1.10
Tâm tư Dịch Liêm cũng không đặt ở phát triển giới giải trí, trở thành người phát ngôn “MI” của Cedric, nguyên nhân chính là muốn cướp đi tài nguyên và khí vận giúp nữ chính bước lên đỉnh cao nhân sinh, chỉ cần có cậu ngồi xổm hố, nữ chính sẽ khó có cơ hội xoay người.
Nhưng có một vấn đề rất nghiêm trọng, dù cậu vào giới giải trí đào hố hại nữ chính, đôi khi cũng sẽ không thành, bởi vì cậu là nam, không đoạt được suất diễn của nữ chính.
Vì thế, Dịch Liêm phải làm nữ chính ngột ngạt, đoạt quảng cáo với ả, đoạt nhân vật, đoạt kịch bản, đoạt hợp tác, lại phân công đám tài nguyên đó cho tiểu minh tinh xuất sắc sau này của Dịch thị, vậy nên mấy tân nhân không nóng không lạnh vì tỉ lệ lộ diện quá cao nhanh chóng hồng lên, Dịch thị vốn nửa chết nửa sống cũng hòa hoãn, bắt đầu khôi phục sinh cơ.
Lúc tranh tài nguyên với Nhậm Kỳ, Dịch Liêm còn phát hiện một chuyện rất thú vị, lúc trước cậu cho người đi tra người thần bí đã giúp đỡ phòng làm việc Nhậm Kỳ, giống như suy đoán của cậu, là thân thích cực phẩm dựng béo kia, Trần Văn.
Cũng chứng minh chuyện giải hòa hợp đồng của Nhậm Kỳ trước kia đã sớm có dự mưu.
Căn cứ tư liệu điều tra biểu hiện, sau khi cha Dịch mẹ Dịch qua đời ngoài ý muốn, Nhậm Kỳ mới vừa ký hợp đồng với Dịch thị chủ động tới tìm Trần Văn, lúc đó Dịch thị vì đột nhiên mất ông chủ loạn thành một đoàn, Trần Văn nhân cơ hội lấy thân phận chồng em gái ông chủ tạm thời tiếp quản Dịch thị, lợi dụng “Thân phận chức quyền” chủ động giải ước với Nhậm Kỳ và mấy minh tinh vừa ký hợp đồng, bởi do Dịch thị đơn phương đưa ra giải ước, nên phải chi trả cho Nhậm Kỳ và mấy minh tinh kia một số tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ.
Sau khi Nhậm Kỳ và vài người này có được tiền vi phạm hợp đồng, liền phân một nửa cho Trần Văn, một nửa tiền vi phạm hợp đồng của sáu người, Trần Văn có thể nói là kiếm lời lớn.
Mắt đào hoa híp lại, khóe miệng Dịch Liêm cong lên một tia cười lạnh, đầu ngón tay gõ nhẹ tay vịn của ghế.
Cậu cảm thấy mục đích Trần Văn không chỉ đơn giản như vậy, ý xấu của tên béo này lớn như sự vất vả của người mẹ có thai 10 tháng đầu, giải ước với Nhậm Kỳ và mấy tiểu minh tinh chỉ là một bước nhỏ, dù sao cha Dịch mẹ Dịch đã chết, Dịch Liêm chính là người thừa kế hợp pháp cho công ty, cho dù bây giờ cậu còn chưa đủ mười tám tuổi, nhưng hai năm sau, cậu đủ để quản lý công ty.
Cho nên trước lúc đó, Trần Văn muốn dùng loại thủ đoạn nham hiểm này đào công ty, chờ đến lúc Dịch Liêm tiếp quản công ty, cũng sắp phá sản.
Mà Trần Văn là người giúp đỡ lớn nhất cho phòng làm việc Nhậm Kỳ, ở phòng làm việc của Nhậm Kỳ gã cũng có quyền lên tiếng, chẳng khác nào có công ty riêng.
Chỉ tiếc Trần Văn ngàn tính vạn tính lại không tính được cậu xuất hiện, không có hệ thống khống chế, cậu hoàn toàn có thể tự ý hành sự.
Chuyện thứ nhất cậu làm chính là chạy đến Dịch thị, đánh vỡ Trần Văn tìm thợ khóa ý đồ mở cửa văn phòng ông chủ, sau đó lại có Phụng Nghị xuất hiện can thiệp, kế hoạch xem như thất bại, nhưng chuyện Dịch thị bị tính kế là ván đã đóng thuyền.
Vô luận về công hay tư, cậu cũng sẽ không để Trần Văn và Nhậm Kỳ sống tốt.
Nhậm Kỳ vừa xuất đạo không lâu, nhân khí hiện giờ chỉ do nhờ chụp một bộ kịch phát ra trước kia, căn cứ số liệu cốt truyện cậu lấy từ hệ thống, sau khi chụp phát ngôn cho “MI”, nhân khí của ả mới có thể tăng cao, đáng tiếc, “MI” bị cậu đoạt, mấy bộ kịch bản không tồi, cũng bị cậu đoạt.
Bây giờ Nhậm Kỳ muốn hồng lên, thì phải cướp đoạt tài nguyên với minh tinh phòng làm việc mình.
“A, tăng nhiều cháo ít, có trò hay để xem.” Nhẹ giọng lẩm bẩm, ngón tay Dịch Liêm nhanh chóng bay vọt lên trên máy tính, hồ sơ văn tự điên cuồng tích lũy, ngắn ngủn hai mươi phút đã đánh mấy ngàn chữ.
Cùm cụp!
Thanh âm khoá cửa chuyển động vang lên, Phụng Nghị từ ngoài cửa thăm dò bước vào, nhìn người còn ngồi ngay ngắn trước máy tính, có chút bất đắc dĩ.
“Đã tan tầm, Dịch tổng còn vất vả như vậy.” Đi vào đóng cửa lại, Phụng Nghị đi qua, đến bên người Dịch Liêm, một tay chống mặt bàn, tay kia đáp trên lưng ghế, cúi người nhìn nội dung hồ sơ trong máy tính.
“Em đang quậy gì thế?”
“Tôi chuẩn bị viết kịch bản cho mình, tiêu thụ tại chỗ.” Cậu đã từng là tác giả trên Tinh Võng, hơn nữa xuyên qua nhiều thế giới tích lũy nhiều kinh nghiệm như vậy, muốn viết một kịch bản, không tính là việc gì khó.
Phụng Nghị nhanh chóng quét nội dung kịch bản, mi giác cong lên: “Kịch bản này khá tốt, tôi quyết định bỏ vốn cho kịch này của em!!”
Thứ tập đoàn Cedric đầu tư vô cùng rộng, nhưng trong đó lại không có giới giải trí, bất quá mấy năm gần đây tập đoàn đúng là có ý định này, bây giờ nhìn thấy Dịch Liêm viết kịch bản, thân là vị hôn phu kiêm người giám hộ của con trai nhỏ, hắn cảm thấy cái kế hoạch này có thể bắt đầu rồi.
Ngón tay Dịch Liêm không ngừng, ngẩng đầu nhìn hắn, mắt đào hoa hơi cong, lộ ra nụ cười nhợt nhạt: “Vậy cảm ơn Phụng tổng.”
Nhìn mắt đào hoa lơ đãng hòa quyện thâm tình, loạn phóng điện kia, Phụng Nghị chỉ cảm thấy lòng tê tê, sau khi phát hiện tâm tư của mình đối con trai nhỏ, hắn luôn không nhịn được muốn tới gần, càng ở chung, hắn càng cảm thấy Dịch Liêm rất tốt, quả thực như dựa vào tâm tư của hắn mà lớn lên.
Chỉ là, con trai nhỏ hình như không có tâm tư như vậy với hắn, đối chuyện hắn tới gần hoàn toàn không có một chút cảm giác, điều này làm hắn cảm thấy có chút khó chịu.
Rõ ràng quan hệ giữa bọn họ là vị hôn phu, nhưng hắn có loại cảm giác khoảng cách giữa hai người như một một cây cầu vừa xa vừa dài, không thể vượt qua.
Ừ, ngày mai triệu tập quản lý công ty mở cuộc họp, thảo luận làm sao để truy người mình thích.
Dịch Liêm hoàn toàn không biết người đàn ông bên người đang miên man suy nghĩ, lại đánh kịch bản thêm nửa giờ, cất hồ sơ, nhập vào USB, chuẩn bị mang về nhà làm tiếp.
Một bàn tay to duỗi tới, cầm đi USB trong tay cậu để vào túi quần, Phụng Nghị nói: “Vội một ngày về nhà nên nghỉ ngơi thật tốt, công việc ngày mai rồi tiếp tục.”
“Không sao, tôi không mệt.” Chuyện này với cậu mà nói thật sự không coi là gì.
“Nghe lời.” Phụng Nghị cầm tay cậu, nói: “Về nhà.”
Dịch Liêm có chút bất đắc dĩ, tùy ý người đàn ông túm mình ra ngoài.
Sau khi hoàn thành toàn bộ quay chụp phát ngôn quảng cáo cho “MI”, Fenis tự mình chỉ đạo cắt nối biên tập, lúc ông nhìn thấy bản hoàn chỉnh, đôi mắt đều sáng lên, đi đường đều phiêu phiêu.
“Ông chủ, ‘MI’ đã hoàn thành cắt nối, cậu xem một chút, tôi có dự cảm vô cùng mãnh liệt, quảng cáo ‘MI’ này vừa ra, nhất định sẽ chấn động toàn bộ Z quốc, không không không, thậm chí toàn thế giới.”
“MI” là buổi biểu diễn xa xỉ mà tập đoàn Cedric dành riêng cho một loại nước hoa mới, không giống hệ liệt, mỗi hệ liệt đại biểu phong cách một quốc gia, “MI” ở Z quốc ra một bản đã làm Z quốc nổi bão, cuối cùng thả ra một quảng cáo của cả hệ liệt đứng đầu hàng xa xỉ trên thế giới, phát ngôn cho “MI” sẵn tiện quảng cáo.
Phụng Nghị buông văn kiện đang lật xem trong tay, cầm ổ cứng di động cắm vào USB máy tính ngắt lời, mở văn kiện bên trong ra.
Tiếng đàn “Tranh tranh” du dương dễ nghe vang lên, ánh vào mắt là một mảnh rừng trúc, theo gió nhẹ thổi qua, cành lá lay động, đột nhiên trước mắt sáng ngời, giống như xuyên qua rừng trúc, chiếu rọi ra hoa nở rộ đầy đất, hoa nở rộ bướm bay múa, hình ảnh vừa chuyển, cánh hoa hồng nhạt thổi qua, trên tảng đá lớn dưới cây hoa đào ngồi một người nho nhã như ngọc, phong tư trác tuyệt, gương mặt cậu tuấn mỹ, khiến người nhìn không quên, ngay cả ánh mắt đều không tự chủ được bị nhất cử nhất động của cậu hấp dẫn.
Cầm cổ xưa đặt trên đùi cậu, ngón tay thon dài từ từ gảy, không biết từ chỗ nào bay tới từng đợt khói trắng nhè nhẹ, phiêu phiêu lượn lờ, đàn cổ phát ra một tiếng “Tranh”, một khúc kết thúc, ngón tay thon dài như ngọc thiếu niên vươn ra, nhẹ nhàng nhoáng lên trong từng đợt khói trắng phiêu tán, khói trắng quấn quanh đầu ngón tay cậu không tiêu tan, môi hồng nhạt cong lên, lộ ra cười nhạt, thiếu niên ôm cầm đứng lên, theo khói trắng đi đến một chỗ.
Cánh hoa hồng nhạt bay lả tả, hình ảnh thay đổi, ánh vào mắt là sa mỏng rủ xuống tung bay bốn phía đình nhỏ, trong đình không một bóng người, bên trong có một cái bàn lùn, trên bàn để một lò lưu kim huân tinh mỹ quý khí, khói trắng lượn lờ từ bếp lò phiêu tán ra, theo gió bay cao.
Thiếu niên ôm cầm mắt hàm cười khẽ, đi vào đình, đến trước bàn nhắm mắt ngửi ngửi, trên mặt lộ ra biểu tình thỏa mãn say mê.
Hình ảnh từ từ dời đi, chiếu rọi đến không trung, vài sợi khói trắng phiêu đãng, rồng bay phượng múa ngưng tụ ra một câu: *Mê chi phong thái, tìm hương tới.
(*): phong thái mê người, vì hương mà đến.
“Ừ, rất tốt.” Không hổ là con trai nhỏ nhà tôi, Phụng Nghị kéo văn kiện phim âm xuống, chuẩn bị cất thật tốt, còn ổ cứng di động cho Fenis.
Fenis không thấy được động tác hắn cất đi văn kiện phim âm, thấy hắn bộ dáng nhàn nhạt, trong lòng hung hăng xem thường hắn không hiểu phong tình, ông đã từ chỗ Lệ Lệ biết được quan hệ giữa Dịch Liêm và Phụng Nghị.
Ngẩng đầu thấy Fenis còn chưa đi, dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn mình, mặt Phụng Nghị trầm xuống, nói: “Còn không đi, muốn tôi kêu người tới mời ông?”
“Đừng đừng đừng.” Fenis mạnh mẽ lắc đầu, ông không muốn bị người kéo ra ngoài, nói: “Tôi có chân, tự đi.”
Sau khi Fenis rời văn phòng, Phụng Nghị nhìn thời gian, từ ghế đứng lên, lưu loát dọn đồ.
Ừ, tới giờ đi đón con trai nhỏ nhà hắn rồi.
Hai mắt Kiều Lệ Lệ tỏa ánh sáng nhìn kịch bản trong tay, kích động đến tay phát run, trên mặt xinh đẹp tràn đầy không dám tin.
“Tiểu…… Tiểu Liêm, cậu thật sự muốn tôi làm nữ chính kịch này sao?”
Cô xuất đạo từ ngôi sao nhí, không phải chim non vừa vào giới giải trí, xem xong kịch bản này cô có dự cảm vô cùng mãnh liệt, bộ kịch này, nhất định sẽ hot.
Trước mắt Dịch thị đang bồi dưỡng người mới, nhân vật nữ chính quan trọng như vậy, khẳng định phải cho người có nhân khí tối cao, nhưng Dịch Liêm cư nhiên không chút do dự đem nhân vật cho cô!!
“Ừ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.” Dịch Liêm cười khẽ.
Nhân khí mấy tân nhân trong công ty vừa có chút khởi sắc, nhưng không so được Nhậm Kỳ, hơn nữa gần đây Nhậm Kỳ cướp được một kịch bản, đang chuẩn bị bắt đầu quay, nếu đoạt không được kịch bản, vậy cậu liền phát sóng cùng lúc với ả.
Nhân khí của Kiều Lệ Lệ còn cao hơn Nhậm Kỳ, hơn nữa kịch bản của cậu, khà khà!!
“Cậu sao tốt thế hả!” Kiều Lệ Lệ hoan hô một tiếng, nhào vào trong ngực Dịch Liêm, hôn một cái lên má cậu.
Cửa văn phòng bị người đẩy ra, Phụng Nghị đi vào liền thấy cảnh này, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt ngưng tụ mây đen dày đặc.
Tác giả có lời muốn nói:
Công: Tự đem mặt mình đánh sưng, lại bắt đầu ăn dấm.
Editor: thấy edit chương này không mượt, lại không biết sửa sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro