Thế giới thứ nhất: Phát thanh viên bắt quỷ
"Hảo, chương trình trực tiếp kết thúc tại đây, nếu thích phát thanh viên xin hãy nhấn vào góc trái phía trên màn hình. Tôi là Kiều Quảng Lan, hẹn gặp lại mọi người vào số phát sóng kỳ sau."
Bận rộn cả ngày nay, rốt cuộc cũng tới giờ tan tầm, Kiều Quảng Lan vừa dứt lời tạm biệt, trên màn hình liền nhảy ra một đống bình luận spam điên cuồng
【 A a a a a! Kiều mỹ nhân đừng mà, tại hạ còn chưa liếm đủ màn hình đâu! 】
【 Khóc chít chít, luôn cảm thấy số phát sóng của Kiều mỹ nhân vừa mới mở đầu đã vội vàng kết thúc......】
【 Chương trình của phát thanh viên thật sự quá ngắn╭(╯^╰)╮ hừ! 】
【 Phát thanh viên tra nam! Mỗi lần chương trình vừa hết thời gian liền chạy mất tăm, anh vô tình vô sỉ vô cớ gây rối tâm trí em huhuhu! 】
Kiều Quảng Lan không hề cô phụ các lời đánh giá dành cho hắn, sau khi nhìn qua màn hình di động, quả nhiên "vô tình vô sỉ" tắt luôn cái app.
Lúc này bóng đêm thâm trầm đã ánh qua cửa sổ, đèn treo trong phòng phát sóng trực tiếp của hắn tản ra tia sáng yếu ớt, phản quang tạo thành bóng đen bên dưới chân hắn.
Kiều Quảng Lan thu gom đồ đạc, đi một bước về phía trước, xách lên ba lô đặt cạnh bàn.
Kỳ quái là cái bóng dưới chân hắn không hề động đậy, mà chậm rãi cuộn tròn trên mặt đất, dần dần nhô lên, hóa thành hình người......
Kiều Quảng Lan đeo ba lô vào, từ bên sườn túi lôi ra găng tay dùng một lần, thong thả ung dung đeo lên tay phải, khóe mắt cũng chẳng thèm động đậy liếc lấy một cái, cứ như không hề phát hiện ra động tĩnh bên dưới.
Trong nháy mắt hắn xoay người định bước ra cửa, bóng đen trên mặt đất đột nhiên nhảy dựng lên biến thành quỷ hồn, nó hai mắt rướm máu, hàm răng nhe nanh, ý đồ dán mặt mình lên mặt Kiều Quảng Lan!
Gương mặt dữ tợn nháy mắt phóng đại ở trước mắt, nếu là người có trái tim yếu ớt chỉ sợ sẽ đương trường bỏ mạng.
Kiều Quảng Lan mí mắt cũng không nhấc, tay phải đeo găng trực tiếp vung lên tát thẳng vào mặt quỷ hồn, dùng sức tát bay nó ra ngoài.
Quỷ hồn bay đến góc tường "QAQ!"
"Giết mày...... Giết mày......"
Kiều Quảng Lan tháo găng tay ra ném vào thùng rác, nhu ấn huyệt thái dương "Được rồi được rồi, mày đừng dốc tổ nữa."
"Tìm thân thể......Tìm thân thể......" Quỷ hồn trầm mặc một hồi, thanh âm sâu kín lại tiếp tục vang lên.
Kiều Quảng Lan nghe thấy tiện âm này liền ngứa ngáy tay chân, hắn không kiên nhẫn nhíu đầu mày "tao biết."
Quỷ hồn lải nhải, thanh âm mơ hồ: "Ngày hôm qua tìm được ở nhà mày không?"
Kiều Quảng Lan lạnh nhạt "Không."
Thanh âm của quỷ hồn mang theo uy hiếp: "Nếu hết thời hạn mà mày vẫn không tìm được, tao sẽ cho mày biết mày chết như thế nào."
Kiều Quảng Lan: "Không cần, tao biết."
"......?"
"Phiền chết."
Sau khi nói xong câu đó hắn lập tức rời khỏi phòng phát sóng, vào lúc hắn vươn tay mở cửa, tay áo hơi kéo lên để lộ một đoạn cổ tay trắng nõn.
Trên cổ tay hiện lên dấu ấn hình bàn tay, phần lớn có màu xanh đen, trong đó phần ngón út đỏ muốn nhỏ máu, phản ánh trên màu da của hắn thực sự rất dễ thấy.
Kiều Quảng Lan hồn xuyên đến đây.
Ở thế giới này, nguyên chủ gia cảnh bình thường, cha cậu là quản lí một phân xưởng nhỏ, năm nay vừa về hưu, mẹ mất sớm, sinh thời là giáo viên mỹ thuật ở trường tiểu học, trừ đó ra còn có một người anh trai lớn hơn cậu ta bảy tuổi, cũng đã chết.
Bản thân cậu là sinh viên nghèo, mới tốt nghiệp từ một trường đại học hạng ba nào đó, văn bằng không đủ bản lĩnh không có, vừa tốt nghiệp đã bị cắm sừng, ngay lúc cậu ta đói đến nỗi sắp cạp luôn cái lưng quần ngấu nghiến thì được một công ti giải trí nhìn trúng vẻ ngoài, trở thành một phát thanh viên phát sóng chương trình trực tiếp.
Tuổi tác, tướng mạo, họ tên của nguyên chủ đều giống Kiều Quảng Lan như đúc, nhưng bàn đến chỉ số thông minh, thật sự không mấy hài lòng, sau khi Kiều Quảng Lan đi vào thế giới này, phát hiện cậu ta đã ký kết khế ước hai bên với quỷ hồn trong phòng phát sóng.
Cái gọi là khế ước hai bên, chỉ có thể phát sinh giữa một người một quỷ, cũng có thể nói là một loại nguyền rủa biến tướng.
Đầu tiên, nhân loại sẽ thông qua bút tiên hoặc đĩa tiên triệu hồi quỷ hồn, sau đó đưa ra lời cầu xin với con quỷ ấy, nếu con quỷ đồng yêu cầu của nhân loại thì nó sẽ đưa ra một đại giới mà nhân loại phải trả cho nó, đồng thời con quỷ ấy cũng sẽ buông xuống nguyền rủa trên người kẻ triệu hồi, sau khi hết thời gian quy định, kẻ không hoàn thành nhiệm vụ thường sẽ chết rất thảm.
Kiều Quảng Lan buông tay áo, nguyền rủa mà hắn trúng rất sáng tạo, có thể thấy con quỷ hồn này không những tướng mạo kỳ ba mà não động cũng kỳ ba không kém, thứ trên cổ tay hắn gọi là "quỷ trảo hồn". Nếu trong vòng chín ngày không thể hoàn thành nhiệm vụ, hồn phách sẽ bị cường ngạnh lôi tuột khỏi thể xác, thân thể hóa thành nước mà chết.
Kiều Quảng Lan thầm mắng trong lòng, ký kết với loại tạp nham này đúng là ăn no rửng mỡ!
Hắn có thể thông qua ký ức còn sót lại cảm nhận nội dung của khế ước, nguyên chủ yêu cầu muốn được biết chân tướng tử vong của anh trai, mà con quỷ này lại muốn cậu tìm một cái xác trong căn hộ cậu ở.
Kiều Quảng Lan sau cũng có hỏi qua nó "Thi thể trông như thế nào, có ảnh chụp hay không?"
Đáp án là không có ảnh chụp, nhưng có đặc thù, rất dễ nhận ra.
Đặc điểm nhận dạng: Đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, tướng mạo tuấn mĩ, không hư không nát.
Kiều Quảng Lan: "......Đây mà là thi thể? Mày nói nó là tượng binh mã hay Iron Man tao còn tin!"
Huống chi cái xác có một không hai như thế sao có thể ở trong căn hộ rách nát của cậu ta được? Ngẫm lại vẫn vạn phần khó tin.
Hắn tuy rằng có loại cảm giác hố cha, nhưng mọi sự đã đành, việc này không muốn làm cũng phải làm. Loại khế ước do hai bên tự nguyện ký kết có hiệu lực rất cao, từ lúc ký kết đã bắt đầu có hiệu lực. Cho nên dù lấy thực lực của Kiều Quảng Lan, ngày thường hoàn toàn có thể miểu sát con quỷ yếu gà này thành cặn, hiện tại cũng không thể không bóp mũi giúp nó làm việc.
Thời điểm hắn đến nơi này nguyên chủ đã hao phí hai ngày, hiện tại ngày thứ ba cũng sắp qua đi, ngay cả một chút mang mối hắn cũng chẳng có khiến con quỷ kia tương đương buồn bực, một người một quỷ tra tấn lẫn nhau trong phòng phát sóng như oan gia ngõ hẹp. Một khi vết xanh đen trên cổ tay hắn hoàn toàn biến thành màu đỏ rực chính là ngày mà thân xác này chết đi.
Kiều Quảng Lan nguyên bản bị sét đánh dẫn đến xuyên qua ngoài ý muốn, nhưng bây giờ hắn cảm thấy phải lưu lạc đến đây thì thà bị sét đánh chết còn hơn.
Nội tâm Kiều đại sư một mảnh thê lương.
Ba chữ Kiều Quảng Lan, đã từng là thần thoại trong thế giới hiện thực của hắn.
Thân là thầy phong thủy thiên tư siêu phàm, tuổi còn nhỏ đã thuần thục nắm giữ đoán mệnh đoán việc, trừ yêu bắt quỷ, tìm mạch điểm huyệt and các loại kỹ năng vân vân, khuyết điểm duy nhất chính là...... Miệng quá độc, mỗi lần nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, người ủy thác đều khóc lóc ra về.
Kết quả không biết là do miệng tiện của hắn hay bị người bôi đen sau lưng mà trong một buổi trưa trời trong nắng đẹp, Kiều đại sư đang êm đẹp tản bộ trên đường liền bị một tia sấm bổ tới nơi này, trở thành phát thanh viên quỷ quái gì đó, mỗi ngày đều phải như thằng ngu lầm bầm lầu bầu trước camera, hệt như mấy con khỉ bán nghệ trên đường cái.
Kiều Quảng Lan không biết vì sao mình lại đến nơi này, cũng không biết nên làm gì, còn trở về được hay không.
Nhân sinh, đúng là tịch mịch như tuyết, vừa nghĩ như vậy, phảng phất gió thu vốn hiu quạnh càng thêm quạnh hiu.
Hắn yên lặng kéo khóa áo lên cao một chút.
Còn cái thế giới này ... thật mẹ nó đủ thần kỳ! Các loại chuyện thần quái kéo đến ùn ùn không dứt, cố tình mỗi người đều còn tập mãi thành quen, giống như quỷ quái tồn tại trên thế giới này là chuyện khách quan hoàn toàn có thể tiếp thu, đi trên đường cái cũng có khả năng gặp phải đủ loại giống loài siêu nhiên đa dạng.
Ví như...... Hiện tại!
Hẻm nhỏ đen tối, tiếng thét chói tai của bé gái đột ngột vang lên, Kiều Quảng Lan bình tĩnh ngẩng đầu, phát hiện một bóng đen khổng lồ đang vồ đến bé gái sáu bảy tuổi, móng vuốt bén nhọn hung tợn nhắm ngay đầu cô bé.
"Lăn sang một bên!"
Hắn gào to một tiếng, chạy vài bước lấy đà, một chân trầm xuống, thu thân cong người, bất ngờ phát lực, một chân đá thẳng mặt đối phương!
Bóng đen dùng cánh tay để che mặt lại bị hắn thuận thế túm lấy tay nó, trực tiếp ném gã khổng lồ chừng hai mét nọ bay ra ngoài.
Kiều Quảng Lan búng tay bắn ra một loại bùa chú lãng quên màu trắng bạc đánh lên đầu cô bé đang khóc thút thít không ngừng, bản thân hắn lại bước lên phía trước, dùng đèn flash trên điện thoại chiếu sáng quái vật lăn quay trên mặt đất, năm ngón tay co lại thành trảo.
Đầu ngón tay phảng phất hội tụ tia sáng, vài lũ khói đen hiện lên trong không khí, quái vật đã hóa thành một nắm bột phấn.
Mắt thấy cha mẹ của bé gái đang chạy đến từ một hướng khác, Kiều Quảng Lan không hề dừng lại, lập tức rời khỏi hẻm nhỏ.
Nơi ở của hắn ở thế giới này là một căn hộ trong khu chung cư nhỏ, tính cách của nguyên chủ tựa hồ rất quái gở, cũng không thấy cậu thuê căn hộ này cũng với ai, bất quá một người cũng tốt, vừa vặn thuận tiện cho Kiều Quảng Lan làm rất nhiều việc.
Hắn bước vào cửa, quỷ hồn sâu kín bay ra từ sau lưng hắn, bị Kiều Quảng Lan sập cửa nhốt ngoài đường.
Ngọc giản trên ngực hắn hơi hơi sáng lên lại nhanh chóng tối đi.
Hắn tỉnh lại ở nhà nguyên chủ, thay đổi một thân thể, thay đổi một thế giới, chẳng biết còn trở về được không, cũng mù tít tình huống trước mắt, tất cả pháp khí trên người đều biến mất, chỉ còn mỗi khối ngọc giản hắn đeo từ nhỏ đến lớn này theo hắn như kỳ tích.
Ngọc giản không lớn, tương truyền có thể dự đoán thiên cơ, giờ phút này, mặt ngọc hiện lên năm chữ rực rỡ kim quang "Thích ứng mọi hoàn cảnh".
Kiều Quảng Lan trầm ngâm một chút, nghiền ngẫm ý nó, ngọc giản hẳn là bảo hắn trước sắm vai nguyên chủ hoàn mỹ tiếp đó nỗ lực tìm cái xác cho quỷ hồn?
Hắn thử dùng tay chọc chọc mặt ngọc, không có phản ứng.
Kiều Quảng Lan buông ngọc bội, đem ba lô trên người ném sang bên cạnh, tìm cây bút lông mới mua lúc sáng chấm vào chu sa, tùy tiện xé xuống một tờ giấy trắng vẽ lên trên.
Mặt giấy phút chốc thoáng qua kim quang, đầu bút lông uyển chuyển không dứt, khoảnh khắc phù triện hoàn thành, Kiều Quảng Lan liền buông lỏng hai tay, lá phù tức khắc bay khỏi mặt bàn, nhẹ nhàng lượn đến sát mắt hắn.
Trong tích tắc đó, tầm mắt phút chốc biến đổi, toàn bộ căn phòng thu hết vào đáy mắt, hết thảy có trong căn hộ đều rõ rệt hiện lên trước mắt hắn, bao gồm giường, sau cửa, khe hở giữa các gia cụ ...... Nhìn không sót nơi nào.
Không có, không có, không có xác chết thần kỳ, tượng binh mã lẫn Iron Man cũng không có.
Kiều Quảng Lan lắc đầu, búng tay một cái, kéo tầm mắt trở lại.
Đồng hồ báo thức "tích" vang lên một tiếng báo hiệu 12 giờ, một ngày mới lại bắt đầu, vết hằn đỏ sậm trên tay hắn lại lan rộng thêm một ít.
Quỷ hồn theo sau hắn về nhà như bóng với hình, sâu kín dò ra nửa cái đầu từ góc tường, thấy Kiều Quảng Lan không mang bao tay, tựa hồ tạm thời không có tính toán tát bay nó, nó yên tâm thả lỏng toàn thân, toàn bộ từ trên mặt tường trườn ra.
"Thân thể......"
Kiều Quảng Lan cũng không quay đầu lại, trực tiếp khép hai ngón tay, quát "Lệnh ta vi tôn, diệt sạch tà ám!"
Bùa chú trôi giữa không trung nhanh như tên bắn vọt tới "BANG"! Quỷ hồn lại bị dúi trở về tường.
Quỷ hồn: "QAQ!!!"
Kiều Quảng Lan nói: "Mày biết tại sao Ninh Thải Thần lại nạp thiếp không?"
Quỷ hồn: "......?"
"Bởi vì tiểu Thiến nói nhiều."
Quỷ hồn: "......"
Kiều Quảng Lan mỉm cười: "đừng đánh mất tình yêu của tao đối với mày, bằng không quỷ sinh của mày sẽ rất gian nan."
Hắn nói xong liền leo lên giường ngủ...sáng sớm ngày mai còn phải lên sóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro