn không nhịn được cong lên.
“Phụng tổng, người phía dưới đưa đồ đến, nói đồ anh định đã làm xong.” Trợ lý đi vào, phóng một túi tinh mỹ lên bàn làm việc.
Phụng Nghị khó được vùi đầu nghiêm túc làm việc ngẩng đầu, nhìn thứ trợ lý đưa tới, đôi mắt sáng lên, một phen ném xuống bút trong tay, cầm túi mở ra, từ bên trong lấy ra một hộp nhỏ màu bạc nhung tơ, mở nắp hộp nhìn thứ bên trong, khóe miệng không nhịn được nhẹ cong lên.
“Ừ, thủ công không tồi, nói bộ tài vụ bộ thưởng cho thiết kế sư!”
Trợ lý đối chủ tịch nói không đâu vào đâu nhà mình thực bình tĩnh, đẩy đẩy kính gọng vàng trên mặt, móc ra vở và bút trong túi tây trang nhanh chóng ghi lại.
Ý tứ chính là đồ thiết kế sư làm ra khiến hắn rất vừa lòng, tiền lương tháng này gấp đôi, đây cũng là một loại phương thức khen thưởng tập đoàn Cedric khích lệ công nhân, để đề cao hiệu suất công tác, Phụng Nghị trước mặt người khác tuy luôn vừa khốc lại ngạo, nhưng hắn là một ông chủ vô cùng hào phóng, còn thưởng phạt phân minh, nên công nhân trong công ty đều thành thật với hắn.
Ngón tay nhẹ mơn trớn trên hộp kia, đôi mắt Phụng Nghị nổi lên ý cười nhợt nhạt.
“Không biết em ấy có thích hay không……”
Cùng ngày sinh nhật Dịch Liêm, Kiều Lệ Lệ và Fenis vừa sáng đã đến tìm cậu, tương phản Phụng Nghị lại không thấy bóng dáng, hai người mang cậu ra ngoài chơi cả ngày, thẳng đến màn đêm buông xuống, mới mang cậu đến một chỗ.
“Tới, thay cái này vô.” Kiều Lệ Lệ lấy ra một bộ quần áo đưa cho cậu.
Đây là một bộ lễ phục hoa thức, tạo hình lấy áo bành tô làm cơ sở, cắt may vô cùng vừa người, hoàn toàn bày ra dáng người người mặc bộ lễ phục này, Dịch Liêm nhìn ra được đây là chuyên môn vì cậu thiết kế.
Nhìn gương mặt tươi cười sáng lạn cùng tràn ngập chờ mong Kiều Lệ Lệ, Dịch Liêm cũng không nói nhiều, thay lễ phục, sau đó liền có tạo hình sư tới tạo hình cho cậu.
“Thời gian không sai biệt lắm!” Fenis nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian đã gần 9 giờ tối.
Hai người mang Dịch Liêm đi qua hành lang thật dài, rất nhanh đã đến trước một tràng tiệc, cửa lớn hội trường nhắm chặt, Kiều Lệ Lệ và Fenis một trái một phải đẩy cửa ra.
“Bạch bạch” thanh âm pháo mừng dải lụa rực rỡ liên tiếp vang lên, trang giấy bay lả tả rơi xuống, sau đó là hợp xướng bài sinh nhật.
Dịch Liêm nhìn qua, có không ít người cậu quen, có công nhân Dịch thị và Cedric, còn có minh tinh nghệ sĩ Dịch thị kỳ vọng.
Đám người cùng ca khúc sinh nhật chủ động tách ra hai bên, Dịch Liêm giương mắt nhìn qua, liền nhìn thấy Phụng Nghị đứng bên bánh sinh nhật, ôn nhu cười khẽ với cậu.
Tựa hồ đã nghiện mặc đồ đôi, trên người Phụng Nghị mặc lễ phục đen hợp với màu trắng của cậu.
“Bảo bối, sinh nhật vui vẻ.” Phụng Nghị nhìn thanh niên đến chỗ mình, ôn nhu trong mắt càng đậm, vươn tay với cậu.
“Cảm ơn.” Dịch Liêm cầm bàn tay to ấm áp của người đàn ông, tùy ý hắn dắt mình đến trước mặt.
“Trừ bỏ tiệc sinh nhật, anh còn chuẩn bị cho em một kinh hỉ lớn.”
“Ừ.” Dịch Liêm nhìn bộ dáng thần thần bí bí của hắn, ẩn nhẫn cười.
Phụng Nghị sau rời khỏi nửa bước, trong tiếng kinh hô và vỗ tay mọi người, hắn quỳ một gối với Dịch Liêm, đem hộp nhỏ màu bạc nhung tơ đã sớm chuẩn bị tốt ra, nhẹ nhàng mở ra.
“Dịch Liêm, anh yêu em, thỉnh em gả cho anh!!”
Trường mi nhẹ cong lên, ý cười trong mắt đào hoa hơi cong Dịch Liêm càng đậm vài phần: “Anh lặp lại lần nữa, thỉnh cái gì……”
Cùng mắt đào hoa ẩn mang ý cười bốn mắt nhìn nhau, môi mỏng Phụng Nghị hơi nhấp, nói: “Thỉnh em cưới……Anh!!”
Lời này vừa ra, toàn trường cười to: “Ha ha ——”
“Bên nhau, bên nhau!!” Mọi người vỗ tay sôi nổi hô to.
Dịch Liêm rốt cuộc không nhịn được cười, vươn tay với người đàn ông quỳ trên mặt đất, nói: “Hảo, em cưới anh, nhẫn.”
Phụng Nghị đang muốn lấy hộp nhẫn ra, Dịch Liêm trước một bước lấy nhẫn đi.
Nhẫn thiết kế rất độc đáo, giữa màu ngân bạch kim là mặc ngọc đen như thuần sơn, oánh nhuận như mỡ dê, dưới quang mang chiếu rọi, ẩn ẩn hiện lên một chữ.
Là tên cậu và Phụng Nghị.
Nghị và Liêm.
Dịch Liêm kéo Phụng Nghị còn quỳ trên mặt đất lên, nắm bàn tay to ấm áp của hắn, đem nhẫn có chữ “Liêm” nhẹ nhàng đẩy mạnh vào ngón áp út hắn.
“Mang lên, sẽ không bao giờ có thể cởi ra.”
“Không cởi, anh cũng mang lên cho em.” Phụng Nghị giờ phút này cảm thấy mình tựa như ăn mật đường, ngọt đến độ sắp bay lên.
Dịch Liêm mở tay cầm nhẫn ra, đang lúc Phụng Nghị muốn cầm nhẫn, đột nhiên, tay Dịch Liêm run lên, nhẫn rơi xuống.
Phụng Nghị duỗi tay muốn tiếp, lại phát hiện Dịch Liêm che lại cánh tay, khuôn mặt tuấn tú vốn cười nhạt nhu hòa tràn đầy vắng lặng, trường mi nhíu chặt, gân xanh trên trán nhô lên, như đang chịu đựng thống khổ thật lớn.
“Tiểu Liêm, em sao vậy?” Nhẫn rơi xuống đất, mặc ngọc được khảm ở trên bị quăng bễ nát…… Phụng Nghị hoàn toàn không chú ý, mắt phượng hắn trừng lớn, nhìn Dịch Liêm như điên cuồng trước mặt.
Dịch Liêm giờ phút này biểu tình dữ tợn vặn vẹo như ác quỷ, hai mắt cậu lập loè điên cuồng, trong miệng không ngừng nói những lời Phụng Nghị hoàn toàn không nghe hiểu……
Không, hẳn nên hỏi cậu đang nói chuyện với ai?
Dịch Liêm nói: “Co đầu rút cổ đến giờ mới chịu ra……”
Dịch Liêm lại nói: “Ra, tao tuyệt đối sẽ không cho mày cơ hội lùi về……”
Thanh âm Dịch Liêm đột nhiên trở lớm, như điên cuồng: “Cho nên…… Từ trong thân thể tao, cút đi……”
“Tiểu Liêm, không ——”
Máu đỏ tươi phun tung toé từ tay trắng nõn mảnh khảnh kia, Phụng Nghị đại biến, nhào qua……
“Lách cách” thanh âm như pha lê vỡ nát, toàn bộ thế giới bắt đầu vỡ vụn——
【 hệ thống: Hấp thu lực lượng thế giới, mạnh mẽ mở ra trình tự tự hủy, đối túc thể phản kháng tiến hành mạt sát……】
Tác giả có lời muốn nói:
Muốn ngã xuống sai giờ, chuẩn bị v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro