Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.13

Phong ba từ “MI” còn chưa qua, hai bộ phim truyền hình hot mùa hè đồng thời phát sóng trên hai đài khác nhau, không biết ai tung tin nóng người biên kịch phim cổ trang lớn nữ minh tinh nổi tiếng Kiều Lệ Lệ đóng chính là ông chủ nhỏ Dịch thị Dịch Liêm lên mạng.

Lần này, Dịch Liêm lại phát hỏa, cùng ngày bước lên hạng đầu hot search, mà nhân khí bộ phim kia cũng bị kéo lên, phát sóng cùng ngày không tiền khoáng hậu* ratings cao 2.3 đứng đầu bảng, cao hơn phân nửa phim cổ trang ratings 0. 9 đứng thứ hai của Nhậm Kỳ.

(*): trước chưa từng có mà sau cũng không thể có; xưa nay chưa từng có.

Một cư dân mạng đem hai bộ phim ra so sánh, phim cổ trang Kiều Lệ Lệ đóng vai chính, cốt truyện chặt chẽ, logic hợp lý, kỹ thuật diễn của diễn viên tốt, từ trang phục phục sức đến bối cảnh đều vô cùng chu đáo, hơn nữa hình ảnh sau khi quay chụp xong được xử lý tỉ mỉ, quả thực là một bộ phim có lương tâm, tương phản phim Nhậm Kỳ đóng vai chính kia bị phun đến máu đầy mặt, cốt truyện vừa Mary Sue vừa cẩu huyết, IQ diễn viên phim rớt tuyến tập thể, logic hỗn loạn, còn có tình yêu đa tình, nữ chính chu toàn giữa mấy mỹ nam, ái muội không rõ, mà y phục và phục sức khoa trương lại thô ráp, thậm chí mấy hiệu ứng đặc hiệu chỉ đáng giá 5 xu, mới phát sóng tràn đã đầy lỗ hổng.

Nhậm Kỳ nhìn bình luận trên mạng, cả khuôn mặt đều biến thành màu đen, tức giận đến toàn thân phát run.

Ông chủ nhỏ mới nhậm chức của Dịch thị kia rõ ràng cố ý nhằm vào ả, đoạt nhân vật với phòng làm việc ả, đoạt kịch bản, đoạt phát ngôn, ả vẫn luôn biết, nhưng sau lưng Dịch Liêm có chủ tịch Cedric Phụng Nghị làm chỗ dựa, ngày thường lại bất hiển sơn bất lộ thủy*, ả khó có cơ hội tiếp cận.

(*): giấu diếm những điều quan trọng chính yếu.

Bộ phim này do ả hao hết tâm tư mới nhanh hơn Dịch thị một bước cướp được, lúc ấy ả còn bởi vậy mà đắc ý hồi lâu, không nghĩ tới Dịch Liêm còn một chuẩn bị dự phòng ở sau.

Tự mình viết kịch bản, để nữ minh tinh Kiều Lệ Lệ cao hơn ả một đường nhân khí đảm nhiệm nữ chính, phát sóng cùng kỳ với phim ả, cứ như vậy, hai phim đối lập chính là thua chị kém em*.

(*): không bằng được chị em, bạn bè.

Nhậm Kỳ tức giận đến lá phổi tử phát đau, suy nghĩ một lát, lấy di động ra gọi điện thoại cho Trần Văn, mặt âm trầm, lại dùng thanh âm tràn ngập ủy khuất nũng nịu gọi: “Trần tiên sinh……”

Dịch Liêm xoát di động, nhìn bản giải trí trong nước, khóe miệng nhẹ cong lên, lúc trước Nhậm Kỳ cho rằng nhanh hơn cậu một bước nhận được kịch bản phim, lại không nghĩ là do cậu căn bản chướng mắt kịch bản kia, cố ý nhường cho ả, sau đó tự mình viết một phim mới tương tự, bắt đầu quay cùng lúc, chiếu cùng lúc…… Như vậy nghĩ, khóe miệng Dịch Liêm nhẹ cong lên.

Có nhân khí cường thế của Kiều Lệ Lệ áp chế, cậu thật muốn nhìn nữ chính làm sao đứng trên đỉnh nhân sinh.

“Chuyện gì, có thể làm em cười đến cao hứng như vậy?” Phụng Nghị từ trong phòng đi ra, nhìn cặp mắt đào hoa cong cong hàm chứa ý cười nhợt nhạt Dịch Liêm, đặt ly trà xanh trong tay lên bàn, ngồi vào bên cạnh cậu.

Dịch Liêm rất hào phóng đưa điện thoại di động cho hắn, bưng trà xanh lên uống một ngụm.

Phụng Nghị nhàn nhạt nhìn lướt qua nội dung trên di động, đã hiểu đại khái, chuyện Dịch Liêm cố tình nhằm vào phòng làm việc Nhậm Kỳ, hắn tất nhiên biết, chỉ là nhìn đứa nhỏ này như mèo vờn chuột, chơi đến vui vẻ, hắn mới coi như cái gì cũng không biết, tùy ý cậu quậy.

Bằng không, lúc trước Trần Văn và mấy tiểu minh tinh Nhậm Kỳ kia hố đứa nhỏ này tứ cố vô thân như vậy, hắn đã sớm không chút do dự hủy hết những kẻ chướng mắt đó, lặng yên vô tức, tựa như đám rác rưởi đó chưa từng tồn tại.

Mắt phượng hẹp dài chợt lóe sắc bén lạnh lẽo, Dịch Liêm đang uống trà xanh động tác dừng chút, chậm rì rì quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, trong ánh mắt lộ ra nghi vấn.

Vừa rồi cậu hình như cảm giác được người đàn ông bên cạnh tức giận??

Phụng Nghị cùng cậu bốn mắt nhìn nhau, trong mắt ẩn hàm ý cười ôn nhu, bàn tay to khẽ vuốt tóc đen mềm mại bị gió biển thổi loạn của cậu.

Đứa nhỏ này thật quá nhạy cảm, một chút ác ý cũng đủ bị cậu bắt giữ được.

“Bảo bối, về sau anh sẽ luôn đối tốt với em.” Bàn tay to phủng cái ót Dịch Liêm, môi dán lên cái trán trơn bóng của cậu, giọng nói trầm thấp ôn nhu, như tình nhân thủ thỉ nói hết lời yêu.

Dịch Liêm không kháng cự thân cận của hắn, nhẹ lên tiếng: “Ừ.”

Mỹ nữ ở quầy lễ tân Dịch thị nhìn người phụ nữ trung niên mập mạp, mặc ngăn nắp sáng lấp lánh, tóc quăn, đeo hoa tai vàng, vòng cổ vàng, mười ngón tay đều mang nhẫn vàng lớn, toàn thân tản ra một cổ “Tao rất có tiền”, “Tao là thổ hào” khí chất nhà giàu mới nổi hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi vào quầy lễ tân công ty Dịch thị.

Cô nhận ra người đàn bà này, là cô ông chủ nhỏ công ty bọn họ, trong khoảng thời gian này cũng không biết trúng gió gì, mỗi ngày chạy đến Dịch thị nháo, ỷ vào bà là cô ông chủ nhỏ, liền ném sắc mặt cho người trong công ty, sau khi giám đốc bị bà lôi xuống mắng một trận, hai ngày này đều giả “Nhân công ra ngoài” tránh ở văn phòng không ra.

“Cháu trai lớn của tao đã về chưa!!” Dịch Quyên khẽ nhếch cằm, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, dùng hai lỗ mũi với mỹ nữ tươi cười đoan trang có lễ ở quầy lễ tân, chỉ là thân cao của bà chẳng có ưu thế, làm ra động tác như vậy vô cùng buồn cười.

“Ông chủ nhỏ vẫn chưa về.” Mỹ nữ quầy lễ tân được tu dưỡng chức nghiệp vô cùng hoàn mỹ, thanh âm nói chuyện mềm nhẹ có lễ, làm người có loại cảm giác như tắm mình trong gió xuân.

“Còn chưa về, đi lâu như vậy……” Dịch Quyên phẫn nộ, liền mắng to ở quầy lễ tân, người ra vào công ty nhìn bà đều như đang nhìn kẻ điên, sôi nổi bước nhanh đi mất.

Qua một lúc, không biết do Dịch Quyên nghèo từ, hay vì bà mệt mỏi khát, thở dài một hơi, liếc người còn cười nhẹ ôn hòa trước quầy một cái.

“Giám đốc tụi mày đâu, kêu ông ta ra, một tên hai tên đều là phế vật, công ty không nên giao cho thằng Dịch Liêm còn chưa trưởng thành kia quản lý, bị làm cho rối loạn……”

Trên mặt mỹ nữ trước quầy mang theo ý cười, trong lòng lại nhịn không được khinh bỉ, chồng Dịch Quyên cô có gặp qua, vừa thấy đã biết không phải thứ tốt, nếu giao Dịch thị cho người đàn ông kia, không cần chờ ông chủ nhỏ bọn họ trưởng thành tiếp quản Dịch thị đã xin phá sản.

“Giám đốc nhân công ra ngoài, hiện giờ không ở công ty, chờ sau khi ông ấy trở về, tôi sẽ trước tiên báo cho phu nhân.”

Dịch Quyên liếc mỹ nữ trước quầy một cái, vừa lòng ừ một tiếng, nói: “Mày, đi mua cho tao một cái bánh kem, phải là loại quý nhất, nước ngoài.”

Nghe Dịch Quyên nói, biểu tình người trước quầy không biến hóa chút nào, lập tức đi mua bánh kem cho bà, chạy nhanh lấp kín cái miệng của ôn thần này, mỗi lần tới đây đều phải đề các loại yêu cầu kỳ ba, vừa ăn vừa lấy, giám đốc đã nói qua, công ty có thể chi trả.

Dịch Quyên lại ngồi ở khu nghỉ ngơi quầy lễ tân công ty ăn bánh kem và cà phê cả ngày, không có biện pháp, lúc đầu bà đến liền muốn vào văn phòng ông chủ, bà vốn là cô của Dịch Liêm, thân phận còn ở đó.

Mà lúc bà đi đến thang máy, lại bị bảo an ngăn lại, vô luận bà càn quấy, la lối khóc lóc lăn lộn bao nhiêu, những bảo an đó đều không nhường một bước, cuối cùng còn kinh động cảnh sát tới điều giải, sau đó, bà liền tới nháo mỗi ngày, nhưng nháo như vậy cũng sẽ mệt, vậy nên bắt đầu thay đổi biện pháp lăn lộn.

Nhìn những người ra ra vào vào Dịch thị, quần áo ngăn nắp gọn gàng, hình như là tiểu minh tinh, trong lòng Dịch Quyên có chút phát khổ, chồng bà cũng hùn vốn với người khác mở một nhà công ty giải trí, nhưng tiểu minh tinh bên trong không nhiều như vậy.

Hừ, đều tại đứa cháu Dịch Liêm tâm địa ác độc kia, đoạt đóng phim với công ty chồng bà, bằng không công ty nhà bọn họ cũng sẽ không không ai…… Càng nghĩ càng tức, mồm to ăn bánh kem Dịch Quyên lại bị nghẹn, cả khuôn mặt đều đỏ lên, vội vàng bưng cà phê ừng ực ừng ực uống thành tiếng.

“Ê, mày tới đây, hết cà phê rồi……”

Giám đốc tránh trong văn phòng tùy thời theo dõi tình huống quầy lễ tân lau một phen mồ hôi trên ót, trong lòng mong ngóng Dịch Liêm nhanh về.

Vượt qua một kỳ nghỉ vô cùng thoải mái ở Hawaii, Dịch Liêm cảm thấy mỹ mãn, vào buổi tối một ngày nào đó cùng Phụng Nghị trở lại Z quốc.

Trải qua hai tháng sớm chiều ở chung, Dịch Liêm tuy không nói, nhưng từ chỗ rất nhỏ có thể nhìn ra cậu đã tiếp thu sự thân cận của Phụng Nghị, ngẫu nhiên hắn hôn môi hay ôm đều không có chút phản ứng.

Phụng Nghị đối này cũng thực vừa lòng, từ từ đã, bây giờ đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ.

Nghỉ phép trở về, phải bắt đầu bận rộn chuyện công ty, cùng ngày Dịch Liêm trở lại công ty đã bị từ giám đốc công ty, cho đến trước quầy kể khổ, đối tượng bị phun tào chính là thân thích cực phẩm - bà cô của cậu.

“Ân, mọi người làm rất tốt, cuối tháng có tiền thưởng, tiền ăn uống lấy của bà ấy do công ty phụ trách chi trả.” Mắt đào hoa Dịch Liêm hiện lên một mạt sắc bén.

Hừ, muốn ở nơi của cậu ăn không uống không còn lấy không, vậy phải trả đại giới!

Vài người chịu đủ tàn phá đều cảm động liên tục nói lời cảm tạ với Dịch Liêm.

“Nếu cô ấy lại đến, trước tiên nói cho tôi.” Khóe miệng Dịch Liêm nhẹ cong lên.

“Dạ.” Người trước quầy nhìn cười nhạt trên mặt Dịch Liêm, cả trái tim cũng không nhịn được nhộn nhạo, hối hận mình sao không sinh muộn mấy năm, hoặc đừng kết hôn…… Ông chủ nhỏ bọn họ thật là…… Quá mê người!!

Những cư dân mạng phong cậu làm “Đông Phương nam thần”, thật là đại đại không sai.

Đây là lần đầu tiên người Dịch thị chờ mong Dịch Quyên đến như vậy, mà bà tựa hồ cũng thích loại chuyện có ăn có uống lại có thứ lấy này, mỗi ngày đều chạy đến Dịch thị, chạy đến nghiện luôn.

Người trước sảnh xa xa nhìn thân thể to mọng của bà xuất hiện, cầm lấy điện thoại, gọi vào dãy số văn phòng ông chủ.

“Ông chủ nhỏ, Trần phu nhân lại tới nữa.” Trong giọng nói có chút kích động.

“Được, tôi xuống ngay.” Dịch Liêm cắt điện thoại, kéo ngăn kéo lấy ra một thứ phình phình ngăn nắp, từ ghế đứng lên, mặc thêm áo khoác tây trang ở lưng ghế, thản nhiên bước chân rời khỏi văn phòng.

Trò hay, muốn bắt đầu rồi.

Cuối mùa hè, mặt trời bên ngoài rất lớn, Dịch Quyên mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển đẩy cửa đi vào quầy lễ tân Dịch thị, cảm thụ khí lạnh nghênh diện đánh tới, thở ra một hơi lớn.

“Cô nhỏ, đã lâu không gặp.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ở nhà ta hừng hực chạy nhanh trong tiếng gõ chữ……

Editor: bị bệnh ghiền edit mà lại lười đăng, làm sao đây (/ω\)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro