1.14
Ánh mặt trời xuyên thấu qua pha lê, chiếu rọi lên người người đàn ông đứng trước cửa sổ, làm trên Người hắn bịt kín một tầng vầng sáng ấm áp.
“Chuyện làm đến đâu rồi?”
Giữa văn phòng đứng một người đàn ông thân hình cường tráng, tây trang phẳng phiu, biểu tình nghiêm túc, nghe Phụng Nghị hỏi chuyện, người đàn ông gật đầu một cái.
“Đã làm thỏa đáng, hôm trước tôi đã chuyển giao toàn bộ tư liệu tra được về Trần Văn vào tay thám tử tư Dịch thiếu gia mời.” Nói, người đàn ông hơi nhăn mày, lộ vẻ khó hiểu: “Phụng tổng, ngài không phải đang theo đuổi Dịch thiếu sao? Vì sao không trực tiếp đưa thứ tra được cho cậu ấy?”
Như vậy không phải càng có thể làm Dịch thiếu vui vẻ? Sao phải để anh đi đường vòng “Tiết lộ” cho tiểu trinh thám kia.
Phụng Nghị cong khóe miệng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, nói: “Cậu biết cái gì, này kêu tình thú, chưa từng nghe qua một câu ư? Sau lưng mỗi người đàn ông thành công đều có một người đàn ông yên lặng vì hắn trả giá.”
Nghe Phụng Nghị ngụy biện, khóe miệng người đàn ông không nhịn được co rút, ngài là ông chủ, ngài nói gì cũng đúng.
Từ mấy tháng trước đến tiệm cơm Tây hẹn hò, ở cửa gặp Trần Văn ôm tiểu minh tinh, lại nhìn Dịch Liêm dùng di động lưu trữ, hắn liền biết Dịch Liêm muốn làm gì.
Quả nhiên, vài ngày sau liền có người truyền tin, Dịch Liêm mời một thám tử tư năng lực làm việc mạnh nhất trong nghề đi tra chuyện Trần Văn, hắn cũng cho thủ hạ đi tra, chuyển thứ tra được cho thám tử tư kia, để gã giao cho Dịch Liêm.
Trải qua khoảng thời gian ở chung này, hắn biết rõ tính cách Dịch Liêm rất độc lập, có thể tự mình giải quyết, tuyệt đối sẽ không mượn tay người khác, hơn nữa Dịch Liêm cũng không nghĩ để hắn vào vũng nước đục này, thế nên hắn mới làm như cái gì cũng không biết, yên lặng ở sau lưng bảo hộ bảo bối.
Khóe miệng nhẹ cong lên, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng Phụng Nghị nói thầm thời gian sao trôi chậm vậy, Dịch Liêm còn bốn giờ nữa mới tan tầm.
“Con nhìn công ty này, Tiểu Liêm a, lúc trước cha mẹ con mất, dượng con tới vì con chủ trì đại cục, nếu không phải có dượng con, công ty này sợ đã……”
Dịch Liêm nhàn nhạt bưng hồng trà trước mặt nhẹ nhấp một ngụm, nhìn người đàn bà béo đối diện nói đến nước miếng tung bay, quơ chân múa tay, chỉ chỉ trỏ trỏ đếm kỹ sai lầm của cậu.
Theo nước trà trong ly uống cạn, kiên nhẫn Dịch Liêm cũng dần tiêu gần như không còn, từ từ mở miệng, chặn Dịch Quyên nói.
“Ân, nếu dượng không tạm thời tiếp quản Dịch thị, công ty cũng không cần chi trả hơn một ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng, cũng sẽ không biết có sáu kẻ ăn cây táo rào cây sung, lòng mang ý xấu.”
Dịch Quyên nghe Dịch Liêm nhàn nhạt nói, sắc mặt trầm xuống, rất không vui, thanh âm đề cao mấy độ: “Con đây là có ý gì……”
“Cô, có một số việc đừng nói trắng ra, miễn cho quá khó coi.” Dịch Liêm làm lơ sắc mặt cực kỳ khó coi Dịch Quyên, lấy ra một túi văn kiện phình phình, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt bà.
Nhìn thứ Dịch Liêm đẩy đến trước mặt mình, hình dạng lớn nhỏ…… Đôi mắt Dịch Quyên hơi lóe sáng, tức giận trên mặt hòa hoãn không ít, hừ, đứa cháu này cũng tính thức thời, nghĩ thế liền duỗi tay đi lấy.
Dịch Liêm đột nhiên duỗi tay ấn phía trên, khóe miệng vốn khẽ nhếch Dịch Quyên, tức khắc kéo xuống: “Con đây là có ý gì?”
Lộ ra nụ cười nhợt nhạt, đôi mắt đào hoa mê ly liễm diễm, lộng lẫy quang hoa, có thể làm mọi người vì nó say mê không thôi, thanh âm nói chuyện Dịch Liêm phóng thấp vài phần, vừa nhẹ vừa chậm, tựa như Vu sư ngâm niệm chú văn: “Có chút thứ vẫn đừng cho người khác nhìn thấy, về nhà rồi cùng dượng mở ra.”
Đôi mắt Dịch Quyên đối diện Dịch Liêm dại ra, như rối gỗ bị người điều khiển, ngơ ngác gật đầu: “Được, về nhà…… Cùng mở ra.”
“Đúng vậy, về nhà cùng dượng mở ra.” Dịch Liêm lại thấp giọng lặp lại một lần, quang hoa lóe trong mắt đào hoa dần dần tiêu tán, tay ấn trên túi văn kiện từ từ dời đi.
Dịch Quyên thu đồ vào túi xách, cũng không cùng Dịch Liêm từ biệt, đứng dậy vội vàng ra ngoài, thân thể mập mạp to mọng rất nhanh đã biến mất ở cửa.
Người trước quầy tiếp tân nhìn Dịch Quyên rời đi, thở ra một hơi, đến rót cho Dịch Liêm hồng trà, trộm ngắm biểu tình bình tĩnh Dịch Liêm một cái, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi ra.
“Ông chủ nhỏ, như vậy không tốt lắm đâu?” Trong khoảng thời gian này cô chính hoàn toàn kiến thức đến lòng tham không đáy Dịch Quyên, vừa mới ông chủ nhỏ đưa một túi văn kiện cho bà, nhìn hình dạng, khẳng định là một chồng tiền thật dày, người đàn bà kia nếu chiếm được ngon ngọt lớn như vậy, về sau Dịch thị sợ là không còn an bình.
“Không cần lo lắng, cô sẽ có một đoạn thời gian rất dài không tiếp tục đến Dịch thị.” Dịch Liêm bưng hồng trà ấm áp trước mặt đi đến thang máy: “Cô tiếp tục vội đi, tôi lên trước.”
“Vâng.”
Đi vào thang máy, sau khi cửa thang máy từ từ khép lại, Dịch Liêm lười biếng dựa vào vách tường thang máy, giơ tay che miệng đánh một cái ngáp lớn, đôi mắt nổi lên hơi nước, mí mắt sắp khép lại, một bộ mỏi mệt vô cùng, mơ màng sắp ngủ.
Cậu đã từng làm qua Vu sư bộ lạc ở một thế giới, Vu sư kia có một đôi mắt thần kỳ có thể mê hoặc tâm hồn người, kỳ thật là bởi vì Vu sư hiểu thôi miên, cuối cùng đôi mắt Vu sư bị đào ra, trở thành đôi mắt của nữ chính mù bộ lạc đối địch…… Mất đi “Mắt Thần” Vu sư bị bộ lạc đuổi đi, chết thảm trong miệng thú đàn.
Trải qua thế giới kia, Dịch Liêm phát hiện mình cũng có thể sử dụng thuật thôi miên mê hoặc tâm hồn người, chỉ là sẽ hao tổn tinh thần nghiêm trọng, làm cậu hôn hôn trầm trầm, cho nên, trừ phi tất yếu, cậu sẽ không dễ dàng sử dụng.
Lại đánh một cái ngáp, Dịch Liêm uống một ngụm hồng trà, miễn cưỡng khởi động mí mắt làm mình không cần ngủ ở thang máy, rốt cuộc nghe được một tiếng “Đinh”, thang máy tới lầu mười, cửa thang máy từ từ mở ra, cậu bước nhanh về văn phòng.
Không bao lâu, trong văn phòng an tĩnh phiêu đãng tiếng hít thở nhợt nhạt vững vàng, trên sô pha mềm mại nằm sấp một thân hình thon dài mảnh khảnh, gối lên cánh tay đang ngủ say.
Mặt trời dần dần về phía tây, nhiễm rặng mây đỏ ánh sáng xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào trong, dừng lại trên người ngủ say ở sô pha, làm cả người cậu bịt kín một tầng ráng màu nhàn nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ ngủ đến đỏ bừng, có chút đáng yêu.
Người đang ngủ say như cảm giác được ánh sáng, hơi nhăn mày, lông mi hơi run rẩy, rất không an ổn, đột nhiên, một thân ảnh cao lớn đi vào, che đậy ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, bóng dáng đem thiếu niên trên sô pha bao phủ.
Mày nhăn lại từ từ thả lỏng, lông mi khẽ run cũng chậm rãi đình chỉ rung động, hô hấp vững vàng, tiếp tục ngủ ngon lành.
“Tách tách” một tiếng vang nhỏ, mành cửa rơi xuống, toàn bộ văn phòng lâm vào bóng tối.
Phụng Nghị đi tới, nhìn Dịch Liêm ngủ say không nhịn được cười nhẹ một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trên má vừa hồng vừa nộn lúc cậu ngủ.
“Không phải chỉ ứng phó người đàn bà béo tới thời mãn kinh kia sao, cư nhiên mệt thành dạng này.” Thật đáng yêu.
Dịch Liêm đang ngủ say cảm nhận được trên má truyền đến cảm giác khác thường, mày nhẹ nhăn lại, mềm như bông phất tay muốn đuổi ruồi bọ phiền người kia đi.
Tay vừa huy động một chút, chưa đánh tới ruồi bọ, tay đã bị ruồi bọ bắt được…… Từ từ, ruồi bọ lớn đến nổi bắt được tay cậu?
Hơi ngẩn người, Dịch Liêm muốn mở to mắt ra xem, nhưng mí mắt sao cũng không mở ra được, mày không nhịn được nhăn lại, cậu mơ hồ cảm giác được người cầm tay mình là ai.
Thân thể vốn căng chặt từ từ thả lỏng, không biết vì sao, cậu có cảm giác rất kỳ quái.
Người này là sẽ không thương tổn cậu.
“Anh Nghị……” Thấp thấp nhẹ gọi một tiếng.
“Anh đây, bảo bối.” Nghe Dịch Liêm ngủ đến mơ mơ màng màng dùng thanh âm mềm mại gọi mình, cả trái tim Phụng Nghị đều sắp tan chảy, môi dán trên mu bàn tay cậu, rơi xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.
“Ưm, muốn ngủ……”
“Vậy an tâm ngủ đi, có anh ở đây, anh sẽ đưa em về nhà……”
Không biết do hai chữ “Về nhà” này xúc động tưởng niệm sâu nhất chôn ở đáy lòng Dịch Liêm, hay vì Phụng Nghị làm cậu nhớ tới thanh âm quen thuộc khắc sâu trong ký ức, lông mi Dịch Liêm khẽ nhúc nhích, nhiễm một sợi hơi nước.
Về nhà, cậu muốn về nhà, muốn trở lại thứ gọi là nhà xa xôi không thể với tới kia……
Môi hơi hơi giật giật, Dịch Liêm nhẹ gọi tên một người, thanh âm quá nhỏ, Phụng Nghị không nghe rõ, chỉ phải nghiêng mặt để sát lỗ tai vào.
“Chú Dục……”
Cái gì?
Phụng Nghị không nghe quá rõ, chờ lúc hắn lại đi nghe, Dịch Liêm không nói nữa, lại ngủ say.
“…… Chú? Nghị? Chú……?” Phụng Nghị lẩm bẩm vài câu, khóe miệng đột nhiên hơi kéo, nhìn bảo bối ngủ thật đáng yêu, vang lên tuổi tác lớn hơn Dịch Liêm vừa vặn mười tuổi của mình.
Đối người trẻ tuổi như Dịch Liêm, dù kêu một tiếng chú cũng không quá, mặt nháy mắt xanh lè.
Rối rắm đến mặt trời hoàn toàn lặn, Dịch Liêm vẫn ngủ vừa ngọt vừa trầm, Phụng Nghị rốt cuộc khôi phục từ bên trong rối rắm, nâng người đến tư thế cũng chưa thay đổi trên sô pha dậy, động tác lưu loát lại nhu thuận cõng lên lưng.
Nghiêng mặt nhìn người ngoan ngoãn ghé vào trên lưng mình an ổn ngủ say, khóe miệng Phụng Nghị cong lên: “Hình như lại nặng một chút, nhưng vẫn gầy ba ba, hẳn do cao lên, bảo bối, nhanh lớn lên đi.”
Sau khi Dịch Quyên rời khỏi Dịch thị, mất hồn về đến nhà, ngơ ngác ngồi trên sô pha, thẳng tới trời tối, Trần Văn về đến nhà nói chuyện với bà, mới như tỉnh ngủ phục hồi tinh thần.
Bà nhếch miệng cười, cũng không rảnh lo những nếp nhăn lộ ra ở khóe mắt, tiếp chồng lại đây, từ túi xách vẫn luôn đặt bên người lấy ra một túi văn kiện phình phình, được bao ngăn nắp.
“Đây là……”
Tác giả có lời muốn nói:
Cả ngày cao xét duyệt, thật mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro