1.2
Hệ thống vì số liệu sai mà tạm thời tê liệt, chuyện đầu tiên Dịch Liêm phải làm chính là biết mình đã bị truyền tống đến thế giới nào, còn có thân phận của cậu là gì, vì sao nguyên chủ lớn lên giống cậu như đúc.
Đi ra phòng tắm, từ tủ quần áo tùy ý lấy ra một áo tắm dài phủ lên, ánh mắt Dịch Liêm nhàn nhạt đảo qua toàn phòng, ngay cả cách bài trí đều là thứ cậu đã từng vô cùng quen thuộc...... Thu liễm suy nghĩ, bắt đầu lục lọi trong phòng, rất mau đã tìm thấy CMND của nguyên chủ.
Dịch Liêm!?
Tên người này cũng giống cậu, biểu tình ngưng lại, tiếp tục tìm kiếm, trong ngăn kéo bàn học không có vật gì hữu dụng, ánh mắt Dịch Liêm rơi vào ba lô treo trên giá cạnh bàn học.
Lấy ba lô xuống, kéo ra khóa kéo tìm kiếm, từ bên trong lấy ra một quyển bút ký, động tác hơi dừng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn tinh tế phía trên, có chút run rẩy.
Cậu hình như biết mình xuyên đến thế giới gì rồi, tuy đã qua rất lâu, nhưng trí nhớ của cậu từ nhỏ đã rất tốt......
Dung mạo y như cậu, tên giống, còn có notebook vốn khắc hoa tường vi màu đỏ, giống y như nội dung quyển tiểu thuyết đầu tiên cậu viết.
Thế giới lần này sẽ không phải là...... Tiểu thuyết a?
Nhẹ vỗ về hoa văn tường vi trên bìa mặt notebook, động tác đầu ngón tay dừng chút, khóe miệng Dịch Liêm nhẹ giơ lên, trong đôi mắt lập loè ánh sáng ý vị thâm trường.
Nếu là như thế, vậy thì quá thú vị.
Nhẹ nhàng mở notebook, khi cậu nhìn thấy nội dung phía trên nhớ, giơ lên mi giác(đầu lông mày), ý cường bên khóe miệng gia tăng.
Quả nhiên, là quyển tiểu thuyết cậu viết kia......
Đã qua lâu như vậy, cậu vẫn còn nhớ rõ lúc trước đã có tâm tình gì đi viết quyển sách này, bây giờ Dịch Liêm tiểu thuyết mới mười sáu tuổi, là một học sinh cao trung, không lâu trước cha mẹ cậu đã mất trong một lần tai nạn giao thông ngoài ý muốn, một nhà vốn hạnh phúc tốt đẹp liền bị phá thành mảnh nhỏ, cha Dịch khi còn sống có kinh doanh một công ty giải trí, ông không có lập di chúc khi chết, cho nên sau khi đột nhiên qua đời, công ty và quyền kế thừa tài sản tự nhiên thuộc về con trai độc nhất Dịch Liêm, bởi vì Dịch Liêm còn chưa đủ 18 tuổi, chưa thành niên, những thân thích cực phẩm liền sôi nổi tới cửa, bắt đầu tranh đoạt quyền nuôi nấng cậu.
Bàng hoàng vì gia đình tan vỡ, cha mẹ mất mà đau lòng, thân thích cực phẩm lợi dụng, làm thiếu niên vốn ôn nhuận như ngọc trở nên kinh hoảng bất an, cậu muốn trốn tránh hết thảy, liền bắt đầu trốn học, đêm không về nhà, du đãng khắp nơi bên ngoài.
Đầu đường gặp gỡ một tinh thăm*, liền bước vào giới giải trí......
(*): Người tìm kiếm người tài dẫn dắt vào giới giải trí (ta chém)
Con đường này khiến cậu vốn mê mang tìm được hướng đi, cậu muốn dùng bả vai đơn bạc tạo dựng mảnh trời cho mình.
Đồng thời quyền nuôi nấng cậu rốt cuộc định ra, người nắm quyền nuôi nấng cậu không phải đám thân thích cực phẩm có lợi thế kia, mà là một người người đàn ông, người đàn ông kia là vị hôn phu của cậu.
Khóe miệng Dịch Liêm nhẹ nhàng kéo, thiếu chút nữa quăng luôn notebook trên tay.
Đám ôn gì a, lúc trước đường não cậu thế nào mà nghĩ ra được thứ này?
Khụ, tuy rằng đã ngừng bút nhiều năm, nhưng đại tác giả Dịch cảm thấy, hắc lịch sử cái gì, thật quá đáng sợ, nếu tương lai có một ngày trở lại thế giới cũ, chuyện cậu làm đầu tiên là xóa hết cái hắc lịch sử này, xóa hết, xóa hết.
Dù bây giờ Dịch Liêm là một lão yêu quái da dày thịt nộn, gương mặt cũng không nhịn được hơi nóng lên, xoa xoa mặt, tiếp tục nghĩ lại, rốt cuộc lúc trước mình động cái gì kinh mà dùng dung mạo mình, tên của mình để viết tiểu thuyết, còn có một vị hôn phu?
Im lặng qua đi, Dịch Liêm liền bình tĩnh, xuyên qua nhiều thế giới như vậy, sóng to gió lớn, đầu trâu mặt ngựa gì chưa thấy qua, một vị hôn phu thôi, cũng không phải quái vật ba đầu sáu tay, còn sợ người nọ ăn mất mình sao.
Trong tiểu thuyết cậu viết này, đến cuối cả mặt vị hôn phu kia cũng chưa lộ, ách...... Khi đó cậu quá trẻ, mặt nộn, không mặt mũi đi viết, bỏ hố luôn.
Khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, hệ thống cư nhiên ném cậu đến hố mình đào, ý gì đây?
Ánh mắt đảo qua lịch bàn trên kệ sách, Dịch Liêm hồi tưởng cốt truyện chút, lập tức thu thập đồ, chuẩn bị ra cửa, bây giờ không có hệ thống cưỡng bách, cậu không cần chạy theo cốt truyện, có thể tùy tâm sở dục, lại nói nơi này là tiểu thuyết của cậu, cậu khá tò mò kết cục cuối cùng của cái hố này sẽ biến thành thế nào.
Mới thu thập xong, di động đặt trên tủ đầu giường liền vang lên, Dịch Liêm cầm di động, mặt trên biểu hiện là: Anh Trình.
Người tinh thăm kia.
Mở điện thoại, đầu bên kia truyền đến thanh âm nhẹ nhàng sung sướng của người đàn ông trẻ tuổi: "Tiểu Liêm a, tin tốt đây, công ty bạn tôi cần người chụp một quảng cáo nhỏ, tôi đã trình tư liệu của cậu qua, bây giờ cậu rảnh không? Tôi đến đưa cậu đi phỏng vấn."
Biểu tình Dịch Liêm khẽ nhúc nhích, cậu nhớ rõ cốt truyện tiểu thuyết, không có đoạn Trình Hoa Đông gọi điện thoại mời cậu cùng đi phỏng vấn, cậu mới vừa thu thập đồ vì đi công ty.
Công ty do cha Dịch mẹ Dịch để lại, sau khi xảy ra chuyện nguyên chủ chưa từng đi xem, hoàn toàn không rõ lắm tình huống cụ thể của công ty, cậu không phải Dịch Liêm chưa từng trải qua việc đời, gì cũng không hiểu, cái công ty kia là căn cơ giúp cậu sống sót ở thế giới này.
"Cảm ơn anh Trình, hôm nay trường học em có kiểm tra, không ở nhà, đợi lúc khác lại định thời gian được không?"
"Vậy buổi sáng ngày mai."
"Được."
Cắt đứt điện thoại, Dịch Liêm cõng ba lô rời nhà, sau khi cha mẹ qua đời, người hầu trong nhà đều từ chức, toàn bộ phòng ở đều trống rỗng, trừ lúc về nhà ngủ, phần lớn thời gian nguyên chủ càng nguyện quậy phá ở bên ngoài.
Liếc nhìn nhà ở trống rỗng một cái, Dịch Liêm nhẹ nhàng giơ lên khóe miệng, một mình một người thì sao, cậu là người vô cùng biết hưởng thụ, dù không có người hầu, chính cậu cũng có thể sống thật thư thái.
Vừa đi vừa cân nhắc đợi chút từ công ty trở về, thì đi một chuyến đến siêu thị, tiếng chuông di động trong túi liền vang lên, móc di động ra vừa thấy, mi giác Dịch Liêm nhẹ nhàng nhướng lên: Thầy Phương.
Ồ, đây là không cho cậu đi công ty?
Từ khi cha mẹ nguyên chủ qua đời, nguyên chủ liền không đến trường học đi học, cho nên cậu đã trốn học rất nhiều ngày.
Yên lặng nhét điện thoại di động trở lại trong túi, mặt lạnh nhạt.
Điện thoại của thầy, đi học trở lại, cậu gì cũng không biết.
Vươn tay ngăn một chiếc xe taxi, tiếp tục đi đến công ty.
Mắt hơi rũ, nhìn hệ thống chợt lóe chợt lóe trên cổ tay, khóe miệng cậu nhẹ nhàng giương lên.
Tới a, lại tới làm khó dễ tao.
Dịch Liêm xuống xe, nhìn công ty cao tầng hơi tiêu điều, hoàn toàn không có cảm giác nào của một công ty giải trí, vào công ty, bảo an canh giữ ở cửa nhìn thấy Dịch Liêm, biểu tình hơi đổi, bước nhanh tiến lên ngăn cậu lại.
"Đây là công ty giải trí Dịch thị, không phải chỗ đứa nhóc như mày có thể đến!!"
Dịch Liêm lớn lên mặt nộn, 16 tuổi, thân cao 1m75, nhìn như một đứa nhóc chưa lớn, còn chưa thoát tính trẻ con, chỉ là khi cậu ngước mắt nhìn qua, sắc bén trong mắt lại làm trong lòng bảo an nhảy dựng, không tự giác lui ra sau một bước.
Bởi vì ánh mắt Dịch Liêm giống như một con sói nhỏ hung ác nhìn chằm chằm con mồi, cái loại tùy thời vồ đến, cắn đứt yết hầu người.
Đây sao có thể là ánh mắt của một người trẻ tuổi nên có, bảo an dùng sức chớp chớp mắt, lần nữa đối mặt với đôi mắt Dịch Liêm, hung ác sắc bén kia đã biến mất, đó là một đôi mắt đào hoa vô cùng xinh đẹp ôn nhuận, thật giống cái nhìn lúc trước đều là ảo giác.
"Mày......" Bảo an hít sâu một hơi, phồng lá gan, lần nữa nói: "Đây là công ty giải trí Dịch thị, không phải chỗ cho chưa kẻ đủ lông đủ cánh tiểu......"
"Câm miệng." Dịch Liêm đánh gãy gã nói, biểu tình nhàn nhạt: "Anh đã bị sa thải, ngày mai không cần đến đây làm."
"Ngươi......" Bảo an kia tức giận ngã ngửa, cả khuôn mặt đều đỏ lên, cao giọng quát: "Mày là người nào, dám đến Dịch thị giương oai, người tới, nhanh lên, đuổi tiểu tử quấy rối này đi."
Có hai bảo an nghe được tiếng gọi ầm ĩ vội vàng chạy tới, muốn ngăn lại Dịch Liêm đang đi vào, lại bị cậu dễ dàng hóa giải, vài động tác lưu loát quăng trên mặt đất, ngã thành một đoàn.
"Các anh cũng muốn mất việc sao?" Dịch Liêm hừ lạnh một tiếng, đi về phía thang máy ở đại sảnh.
Các nhân viên an ninh vội vàng tới nhìn thấy cậu dễ dàng dùng vân tay mở ra thang máy chuyên dụng cho ông chủ, sôi nổi sững sờ tại chỗ.
Từ khi ông chủ và bà chủ công ty giải trí Dịch thị qua đời ngoài ý muốn, thang máy có thể thẳng tới tầng lầu văn phòng ông chủ không còn người mở được, người đến tiếp quản công ty, nghe nói là chồng em gái ông chủ, cũng phải đi nhờ thang máy công nhân lên tầng chín, lại đi thang lầu đến tầng lầu văn phòng ông chủ.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, nhanh chóng chạy lên tầng 10, tất cả mọi người ở đại sảnh đều sững sờ tại chỗ.
Người này rốt cuộc là ai a?
"Tiểu soái ca vừa rồi...... Hình như là ông...... Con trai ông chủ."
Dịch Liêm đi thang máy đến tầng cao nhất, di động trong túi vang lên, cậu móc ra vừa thấy, là một tổ dãy số hoàn toàn xa lạ, do dự một chút mới nhận: "Uy?"
"...... Dịch Liêm?"
Trong điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp từ tính, hồn hậu gợi cảm của người đàn ông, thanh âm quen thuộc làm Dịch Liêm cảm thấy rất quen thuộc, trong lòng lướt qua một dòng nước ấm, tần suất tim đập dần dần nhanh lên, "Bùm bùm", như nai con chạy loạn, tai không khỏi hơi hơi nóng lên.
Loại cảm giác này đã lâu không xuất hiện......
Môi Dịch Liêm giật giật, xưng hô sắp buột miệng thốt ra chuyển chuyển ở đầu lưỡi, cứng rắn hỏi ra một câu: "Anh là ai?"
Bên kia điện thoại lâm vào một mảnh tĩnh mịch, không biết vì sao, Dịch Liêm cảm thấy đối phương hình như đang ấp ủ gió lốc.
"Vị hôn phu của cậu, Phụng Nghị."
"À......" Cửa thang máy tới tầng lầu phát ra một tiếng "Đinh" giòn vang, cửa thang máy mở ra, Dịch Liêm ngẩng đầu nhìn về phía ông chủ văn phòng, tức khắc đen mặt: "Các người đang làm gì."
Tác giả có lời muốn nói:
Cầu cất chứa cầu bình luận các loại cầu xin cầu xin ~
Mới nói hai câu đã bị tắt điện thoại vị hôn phu:......
Chờ đó, chương sau ta liền tới tìm ngươi!
Tiểu Liêm Đao: Nga, nhanh như vậy đã muốn cong!
Vị hôn phu:......
Lời editor: Sao đoạn đánh bảo an giống giống teenfic quá vậy? Tui sẽ hông edit lộn truyện rồi chứ (O_O)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro